Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1712: Đến giúp nhà họ Đinh
Mục thành chủ hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn một lúc lâu, bỗng cười lạnh: “Sao thế? Phủ Hoài Thành nghĩ người mà các người đuổi giết đang ở Mục phủ chúng tôi ư?”
Hoài Trấn nói: “Xe của đám người Dương Thanh đã biến mất ở khu vực thuộc Mục phủ, khắp Thiện Thành này, chắc chỉ Mục phủ có thể khiến đám người Dương Thanh biến mất thôi đúng không?”
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Cậu đang chất vấn tôi à?”
Cùng lúc đó, khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người Mục thành chủ, ập về phía Hoài Trấn.
Vào giây phút này, Hoài Trấn chỉ thấy như có một ngọn núi lớn đè lên vai, như định ép cho ông ta ngã lăn ra đất.
Hoài Trấn không dám chủ quan, ông ta bỗng phóng khí thế ra, định ngăn cản khí thế của Mục thành chủ.
Chỉ có điều sau khi phóng hết khí thế ra xong, ông ta vẫn cảm nhận được áp lực từ phía Mục thành chủ, điều này khiến ông ta lập tức biến sắc.
Cho đến giờ phút này, ông ta mới nhận ra ông lão đang ngồi xe lăn trước mặt cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chỉ với khí thế mà Mục thành chủ phóng ra, có thể áng chừng được thực lực của Mục thành chủ đã đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn về phần là cấp bậc nào trong Siêu Phàm Cửu Cảnh thì không rõ.
Hoài Trấn bỗng nghĩ, nếu chân của Mục thành chủ khỏi, chẳng phải ông ta sẽ càng mạnh hơn ư?
Bây giờ, tuy thực lực của Mục phủ không bằng phủ Hoài Thành, nhưng phủ Hoài Thành cũng không dám khai chiến với họ.
“Mục thành chủ, thành chủ hiểu lầm rồi, vãn bối làm mất dấu Dương Thanh ở khu vực do Mục phủ quản lý nên mới muốn hỏi một chút thôi, sao vãn bối dám chất vấn thành chủ chứ?”
Hoài Trấn vội nói, khi nhìn về phía Mục thành chủ, sự kiêu ngạo trong mắt ông ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ kiêng dè.
Ông ta hiểu rõ, nếu Mục thành chủ muốn ông ta ở lại, không ai cứu nổi ông ta.
Mục thành chủ thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện khác thì mời cậu về cho!”
Hoài Trấn cúi chào rồi mới nói: “Vậy vãn bối xin tạm biệt!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Mục thành chủ nhìn theo bóng lưng ông ta, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Mục thành chủ nói: “Bảo cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử giám sát cao thủ phủ Hoài Thành đã đến Thiện Thành cho tôi, một khi họ có hành động gì thì báo cáo với tôi trước”.
Cao thủ mặc áo choàng đen núp trong bóng tối lập tức xuất hiện trước mặt Mục thành chủ, khom người: “Vâng, thưa thành chủ!”
Sau khi rời khỏi Mục phủ, sắc mặt Hoài Trấn hết sức u ám. Ông ta nhìn về phía Mục phủ, híp mắt: “Chắc chắn Dương Thanh đang ở Mục phủ, Mục phủ đúng là không sợ chết, dám đối đầu với phủ Hoài Thành chúng ta”.
Một cao thủ của phủ Hoài Thành nói: “Ông chủ, chúng ta có tận năm cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong đi đuổi giết Dương Thanh cơ mà, chỉ cần ông xác định Dương Thanh đang ở Mục phủ, chúng ta cứ xông thẳng vào, tôi cũng không tin Mục phủ có thể ngăn được chúng ta đấy?”
Hoài Trấn nhíu mày, nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Ông thực sự nghĩ Mục phủ chỉ đơn giản thế thôi ư? Riêng khí thế mà Mục thành chủ phóng ra hồi nãy đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi”.
“Ông biết thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đáng sợ tới mức nào không? Có thể nói, đối với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, những ai dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đều là sâu bọ”.
“Chỉ cần chúng ta dám xông vào Mục phủ, cho dù có nhiều cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hơn nữa thì cũng sẽ bị mình Mục thành chủ giết hết thôi”.
Nghe thấy thế, cao thủ kia rùng mình, nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua thế ư? Chủ gia tộc đã ra lệnh, yêu cầu chúng ta phải đưa Dương Thanh về, cho dù đó chỉ còn là cái xác”.
“Bây giờ Dương Thanh đang ở Mục phủ, rõ ràng Mục thành chủ không chịu giao người cho chúng ta, chúng ta nên làm gì đây?”
Hoài Trấn im lặng một lát rồi nói: “Tới nhà họ Đinh ở Thiện Thành!”
Nửa tiếng sau, Hoài Trấn tới nhà họ Đinh ở Thiện Thành.
Đinh Vũ - chủ gia tộc họ Đinh đích thân tiếp đón Hoài Trấn.
Đinh Vũ cười ha hả, nhìn về phía Hoài Trấn: “Thì ra là thiếu thành chủ của Hoài Thành, chẳng biết tại sao thiếu thành chủ lại có thời gian tới nhà họ Đinh tôi thế?”
Hoài Trấn mỉm cười, nhìn Đinh Vũ: “Ông chủ Đinh, tôi đến nhà họ Đinh để nhờ tiền bối Đinh Xương giải đáp giúp chuyện này”.
“Ồ?”
Đinh Vũ nói: “Chẳng biết người em trai kia của tôi có thể giải đáp giúp thiếu thành chủ chuyện gì đây?”
Hoài Trấn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi đặt chén trà xuống, nhìn về phía Đinh Vũ: “Ông chủ Đinh, tính tôi không thích vòng vo, tôi sẽ nói thẳng với ông vậy”.
Đinh Vũ cười ha hả: “Cậu nói đi!”
Hoài Trấn nói: “Khoảng một tiếng trước, tiền bối Đinh Xương và Mục Hoa của Mục phủ dẫn một nhóm cao thủ đi đuổi giết Dương Thanh, kết quả Mục Hoa bỗng từ bỏ việc đuổi giết Dương Thanh, chỉ còn tiền bối Đinh Xương đánh với họ”.
“Tiền bối Đinh Xương là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại tu luyện bí tịch Kim Chung Tráo của nhà họ Đinh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã làm gì được ông ấy”.
“Còn về phía Dương Thanh, Dương Thanh hoàn toàn không phải đối thủ của tiền bối Đinh Xương, chỉ có Miêu Cửu là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng trước đó ông ta đã bị bố tôi đánh trọng thương, thế nên họ không thể khiến tiền bối Đinh Xương từ bỏ việc đuổi giết”.
“Hôm nay tôi đến vì muốn hỏi tiền bối Đinh Xương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tự dưng lại từ bỏ việc đuổi giết Dương Thanh”.
Nghe thấy Hoài Trấn nói thế, Đinh Vũ lập tức im lặng. Tuy lão ta không nói năng gì nhưng lại đang âm thầm suy đoán ý đồ của Hoài Trấn.
Một lúc lâu sau, Đinh Vũ mới mỉm cười: “Thiếu thành chủ Hoài nghi ngờ người bị phủ Hoài Thành đuổi giết đang ở nhà họ Đinh?”
Hoài Trấn lắc đầu: “Họ không ở nhà họ Đinh! Tôi chỉ muốn biết, với thực lực của tiền bối Đinh, cũng không khó để giữ đám người Dương Thanh lại, nhưng tôi nghe nói tiền bối Đinh Xương đã quay về nhà họ Đinh rồi”.
Đinh Vũ cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Tôi cũng không rõ, sau khi ra ngoài, Đinh Xương vẫn chưa quay về, nếu thiếu thành chủ Hoài không nói mấy chuyện này với tôi, tôi cũng không biết những việc mà cậu nói”.
Hoài Trấn không nói gì, Đinh Vũ không cho Đinh Xương ra mặt, ông ta cũng không thể lục soát nhà họ Đinh đúng không?
Một lúc lâu sau, Hoài Trấn chợt đứng dậy, mỉm cười: “Nếu tiền bối Đinh Xương chưa về, tôi đành đi trước, khi nào tiền bối Đinh Xương về, phiền ông chủ Đinh báo cho tôi một tiếng, khi đó tôi lại tới thăm”.
Ông ta nói rồi định quay người rời đi.
Đinh Vũ đích thân đứng dậy tiễn, khi tới cổng nhà họ Đinh, Hoài Trấn bỗng ngừng lại, nhìn về phía Đinh Vũ, cười ha hả: “Với thực lực của nhà họ Đinh, nếu cứ ở mãi trên mảnh đất nhỏ này, tôi nghĩ cũng hơi uất ức”.
Đinh Vũ thoáng sững sờ rồi mỉm cười: “Thiếu thành chủ Hoài cứ đùa, Thiện Thành là địa bàn của Mục thành chủ, chúng tôi được sống dưới sự che chở của Mục thành chủ đã là thỏa mãn lắm rồi, gì mà uất ức chứ”.
Hoài Trấn cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ: “Tôi vẫn nghĩ nhà họ Đinh phải chịu uất ức, nếu nhà họ Đinh cần phủ Hoài Thành thì cứ nói, có lẽ phủ Hoài Thành có thể giúp nhà họ Đinh một tay”.
Hoài Trấn nói: “Xe của đám người Dương Thanh đã biến mất ở khu vực thuộc Mục phủ, khắp Thiện Thành này, chắc chỉ Mục phủ có thể khiến đám người Dương Thanh biến mất thôi đúng không?”
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Cậu đang chất vấn tôi à?”
Cùng lúc đó, khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người Mục thành chủ, ập về phía Hoài Trấn.
Vào giây phút này, Hoài Trấn chỉ thấy như có một ngọn núi lớn đè lên vai, như định ép cho ông ta ngã lăn ra đất.
Hoài Trấn không dám chủ quan, ông ta bỗng phóng khí thế ra, định ngăn cản khí thế của Mục thành chủ.
Chỉ có điều sau khi phóng hết khí thế ra xong, ông ta vẫn cảm nhận được áp lực từ phía Mục thành chủ, điều này khiến ông ta lập tức biến sắc.
Cho đến giờ phút này, ông ta mới nhận ra ông lão đang ngồi xe lăn trước mặt cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chỉ với khí thế mà Mục thành chủ phóng ra, có thể áng chừng được thực lực của Mục thành chủ đã đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn về phần là cấp bậc nào trong Siêu Phàm Cửu Cảnh thì không rõ.
Hoài Trấn bỗng nghĩ, nếu chân của Mục thành chủ khỏi, chẳng phải ông ta sẽ càng mạnh hơn ư?
Bây giờ, tuy thực lực của Mục phủ không bằng phủ Hoài Thành, nhưng phủ Hoài Thành cũng không dám khai chiến với họ.
“Mục thành chủ, thành chủ hiểu lầm rồi, vãn bối làm mất dấu Dương Thanh ở khu vực do Mục phủ quản lý nên mới muốn hỏi một chút thôi, sao vãn bối dám chất vấn thành chủ chứ?”
Hoài Trấn vội nói, khi nhìn về phía Mục thành chủ, sự kiêu ngạo trong mắt ông ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ kiêng dè.
Ông ta hiểu rõ, nếu Mục thành chủ muốn ông ta ở lại, không ai cứu nổi ông ta.
Mục thành chủ thản nhiên nói: “Nếu không còn chuyện khác thì mời cậu về cho!”
Hoài Trấn cúi chào rồi mới nói: “Vậy vãn bối xin tạm biệt!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Mục thành chủ nhìn theo bóng lưng ông ta, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Mục thành chủ nói: “Bảo cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử giám sát cao thủ phủ Hoài Thành đã đến Thiện Thành cho tôi, một khi họ có hành động gì thì báo cáo với tôi trước”.
Cao thủ mặc áo choàng đen núp trong bóng tối lập tức xuất hiện trước mặt Mục thành chủ, khom người: “Vâng, thưa thành chủ!”
Sau khi rời khỏi Mục phủ, sắc mặt Hoài Trấn hết sức u ám. Ông ta nhìn về phía Mục phủ, híp mắt: “Chắc chắn Dương Thanh đang ở Mục phủ, Mục phủ đúng là không sợ chết, dám đối đầu với phủ Hoài Thành chúng ta”.
Một cao thủ của phủ Hoài Thành nói: “Ông chủ, chúng ta có tận năm cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong đi đuổi giết Dương Thanh cơ mà, chỉ cần ông xác định Dương Thanh đang ở Mục phủ, chúng ta cứ xông thẳng vào, tôi cũng không tin Mục phủ có thể ngăn được chúng ta đấy?”
Hoài Trấn nhíu mày, nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Ông thực sự nghĩ Mục phủ chỉ đơn giản thế thôi ư? Riêng khí thế mà Mục thành chủ phóng ra hồi nãy đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi”.
“Ông biết thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đáng sợ tới mức nào không? Có thể nói, đối với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, những ai dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đều là sâu bọ”.
“Chỉ cần chúng ta dám xông vào Mục phủ, cho dù có nhiều cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong hơn nữa thì cũng sẽ bị mình Mục thành chủ giết hết thôi”.
Nghe thấy thế, cao thủ kia rùng mình, nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua thế ư? Chủ gia tộc đã ra lệnh, yêu cầu chúng ta phải đưa Dương Thanh về, cho dù đó chỉ còn là cái xác”.
“Bây giờ Dương Thanh đang ở Mục phủ, rõ ràng Mục thành chủ không chịu giao người cho chúng ta, chúng ta nên làm gì đây?”
Hoài Trấn im lặng một lát rồi nói: “Tới nhà họ Đinh ở Thiện Thành!”
Nửa tiếng sau, Hoài Trấn tới nhà họ Đinh ở Thiện Thành.
Đinh Vũ - chủ gia tộc họ Đinh đích thân tiếp đón Hoài Trấn.
Đinh Vũ cười ha hả, nhìn về phía Hoài Trấn: “Thì ra là thiếu thành chủ của Hoài Thành, chẳng biết tại sao thiếu thành chủ lại có thời gian tới nhà họ Đinh tôi thế?”
Hoài Trấn mỉm cười, nhìn Đinh Vũ: “Ông chủ Đinh, tôi đến nhà họ Đinh để nhờ tiền bối Đinh Xương giải đáp giúp chuyện này”.
“Ồ?”
Đinh Vũ nói: “Chẳng biết người em trai kia của tôi có thể giải đáp giúp thiếu thành chủ chuyện gì đây?”
Hoài Trấn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi đặt chén trà xuống, nhìn về phía Đinh Vũ: “Ông chủ Đinh, tính tôi không thích vòng vo, tôi sẽ nói thẳng với ông vậy”.
Đinh Vũ cười ha hả: “Cậu nói đi!”
Hoài Trấn nói: “Khoảng một tiếng trước, tiền bối Đinh Xương và Mục Hoa của Mục phủ dẫn một nhóm cao thủ đi đuổi giết Dương Thanh, kết quả Mục Hoa bỗng từ bỏ việc đuổi giết Dương Thanh, chỉ còn tiền bối Đinh Xương đánh với họ”.
“Tiền bối Đinh Xương là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại tu luyện bí tịch Kim Chung Tráo của nhà họ Đinh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã làm gì được ông ấy”.
“Còn về phía Dương Thanh, Dương Thanh hoàn toàn không phải đối thủ của tiền bối Đinh Xương, chỉ có Miêu Cửu là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng trước đó ông ta đã bị bố tôi đánh trọng thương, thế nên họ không thể khiến tiền bối Đinh Xương từ bỏ việc đuổi giết”.
“Hôm nay tôi đến vì muốn hỏi tiền bối Đinh Xương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao tự dưng lại từ bỏ việc đuổi giết Dương Thanh”.
Nghe thấy Hoài Trấn nói thế, Đinh Vũ lập tức im lặng. Tuy lão ta không nói năng gì nhưng lại đang âm thầm suy đoán ý đồ của Hoài Trấn.
Một lúc lâu sau, Đinh Vũ mới mỉm cười: “Thiếu thành chủ Hoài nghi ngờ người bị phủ Hoài Thành đuổi giết đang ở nhà họ Đinh?”
Hoài Trấn lắc đầu: “Họ không ở nhà họ Đinh! Tôi chỉ muốn biết, với thực lực của tiền bối Đinh, cũng không khó để giữ đám người Dương Thanh lại, nhưng tôi nghe nói tiền bối Đinh Xương đã quay về nhà họ Đinh rồi”.
Đinh Vũ cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Tôi cũng không rõ, sau khi ra ngoài, Đinh Xương vẫn chưa quay về, nếu thiếu thành chủ Hoài không nói mấy chuyện này với tôi, tôi cũng không biết những việc mà cậu nói”.
Hoài Trấn không nói gì, Đinh Vũ không cho Đinh Xương ra mặt, ông ta cũng không thể lục soát nhà họ Đinh đúng không?
Một lúc lâu sau, Hoài Trấn chợt đứng dậy, mỉm cười: “Nếu tiền bối Đinh Xương chưa về, tôi đành đi trước, khi nào tiền bối Đinh Xương về, phiền ông chủ Đinh báo cho tôi một tiếng, khi đó tôi lại tới thăm”.
Ông ta nói rồi định quay người rời đi.
Đinh Vũ đích thân đứng dậy tiễn, khi tới cổng nhà họ Đinh, Hoài Trấn bỗng ngừng lại, nhìn về phía Đinh Vũ, cười ha hả: “Với thực lực của nhà họ Đinh, nếu cứ ở mãi trên mảnh đất nhỏ này, tôi nghĩ cũng hơi uất ức”.
Đinh Vũ thoáng sững sờ rồi mỉm cười: “Thiếu thành chủ Hoài cứ đùa, Thiện Thành là địa bàn của Mục thành chủ, chúng tôi được sống dưới sự che chở của Mục thành chủ đã là thỏa mãn lắm rồi, gì mà uất ức chứ”.
Hoài Trấn cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ: “Tôi vẫn nghĩ nhà họ Đinh phải chịu uất ức, nếu nhà họ Đinh cần phủ Hoài Thành thì cứ nói, có lẽ phủ Hoài Thành có thể giúp nhà họ Đinh một tay”.