Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1689: Mưu kế của Hoài Lam
Nghe Hoài Lam nói xong, Dương Thanh và lão Cửu đều sững sờ cả người.
Đầu bên kia, Hoài Phượng nghe xong cũng vô cùng khiếp sợ, hoảng loạn nói: "Hoài Lam, mày đang nói linh tinh gì thế? Ai bảo chúng tao định ra tay giết ông nội chứ?"
Hoài Lam lạnh nhạt nói: "Nếu tôi đã dám nói thẳng với chị như thế, chị còn tưởng rằng tôi không có chứng cứ gì sao?"
Hoài Lam vừa nói đến đó, Hoài Phượng đã im bặt.
Hoài Lam tiếp tục: "Vừa rồi tôi đã nói, các người luôn coi tôi là người ngoài, trước đây tôi được ông nội trọng dụng, là người phát ngôn của ông ở Hoài Thành này, nhưng ai mà biết được, thực ra không phải do ông nội đánh giá cao tôi mà vì ông cần một người phát ngôn thôi".
"Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, một khi vị trí thành chủ Hoài Thành đổi người, tôi sẽ lập tức bị đá ra khỏi phủ Hoài Thành".
"Giữa tôi và chị mặc dù cũng có đôi chút ân oán nhưng còn chưa đến mức không đội trời chung, nếu đã thế, hai bên còn có thể hòa giải".
"Tôi cho rằng, hiện giờ là cơ hội tốt nhất, một thời cơ phù hợp nhất để mẹ con chị có thể mau chóng ra tay, tôi sẽ giúp hai người nắm giữ phủ Hoài Thành, chỉ xin hai người sau này cho tôi một cơ hội đặt chân ở phủ Hoài Thành này thôi".
"Chỉ cần mẹ con chị đồng ý với điều kiện của tôi, tôi có thể gửi vị trí chính xác của Dương Thanh ngay cho hai người".
"Thế thôi, điều gì cần nói tôi đã nói hết, bây giờ chị không cần phải trả lời tôi ngay, tôi cho chị mười phút để thảo luận với mẹ chị, nếu mười phút sau, chị còn không cho tôi câu trả lời cuối cùng thì thật xin lỗi, tôi đành gửi thông tin về vị trí của Dương Thanh cho Dược Vương Cốc vậy".
Nói xong, Hoài Lam lập tức cúp điện thoại.
Cô ta nhìn về phía Dương Thanh, giải thích: "Anh Thanh, hi vọng anh đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi là người biết rõ một sự việc liên quan đến Hoài Phượng và Hoài Tinh Vũ nên mới dễ dàng tìm được lí do khiến bọn họ tin tưởng tôi hơn".
Dương Thanh cười nói: "Nếu không phải chính cô đã nói rõ mưu kế này cho tôi hay thì tôi cũng phải hoài nghi rằng, liệu cô có phải là người do thành chủ Hoài Thành cố tình cài vào bên cạnh tôi không".
Lão Cửu nhìn Hoài Lam, nói: "Đợi khi chuyện này kết thúc, cô có thể đến Miêu Thành, tôi nghĩ thành chủ chúng tôi sẽ vô cùng chào đón cô đấy".
Hoài Lam mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh, nói: "Nếu anh Thanh không cần tôi, tôi sẽ cân nhắc chuyện tới Miêu Thành".
Dương Thanh cũng cười bảo: "Chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, dĩ nhiên tôi vô cùng hoan nghênh cô rồi".
Trước kia Hoài Lam chính là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, bởi vậy có thể thấy được năng lực của cô ta rất mạnh.
Vừa rồi, mưu kế do Hoài Lam bày ra cũng đã chứng tỏ điều này.
Giữ người như vậy bên cạnh mình, nhất định có thể hỗ trợ cho mình rất nhiều.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hoài Lam bỗng reo vang.
Hoài Lam mỉm cười nhìn sang phía Dương Thanh, nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hoài Phượng đã mắc câu rồi".
Nói xong, cô ta ấn nút nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài.
Từ loa điện thoại, một giọng nói cực kì lạnh lẽo vang lên: "Hoài Lam, làm sao mày biết tao đang muốn ra tay giết thành chủ?"
Đây không phải là giọng của Hoài Phượng mà chính là giọng của mẹ cô ta, Hoài Tinh Vũ.
Hoài Lam lên tiếng: "Làm sao cháu biết, không liên quan đến cô, hiện giờ cô chỉ cần nói thẳng cho cháu một lời, rốt cuộc cô có muốn hợp tác với cháu không? Chỉ cần cô đồng ý cho cháu một cơ hội ở lại phủ Hoài Thành này, cháu sẽ nói cho cô biết hiện Dương Thanh đang ở đâu, đồng thời sẽ hợp tác với cô để giết thành chủ Hoài Thành".
Hoài Tinh Vũ hỏi: "Ngay cả chuyện làm sao mày biết tao muốn ra tay giết thành chủ, mày còn không muốn nói cho tao hay, thì sao tao dám chắc đây không phải âm mưu của mày với thành chủ? Làm sao tao có thể tin tưởng mày được?"
Hoài Lam bèn nói: "Xem ra, cô thật sự không có thành ý rồi, vậy cũng không sao, cháu nghĩ Dược Vương Cốc nhất định sẽ rất có hứng thú với thông tin về vị trí của Dương Thanh mà cháu đang có đây".
Nói xong, cô ta ngắt cuộc gọi luôn, sau đó quay sang phía Dương Thanh: "Hoài Tinh Vũ sẽ gọi lại ngay thôi".
Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, chuông điện thoại đã reo vang một lần nữa.
Cô ta không vội nhận cuộc gọi ngay mà tiếp tục thảo luận cùng Dương Thanh: "Thực ra, từ lâu thành chủ Hoài Thành đã biết chuyện Hoài Tinh Vũ muốn ra tay giết hại mình, chỉ có điều ông ấy vẫn nghĩ tới tình cảm với mẹ Hoài Tinh Vũ nên luôn vờ như không biết chuyện gì mà thôi".
Dương Thanh nghi hoặc hỏi: "Vì sao Hoài Tinh Vũ lại muốn giết thành chủ Hoài Thành đến thế?"
Hoài Lam bèn đáp: "Thực ra, bà ta cũng không phải con gái ruột của thành chủ, năm xưa, thành chủ Hoài Thành đã cướp mẹ Hoài Tinh Vũ từ tay bố bà ta, không chỉ có thế, bố đẻ của Hoài Tinh Vũ còn bị thành chủ giết chết".
"Nghe nói, mẹ Hoài Tinh Vũ năm ấy là một người phụ nữ tuyệt sắc, nhưng chỉ là con gái của một gia đình bình thường. Lần đầu tiên gặp mặt mẹ Hoài Tinh Vũ, thành chủ Hoài Thành đã sững sờ trước nhan sắc của bà ấy, sau đó lập tức cướp bà ấy về phủ thành chủ, chẳng màng chuyện bà ấy đã kết hôn còn đang mang thai."
"Vì thế, Hoài Tinh Vũ luôn muốn giết thành chủ để báo thù cho bố đẻ của mình, nhưng trước nay vẫn chưa tìm được cơ hội".
Nghe Hoài Lam nói xong, Dương Thanh mới hiểu được, vì sao Hoài Tinh Vũ luôn muốn ra tay giết thành chủ Hoài Thành.
Khi hai người đang trò chuyện, chuông điện thoại của Hoài Lam lại vang lên, Hoài Tinh Vũ gọi tới.
Lần này Hoài Lam chịu nhận cuộc gọi, Hoài Tinh Vũ hấp tấp nói ngay: "Lam à, cháu đừng nóng mà! Ban nãy cô nói thế cũng chỉ là muốn bảo đảm an toàn cho bản thân thôi. Dẫu sao, chuyện ám sát thành chủ cũng là một chuyện lớn, một khi bại lộ, cô sẽ phải chết rất thảm, cho nên cô chỉ muốn biết, trừ cháu ra, có còn ai biết việc này nữa không?"
Hoài Lam lạnh nhạt nói thẳng: "Nếu thành chủ mà biết cô muốn hại ông ấy thì cô còn có thể sống đến bây giờ chắc? Rốt cuộc có muốn hợp tác với cháu không, cô cứ nói thẳng một tiếng cho cháu biết đi là xong".
"Hợp tác! Đương nhiên phải hợp tác chứ!"
Hoài Tinh Vũ vội vàng nói: "Chỉ cần cháu chịu nói cho cô biết Dương Thanh đang ở đâu, đồng thời giúp cô giết chết thành chủ, đợi sau khi cô kế thừa vị trí thành chủ Hoài Thành rồi, cháu không chỉ có thể ở lại phủ Hoài Thành, cô còn có ý định nhận cháu làm con nuôi nữa".
"Sau này, ở Hoài Thành, cháu muốn làm gì thì làm, mọi việc sẽ theo ý cháu hết".
Hoài Lam lạnh nhạt nói: "Cháu không có ý định làm con nuôi gì, chỉ cần cô đồng ý cho cháu một chỗ dung thân ở phủ Hoài Thành này là đủ rồi".
Hoài Tinh Vũ nói ngay: "Được, tùy cháu hết".
Bấy giờ Hoài Lam mới nói: "Dương Thanh và Miêu Cửu trước đó từng bị cao thủ Dược Vương Cốc tấn công, hiện đang bị thương nặng, cháu chạy trốn cùng họ, giờ đang ẩn náu ở thôn nhỏ đầu tiên bên kia sông Hoài".
"Vị trí cụ thể là một trường học bỏ hoang ở góc Tây Bắc của thôn nhỏ này".
"Nếu mẹ con cô thực lòng muốn báo thù thì ít nhất cũng phải cử hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong tới đây, bởi vì thực lực của tay Miêu Cửu bên cạnh Dương Thanh kia đã đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy đang bị thương nặng nhưng cháu cảm thấy ông ta vẫn còn đủ sức đánh một trận đấy, thực lực của Dương Thanh cũng rất mạnh, hẳn vẫn còn có thể huy động sức chiến đấu ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong".
Hoài Tinh Vũ vội vàng nói: "Cháu yên tâm đi, lần này, Dương Thanh nhất định phải chết!"
Hoài Lam cúp điện thoại, cười cười nhìn sang phía Dương Thanh, nói: "Hiện giờ phủ Hoài Thành đã mắc câu, chỉ cần dẫn cao thủ Dược Vương Cốc tới đây nữa là xong".
Sau đó, cô ta lại bấm một số điện thoại, trầm giọng bảo với đầu bên kia: "Anh Thắng, tôi đang có một chuyện cực kì quan trọng muốn nói cho anh biết".
"Đại sư huynh Từ Hoa của anh cùng Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc đều đang bị thành chủ Hoài Thành theo dõi, tin tình báo mới nhất cho hay, cao thủ đứng đầu của phủ Hoài Thành đang chuẩn bị chặn đường và giết chết Từ Hoa cùng Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc, địa điểm ngay ở thôn nhỏ đầu tiên bên kia sông Hoài, tại một trường học bỏ hoang ở góc Tây Bắc thôn".
Đầu bên kia, Hoài Phượng nghe xong cũng vô cùng khiếp sợ, hoảng loạn nói: "Hoài Lam, mày đang nói linh tinh gì thế? Ai bảo chúng tao định ra tay giết ông nội chứ?"
Hoài Lam lạnh nhạt nói: "Nếu tôi đã dám nói thẳng với chị như thế, chị còn tưởng rằng tôi không có chứng cứ gì sao?"
Hoài Lam vừa nói đến đó, Hoài Phượng đã im bặt.
Hoài Lam tiếp tục: "Vừa rồi tôi đã nói, các người luôn coi tôi là người ngoài, trước đây tôi được ông nội trọng dụng, là người phát ngôn của ông ở Hoài Thành này, nhưng ai mà biết được, thực ra không phải do ông nội đánh giá cao tôi mà vì ông cần một người phát ngôn thôi".
"Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, một khi vị trí thành chủ Hoài Thành đổi người, tôi sẽ lập tức bị đá ra khỏi phủ Hoài Thành".
"Giữa tôi và chị mặc dù cũng có đôi chút ân oán nhưng còn chưa đến mức không đội trời chung, nếu đã thế, hai bên còn có thể hòa giải".
"Tôi cho rằng, hiện giờ là cơ hội tốt nhất, một thời cơ phù hợp nhất để mẹ con chị có thể mau chóng ra tay, tôi sẽ giúp hai người nắm giữ phủ Hoài Thành, chỉ xin hai người sau này cho tôi một cơ hội đặt chân ở phủ Hoài Thành này thôi".
"Chỉ cần mẹ con chị đồng ý với điều kiện của tôi, tôi có thể gửi vị trí chính xác của Dương Thanh ngay cho hai người".
"Thế thôi, điều gì cần nói tôi đã nói hết, bây giờ chị không cần phải trả lời tôi ngay, tôi cho chị mười phút để thảo luận với mẹ chị, nếu mười phút sau, chị còn không cho tôi câu trả lời cuối cùng thì thật xin lỗi, tôi đành gửi thông tin về vị trí của Dương Thanh cho Dược Vương Cốc vậy".
Nói xong, Hoài Lam lập tức cúp điện thoại.
Cô ta nhìn về phía Dương Thanh, giải thích: "Anh Thanh, hi vọng anh đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi là người biết rõ một sự việc liên quan đến Hoài Phượng và Hoài Tinh Vũ nên mới dễ dàng tìm được lí do khiến bọn họ tin tưởng tôi hơn".
Dương Thanh cười nói: "Nếu không phải chính cô đã nói rõ mưu kế này cho tôi hay thì tôi cũng phải hoài nghi rằng, liệu cô có phải là người do thành chủ Hoài Thành cố tình cài vào bên cạnh tôi không".
Lão Cửu nhìn Hoài Lam, nói: "Đợi khi chuyện này kết thúc, cô có thể đến Miêu Thành, tôi nghĩ thành chủ chúng tôi sẽ vô cùng chào đón cô đấy".
Hoài Lam mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh, nói: "Nếu anh Thanh không cần tôi, tôi sẽ cân nhắc chuyện tới Miêu Thành".
Dương Thanh cũng cười bảo: "Chỉ cần cô đồng ý đi theo tôi, dĩ nhiên tôi vô cùng hoan nghênh cô rồi".
Trước kia Hoài Lam chính là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, bởi vậy có thể thấy được năng lực của cô ta rất mạnh.
Vừa rồi, mưu kế do Hoài Lam bày ra cũng đã chứng tỏ điều này.
Giữ người như vậy bên cạnh mình, nhất định có thể hỗ trợ cho mình rất nhiều.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hoài Lam bỗng reo vang.
Hoài Lam mỉm cười nhìn sang phía Dương Thanh, nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hoài Phượng đã mắc câu rồi".
Nói xong, cô ta ấn nút nhận cuộc gọi, đồng thời mở loa ngoài.
Từ loa điện thoại, một giọng nói cực kì lạnh lẽo vang lên: "Hoài Lam, làm sao mày biết tao đang muốn ra tay giết thành chủ?"
Đây không phải là giọng của Hoài Phượng mà chính là giọng của mẹ cô ta, Hoài Tinh Vũ.
Hoài Lam lên tiếng: "Làm sao cháu biết, không liên quan đến cô, hiện giờ cô chỉ cần nói thẳng cho cháu một lời, rốt cuộc cô có muốn hợp tác với cháu không? Chỉ cần cô đồng ý cho cháu một cơ hội ở lại phủ Hoài Thành này, cháu sẽ nói cho cô biết hiện Dương Thanh đang ở đâu, đồng thời sẽ hợp tác với cô để giết thành chủ Hoài Thành".
Hoài Tinh Vũ hỏi: "Ngay cả chuyện làm sao mày biết tao muốn ra tay giết thành chủ, mày còn không muốn nói cho tao hay, thì sao tao dám chắc đây không phải âm mưu của mày với thành chủ? Làm sao tao có thể tin tưởng mày được?"
Hoài Lam bèn nói: "Xem ra, cô thật sự không có thành ý rồi, vậy cũng không sao, cháu nghĩ Dược Vương Cốc nhất định sẽ rất có hứng thú với thông tin về vị trí của Dương Thanh mà cháu đang có đây".
Nói xong, cô ta ngắt cuộc gọi luôn, sau đó quay sang phía Dương Thanh: "Hoài Tinh Vũ sẽ gọi lại ngay thôi".
Quả nhiên, cô ta vừa dứt lời, chuông điện thoại đã reo vang một lần nữa.
Cô ta không vội nhận cuộc gọi ngay mà tiếp tục thảo luận cùng Dương Thanh: "Thực ra, từ lâu thành chủ Hoài Thành đã biết chuyện Hoài Tinh Vũ muốn ra tay giết hại mình, chỉ có điều ông ấy vẫn nghĩ tới tình cảm với mẹ Hoài Tinh Vũ nên luôn vờ như không biết chuyện gì mà thôi".
Dương Thanh nghi hoặc hỏi: "Vì sao Hoài Tinh Vũ lại muốn giết thành chủ Hoài Thành đến thế?"
Hoài Lam bèn đáp: "Thực ra, bà ta cũng không phải con gái ruột của thành chủ, năm xưa, thành chủ Hoài Thành đã cướp mẹ Hoài Tinh Vũ từ tay bố bà ta, không chỉ có thế, bố đẻ của Hoài Tinh Vũ còn bị thành chủ giết chết".
"Nghe nói, mẹ Hoài Tinh Vũ năm ấy là một người phụ nữ tuyệt sắc, nhưng chỉ là con gái của một gia đình bình thường. Lần đầu tiên gặp mặt mẹ Hoài Tinh Vũ, thành chủ Hoài Thành đã sững sờ trước nhan sắc của bà ấy, sau đó lập tức cướp bà ấy về phủ thành chủ, chẳng màng chuyện bà ấy đã kết hôn còn đang mang thai."
"Vì thế, Hoài Tinh Vũ luôn muốn giết thành chủ để báo thù cho bố đẻ của mình, nhưng trước nay vẫn chưa tìm được cơ hội".
Nghe Hoài Lam nói xong, Dương Thanh mới hiểu được, vì sao Hoài Tinh Vũ luôn muốn ra tay giết thành chủ Hoài Thành.
Khi hai người đang trò chuyện, chuông điện thoại của Hoài Lam lại vang lên, Hoài Tinh Vũ gọi tới.
Lần này Hoài Lam chịu nhận cuộc gọi, Hoài Tinh Vũ hấp tấp nói ngay: "Lam à, cháu đừng nóng mà! Ban nãy cô nói thế cũng chỉ là muốn bảo đảm an toàn cho bản thân thôi. Dẫu sao, chuyện ám sát thành chủ cũng là một chuyện lớn, một khi bại lộ, cô sẽ phải chết rất thảm, cho nên cô chỉ muốn biết, trừ cháu ra, có còn ai biết việc này nữa không?"
Hoài Lam lạnh nhạt nói thẳng: "Nếu thành chủ mà biết cô muốn hại ông ấy thì cô còn có thể sống đến bây giờ chắc? Rốt cuộc có muốn hợp tác với cháu không, cô cứ nói thẳng một tiếng cho cháu biết đi là xong".
"Hợp tác! Đương nhiên phải hợp tác chứ!"
Hoài Tinh Vũ vội vàng nói: "Chỉ cần cháu chịu nói cho cô biết Dương Thanh đang ở đâu, đồng thời giúp cô giết chết thành chủ, đợi sau khi cô kế thừa vị trí thành chủ Hoài Thành rồi, cháu không chỉ có thể ở lại phủ Hoài Thành, cô còn có ý định nhận cháu làm con nuôi nữa".
"Sau này, ở Hoài Thành, cháu muốn làm gì thì làm, mọi việc sẽ theo ý cháu hết".
Hoài Lam lạnh nhạt nói: "Cháu không có ý định làm con nuôi gì, chỉ cần cô đồng ý cho cháu một chỗ dung thân ở phủ Hoài Thành này là đủ rồi".
Hoài Tinh Vũ nói ngay: "Được, tùy cháu hết".
Bấy giờ Hoài Lam mới nói: "Dương Thanh và Miêu Cửu trước đó từng bị cao thủ Dược Vương Cốc tấn công, hiện đang bị thương nặng, cháu chạy trốn cùng họ, giờ đang ẩn náu ở thôn nhỏ đầu tiên bên kia sông Hoài".
"Vị trí cụ thể là một trường học bỏ hoang ở góc Tây Bắc của thôn nhỏ này".
"Nếu mẹ con cô thực lòng muốn báo thù thì ít nhất cũng phải cử hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong tới đây, bởi vì thực lực của tay Miêu Cửu bên cạnh Dương Thanh kia đã đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy đang bị thương nặng nhưng cháu cảm thấy ông ta vẫn còn đủ sức đánh một trận đấy, thực lực của Dương Thanh cũng rất mạnh, hẳn vẫn còn có thể huy động sức chiến đấu ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong".
Hoài Tinh Vũ vội vàng nói: "Cháu yên tâm đi, lần này, Dương Thanh nhất định phải chết!"
Hoài Lam cúp điện thoại, cười cười nhìn sang phía Dương Thanh, nói: "Hiện giờ phủ Hoài Thành đã mắc câu, chỉ cần dẫn cao thủ Dược Vương Cốc tới đây nữa là xong".
Sau đó, cô ta lại bấm một số điện thoại, trầm giọng bảo với đầu bên kia: "Anh Thắng, tôi đang có một chuyện cực kì quan trọng muốn nói cho anh biết".
"Đại sư huynh Từ Hoa của anh cùng Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc đều đang bị thành chủ Hoài Thành theo dõi, tin tình báo mới nhất cho hay, cao thủ đứng đầu của phủ Hoài Thành đang chuẩn bị chặn đường và giết chết Từ Hoa cùng Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc, địa điểm ngay ở thôn nhỏ đầu tiên bên kia sông Hoài, tại một trường học bỏ hoang ở góc Tây Bắc thôn".