Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1705: Kết thiện duyên
Vừa nhìn kẻ kia, sắc mặt Dương Thanh lập tức trầm xuống, đối phương là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Mặc dù cảnh giới võ thuật của anh đã đột phá nhưng cũng chỉ mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thôi, nếu muốn đánh bại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, chỉ e sẽ rất gian nan.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Thực lực của ông vốn đã phi phàm, hẳn không phải hạng người vô danh, chẳng lẽ thật sự vì mười tỷ bạc mà muốn giết tôi?"
Đối phương cũng lạnh giọng đáp: "Tôi là Mục Hoa, cậu hẳn nên hiểu rõ, cậu không phải là đối thủ của tôi, tôi khuyên cậu, tốt hơn hết nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, chúng tôi sẽ đưa cậu tới phủ Hoài Thành".
Dương Thanh thoáng nheo mắt: "Nói vậy có nghĩa là ông không định thả chúng tôi đi?"
Nói đến đó, một ý niệm giết chóc cực kì cuồng bạo chợt bùng phát từ trên người anh.
Khi anh còn ở cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bộc phát toàn lực đã có thể đánh ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi. Mà nay, võ thuật của anh đã liên tục tăng thêm hai cảnh giới, đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, không biết liệu có thể đánh bại được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ chăng.
Lúc này, Dương Thanh đã ở trong tình trạng hừng hực ý chí chiến đấu.
Phía bên kia, lão Cửu đã bắt đầu giao đấu với tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ Đinh Xương. Lão Cửu vốn đang bị thương nặng, cho nên mặc dù cảnh giới võ thuật của đối thủ không bằng ông lão nhưng sức chiến đấu của kẻ này vẫn mạnh hơn, lão Cửu dường như đã rơi vào thế yếu.
Bên phía Dương Thanh, ngoại trừ một tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ cầm đầu, còn có hơn hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác, tuy thực lực không bằng tay Mục Hoa này nhưng cũng không thể coi thường.
Nếu đám cao thủ này nhào vào quần ẩu, anh thấy mình hoàn toàn không có phần thắng.
"Nào nhóc, chiến thôi!"
Mục Hoa đạp mạnh chân xuống mặt đất, nền đường dưới chân lão ta lập tức vỡ nát, giây tiếp theo, thân thể lão ta nương theo phản lực cực mạnh, lao vút về phía Dương Thanh.
Dương Thanh không dám coi thường, chân cũng khẽ di động, người xông về phía trước.
"Uỳnh!"
Chớp mắt tiếp theo, hai bóng người va vào nhau, một luồng khí thế cực kì cuồng bạo bùng phát, lan tỏa về bốn phương tám hướng.
Mục Hoa bị đẩy lùi bảy, tám bước, Dương Thanh lại chỉ lùi về sau ba bước. Vừa so một chiêu đã phân được cao thấp.
Hiệu quả của một chiêu này khiến chính Dương Thanh cũng phải kinh ngạc, bởi vì anh đã dùng sức mạnh thân thể đẩy lùi Mục Hoa đến bảy, tám bước, điều đó chứng tỏ, độ mạnh của cơ thể anh đã vượt trên cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Một chiêu vừa rồi, anh chỉ dùng thực lực vốn có để giao đấu với Mục Hoa, chưa hề kích hoạt huyết mạch cuồng hóa hay vận hành Chiến Thần Quyết.
Mục Hoa bị Dương Thanh đẩy lùi, sắc mặt căng thẳng tột cùng, ánh mắt nhìn về phía Dương Thanh đã không còn vẻ khinh miệt như trước.
Người này chỉ dùng sức mạnh thân thể đã đủ để đánh lui lão ta, thật là đáng sợ.
"Không thể không thừa nhận rằng thực lực của cậu quả rất mạnh, mới ngần ấy tuổi đã có được thân thể mạnh ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, cậu đúng là không đơn giản".
Mục Hoa nghiêm nghị nhận xét, ánh mắt mang theo đôi chút kiêng dè.
Sự kiêng dè này không dành cho Dương Thanh mà dành cho thế lực sau lưng Dương Thanh. Mục Hoa lại hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu ý lão ta ngay, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào lão ta, nói: "Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết, ông chỉ cần biết một điều này, khi tôi còn ở phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành đã muốn giết tôi, nhưng lại không thể giết được, tôi đã thuận lợi trốn khỏi nơi đó".
"Thực lực của ông thật sự phi phàm, nếu tôi đoán không sai thì các người hẳn đều đến từ cùng một gia tộc, đúng chứ?"
"Tôi và ông vốn không có thù hận gì đến độ không đội trời chung, tôi cho rằng, hai bên chúng ta không cần phải liều chết với nhau như thế. Nếu ông đồng ý thả chúng tôi đi thì coi như tôi nợ các vị lần này, tương lai có gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ không để các vị phải thất vọng".
Nếu đối phương đã kiêng kỵ "thân phận có thể có" nào đó của mình, Dương Thanh dĩ nhiên phải tận dụng hết ưu thế của thân phận đó rồi.
Mục Hoa cũng bắt đầu do dự, đúng như Dương Thanh nói, Dương Thanh và bọn họ vốn không có thù hận gì, thực ra không cần phải liều mạng đánh nhau.
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, lão Cửu và Đinh Xương vừa tung một đòn đối chiến, sau đó hai người đều lùi lại.
Mục Hoa chăm chú nhìn Dương Thanh một cái rồi thoáng di chuyển, lướt đến bên cạnh Đinh Xương, trầm giọng bảo: "Tên nhãi ranh kia có lai lịch không nhỏ đâu, tôi cho rằng chúng ta không cần phải liều chết liều sống với bọn họ chỉ vì mười tỷ".
Đinh Xương cau chặt mày, nheo mắt nhìn Dương Thanh, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén, lão ta lạnh lùng nói: "Ranh con, nếu mày thật sự có lai lịch gì thì nói thẳng cho tao biết, có lẽ tao sẽ cân nhắc đến chuyện tha cho mày một lần".
Dương Thanh cười nhạt: "Sao hả? Nếu tôi cho ông biết thế lực sau lưng tôi là bên nào, ông sẽ đánh giá thử, nếu mạnh hơn các ông, các ông sẽ cho chúng tôi đi, còn nếu không bằng các ông, các ông sẽ đuổi giết bằng được, dùng tính mạng tôi đổi lấy mười tỷ từ phủ Hoài Thành?"
Đinh Xương hí mắt, nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: "Sao? Mày không muốn nói à?"
Dương Thanh lắc đầu: "Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết, tôi chỉ biết một điều, nếu ông nhất quyết muốn đánh, tôi đây chơi theo đến cùng. Hơn nữa, tôi có thể nói thẳng cho các ông biết, tốt nhất là các ông phải giết chết tôi, nếu không làm được điều này, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ bỏ qua cho các ông đâu".
"Tuyệt đối đừng coi thường tôi, tôi có thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong khi chưa tới ba mươi tuổi, điều này đủ để chứng tỏ thiên phú võ thuật của tôi không kém, chỉ cần có thêm thời gian, tôi sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều".
"Hiện giờ, các ông có hai lựa chọn, một là để chúng tôi đi, coi như kết một thiện duyên với tôi, sau này có cơ hội, tôi sẽ trả lại cái ơn hôm nay, hai là liều mạng đánh một trận với chúng tôi, nhưng liệu các ông có dám chắc mình đủ khả năng giữ tôi lại nơi này?"
Vừa dứt lời, một luồng khí thế võ thuật vô cùng khủng khiếp bỗng tràn ra từ trên người Dương Thanh.
Huyết mạch cuồng hóa đã được anh kích hoạt!
Đồng thời, Chiến Thần Quyết cũng điên cuồng vận chuyển trong người anh!
Không chỉ có thế, trong tay Dương Thanh chợt xuất hiện một con dao găm lóe sáng. Khi anh vừa lấy con dao này ra, một khí thế càng cuồng bạo hơn nữa nhanh chóng tràn ra.
Giây phút đó, tất cả mọi người đều tái mặt.
Ngay cả Đinh Xương cũng phải dè chừng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Lão ta vừa cảm nhận được một luồng uy lực mạnh phi thường từ trên người Dương Thanh, uy lực này khiến lão ta vô cùng khó chịu.
Sắc mặt của Mục Hoa cũng trở nên cực kì căng thẳng, vừa rồi Dương Thanh chỉ sử dụng sức mạnh thân thể đã đẩy lùi lão ta đến bảy, tám bước, lão ta vốn tưởng đó đã là trạng thái mạnh nhất của Dương Thanh, nhưng giờ phút này, lão ta mới nhận ra, người thanh niên trước mắt kia đáng sợ cỡ nào.
Chỉ riêng khí thế trên người anh đã cho thấy, thực lực chiến đấu của anh có thể ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rồi.
Quan trọng nhất là,Dương Thanh còn rất trẻ, mới chưa đầy ba mươi tuổi.
Ngay cả ở các gia tộc Cổ Võ cũng rất hiếm thấy nhân tài yêu nghiệt cỡ đó.
Lão Cửu đã về tới bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng cất giọng: "Theo như tôi thấy, các vị cũng không phải cao thủ của phủ Hoài Thành, chặn giết chúng tôi ở đây chủ yếu là vì tiền thôi".
Dứt lời, lão Cửu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, ném về phía Đinh Xương.
Ông lão nói: "Trong này có mười tỷ, coi như phí đi lại của các vị, giữa chúng ta vốn không có ân oán gì, hãy để chúng tôi rời khỏi đây, được chứ?"
Mặc dù cảnh giới võ thuật của anh đã đột phá nhưng cũng chỉ mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thôi, nếu muốn đánh bại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, chỉ e sẽ rất gian nan.
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Thực lực của ông vốn đã phi phàm, hẳn không phải hạng người vô danh, chẳng lẽ thật sự vì mười tỷ bạc mà muốn giết tôi?"
Đối phương cũng lạnh giọng đáp: "Tôi là Mục Hoa, cậu hẳn nên hiểu rõ, cậu không phải là đối thủ của tôi, tôi khuyên cậu, tốt hơn hết nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, chúng tôi sẽ đưa cậu tới phủ Hoài Thành".
Dương Thanh thoáng nheo mắt: "Nói vậy có nghĩa là ông không định thả chúng tôi đi?"
Nói đến đó, một ý niệm giết chóc cực kì cuồng bạo chợt bùng phát từ trên người anh.
Khi anh còn ở cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bộc phát toàn lực đã có thể đánh ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ rồi. Mà nay, võ thuật của anh đã liên tục tăng thêm hai cảnh giới, đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, không biết liệu có thể đánh bại được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ chăng.
Lúc này, Dương Thanh đã ở trong tình trạng hừng hực ý chí chiến đấu.
Phía bên kia, lão Cửu đã bắt đầu giao đấu với tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ Đinh Xương. Lão Cửu vốn đang bị thương nặng, cho nên mặc dù cảnh giới võ thuật của đối thủ không bằng ông lão nhưng sức chiến đấu của kẻ này vẫn mạnh hơn, lão Cửu dường như đã rơi vào thế yếu.
Bên phía Dương Thanh, ngoại trừ một tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ cầm đầu, còn có hơn hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác, tuy thực lực không bằng tay Mục Hoa này nhưng cũng không thể coi thường.
Nếu đám cao thủ này nhào vào quần ẩu, anh thấy mình hoàn toàn không có phần thắng.
"Nào nhóc, chiến thôi!"
Mục Hoa đạp mạnh chân xuống mặt đất, nền đường dưới chân lão ta lập tức vỡ nát, giây tiếp theo, thân thể lão ta nương theo phản lực cực mạnh, lao vút về phía Dương Thanh.
Dương Thanh không dám coi thường, chân cũng khẽ di động, người xông về phía trước.
"Uỳnh!"
Chớp mắt tiếp theo, hai bóng người va vào nhau, một luồng khí thế cực kì cuồng bạo bùng phát, lan tỏa về bốn phương tám hướng.
Mục Hoa bị đẩy lùi bảy, tám bước, Dương Thanh lại chỉ lùi về sau ba bước. Vừa so một chiêu đã phân được cao thấp.
Hiệu quả của một chiêu này khiến chính Dương Thanh cũng phải kinh ngạc, bởi vì anh đã dùng sức mạnh thân thể đẩy lùi Mục Hoa đến bảy, tám bước, điều đó chứng tỏ, độ mạnh của cơ thể anh đã vượt trên cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.
Một chiêu vừa rồi, anh chỉ dùng thực lực vốn có để giao đấu với Mục Hoa, chưa hề kích hoạt huyết mạch cuồng hóa hay vận hành Chiến Thần Quyết.
Mục Hoa bị Dương Thanh đẩy lùi, sắc mặt căng thẳng tột cùng, ánh mắt nhìn về phía Dương Thanh đã không còn vẻ khinh miệt như trước.
Người này chỉ dùng sức mạnh thân thể đã đủ để đánh lui lão ta, thật là đáng sợ.
"Không thể không thừa nhận rằng thực lực của cậu quả rất mạnh, mới ngần ấy tuổi đã có được thân thể mạnh ngang với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, cậu đúng là không đơn giản".
Mục Hoa nghiêm nghị nhận xét, ánh mắt mang theo đôi chút kiêng dè.
Sự kiêng dè này không dành cho Dương Thanh mà dành cho thế lực sau lưng Dương Thanh. Mục Hoa lại hỏi: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu ý lão ta ngay, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào lão ta, nói: "Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết, ông chỉ cần biết một điều này, khi tôi còn ở phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành đã muốn giết tôi, nhưng lại không thể giết được, tôi đã thuận lợi trốn khỏi nơi đó".
"Thực lực của ông thật sự phi phàm, nếu tôi đoán không sai thì các người hẳn đều đến từ cùng một gia tộc, đúng chứ?"
"Tôi và ông vốn không có thù hận gì đến độ không đội trời chung, tôi cho rằng, hai bên chúng ta không cần phải liều chết với nhau như thế. Nếu ông đồng ý thả chúng tôi đi thì coi như tôi nợ các vị lần này, tương lai có gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ không để các vị phải thất vọng".
Nếu đối phương đã kiêng kỵ "thân phận có thể có" nào đó của mình, Dương Thanh dĩ nhiên phải tận dụng hết ưu thế của thân phận đó rồi.
Mục Hoa cũng bắt đầu do dự, đúng như Dương Thanh nói, Dương Thanh và bọn họ vốn không có thù hận gì, thực ra không cần phải liều mạng đánh nhau.
"Uỳnh!"
Đúng lúc này, lão Cửu và Đinh Xương vừa tung một đòn đối chiến, sau đó hai người đều lùi lại.
Mục Hoa chăm chú nhìn Dương Thanh một cái rồi thoáng di chuyển, lướt đến bên cạnh Đinh Xương, trầm giọng bảo: "Tên nhãi ranh kia có lai lịch không nhỏ đâu, tôi cho rằng chúng ta không cần phải liều chết liều sống với bọn họ chỉ vì mười tỷ".
Đinh Xương cau chặt mày, nheo mắt nhìn Dương Thanh, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén, lão ta lạnh lùng nói: "Ranh con, nếu mày thật sự có lai lịch gì thì nói thẳng cho tao biết, có lẽ tao sẽ cân nhắc đến chuyện tha cho mày một lần".
Dương Thanh cười nhạt: "Sao hả? Nếu tôi cho ông biết thế lực sau lưng tôi là bên nào, ông sẽ đánh giá thử, nếu mạnh hơn các ông, các ông sẽ cho chúng tôi đi, còn nếu không bằng các ông, các ông sẽ đuổi giết bằng được, dùng tính mạng tôi đổi lấy mười tỷ từ phủ Hoài Thành?"
Đinh Xương hí mắt, nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: "Sao? Mày không muốn nói à?"
Dương Thanh lắc đầu: "Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách biết, tôi chỉ biết một điều, nếu ông nhất quyết muốn đánh, tôi đây chơi theo đến cùng. Hơn nữa, tôi có thể nói thẳng cho các ông biết, tốt nhất là các ông phải giết chết tôi, nếu không làm được điều này, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ bỏ qua cho các ông đâu".
"Tuyệt đối đừng coi thường tôi, tôi có thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong khi chưa tới ba mươi tuổi, điều này đủ để chứng tỏ thiên phú võ thuật của tôi không kém, chỉ cần có thêm thời gian, tôi sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều".
"Hiện giờ, các ông có hai lựa chọn, một là để chúng tôi đi, coi như kết một thiện duyên với tôi, sau này có cơ hội, tôi sẽ trả lại cái ơn hôm nay, hai là liều mạng đánh một trận với chúng tôi, nhưng liệu các ông có dám chắc mình đủ khả năng giữ tôi lại nơi này?"
Vừa dứt lời, một luồng khí thế võ thuật vô cùng khủng khiếp bỗng tràn ra từ trên người Dương Thanh.
Huyết mạch cuồng hóa đã được anh kích hoạt!
Đồng thời, Chiến Thần Quyết cũng điên cuồng vận chuyển trong người anh!
Không chỉ có thế, trong tay Dương Thanh chợt xuất hiện một con dao găm lóe sáng. Khi anh vừa lấy con dao này ra, một khí thế càng cuồng bạo hơn nữa nhanh chóng tràn ra.
Giây phút đó, tất cả mọi người đều tái mặt.
Ngay cả Đinh Xương cũng phải dè chừng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Lão ta vừa cảm nhận được một luồng uy lực mạnh phi thường từ trên người Dương Thanh, uy lực này khiến lão ta vô cùng khó chịu.
Sắc mặt của Mục Hoa cũng trở nên cực kì căng thẳng, vừa rồi Dương Thanh chỉ sử dụng sức mạnh thân thể đã đẩy lùi lão ta đến bảy, tám bước, lão ta vốn tưởng đó đã là trạng thái mạnh nhất của Dương Thanh, nhưng giờ phút này, lão ta mới nhận ra, người thanh niên trước mắt kia đáng sợ cỡ nào.
Chỉ riêng khí thế trên người anh đã cho thấy, thực lực chiến đấu của anh có thể ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rồi.
Quan trọng nhất là,Dương Thanh còn rất trẻ, mới chưa đầy ba mươi tuổi.
Ngay cả ở các gia tộc Cổ Võ cũng rất hiếm thấy nhân tài yêu nghiệt cỡ đó.
Lão Cửu đã về tới bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng cất giọng: "Theo như tôi thấy, các vị cũng không phải cao thủ của phủ Hoài Thành, chặn giết chúng tôi ở đây chủ yếu là vì tiền thôi".
Dứt lời, lão Cửu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, ném về phía Đinh Xương.
Ông lão nói: "Trong này có mười tỷ, coi như phí đi lại của các vị, giữa chúng ta vốn không có ân oán gì, hãy để chúng tôi rời khỏi đây, được chứ?"