Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1694: Ai mới là kẻ ngu
Ngay khi cao thủ của Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đang đánh nhau loạn xạ, Dương Thanh, Hoài Lam và lão Cửu đã vào ở trong khách sạn.
Trong một phòng bình thường của khách sạn Hilton tại Thiện Thành.
Hoài Lam tươi cười nói: "Có tin tốt đây! Vừa rồi, đám cao thủ do Hoài Tinh Vũ cử đến giết chúng ta đã bị diệt sạch. Chỉ tiếc, đội cao thủ bên Dược Vương Cốc quá mạnh, không tổn thất một ai".
Dương Thanh nói: "Dược Vương Cốc đã mất đại đồ đệ của Dược Vương cùng với Tả, Hữu hộ pháp, cũng coi như một tổn thất lớn, lúc này, hẳn mối thù giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đã càng sâu sắc thêm rồi".
"Nhất là trong phủ Hoài Thành lúc này, chỉ sợ người người đều đang bàng hoàng khiếp sợ, Hoài Tinh Vũ hẳn đã vô cùng phẫn nộ".
Lão Cửu cũng lên tiếng: "Có lẽ lúc này chính là thời cơ thích hợp cho chúng ta tranh thủ giết vài tên cao thủ".
Hoài Lam lắc đầu: "Ông Cửu, bây giờ còn chưa phải lúc, tuy Dược Vương Cốc đã giết sáu cao thủ của phủ Hoài Thành nhưng những cao thủ này đều do một tay Hoài Tinh Vũ âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị dùng để đối phó với thành chủ Hoài Thành, đối với thành chủ, đây không tính là tổn thất gì".
"Hiện phải xem xem Dược Vương Cốc có muốn thừa thế đuổi giết các cao thủ khác của phủ Hoài Thành không".
"Điều tôi đang lo nhất là, thành chủ Hoài Thành không có ý định đánh với Dược Vương Cốc, nếu không đánh, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây ngay".
Dương Thanh gật đầu: "Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian ở đây rồi, thêm một, hai ngày cũng không là gì, cứ tiếp tục quan sát tình hình, xem xem đến bao giờ phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc mới đánh nhau".
Lúc này, trong một phòng khách rộng rãi ở phủ Hoài Thành.
Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đang quỳ trên mặt đất, thành chủ Hoài Thành ngồi trên ghế chủ nhà, tức giận nhìn hai người.
Thành chủ Hoài Thành giận dữ nói: "Hoài Tinh Vũ, con có biết lần này con đã gây cho phủ Hoài Thành một phiền toái lớn thế nào không?"
Hoài Tinh Vũ cũng đang vô cùng hối hận, hôm nay, sáu tên cao thủ hàng đầu do bà ta âm thầm bồi dưỡng không chỉ không giúp được bà ta giết chết thành chủ Hoài Thành báo mối thù giết bố ruột mà còn mất mạng dưới tay cao thủ của Dược Vương Cốc.
Không chỉ có thế, giờ đây, cả thành chủ Hoài Thành cũng đã biết việc này.
Hoài Tinh Vũ cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu thưa: "Bố, xin lỗi, con biết sai rồi".
"Giờ biết sai rồi à?"
Thành chủ Hoài Thành vỗ mạnh xuống bàn, bàn trà trước mặt lập tức vỡ vụn.
"Dược Vương Cốc với chúng ta có ân oán đã lâu, từ lâu Dược Vương đã muốn tuyên chiến với phủ Hoài Thành chúng ta, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội thích đáng. Vậy mà hôm nay, con lại để người ta bắt được cái cớ, con có biết, một khi hai bên tuyên chiến thì hậu quả sẽ thế nào không?"
Thành chủ Hoài Thành giận không kìm được, quát lớn: "Một khi đánh nhau, phủ Hoài Thành rất có thể sẽ triệt để rơi vào tay địch, dù không rơi vào tay địch thì cũng sẽ chịu tổn thật nặng nề. Đến khi đó, nếu lại có thế lực bên ngoài nhòm ngó chúng ta, phủ Hoài Thành này rất có thể sẽ không còn cơ hội tồn tại nữa".
"Tất cả những nguy hiểm này, đều do con chuốc lấy!"
Hoài Phượng quỳ dưới đất, người run lên từng chập, nhưng vẫn cố nén nỗi sợ hãi, nói: "Thưa ông, tất cả đều tại con khốn Hoài Lam kia, nó lừa mẹ cháu vào tròng".
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành thoáng lóe lên một tia sát khí, lão ta nheo mắt nhìn chằm chằm Hoài Phượng, hỏi: "Cháu vừa nói, hai đứa mắc mưu của Hoài Lam? Hai đứa đã bị nó lừa thế nào?"
Hoài Tinh Vũ thoáng do dự, bà ta sợ thành chủ Hoài Thành nhận ra mục đích thực sự của mình khi chuyện âm thầm bồi dưỡng cao thủ bị lộ ra.
Thành chủ Hoài Thành giận dữ quát: "Nói!"
Hoài Tinh Vũ run bắn cả người, vội vàng thưa: "Hoài Lam lừa con, bảo rằng Dương Thanh với cao thủ bên cạnh nó đều đã bị thương nặng, nói đây là cơ hội tốt nhất để con báo thù cho Long Dược. Lúc đó con như bị ma ám, không nghĩ nhiều đã sai người đi giết thằng khốn đó, không ngờ, lại trúng kế của con nhỏ này".
"Ha ha."
Thành chủ Hoài Thành bỗng cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy châm biếm, lão ta lạnh giọng: "Hoài Tinh Vũ, con coi ta là lão già ngu xuẩn à? Hay con mới đúng là một đứa ngu xuẩn?"
"Hoài Lam nói Dương Thanh với cao thủ đi cùng nó đều bị thương nặng, thế là con tin ngay?"
"Hay là, nó nắm được yếu điểm gì của con, đe dọa con phải cử cao thủ tới đó?"
Lão ta vừa nói đến đó, Hoài Tinh Vũ đã run cả người, vội vàng nói: "Xin bố bớt giận, những điều con vừa nói đều là sự thật, con thật sự chỉ bị ma quỷ ám, mất lí trí nên mới tin lời Hoài Lam".
Ánh mắt sắc bén của thành chủ Hoài Thành ghim chặt vào người Hoài Tinh Vũ, hỏi: "Con âm thầm bồi dưỡng sáu cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Hoài Tinh Vũ, đúng là ta đã xem thường con quá rồi!"
Hoài Tinh Vũ càng run rẩy hơn, bà ta thấp thỏm nói: "Thưa bố, những cao thủ này không phải do con bồi dưỡng mà đều do Long Dược âm thầm bồi dưỡng lúc còn sống, Long Dược chết rồi con mới biết chuyện anh ấy đã âm thầm nuôi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy".
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng hỏi lại: "Thật không?"
Hoài Tinh Vũ vội vàng gật đầu: "Thưa bố, con nói thật đấy ạ, những cao thủ kia đều do Long Dược âm thầm bồi dưỡng!"
Trong tình thế này, bà ta chỉ còn cách đẩy hết tội lên đầu Long Dược đã chết.
Nếu không, một khi bị thành chủ Hoài Thành phát hiện chân tướng sự việc, bà ta và con gái nhất định sẽ không giữ được tính mạng.
Ý niệm giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng lúc càng dày đặc: "Nếu thế, vì sao con không báo cho ta biết về sự tồn tại của họ từ trước? Nếu như phủ Hoài Thành chúng ta có thêm sáu cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh này thì đã không đến mức rơi vào thế bị động như bây giờ".
Hoài Tinh Vũ vội thưa: "Ban đầu con cũng định giao những người này lại cho bố, nhưng lại sợ bố hiểu lầm nên cứ chần chừ mãi không dám để lộ sự tồn tại của họ. Nếu không phải lần này con nóng lòng báo thù cho chồng thì đã không rối loạn đến mất cả lí trí, gây ra loại chuyện ngu xuẩn thế này".
"Bố, con thực sự biết lỗi rồi, xin bố nể mặt mẹ con, cho con thêm một cơ hội!"
Bỗng nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng khủng khiếp chợt tràn ra từ trên người thành chủ Hoài Thành.
Giây phút này, sắc mặt Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đều biến đổi kịch liệt, sợ hãi và hốt hoảng đến tột cùng.
Cả hai đều đã cảm nhận được ý niệm giết chóc cực mạnh từ thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ đang muốn giết bọn họ.
Thành chủ Hoài Thành đột nhiên hỏi: "Hoài Tinh Vũ, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
Hoài Tinh Vũ run lên, đáp: "Thưa bố, năm nay con bốn mươi chín tuổi".
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành bỗng trở nên hoài niệm, lão ta nói: "Đã bốn mươi chín năm rồi!"
Hoài Tinh Vũ chợt có dự cảm cực kì tồi tệ.
Bà ta lờ mờ cảm thấy, thành chủ Hoài Thành đã biết tất cả mọi việc, biết bà ta đã phát hiện thân thế của mình, cũng biết bà ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ để giết chết lão ta.
"Ta vốn muốn cho hai mẹ con con được bình an sống ở phủ Hoài Thành này đến hết đời, coi như cho người mẹ mất sớm của con một niềm an ủi".
"Nhưng ta thật sự không ngờ, hai mẹ con con không chỉ không biết ơn mà còn thù hận cả ta, thậm chí muốn giết ta".
"Con nói xem, ta còn có thể để hai đứa sống sót được sao?"
Ý muốn giết chóc trên người thành chủ Hoài Thành càng lúc càng mạnh.
Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng sợ hãi co rụt người.
Hoài Tinh Vũ quỳ rạp xuống, run rẩy nói: "Bố, bố đang nói gì thế? Con không hiểu".
Thành chủ Hoài Thành hí mắt nhìn bà ta: "Con thật sự không hiểu? Vẫn còn tính tiếp tục lừa ta à?"
Trong một phòng bình thường của khách sạn Hilton tại Thiện Thành.
Hoài Lam tươi cười nói: "Có tin tốt đây! Vừa rồi, đám cao thủ do Hoài Tinh Vũ cử đến giết chúng ta đã bị diệt sạch. Chỉ tiếc, đội cao thủ bên Dược Vương Cốc quá mạnh, không tổn thất một ai".
Dương Thanh nói: "Dược Vương Cốc đã mất đại đồ đệ của Dược Vương cùng với Tả, Hữu hộ pháp, cũng coi như một tổn thất lớn, lúc này, hẳn mối thù giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đã càng sâu sắc thêm rồi".
"Nhất là trong phủ Hoài Thành lúc này, chỉ sợ người người đều đang bàng hoàng khiếp sợ, Hoài Tinh Vũ hẳn đã vô cùng phẫn nộ".
Lão Cửu cũng lên tiếng: "Có lẽ lúc này chính là thời cơ thích hợp cho chúng ta tranh thủ giết vài tên cao thủ".
Hoài Lam lắc đầu: "Ông Cửu, bây giờ còn chưa phải lúc, tuy Dược Vương Cốc đã giết sáu cao thủ của phủ Hoài Thành nhưng những cao thủ này đều do một tay Hoài Tinh Vũ âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị dùng để đối phó với thành chủ Hoài Thành, đối với thành chủ, đây không tính là tổn thất gì".
"Hiện phải xem xem Dược Vương Cốc có muốn thừa thế đuổi giết các cao thủ khác của phủ Hoài Thành không".
"Điều tôi đang lo nhất là, thành chủ Hoài Thành không có ý định đánh với Dược Vương Cốc, nếu không đánh, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây ngay".
Dương Thanh gật đầu: "Chúng ta đã mất khá nhiều thời gian ở đây rồi, thêm một, hai ngày cũng không là gì, cứ tiếp tục quan sát tình hình, xem xem đến bao giờ phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc mới đánh nhau".
Lúc này, trong một phòng khách rộng rãi ở phủ Hoài Thành.
Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đang quỳ trên mặt đất, thành chủ Hoài Thành ngồi trên ghế chủ nhà, tức giận nhìn hai người.
Thành chủ Hoài Thành giận dữ nói: "Hoài Tinh Vũ, con có biết lần này con đã gây cho phủ Hoài Thành một phiền toái lớn thế nào không?"
Hoài Tinh Vũ cũng đang vô cùng hối hận, hôm nay, sáu tên cao thủ hàng đầu do bà ta âm thầm bồi dưỡng không chỉ không giúp được bà ta giết chết thành chủ Hoài Thành báo mối thù giết bố ruột mà còn mất mạng dưới tay cao thủ của Dược Vương Cốc.
Không chỉ có thế, giờ đây, cả thành chủ Hoài Thành cũng đã biết việc này.
Hoài Tinh Vũ cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu thưa: "Bố, xin lỗi, con biết sai rồi".
"Giờ biết sai rồi à?"
Thành chủ Hoài Thành vỗ mạnh xuống bàn, bàn trà trước mặt lập tức vỡ vụn.
"Dược Vương Cốc với chúng ta có ân oán đã lâu, từ lâu Dược Vương đã muốn tuyên chiến với phủ Hoài Thành chúng ta, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được cơ hội thích đáng. Vậy mà hôm nay, con lại để người ta bắt được cái cớ, con có biết, một khi hai bên tuyên chiến thì hậu quả sẽ thế nào không?"
Thành chủ Hoài Thành giận không kìm được, quát lớn: "Một khi đánh nhau, phủ Hoài Thành rất có thể sẽ triệt để rơi vào tay địch, dù không rơi vào tay địch thì cũng sẽ chịu tổn thật nặng nề. Đến khi đó, nếu lại có thế lực bên ngoài nhòm ngó chúng ta, phủ Hoài Thành này rất có thể sẽ không còn cơ hội tồn tại nữa".
"Tất cả những nguy hiểm này, đều do con chuốc lấy!"
Hoài Phượng quỳ dưới đất, người run lên từng chập, nhưng vẫn cố nén nỗi sợ hãi, nói: "Thưa ông, tất cả đều tại con khốn Hoài Lam kia, nó lừa mẹ cháu vào tròng".
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành thoáng lóe lên một tia sát khí, lão ta nheo mắt nhìn chằm chằm Hoài Phượng, hỏi: "Cháu vừa nói, hai đứa mắc mưu của Hoài Lam? Hai đứa đã bị nó lừa thế nào?"
Hoài Tinh Vũ thoáng do dự, bà ta sợ thành chủ Hoài Thành nhận ra mục đích thực sự của mình khi chuyện âm thầm bồi dưỡng cao thủ bị lộ ra.
Thành chủ Hoài Thành giận dữ quát: "Nói!"
Hoài Tinh Vũ run bắn cả người, vội vàng thưa: "Hoài Lam lừa con, bảo rằng Dương Thanh với cao thủ bên cạnh nó đều đã bị thương nặng, nói đây là cơ hội tốt nhất để con báo thù cho Long Dược. Lúc đó con như bị ma ám, không nghĩ nhiều đã sai người đi giết thằng khốn đó, không ngờ, lại trúng kế của con nhỏ này".
"Ha ha."
Thành chủ Hoài Thành bỗng cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy châm biếm, lão ta lạnh giọng: "Hoài Tinh Vũ, con coi ta là lão già ngu xuẩn à? Hay con mới đúng là một đứa ngu xuẩn?"
"Hoài Lam nói Dương Thanh với cao thủ đi cùng nó đều bị thương nặng, thế là con tin ngay?"
"Hay là, nó nắm được yếu điểm gì của con, đe dọa con phải cử cao thủ tới đó?"
Lão ta vừa nói đến đó, Hoài Tinh Vũ đã run cả người, vội vàng nói: "Xin bố bớt giận, những điều con vừa nói đều là sự thật, con thật sự chỉ bị ma quỷ ám, mất lí trí nên mới tin lời Hoài Lam".
Ánh mắt sắc bén của thành chủ Hoài Thành ghim chặt vào người Hoài Tinh Vũ, hỏi: "Con âm thầm bồi dưỡng sáu cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thậm chí còn có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, Hoài Tinh Vũ, đúng là ta đã xem thường con quá rồi!"
Hoài Tinh Vũ càng run rẩy hơn, bà ta thấp thỏm nói: "Thưa bố, những cao thủ này không phải do con bồi dưỡng mà đều do Long Dược âm thầm bồi dưỡng lúc còn sống, Long Dược chết rồi con mới biết chuyện anh ấy đã âm thầm nuôi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy".
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng hỏi lại: "Thật không?"
Hoài Tinh Vũ vội vàng gật đầu: "Thưa bố, con nói thật đấy ạ, những cao thủ kia đều do Long Dược âm thầm bồi dưỡng!"
Trong tình thế này, bà ta chỉ còn cách đẩy hết tội lên đầu Long Dược đã chết.
Nếu không, một khi bị thành chủ Hoài Thành phát hiện chân tướng sự việc, bà ta và con gái nhất định sẽ không giữ được tính mạng.
Ý niệm giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng lúc càng dày đặc: "Nếu thế, vì sao con không báo cho ta biết về sự tồn tại của họ từ trước? Nếu như phủ Hoài Thành chúng ta có thêm sáu cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh này thì đã không đến mức rơi vào thế bị động như bây giờ".
Hoài Tinh Vũ vội thưa: "Ban đầu con cũng định giao những người này lại cho bố, nhưng lại sợ bố hiểu lầm nên cứ chần chừ mãi không dám để lộ sự tồn tại của họ. Nếu không phải lần này con nóng lòng báo thù cho chồng thì đã không rối loạn đến mất cả lí trí, gây ra loại chuyện ngu xuẩn thế này".
"Bố, con thực sự biết lỗi rồi, xin bố nể mặt mẹ con, cho con thêm một cơ hội!"
Bỗng nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng khủng khiếp chợt tràn ra từ trên người thành chủ Hoài Thành.
Giây phút này, sắc mặt Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đều biến đổi kịch liệt, sợ hãi và hốt hoảng đến tột cùng.
Cả hai đều đã cảm nhận được ý niệm giết chóc cực mạnh từ thành chủ Hoài Thành.
Thành chủ đang muốn giết bọn họ.
Thành chủ Hoài Thành đột nhiên hỏi: "Hoài Tinh Vũ, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
Hoài Tinh Vũ run lên, đáp: "Thưa bố, năm nay con bốn mươi chín tuổi".
Ánh mắt thành chủ Hoài Thành bỗng trở nên hoài niệm, lão ta nói: "Đã bốn mươi chín năm rồi!"
Hoài Tinh Vũ chợt có dự cảm cực kì tồi tệ.
Bà ta lờ mờ cảm thấy, thành chủ Hoài Thành đã biết tất cả mọi việc, biết bà ta đã phát hiện thân thế của mình, cũng biết bà ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ để giết chết lão ta.
"Ta vốn muốn cho hai mẹ con con được bình an sống ở phủ Hoài Thành này đến hết đời, coi như cho người mẹ mất sớm của con một niềm an ủi".
"Nhưng ta thật sự không ngờ, hai mẹ con con không chỉ không biết ơn mà còn thù hận cả ta, thậm chí muốn giết ta".
"Con nói xem, ta còn có thể để hai đứa sống sót được sao?"
Ý muốn giết chóc trên người thành chủ Hoài Thành càng lúc càng mạnh.
Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng sợ hãi co rụt người.
Hoài Tinh Vũ quỳ rạp xuống, run rẩy nói: "Bố, bố đang nói gì thế? Con không hiểu".
Thành chủ Hoài Thành hí mắt nhìn bà ta: "Con thật sự không hiểu? Vẫn còn tính tiếp tục lừa ta à?"