Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1690: Vẫn chưa yên tâm
Chứng kiến Hoài Lam bàn chuyện hợp tác với Hoài Tinh Vũ xong lại quay sang đàm phán với người của Dược Vương Cốc, Dương Thanh đã ngây cả người ra, còn có thể làm như vậy được à?
Cô gái này, có vẻ đáng sợ thật đấy.
Hoài Lam thông báo xong, cúp điện thoại rồi nhìn sang phía Dương Thanh, nói: "Anh Thanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người của Hoài Tinh Vũ đã lên đường tới đây rồi".
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, nhìn Hoài Lam nói: "Dù cô đã đàm phán ổn thỏa với cả Hoài Tinh Vũ lẫn bên Dược Vương Cốc nhưng cũng chưa chắc chắn được người của Hoài Tinh Vũ sẽ tới trước mà?"
"Nhỡ đâu người của Dược Vương Cốc tới trước thì chúng ta nên làm thế nào?"
"Hoặc là, người của Hoài Tinh Vũ tới hồi lâu mà người bên Dược Vương Cốc vẫn chưa xuất hiện thì phải làm sao?"
Ý của anh là, lần này, cả Dược Vương Cốc và bên Hoài Tinh Vũ đều sẽ bố trí các cao thủ hàng đầu tới làm nhiệm vụ.
Nhưng chỉ khi thời gian hai đội cao thủ này tới nơi cùng lúc hoặc xê xích nhau không lâu, tốt nhất là người của Hoài Tinh Vũ vừa tới nơi, còn chưa lấy lại tinh thần tìm hiểu xung quanh thì người của Dược Vương Cốc đã tới rồi, sau đó thấy nhóm ba người Từ Hoa đã chết, như vậy mới có thể thuận tiện đẩy cái chết của bọn Từ Hoa sang cho người của Hoài Tinh Vũ, thành công giá họa cho phủ Hoài Thành.
Nhưng nếu thời điểm hai phe tới đây chênh nhau quá xa thì bọn Dương Thanh sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.
Hoài Lam bèn nói: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, Hoài Tinh Vũ đã âm thầm bố trí phương án đối phó với thành chủ Hoài Thành từ lâu, cho nên bà ta nhất định sẽ cho cao thủ tới đây trước".
"Nhưng người của Dược Vương Cốc lại cực kì thiên vị người nhà, những năm gần đây, Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành luôn trong tình trạng như nước với lửa, chỉ chực chờ tuyên chiến. Từ Hoa và Lý Thắng vốn cực kì thân thiết, Lý Thắng chính là người mà tôi vừa gọi điện đó, anh ta cũng là đồ đệ của Dược Vương, làm bạn với Từ Hoa từ nhỏ đến lớn, hai sư huynh đệ này thân thiết như anh em ruột, nếu Lý Thắng biết Từ Hoa gặp nguy hiểm, nhất định sẽ tìm mọi cách phái những cao thủ hàng đầu của Dược Vương Cốc tới đây".
Dương Thanh hỏi: "Nhỡ đâu lệch thời gian nhiều quá?"
Hoài Lam cười nói: "Tôi đã cẩn thận tính toán cả rồi, trường học bỏ hoang mà tôi vừa nhắc đến ở ngay cạnh chúng ta đây, khoảng cách từ Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đến nơi này gần như bằng nhau, hai cuộc điện thoại chỉ cách nhau chừng hai phút, cho nên hẳn là hai đội cao thủ kia sẽ tới đây chỉ cách nhau một chút mà thôi".
"Hơn nữa, tôi có thể khẳng định một điều, người của Hoài Tinh Vũ nhất định sẽ tới trước".
"Đến khi đó sẽ cần anh Thanh và ông Cửu diễn một vở kịch trước mặt đám cao thủ của phủ Hoài Thành, chỉ cần có thể diễn tới khi cao thủ của Dược Vương Cốc tới là được".
Thấy Hoài Lam tự tin như thế, Dương Thanh cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Vậy được, chúng tôi chờ bọn họ tới".
Trường học bỏ hoang này chỉ cách bọn họ chừng chục mét, bọn họ khiêng thi thể Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc tới ném ở đó, chờ cao thủ của phủ Hoài Thành đến.
Thời gian thong thả trôi đi, chớp mắt đã qua hai mươi phút.
Hoài Lam bỗng lên tiếng: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người của Hoài Tinh Vũ hẳn cũng sắp đến, anh Thanh, ông Cửu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng".
Dương Thanh và lão Cửu đều nghiêm mặt lại, tập trung tinh thần, gật đầu: "Được!"
Quả nhiên, Hoài Lam vừa dứt lời đã thấy có mấy luồng hơi thở cực kì mạnh mẽ phủ xuống nơi này.
Dương Thanh và lão Cửu đều thoáng biến sắc.
Thông qua hơi thở võ thuật có thể phán đoán, đám người mới tới này có sáu gã cao thủ, trong đó có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, năm gã còn lại, có hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đội hình này hoàn toàn có thể so được với đội ba người Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc.
Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ khi thực lực đám cao thủ của phủ Hoài Thành ngang ngửa với đám Từ Hoa thì mới dễ đẩy cái chết của ba người bọn Từ Hoa lên đầu phủ Hoài Thành.
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng giật mình, cố ý làm phát sinh tiếng động nhỏ.
"Dương Thanh, ra đây ngay!"
Sáu cao thủ phủ Hoài Thành đều nhìn về phía đó.
Bấy giờ Dương Thanh và lão Cửu mới đi ra, hai người vốn đã bị thương khi đấu với bọn Từ Hoa, lúc này thoạt trông rất chật vật.
"Cao thủ phủ Hoài Thành đúng là bám dai như đỉa!"
Dương Thanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lão Cửu cũng lộ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn bọn họ, hơi thở võ thuật trên người đột nhiên bùng nổ.
Tay cao thủ cầm đầu khinh thường cười khẩy: "Thật không ngờ các người lại rơi vào tay bọn này, giờ hai người đã bị thương nặng cũng dám đứng ra đánh với bọn tôi một trận cơ à?"
Dương Thanh hùng hổ nói: "Hôm nay dù tôi có chết ở đây cũng phải kéo các người chôn cùng tôi cho bằng được!"
Tay cao thủ cầm đầu cười lạnh một tiếng, bảo: "Đừng cứng miệng nữa đi, lần này bọn tôi tới đây không phải để giết các người, bà chủ của bọn tôi chỉ nhờ chúng tôi chuyển cho các người mấy câu, thù oán giữa bà ấy với các người vốn cũng không sâu, nếu các người tình nguyện quy phục bà ấy, sau này chịu làm việc cho bà ấy thì bà chủ sẽ cho các người một đường sống".
Nghe vậy, Dương Thanh sửng sốt, người đàn bà Hoài Tinh Vũ này quả là lợi hại.
Rõ ràng biết chồng mình bị Dương Thanh giết chết nhưng vì lợi ích, vẫn cam lòng mượn sức Dương Thanh với lão Cửu, bỏ qua thù hận.
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng hơn, anh nhận thấy mình và lão Cửu đúng là rất có tư cách để Hoài Tinh Vũ lôi kéo về cùng chiến tuyến, một người là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một người tuy chỉ mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ nhưng lại có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Lúc này, bản thân Hoài Tinh Vũ đang chuẩn bị ra tay hại thành chủ Hoài Thành, đây đúng là thời điểm cần cao thủ hỗ trợ.
Chỉ có điều, Dương Thanh biết rõ, dù anh và lão Cửu thực sự đi theo Hoài Tinh Vũ, e rằng đến khi bà ta nắm chắc phủ Hoài Thành trong tay rồi, sẽ trở mặt giết hai người ngay thôi.
Hiện giờ bà ta tỏ ý muốn cho Dương Thanh và lão Cửu cơ hội sống, chẳng qua là để có thêm cao thủ nhằm đối phó với thành chủ Hoài Thành.
"Ông nói thật chứ?"
Dương Thanh cố ý hỏi lại.
Nay cao thủ của phủ Hoài Thành đã đến rồi, nhưng cao thủ bên Dược Vương Cốc còn chưa tới, Dương Thanh cần tìm cách kéo dài thời gian.
Nếu không, một khi hai bên nổ ra tranh đấu thì sẽ rất phiền phức.
Việc cấp bách lúc này là tìm cách kéo dài thời gian cho tới khi cao thủ của Dược Vương Cốc tới, sau đó đẩy tội giết chết đám Từ Hoa lên đầu đội cao thủ của phủ Hoài Thành, thế là kế này thành công mỹ mãn.
Tay cao thủ cầm đầu cười nói: "Đương nhiên là thật rồi! Nếu không, cậu tưởng với sức hai người hiện giờ có thể thoát chết dưới tay chúng tôi sao? Chúng tôi mà muốn giết hai người thì có gì khó đâu".
Dương Thanh nhíu chặt mày, nhìn về phía ông ta, nói: "Chuyện này quá quan trọng, ông có thể cho tôi vài phút để chúng tôi thảo luận chút không?"
Tay cao thủ cầm đầu đồng ý: "Được, cho các người ba phút cân nhắc".
Nói xong, sáu tên cao thủ đi sang một bên, dành không gian cho bọn Dương Thanh thảo luận.
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam dò hỏi.
Hoài Lam nhẹ nhàng gật đầu với anh như muốn nói, sẽ không có bất trắc gì đâu, mọi chuyện đều đang nằm trong tầm khống chế của cô ta, bấy giờ Dương Thanh mới âm thầm thở ra một hơi.
Lão Cửu vẫn hết sức cảnh giác, trước sau chỉ nhìn chằm chằm Hoài Lam, dường như ông lão vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về cô ta.
Cô gái này, có vẻ đáng sợ thật đấy.
Hoài Lam thông báo xong, cúp điện thoại rồi nhìn sang phía Dương Thanh, nói: "Anh Thanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người của Hoài Tinh Vũ đã lên đường tới đây rồi".
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, nhìn Hoài Lam nói: "Dù cô đã đàm phán ổn thỏa với cả Hoài Tinh Vũ lẫn bên Dược Vương Cốc nhưng cũng chưa chắc chắn được người của Hoài Tinh Vũ sẽ tới trước mà?"
"Nhỡ đâu người của Dược Vương Cốc tới trước thì chúng ta nên làm thế nào?"
"Hoặc là, người của Hoài Tinh Vũ tới hồi lâu mà người bên Dược Vương Cốc vẫn chưa xuất hiện thì phải làm sao?"
Ý của anh là, lần này, cả Dược Vương Cốc và bên Hoài Tinh Vũ đều sẽ bố trí các cao thủ hàng đầu tới làm nhiệm vụ.
Nhưng chỉ khi thời gian hai đội cao thủ này tới nơi cùng lúc hoặc xê xích nhau không lâu, tốt nhất là người của Hoài Tinh Vũ vừa tới nơi, còn chưa lấy lại tinh thần tìm hiểu xung quanh thì người của Dược Vương Cốc đã tới rồi, sau đó thấy nhóm ba người Từ Hoa đã chết, như vậy mới có thể thuận tiện đẩy cái chết của bọn Từ Hoa sang cho người của Hoài Tinh Vũ, thành công giá họa cho phủ Hoài Thành.
Nhưng nếu thời điểm hai phe tới đây chênh nhau quá xa thì bọn Dương Thanh sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.
Hoài Lam bèn nói: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, Hoài Tinh Vũ đã âm thầm bố trí phương án đối phó với thành chủ Hoài Thành từ lâu, cho nên bà ta nhất định sẽ cho cao thủ tới đây trước".
"Nhưng người của Dược Vương Cốc lại cực kì thiên vị người nhà, những năm gần đây, Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành luôn trong tình trạng như nước với lửa, chỉ chực chờ tuyên chiến. Từ Hoa và Lý Thắng vốn cực kì thân thiết, Lý Thắng chính là người mà tôi vừa gọi điện đó, anh ta cũng là đồ đệ của Dược Vương, làm bạn với Từ Hoa từ nhỏ đến lớn, hai sư huynh đệ này thân thiết như anh em ruột, nếu Lý Thắng biết Từ Hoa gặp nguy hiểm, nhất định sẽ tìm mọi cách phái những cao thủ hàng đầu của Dược Vương Cốc tới đây".
Dương Thanh hỏi: "Nhỡ đâu lệch thời gian nhiều quá?"
Hoài Lam cười nói: "Tôi đã cẩn thận tính toán cả rồi, trường học bỏ hoang mà tôi vừa nhắc đến ở ngay cạnh chúng ta đây, khoảng cách từ Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đến nơi này gần như bằng nhau, hai cuộc điện thoại chỉ cách nhau chừng hai phút, cho nên hẳn là hai đội cao thủ kia sẽ tới đây chỉ cách nhau một chút mà thôi".
"Hơn nữa, tôi có thể khẳng định một điều, người của Hoài Tinh Vũ nhất định sẽ tới trước".
"Đến khi đó sẽ cần anh Thanh và ông Cửu diễn một vở kịch trước mặt đám cao thủ của phủ Hoài Thành, chỉ cần có thể diễn tới khi cao thủ của Dược Vương Cốc tới là được".
Thấy Hoài Lam tự tin như thế, Dương Thanh cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Vậy được, chúng tôi chờ bọn họ tới".
Trường học bỏ hoang này chỉ cách bọn họ chừng chục mét, bọn họ khiêng thi thể Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc tới ném ở đó, chờ cao thủ của phủ Hoài Thành đến.
Thời gian thong thả trôi đi, chớp mắt đã qua hai mươi phút.
Hoài Lam bỗng lên tiếng: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người của Hoài Tinh Vũ hẳn cũng sắp đến, anh Thanh, ông Cửu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng".
Dương Thanh và lão Cửu đều nghiêm mặt lại, tập trung tinh thần, gật đầu: "Được!"
Quả nhiên, Hoài Lam vừa dứt lời đã thấy có mấy luồng hơi thở cực kì mạnh mẽ phủ xuống nơi này.
Dương Thanh và lão Cửu đều thoáng biến sắc.
Thông qua hơi thở võ thuật có thể phán đoán, đám người mới tới này có sáu gã cao thủ, trong đó có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, năm gã còn lại, có hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đội hình này hoàn toàn có thể so được với đội ba người Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc.
Nhưng như vậy cũng tốt, chỉ khi thực lực đám cao thủ của phủ Hoài Thành ngang ngửa với đám Từ Hoa thì mới dễ đẩy cái chết của ba người bọn Từ Hoa lên đầu phủ Hoài Thành.
Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng giật mình, cố ý làm phát sinh tiếng động nhỏ.
"Dương Thanh, ra đây ngay!"
Sáu cao thủ phủ Hoài Thành đều nhìn về phía đó.
Bấy giờ Dương Thanh và lão Cửu mới đi ra, hai người vốn đã bị thương khi đấu với bọn Từ Hoa, lúc này thoạt trông rất chật vật.
"Cao thủ phủ Hoài Thành đúng là bám dai như đỉa!"
Dương Thanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Lão Cửu cũng lộ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn bọn họ, hơi thở võ thuật trên người đột nhiên bùng nổ.
Tay cao thủ cầm đầu khinh thường cười khẩy: "Thật không ngờ các người lại rơi vào tay bọn này, giờ hai người đã bị thương nặng cũng dám đứng ra đánh với bọn tôi một trận cơ à?"
Dương Thanh hùng hổ nói: "Hôm nay dù tôi có chết ở đây cũng phải kéo các người chôn cùng tôi cho bằng được!"
Tay cao thủ cầm đầu cười lạnh một tiếng, bảo: "Đừng cứng miệng nữa đi, lần này bọn tôi tới đây không phải để giết các người, bà chủ của bọn tôi chỉ nhờ chúng tôi chuyển cho các người mấy câu, thù oán giữa bà ấy với các người vốn cũng không sâu, nếu các người tình nguyện quy phục bà ấy, sau này chịu làm việc cho bà ấy thì bà chủ sẽ cho các người một đường sống".
Nghe vậy, Dương Thanh sửng sốt, người đàn bà Hoài Tinh Vũ này quả là lợi hại.
Rõ ràng biết chồng mình bị Dương Thanh giết chết nhưng vì lợi ích, vẫn cam lòng mượn sức Dương Thanh với lão Cửu, bỏ qua thù hận.
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ càng hơn, anh nhận thấy mình và lão Cửu đúng là rất có tư cách để Hoài Tinh Vũ lôi kéo về cùng chiến tuyến, một người là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một người tuy chỉ mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ nhưng lại có thực lực sánh ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Lúc này, bản thân Hoài Tinh Vũ đang chuẩn bị ra tay hại thành chủ Hoài Thành, đây đúng là thời điểm cần cao thủ hỗ trợ.
Chỉ có điều, Dương Thanh biết rõ, dù anh và lão Cửu thực sự đi theo Hoài Tinh Vũ, e rằng đến khi bà ta nắm chắc phủ Hoài Thành trong tay rồi, sẽ trở mặt giết hai người ngay thôi.
Hiện giờ bà ta tỏ ý muốn cho Dương Thanh và lão Cửu cơ hội sống, chẳng qua là để có thêm cao thủ nhằm đối phó với thành chủ Hoài Thành.
"Ông nói thật chứ?"
Dương Thanh cố ý hỏi lại.
Nay cao thủ của phủ Hoài Thành đã đến rồi, nhưng cao thủ bên Dược Vương Cốc còn chưa tới, Dương Thanh cần tìm cách kéo dài thời gian.
Nếu không, một khi hai bên nổ ra tranh đấu thì sẽ rất phiền phức.
Việc cấp bách lúc này là tìm cách kéo dài thời gian cho tới khi cao thủ của Dược Vương Cốc tới, sau đó đẩy tội giết chết đám Từ Hoa lên đầu đội cao thủ của phủ Hoài Thành, thế là kế này thành công mỹ mãn.
Tay cao thủ cầm đầu cười nói: "Đương nhiên là thật rồi! Nếu không, cậu tưởng với sức hai người hiện giờ có thể thoát chết dưới tay chúng tôi sao? Chúng tôi mà muốn giết hai người thì có gì khó đâu".
Dương Thanh nhíu chặt mày, nhìn về phía ông ta, nói: "Chuyện này quá quan trọng, ông có thể cho tôi vài phút để chúng tôi thảo luận chút không?"
Tay cao thủ cầm đầu đồng ý: "Được, cho các người ba phút cân nhắc".
Nói xong, sáu tên cao thủ đi sang một bên, dành không gian cho bọn Dương Thanh thảo luận.
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam dò hỏi.
Hoài Lam nhẹ nhàng gật đầu với anh như muốn nói, sẽ không có bất trắc gì đâu, mọi chuyện đều đang nằm trong tầm khống chế của cô ta, bấy giờ Dương Thanh mới âm thầm thở ra một hơi.
Lão Cửu vẫn hết sức cảnh giác, trước sau chỉ nhìn chằm chằm Hoài Lam, dường như ông lão vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về cô ta.