Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1698: Liều mạng đánh một trận
Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Dương Thanh lập tức trở nên cực kì khó coi.
Lão Cửu là người do Miêu thành chủ cử đến bảo vệ anh, nếu không nhờ có lão Cửu, sợ rằng trong hành trình tới Hoài Thành lần này, anh đã chết vô số lần.
Nhưng nay, lão Cửu lại vì anh mà cố gắng giao đấu với cường địch, nếu lúc này anh chạy trốn, chỉ e lão Cửu không còn đường sống nữa rồi.
Hoài Lam vội nói: "Anh Thanh, anh đừng do dự nữa, mau đi đi thôi, với thực lực của anh hiện tại thì không làm gì được Ảnh Tử của Hoài thành chủ đâu".
"Anh còn ở đây, ông Cửu sẽ có điều phải bận tâm, dẫu tìm được cơ hội chạy trốn cũng không dám trốn, bởi vì ông ấy không thể bỏ lại anh, một mình trốn đi".
"Nếu anh rời khỏi nơi này, ông ấy sẽ không còn bất kì mối lo nào, một khi tìm được cơ hội, ông ấy có thể trốn kịp".
Dương Thanh vẫn không đáp lại, sắc mặt đã giận dữ khôn kể.
Thật không ngờ, ngay khi đang quyết chiến với Dược Vương Cốc, thành chủ Hoài Thành còn có thể sai một cao thủ có năng lực xấp xỉ lão ta như Ảnh Tử đi đuổi giết anh, lần này lão ta thật sự quyết tâm giết bằng được anh rồi.
Lúc này, lão Cửu đang giao đấu với Ảnh Tử, Dương Thanh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, anh có thể nhận ra ngay, lão Cửu đang bị Ảnh Tử chèn ép, điên cuồng công kích.
Lão Cửu vốn đã bị thương nặng, suýt thì mất mạng ở sông Hoài, mà Ảnh Tử lại là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thực lực vô cùng khủng bố, lão Cửu hoàn toàn không phải đối thủ của người này.
Dương Thanh bỗng nghiến răng nói: "Cô cũng đã nói, ông Cửu hoàn toàn không phải đối thủ của Ảnh Tử, nếu tôi đi, ông ấy nhất định không sống được!"
Hoài Lam vội kêu lên: "Nhưng anh ở lại đây chỉ càng làm thương vong tăng lên mà thôi, vì cứu anh, ông Cửu tình nguyện hi sinh tính mạng mình, nếu anh còn không chịu đi, đợi đến khi Ảnh Tử giết ông ấy rồi sẽ quay sang giết anh, khi đó, chẳng phải ông Cửu đã uổng mạng vô ích rồi sao?"
"Anh Thanh, hiện không phải thời điểm hành động theo cảm tính, tôi cũng không muốn ông Cửu gặp chuyện không may, nhưng kẻ tới giết chúng ta lần này thực sự quá mạnh, toàn bộ phủ Hoài Thành, đây là người có thực lực gần với thành chủ nhất, vậy thì làm sao yếu được?"
"Anh thấy đấy, ông Cửu đang dốc hết sức để đối phó với Ảnh Tử nhưng vẫn không phải đối thủ của ông ta, nếu anh còn tiếp tục dùng dằng thêm một lát thì sau đó có muốn chạy trốn cũng không chạy nổi nữa đâu".
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam, ánh mắt vô cùng kiên nghị: "Nếu muốn đi thì cô cứ đi đi! Vì phải bảo vệ tôi nên ông Cửu mới tới nơi này, nếu ông ấy chết ở đây, tôi thật không còn mặt mũi nào gặp Miêu thành chủ nữa".
Vừa dứt lời, anh đã tung người nhảy khỏi cửa sổ.
Dương Thanh hét lớn: "Ông Cửu, tôi giúp ông một tay".
Sau tiếng hét lớn, một khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ bùng nổ từ trên người anh.
Đôi mắt anh nhanh chóng trở nên đỏ đậm như nhuộm máu, Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển trong người, lại một khí thế võ thuật càng khủng bố hơn tràn ra từ trên người anh, như muốn xé toạc cả thân thể anh.
Lão Cửu bị Ảnh Tử đánh bay, người chưa chạm đất đã hét lên với Dương Thanh: "Đừng lo cho tôi, đi ngay đi!"
Dương Thanh không chịu nghe lời lão Cửu vừa nói, anh lao về phía Ảnh Tử không chút sợ hãi.
Ảnh Tử thấy Dương Thanh lao về phía mình, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén: "Ranh con không biết tự lượng sức mình!"
Dứt lời, thân hình lão ta liền biến mất khỏi vị trí đó.
Dương Thanh không cách nào tìm thấy bóng đối phương ở đâu thì tái mặt, một giây tiếp theo, linh cảm chợt báo cho anh, có một mối nguy hiểm cực lớn đang đến.
Anh không kịp cân nhắc kĩ, nhanh chóng rót hết sức mạnh vào nắm tay phải, không hề do dự, anh chém ra một quyền về phương hướng cho anh cảm giác nguy hiểm ấy.
"Uỳnh!"
Ngay trong khoảnh khắc anh đánh ra một quyền, đòn tấn công của anh không rơi trúng mục tiêu là thân thể Ảnh Tử, đòn của Ảnh Tử đã nặng nề rơi vào lồng ngực Dương Thanh.
Thân thể anh bay vèo ra ngoài.
Dương Thanh còn chưa rơi xuống đất đã hộc ra một ngụm máu tươi.
"Không biết lượng sức!"
Ảnh Tử hờ hững nói, dứt lời, thân mình lão ta lại lao về Dương Thanh một lần nữa.
Lão Cửu ở cách đó không xa, trông thấy Ảnh Tử tấn công về phía Dương Thanh.
Ông lão kích phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, bởi ông lão biết rõ, Dương Thanh chỉ là một cao thủ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, nếu trúng thêm một đòn này của Ảnh Tử, Dương Thanh nhất định sẽ mất mạng.
Lúc này, thân thể Dương Thanh đã nện rầm xuống đất, anh cắn chặt khớp hàm, nỗ lực đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không còn sức lực bò dậy nữa.
Một đòn của cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ quả thực quá mạnh, anh không thể chống đỡ nổi.
Cảm nhận được luồng sát khí càng lúc càng gần, anh bỗng nở nụ cười, lẩm bẩm với chính mình: "Đời mình cứ kết thúc thế này sao?"
"Chết đi!"
Ảnh Tử đã vọt tới trước mặt Dương Thanh, hung ác giẫm một cước xuống đầu anh.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lão Cửu đột nhiên vọt tới trước khi chân Ảnh Tử hạ xuống đầu Dương Thanh.
"Uỳnh!"
Lão Cửu tung một quyền trúng lưng Ảnh Tử.
Chân của Ảnh Tử vốn đang hướng thẳng xuống đầu Dương Thanh, nhưng vì người vừa trúng một đòn dồn toàn lực của lão Cửu, thân thể hơi loạng choạng, chân sượt qua đầu Dương Thanh, giẫm xuống nền đất.
"Uỳnh!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, dường như cả vùng này đều chấn động.
Ngay cách đầu Dương Thanh vài cm, có một vết chân lõm sâu xuống đất.
Màng tai Dương Thanh rung lên đau buốt, luồng sóng xung kích cực mạnh lại đánh bay thân thể anh ra xa mấy mét.
Ảnh Tử trúng một quyền của lão Cửu ngay giữa lưng, đáy mắt lóe lên một ý niệm giết chóc tàn bạo, quay lại nhìn chòng chọc vào lão Cửu, nói: "Ông tự tìm cái chết!"
Lão Cửu nghiến răng nhìn Ảnh Tử, mặt mày hung tợn, ông lão liếm môi, đôi tròng mắt long lên như mắt mãnh thú ghim chặt vào người Ảnh Tử: "Dù ông là Ảnh Tử bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ thì đã sao? Rốt cuộc vẫn chưa phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chân chính".
Ảnh Tử cười nhạt: "Dù cảnh giới võ thuật của tôi còn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh thì giết ông vẫn dễ như giết con kiến mà thôi".
"Thật à?"
Lão Cửu hỏi ngược lại một câu.
Sau đó, một khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên tràn ra từ trên người ông lão.
Ảnh Tử cau mày, sắc mặt chợt căng thẳng vô cùng, bởi vì lão ta vừa cảm nhận rất rõ, khí thế võ thuật trên người lão Cửu đang liên tục trở nên mạnh hơn.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, khí thế võ thuật của lão Cửu đã chạm tới ngưỡng bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Nhưng sau khi đạt tới ngưỡng này, khí thế võ thuật trên người lão Cửu lại không thể tăng thêm nữa.
Ảnh Tử lạnh lùng nói: "Ông đã dùng đến bí pháp để tạm thời thúc đẩy thực lực từ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong vọt lên bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đúng không?"
"Có điều, tác dụng phụ của loại bí pháp này nhất định rất nguy hiểm nhỉ?"
Lão Cửu quệt vết máu bên khóe miệng, hung ác nhìn Ảnh Tử, nói: "Ngay cả chết tôi còn chẳng sợ, há còn sợ mấy cái tác dụng phụ của bí pháp này?"
"Dù không giết được ông, tôi cũng phải khiến ông bị thương thật nặng!"
Vừa dứt lời, lão Cửu đã dằn mạnh một chân xuống đất, mặt đất vỡ nát, ông lão lao người về phía Ảnh Tử.
Lão Cửu là người do Miêu thành chủ cử đến bảo vệ anh, nếu không nhờ có lão Cửu, sợ rằng trong hành trình tới Hoài Thành lần này, anh đã chết vô số lần.
Nhưng nay, lão Cửu lại vì anh mà cố gắng giao đấu với cường địch, nếu lúc này anh chạy trốn, chỉ e lão Cửu không còn đường sống nữa rồi.
Hoài Lam vội nói: "Anh Thanh, anh đừng do dự nữa, mau đi đi thôi, với thực lực của anh hiện tại thì không làm gì được Ảnh Tử của Hoài thành chủ đâu".
"Anh còn ở đây, ông Cửu sẽ có điều phải bận tâm, dẫu tìm được cơ hội chạy trốn cũng không dám trốn, bởi vì ông ấy không thể bỏ lại anh, một mình trốn đi".
"Nếu anh rời khỏi nơi này, ông ấy sẽ không còn bất kì mối lo nào, một khi tìm được cơ hội, ông ấy có thể trốn kịp".
Dương Thanh vẫn không đáp lại, sắc mặt đã giận dữ khôn kể.
Thật không ngờ, ngay khi đang quyết chiến với Dược Vương Cốc, thành chủ Hoài Thành còn có thể sai một cao thủ có năng lực xấp xỉ lão ta như Ảnh Tử đi đuổi giết anh, lần này lão ta thật sự quyết tâm giết bằng được anh rồi.
Lúc này, lão Cửu đang giao đấu với Ảnh Tử, Dương Thanh đứng bên cửa sổ nhìn xuống, anh có thể nhận ra ngay, lão Cửu đang bị Ảnh Tử chèn ép, điên cuồng công kích.
Lão Cửu vốn đã bị thương nặng, suýt thì mất mạng ở sông Hoài, mà Ảnh Tử lại là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thực lực vô cùng khủng bố, lão Cửu hoàn toàn không phải đối thủ của người này.
Dương Thanh bỗng nghiến răng nói: "Cô cũng đã nói, ông Cửu hoàn toàn không phải đối thủ của Ảnh Tử, nếu tôi đi, ông ấy nhất định không sống được!"
Hoài Lam vội kêu lên: "Nhưng anh ở lại đây chỉ càng làm thương vong tăng lên mà thôi, vì cứu anh, ông Cửu tình nguyện hi sinh tính mạng mình, nếu anh còn không chịu đi, đợi đến khi Ảnh Tử giết ông ấy rồi sẽ quay sang giết anh, khi đó, chẳng phải ông Cửu đã uổng mạng vô ích rồi sao?"
"Anh Thanh, hiện không phải thời điểm hành động theo cảm tính, tôi cũng không muốn ông Cửu gặp chuyện không may, nhưng kẻ tới giết chúng ta lần này thực sự quá mạnh, toàn bộ phủ Hoài Thành, đây là người có thực lực gần với thành chủ nhất, vậy thì làm sao yếu được?"
"Anh thấy đấy, ông Cửu đang dốc hết sức để đối phó với Ảnh Tử nhưng vẫn không phải đối thủ của ông ta, nếu anh còn tiếp tục dùng dằng thêm một lát thì sau đó có muốn chạy trốn cũng không chạy nổi nữa đâu".
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam, ánh mắt vô cùng kiên nghị: "Nếu muốn đi thì cô cứ đi đi! Vì phải bảo vệ tôi nên ông Cửu mới tới nơi này, nếu ông ấy chết ở đây, tôi thật không còn mặt mũi nào gặp Miêu thành chủ nữa".
Vừa dứt lời, anh đã tung người nhảy khỏi cửa sổ.
Dương Thanh hét lớn: "Ông Cửu, tôi giúp ông một tay".
Sau tiếng hét lớn, một khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ bùng nổ từ trên người anh.
Đôi mắt anh nhanh chóng trở nên đỏ đậm như nhuộm máu, Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển trong người, lại một khí thế võ thuật càng khủng bố hơn tràn ra từ trên người anh, như muốn xé toạc cả thân thể anh.
Lão Cửu bị Ảnh Tử đánh bay, người chưa chạm đất đã hét lên với Dương Thanh: "Đừng lo cho tôi, đi ngay đi!"
Dương Thanh không chịu nghe lời lão Cửu vừa nói, anh lao về phía Ảnh Tử không chút sợ hãi.
Ảnh Tử thấy Dương Thanh lao về phía mình, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén: "Ranh con không biết tự lượng sức mình!"
Dứt lời, thân hình lão ta liền biến mất khỏi vị trí đó.
Dương Thanh không cách nào tìm thấy bóng đối phương ở đâu thì tái mặt, một giây tiếp theo, linh cảm chợt báo cho anh, có một mối nguy hiểm cực lớn đang đến.
Anh không kịp cân nhắc kĩ, nhanh chóng rót hết sức mạnh vào nắm tay phải, không hề do dự, anh chém ra một quyền về phương hướng cho anh cảm giác nguy hiểm ấy.
"Uỳnh!"
Ngay trong khoảnh khắc anh đánh ra một quyền, đòn tấn công của anh không rơi trúng mục tiêu là thân thể Ảnh Tử, đòn của Ảnh Tử đã nặng nề rơi vào lồng ngực Dương Thanh.
Thân thể anh bay vèo ra ngoài.
Dương Thanh còn chưa rơi xuống đất đã hộc ra một ngụm máu tươi.
"Không biết lượng sức!"
Ảnh Tử hờ hững nói, dứt lời, thân mình lão ta lại lao về Dương Thanh một lần nữa.
Lão Cửu ở cách đó không xa, trông thấy Ảnh Tử tấn công về phía Dương Thanh.
Ông lão kích phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, bởi ông lão biết rõ, Dương Thanh chỉ là một cao thủ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, nếu trúng thêm một đòn này của Ảnh Tử, Dương Thanh nhất định sẽ mất mạng.
Lúc này, thân thể Dương Thanh đã nện rầm xuống đất, anh cắn chặt khớp hàm, nỗ lực đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không còn sức lực bò dậy nữa.
Một đòn của cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ quả thực quá mạnh, anh không thể chống đỡ nổi.
Cảm nhận được luồng sát khí càng lúc càng gần, anh bỗng nở nụ cười, lẩm bẩm với chính mình: "Đời mình cứ kết thúc thế này sao?"
"Chết đi!"
Ảnh Tử đã vọt tới trước mặt Dương Thanh, hung ác giẫm một cước xuống đầu anh.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lão Cửu đột nhiên vọt tới trước khi chân Ảnh Tử hạ xuống đầu Dương Thanh.
"Uỳnh!"
Lão Cửu tung một quyền trúng lưng Ảnh Tử.
Chân của Ảnh Tử vốn đang hướng thẳng xuống đầu Dương Thanh, nhưng vì người vừa trúng một đòn dồn toàn lực của lão Cửu, thân thể hơi loạng choạng, chân sượt qua đầu Dương Thanh, giẫm xuống nền đất.
"Uỳnh!"
Một tiếng động thật lớn vang lên, dường như cả vùng này đều chấn động.
Ngay cách đầu Dương Thanh vài cm, có một vết chân lõm sâu xuống đất.
Màng tai Dương Thanh rung lên đau buốt, luồng sóng xung kích cực mạnh lại đánh bay thân thể anh ra xa mấy mét.
Ảnh Tử trúng một quyền của lão Cửu ngay giữa lưng, đáy mắt lóe lên một ý niệm giết chóc tàn bạo, quay lại nhìn chòng chọc vào lão Cửu, nói: "Ông tự tìm cái chết!"
Lão Cửu nghiến răng nhìn Ảnh Tử, mặt mày hung tợn, ông lão liếm môi, đôi tròng mắt long lên như mắt mãnh thú ghim chặt vào người Ảnh Tử: "Dù ông là Ảnh Tử bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ thì đã sao? Rốt cuộc vẫn chưa phải cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ chân chính".
Ảnh Tử cười nhạt: "Dù cảnh giới võ thuật của tôi còn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh thì giết ông vẫn dễ như giết con kiến mà thôi".
"Thật à?"
Lão Cửu hỏi ngược lại một câu.
Sau đó, một khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên tràn ra từ trên người ông lão.
Ảnh Tử cau mày, sắc mặt chợt căng thẳng vô cùng, bởi vì lão ta vừa cảm nhận rất rõ, khí thế võ thuật trên người lão Cửu đang liên tục trở nên mạnh hơn.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, khí thế võ thuật của lão Cửu đã chạm tới ngưỡng bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.
Nhưng sau khi đạt tới ngưỡng này, khí thế võ thuật trên người lão Cửu lại không thể tăng thêm nữa.
Ảnh Tử lạnh lùng nói: "Ông đã dùng đến bí pháp để tạm thời thúc đẩy thực lực từ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong vọt lên bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đúng không?"
"Có điều, tác dụng phụ của loại bí pháp này nhất định rất nguy hiểm nhỉ?"
Lão Cửu quệt vết máu bên khóe miệng, hung ác nhìn Ảnh Tử, nói: "Ngay cả chết tôi còn chẳng sợ, há còn sợ mấy cái tác dụng phụ của bí pháp này?"
"Dù không giết được ông, tôi cũng phải khiến ông bị thương thật nặng!"
Vừa dứt lời, lão Cửu đã dằn mạnh một chân xuống đất, mặt đất vỡ nát, ông lão lao người về phía Ảnh Tử.