Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1724: Các thế lực trở mặt
“Mục thành chủ!”
Khi thấy Mục thành chủ, đám người Đinh Vũ đều biến sắc, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Hoài Trấn nhíu mày, nhìn về phía Mục thành chủ: “Mục thành chủ, tôi đến đây đuổi giết Dương Thanh theo lệnh bố, xin Mục thành chủ hãy nể mặt bố tôi, giao Dương Thanh ra đây”.
Mục thành chủ cười lạnh: “Sao nào? Định dùng danh tiếng của bố cậu để dọa tôi chắc?”
Hoài Trấn không nói gì, nhưng rõ ràng ý ông ta là như thế.
Thấy ông ta im lặng, Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Cút về nói cho thành chủ Hoài Thành biết, đây là Thiện Thành chứ không phải Hoài Thành, đừng vươn tay quá dài”.
Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế mạnh mẽ lập tức lan ra từ người ông lão, bao phủ những ai đang có mặt ở đây.
Vào giây phút này, họ chỉ thấy mình như bị đè dưới một ngọn núi lớn, ai cũng có vẻ mặt sợ hãi.
Ngay cả Đinh Vũ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ cũng cảm nhận được áp lực rất mạnh, sắc mặt lão ta tái mét.
Lão ta biết Mục thành chủ rất mạnh, nhưng sau khi chân Mục thành chủ bị tàn tật, lão ta tự thấy mình cũng có tư cách đánh với Mục thành chủ một trận.
Nhưng tới hôm nay, lão ta mới nhận ra mình đã xem thường Mục thành chủ rồi.
Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực cũng không giảm mấy, chỉ riêng với khí thế lan ra từ người ông lão, ít nhất ông lão đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đinh Vũ chợt nghĩ, nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ mạnh đến mức nào?
Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng có vẻ hoảng sợ, cũng như Đinh Vũ, họ cứ tưởng thực lực của Mục thành chủ sẽ yếu đi rất nhiều sau khi chân bị tàn tật, thế nên hôm nay họ mới dám tới gây áp lực cho Mục phủ với Hoài Trấn.
Nhưng bây giờ, họ lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Hoài Trấn nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Mục thành chủ, ông thấy việc đắc tội với thành chủ Hoài Thành vì Dương Thanh có đáng không?”
“Cút!”
Mục thành chủ quát, khí thế cuồng bạo ập thẳng tới chỗ Hoài Trấn.
Năm cao thủ mặc áo choàng đen thi nhau chắn trước mặt Hoài Trấn.
“Chán sống à!”
Mục thành chủ khoát tay, khí thế mạnh mẽ như đòn tấn công thực chất lao thẳng tới chỗ năm cao thủ mặc áo choàng đen đó.
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, năm cao thủ mặc áo choàng đen kia liên tục lùi về sau mấy bước, áo choàng đen trên người họ cũng bị khí thế của Mục thành chủ đánh bay.
“Đó là thứ gì thế?”
Khi thấy rõ mặt của năm cao thủ mặc áo choàng đen, mọi người đều biến sắc.
Trước đó, năm cao thủ mặc áo choàng đen này đều đeo mặt nạ, người khác không nhìn thấy mặt họ, chỉ cảm nhận được là họ rất khó lường.
Nhưng bây giờ, mặt nạ trên mặt năm người này đã bị Mục thành chủ đánh bay, để lộ bộ mặt thật của họ.
Ai cũng có khuôn mặt nửa người nửa máy.
Khi thấy thân phận của năm người này bị lộ, sắc mặt của Hoài Trấn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Chuyện này được coi như một bí mật của phủ Hoài Thành, không có nhiều người biết. Nhưng bây giờ, năm quái vật nửa người nửa máy này lại bị lộ trước mặt cao thủ của Thiện Thành.
Mục thành chủ híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn, lạnh lùng nói: “Tôi khó hiểu cậu lấy đâu ra can đảm như thế, thì ra phủ Hoài Thành có loại quái vật nửa người nửa máy này. Xem ra những năm gần đây, phủ Hoài Thành đã bồi dưỡng rất nhiều quái vật như thế!”
Hoài Trấn nghiến răng nghiến lợi: “Mục thành chủ, ông định khai chiến với phủ Hoài Thành chúng tôi ư?”
Mục thành chủ cười lạnh: “Khai chiến ư? Hay lắm! Chỉ cần thành chủ Hoài Thành muốn khai chiến, tôi sẽ theo tới cùng!”
Nét mặt Hoài Trấn lập tức cứng đờ, ông ta cứ tưởng việc khai chiến sẽ dọa được Mục thành chủ, bây giờ xem ra, đối phương không hề mắc bẫy.
“Nếu đã vậy, tôi xin từ biệt!”
Hoài Trấn trừng mắt nhìn Mục thành chủ rồi quay người rời đi, năm quái vật nửa người nửa máy cũng đi theo ông ta.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoài Trấn, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Nhưng ông lão hiểu, giờ chưa phải lúc khai chiến với phủ Hoài Thành, nếu chân ông lão khỏi hẳn, chỉ với thái độ hống hách vừa rồi của Hoài Trấn, ông ta đã biến thành một cái xác rồi.
Thấy Hoài Trấn dẫn người rời đi, sắc mặt của những người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành trở nên khó coi tới cực điểm.
Họ đã thương lượng rằng Hoài Trấn sẽ ra mặt cho họ, nhưng bây giờ Hoài Trấn lại dẫn người chạy mất, bỏ họ ở đây.
Đúng lúc họ đang không biết làm sao, Mục thành chủ bỗng lạnh nhạt liếc họ, lạnh lùng nói: “Một đám ngu xuẩn, các người tưởng người của phủ Hoài Thành sẽ tốt bụng giúp mình thật ư?”
Mục thành chủ nói rồi bảo Mục Hoa: “Đẩy tôi về!”
“Vâng!”
Mục Hoa vội đẩy Mục thành chủ rời đi.
Người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều ngơ ngác, Mục thành chủ không ra tay với họ, cứ thế tha cho họ à?
Đinh Xương nhìn về phía Đinh Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, đương nhiên Đinh Vũ cũng hiểu ý Đinh Xương.
Đinh Vũ bỗng nhìn về phía Mục thành chủ rời đi, mở miệng nói: “Mục thành chủ, Dương Thanh đã giết rất nhiều cao thủ của nhà họ Đinh chúng tôi, còn giết cả người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành nữa, ông bao che một người ngoài như thế, có phải hơi không ổn không?”
Xe lăn của Mục thành chủ bỗng ngừng lại, ông lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ: “Đinh Vũ, có phải ông nghĩ mọi người đều ngu không?”
Đinh Vũ thoáng sững sờ, lập tức thẹn quá hóa giận: “Mục thành chủ, ông có ý gì?”
Mục thành chủ cười lạnh, cũng không đáp lời Đinh Vũ mà nhìn về phía các chủ gia tộc đi cùng lão ta, lạnh lùng nói: “Các người đúng là ngu xuẩn, tại sao người của các người lại tới sân bay? Tại sao người của các người chết hết, nhưng Đinh Xương vẫn sống?”
Nghe thấy thế, chủ của các gia tộc đều biến sắc, nhìn về phía Đinh Vũ.
Đinh Vũ đã tập hợp mấy gia tộc lại, bảo mỗi gia tộc cử một cao thủ tới sân bay để đuổi giết Dương Thanh, kết quả trong số những người đuổi giết Dương Thanh, chỉ có mình Đinh Xương sống sót.
Kết hợp với câu mà Mục thành chủ vừa nói, họ hiểu ngay.
“Đinh Vũ, không ngờ ông lại lợi dụng chúng tôi!”
Một chủ gia tộc tức giận nói.
Những người khác cũng có vẻ giận dữ, ai cũng nhìn Đinh Vũ bằng ánh mắt tràn ngập sự bất mãn mãnh liệt.
Đinh Vũ hoảng hồn, vội nói: “Các người đừng nói linh tinh, tôi không lợi dụng các người, mọi người ham tài nên mới cử người cùng đi đuổi giết Dương Thanh”.
Có người tức giận hỏi: “Vậy tại sao cao thủ của gia tộc chúng tôi chết hết, mà Đinh Xương còn sống?”
Đinh Vũ tức giận nói: “Vì người của gia tộc các người là đám ăn hại, lý do đấy đã đủ chưa?”
Lão ta nói rồi quay người, tức giận rời đi.
Mục Hoa cũng đã đẩy Mục thành chủ rời đi. Lúc này, một cao thủ của Mục phủ lạnh lùng nhìn đám người rồi nói: “Các người nên cảm thấy may mắn, thành chủ không nóng tính như trước, bằng không, các người đã biến thành thi thể rồi!”
Khi thấy Mục thành chủ, đám người Đinh Vũ đều biến sắc, ai cũng có vẻ sợ hãi.
Hoài Trấn nhíu mày, nhìn về phía Mục thành chủ: “Mục thành chủ, tôi đến đây đuổi giết Dương Thanh theo lệnh bố, xin Mục thành chủ hãy nể mặt bố tôi, giao Dương Thanh ra đây”.
Mục thành chủ cười lạnh: “Sao nào? Định dùng danh tiếng của bố cậu để dọa tôi chắc?”
Hoài Trấn không nói gì, nhưng rõ ràng ý ông ta là như thế.
Thấy ông ta im lặng, Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Cút về nói cho thành chủ Hoài Thành biết, đây là Thiện Thành chứ không phải Hoài Thành, đừng vươn tay quá dài”.
Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế mạnh mẽ lập tức lan ra từ người ông lão, bao phủ những ai đang có mặt ở đây.
Vào giây phút này, họ chỉ thấy mình như bị đè dưới một ngọn núi lớn, ai cũng có vẻ mặt sợ hãi.
Ngay cả Đinh Vũ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ cũng cảm nhận được áp lực rất mạnh, sắc mặt lão ta tái mét.
Lão ta biết Mục thành chủ rất mạnh, nhưng sau khi chân Mục thành chủ bị tàn tật, lão ta tự thấy mình cũng có tư cách đánh với Mục thành chủ một trận.
Nhưng tới hôm nay, lão ta mới nhận ra mình đã xem thường Mục thành chủ rồi.
Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực cũng không giảm mấy, chỉ riêng với khí thế lan ra từ người ông lão, ít nhất ông lão đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đinh Vũ chợt nghĩ, nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ mạnh đến mức nào?
Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng có vẻ hoảng sợ, cũng như Đinh Vũ, họ cứ tưởng thực lực của Mục thành chủ sẽ yếu đi rất nhiều sau khi chân bị tàn tật, thế nên hôm nay họ mới dám tới gây áp lực cho Mục phủ với Hoài Trấn.
Nhưng bây giờ, họ lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Hoài Trấn nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Mục thành chủ, ông thấy việc đắc tội với thành chủ Hoài Thành vì Dương Thanh có đáng không?”
“Cút!”
Mục thành chủ quát, khí thế cuồng bạo ập thẳng tới chỗ Hoài Trấn.
Năm cao thủ mặc áo choàng đen thi nhau chắn trước mặt Hoài Trấn.
“Chán sống à!”
Mục thành chủ khoát tay, khí thế mạnh mẽ như đòn tấn công thực chất lao thẳng tới chỗ năm cao thủ mặc áo choàng đen đó.
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, năm cao thủ mặc áo choàng đen kia liên tục lùi về sau mấy bước, áo choàng đen trên người họ cũng bị khí thế của Mục thành chủ đánh bay.
“Đó là thứ gì thế?”
Khi thấy rõ mặt của năm cao thủ mặc áo choàng đen, mọi người đều biến sắc.
Trước đó, năm cao thủ mặc áo choàng đen này đều đeo mặt nạ, người khác không nhìn thấy mặt họ, chỉ cảm nhận được là họ rất khó lường.
Nhưng bây giờ, mặt nạ trên mặt năm người này đã bị Mục thành chủ đánh bay, để lộ bộ mặt thật của họ.
Ai cũng có khuôn mặt nửa người nửa máy.
Khi thấy thân phận của năm người này bị lộ, sắc mặt của Hoài Trấn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Chuyện này được coi như một bí mật của phủ Hoài Thành, không có nhiều người biết. Nhưng bây giờ, năm quái vật nửa người nửa máy này lại bị lộ trước mặt cao thủ của Thiện Thành.
Mục thành chủ híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn, lạnh lùng nói: “Tôi khó hiểu cậu lấy đâu ra can đảm như thế, thì ra phủ Hoài Thành có loại quái vật nửa người nửa máy này. Xem ra những năm gần đây, phủ Hoài Thành đã bồi dưỡng rất nhiều quái vật như thế!”
Hoài Trấn nghiến răng nghiến lợi: “Mục thành chủ, ông định khai chiến với phủ Hoài Thành chúng tôi ư?”
Mục thành chủ cười lạnh: “Khai chiến ư? Hay lắm! Chỉ cần thành chủ Hoài Thành muốn khai chiến, tôi sẽ theo tới cùng!”
Nét mặt Hoài Trấn lập tức cứng đờ, ông ta cứ tưởng việc khai chiến sẽ dọa được Mục thành chủ, bây giờ xem ra, đối phương không hề mắc bẫy.
“Nếu đã vậy, tôi xin từ biệt!”
Hoài Trấn trừng mắt nhìn Mục thành chủ rồi quay người rời đi, năm quái vật nửa người nửa máy cũng đi theo ông ta.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoài Trấn, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
Nhưng ông lão hiểu, giờ chưa phải lúc khai chiến với phủ Hoài Thành, nếu chân ông lão khỏi hẳn, chỉ với thái độ hống hách vừa rồi của Hoài Trấn, ông ta đã biến thành một cái xác rồi.
Thấy Hoài Trấn dẫn người rời đi, sắc mặt của những người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành trở nên khó coi tới cực điểm.
Họ đã thương lượng rằng Hoài Trấn sẽ ra mặt cho họ, nhưng bây giờ Hoài Trấn lại dẫn người chạy mất, bỏ họ ở đây.
Đúng lúc họ đang không biết làm sao, Mục thành chủ bỗng lạnh nhạt liếc họ, lạnh lùng nói: “Một đám ngu xuẩn, các người tưởng người của phủ Hoài Thành sẽ tốt bụng giúp mình thật ư?”
Mục thành chủ nói rồi bảo Mục Hoa: “Đẩy tôi về!”
“Vâng!”
Mục Hoa vội đẩy Mục thành chủ rời đi.
Người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều ngơ ngác, Mục thành chủ không ra tay với họ, cứ thế tha cho họ à?
Đinh Xương nhìn về phía Đinh Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, đương nhiên Đinh Vũ cũng hiểu ý Đinh Xương.
Đinh Vũ bỗng nhìn về phía Mục thành chủ rời đi, mở miệng nói: “Mục thành chủ, Dương Thanh đã giết rất nhiều cao thủ của nhà họ Đinh chúng tôi, còn giết cả người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành nữa, ông bao che một người ngoài như thế, có phải hơi không ổn không?”
Xe lăn của Mục thành chủ bỗng ngừng lại, ông lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ: “Đinh Vũ, có phải ông nghĩ mọi người đều ngu không?”
Đinh Vũ thoáng sững sờ, lập tức thẹn quá hóa giận: “Mục thành chủ, ông có ý gì?”
Mục thành chủ cười lạnh, cũng không đáp lời Đinh Vũ mà nhìn về phía các chủ gia tộc đi cùng lão ta, lạnh lùng nói: “Các người đúng là ngu xuẩn, tại sao người của các người lại tới sân bay? Tại sao người của các người chết hết, nhưng Đinh Xương vẫn sống?”
Nghe thấy thế, chủ của các gia tộc đều biến sắc, nhìn về phía Đinh Vũ.
Đinh Vũ đã tập hợp mấy gia tộc lại, bảo mỗi gia tộc cử một cao thủ tới sân bay để đuổi giết Dương Thanh, kết quả trong số những người đuổi giết Dương Thanh, chỉ có mình Đinh Xương sống sót.
Kết hợp với câu mà Mục thành chủ vừa nói, họ hiểu ngay.
“Đinh Vũ, không ngờ ông lại lợi dụng chúng tôi!”
Một chủ gia tộc tức giận nói.
Những người khác cũng có vẻ giận dữ, ai cũng nhìn Đinh Vũ bằng ánh mắt tràn ngập sự bất mãn mãnh liệt.
Đinh Vũ hoảng hồn, vội nói: “Các người đừng nói linh tinh, tôi không lợi dụng các người, mọi người ham tài nên mới cử người cùng đi đuổi giết Dương Thanh”.
Có người tức giận hỏi: “Vậy tại sao cao thủ của gia tộc chúng tôi chết hết, mà Đinh Xương còn sống?”
Đinh Vũ tức giận nói: “Vì người của gia tộc các người là đám ăn hại, lý do đấy đã đủ chưa?”
Lão ta nói rồi quay người, tức giận rời đi.
Mục Hoa cũng đã đẩy Mục thành chủ rời đi. Lúc này, một cao thủ của Mục phủ lạnh lùng nhìn đám người rồi nói: “Các người nên cảm thấy may mắn, thành chủ không nóng tính như trước, bằng không, các người đã biến thành thi thể rồi!”