Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1680: Mượn thuyền để đánh
Thấy Dương Thanh bước lên thuyền của Giang Thành Tử, lão Cửu và Hoài Lam đều ngơ ngác, còn Giang Thành Tử thì cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đã nói các người không thể rời đi bằng thuyền của tôi, cậu định làm gì thế?”
Dương Thanh nói: “Ông đã nói chúng tôi không thể rời đi bằng thuyền của ông, tôi chỉ tạm thời lên thuyền của ông ngồi một lát, chứ không định rời khỏi Hoài Thành. Tiền bối cũng nói sẽ không bao giờ nuốt lời, vừa nãy đúng là ông đã bảo, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của ông, ông sẽ không xen vào việc của người khác”.
Giang Thành Tử mỉm cười: “Tôi cũng rất tò mò, nếu không ngồi thuyền của tôi để vượt sông Hoài, cậu còn cách gì để rời đi”.
Dương Thanh cười: “Vậy thì cảm ơn tiền bối!”
Anh nói rồi nhìn về phía lão Cửu và Hoài Lam: “Ông Cửu, hai người lên thuyền đi!”
Tuy lão Cửu không biết Dương Thanh định làm gì, nhưng cũng hiểu Dương Thanh có lý do riêng, bèn leo lên thuyền, Hoài Lam cũng vội làm theo.
Dương Thanh nhìn về phía Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không định lên thuyền à?”
Giang Thành Tử mỉm cười, lập tức lên thuyền, lấy một bầu rượu ra, uống một hớp lớn.
Dương Thanh cầm lấy mái chèo rồi khua, chiếc thuyền lướt đến giữa sông Hoài.
Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói, cũng không ngăn cản, để mặc Dương Thanh chèo thuyền tới giữa sông.
Chiếc thuyền con nhanh chóng đến giữa sông Hoài, lúc này Dương Thanh mới ngừng, anh nhìn Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không có ý kiến gì nếu chúng tôi ngồi đây một lát chứ?”
Giang Thành Tử cười: “Không có ý kiến gì, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi là được, nể mặt Miêu thành chủ, tùy các người thôi”.
Giang Thành Tử nói rồi cầm bầu rượu lên uống tiếp.
Lão Cửu nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu định làm gì?”
Hoài Lam hơi suốt ruột: “Nếu anh không đi, phần lớn người của phủ Hoài Thành sẽ tới ngay, chúng ta có muốn cũng không đi nổi nữa”.
Trong lúc nói chuyện, mấy người trên thuyền đã trông thấy mười cao thủ của phủ Hoài Thành xuất hiện ở phía xa, hơn nữa trên sông còn có thêm ba chiếc thuyền con, cứ năm người một thuyền, đang nhanh chóng lướt đến giữa sông.
Hoài Lam lập tức cuống cả lên: “Anh Thanh, cao thủ của phủ Hoài Thành sắp đến rồi, anh mau nghĩ cách đi!”
Dương Thanh mỉm cười: “Không cần vội, nếu họ không tới đây, sao chúng ta có thể rời khỏi Hoài Thành chứ?”
Nghe thấy thế, lão Cửu hiểu ngay, rốt cuộc ông lão cũng mỉm cười: “Thì ra là thế, cậu định dùng thuyền của họ để rời khỏi Hoài Thành!”
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu: “Chúng ta đã không thể rời đi bằng thuyền của tiền bối Giang. Nếu cao thủ của Hoài Thành muốn bắt kịp chúng ta, họ cũng phải chèo thuyền tới, sau khi họ tới, chúng ta mượn thuyền của họ để rời đi không tốt à?”
Lão Cửu là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ở Hoài Thành, chỉ có thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, thế nên chỉ cần họ không xuất hiện, hy vọng rời đi của đám người Dương Thanh rất cao.
Giang Thành Tử cũng cười: “Giỏi thật đấy, dám tính kế cả lão già tôi”.
Nhưng trong giọng lão cũng không có địch ý gì, mà còn chứa đựng sự tán thưởng.
Lúc này, ba chiếc thuyền con kia đã bao vây thuyền của họ lại.
“Dương Thanh, cậu còn định trốn đi đâu?”
Cao thủ dẫn đầu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ông ta nghiêm nghị quát Dương Thanh.
Trên ba chiếc thuyền con có tổng cộng mười lăm cao thủ, người dẫn đầu sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn lại đều dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Đội hình mạnh mẽ này vẫn khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Với thực lực của anh bây giờ, anh có thể miễn cưỡng phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu muốn phát huy thực lực mạnh hơn thì có lẽ sẽ mất lý trí.
Về phần lão Cửu, có lẽ ông lão chỉ đối phó được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia thôi.
Bởi vậy, nói cách khác, Dương Thanh và Hoài Lam sẽ phải đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Hoài Lam chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, không phải là đối thủ của bất cứ cao thủ nào ở đây hết.
Thế nên Dương Thanh sẽ phải một mình đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Khí thế của lão Cửu bỗng tăng vọt, bóng ông lão nhoáng lên, ông lão nhảy thẳng lên một chiếc thuyền con, tấn công một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
“Rầm!”
Sau một đòn tấn công nặng nề, cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia lập tức bị đánh văng mấy chục mét như một quả bóng da, rơi xuống sông Hoài.
Đúng lúc lão Cửu ra tay, Dương Thanh cũng xông lên chiếc thuyền khác, tung chưởng về phía một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
“Rầm!”
Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong này cũng lập tức bị đánh cho rơi xuống nước.
Chỉ trong chớp mắt, trong số mười lăm cao thủ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã mất sức chiến đấu.
“Các người chán sống à!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong dẫn đầu lập tức biến sắc, tức giận lao tới chỗ lão Cửu.
Lão Cửu lạnh lùng nói: “Người chán sống là các người!”
“Rầm!”
Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong lập tức chiến đấu.
Lão Cửu đã đánh bay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ ngay từ đầu, Dương Thanh cũng giải quyết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, chuyện này giúp áp lực mà Dương Thanh phải đối mặt giảm mạnh.
Đúng lúc lão Cửu bắt đầu chiến đấu, Dương Thanh cũng lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia.
Ý chí chiến đấu của anh dâng trào, huyết mạch cuồng hóa lập tức được kích hoạt, Chiến Thần Quyết được vận hành, khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.
Lúc này, người chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ như anh trông chẳng khác gì cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ. Anh giơ tay đánh một đòn.
“Rầm!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đỡ được đòn của Dương Thanh, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con rung dữ dội, như sắp vỡ tan.
“Giết!”
Bốn cao thủ khác cũng ở trên chiếc thuyền đó cùng tấn công Dương Thanh.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, ý chí chiến đấu dâng trào. Anh bỗng giậm mạnh chân, khiến thuyền rung bần bật.
Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành kia vẫn chưa xông lên thì người đã lay theo chiếc thuyền nhỏ rồi.
Đúng lúc này, Dương Thanh lao tới với tốc độ nhanh như chớp.
“Rầm rầm rầm!”
Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau rơi xuống nước.
Trên một chiếc thuyền khác, lão Cửu cũng phát động tấn công, trừ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia, những người khác lần lượt rơi xuống nước.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, một chiếc thuyền con lập tức nổ tung.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn lão Cửu đang đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Dương Thanh thì đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia, những người khác của Hoài Thành đã rơi xuống nước hết.
Hoài Lam ngồi trên thuyền của Giang Thành Tử, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Từ khi lão Cửu ra tay với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đến giờ, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, mười lăm cao thủ chỉ còn lại hai.
Dương Thanh nói: “Ông đã nói chúng tôi không thể rời đi bằng thuyền của ông, tôi chỉ tạm thời lên thuyền của ông ngồi một lát, chứ không định rời khỏi Hoài Thành. Tiền bối cũng nói sẽ không bao giờ nuốt lời, vừa nãy đúng là ông đã bảo, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của ông, ông sẽ không xen vào việc của người khác”.
Giang Thành Tử mỉm cười: “Tôi cũng rất tò mò, nếu không ngồi thuyền của tôi để vượt sông Hoài, cậu còn cách gì để rời đi”.
Dương Thanh cười: “Vậy thì cảm ơn tiền bối!”
Anh nói rồi nhìn về phía lão Cửu và Hoài Lam: “Ông Cửu, hai người lên thuyền đi!”
Tuy lão Cửu không biết Dương Thanh định làm gì, nhưng cũng hiểu Dương Thanh có lý do riêng, bèn leo lên thuyền, Hoài Lam cũng vội làm theo.
Dương Thanh nhìn về phía Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không định lên thuyền à?”
Giang Thành Tử mỉm cười, lập tức lên thuyền, lấy một bầu rượu ra, uống một hớp lớn.
Dương Thanh cầm lấy mái chèo rồi khua, chiếc thuyền lướt đến giữa sông Hoài.
Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói, cũng không ngăn cản, để mặc Dương Thanh chèo thuyền tới giữa sông.
Chiếc thuyền con nhanh chóng đến giữa sông Hoài, lúc này Dương Thanh mới ngừng, anh nhìn Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không có ý kiến gì nếu chúng tôi ngồi đây một lát chứ?”
Giang Thành Tử cười: “Không có ý kiến gì, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi là được, nể mặt Miêu thành chủ, tùy các người thôi”.
Giang Thành Tử nói rồi cầm bầu rượu lên uống tiếp.
Lão Cửu nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu định làm gì?”
Hoài Lam hơi suốt ruột: “Nếu anh không đi, phần lớn người của phủ Hoài Thành sẽ tới ngay, chúng ta có muốn cũng không đi nổi nữa”.
Trong lúc nói chuyện, mấy người trên thuyền đã trông thấy mười cao thủ của phủ Hoài Thành xuất hiện ở phía xa, hơn nữa trên sông còn có thêm ba chiếc thuyền con, cứ năm người một thuyền, đang nhanh chóng lướt đến giữa sông.
Hoài Lam lập tức cuống cả lên: “Anh Thanh, cao thủ của phủ Hoài Thành sắp đến rồi, anh mau nghĩ cách đi!”
Dương Thanh mỉm cười: “Không cần vội, nếu họ không tới đây, sao chúng ta có thể rời khỏi Hoài Thành chứ?”
Nghe thấy thế, lão Cửu hiểu ngay, rốt cuộc ông lão cũng mỉm cười: “Thì ra là thế, cậu định dùng thuyền của họ để rời khỏi Hoài Thành!”
Dương Thanh mỉm cười, gật đầu: “Chúng ta đã không thể rời đi bằng thuyền của tiền bối Giang. Nếu cao thủ của Hoài Thành muốn bắt kịp chúng ta, họ cũng phải chèo thuyền tới, sau khi họ tới, chúng ta mượn thuyền của họ để rời đi không tốt à?”
Lão Cửu là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ở Hoài Thành, chỉ có thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, thế nên chỉ cần họ không xuất hiện, hy vọng rời đi của đám người Dương Thanh rất cao.
Giang Thành Tử cũng cười: “Giỏi thật đấy, dám tính kế cả lão già tôi”.
Nhưng trong giọng lão cũng không có địch ý gì, mà còn chứa đựng sự tán thưởng.
Lúc này, ba chiếc thuyền con kia đã bao vây thuyền của họ lại.
“Dương Thanh, cậu còn định trốn đi đâu?”
Cao thủ dẫn đầu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ông ta nghiêm nghị quát Dương Thanh.
Trên ba chiếc thuyền con có tổng cộng mười lăm cao thủ, người dẫn đầu sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn lại đều dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Đội hình mạnh mẽ này vẫn khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực cực lớn.
Với thực lực của anh bây giờ, anh có thể miễn cưỡng phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu muốn phát huy thực lực mạnh hơn thì có lẽ sẽ mất lý trí.
Về phần lão Cửu, có lẽ ông lão chỉ đối phó được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia thôi.
Bởi vậy, nói cách khác, Dương Thanh và Hoài Lam sẽ phải đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Hoài Lam chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, không phải là đối thủ của bất cứ cao thủ nào ở đây hết.
Thế nên Dương Thanh sẽ phải một mình đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.
Khí thế của lão Cửu bỗng tăng vọt, bóng ông lão nhoáng lên, ông lão nhảy thẳng lên một chiếc thuyền con, tấn công một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
“Rầm!”
Sau một đòn tấn công nặng nề, cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia lập tức bị đánh văng mấy chục mét như một quả bóng da, rơi xuống sông Hoài.
Đúng lúc lão Cửu ra tay, Dương Thanh cũng xông lên chiếc thuyền khác, tung chưởng về phía một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.
“Rầm!”
Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong này cũng lập tức bị đánh cho rơi xuống nước.
Chỉ trong chớp mắt, trong số mười lăm cao thủ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã mất sức chiến đấu.
“Các người chán sống à!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong dẫn đầu lập tức biến sắc, tức giận lao tới chỗ lão Cửu.
Lão Cửu lạnh lùng nói: “Người chán sống là các người!”
“Rầm!”
Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong lập tức chiến đấu.
Lão Cửu đã đánh bay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ ngay từ đầu, Dương Thanh cũng giải quyết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, chuyện này giúp áp lực mà Dương Thanh phải đối mặt giảm mạnh.
Đúng lúc lão Cửu bắt đầu chiến đấu, Dương Thanh cũng lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia.
Ý chí chiến đấu của anh dâng trào, huyết mạch cuồng hóa lập tức được kích hoạt, Chiến Thần Quyết được vận hành, khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.
Lúc này, người chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ như anh trông chẳng khác gì cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ. Anh giơ tay đánh một đòn.
“Rầm!”
Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đỡ được đòn của Dương Thanh, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con rung dữ dội, như sắp vỡ tan.
“Giết!”
Bốn cao thủ khác cũng ở trên chiếc thuyền đó cùng tấn công Dương Thanh.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, ý chí chiến đấu dâng trào. Anh bỗng giậm mạnh chân, khiến thuyền rung bần bật.
Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành kia vẫn chưa xông lên thì người đã lay theo chiếc thuyền nhỏ rồi.
Đúng lúc này, Dương Thanh lao tới với tốc độ nhanh như chớp.
“Rầm rầm rầm!”
Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau rơi xuống nước.
Trên một chiếc thuyền khác, lão Cửu cũng phát động tấn công, trừ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia, những người khác lần lượt rơi xuống nước.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, một chiếc thuyền con lập tức nổ tung.
Trong lúc nhất thời, chỉ còn lão Cửu đang đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Dương Thanh thì đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia, những người khác của Hoài Thành đã rơi xuống nước hết.
Hoài Lam ngồi trên thuyền của Giang Thành Tử, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
Từ khi lão Cửu ra tay với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đến giờ, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, mười lăm cao thủ chỉ còn lại hai.