Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1723: Giết hết
Nghe thấy Đinh Vũ nói thế, chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành đều nhìn về phía Hoài Trấn.
“Đúng thế, thiếu thành chủ Hoài, hôm nay chúng tôi tới Mục phủ cũng vì cậu bảo chúng tôi tới”.
“Thiếu thành chủ Hoài, hay bây giờ cậu thấy chúng tôi đã đắc tội với Mục phủ nên định mặc kệ chúng tôi?”
...
Trong lúc nhất thời, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành thi nhau hỏi.
Hoài Trấn bước tới, mỉm cười: “Các vị cứ bình tĩnh, xin hãy nghe tôi nói đây!”
Lúc này đám người mới yên lặng, ai cũng nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn.
Hoài Trấn nói: “Trước hết, tôi muốn làm rõ một chuyện, tôi không bảo các vị tới, mà nhân vật quan trọng của gia tộc các vị bị giết, hung thủ đang ở Mục phủ. Các vị đã mời tôi tới Mục phủ với mình”.
Nghe thấy thế, mọi người đều có sắc mặt khó coi, Đinh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu định đẩy chúng tôi về phía đối lập với Mục phủ rồi mặc kệ à?”
Đinh Xương cũng nói với vẻ không vui: “Nếu thiếu thành chủ Hoài không định đối mặt với Mục phủ cùng chúng tôi, mời cậu rời khỏi Thiện Thành cho!”
Tuy nhà họ Đinh cần sự hỗ trợ của phủ Hoài Thành, nhưng nếu Hoài Trấn chỉ định lợi dụng họ để đối phó với Mục phủ, họ cũng không phải kẻ ngu.
Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng nhìn Hoài Trấn với vẻ không vui.
Hoài Trấn thấy thế, bèn mỉm cười: “Các vị hiểu lầm rồi, tôi đã đến Mục phủ với các vị, sao có thể chỉ lo thân mình chứ? Cũng như tôi đã nói khi ở nhà họ Đinh trước đó, hung thủ đã giết nhân vật quan trọng trong gia tộc các vị cũng là người mà phủ Hoài Thành chúng tôi muốn giết”.
“Nếu bây giờ cậu ta đang ở Mục phủ, đương nhiên tôi cũng phải đòi người với các vị rồi”.
Ông ta nói rồi khoát tay: “Mọi người vào cùng tôi đi!”
Ông ta bước vào Mục phủ trước, phía sau còn có năm cao thủ mặc áo choàng đen đi theo, điều khiến đám người đến từ các gia tộc lớn ở Thiện Thành kinh ngạc chính là, trên người năm cao thủ này không hề có khí thế gì.
Nhưng họ đều hiểu, chắc chắn những cao thủ mà Hoài Trấn dẫn theo đều không đơn giản.
Đinh Vũ và Đinh Xương liếc nhau, Đinh Xương gật đầu, nói: “Anh cả, chúng ta cũng vào thôi!”
“Đi thôi!”
Đinh Vũ gật đầu, đi theo Hoài Trấn.
Trông thấy thế, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành vốn đang lo lắng cũng đi theo.
Hoài Trấn đi ở phía trước nhếch môi, nở nụ cười hài hước.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, một đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chợt bước tới, chắn đường đám người Hoài Trấn.
“Nơi này là Mục phủ, không phải chỗ cho người ngoài làm càn!”
Người dẫn đầu là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta tức giận nhìn đám người Hoài Trấn.
Hoài Trấn cười ha hả: “Thưa tiền bối, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ vì một mục đích, đó là đưa Dương Thanh đi, nếu Mục phủ giao người, chắc chắn chúng tôi sẽ tự rời đi”.
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia hừ lạnh: “Người mà các người muốn tìm không có ở Mục phủ! Tôi cho các người một phút, cút hết khỏi Mục phủ, bằng không, tự chịu hậu quả!”
Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người lão ta, bao trùm xung quanh.
Trừ Hoài Trấn ra, người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều có sắc mặt hết sức khó coi.
Giờ họ mới nhận ra, họ vừa dẫn người xông vào Mục phủ.
Rất nhiều năm trước, thành chủ của Mục phủ là người hết sức đáng sợ, được người của Thiện Thành gọi là “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.
Bây giờ tuy chân ông lão bị tật, phải ngồi xe lăn, nhưng thực lực của ông lão vẫn khó lường như cũ.
Nếu chọc giận ông lão, có lẽ họ cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.
Hoài Trấn không nói gì, chỉ cười ha hả, nhìn chằm chằm vào đối phương, hình như không hề sợ hãi.
Tuy năm cao thủ mặc áo choàng đen sau lưng ông ta không hề phóng khí thế ra ngoài, nhưng vẫn khiến cao thủ của Mục phủ cảm nhận được sự uy hiếp.
Lúc này, Mục Hoa đã tới phòng Mục thành chủ. Lão ta nghiêm nghị nói: “Thành chủ, đám người này tự cho là có Hoài Trấn làm chỗ dựa, dám tới Mục phủ gây chuyện, tôi đề nghị cử đội hộ vệ Ảnh Tử ra tay luôn”.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông lão híp mắt: “Tôi cũng muốn xem xem thế hệ sau của phủ Hoài Thành có sức mạnh gì mà dám tới Mục phủ để đòi người, đi thôi, ra ngoài xem sao!”
“Vâng!”
Mục Hoa gật đầu, đẩy Mục thành chủ ra khỏi phòng.
Phía bên kia, Dương Thanh, lão Cửu, Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đang ở chung một chỗ.
Lão Cửu bỗng nhíu mày: “Người của phủ Hoài Thành tới rồi!”
Hoài Lam lập tức có vẻ căng thẳng: “Hay thành chủ Hoài Thành tới thế?”
Lão Cửu lắc đầu: “Chắc không phải đâu!”
Lúc này Hoài Lam mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta nghiêm nghị nói: “Người của phủ Hoài Thành tới Mục phủ, chắc chắn là nhắm vào anh Thanh, chẳng biết Mục phủ có thể trụ vững trước áp lực này không”.
Lão Cửu nói: “Chúng ta vẫn nên chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào, đề phòng việc Mục phủ vứt bỏ chúng ta vì không chịu được áp lực”.
Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Cứ yên tâm đi, khó khăn lắm Mục thành chủ mới tìm được một thần y có thể chữa khỏi chân cho mình, sao ông ta có thể để chúng ta gặp chuyện vào thời điểm quan trọng như thế chứ?”
Hoài Lam gật đầu: “Anh Thanh nói không sai, sau khi chân của Mục thành chủ bị tật, một số thế lực ở Thiện Thành đã rục rịch hành động, chắc Mục thành chủ cũng muốn mượn cơ hội này để chỉnh đốn mấy thế lực đó”.
“Ông ta vốn định chỉnh đốn các thế lực ở Thiện Thành, sao có thể vứt bỏ chúng ta trong tình huống này? Trừ khi ông ta không định chữa chân nữa”.
Dương Thanh nói: “Hoài Lam nói đúng, thế nên bây giờ chúng ta không cần lo lắng gì, cứ ngoan ngoãn chờ ở Mục phủ. Chỉ cần thành chủ Hoài Thành không bất ngờ tới Mục phủ, không ai có thể làm gì được chúng ta”.
Lão Cửu nói: “Vậy chúng ta cứ yên tâm ở đây đi!”
Lúc này, cao thủ của Mục phủ đang giằng co với các cao thủ do Hoài Trấn dẫn đầu.
Hoài Trấn híp mắt, nhìn chằm chằm vào cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia: “Dù gì tiền bối cũng là nhân vật lớn có mặt mũi, không ngờ tiền bối lại định nói dối à?”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của Mục phủ nhíu mày: “Ý cậu là tôi lừa cậu ư?”
Hoài Trấn gật đầu: “Chẳng lẽ không đúng chắc?”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của Mục phủ lạnh lùng nói: “Cậu nói Dương Thanh đang ở Mục phủ, liệu có chứng cứ gì không?”
Hoài Trấn mỉm cười: “Đương nhiên phải có chứng cứ, bằng không, tại sao chúng tôi lại tới Mục phủ đòi người? Đó chỉ là một con tép riu mà thôi, Mục phủ không hề có lợi khi che chở cậu ta”.
“Hừ!”
Cao thủ của Mục phủ hừ lạnh: “Tôi nói không có là không có, đã hết ba phút, lập tức cút khỏi Mục phủ cho tôi!”
“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”
Hoài Trấn híp mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập sát khí bỗng vang lên: “Nếu không đi thì giết hết!”
Câu nói này khiến mọi người kinh hãi.
Mọi người thi nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Mục Hoa đang đẩy Mục thành chủ tiến về phía này.
Câu vừa rồi là do Mục thành chủ nói.
“Đúng thế, thiếu thành chủ Hoài, hôm nay chúng tôi tới Mục phủ cũng vì cậu bảo chúng tôi tới”.
“Thiếu thành chủ Hoài, hay bây giờ cậu thấy chúng tôi đã đắc tội với Mục phủ nên định mặc kệ chúng tôi?”
...
Trong lúc nhất thời, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành thi nhau hỏi.
Hoài Trấn bước tới, mỉm cười: “Các vị cứ bình tĩnh, xin hãy nghe tôi nói đây!”
Lúc này đám người mới yên lặng, ai cũng nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn.
Hoài Trấn nói: “Trước hết, tôi muốn làm rõ một chuyện, tôi không bảo các vị tới, mà nhân vật quan trọng của gia tộc các vị bị giết, hung thủ đang ở Mục phủ. Các vị đã mời tôi tới Mục phủ với mình”.
Nghe thấy thế, mọi người đều có sắc mặt khó coi, Đinh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu định đẩy chúng tôi về phía đối lập với Mục phủ rồi mặc kệ à?”
Đinh Xương cũng nói với vẻ không vui: “Nếu thiếu thành chủ Hoài không định đối mặt với Mục phủ cùng chúng tôi, mời cậu rời khỏi Thiện Thành cho!”
Tuy nhà họ Đinh cần sự hỗ trợ của phủ Hoài Thành, nhưng nếu Hoài Trấn chỉ định lợi dụng họ để đối phó với Mục phủ, họ cũng không phải kẻ ngu.
Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng nhìn Hoài Trấn với vẻ không vui.
Hoài Trấn thấy thế, bèn mỉm cười: “Các vị hiểu lầm rồi, tôi đã đến Mục phủ với các vị, sao có thể chỉ lo thân mình chứ? Cũng như tôi đã nói khi ở nhà họ Đinh trước đó, hung thủ đã giết nhân vật quan trọng trong gia tộc các vị cũng là người mà phủ Hoài Thành chúng tôi muốn giết”.
“Nếu bây giờ cậu ta đang ở Mục phủ, đương nhiên tôi cũng phải đòi người với các vị rồi”.
Ông ta nói rồi khoát tay: “Mọi người vào cùng tôi đi!”
Ông ta bước vào Mục phủ trước, phía sau còn có năm cao thủ mặc áo choàng đen đi theo, điều khiến đám người đến từ các gia tộc lớn ở Thiện Thành kinh ngạc chính là, trên người năm cao thủ này không hề có khí thế gì.
Nhưng họ đều hiểu, chắc chắn những cao thủ mà Hoài Trấn dẫn theo đều không đơn giản.
Đinh Vũ và Đinh Xương liếc nhau, Đinh Xương gật đầu, nói: “Anh cả, chúng ta cũng vào thôi!”
“Đi thôi!”
Đinh Vũ gật đầu, đi theo Hoài Trấn.
Trông thấy thế, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành vốn đang lo lắng cũng đi theo.
Hoài Trấn đi ở phía trước nhếch môi, nở nụ cười hài hước.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, một đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chợt bước tới, chắn đường đám người Hoài Trấn.
“Nơi này là Mục phủ, không phải chỗ cho người ngoài làm càn!”
Người dẫn đầu là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta tức giận nhìn đám người Hoài Trấn.
Hoài Trấn cười ha hả: “Thưa tiền bối, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ vì một mục đích, đó là đưa Dương Thanh đi, nếu Mục phủ giao người, chắc chắn chúng tôi sẽ tự rời đi”.
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia hừ lạnh: “Người mà các người muốn tìm không có ở Mục phủ! Tôi cho các người một phút, cút hết khỏi Mục phủ, bằng không, tự chịu hậu quả!”
Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người lão ta, bao trùm xung quanh.
Trừ Hoài Trấn ra, người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều có sắc mặt hết sức khó coi.
Giờ họ mới nhận ra, họ vừa dẫn người xông vào Mục phủ.
Rất nhiều năm trước, thành chủ của Mục phủ là người hết sức đáng sợ, được người của Thiện Thành gọi là “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.
Bây giờ tuy chân ông lão bị tật, phải ngồi xe lăn, nhưng thực lực của ông lão vẫn khó lường như cũ.
Nếu chọc giận ông lão, có lẽ họ cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.
Hoài Trấn không nói gì, chỉ cười ha hả, nhìn chằm chằm vào đối phương, hình như không hề sợ hãi.
Tuy năm cao thủ mặc áo choàng đen sau lưng ông ta không hề phóng khí thế ra ngoài, nhưng vẫn khiến cao thủ của Mục phủ cảm nhận được sự uy hiếp.
Lúc này, Mục Hoa đã tới phòng Mục thành chủ. Lão ta nghiêm nghị nói: “Thành chủ, đám người này tự cho là có Hoài Trấn làm chỗ dựa, dám tới Mục phủ gây chuyện, tôi đề nghị cử đội hộ vệ Ảnh Tử ra tay luôn”.
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông lão híp mắt: “Tôi cũng muốn xem xem thế hệ sau của phủ Hoài Thành có sức mạnh gì mà dám tới Mục phủ để đòi người, đi thôi, ra ngoài xem sao!”
“Vâng!”
Mục Hoa gật đầu, đẩy Mục thành chủ ra khỏi phòng.
Phía bên kia, Dương Thanh, lão Cửu, Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đang ở chung một chỗ.
Lão Cửu bỗng nhíu mày: “Người của phủ Hoài Thành tới rồi!”
Hoài Lam lập tức có vẻ căng thẳng: “Hay thành chủ Hoài Thành tới thế?”
Lão Cửu lắc đầu: “Chắc không phải đâu!”
Lúc này Hoài Lam mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta nghiêm nghị nói: “Người của phủ Hoài Thành tới Mục phủ, chắc chắn là nhắm vào anh Thanh, chẳng biết Mục phủ có thể trụ vững trước áp lực này không”.
Lão Cửu nói: “Chúng ta vẫn nên chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào, đề phòng việc Mục phủ vứt bỏ chúng ta vì không chịu được áp lực”.
Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Cứ yên tâm đi, khó khăn lắm Mục thành chủ mới tìm được một thần y có thể chữa khỏi chân cho mình, sao ông ta có thể để chúng ta gặp chuyện vào thời điểm quan trọng như thế chứ?”
Hoài Lam gật đầu: “Anh Thanh nói không sai, sau khi chân của Mục thành chủ bị tật, một số thế lực ở Thiện Thành đã rục rịch hành động, chắc Mục thành chủ cũng muốn mượn cơ hội này để chỉnh đốn mấy thế lực đó”.
“Ông ta vốn định chỉnh đốn các thế lực ở Thiện Thành, sao có thể vứt bỏ chúng ta trong tình huống này? Trừ khi ông ta không định chữa chân nữa”.
Dương Thanh nói: “Hoài Lam nói đúng, thế nên bây giờ chúng ta không cần lo lắng gì, cứ ngoan ngoãn chờ ở Mục phủ. Chỉ cần thành chủ Hoài Thành không bất ngờ tới Mục phủ, không ai có thể làm gì được chúng ta”.
Lão Cửu nói: “Vậy chúng ta cứ yên tâm ở đây đi!”
Lúc này, cao thủ của Mục phủ đang giằng co với các cao thủ do Hoài Trấn dẫn đầu.
Hoài Trấn híp mắt, nhìn chằm chằm vào cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia: “Dù gì tiền bối cũng là nhân vật lớn có mặt mũi, không ngờ tiền bối lại định nói dối à?”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của Mục phủ nhíu mày: “Ý cậu là tôi lừa cậu ư?”
Hoài Trấn gật đầu: “Chẳng lẽ không đúng chắc?”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của Mục phủ lạnh lùng nói: “Cậu nói Dương Thanh đang ở Mục phủ, liệu có chứng cứ gì không?”
Hoài Trấn mỉm cười: “Đương nhiên phải có chứng cứ, bằng không, tại sao chúng tôi lại tới Mục phủ đòi người? Đó chỉ là một con tép riu mà thôi, Mục phủ không hề có lợi khi che chở cậu ta”.
“Hừ!”
Cao thủ của Mục phủ hừ lạnh: “Tôi nói không có là không có, đã hết ba phút, lập tức cút khỏi Mục phủ cho tôi!”
“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”
Hoài Trấn híp mắt, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập sát khí bỗng vang lên: “Nếu không đi thì giết hết!”
Câu nói này khiến mọi người kinh hãi.
Mọi người thi nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Mục Hoa đang đẩy Mục thành chủ tiến về phía này.
Câu vừa rồi là do Mục thành chủ nói.