Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1671: Người tốt thật giả
Nghe thấy lão Cửu nói thế, Dương Thanh thoáng sững sờ, lão Cửu bảo anh mau rời khỏi phủ Hoài Thành ư?
Lão Cửu là cao thủ mà Miêu thành chủ cử đến để giúp anh, nếu ông lão đã nói thế thì chắc chắn sẽ không có ác ý. Dương Thanh nhìn thành chủ Hoài Thành rồi nói vào điện thoại: “Vâng!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói với thành chủ Hoài Thành: “Dương Thanh sẽ ghi nhớ ơn cứu mạng của tiền bối, nếu tôi sống sót, chắc chắn tôi sẽ báo đáp thành chủ”.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày: “Cậu định đi ư?”
Dương Thanh gật đầu: “Tôi nhất định phải đi!”
Thành chủ Hoài Thành im lặng, không biết đang nghĩ gì. Dương Thanh hết sức cảnh giác, anh chưa tiếp xúc nhiều với thành chủ Hoài Thành, tuy có vẻ việc thành chủ Hoài Thành đối đầu với Dược Vương lúc nãy là để giúp anh, nhưng anh cũng không rõ tại sao lại thế.
Cũng không phải là anh lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, mà anh tiếp xúc với thành chủ Hoài Thành quá ít, cũng không thể biết chắc ông lão là loại người gì chỉ trong thời gian ngắn được.
Thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, cháu đi với Dương Thanh đi, dù sao khi ở phủ Hoài Thành, nếu có cháu ở bên, cậu ấy cũng tiện làm một số chuyện”.
Hoài Lam vội nói: “Vâng!”
Dương Thanh đang định từ chối, thành chủ Hoài Thành bỗng nhìn về phía anh: “Dương Thanh, cậu đừng vội từ chối, tôi không biết tại sao cậu lại mạo hiểm rời khỏi phủ Hoài Thành, nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì, có thể chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm khi rời khỏi đây”.
“Ở phủ Hoài Thành, Hoài Lam vẫn luôn đi theo tôi, hơn nữa cũng đã thay tôi làm rất nhiều chuyện, được xem như người phát ngôn của tôi ở phủ Hoài Thành, nếu con bé ở bên cậu thì có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết”.
“Đương nhiên, tôi chỉ có thể cam đoan, trừ Dược Vương Cốc ra, các thế lực khác sẽ không đối phó với cậu. Nếu Dược Vương Cốc muốn đối phó với cậu, cậu chỉ có thể tự cầu phúc”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh dần cảm thấy nặng nề, tuy có vẻ thành chủ Hoài Thành đang nghĩ cho anh, nhưng Dương Thanh biết ông lão muốn để Hoài Lam giám sát mình.
Đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh cũng không dám tùy tiện đắc tội nên nói ngay: “Vậy cảm ơn thành chủ!”
Anh nói rồi nhìn về phía Hoài Lam: “Nếu vậy thì đành phiền cô Lam đi với tôi một chuyến!”
Hoài Lam gật nhẹ đầu, rời đi với Dương Thanh.
Thành chủ Hoài Thành nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, hơi híp mắt, trong mắt có sát khí mãnh liệt.
“Bố!”
“Ông ngoại!”
Dương Thanh vừa rời đi, Hoài Tinh Vũ đã dẫn con gái là Hoài Phượng tới.
Hoài Tinh Vũ hỏi: “Bố, sao bố lại thả tên khốn này đi chứ?”
Hoài Phượng cũng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông ngoại, tên khốn này đã giết bố cháu, hồi trước ông rất coi trọng bố cháu nên mới bảo ông ấy ở rể phủ Hoài Thành, bây giờ hung thủ giết người đã tới phủ Hoài Thành chúng ta, tại sao ông lại thả hắn đi chứ?”
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ: “Ta làm thế, đương nhiên có dụng ý riêng, ta cảnh cáo hai mẹ con, đừng động vào Dương Thanh, nếu dám phá hỏng kế hoạch của ta thì cút ngay khỏi phủ Hoài Thành!”
Lúc này thành chủ Hoài Thành đâu còn hiền từ như khi ở trước mặt Dương Thanh chứ, dáng vẻ hung ác của ông lão khiến mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng sợ hết hồn.
“Bố, con xin lỗi, bọn con biết sai rồi, bố cứ yên tâm, bọn con không động đến cậu ta đâu!”
Hoài Tinh Vũ vội cúi đầu, còn không dám đối mặt với thành chủ Hoài Thành.
Hai mẹ con nhanh chóng quay về chỗ ở, Hoài Phượng tức giận nói: “Ông ngoại dựa vào đâu để bắt chúng ta không động đến tên khốn kia như mình chứ? Chẳng lẽ phải để bố con chết oan uổng à?”
Trong mắt Hoài Tinh Vũ tràn ngập sự căm hận, bà ta nói: “Con cứ yên tâm, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, Dương Thanh không thể sống sót rời khỏi phủ Hoài Thành đâu”.
Nghe thấy Hoài Tinh Vũ nói thế, Hoài Phượng rất kinh hãi: “Mẹ, chẳng phải ông ngoại đã dặn chúng ta đừng động vào Dương Thanh ư? Mẹ làm thế, không sợ ông ngoại giận cá chém thớt à?”
Hoài Tinh Vũ cười lạnh: “Cứ yên tâm, người ta sẽ không gán chuyện này cho mẹ đâu”.
Nghe thấy thế, Hoài Phượng lập tức vui mừng, kích động nói: “Mẹ, tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù rửa hận cho bố rồi!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Hoài Lam đã rời khỏi phủ Hoài Thành.
Sau khi ra ngoài, Hoài Lam hỏi: “Anh Thanh, bây giờ anh định đi đâu thế?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Cô chờ tôi chút đã!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Anh nói rồi bước ra chỗ khác, bấm số lão Cửu, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng lão Cửu vang lên: “Đến sân bay ở Hoài Thành trước rồi tìm cơ hội thoát khỏi người phụ nữ bên cạnh cậu, tôi đã sắp xếp xong chuyện ở sân bay rồi”.
Giọng lão Cửu nghe rất sốt ruột, chuyện này khiến Dương Thanh không khỏi nhíu mày. Anh bỗng thấy hơi nghi ngờ lão Cửu, lần này anh tới phủ Hoài Thành để giết Lưu Ba, hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người mình.
Thành chủ Hoài Thành đã để anh ở lại phủ Hoài Thành, thậm chí sẵn sàng đối đầu với Dược Vương vì anh.
Tuy nhiên điều khiến anh thấy khó hiểu là tuy thành chủ Hoài Thành đã đồng ý để anh rời đi, nhưng lại cử Hoài Lam đi theo, như đang giám sát.
Rốt cuộc ai mới đang giúp anh thật? Ai có mục đích riêng đây?
Trong lúc nhất thời, Dương Thanh bỗng thấy hơi mờ mịt.
Dương Thanh nói: “Ông Cửu, người của Dược Vương Cốc mới rời khỏi phủ Hoài Thành trước tôi, bây giờ tôi cũng đã rời khỏi phủ Hoài Thành, đang rất nguy hiểm, nếu tới sân bay thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa”.
“Mặt khác, Lưu Ba vẫn chưa chết, nếu không giết ông ta thì không thể hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người tôi”.
Lão Cửu nói: “Lưu Ba đang nằm trong tay tôi, cậu phải tự tay giết ông ta thì mới có thể hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người cậu. Nếu cậu biết người của Dược vương Cốc vừa đi thì chắc cũng biết, có cao thủ thần bí xông vào Dược Vương Cốc, tàn sát bừa bãi”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh rất kinh ngạc: “Là do ông làm à?”
Lão Cửu nói: “Tôi định đến phủ Hoài Thành để giúp cậu, nhưng rồi lại đổi ý, đánh thẳng tới Dược Vương Cốc, đồng thời tìm thấy Lưu Ba”.
“Với thực lực của tôi, nếu đến phủ Hoài Thành thì cũng không chịu nổi một đòn của hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, vốn không giúp được gì cho cậu”.
“Nhưng ở Dược Vương Cốc, chỉ cần không có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không ai làm gì được tôi hết, tôi cược rằng trong Dược Vương Cốc, trừ Dược Vương ra thì không còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh khác, không ngờ đúng thế thật, thế nên tôi cược thắng, đồng thời tìm được Lưu Ba, khiến ông ta bị thương nặng rồi đưa đi”.
“Cậu có thể nghi ngờ tôi, nhưng chắc cậu sẽ tin Miêu thành chủ, ông ấy đã cử tôi đến phủ Hoài Thành với cậu thì chắc chắn là tin tưởng tôi rồi”.
“Được rồi, đã nói đến nước này, nếu cậu tin Miêu thành chủ thì bây giờ hãy nghĩ cách đến sân bay ở Hoài Thành rồi giết Lưu Ba, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Hoài Thành”.
Lão Cửu nói rồi cúp máy luôn.
Lão Cửu là cao thủ mà Miêu thành chủ cử đến để giúp anh, nếu ông lão đã nói thế thì chắc chắn sẽ không có ác ý. Dương Thanh nhìn thành chủ Hoài Thành rồi nói vào điện thoại: “Vâng!”
Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói với thành chủ Hoài Thành: “Dương Thanh sẽ ghi nhớ ơn cứu mạng của tiền bối, nếu tôi sống sót, chắc chắn tôi sẽ báo đáp thành chủ”.
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày: “Cậu định đi ư?”
Dương Thanh gật đầu: “Tôi nhất định phải đi!”
Thành chủ Hoài Thành im lặng, không biết đang nghĩ gì. Dương Thanh hết sức cảnh giác, anh chưa tiếp xúc nhiều với thành chủ Hoài Thành, tuy có vẻ việc thành chủ Hoài Thành đối đầu với Dược Vương lúc nãy là để giúp anh, nhưng anh cũng không rõ tại sao lại thế.
Cũng không phải là anh lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, mà anh tiếp xúc với thành chủ Hoài Thành quá ít, cũng không thể biết chắc ông lão là loại người gì chỉ trong thời gian ngắn được.
Thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, cháu đi với Dương Thanh đi, dù sao khi ở phủ Hoài Thành, nếu có cháu ở bên, cậu ấy cũng tiện làm một số chuyện”.
Hoài Lam vội nói: “Vâng!”
Dương Thanh đang định từ chối, thành chủ Hoài Thành bỗng nhìn về phía anh: “Dương Thanh, cậu đừng vội từ chối, tôi không biết tại sao cậu lại mạo hiểm rời khỏi phủ Hoài Thành, nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì, có thể chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm khi rời khỏi đây”.
“Ở phủ Hoài Thành, Hoài Lam vẫn luôn đi theo tôi, hơn nữa cũng đã thay tôi làm rất nhiều chuyện, được xem như người phát ngôn của tôi ở phủ Hoài Thành, nếu con bé ở bên cậu thì có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết”.
“Đương nhiên, tôi chỉ có thể cam đoan, trừ Dược Vương Cốc ra, các thế lực khác sẽ không đối phó với cậu. Nếu Dược Vương Cốc muốn đối phó với cậu, cậu chỉ có thể tự cầu phúc”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh dần cảm thấy nặng nề, tuy có vẻ thành chủ Hoài Thành đang nghĩ cho anh, nhưng Dương Thanh biết ông lão muốn để Hoài Lam giám sát mình.
Đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh cũng không dám tùy tiện đắc tội nên nói ngay: “Vậy cảm ơn thành chủ!”
Anh nói rồi nhìn về phía Hoài Lam: “Nếu vậy thì đành phiền cô Lam đi với tôi một chuyến!”
Hoài Lam gật nhẹ đầu, rời đi với Dương Thanh.
Thành chủ Hoài Thành nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, hơi híp mắt, trong mắt có sát khí mãnh liệt.
“Bố!”
“Ông ngoại!”
Dương Thanh vừa rời đi, Hoài Tinh Vũ đã dẫn con gái là Hoài Phượng tới.
Hoài Tinh Vũ hỏi: “Bố, sao bố lại thả tên khốn này đi chứ?”
Hoài Phượng cũng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông ngoại, tên khốn này đã giết bố cháu, hồi trước ông rất coi trọng bố cháu nên mới bảo ông ấy ở rể phủ Hoài Thành, bây giờ hung thủ giết người đã tới phủ Hoài Thành chúng ta, tại sao ông lại thả hắn đi chứ?”
Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ: “Ta làm thế, đương nhiên có dụng ý riêng, ta cảnh cáo hai mẹ con, đừng động vào Dương Thanh, nếu dám phá hỏng kế hoạch của ta thì cút ngay khỏi phủ Hoài Thành!”
Lúc này thành chủ Hoài Thành đâu còn hiền từ như khi ở trước mặt Dương Thanh chứ, dáng vẻ hung ác của ông lão khiến mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng sợ hết hồn.
“Bố, con xin lỗi, bọn con biết sai rồi, bố cứ yên tâm, bọn con không động đến cậu ta đâu!”
Hoài Tinh Vũ vội cúi đầu, còn không dám đối mặt với thành chủ Hoài Thành.
Hai mẹ con nhanh chóng quay về chỗ ở, Hoài Phượng tức giận nói: “Ông ngoại dựa vào đâu để bắt chúng ta không động đến tên khốn kia như mình chứ? Chẳng lẽ phải để bố con chết oan uổng à?”
Trong mắt Hoài Tinh Vũ tràn ngập sự căm hận, bà ta nói: “Con cứ yên tâm, mẹ đã chuẩn bị xong rồi, Dương Thanh không thể sống sót rời khỏi phủ Hoài Thành đâu”.
Nghe thấy Hoài Tinh Vũ nói thế, Hoài Phượng rất kinh hãi: “Mẹ, chẳng phải ông ngoại đã dặn chúng ta đừng động vào Dương Thanh ư? Mẹ làm thế, không sợ ông ngoại giận cá chém thớt à?”
Hoài Tinh Vũ cười lạnh: “Cứ yên tâm, người ta sẽ không gán chuyện này cho mẹ đâu”.
Nghe thấy thế, Hoài Phượng lập tức vui mừng, kích động nói: “Mẹ, tốt quá, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù rửa hận cho bố rồi!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Hoài Lam đã rời khỏi phủ Hoài Thành.
Sau khi ra ngoài, Hoài Lam hỏi: “Anh Thanh, bây giờ anh định đi đâu thế?”
Dương Thanh thản nhiên nói: “Cô chờ tôi chút đã!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Anh nói rồi bước ra chỗ khác, bấm số lão Cửu, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng lão Cửu vang lên: “Đến sân bay ở Hoài Thành trước rồi tìm cơ hội thoát khỏi người phụ nữ bên cạnh cậu, tôi đã sắp xếp xong chuyện ở sân bay rồi”.
Giọng lão Cửu nghe rất sốt ruột, chuyện này khiến Dương Thanh không khỏi nhíu mày. Anh bỗng thấy hơi nghi ngờ lão Cửu, lần này anh tới phủ Hoài Thành để giết Lưu Ba, hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người mình.
Thành chủ Hoài Thành đã để anh ở lại phủ Hoài Thành, thậm chí sẵn sàng đối đầu với Dược Vương vì anh.
Tuy nhiên điều khiến anh thấy khó hiểu là tuy thành chủ Hoài Thành đã đồng ý để anh rời đi, nhưng lại cử Hoài Lam đi theo, như đang giám sát.
Rốt cuộc ai mới đang giúp anh thật? Ai có mục đích riêng đây?
Trong lúc nhất thời, Dương Thanh bỗng thấy hơi mờ mịt.
Dương Thanh nói: “Ông Cửu, người của Dược Vương Cốc mới rời khỏi phủ Hoài Thành trước tôi, bây giờ tôi cũng đã rời khỏi phủ Hoài Thành, đang rất nguy hiểm, nếu tới sân bay thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn nữa”.
“Mặt khác, Lưu Ba vẫn chưa chết, nếu không giết ông ta thì không thể hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người tôi”.
Lão Cửu nói: “Lưu Ba đang nằm trong tay tôi, cậu phải tự tay giết ông ta thì mới có thể hóa giải cổ độc Vô Tâm trong người cậu. Nếu cậu biết người của Dược vương Cốc vừa đi thì chắc cũng biết, có cao thủ thần bí xông vào Dược Vương Cốc, tàn sát bừa bãi”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh rất kinh ngạc: “Là do ông làm à?”
Lão Cửu nói: “Tôi định đến phủ Hoài Thành để giúp cậu, nhưng rồi lại đổi ý, đánh thẳng tới Dược Vương Cốc, đồng thời tìm thấy Lưu Ba”.
“Với thực lực của tôi, nếu đến phủ Hoài Thành thì cũng không chịu nổi một đòn của hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, vốn không giúp được gì cho cậu”.
“Nhưng ở Dược Vương Cốc, chỉ cần không có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, không ai làm gì được tôi hết, tôi cược rằng trong Dược Vương Cốc, trừ Dược Vương ra thì không còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh khác, không ngờ đúng thế thật, thế nên tôi cược thắng, đồng thời tìm được Lưu Ba, khiến ông ta bị thương nặng rồi đưa đi”.
“Cậu có thể nghi ngờ tôi, nhưng chắc cậu sẽ tin Miêu thành chủ, ông ấy đã cử tôi đến phủ Hoài Thành với cậu thì chắc chắn là tin tưởng tôi rồi”.
“Được rồi, đã nói đến nước này, nếu cậu tin Miêu thành chủ thì bây giờ hãy nghĩ cách đến sân bay ở Hoài Thành rồi giết Lưu Ba, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Hoài Thành”.
Lão Cửu nói rồi cúp máy luôn.