Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1693: Giành lấy cơ hội
Lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn về phía Dương Thanh, thấy ánh mắt anh vô cùng kiên định.
Hoài Lam bèn nói với Dương Thanh: "Nếu anh muốn ở lại thì tôi sẽ ở lại cùng anh, chí ít tôi cũng biết rõ tình hình bên này, hơn nữa cũng có khá nhiều chỗ quen biết, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh".
Lão Cửu nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, trầm mặc một lát mới thở dài, nói: "Miêu thành chủ bảo tôi tới đi cùng cậu thì dù có chết tôi cũng phải bảo vệ cậu, nếu cậu đã chọn ở lại chỗ này, tôi đành phải theo thôi".
Lòng Dương Thanh chợt ấm áp hẳn, nhưng cũng rất băn khoăn, cả lão Cửu và Hoài Lam lựa chọn ở lại cùng anh đều sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Anh cũng biết, dù anh không đồng ý nhưng hai người này sẽ không chịu bỏ anh lại mà đi.
Vậy nên, anh chỉ còn cách ghi nhớ ơn này trong lòng.
Dương Thanh cảm kích nói: "Ơn này thật không biết nói sao cho đủ, chỉ cần tôi có thể sống sót rời khỏi đây, ngày sau nếu hai người cần gì ở tôi, xin cứ việc nói với tôi một tiếng".
Hoài Lam mỉm cười: "Anh Thanh, anh không cần cảm ơn tôi, thực ra tôi giúp anh cũng chính là đang giúp mình".
"Nay tôi đã phản bội thành chủ Hoài Thành, lại còn bày mưu đẩy tội lên đầu phủ Hoài Thành khiến Dược Vương Cốc căm thù phủ Hoài Thành như thế, người khác có thể không rõ chân tướng sự việc nhưng thành chủ Hoài Thành nhất định đã biết rõ, đây chính là âm mưu của tôi".
"Theo những gì tôi được biết về thành chủ Hoài Thành, ông ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi đâu. Nếu đã thế, tôi cũng hi vọng có thể làm giảm mạnh thực lực của phủ Hoài Thành. Nếu được vậy thì tôi sẽ được an toàn hơn một chút".
Lão Cửu cũng lên tiếng: "Cậu không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Miêu thành chủ là được rồi, tôi cũng chỉ nghe lệnh ngài ấy để làm việc thôi".
Nói xong, ông lão nhìn sang Hoài Lam, hỏi: "Tiếp sau đây, chúng ta cần làm gì?"
Dương Thanh cũng nhìn Hoài Lam. Dường như đã sớm tính toán đâu ra đấy, vừa nghe lão Cửu hỏi, Hoài Lam bèn nói ngay: "Trước tiên chúng ta tới Thiện Thành đã, thành phố này cách Hoài Thành chỉ chừng hai giờ di chuyển thôi".
"Chúng ta cứ chờ tạm ở sân bay Thiện Thành, một khi tình huống có gì bất ngờ, chúng ta có thể lên máy bay rời khỏi đó trước khi cao thủ của Hoài Thành đuổi giết tới nơi".
"Còn về chuyện ám sát cao thủ của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc, tạm thời không vội, trước cứ để bọn họ đánh với nhau đi đã, sau đó căn cứ vào tình hình chiến đấu của bọn họ để lập kế hoạch tiếp theo".
Lão Cửu gật đầu: "Được, tôi tán thành!"
Nói xong, ông lão nhìn Dương Thanh, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Dương Thanh cũng gật đầu: "Tôi cũng tán thành!"
Anh lại nhìn sang phía Hoài Lam, hỏi: "Chúng ta tới Thiện Thành thì cô còn có thể nhận được tin tình báo từ Hoài Thành chứ?"
Hoài Lam mỉm cười: "Yên tâm, tôi làm người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành lâu như thế, cũng không thể chỉ mãi là con rối được, đương nhiên tôi cũng có gầy dựng được căn cơ riêng cho mình, Hoài Thành này chỉ cần có vấn đề gì, dù nhỏ hay lớn, tôi đều có thể biết ngay".
Bấy giờ Dương Thanh mới quyết định: "Được! Nếu thế, chúng ta không nên mất thời gian nữa, giờ chúng ta tới sân bay Thiện Thành luôn thôi".
"Được".
Ba người lập tức xuất phát. Sau hai giờ xóc nảy trên xe, rốt cuộc bọn họ cũng tới sân bay Thiện Thành.
Thiện Thành cách Hoài Thành không xa, giao thông cũng rất thuận tiện, nhưng từ Hoài Thành tới Thiện Thành chỉ có một phương thức di chuyển, đó là ô tô.
Vậy nên, dù Dược Vương hay thành chủ Hoài Thành đích thân tới thì cũng phải ngồi ô tô, mà ngồi ô tô cần tối thiểu hai tiếng, chỉ cần có thể nắm được tin tức thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đi đâu làm gì là có thể bảo đảm an toàn cho bọn Dương Thanh.
Đúng là Hoài Lam có rất nhiều thủ đoạn, vừa tới sân bay Thiên Thành đã có người đưa tới cho bọn họ ba tấm thẻ căn cước mới, trên căn cước, trừ ảnh chụp đúng là của họ, còn những thông tin khác đều là giả.
Hoài Lam cười bảo: "Hai người yên tâm, ba tấm thẻ căn cước này không có bất cứ vấn đề gì, có nó, chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây, người của Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành muốn tìm được chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn".
Dương Thanh cười nói: "Đúng là trước đây đã quá xem thường cô rồi, với năng lực của cô, dù giao vào tay cô một công ty lớn để cô quản lí thì hẳn chẳng mất nhiều thời gian, công ty đó đã thành một trong những công ty hàng đầu thế giới rồi đấy".
Hoài Lam vừa dẫn Dương Thanh và lão Cửu vào khách sạn vừa nói: "Tôi cũng chỉ dựa vào thân phận người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành để tạo dựng cho mình chút ít, chuẩn bị cho mọi tình huống thôi, nếu không có thân phận ấy, chỉ e tôi không làm được những việc này đâu".
Lão Cửu cũng phải lên tiếng khen ngợi: "Cô khiêm tốn quá rồi! Nhiều thế lực lớn khác cũng có rất nhiều nhân tài, nhưng dù cho bọn họ vị trí và quyền lực lớn hơn nữa cũng chưa chắc đã có thành tựu như cô bây giờ!"
Trong lúc trò chuyện, ba người đã tới khách sạn Hilton ở sân bay Thiện Thành, có thẻ căn cước mới, ba người nhanh chóng thuê được phòng khách sạn.
Ngay khi ba người vừa vào khách sạn Hilton, tình hình bên phía Hoài Thành đã trở nên cực kì hỗn loạn.
Lý Thắng của Dược Vương Cốc chỉ huy chín tên cao thủ đang đuổi giết nhóm cao thủ của phủ Hoài Thành do Viên Thọ Tài cầm đầu.
Bên đội hình của Viên Thọ Tài ban đầu có ông ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cùng với hai tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ và ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Nay ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và một gã cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đều đã bị giết chết.
Bên phía Viên Thọ Tài chỉ còn lại ông ta và một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ nữa.
Trái lại, bên phe Dược Vương Cốc, mặc dù Lý Thắng chỉ là Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, nhưng trong số chín cao thủ do hắn chỉ huy lại có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cùng hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, còn lại sáu gã đều là Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Cho đến nay, mười cao thủ của Dược Vương Cốc đều còn sống, chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ bị thương nhẹ.
Thực lực hai bên hoàn toàn không cùng một cấp bậc, cao thủ phủ Hoài Thành có chạy trốn cũng trốn không thoát.
Lúc này, Viên Thọ Tài và tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ còn lại kia đã bị nhóm cao thủ của Dược Vương Cốc bao vây chặt chẽ.
Hai người đều đã bị thương khắp mình, ngay cả Viên Thọ Tài cũng đã bị thương nặng.
Ông ta hung tợn nhìn về phía Lý Thắng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Thắng, ngay cả khi nhà nước muốn tử hình một ai cũng phải đưa ra chứng cứ đàng hoàng, cậu hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh chúng tôi giết đại sư huynh của cậu, dựa vào đâu mà lại muốn giết cao thủ phủ Hoài Thành chúng tôi?"
"Các người làm như vậy là đang khơi mào cuộc chiến! Cậu có biết, một khi cuộc chiến giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành nổ ra, hậu quả sẽ thế nào không?"
Lý Thắng cười nhạt: "Dược Vương Cốc chúng tôi làm việc gì chưa bao giờ cần chứng cứ, chỉ cần chúng tôi cho rằng các người đã làm thì các người đều đáng chết!"
Từ Hoa chính là đồ đệ lớn nhất của Dược Vương, Lý Thắng là đồ đệ thứ hai.
Sao hắn chưa từng hoài nghi cái chết của bọn Từ Hoa có điểm kì quặc được chứ?
Chỉ có điều, đây là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt cao thủ đứng đầu của phủ Hoài Thành, bất kể cái chết của đám Từ Hoa có liên quan tới bọn Viên Thọ Tài hay không đều không quan trọng nữa.
Giết đám người này đồng nghĩa với làm suy yếu thực lực tổng hợp của phủ Hoài Thành.
Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước này luôn như nước với lửa, một khi nổ ra chiến tranh sẽ cần cấp tốc chém giết càng nhiều kẻ địch càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng chiếm được ưu thế trong cuộc giao tranh của hai thế lực lớn.
Viên Thọ Tài nghe Lý Thắng nói thế liền hiểu được, tay Lý Thắng này quyết tâm muốn giết ông ta.
"Ép nhau quá thì đến con kiến cũng cắn chết voi, huống chi là người! Nếu cậu đã ép chúng tôi quá mức như vậy, thì dù tôi đây có chết cũng phải kéo các người theo cùng!"
Viên Thọ Tài dữ dằn nói. Vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người ông ta bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía Lý Thắng.Chương 1693: Giành lấy cơ hội
Hoài Lam bèn nói với Dương Thanh: "Nếu anh muốn ở lại thì tôi sẽ ở lại cùng anh, chí ít tôi cũng biết rõ tình hình bên này, hơn nữa cũng có khá nhiều chỗ quen biết, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh".
Lão Cửu nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, trầm mặc một lát mới thở dài, nói: "Miêu thành chủ bảo tôi tới đi cùng cậu thì dù có chết tôi cũng phải bảo vệ cậu, nếu cậu đã chọn ở lại chỗ này, tôi đành phải theo thôi".
Lòng Dương Thanh chợt ấm áp hẳn, nhưng cũng rất băn khoăn, cả lão Cửu và Hoài Lam lựa chọn ở lại cùng anh đều sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Anh cũng biết, dù anh không đồng ý nhưng hai người này sẽ không chịu bỏ anh lại mà đi.
Vậy nên, anh chỉ còn cách ghi nhớ ơn này trong lòng.
Dương Thanh cảm kích nói: "Ơn này thật không biết nói sao cho đủ, chỉ cần tôi có thể sống sót rời khỏi đây, ngày sau nếu hai người cần gì ở tôi, xin cứ việc nói với tôi một tiếng".
Hoài Lam mỉm cười: "Anh Thanh, anh không cần cảm ơn tôi, thực ra tôi giúp anh cũng chính là đang giúp mình".
"Nay tôi đã phản bội thành chủ Hoài Thành, lại còn bày mưu đẩy tội lên đầu phủ Hoài Thành khiến Dược Vương Cốc căm thù phủ Hoài Thành như thế, người khác có thể không rõ chân tướng sự việc nhưng thành chủ Hoài Thành nhất định đã biết rõ, đây chính là âm mưu của tôi".
"Theo những gì tôi được biết về thành chủ Hoài Thành, ông ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi đâu. Nếu đã thế, tôi cũng hi vọng có thể làm giảm mạnh thực lực của phủ Hoài Thành. Nếu được vậy thì tôi sẽ được an toàn hơn một chút".
Lão Cửu cũng lên tiếng: "Cậu không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Miêu thành chủ là được rồi, tôi cũng chỉ nghe lệnh ngài ấy để làm việc thôi".
Nói xong, ông lão nhìn sang Hoài Lam, hỏi: "Tiếp sau đây, chúng ta cần làm gì?"
Dương Thanh cũng nhìn Hoài Lam. Dường như đã sớm tính toán đâu ra đấy, vừa nghe lão Cửu hỏi, Hoài Lam bèn nói ngay: "Trước tiên chúng ta tới Thiện Thành đã, thành phố này cách Hoài Thành chỉ chừng hai giờ di chuyển thôi".
"Chúng ta cứ chờ tạm ở sân bay Thiện Thành, một khi tình huống có gì bất ngờ, chúng ta có thể lên máy bay rời khỏi đó trước khi cao thủ của Hoài Thành đuổi giết tới nơi".
"Còn về chuyện ám sát cao thủ của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc, tạm thời không vội, trước cứ để bọn họ đánh với nhau đi đã, sau đó căn cứ vào tình hình chiến đấu của bọn họ để lập kế hoạch tiếp theo".
Lão Cửu gật đầu: "Được, tôi tán thành!"
Nói xong, ông lão nhìn Dương Thanh, hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Dương Thanh cũng gật đầu: "Tôi cũng tán thành!"
Anh lại nhìn sang phía Hoài Lam, hỏi: "Chúng ta tới Thiện Thành thì cô còn có thể nhận được tin tình báo từ Hoài Thành chứ?"
Hoài Lam mỉm cười: "Yên tâm, tôi làm người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành lâu như thế, cũng không thể chỉ mãi là con rối được, đương nhiên tôi cũng có gầy dựng được căn cơ riêng cho mình, Hoài Thành này chỉ cần có vấn đề gì, dù nhỏ hay lớn, tôi đều có thể biết ngay".
Bấy giờ Dương Thanh mới quyết định: "Được! Nếu thế, chúng ta không nên mất thời gian nữa, giờ chúng ta tới sân bay Thiện Thành luôn thôi".
"Được".
Ba người lập tức xuất phát. Sau hai giờ xóc nảy trên xe, rốt cuộc bọn họ cũng tới sân bay Thiện Thành.
Thiện Thành cách Hoài Thành không xa, giao thông cũng rất thuận tiện, nhưng từ Hoài Thành tới Thiện Thành chỉ có một phương thức di chuyển, đó là ô tô.
Vậy nên, dù Dược Vương hay thành chủ Hoài Thành đích thân tới thì cũng phải ngồi ô tô, mà ngồi ô tô cần tối thiểu hai tiếng, chỉ cần có thể nắm được tin tức thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đi đâu làm gì là có thể bảo đảm an toàn cho bọn Dương Thanh.
Đúng là Hoài Lam có rất nhiều thủ đoạn, vừa tới sân bay Thiên Thành đã có người đưa tới cho bọn họ ba tấm thẻ căn cước mới, trên căn cước, trừ ảnh chụp đúng là của họ, còn những thông tin khác đều là giả.
Hoài Lam cười bảo: "Hai người yên tâm, ba tấm thẻ căn cước này không có bất cứ vấn đề gì, có nó, chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây, người của Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành muốn tìm được chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn hơn".
Dương Thanh cười nói: "Đúng là trước đây đã quá xem thường cô rồi, với năng lực của cô, dù giao vào tay cô một công ty lớn để cô quản lí thì hẳn chẳng mất nhiều thời gian, công ty đó đã thành một trong những công ty hàng đầu thế giới rồi đấy".
Hoài Lam vừa dẫn Dương Thanh và lão Cửu vào khách sạn vừa nói: "Tôi cũng chỉ dựa vào thân phận người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành để tạo dựng cho mình chút ít, chuẩn bị cho mọi tình huống thôi, nếu không có thân phận ấy, chỉ e tôi không làm được những việc này đâu".
Lão Cửu cũng phải lên tiếng khen ngợi: "Cô khiêm tốn quá rồi! Nhiều thế lực lớn khác cũng có rất nhiều nhân tài, nhưng dù cho bọn họ vị trí và quyền lực lớn hơn nữa cũng chưa chắc đã có thành tựu như cô bây giờ!"
Trong lúc trò chuyện, ba người đã tới khách sạn Hilton ở sân bay Thiện Thành, có thẻ căn cước mới, ba người nhanh chóng thuê được phòng khách sạn.
Ngay khi ba người vừa vào khách sạn Hilton, tình hình bên phía Hoài Thành đã trở nên cực kì hỗn loạn.
Lý Thắng của Dược Vương Cốc chỉ huy chín tên cao thủ đang đuổi giết nhóm cao thủ của phủ Hoài Thành do Viên Thọ Tài cầm đầu.
Bên đội hình của Viên Thọ Tài ban đầu có ông ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, cùng với hai tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ và ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Nay ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và một gã cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đều đã bị giết chết.
Bên phía Viên Thọ Tài chỉ còn lại ông ta và một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ nữa.
Trái lại, bên phe Dược Vương Cốc, mặc dù Lý Thắng chỉ là Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, nhưng trong số chín cao thủ do hắn chỉ huy lại có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cùng hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, còn lại sáu gã đều là Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Cho đến nay, mười cao thủ của Dược Vương Cốc đều còn sống, chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ bị thương nhẹ.
Thực lực hai bên hoàn toàn không cùng một cấp bậc, cao thủ phủ Hoài Thành có chạy trốn cũng trốn không thoát.
Lúc này, Viên Thọ Tài và tên cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ còn lại kia đã bị nhóm cao thủ của Dược Vương Cốc bao vây chặt chẽ.
Hai người đều đã bị thương khắp mình, ngay cả Viên Thọ Tài cũng đã bị thương nặng.
Ông ta hung tợn nhìn về phía Lý Thắng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Thắng, ngay cả khi nhà nước muốn tử hình một ai cũng phải đưa ra chứng cứ đàng hoàng, cậu hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh chúng tôi giết đại sư huynh của cậu, dựa vào đâu mà lại muốn giết cao thủ phủ Hoài Thành chúng tôi?"
"Các người làm như vậy là đang khơi mào cuộc chiến! Cậu có biết, một khi cuộc chiến giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành nổ ra, hậu quả sẽ thế nào không?"
Lý Thắng cười nhạt: "Dược Vương Cốc chúng tôi làm việc gì chưa bao giờ cần chứng cứ, chỉ cần chúng tôi cho rằng các người đã làm thì các người đều đáng chết!"
Từ Hoa chính là đồ đệ lớn nhất của Dược Vương, Lý Thắng là đồ đệ thứ hai.
Sao hắn chưa từng hoài nghi cái chết của bọn Từ Hoa có điểm kì quặc được chứ?
Chỉ có điều, đây là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt cao thủ đứng đầu của phủ Hoài Thành, bất kể cái chết của đám Từ Hoa có liên quan tới bọn Viên Thọ Tài hay không đều không quan trọng nữa.
Giết đám người này đồng nghĩa với làm suy yếu thực lực tổng hợp của phủ Hoài Thành.
Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước này luôn như nước với lửa, một khi nổ ra chiến tranh sẽ cần cấp tốc chém giết càng nhiều kẻ địch càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng chiếm được ưu thế trong cuộc giao tranh của hai thế lực lớn.
Viên Thọ Tài nghe Lý Thắng nói thế liền hiểu được, tay Lý Thắng này quyết tâm muốn giết ông ta.
"Ép nhau quá thì đến con kiến cũng cắn chết voi, huống chi là người! Nếu cậu đã ép chúng tôi quá mức như vậy, thì dù tôi đây có chết cũng phải kéo các người theo cùng!"
Viên Thọ Tài dữ dằn nói. Vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người ông ta bỗng tăng vọt, lao thẳng về phía Lý Thắng.Chương 1693: Giành lấy cơ hội