Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1683: Vượt qua sông Hoài
Lúc này, không riêng gì thành chủ Hoài Thành kinh hãi, ngay cả trên mặt Giang Thành Tử vốn bình tĩnh cũng xuất hiện vẻ ngạc nhiên, lão lẩm bẩm: “Không ngờ lại có kiểu thiên tài võ thuật này thật”.
Với kinh nghiệm của mình, họ còn chưa bao giờ thấy cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ nào tu luyện được sức mạnh nguyên tố.
Theo quy tắc trước kia, chỉ cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới tu luyện được sức mạnh nguyên tố.
Chuyện này cũng không phải tuyệt đối, có những cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhưng chưa chắc đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố này, đương nhiên, nếu không tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thì cũng không đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Lúc này, Dương Thanh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi của thành chủ Hoài Thành.
Có thể nói, sức mạnh nguyên tố là điều kiện tiên quyết để vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không ngờ Dương Thanh lại có được nó chỉ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ.
“Ông đáng chết!”
Dương Thanh nghiến răng, quát.
“Rầm rầm rầm!”
Mặt nước xung quanh anh như sôi trào, liên tục sủi bọt ùng ục, mấy tiếng nổ lớn bỗng vang lên, bọt nước văng tung tóe.
Khí thế đáng sợ liên tục tràn ra từ người Dương Thanh.
Thành chủ Hoài Thành nhướng mày, không ngờ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như lão ta lại cảm nhận được sự đe dọa từ một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: “Cho dù cậu tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thủy thì sao nào? Cảnh giới của cậu và tôi chênh nhau quá nhiều, cậu không phải đối thủ của tôi đâu”.
Sau khi nói xong, lão ta hơi nhích chân, đạp nước bước về phía Dương Thanh.
“Rầm!”
Dương Thanh bỗng giậm chân, khiến sông Hoài nổi sóng, nước sông Hoài như có sự sống, nước sông hóa thành một con rắn lớn, lao thẳng tới chỗ thành chủ Hoài Thành.
“Soạt!”
Rắn nước đánh trúng người thành chủ Hoài Thành.
Sau khi bị rắn nước tấn công, sức mạnh nguyên tố của thành chủ Hoài Thành sở hữu nguyên tố hỏa lại bị áp đảo.
Có lẽ đây chính là thủy khắc hỏa rồi.
Dương Thanh tu luyện được nguyên tố thủy, còn thành chủ Hoài Thành thì tu luyện ra nguyên tố hỏa, lúc này trên sông Hoài, thành chủ Hoài Thành không thể tới gần Dương Thanh, lão ta vốn có thể đạp nước bước đi, nhưng trong phạm vi mười mét xung quanh Dương Thanh, lão ta không sao đứng thẳng trên mặt nước.
Chỉ thấy lão ta hơi nhún chân, cơ thể lão ta lập tức lùi về thuyền của Giang Thành Tử, nhẹ tựa lông hồng.
Sắc mặt thành chủ Hoài Thành u ám tới cực điểm, lão ta không thể tới gần con tép riu trong mắt lão ta, cho dù lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù lão ta có thể bước đi trên mặt nước, nhưng khi gặp phải Dương Thanh nắm giữ nguyên tố thủy, lão ta vẫn không thể làm gì anh.
Lúc này quanh người Dương Thanh tràn ngập ý chí chiến đấu, mắt đỏ ngầu, gần như mất lý trí, nhưng anh vẫn cố chịu. Anh nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành, nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết ông!”
Sau khi nói xong, anh ôm lấy lão Cửu và Hoài Lam, đi về phía rời khỏi Hoài Thành.
Bây giờ anh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy, đứng trên mặt nước cũng như trên đất bằng, không hề thấy không khỏe chỗ nào hết.
Thành chủ Hoài Thành trơ mắt nhìn Dương Thanh rời đi, không thể làm gì. Lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu là người đầu tiên dám uy hiếp tôi đấy!”
Giang Thành Tử nhìn theo hướng mà Dương Thanh rời đi, hình như đang suy nghĩ điều gì.
“Thành chủ!”
Đúng lúc này, mấy chiếc thuyền lớn chạy tới, một đám cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau lên tiếng.
Họ đã nhìn thấy Dương Thanh và thành chủ Hoài Thành đánh với nhau từ xa, nhưng họ không ngờ người mạnh như thành chủ Hoài Thành cũng không thể giữ Dương Thanh lại.
Trừ chuyện này ra, việc khiến họ vô cùng khiếp sợ chính là Dương Thanh có thể bước trên sông Hoài như trên đất bằng, cứ thế rời đi?
Theo họ biết, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể đạp nước bước đi, nhưng rõ ràng Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, sao anh làm được chứ?
“Chúng ta đi!”
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói, lập tức bước lên một con thuyền lớn.
Trên sông Hoài nhanh chóng yên bình như cũ.
Ở giữa sông Hoài, chỉ còn Giang Thành Tử đang thả câu, một người một thuyền.
Phía bên kia, rốt cuộc Dương Thanh cũng đưa được lão Cửu và Hoài Lam vượt qua sông Hoài, lão Cửu tỉnh lại trước.
Khi thấy họ đã vượt qua sông Hoài, ông lão hết sức kinh ngạc.
Lão Cửu kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đã rời khỏi sông Hoài rồi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Lão Cửu hỏi tiếp: “Tiền bối Giang Thành Tử ra tay ư?”
Ông lão thực sự không nghĩ ra, trừ Giang Thành Tử ra, còn ai cứu được họ vào lúc này chứ.
Dương Thanh vẫn lắc đầu.
Lão Cửu lập tức ngơ ngác, nếu Giang Thành Tử không ra tay giúp, sao một mình Dương Thanh có thể đưa ông lão và Hoài Lam vượt qua sông Hoài?
“Phụt!”
Dương Thanh bỗng hộc máu.
“Dương Thanh!”
Lão Cửu lập tức biến sắc, đỡ lấy Dương Thanh.
Lúc này mặt Dương Thanh trắng bệch, trước đó anh phải kích hoạt huyết mạch cuồng hóa tới cực hạn thì mới miễn cưỡng gắng gượng được, đưa lão Cửu và Hoài Lam vượt qua sông Hoài.
Bây giờ lão Cửu đã tỉnh, anh không chịu nổi áp lực khi cơ thể bị thương nặng nên mới hộc máu.
“Ông Cửu, tôi không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều mà thôi!”
Dương Thanh cố gắng đứng dậy, mở miệng nói.
Lão Cửu nói với vẻ hổ thẹn: “Miêu thành chủ bảo tôi đến bảo vệ cậu, không ngờ sau cùng cậu lại đưa tôi rời khỏi sông Hoài”.
Dương Thanh vội lắc đầu: “Ông Cửu, nếu thiếu đi sự giúp đỡ của ông, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, có lẽ tôi còn chưa tìm được Lưu Ba thì đã chết ở phủ Hoài Thành”.
Hồi nãy sau khi hộc máu xong, Dương Thanh lại thấy áp lực trên người giảm hẳn, dễ chịu hơn rất nhiều.
Trước đó khi lão Cửu hỏi anh, không phải anh không muốn trả lời, mà máu đang nghẹn ở họng anh, không thể phun ra nên không nói được.
Bây giờ đã đỡ hơn nhiều, anh mới hỏi: “Ông Cửu, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới tu luyện được sức mạnh nguyên tố ư?”
Lão Cửu thoáng sửng sốt rồi lập tức gật đầu: “Cũng không phải tất cả cao thủ bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đều tu luyện được sức mạnh nguyên tố, chỉ có một phần nhỏ trong số đó, những người sở hữu thiên phú xuất chúng mới có thể tu luyện được”.
“Chẳng hạn như thành chủ Hoài Thành, ông ta đã tu luyện được nguyên tố hỏa, còn Dược Vương của Dược Vương Cốc thì tu luyện được sức mạnh nguyên tố băng”.
“Cao thủ tu luyện được sức mạnh nguyên tố có sức chiến đấu hơn xa cao thủ không tu luyện được”.
“Chỉ cao thủ tu luyện được sức mạnh nguyên tố mới có hy vọng vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Dương Thanh hỏi tiếp: “Vậy cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có tu luyện được sức mạnh nguyên tố không?”
Lão Cửu thoáng suy tư rồi lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến, có lẽ không có đâu!”
Nghe thấy thế, Dương Thanh bỗng vươn tay, ngoắc về phía sông Hoài, ngay sau đó, nước sông Hoài biến thành con rắn nước nhỏ, xuất hiện trên tay Dương Thanh, vờn quanh tay anh như có sinh mạng.
Lão Cửu ở bên cạnh trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.
Với kinh nghiệm của mình, họ còn chưa bao giờ thấy cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ nào tu luyện được sức mạnh nguyên tố.
Theo quy tắc trước kia, chỉ cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới tu luyện được sức mạnh nguyên tố.
Chuyện này cũng không phải tuyệt đối, có những cao thủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhưng chưa chắc đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố này, đương nhiên, nếu không tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thì cũng không đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Lúc này, Dương Thanh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi của thành chủ Hoài Thành.
Có thể nói, sức mạnh nguyên tố là điều kiện tiên quyết để vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không ngờ Dương Thanh lại có được nó chỉ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ.
“Ông đáng chết!”
Dương Thanh nghiến răng, quát.
“Rầm rầm rầm!”
Mặt nước xung quanh anh như sôi trào, liên tục sủi bọt ùng ục, mấy tiếng nổ lớn bỗng vang lên, bọt nước văng tung tóe.
Khí thế đáng sợ liên tục tràn ra từ người Dương Thanh.
Thành chủ Hoài Thành nhướng mày, không ngờ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như lão ta lại cảm nhận được sự đe dọa từ một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ.
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: “Cho dù cậu tu luyện ra sức mạnh nguyên tố thủy thì sao nào? Cảnh giới của cậu và tôi chênh nhau quá nhiều, cậu không phải đối thủ của tôi đâu”.
Sau khi nói xong, lão ta hơi nhích chân, đạp nước bước về phía Dương Thanh.
“Rầm!”
Dương Thanh bỗng giậm chân, khiến sông Hoài nổi sóng, nước sông Hoài như có sự sống, nước sông hóa thành một con rắn lớn, lao thẳng tới chỗ thành chủ Hoài Thành.
“Soạt!”
Rắn nước đánh trúng người thành chủ Hoài Thành.
Sau khi bị rắn nước tấn công, sức mạnh nguyên tố của thành chủ Hoài Thành sở hữu nguyên tố hỏa lại bị áp đảo.
Có lẽ đây chính là thủy khắc hỏa rồi.
Dương Thanh tu luyện được nguyên tố thủy, còn thành chủ Hoài Thành thì tu luyện ra nguyên tố hỏa, lúc này trên sông Hoài, thành chủ Hoài Thành không thể tới gần Dương Thanh, lão ta vốn có thể đạp nước bước đi, nhưng trong phạm vi mười mét xung quanh Dương Thanh, lão ta không sao đứng thẳng trên mặt nước.
Chỉ thấy lão ta hơi nhún chân, cơ thể lão ta lập tức lùi về thuyền của Giang Thành Tử, nhẹ tựa lông hồng.
Sắc mặt thành chủ Hoài Thành u ám tới cực điểm, lão ta không thể tới gần con tép riu trong mắt lão ta, cho dù lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù lão ta có thể bước đi trên mặt nước, nhưng khi gặp phải Dương Thanh nắm giữ nguyên tố thủy, lão ta vẫn không thể làm gì anh.
Lúc này quanh người Dương Thanh tràn ngập ý chí chiến đấu, mắt đỏ ngầu, gần như mất lý trí, nhưng anh vẫn cố chịu. Anh nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành, nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết ông!”
Sau khi nói xong, anh ôm lấy lão Cửu và Hoài Lam, đi về phía rời khỏi Hoài Thành.
Bây giờ anh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố thủy, đứng trên mặt nước cũng như trên đất bằng, không hề thấy không khỏe chỗ nào hết.
Thành chủ Hoài Thành trơ mắt nhìn Dương Thanh rời đi, không thể làm gì. Lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Cậu là người đầu tiên dám uy hiếp tôi đấy!”
Giang Thành Tử nhìn theo hướng mà Dương Thanh rời đi, hình như đang suy nghĩ điều gì.
“Thành chủ!”
Đúng lúc này, mấy chiếc thuyền lớn chạy tới, một đám cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau lên tiếng.
Họ đã nhìn thấy Dương Thanh và thành chủ Hoài Thành đánh với nhau từ xa, nhưng họ không ngờ người mạnh như thành chủ Hoài Thành cũng không thể giữ Dương Thanh lại.
Trừ chuyện này ra, việc khiến họ vô cùng khiếp sợ chính là Dương Thanh có thể bước trên sông Hoài như trên đất bằng, cứ thế rời đi?
Theo họ biết, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể đạp nước bước đi, nhưng rõ ràng Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, sao anh làm được chứ?
“Chúng ta đi!”
Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói, lập tức bước lên một con thuyền lớn.
Trên sông Hoài nhanh chóng yên bình như cũ.
Ở giữa sông Hoài, chỉ còn Giang Thành Tử đang thả câu, một người một thuyền.
Phía bên kia, rốt cuộc Dương Thanh cũng đưa được lão Cửu và Hoài Lam vượt qua sông Hoài, lão Cửu tỉnh lại trước.
Khi thấy họ đã vượt qua sông Hoài, ông lão hết sức kinh ngạc.
Lão Cửu kinh ngạc hỏi: “Chúng ta đã rời khỏi sông Hoài rồi à?”
Dương Thanh gật đầu.
Lão Cửu hỏi tiếp: “Tiền bối Giang Thành Tử ra tay ư?”
Ông lão thực sự không nghĩ ra, trừ Giang Thành Tử ra, còn ai cứu được họ vào lúc này chứ.
Dương Thanh vẫn lắc đầu.
Lão Cửu lập tức ngơ ngác, nếu Giang Thành Tử không ra tay giúp, sao một mình Dương Thanh có thể đưa ông lão và Hoài Lam vượt qua sông Hoài?
“Phụt!”
Dương Thanh bỗng hộc máu.
“Dương Thanh!”
Lão Cửu lập tức biến sắc, đỡ lấy Dương Thanh.
Lúc này mặt Dương Thanh trắng bệch, trước đó anh phải kích hoạt huyết mạch cuồng hóa tới cực hạn thì mới miễn cưỡng gắng gượng được, đưa lão Cửu và Hoài Lam vượt qua sông Hoài.
Bây giờ lão Cửu đã tỉnh, anh không chịu nổi áp lực khi cơ thể bị thương nặng nên mới hộc máu.
“Ông Cửu, tôi không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều mà thôi!”
Dương Thanh cố gắng đứng dậy, mở miệng nói.
Lão Cửu nói với vẻ hổ thẹn: “Miêu thành chủ bảo tôi đến bảo vệ cậu, không ngờ sau cùng cậu lại đưa tôi rời khỏi sông Hoài”.
Dương Thanh vội lắc đầu: “Ông Cửu, nếu thiếu đi sự giúp đỡ của ông, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, có lẽ tôi còn chưa tìm được Lưu Ba thì đã chết ở phủ Hoài Thành”.
Hồi nãy sau khi hộc máu xong, Dương Thanh lại thấy áp lực trên người giảm hẳn, dễ chịu hơn rất nhiều.
Trước đó khi lão Cửu hỏi anh, không phải anh không muốn trả lời, mà máu đang nghẹn ở họng anh, không thể phun ra nên không nói được.
Bây giờ đã đỡ hơn nhiều, anh mới hỏi: “Ông Cửu, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới tu luyện được sức mạnh nguyên tố ư?”
Lão Cửu thoáng sửng sốt rồi lập tức gật đầu: “Cũng không phải tất cả cao thủ bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đều tu luyện được sức mạnh nguyên tố, chỉ có một phần nhỏ trong số đó, những người sở hữu thiên phú xuất chúng mới có thể tu luyện được”.
“Chẳng hạn như thành chủ Hoài Thành, ông ta đã tu luyện được nguyên tố hỏa, còn Dược Vương của Dược Vương Cốc thì tu luyện được sức mạnh nguyên tố băng”.
“Cao thủ tu luyện được sức mạnh nguyên tố có sức chiến đấu hơn xa cao thủ không tu luyện được”.
“Chỉ cao thủ tu luyện được sức mạnh nguyên tố mới có hy vọng vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
Dương Thanh hỏi tiếp: “Vậy cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có tu luyện được sức mạnh nguyên tố không?”
Lão Cửu thoáng suy tư rồi lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến, có lẽ không có đâu!”
Nghe thấy thế, Dương Thanh bỗng vươn tay, ngoắc về phía sông Hoài, ngay sau đó, nước sông Hoài biến thành con rắn nước nhỏ, xuất hiện trên tay Dương Thanh, vờn quanh tay anh như có sinh mạng.
Lão Cửu ở bên cạnh trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.