Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1722: Giao người ra
Lúc này, Mục Hoa đã đẩy Mục thành chủ về tới phòng.
Mục Hoa hỏi: “Thành chủ, ông định nhận cô gái kia làm cháu gái thật ư?”
Mục thành chủ cười hỏi: “Sao thế? Ông nghĩ cô ấy không có tư cách đấy à?”
Mục Hoa lắc đầu: “Cô Phùng còn trẻ mà đã có y thuật lợi hại như thế, ông nhận cô ấy làm cháu gái cũng là chuyện tốt với Mục phủ chúng ta”.
Mục thành chủ mỉm cười: “Ông nói không sai, có được cô ấy là vinh hạnh của Mục phủ”.
“Tôi muốn nhận cô ấy làm cháu gái cũng vì một lý do vô cùng quan trọng khác, Dương Thanh vô cùng cảnh giác, vẫn luôn đề phòng tôi”.
“Tình cảnh của cậu ấy bây giờ vô cùng nguy hiểm, một khi rời khỏi Mục phủ, rất có thể cậu ấy sẽ bị nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành giết.Nhưng nếu ở lại Mục phủ, cậu ấy lại lo tôi có ý đồ với cậu ấy, đương nhiên, không thể không có lòng đề phòng người khác, hơn nữa lại là người mới quen chưa lâu. Cậu ấy đề phòng tôi cũng không vấn đề gì”.
“Tôi thật lòng muốn kết giao với Dương Thanh, chưa bàn đến thiên phú võ thuật của cậu ấy, chỉ riêng về những người bên cạnh cậu ấy, Tiểu Uyển có y thuật vô song, rất có thể sẽ chữa khỏi chân cho tôi, là nhân tài hiếm có”.
“Còn ông Cửu nữa, ông biết ông ta là ai không? Ông ta là người của thành chủ Miêu Thành, tôi đã điều tra về ông Cửu, ông ta hết sức trung thành với Miêu thành chủ, tuy chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng cũng được xem là cao thủ vô địch dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi”.
“Miêu thành chủ cử cả ông Cửu đến bên Dương Thanh, hành động này vẫn chưa nói rõ vấn đề à?”
“Về phần Hoài Lam, cô ấy từng là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, có thủ đoạn và năng lực hết sức xuất chúng, cũng là nhân tài hiếm có”.
“Đây chỉ là những gì mà chúng ta thấy, còn những người mà chúng ta không biết thì sao?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Mục Hoa sực hiểu. Lúc này lão ta mới nhận ra sức hút nhân cách của Dương Thanh, anh có thể tập hợp nhiều nhân tài trẻ bên cạnh như thế, đúng là đáng để Mục phủ lôi kéo.
“Thành chủ, tôi hiểu rồi!”
Mục Hoa nói: “Ông nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái để kéo gần quan hệ với Dương Thanh, hơn nữa Dương Thanh rất trọng tình nghĩa, bây giờ đang là lúc cậu ấy cùng đường, nếu chúng ta có thể giúp cậu ấy, chắc chắn sau này cậu ấy sẽ thật lòng giúp đỡ Mục phủ”.
Mục thành chủ gật đầu. Hình như ông lão cảm nhận được gì đó, lập tức nhíu mày: “Không ngờ họ tới nhanh như thế”.
Nghe thấy thế, Mục Hoa biến sắc: “Ý ông là người của phủ Hoài Thành lại tới ư?”
Mục thành chủ híp mắt: “Lần này không chỉ có mỗi người của phủ Hoài Thành, còn có người của một số gia tộc trong Thiện Thành chúng ta đi cùng nữa”.
“Họ định làm gì?”
Mục Hoa hết sức giận dữ: “Đám vô ơn đó định trở mặt với Mục phủ ư?”
Lúc này, đã có mấy chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa Mục phủ.
Những nhân vật lớn mà thường ngày rất khó nhìn thấy ở Thiện Thành đều có mặt ở đây.
Người dẫn đầu là chủ gia tộc họ Đinh, Đinh Vũ.
Còn thiếu thành chủ Hoài Trấn của phủ Hoài Thành thì như người đứng xem, chỉ dẫn người đứng bên cạnh với vẻ mặt xem trò vui.
“Ông chủ Đinh, ông dẫn nhiều người như thế đến Mục phủ vì chuyện gì thế?”
Lúc này, Mục Hoa bước ra, nhìn về phía Đinh Vũ, nhíu mày, hỏi.
Đinh Vũ lạnh lùng nói: “Mục Hoa, giao Dương Thanh ra đây, người này đã giết người nhà họ Đinh chúng tôi, hôm nay cậu ta phải chết!”
“Đúng thế, giao Dương Thanh ra đây, hôm nay cậu ta bắt buộc phải chết!”
“Giao Dương Thanh ra đây!”
...
Trong lúc nhất thời, những ông lớn của Thiện Thành đi theo Đinh Vũ cũng thi nhau quát.
Mục Hoa nhíu mày, liếc các ông lớn đứng cạnh Đinh Vũ, lạnh lùng nói: “Các người cũng đến tìm Dương Thanh à?”
Một lão già đứng cạnh Đinh Vũ tức giận nói: “Mục Hoa, Dương Thanh đã giết hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh của nhà họ Đỗ ở gần sân bay, giết người đền mạng, chúng tôi chỉ cần cậu ta chết”.
“Đúng thế, chúng tôi chỉ cần cậu ta chết, cậu ta cũng đã giết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh của nhà họ Ngưu”.
...
Những người kia thi nhau nói.
Mục Hoa lập tức sầm mặt, đến giờ lão ta mới nhận ra chuyện không đơn giản.
Lão ta thấy Đinh Xương đang híp mắt nhìn mình, lập tức hiểu ngay.
Trước đó, Đinh Xương dẫn một nhóm cao thủ tới sân bay, định bắt Phùng Tiểu Uyển, kết quả bị Dương Thanh dụ đi chỗ khác. Bây giờ xem ra, từ đầu mục đích của Đinh Xương đã là Dương Thanh chứ không phải Phùng Tiểu Uyển.
Lão ta định mượn tay Dương Thanh để giết những nhân vật quan trọng thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành, từ đó lợi dụng những gia tộc này để gây áp lực cho Mục phủ.
Mục Hoa lạnh lùng nói: “Các người cũng dám đến Mục phủ tìm người cơ à, có lẽ tìm nhầm chỗ rồi đấy? Dương Thanh mà các người nhắc đến không ở Mục phủ đâu”.
Đinh Xương cười lạnh: “Mục Hoa, ông đừng giả vờ nữa, nếu chúng tôi không biết chắc Dương Thanh đang ở Mục phủ thì đã không tới đây đòi người rồi. Chúng tôi đã dám đến đây, đương nhiên sẽ có chứng cứ chứng minh cậu ta đang ở Mục phủ!”
Đinh Vũ nói: “Giao Dương Thanh ra đây!”
“Giao Dương Thanh ra đây!”
“Giao Dương Thanh ra đây!”
...
Đám người thi nhau quát, yêu cầu Mục phủ giao Dương Thanh ra.
Sắc mặt Mục Hoa khó coi tới cực điểm, thường ngày đám người này sẽ nể mặt lão ta, nhưng hôm nay không ai nể nang gì hết, rõ ràng đã bị nhà họ Đinh dụ dỗ rồi.
Lão ta lạnh lùng nói: “Tôi đã nói không ở Mục phủ, tức là không có thật, các người còn định xông vào Mục phủ à?”
Sau khi lão ta dứt lời, mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh có khí thế đáng sợ bỗng xuất hiện sau lưng lão ta, nhìn chằm chằm vào đám người Đinh Vũ.
Đinh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Tức là Mục phủ không định giao người chứ gì?”
Mục Hoa cười lạnh: “Ông chủ Đinh, ông cũng là bậc kiêu hùng một phương, không nhất thiết phải trở thành quân cờ trong tay người khác. Tôi khuyên ông nên dẫn người rời đi luôn đi”.
Đinh Vũ nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Nếu không đi thì cứ ở lại đây là được!”
Mục Hoa nói rồi quay người rời đi.
Thấy lão ta rời đi, chủ của các gia tộc trong Thiện Thành đi cùng Đinh Vũ đều có vẻ lo lắng.
“Ông chủ Đinh, Mục phủ không định giao người ra! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Có người lo lắng hỏi.
Đinh Vũ nhíu mày, cũng rất lo lắng, dù sao nơi này cũng là Mục phủ - thế lực mạnh nhất Thiện Thành, nhất là Mục thành chủ, ông lão từng có danh hiệu “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.
Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực vẫn rất mạnh, lão ta cũng không biết Mục thành chủ mạnh tới mức nào.
Nhưng khi nghĩ tới việc bây giờ chỉ có lão ta và Đinh Xương biết chuyện Dương Thanh đang nắm giữ dao găm linh khí, ánh mắt lão ta lại nóng rực lên.
Lão ta bỗng nhìn về phía Hoài Trấn ở cách đó không xa rồi nói: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu cũng thấy đấy, Mục phủ không coi bọn tôi ra gì hết, cậu không thể trơ mắt nhìn như thế mãi đúng không?”
Mục Hoa hỏi: “Thành chủ, ông định nhận cô gái kia làm cháu gái thật ư?”
Mục thành chủ cười hỏi: “Sao thế? Ông nghĩ cô ấy không có tư cách đấy à?”
Mục Hoa lắc đầu: “Cô Phùng còn trẻ mà đã có y thuật lợi hại như thế, ông nhận cô ấy làm cháu gái cũng là chuyện tốt với Mục phủ chúng ta”.
Mục thành chủ mỉm cười: “Ông nói không sai, có được cô ấy là vinh hạnh của Mục phủ”.
“Tôi muốn nhận cô ấy làm cháu gái cũng vì một lý do vô cùng quan trọng khác, Dương Thanh vô cùng cảnh giác, vẫn luôn đề phòng tôi”.
“Tình cảnh của cậu ấy bây giờ vô cùng nguy hiểm, một khi rời khỏi Mục phủ, rất có thể cậu ấy sẽ bị nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành giết.Nhưng nếu ở lại Mục phủ, cậu ấy lại lo tôi có ý đồ với cậu ấy, đương nhiên, không thể không có lòng đề phòng người khác, hơn nữa lại là người mới quen chưa lâu. Cậu ấy đề phòng tôi cũng không vấn đề gì”.
“Tôi thật lòng muốn kết giao với Dương Thanh, chưa bàn đến thiên phú võ thuật của cậu ấy, chỉ riêng về những người bên cạnh cậu ấy, Tiểu Uyển có y thuật vô song, rất có thể sẽ chữa khỏi chân cho tôi, là nhân tài hiếm có”.
“Còn ông Cửu nữa, ông biết ông ta là ai không? Ông ta là người của thành chủ Miêu Thành, tôi đã điều tra về ông Cửu, ông ta hết sức trung thành với Miêu thành chủ, tuy chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng cũng được xem là cao thủ vô địch dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi”.
“Miêu thành chủ cử cả ông Cửu đến bên Dương Thanh, hành động này vẫn chưa nói rõ vấn đề à?”
“Về phần Hoài Lam, cô ấy từng là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, có thủ đoạn và năng lực hết sức xuất chúng, cũng là nhân tài hiếm có”.
“Đây chỉ là những gì mà chúng ta thấy, còn những người mà chúng ta không biết thì sao?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Mục Hoa sực hiểu. Lúc này lão ta mới nhận ra sức hút nhân cách của Dương Thanh, anh có thể tập hợp nhiều nhân tài trẻ bên cạnh như thế, đúng là đáng để Mục phủ lôi kéo.
“Thành chủ, tôi hiểu rồi!”
Mục Hoa nói: “Ông nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái để kéo gần quan hệ với Dương Thanh, hơn nữa Dương Thanh rất trọng tình nghĩa, bây giờ đang là lúc cậu ấy cùng đường, nếu chúng ta có thể giúp cậu ấy, chắc chắn sau này cậu ấy sẽ thật lòng giúp đỡ Mục phủ”.
Mục thành chủ gật đầu. Hình như ông lão cảm nhận được gì đó, lập tức nhíu mày: “Không ngờ họ tới nhanh như thế”.
Nghe thấy thế, Mục Hoa biến sắc: “Ý ông là người của phủ Hoài Thành lại tới ư?”
Mục thành chủ híp mắt: “Lần này không chỉ có mỗi người của phủ Hoài Thành, còn có người của một số gia tộc trong Thiện Thành chúng ta đi cùng nữa”.
“Họ định làm gì?”
Mục Hoa hết sức giận dữ: “Đám vô ơn đó định trở mặt với Mục phủ ư?”
Lúc này, đã có mấy chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa Mục phủ.
Những nhân vật lớn mà thường ngày rất khó nhìn thấy ở Thiện Thành đều có mặt ở đây.
Người dẫn đầu là chủ gia tộc họ Đinh, Đinh Vũ.
Còn thiếu thành chủ Hoài Trấn của phủ Hoài Thành thì như người đứng xem, chỉ dẫn người đứng bên cạnh với vẻ mặt xem trò vui.
“Ông chủ Đinh, ông dẫn nhiều người như thế đến Mục phủ vì chuyện gì thế?”
Lúc này, Mục Hoa bước ra, nhìn về phía Đinh Vũ, nhíu mày, hỏi.
Đinh Vũ lạnh lùng nói: “Mục Hoa, giao Dương Thanh ra đây, người này đã giết người nhà họ Đinh chúng tôi, hôm nay cậu ta phải chết!”
“Đúng thế, giao Dương Thanh ra đây, hôm nay cậu ta bắt buộc phải chết!”
“Giao Dương Thanh ra đây!”
...
Trong lúc nhất thời, những ông lớn của Thiện Thành đi theo Đinh Vũ cũng thi nhau quát.
Mục Hoa nhíu mày, liếc các ông lớn đứng cạnh Đinh Vũ, lạnh lùng nói: “Các người cũng đến tìm Dương Thanh à?”
Một lão già đứng cạnh Đinh Vũ tức giận nói: “Mục Hoa, Dương Thanh đã giết hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh của nhà họ Đỗ ở gần sân bay, giết người đền mạng, chúng tôi chỉ cần cậu ta chết”.
“Đúng thế, chúng tôi chỉ cần cậu ta chết, cậu ta cũng đã giết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh của nhà họ Ngưu”.
...
Những người kia thi nhau nói.
Mục Hoa lập tức sầm mặt, đến giờ lão ta mới nhận ra chuyện không đơn giản.
Lão ta thấy Đinh Xương đang híp mắt nhìn mình, lập tức hiểu ngay.
Trước đó, Đinh Xương dẫn một nhóm cao thủ tới sân bay, định bắt Phùng Tiểu Uyển, kết quả bị Dương Thanh dụ đi chỗ khác. Bây giờ xem ra, từ đầu mục đích của Đinh Xương đã là Dương Thanh chứ không phải Phùng Tiểu Uyển.
Lão ta định mượn tay Dương Thanh để giết những nhân vật quan trọng thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành, từ đó lợi dụng những gia tộc này để gây áp lực cho Mục phủ.
Mục Hoa lạnh lùng nói: “Các người cũng dám đến Mục phủ tìm người cơ à, có lẽ tìm nhầm chỗ rồi đấy? Dương Thanh mà các người nhắc đến không ở Mục phủ đâu”.
Đinh Xương cười lạnh: “Mục Hoa, ông đừng giả vờ nữa, nếu chúng tôi không biết chắc Dương Thanh đang ở Mục phủ thì đã không tới đây đòi người rồi. Chúng tôi đã dám đến đây, đương nhiên sẽ có chứng cứ chứng minh cậu ta đang ở Mục phủ!”
Đinh Vũ nói: “Giao Dương Thanh ra đây!”
“Giao Dương Thanh ra đây!”
“Giao Dương Thanh ra đây!”
...
Đám người thi nhau quát, yêu cầu Mục phủ giao Dương Thanh ra.
Sắc mặt Mục Hoa khó coi tới cực điểm, thường ngày đám người này sẽ nể mặt lão ta, nhưng hôm nay không ai nể nang gì hết, rõ ràng đã bị nhà họ Đinh dụ dỗ rồi.
Lão ta lạnh lùng nói: “Tôi đã nói không ở Mục phủ, tức là không có thật, các người còn định xông vào Mục phủ à?”
Sau khi lão ta dứt lời, mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh có khí thế đáng sợ bỗng xuất hiện sau lưng lão ta, nhìn chằm chằm vào đám người Đinh Vũ.
Đinh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Tức là Mục phủ không định giao người chứ gì?”
Mục Hoa cười lạnh: “Ông chủ Đinh, ông cũng là bậc kiêu hùng một phương, không nhất thiết phải trở thành quân cờ trong tay người khác. Tôi khuyên ông nên dẫn người rời đi luôn đi”.
Đinh Vũ nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Nếu không đi thì cứ ở lại đây là được!”
Mục Hoa nói rồi quay người rời đi.
Thấy lão ta rời đi, chủ của các gia tộc trong Thiện Thành đi cùng Đinh Vũ đều có vẻ lo lắng.
“Ông chủ Đinh, Mục phủ không định giao người ra! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Có người lo lắng hỏi.
Đinh Vũ nhíu mày, cũng rất lo lắng, dù sao nơi này cũng là Mục phủ - thế lực mạnh nhất Thiện Thành, nhất là Mục thành chủ, ông lão từng có danh hiệu “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.
Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực vẫn rất mạnh, lão ta cũng không biết Mục thành chủ mạnh tới mức nào.
Nhưng khi nghĩ tới việc bây giờ chỉ có lão ta và Đinh Xương biết chuyện Dương Thanh đang nắm giữ dao găm linh khí, ánh mắt lão ta lại nóng rực lên.
Lão ta bỗng nhìn về phía Hoài Trấn ở cách đó không xa rồi nói: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu cũng thấy đấy, Mục phủ không coi bọn tôi ra gì hết, cậu không thể trơ mắt nhìn như thế mãi đúng không?”