Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1720: Có cảm giác
Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sắc.
Dương Thanh cũng sững sờ.
Anh biết tổn thương do linh khí cắn trả rất nặng, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế, còn có khả năng phải cưa tay.
“Tiểu Uyển, cô là thần y, chắc chắn cô có cách giúp anh Thanh không phải cưa tay, đúng không?”
Hoài Lam cuống cả lên, nhìn Phùng Tiểu Uyển bằng đôi mắt đỏ hoe.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt cũng đỏ hoe: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, về phần có giữ được cánh tay này không thì phải xem năng lực hồi phục của anh Thanh rồi”.
Lão Cửu không nói gì, nhưng trong mắt cũng tràn ngập vẻ lo lắng.
Dương Thanh cũng rất lo, nếu phải cưa tay phải thật, chắc chắn thực lực của anh sẽ giảm mạnh, sau này sao có thể bảo vệ những gì mà anh muốn bảo vệ chứ?
Nhưng khi thấy dáng vẻ buồn bã của mọi người, anh vẫn mỉm cười: “Chẳng phải Tiểu Uyển đã nói rồi ư? Đó chỉ là dự tính xấu nhất, tôi rất tự tin về năng lực hồi phục của mình, chẳng mấy chốc, vết thương của tôi sẽ khỏi thôi”.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.
“Cậu Dương Thanh!”
Giọng Mục thành chủ vang lên, Mục Hoa đẩy Mục thành chủ đang ngồi trên xe lăn bước vào.
Mục thành chủ nhìn Dương Thanh: “Nghe nói cậu bị thương? Tôi đến xem sao”.
Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn Mục thành chủ đã hỏi, vết thương của tôi không nghiêm trọng”.
Anh không thân với Mục thành chủ, cũng vừa quen chưa lâu, đương nhiên anh sẽ không nói tình trạng của mình cho đối phương biết.
“Không nghiêm trọng là tốt rồi”.
Mục thành chủ gật nhẹ đầu, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp sự hèn hạ của nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành, không ngờ họ định bắt cô Phùng để uy hiếp cậu thật”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nói: “Đúng là rất hèn hạ, nhà họ Đinh cũng được, phủ Hoài Thành cũng thế, đều là thế lực đỉnh cao, không ngờ họ lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế để đối phó tôi”.
Anh thực sự rất tức giận, cho dù là ai, đối phó với anh ra sao cũng được, nhưng nếu dám nhắm vào người bên cạnh anh thì anh không nhịn được nữa.
“Chắc đây là cô Phùng - em gái cậu nhỉ?”
Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển bên cạnh Dương Thanh, cười hỏi.
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu, nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, đây là Mục thành chủ, những người đã đưa em an toàn rời khỏi sân bay là do Mục thành chủ sắp xếp, lần này anh gọi em qua đây vì muốn nhờ em khám cho Mục thành chủ, xem có thể chữa khỏi chân cho ông ấy không”.
Phùng Tiểu Uyển nhìn về phía Mục thành chủ, gật nhẹ đầu: “Chào Mục thành chủ, nếu ông là bạn của anh Thanh thì cứ gọi tôi là Tiểu Uyển thôi”.
Mục thành chủ cười ha hả: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo nữa, lần này làm phiền Tiểu Uyển rồi”.
Dương Thanh biết Mục thành chủ đang vội, bèn nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em khám cho Mục thành chủ xem sao đi?”
Nghe thấy thế, Mục thành chủ rất kích động.
Ông lão đã tìm rất nhiều thần y nổi tiếng đến khám cho mình, nhưng không ai có thể chữa khỏi chân cho ông lão hết. Ông lão vốn đã định bỏ cuộc, không ngờ đúng lúc này lại gặp Dương Thanh, có thêm cơ hội nữa.
Phùng Tiểu Uyển lập tức lấy một túi kim ra, bước đến bên Mục thành chủ, nhìn ông lão: “Mục thành chủ, tiếp đến tôi sẽ châm cứu chân cho ông, có lẽ sẽ hơi đau, ông chuẩn bị tâm lý trước nhé”.
Nghe thấy thế, Mục thành chủ thoáng sững sờ rồi mỉm cười: “Tiểu Uyển cứ yên tâm, cho dù đau đến đâu, chỉ cần có thể giúp tôi đứng dậy lần nữa, tôi cũng chịu được”.
Thật ra ông lão không quá bận tâm đến câu nói này của Phùng Tiểu Uyển, vì chân ông lão đã mất cảm giác từ lâu rồi.
Trước đó ông lão đã mời rất nhiều thần y đến, cũng có người châm cứu cho ông lão, nhưng khi kim cắm vào huyệt vị trên đùi ông lão, ông lão vẫn không cảm thấy gì.
Thế nên ông lão không tin việc Phùng Tiểu Uyển châm cứu có thể khiến chân ông lão có cảm giác đau đớn.
Phùng Tiểu Uyển mở túi, lấy một cây kim bạc ra, cắm vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ.
Mục thành chủ vẫn rất thản nhiên, còn mỉm cười.
Phùng Tiểu Uyển châm cứu tiếp, sau năm phút ngắn ngủi, trên chân Mục thành chủ đã cắm đầy kim bạc.
Nhưng Mục thành chủ vẫn không thấy gì, như thể Phùng Tiểu Uyển đang cắm kim vào quần áo ông lão.
Mục Hoa không nhịn được mà nói: “Cô Phùng, trước đó cũng có thần y châm cứu cho thành chủ, nhưng không có tác dụng, chân thành chủ đã mất cảm giác, có phải cô nên đổi cách chữa trị khác không?”
Mục thành chủ không ngăn cản, rõ ràng cũng có ý này.
Phùng Tiểu Uyển thản nhiên nói: “Vẫn chưa tới lúc có cảm giác”.
Cô ta nói rồi ghim kim vào đùi Mục thành chủ tiếp.
Ban đầu vẫn ổn, nhưng đến lúc sau, mỗi lần châm cứu, Phùng Tiểu Uyển phải tốn rất nhiều sức lực.
Sắc mặt cô ta hơi tái, trán rịn mồ hôi.
Dương Thanh lo lắng hỏi: “Tiểu Uyển, có cần nghỉ ngơi một lát không thế?”
Anh biết rõ mỗi lần châm cứu, Phùng Tiểu Uyển phải tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Hơn nữa anh cũng tin, Phùng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi chân cho Mục thành chủ.
Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu, mỉm cười với Dương Thanh: “Anh Thanh, em không sao!”
Cô ta nói rồi lấy một cái bình sứ trắng ra, lấy một viên thuốc nhỏ màu đen ra rồi uống luôn.
Ngay sau đó, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển hồng hào hẳn lên, hơi thở cũng ổn định hơn rất nhiều.
Mục thành chủ nhìn thấy sự thay đổi trên người Phùng Tiểu Uyển, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không nhịn được mà nói: “Tiểu Uyển, cô còn loại thuốc mà cô vừa uống không? Tôi muốn mua số lượng lớn”.
Với thực lực của Mục thành chủ, đương nhiên ông lão có thể cảm nhận được dược hiệu của viên thuốc nhỏ mà Phùng Tiểu Uyển vừa uống mạnh tới mức nào.
Nếu nhà họ Mục có được loại thuốc như thế, khi đánh với cao thủ của thế lực khác, lúc nào tiêu hao quá lớn, cao thủ nhà họ Mục chỉ cần uống một viên thuốc là sẽ có thể bổ sung thể lực ngay, đúng là chẳng khác gì được thần giúp cả.
Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ cay đắng: “Nếu Mục thành chủ muốn mấy viên thì tôi có, còn nếu cần số lượng lớn, tạm thời tôi chưa thể luyện chế loại thuốc này với số lượng như vậy”.
Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu vậy thì không làm khó Tiểu Uyển nữa”.
Ông lão vừa dứt lời, nét mặt Phùng Tiểu Uyển bỗng nghiêm túc hẳn lên, cô ta nghiêm nghị nói: “Ông chủ Mục, ông chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Phùng Tiểu Uyển nói rồi ghim cây kim bạc cuối cùng vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ, cô ta búng nhẹ, kim bạc bắt đầu rung lên với tần suất cao.
“Vù!”
Đúng lúc kim bạc rung lên, cảm giác đau nhói bắt đầu truyền đến từ chân Mục thành chủ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, cảm giác đau nhói đó nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn.
Vì đau đớn, Mục thành chủ siết chặt nắm tay, cảm thấy chân mình như đang bị một luồng sức mạnh khổng lồ liên tục xé rách.
Nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Mục thành chủ, Mục Hoa hết sức vui mừng, kinh ngạc nói: “Thành chủ, chân của ông có cảm giác rồi ư?”
Nghe thấy Mục Hoa hỏi thế, Mục thành chủ mới hoàn hồn. Ông lão thoáng sững sờ rồi lập tức phản ứng lại, nhìn chân mình với vẻ không dám tin, kích động nói: “Chân của tôi… có cảm giác rồi! Ha ha ha ha! Chân của tôi có cảm giác rồi!”
Dương Thanh cũng sững sờ.
Anh biết tổn thương do linh khí cắn trả rất nặng, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế, còn có khả năng phải cưa tay.
“Tiểu Uyển, cô là thần y, chắc chắn cô có cách giúp anh Thanh không phải cưa tay, đúng không?”
Hoài Lam cuống cả lên, nhìn Phùng Tiểu Uyển bằng đôi mắt đỏ hoe.
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt cũng đỏ hoe: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, về phần có giữ được cánh tay này không thì phải xem năng lực hồi phục của anh Thanh rồi”.
Lão Cửu không nói gì, nhưng trong mắt cũng tràn ngập vẻ lo lắng.
Dương Thanh cũng rất lo, nếu phải cưa tay phải thật, chắc chắn thực lực của anh sẽ giảm mạnh, sau này sao có thể bảo vệ những gì mà anh muốn bảo vệ chứ?
Nhưng khi thấy dáng vẻ buồn bã của mọi người, anh vẫn mỉm cười: “Chẳng phải Tiểu Uyển đã nói rồi ư? Đó chỉ là dự tính xấu nhất, tôi rất tự tin về năng lực hồi phục của mình, chẳng mấy chốc, vết thương của tôi sẽ khỏi thôi”.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.
“Cậu Dương Thanh!”
Giọng Mục thành chủ vang lên, Mục Hoa đẩy Mục thành chủ đang ngồi trên xe lăn bước vào.
Mục thành chủ nhìn Dương Thanh: “Nghe nói cậu bị thương? Tôi đến xem sao”.
Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn Mục thành chủ đã hỏi, vết thương của tôi không nghiêm trọng”.
Anh không thân với Mục thành chủ, cũng vừa quen chưa lâu, đương nhiên anh sẽ không nói tình trạng của mình cho đối phương biết.
“Không nghiêm trọng là tốt rồi”.
Mục thành chủ gật nhẹ đầu, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp sự hèn hạ của nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành, không ngờ họ định bắt cô Phùng để uy hiếp cậu thật”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nói: “Đúng là rất hèn hạ, nhà họ Đinh cũng được, phủ Hoài Thành cũng thế, đều là thế lực đỉnh cao, không ngờ họ lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế để đối phó tôi”.
Anh thực sự rất tức giận, cho dù là ai, đối phó với anh ra sao cũng được, nhưng nếu dám nhắm vào người bên cạnh anh thì anh không nhịn được nữa.
“Chắc đây là cô Phùng - em gái cậu nhỉ?”
Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển bên cạnh Dương Thanh, cười hỏi.
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu, nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, đây là Mục thành chủ, những người đã đưa em an toàn rời khỏi sân bay là do Mục thành chủ sắp xếp, lần này anh gọi em qua đây vì muốn nhờ em khám cho Mục thành chủ, xem có thể chữa khỏi chân cho ông ấy không”.
Phùng Tiểu Uyển nhìn về phía Mục thành chủ, gật nhẹ đầu: “Chào Mục thành chủ, nếu ông là bạn của anh Thanh thì cứ gọi tôi là Tiểu Uyển thôi”.
Mục thành chủ cười ha hả: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo nữa, lần này làm phiền Tiểu Uyển rồi”.
Dương Thanh biết Mục thành chủ đang vội, bèn nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em khám cho Mục thành chủ xem sao đi?”
Nghe thấy thế, Mục thành chủ rất kích động.
Ông lão đã tìm rất nhiều thần y nổi tiếng đến khám cho mình, nhưng không ai có thể chữa khỏi chân cho ông lão hết. Ông lão vốn đã định bỏ cuộc, không ngờ đúng lúc này lại gặp Dương Thanh, có thêm cơ hội nữa.
Phùng Tiểu Uyển lập tức lấy một túi kim ra, bước đến bên Mục thành chủ, nhìn ông lão: “Mục thành chủ, tiếp đến tôi sẽ châm cứu chân cho ông, có lẽ sẽ hơi đau, ông chuẩn bị tâm lý trước nhé”.
Nghe thấy thế, Mục thành chủ thoáng sững sờ rồi mỉm cười: “Tiểu Uyển cứ yên tâm, cho dù đau đến đâu, chỉ cần có thể giúp tôi đứng dậy lần nữa, tôi cũng chịu được”.
Thật ra ông lão không quá bận tâm đến câu nói này của Phùng Tiểu Uyển, vì chân ông lão đã mất cảm giác từ lâu rồi.
Trước đó ông lão đã mời rất nhiều thần y đến, cũng có người châm cứu cho ông lão, nhưng khi kim cắm vào huyệt vị trên đùi ông lão, ông lão vẫn không cảm thấy gì.
Thế nên ông lão không tin việc Phùng Tiểu Uyển châm cứu có thể khiến chân ông lão có cảm giác đau đớn.
Phùng Tiểu Uyển mở túi, lấy một cây kim bạc ra, cắm vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ.
Mục thành chủ vẫn rất thản nhiên, còn mỉm cười.
Phùng Tiểu Uyển châm cứu tiếp, sau năm phút ngắn ngủi, trên chân Mục thành chủ đã cắm đầy kim bạc.
Nhưng Mục thành chủ vẫn không thấy gì, như thể Phùng Tiểu Uyển đang cắm kim vào quần áo ông lão.
Mục Hoa không nhịn được mà nói: “Cô Phùng, trước đó cũng có thần y châm cứu cho thành chủ, nhưng không có tác dụng, chân thành chủ đã mất cảm giác, có phải cô nên đổi cách chữa trị khác không?”
Mục thành chủ không ngăn cản, rõ ràng cũng có ý này.
Phùng Tiểu Uyển thản nhiên nói: “Vẫn chưa tới lúc có cảm giác”.
Cô ta nói rồi ghim kim vào đùi Mục thành chủ tiếp.
Ban đầu vẫn ổn, nhưng đến lúc sau, mỗi lần châm cứu, Phùng Tiểu Uyển phải tốn rất nhiều sức lực.
Sắc mặt cô ta hơi tái, trán rịn mồ hôi.
Dương Thanh lo lắng hỏi: “Tiểu Uyển, có cần nghỉ ngơi một lát không thế?”
Anh biết rõ mỗi lần châm cứu, Phùng Tiểu Uyển phải tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Hơn nữa anh cũng tin, Phùng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi chân cho Mục thành chủ.
Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu, mỉm cười với Dương Thanh: “Anh Thanh, em không sao!”
Cô ta nói rồi lấy một cái bình sứ trắng ra, lấy một viên thuốc nhỏ màu đen ra rồi uống luôn.
Ngay sau đó, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển hồng hào hẳn lên, hơi thở cũng ổn định hơn rất nhiều.
Mục thành chủ nhìn thấy sự thay đổi trên người Phùng Tiểu Uyển, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không nhịn được mà nói: “Tiểu Uyển, cô còn loại thuốc mà cô vừa uống không? Tôi muốn mua số lượng lớn”.
Với thực lực của Mục thành chủ, đương nhiên ông lão có thể cảm nhận được dược hiệu của viên thuốc nhỏ mà Phùng Tiểu Uyển vừa uống mạnh tới mức nào.
Nếu nhà họ Mục có được loại thuốc như thế, khi đánh với cao thủ của thế lực khác, lúc nào tiêu hao quá lớn, cao thủ nhà họ Mục chỉ cần uống một viên thuốc là sẽ có thể bổ sung thể lực ngay, đúng là chẳng khác gì được thần giúp cả.
Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ cay đắng: “Nếu Mục thành chủ muốn mấy viên thì tôi có, còn nếu cần số lượng lớn, tạm thời tôi chưa thể luyện chế loại thuốc này với số lượng như vậy”.
Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu vậy thì không làm khó Tiểu Uyển nữa”.
Ông lão vừa dứt lời, nét mặt Phùng Tiểu Uyển bỗng nghiêm túc hẳn lên, cô ta nghiêm nghị nói: “Ông chủ Mục, ông chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Phùng Tiểu Uyển nói rồi ghim cây kim bạc cuối cùng vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ, cô ta búng nhẹ, kim bạc bắt đầu rung lên với tần suất cao.
“Vù!”
Đúng lúc kim bạc rung lên, cảm giác đau nhói bắt đầu truyền đến từ chân Mục thành chủ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, cảm giác đau nhói đó nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn.
Vì đau đớn, Mục thành chủ siết chặt nắm tay, cảm thấy chân mình như đang bị một luồng sức mạnh khổng lồ liên tục xé rách.
Nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Mục thành chủ, Mục Hoa hết sức vui mừng, kinh ngạc nói: “Thành chủ, chân của ông có cảm giác rồi ư?”
Nghe thấy Mục Hoa hỏi thế, Mục thành chủ mới hoàn hồn. Ông lão thoáng sững sờ rồi lập tức phản ứng lại, nhìn chân mình với vẻ không dám tin, kích động nói: “Chân của tôi… có cảm giác rồi! Ha ha ha ha! Chân của tôi có cảm giác rồi!”