Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1687: Ăn miếng trả miếng
Vừa nghĩ tới việc trên người Từ Hoa có ngọc quý có thể giúp Mã Siêu khôi phục ý thức, Dương Thanh hơi không chờ nổi nữa, khí thế mạnh mẽ lan ra từ phía anh, bao phủ lấy Từ Hoa.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, giao Dạ Hoa Châu ra đây, bằng không, chết! “
Từ Hoa đã bị thương nặng, có lẽ bây giờ còn không giữ nổi thực lực Siêu Phàm Cảnh.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh, ông ta cảm thấy vô cùng uất ức, ông ta là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, vậy mà lại bị một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đe dọa.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu không giao Dạ Hoa Châu ra, chắc chắn đối phương sẽ giết ông ta.
Dương Thanh chợt nói: “Đến giờ rồi đấy, ông nghĩ kỹ chưa?”
Từ Hoa cắn răng: “Tôi có thể đưa Dạ Hoa Châu cho cậu, nhưng tôi không tin cậu sẽ cho tôi con đường sống”.
Dương Thanh nhíu mày: “Ông nghĩ bây giờ ông còn lựa chọn khác à?”
Hoài Lam cũng nói: “Từ Hoa, chắc ông cũng biết cách làm người của tôi, tôi ở Hoài Thành bao nhiêu năm, luôn luôn giữ lời, tôi có thể bảo đảm với ông, chỉ cần ông giao Dạ Hoa Châu ra, anh Thanh sẽ cho ông con đường sống”.
Từ Hoa lập tức im lặng, trên mặt tràn ngập vẻ đấu tranh.
Đúng là Dạ Hoa Châu rất quan trọng với ông ta, ông ta có tốc độ tu luyện nhanh như thế cũng nhờ nó.
Dược Vương từng nói, thể chất của ông ta rất đặc biệt, là thiên tài tu luyện, nhưng chính vì sự đặc biệt này nên phải dùng Dạ Hoa Châu để nuôi dưỡng lực tinh thần cho ông ta, bằng không tu vi của ông ta càng cao thì càng gần với cái chết.
Chỉ cần cho ông ta cơ hội sống sót, một ngày nào đó, ông ta sẽ tìm Dương Thanh để trả mối thù này!
Ông ta nhìn sang chiến trường bên kia, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cũng không chiếm được lợi lộc gì, còn bị lão Cửu áp đảo, hai cao thủ của Dược Vương Cốc đều bị thương nặng, bị lão Cửu giết chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Hoa cắn răng: “Được, tôi sẽ đưa nó cho cậu!”
Ông ta nói rồi tháo cái túi thơm bên hông xuống, ném cho Dương Thanh.
Dương Thanh đón lấy túi thơm, quả nhiên bên trong có một viên ngọc đang phát ra sóng lực tinh thần mãnh liệt.
Sau khi Từ Hoa giao Dạ Hoa Châu ra, hơi thở của ông ta lập tức yếu hẳn đi, như thể đang cận kề cái chết.
Từ Hoa nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ căm thù: “Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?”
Dương Thanh không quan tâm đến ông ta, cầm Dạ Hoa Châu với vẻ kích động, rốt cuộc Mã Siêu cũng sắp được cứu rồi à?
Với cảnh giới của anh, chỉ mới cầm Dạ Hoa Châu trong tay thôi mà đã cảm thấy rất sảng khoái,đây là lần đầu tiên anh thấy loại bảo vật này.
Hoài Lam cũng nhìn về phía Dương Thanh, mỉm cười: “Anh Thanh, có Dạ Hoa Châu rồi, chắc người anh em tốt kia của anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn Hoài Lam với vẻ cảm kích.
Nếu không có Hoài Lam, anh không bao giờ ngờ đến việc trên người Từ Hoa có viên ngọc quý có thể cứu mạng Mã Siêu.
Dương Thanh nói bằng giọng cảm kích: “Hoài Lam, cảm ơn cô nhé!”
Hoài Lam mỉm cười, trong mắt cô ta bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Rầm!”
Ngay sau đó, khí thế Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong lập tức bùng nổ từ người cô ta, cô ta đấm vào người Từ Hoa.
Từ Hoa vốn đã bị thương nặng, còn mất Dạ Hoa Châu, giờ đang thoi thóp, sao có thể chịu nổi đòn đánh này từ Hoài Lam chứ?
Sau khi bị Hoài Lam đánh trúng, ông ta tắt thở ngay!
Dương Thanh nhìn mà sững sờ, không ngờ Hoài Lam vừa nói đỡ Từ Hoa lại thẳng tay giết ông ta thật.
“Từ Hoa!”
Thấy Từ Hoa bị giết, hai cao thủ Dược Vương Cốc đang đánh với lão Cửu đều trợn trừng mắt, quát lớn.
“Chắc chắn các người sẽ phải trả giá đắt!”
Hai người liếc nhau, buông câu đe dọa rồi định quay người rời đi.
Hoài Lam lập tức sợ hãi nói: “Mau giết họ! Không thể để họ sống sót quay về Dược Vương Cốc!”
Lão Cửu cũng không định thả hai người này đi, ông lão bỗng hóa thành một bóng mờ, lao thẳng tới chỗ họ.
Dương Thanh cũng không rảnh rỗi, anh khoát tay, nước trong mương lập tức hóa thành mưa kim đầy trời, phóng tới chỗ cao thủ của Dược Vương Cốc.
Tốc độ của mưa kim rất nhanh, lão Cửu còn chưa bắt kịp hai cao thủ của Dược Vương Cốc thì mưa kim đã rơi trúng người họ rồi.
Tuy mưa kim không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng trên người họ nhưng lại có rất nhiều, vô số kim nước đâm vào người hai cao thủ của Dược Vương Cốc, nhất là bắp đùi, khiến họ lảo đảo rồi thi nhau ngã xuống đất.
Đúng lúc này, lão Cửu đã xông tới trước mặt hai người, hai đòn tấn công dữ dội ập đến, hai cao thủ Dược Vương Cốc bị giết ngay.
Lúc này, rốt cuộc ba cao thủ Dược Vương Cốc đuổi giết tới tận đây cũng chết hết.
Hoài Lam nhìn về phía Dương Thanh, giải thích: “Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Dược Vương, cho dù anh thả Từ Hoa, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh, nếu đã vậy, chi bằng giết ba người này trước, khiến thực lực của Dược Vương Cốc giảm mạnh”.
Lúc này Hoài Lam trông rất tàn nhẫn, đâu giống cô gái ôn hòa mà Dương Thanh biết chứ?
Lão Cửu trầm giọng nói: “Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một đại đồ đệ của Dược Vương, có lẽ cái chết của họ sẽ khiến Dược Vương nổi giận, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, một khi Dược Vương bắt kịp, chắc chắn chúng ta sẽ phải chết”.
Hoài Lam nói: “Ông Cửu, không cần vội đâu!”
“Hửm?”
Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam với vẻ khó hiểu.
Dương Thanh cũng rất ngờ vực.
Hoài Lam nói: “Nếu tôi không đoán nhầm, trong số ba người vừa bị giết, trừ Từ Hoa ra, hai người còn lại chính là Tả và Hữu hộ pháp có thực lực gần với Dược Vương”.
“Trước đó Dược Vương Cốc đã loan tin, nói chuyện giữa họ và anh Thanh chỉ là hiểu nhầm, còn cảnh cáo cao thủ của phủ Hoài Thành, ai dám đuổi giết anh Thanh thì sẽ là kẻ địch của Dược Vương Cốc”.
“Nhưng Tả và Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc, đại đồ đệ của Dược Vương lại đuổi giết anh Thanh, nếu tôi không đoán sai, đây là âm mưu của Dược Vương Cốc, họ cố tình loan tin chuyện giữa mình và anh Thanh chỉ là hiểu lầm, lại ngấm ngầm đuổi giết anh Thanh, thật ra là muốn giết anh Thanh rồi đổ oan cho phủ Hoài Thành”.
“Nếu làm thế, cho dù sư phụ của anh Thanh muốn báo thù thì cũng sẽ tìm đến phủ Hoài Thành, tới khi đó, Dược Vương Cốc sẽ có thể thay thế phủ Hoài Thành”.
Sau khi nghe Hoài Lam nói xong, cả lão Cửu và Dương Thanh đều giật mình.
Họ nghĩ kỹ lại, có vẻ đúng như Hoài Lam nói, bằng không, tại sao Dược Vương Cốc lại loan tin họ và Dương Thanh chỉ hiểu lầm nhau, rồi cử đội ngũ mạnh mẽ như thế đi đuổi giết anh vậy?
Lão Cửu hỏi: “Chuyện này liên quan gì tới việc chúng ta có rời đi nhanh hay không chứ?”
Hoài Lam nói: “Đã ăn miếng rồi mà không trả miếng thì không hay! Nếu Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đều tính kế anh Thanh, vậy chúng ta cũng hại họ một lần, Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành vốn bất hòa, nếu lần này Dược Vương nghĩ Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc đã chết dưới tay thành chủ Hoài Thành, hai người nói xem sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, giao Dạ Hoa Châu ra đây, bằng không, chết! “
Từ Hoa đã bị thương nặng, có lẽ bây giờ còn không giữ nổi thực lực Siêu Phàm Cảnh.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh, ông ta cảm thấy vô cùng uất ức, ông ta là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, vậy mà lại bị một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đe dọa.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu không giao Dạ Hoa Châu ra, chắc chắn đối phương sẽ giết ông ta.
Dương Thanh chợt nói: “Đến giờ rồi đấy, ông nghĩ kỹ chưa?”
Từ Hoa cắn răng: “Tôi có thể đưa Dạ Hoa Châu cho cậu, nhưng tôi không tin cậu sẽ cho tôi con đường sống”.
Dương Thanh nhíu mày: “Ông nghĩ bây giờ ông còn lựa chọn khác à?”
Hoài Lam cũng nói: “Từ Hoa, chắc ông cũng biết cách làm người của tôi, tôi ở Hoài Thành bao nhiêu năm, luôn luôn giữ lời, tôi có thể bảo đảm với ông, chỉ cần ông giao Dạ Hoa Châu ra, anh Thanh sẽ cho ông con đường sống”.
Từ Hoa lập tức im lặng, trên mặt tràn ngập vẻ đấu tranh.
Đúng là Dạ Hoa Châu rất quan trọng với ông ta, ông ta có tốc độ tu luyện nhanh như thế cũng nhờ nó.
Dược Vương từng nói, thể chất của ông ta rất đặc biệt, là thiên tài tu luyện, nhưng chính vì sự đặc biệt này nên phải dùng Dạ Hoa Châu để nuôi dưỡng lực tinh thần cho ông ta, bằng không tu vi của ông ta càng cao thì càng gần với cái chết.
Chỉ cần cho ông ta cơ hội sống sót, một ngày nào đó, ông ta sẽ tìm Dương Thanh để trả mối thù này!
Ông ta nhìn sang chiến trường bên kia, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cũng không chiếm được lợi lộc gì, còn bị lão Cửu áp đảo, hai cao thủ của Dược Vương Cốc đều bị thương nặng, bị lão Cửu giết chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Hoa cắn răng: “Được, tôi sẽ đưa nó cho cậu!”
Ông ta nói rồi tháo cái túi thơm bên hông xuống, ném cho Dương Thanh.
Dương Thanh đón lấy túi thơm, quả nhiên bên trong có một viên ngọc đang phát ra sóng lực tinh thần mãnh liệt.
Sau khi Từ Hoa giao Dạ Hoa Châu ra, hơi thở của ông ta lập tức yếu hẳn đi, như thể đang cận kề cái chết.
Từ Hoa nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ căm thù: “Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?”
Dương Thanh không quan tâm đến ông ta, cầm Dạ Hoa Châu với vẻ kích động, rốt cuộc Mã Siêu cũng sắp được cứu rồi à?
Với cảnh giới của anh, chỉ mới cầm Dạ Hoa Châu trong tay thôi mà đã cảm thấy rất sảng khoái,đây là lần đầu tiên anh thấy loại bảo vật này.
Hoài Lam cũng nhìn về phía Dương Thanh, mỉm cười: “Anh Thanh, có Dạ Hoa Châu rồi, chắc người anh em tốt kia của anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại”.
Dương Thanh gật đầu, nhìn Hoài Lam với vẻ cảm kích.
Nếu không có Hoài Lam, anh không bao giờ ngờ đến việc trên người Từ Hoa có viên ngọc quý có thể cứu mạng Mã Siêu.
Dương Thanh nói bằng giọng cảm kích: “Hoài Lam, cảm ơn cô nhé!”
Hoài Lam mỉm cười, trong mắt cô ta bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Rầm!”
Ngay sau đó, khí thế Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong lập tức bùng nổ từ người cô ta, cô ta đấm vào người Từ Hoa.
Từ Hoa vốn đã bị thương nặng, còn mất Dạ Hoa Châu, giờ đang thoi thóp, sao có thể chịu nổi đòn đánh này từ Hoài Lam chứ?
Sau khi bị Hoài Lam đánh trúng, ông ta tắt thở ngay!
Dương Thanh nhìn mà sững sờ, không ngờ Hoài Lam vừa nói đỡ Từ Hoa lại thẳng tay giết ông ta thật.
“Từ Hoa!”
Thấy Từ Hoa bị giết, hai cao thủ Dược Vương Cốc đang đánh với lão Cửu đều trợn trừng mắt, quát lớn.
“Chắc chắn các người sẽ phải trả giá đắt!”
Hai người liếc nhau, buông câu đe dọa rồi định quay người rời đi.
Hoài Lam lập tức sợ hãi nói: “Mau giết họ! Không thể để họ sống sót quay về Dược Vương Cốc!”
Lão Cửu cũng không định thả hai người này đi, ông lão bỗng hóa thành một bóng mờ, lao thẳng tới chỗ họ.
Dương Thanh cũng không rảnh rỗi, anh khoát tay, nước trong mương lập tức hóa thành mưa kim đầy trời, phóng tới chỗ cao thủ của Dược Vương Cốc.
Tốc độ của mưa kim rất nhanh, lão Cửu còn chưa bắt kịp hai cao thủ của Dược Vương Cốc thì mưa kim đã rơi trúng người họ rồi.
Tuy mưa kim không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng trên người họ nhưng lại có rất nhiều, vô số kim nước đâm vào người hai cao thủ của Dược Vương Cốc, nhất là bắp đùi, khiến họ lảo đảo rồi thi nhau ngã xuống đất.
Đúng lúc này, lão Cửu đã xông tới trước mặt hai người, hai đòn tấn công dữ dội ập đến, hai cao thủ Dược Vương Cốc bị giết ngay.
Lúc này, rốt cuộc ba cao thủ Dược Vương Cốc đuổi giết tới tận đây cũng chết hết.
Hoài Lam nhìn về phía Dương Thanh, giải thích: “Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Dược Vương, cho dù anh thả Từ Hoa, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh, nếu đã vậy, chi bằng giết ba người này trước, khiến thực lực của Dược Vương Cốc giảm mạnh”.
Lúc này Hoài Lam trông rất tàn nhẫn, đâu giống cô gái ôn hòa mà Dương Thanh biết chứ?
Lão Cửu trầm giọng nói: “Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một đại đồ đệ của Dược Vương, có lẽ cái chết của họ sẽ khiến Dược Vương nổi giận, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, một khi Dược Vương bắt kịp, chắc chắn chúng ta sẽ phải chết”.
Hoài Lam nói: “Ông Cửu, không cần vội đâu!”
“Hửm?”
Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam với vẻ khó hiểu.
Dương Thanh cũng rất ngờ vực.
Hoài Lam nói: “Nếu tôi không đoán nhầm, trong số ba người vừa bị giết, trừ Từ Hoa ra, hai người còn lại chính là Tả và Hữu hộ pháp có thực lực gần với Dược Vương”.
“Trước đó Dược Vương Cốc đã loan tin, nói chuyện giữa họ và anh Thanh chỉ là hiểu nhầm, còn cảnh cáo cao thủ của phủ Hoài Thành, ai dám đuổi giết anh Thanh thì sẽ là kẻ địch của Dược Vương Cốc”.
“Nhưng Tả và Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc, đại đồ đệ của Dược Vương lại đuổi giết anh Thanh, nếu tôi không đoán sai, đây là âm mưu của Dược Vương Cốc, họ cố tình loan tin chuyện giữa mình và anh Thanh chỉ là hiểu lầm, lại ngấm ngầm đuổi giết anh Thanh, thật ra là muốn giết anh Thanh rồi đổ oan cho phủ Hoài Thành”.
“Nếu làm thế, cho dù sư phụ của anh Thanh muốn báo thù thì cũng sẽ tìm đến phủ Hoài Thành, tới khi đó, Dược Vương Cốc sẽ có thể thay thế phủ Hoài Thành”.
Sau khi nghe Hoài Lam nói xong, cả lão Cửu và Dương Thanh đều giật mình.
Họ nghĩ kỹ lại, có vẻ đúng như Hoài Lam nói, bằng không, tại sao Dược Vương Cốc lại loan tin họ và Dương Thanh chỉ hiểu lầm nhau, rồi cử đội ngũ mạnh mẽ như thế đi đuổi giết anh vậy?
Lão Cửu hỏi: “Chuyện này liên quan gì tới việc chúng ta có rời đi nhanh hay không chứ?”
Hoài Lam nói: “Đã ăn miếng rồi mà không trả miếng thì không hay! Nếu Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành đều tính kế anh Thanh, vậy chúng ta cũng hại họ một lần, Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành vốn bất hòa, nếu lần này Dược Vương nghĩ Từ Hoa và Tả, Hữu hộ pháp của Dược Vương Cốc đã chết dưới tay thành chủ Hoài Thành, hai người nói xem sẽ xảy ra chuyện gì đây?”