Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1666: Cao thủ đột kích
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Hoài Tinh Vũ, lặp lại lần nữa: "Lưu Ba ở đâu?"
Hoài Tinh Vũ không trả lời mà đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
"Mày đoán xem!"
Nói xong, bà ta bật cười ha hả: "Chỉ cần mày đoán đúng, tao sẽ nói cho mày biết!"
Dương Thanh lạnh mặt: "Vậy có nghĩa là, bà không định nói cho tôi biết?"
Hoài Tinh Vũ lắc đầu, cười bảo: "Có phải mày đang rất muốn tìm được Lưu Ba, sau đó giết ông ta? Bởi vì chỉ có cách này, mày mới có thể giải quyết cổ trùng Vô Tâm trong người".
"Nếu tao nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày thứ tư rồi nhỉ? Tính cả hôm nay thì mày cũng chỉ còn có bốn ngày sau cuối, cũng tức là, trong vòng bốn ngày, nếu không tìm được Lưu Ba thì mày nhất định phải chết".
Bà ta vừa nói xong, đáy mắt Dương Thanh đã lóe lên một ý niệm giết người cực kì mãnh liệt.
Quả nhiên đúng là Hoài Tinh Vũ đã lợi dụng Lưu Ba để dụ anh tới Hoài Thành.
Nếu không, vì sao Hoài Tinh Vũ lại biết rõ ràng tình hình hiện tại của anh như thế?
Hoài Phượng đứng bên hình như không hiểu rõ chuyện này, nghe Hoài Tinh Vũ nói xong bèn kinh ngạc thốt lên: "Mẹ, mẹ nói thật ạ? Hắn chỉ còn sống được bốn ngày nữa thôi?"
Hoài Tinh Vũ cười bảo: "Có lẽ, chỉ ba ngày, hoặc thậm chí hai ngày thôi, cái này khó mà biết chắc được. Người đã trúng cổ độc Vô Tâm thì chỉ có thể sống tối đa bảy ngày, nhưng không phải kẻ nào cũng sống được đến bảy ngày".
"Khi thương tổn ở trái tim do cổ trùng Vô Tâm gây ra tăng dần lên, người trúng cổ sẽ càng ngày càng gần cái chết, chưa biết chừng ngay hôm nay nó sẽ chết tại chỗ này vì trái tim bị tổn thương quá nặng đấy".
Nghe vậy, Hoài Phượng vô cùng kích động, phá lên cười ha hả: "Tốt quá rồi! Rốt cuộc con có thể được tận mắt chứng kiến kẻ thù giết bố mình phải chết trong cơn thống khổ".
Hoài Tinh Vũ cười bảo: "Mẹ cũng đang rất mong chờ đấy".
Hai mẹ con này hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Dương Thanh, như thể đã nắm chắc anh sẽ phải chết ở nơi này.
Dương Thanh đanh mặt, nheo mắt nhìn Hoài Tinh Vũ, nói: "Bà thật sự cho rằng bà không nói thì tôi không tìm được ông ta à? Bà yên tâm, chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn bà đấy!"
Nói xong, anh quay đầu bước đi.
Tuy lúc này anh rất muốn dùng biện pháp cứng rắn để ép Hoài Tinh Vũ nói ra tin tức về Lưu Ba nhưng dù sao nơi này cũng là phủ Hoài Thành, nếu anh thực sự dùng bạo lực với Hoài Tinh Vũ, có lẽ thành chủ Hoài Thành sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Hai mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng căm hận nhìn theo bóng Dương Thanh đi xa dần, mãi đến khi anh đi khuất mới dời mắt.
Hoài Phượng dữ dằn nói: "Con muốn tận mắt chứng kiến hắn khốn khổ rồi chết đau chết đớn!"
Hoài Tinh Vũ bèn nói: "Yên tâm, nó sẽ phải chết, chết rất thảm là đằng khác!"
Sau khi rời khỏi đó, Dương Thanh về chỗ ở của mình.
"Anh Thanh, anh về rồi à!"
Vừa đẩy cửa vào phòng, Dương Thanh đã nghe thấy tiếng Hoài Lam chào hỏi.
Hoài Lam đang dọn dẹp phòng cho Dương Thanh, như thể cô ta đang thực sự chịu trách nhiệm chăm lo sinh hoạt hàng ngày của anh ở đây.
Dương Thanh nói: "Tôi muốn tìm một người tên là Lưu Ba, người này rất có thể đã bị Hoài Tinh Vũ giấu đi, cô có cách nào giúp tôi không?"
Nghe Dương Thanh nói xong, Hoài Lam lộ vẻ chua chát, lắc đầu, thành thật nói: "Anh Thanh, xin lỗi không giúp gì được anh! Ở phủ Hoài Thành này, người ta vốn không ưa gì tôi, làm sao tôi có thể biết Hoài Tinh Vũ sẽ giấu người ở đâu?"
Dương Thanh trầm mặc, đúng như Hoài Lam vừa nói, sao Hoài Tinh Vũ lại có thể tiết lộ nơi giấu Lưu Ba cho Hoài Lam được.
Dù Hoài Lam có biết, thì cô ta có lí do gì để nói cho anh hay?
Nói sao thì anh cũng chỉ là một người từ bên ngoài tới đây, dù người của phủ Hoài Thành có không ưa Hoài Lam đến đâu thì cô ta cũng là người của nơi này, sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ người ngoài đối phó với người của phủ Hoài Thành được?
Huống chi, người này còn là con gái ruột của thành chủ Hoài Thành.
Ngay khi Dương Thanh đang suy tư tìm cách kiếm cho ra chỗ ẩn náu của Lưu Ba, Hoài Lam bỗng nói: "Tôi chợt nhớ tới việc này, ba hôm trước, Hoài Tinh Vũ bỗng rời khỏi phủ Hoài Thành, đúng lúc tôi đi ngang qua, có nghe thấy bà ta nói với Hoài Phượng rằng mình cần tới Dược Vương Cốc một chuyến".
Con ngươi Dương Thanh đột nhiên co rút lại: "Dược Vương Cốc? Bà ta có qua lại với người của Dược Vương Cốc?"
Hoài Lam lắc đầu: "Cái này thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói, hình như Hoài Tinh Vũ và Dược Vương Cốc có chút quan hệ, thậm chí mối quan hệ này còn khá sâu sắc, nhưng cụ thể là quan hệ gì thì tôi không biết".
Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Dương Thanh càng trở nên khó coi.
Trước đó anh vừa giết hai gã cao thủ của Dược Vương Cốc đuổi giết anh em họ Tống, sáng sớm hôm nay, anh cùng lão Cửu vừa tới Hoài Thành đã đụng độ với người của Dược Vương Cốc.
Có thể nói, mối quan hệ của anh và Dược Vương Cốc đã cực kì tồi tệ.
Giờ đây, Hoài Lam lại tiết lộ cho anh hay, Hoài Tinh Vũ có quan hệ không tầm thường với người của Dược Vương Cốc.
Hiện Dương Thanh đang không cách nào tìm thấy Lưu Ba ở trong phủ Hoài Thành, mà ba ngày trước, đúng ngày anh bị Lưu Ba gieo cổ độc, Hoài Tinh Vũ lại tới Dược Vương Cốc.
Vậy nên, rất có khả năng, Lưu Ba đang ở Dược Vương Cốc.
Nhưng Dược Vương Cốc là một thế lực có địa vị cực cao ở Hoài Thành này, thậm chí bọn họ còn chẳng mấy nể mặt cả phủ thành chủ, huống chi là anh?
Nếu lúc này anh chạy tới Dược Vương Cốc tìm Lưu Ba, chỉ sợ chân còn chưa bước qua cửa Dược Vương Cốc, người của họ đã xông ra rồi.
Dương Thanh lại hỏi: "Trừ việc đó ra, dạo gần đây Hoài Tinh Vũ có từng tiếp xúc với người nào nữa không?"
Hoài Lam lắc đầu: "Việc này tôi không nghe nói đến, cho nên có hay không, tôi cũng không rõ".
Dương Thanh cảm kích bảo: "Cảm ơn cô nhiều!"
Hoài Lam mỉm cười, nói: "Thành chủ bảo tôi tới chăm sóc anh, anh có cần gì cứ việc nói với tôi, không cần khách sáo đâu".
Dương Thanh cười cười: "Cô đừng cung kính với tôi như vậy, nghe khách sáo quá, cứ gọi Dương Thanh là được rồi".
Hoài Lam bèn nói: "Vậy tôi xin phép gọi anh là anh Thanh".
Nghe Hoài Lam gọi mình là anh Thanh với giọng điệu gần gũi, Dương Thanh bỗng ngơ ngẩn cả người.
Phùng Tiểu Uyển cũng luôn gọi anh với giọng điệu như vậy, không biết bên Yến Đô thế nào rồi, bao giờ Mã Siêu mới thức tỉnh được.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng gọi điện tới.
Dương Thanh vừa nhận cuộc gọi, lão Cửu đã nói ngay, giọng hết sức nặng nề: "Dương Thanh, tôi vừa thấy người của Dược Vương Cốc đang di chuyển về phía phủ thành chủ, tôi đoán bọn họ đang đến tìm cậu, cậu phải mau chóng tìm cách rời khỏi đó ngay".
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng cau mày, nói: "Nơi này là phủ Hoài Thành, người của Dược Vương Cốc cũng dám xông vào sao?"
Lão Cửu bảo: "Tôi đã nghe được rất nhiều tin tức về phủ Hoài Thành, có người nói Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước nay chưa từng qua lại, hơn nữa, Dược Vương Cốc có vô số cao thủ, mà thực lực của Dược Vương còn thuộc hàng mạnh không lường được".
"Tôi có thể cảm nhận được những luồng uy lực cực mạnh từ đám cao thủ của Dược Vương Cốc đang tới phủ Hoài Thành, nhất là cao thủ cầm đầu kia, có thể người này đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ rồi".
"Cậu nghe lời tôi, tạm rời phủ Hoài Thành trước để tránh việc thành chủ Hoài Thành rơi vào tình thế bất đắc dĩ, phải giao cậu cho Dược Vương Cốc".
Hoài Tinh Vũ không trả lời mà đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
"Mày đoán xem!"
Nói xong, bà ta bật cười ha hả: "Chỉ cần mày đoán đúng, tao sẽ nói cho mày biết!"
Dương Thanh lạnh mặt: "Vậy có nghĩa là, bà không định nói cho tôi biết?"
Hoài Tinh Vũ lắc đầu, cười bảo: "Có phải mày đang rất muốn tìm được Lưu Ba, sau đó giết ông ta? Bởi vì chỉ có cách này, mày mới có thể giải quyết cổ trùng Vô Tâm trong người".
"Nếu tao nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày thứ tư rồi nhỉ? Tính cả hôm nay thì mày cũng chỉ còn có bốn ngày sau cuối, cũng tức là, trong vòng bốn ngày, nếu không tìm được Lưu Ba thì mày nhất định phải chết".
Bà ta vừa nói xong, đáy mắt Dương Thanh đã lóe lên một ý niệm giết người cực kì mãnh liệt.
Quả nhiên đúng là Hoài Tinh Vũ đã lợi dụng Lưu Ba để dụ anh tới Hoài Thành.
Nếu không, vì sao Hoài Tinh Vũ lại biết rõ ràng tình hình hiện tại của anh như thế?
Hoài Phượng đứng bên hình như không hiểu rõ chuyện này, nghe Hoài Tinh Vũ nói xong bèn kinh ngạc thốt lên: "Mẹ, mẹ nói thật ạ? Hắn chỉ còn sống được bốn ngày nữa thôi?"
Hoài Tinh Vũ cười bảo: "Có lẽ, chỉ ba ngày, hoặc thậm chí hai ngày thôi, cái này khó mà biết chắc được. Người đã trúng cổ độc Vô Tâm thì chỉ có thể sống tối đa bảy ngày, nhưng không phải kẻ nào cũng sống được đến bảy ngày".
"Khi thương tổn ở trái tim do cổ trùng Vô Tâm gây ra tăng dần lên, người trúng cổ sẽ càng ngày càng gần cái chết, chưa biết chừng ngay hôm nay nó sẽ chết tại chỗ này vì trái tim bị tổn thương quá nặng đấy".
Nghe vậy, Hoài Phượng vô cùng kích động, phá lên cười ha hả: "Tốt quá rồi! Rốt cuộc con có thể được tận mắt chứng kiến kẻ thù giết bố mình phải chết trong cơn thống khổ".
Hoài Tinh Vũ cười bảo: "Mẹ cũng đang rất mong chờ đấy".
Hai mẹ con này hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Dương Thanh, như thể đã nắm chắc anh sẽ phải chết ở nơi này.
Dương Thanh đanh mặt, nheo mắt nhìn Hoài Tinh Vũ, nói: "Bà thật sự cho rằng bà không nói thì tôi không tìm được ông ta à? Bà yên tâm, chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn bà đấy!"
Nói xong, anh quay đầu bước đi.
Tuy lúc này anh rất muốn dùng biện pháp cứng rắn để ép Hoài Tinh Vũ nói ra tin tức về Lưu Ba nhưng dù sao nơi này cũng là phủ Hoài Thành, nếu anh thực sự dùng bạo lực với Hoài Tinh Vũ, có lẽ thành chủ Hoài Thành sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Hai mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng căm hận nhìn theo bóng Dương Thanh đi xa dần, mãi đến khi anh đi khuất mới dời mắt.
Hoài Phượng dữ dằn nói: "Con muốn tận mắt chứng kiến hắn khốn khổ rồi chết đau chết đớn!"
Hoài Tinh Vũ bèn nói: "Yên tâm, nó sẽ phải chết, chết rất thảm là đằng khác!"
Sau khi rời khỏi đó, Dương Thanh về chỗ ở của mình.
"Anh Thanh, anh về rồi à!"
Vừa đẩy cửa vào phòng, Dương Thanh đã nghe thấy tiếng Hoài Lam chào hỏi.
Hoài Lam đang dọn dẹp phòng cho Dương Thanh, như thể cô ta đang thực sự chịu trách nhiệm chăm lo sinh hoạt hàng ngày của anh ở đây.
Dương Thanh nói: "Tôi muốn tìm một người tên là Lưu Ba, người này rất có thể đã bị Hoài Tinh Vũ giấu đi, cô có cách nào giúp tôi không?"
Nghe Dương Thanh nói xong, Hoài Lam lộ vẻ chua chát, lắc đầu, thành thật nói: "Anh Thanh, xin lỗi không giúp gì được anh! Ở phủ Hoài Thành này, người ta vốn không ưa gì tôi, làm sao tôi có thể biết Hoài Tinh Vũ sẽ giấu người ở đâu?"
Dương Thanh trầm mặc, đúng như Hoài Lam vừa nói, sao Hoài Tinh Vũ lại có thể tiết lộ nơi giấu Lưu Ba cho Hoài Lam được.
Dù Hoài Lam có biết, thì cô ta có lí do gì để nói cho anh hay?
Nói sao thì anh cũng chỉ là một người từ bên ngoài tới đây, dù người của phủ Hoài Thành có không ưa Hoài Lam đến đâu thì cô ta cũng là người của nơi này, sao lại vô duyên vô cớ giúp đỡ người ngoài đối phó với người của phủ Hoài Thành được?
Huống chi, người này còn là con gái ruột của thành chủ Hoài Thành.
Ngay khi Dương Thanh đang suy tư tìm cách kiếm cho ra chỗ ẩn náu của Lưu Ba, Hoài Lam bỗng nói: "Tôi chợt nhớ tới việc này, ba hôm trước, Hoài Tinh Vũ bỗng rời khỏi phủ Hoài Thành, đúng lúc tôi đi ngang qua, có nghe thấy bà ta nói với Hoài Phượng rằng mình cần tới Dược Vương Cốc một chuyến".
Con ngươi Dương Thanh đột nhiên co rút lại: "Dược Vương Cốc? Bà ta có qua lại với người của Dược Vương Cốc?"
Hoài Lam lắc đầu: "Cái này thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói, hình như Hoài Tinh Vũ và Dược Vương Cốc có chút quan hệ, thậm chí mối quan hệ này còn khá sâu sắc, nhưng cụ thể là quan hệ gì thì tôi không biết".
Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Dương Thanh càng trở nên khó coi.
Trước đó anh vừa giết hai gã cao thủ của Dược Vương Cốc đuổi giết anh em họ Tống, sáng sớm hôm nay, anh cùng lão Cửu vừa tới Hoài Thành đã đụng độ với người của Dược Vương Cốc.
Có thể nói, mối quan hệ của anh và Dược Vương Cốc đã cực kì tồi tệ.
Giờ đây, Hoài Lam lại tiết lộ cho anh hay, Hoài Tinh Vũ có quan hệ không tầm thường với người của Dược Vương Cốc.
Hiện Dương Thanh đang không cách nào tìm thấy Lưu Ba ở trong phủ Hoài Thành, mà ba ngày trước, đúng ngày anh bị Lưu Ba gieo cổ độc, Hoài Tinh Vũ lại tới Dược Vương Cốc.
Vậy nên, rất có khả năng, Lưu Ba đang ở Dược Vương Cốc.
Nhưng Dược Vương Cốc là một thế lực có địa vị cực cao ở Hoài Thành này, thậm chí bọn họ còn chẳng mấy nể mặt cả phủ thành chủ, huống chi là anh?
Nếu lúc này anh chạy tới Dược Vương Cốc tìm Lưu Ba, chỉ sợ chân còn chưa bước qua cửa Dược Vương Cốc, người của họ đã xông ra rồi.
Dương Thanh lại hỏi: "Trừ việc đó ra, dạo gần đây Hoài Tinh Vũ có từng tiếp xúc với người nào nữa không?"
Hoài Lam lắc đầu: "Việc này tôi không nghe nói đến, cho nên có hay không, tôi cũng không rõ".
Dương Thanh cảm kích bảo: "Cảm ơn cô nhiều!"
Hoài Lam mỉm cười, nói: "Thành chủ bảo tôi tới chăm sóc anh, anh có cần gì cứ việc nói với tôi, không cần khách sáo đâu".
Dương Thanh cười cười: "Cô đừng cung kính với tôi như vậy, nghe khách sáo quá, cứ gọi Dương Thanh là được rồi".
Hoài Lam bèn nói: "Vậy tôi xin phép gọi anh là anh Thanh".
Nghe Hoài Lam gọi mình là anh Thanh với giọng điệu gần gũi, Dương Thanh bỗng ngơ ngẩn cả người.
Phùng Tiểu Uyển cũng luôn gọi anh với giọng điệu như vậy, không biết bên Yến Đô thế nào rồi, bao giờ Mã Siêu mới thức tỉnh được.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng gọi điện tới.
Dương Thanh vừa nhận cuộc gọi, lão Cửu đã nói ngay, giọng hết sức nặng nề: "Dương Thanh, tôi vừa thấy người của Dược Vương Cốc đang di chuyển về phía phủ thành chủ, tôi đoán bọn họ đang đến tìm cậu, cậu phải mau chóng tìm cách rời khỏi đó ngay".
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng cau mày, nói: "Nơi này là phủ Hoài Thành, người của Dược Vương Cốc cũng dám xông vào sao?"
Lão Cửu bảo: "Tôi đã nghe được rất nhiều tin tức về phủ Hoài Thành, có người nói Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước nay chưa từng qua lại, hơn nữa, Dược Vương Cốc có vô số cao thủ, mà thực lực của Dược Vương còn thuộc hàng mạnh không lường được".
"Tôi có thể cảm nhận được những luồng uy lực cực mạnh từ đám cao thủ của Dược Vương Cốc đang tới phủ Hoài Thành, nhất là cao thủ cầm đầu kia, có thể người này đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ rồi".
"Cậu nghe lời tôi, tạm rời phủ Hoài Thành trước để tránh việc thành chủ Hoài Thành rơi vào tình thế bất đắc dĩ, phải giao cậu cho Dược Vương Cốc".