Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1665: Lưu Ba ở đâu
Nghe Hoài Lam nói thế, Hoài Phượng càng thêm tức tối, cô ta lại vung tay, hung hăng tát Hoài Lam thêm một cái nữa.
"Bộp!"
Ngay trước khi bàn tay kia rơi xuống mặt Hoài Lam, Dương Thanh bỗng vươn tay, chộp lấy cổ tay Hoài Phượng, âm trầm nói: "Có gì thì nhằm vào tôi đây này!"
"Buông tao ra!"
Hoài Phượng bị siết đau, tức giận quát: "Mày to gan lắm, ở phủ Hoài Thành chúng tao mà cũng dám động tay động chân với tao à!"
Sáu vệ sĩ do Hoài Phượng mang tới lập tức tiến đến, bao vây Dương Thanh lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm Dương Thanh, khí thế võ thuật Siêu Phàm Lục Cảnh trên người vệ sĩ cầm đầu nhanh chóng bùng phát.
"Bỏ cô Phượng ra ngay!"
Tên vệ sĩ cầm đầu phẫn nộ gầm lớn.
"Cút!"
Dương Thanh quát lên một tiếng, khí thế võ thuật ngang cấp Siêu Phàm Bát Cảnh chợt tràn về phía đối phương, nghiền ép khí thế của ông ta.
Vệ sĩ cầm đầu lập tức lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước như vừa bị trúng một đòn nặng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn rỉ máu.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người còn lại đều sợ ngây ra.
Thực lực phải mạnh cỡ nào mà một tiếng quát đã có thể gây thương tích nặng cho một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh?
Hoài Lam được Dương Thanh bảo vệ phía sau, lúc này đáy mắt đã nảy sinh chút cảm động, cô ta nói: "Anh Thanh, anh buông Hoài Phượng ra đi".
Bấy giờ Dương Thanh mới buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoài Phượng, nói ngắn gọn: "Cút đi!"
Hoài Phượng nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày cứ chờ đấy!"
Nói xong, cô ta hậm hực giận dữ bỏ đi.
"Cô không sao chứ?"
Dương Thanh nhìn dấu tay hằn trên má Hoài Lam, lòng thoáng tự trách, nếu không phải do anh, Hoài Lam đã không phải chịu một bạt tai này.
Hoài Lam nhẹ nhàng lắc đầu, môi thoáng nở nụ cười khiên cưỡng, cô ta nói: "Tôi không sao!"
Dương Thanh hỏi: "Ở phủ Hoài Thành, cô ta thường xuyên bắt nạt cô như thế sao?"
Từ thái độ của Hoài Phượng đối với Hoài Lam, Dương Thanh có thể nhận ra, cuộc sống của Hoài Lam ở phủ Hoài Thành cũng không được thoải mái lắm, chí ít cũng hay bị Hoài Phượng ức hiếp hàng ngày.
Sắc mặt Hoài Lam hơi ảm đạm, nói như tự giễu: "Tôi chỉ là một đứa trẻ được ông nội nhặt về, ban cho cái họ Hoài này mà thôi, tuy thường ngày cũng được ông nội yêu quý nhưng dù sao cũng không phải con cháu ruột thịt của dòng chính ở phủ Hoài Thành".
"Nhưng cũng không sao, có được cuộc sống như bây giờ, tôi đã hài lòng lắm rồi".
Nghe Hoài Lam nói thế, Dương Thanh không dây dưa về chuyện này thêm nữa, anh đưa mắt nhìn chăm chú về hướng Hoài Phượng vừa bỏ đi, trầm giọng nói: "Vừa rồi cô giúp tôi, không biết liệu cô ả kia có đổ cơn giận lên người cô không?"
Hoài Lam cười bảo: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, tuy Hoài Phượng chẳng ưa gì tôi nhưng đã có ông nội ở đây, chị ta cũng không làm gì được tôi đâu".
Hoài Lam đã nói thế, Dương Thanh cũng âm thầm thở ra một hơi.
Hoài Lam nói thêm: "Có điều chính anh phải cẩn thận Hoài Phượng và mẹ chị ta là Hoài Tinh Vũ đấy, hai mẹ con này nổi tiếng âm hiểm độc ác".
"Anh đã giết chồng của Hoài Tinh Vũ, Hoài Tinh Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, tốt nhất anh nên đề phòng hơn".
Dương Thanh mỉm cười: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở!"
Hoài Lam nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu anh không cần gì nữa thì tôi xin phép đi trước, có việc gì anh cứ liên lạc với tôi".
"Được!"
Dương Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn Hoài Lam đi xa dần.
Đợi khi Hoài Lam đi khuất, đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lẽo nói: "Bất kể có phải hai mẹ con các người lợi dụng Lưu Ba dụ tôi đến Hoài Thành hay không, tôi cũng phải qua đó xác nhận lại một lần".
Nói xong, anh phóng mình về phía Hoài Phượng vừa rời đi.
Cùng lúc này, trong phủ Hoài Thành, tại phòng khách của một biệt thự riêng biệt.
Hoài Phượng tức giận nói: "Mẹ, thằng khốn kia thực sự khinh người quá đáng, dám tấn công cả con, nếu không phải nơi này là phủ Hoài Thành thì khéo nó còn dám giết cả con đấy". Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
"Cả con ả ti tiện Hoài Lam kia nữa, còn dám bênh vực tên khốn đó làm con mất mặt. Mẹ, nhất định mẹ phải xử lí chúng nó giúp con!"
Sắc mặt Hoài Tinh Vũ đã cực kì âm trầm, bà ta lạnh lùng nói: "Đừng nóng vội, nó sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi, lần này dù là ông ngoại con cũng không che chở được cho nó đâu".
Hoài Phượng nghi hoặc hỏi: "Ông ngoại chính là thành chủ Hoài Thành, ở phủ Hoài Thành, có ai dám ra tay với Dương Thanh trước mặt ông sao?"
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: "Đương nhiên là có!"
Hoài Phượng kinh ngạc: "Ai thế ạ?"
Hoài Tinh Vũ chỉ nói: "Con sẽ biết sớm thôi".
Phủ Hoài Thành cực kì rộng lớn, Dương Thanh mất mười phút mới tới trước cổng biệt thự này.
Đây chính là nơi ở của Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng, lúc này bên ngoài đang có hơn chục vệ sĩ, trong đó có cả sáu gã vệ sĩ vừa rồi đi theo Hoài Phượng.
Thấy Dương Thanh xuất hiện, tên vệ sĩ vừa rồi bị anh quát đến lùi lại lập tức hoảng sợ hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Ông ta vừa nói xong, hơn chục gã vệ sĩ lập tức tiến đến, vây chặt Dương Thanh vào giữa.
Dương Thanh đứng đó, tay chắp sau lưng, không thèm liếc nhìn đám vệ sĩ này một lần mà đưa mắt nhìn về phía biệt thự, cất cao giọng: "Dương Thanh tới đây chào hỏi!"
Anh biết, Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đang ở trong biệt thự này.
Trong phòng, Hoài Phượng kinh ngạc nói: "Mẹ, thằng khốn kia dám chủ động tới tìm chúng ta, thật đúng là không biết sợ chết!
Hoài Tinh Vũ nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Đúng là mẹ đã xem nhẹ lòng can đảm của nó rồi, nhưng không sao, ở phủ Hoài Thành này, nó không làm gì được mẹ đâu".
Nói xong, bà ta cất bước đi ra ngoài.
Hoài Tinh Vũ bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Dương Thanh đứng giữa vòng vây của đám vệ sĩ, bà ta bình thản nói: "Mày tìm tao có việc gì?"
Dương Thanh nheo mắt nhìn chằm chằm Hoài Tinh Vũ, nói: "Tôi đến tìm bà Long là để hỏi thăm về một người".
"Ha ha ha ha..."
Hoài Tinh Vũ bỗng phá lên cười, vẻ mặt trước đó còn bình thản thờ ơ, thoắt cái đã trở nên dữ tợn: "Bà Long? Mày giết chồng tao, còn dám tới đây gọi tao là bà Long, mày làm thế là định khiêu khích tao đấy à?"
Dương Thanh nhướng mày, lạnh lùng nói: "Vì sao chồng bà phải chết, hẳn bà cũng đã biết rõ, đó là vì ông ta cuồng vọng, đánh giá thấp thực lực của đối thủ, mất mạng cũng là tự chuốc vạ vào thân thôi".
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: "Tự chuốc vạ vào thân? Nói nghe hay lắm. Nhưng nói theo cách của mày thì, mày còn chưa tìm hiểu rõ về tao mà đã dám mò đến phủ Hoài Thành tìm tao, nếu mất mạng ở đây thì có coi là tự chuốc vạ vào thân không?"
Nghe bà ta nói thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức trầm xuống, anh không hề cảm nhận được sự tồn tại của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh nào quanh đây.
Vậy Hoài Tinh Vũ nói thế là có ý gì?
Dường như đã nhận ra băn khoăn của Dương Thanh, Hoài Tinh Vũ cười lạnh nói: "Yên tâm, tao còn chưa ngu đến mức giết mày ở ngay trong phủ Hoài Thành, dù muốn giết mày, tao cũng sẽ mượn tay người khác!"
Dương Thanh không để ý đến lời của bà ta nữa, anh hỏi thẳng: "Lưu Ba đang ở đâu?"
Ở Hoài Thành, chỉ có Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng là người có hiềm nghi lớn nhất trong việc lợi dụng Lưu Ba dụ anh tới đây.
Sau khi thấy được cung cách hành xử ngang ngược của Hoài Phượng, anh đã loại bỏ khả năng Hoài Phượng là chủ mưu, như vậy, Hoài Tinh Vũ chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
"Bộp!"
Ngay trước khi bàn tay kia rơi xuống mặt Hoài Lam, Dương Thanh bỗng vươn tay, chộp lấy cổ tay Hoài Phượng, âm trầm nói: "Có gì thì nhằm vào tôi đây này!"
"Buông tao ra!"
Hoài Phượng bị siết đau, tức giận quát: "Mày to gan lắm, ở phủ Hoài Thành chúng tao mà cũng dám động tay động chân với tao à!"
Sáu vệ sĩ do Hoài Phượng mang tới lập tức tiến đến, bao vây Dương Thanh lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm Dương Thanh, khí thế võ thuật Siêu Phàm Lục Cảnh trên người vệ sĩ cầm đầu nhanh chóng bùng phát.
"Bỏ cô Phượng ra ngay!"
Tên vệ sĩ cầm đầu phẫn nộ gầm lớn.
"Cút!"
Dương Thanh quát lên một tiếng, khí thế võ thuật ngang cấp Siêu Phàm Bát Cảnh chợt tràn về phía đối phương, nghiền ép khí thế của ông ta.
Vệ sĩ cầm đầu lập tức lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước như vừa bị trúng một đòn nặng, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn rỉ máu.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người còn lại đều sợ ngây ra.
Thực lực phải mạnh cỡ nào mà một tiếng quát đã có thể gây thương tích nặng cho một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh?
Hoài Lam được Dương Thanh bảo vệ phía sau, lúc này đáy mắt đã nảy sinh chút cảm động, cô ta nói: "Anh Thanh, anh buông Hoài Phượng ra đi".
Bấy giờ Dương Thanh mới buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoài Phượng, nói ngắn gọn: "Cút đi!"
Hoài Phượng nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày cứ chờ đấy!"
Nói xong, cô ta hậm hực giận dữ bỏ đi.
"Cô không sao chứ?"
Dương Thanh nhìn dấu tay hằn trên má Hoài Lam, lòng thoáng tự trách, nếu không phải do anh, Hoài Lam đã không phải chịu một bạt tai này.
Hoài Lam nhẹ nhàng lắc đầu, môi thoáng nở nụ cười khiên cưỡng, cô ta nói: "Tôi không sao!"
Dương Thanh hỏi: "Ở phủ Hoài Thành, cô ta thường xuyên bắt nạt cô như thế sao?"
Từ thái độ của Hoài Phượng đối với Hoài Lam, Dương Thanh có thể nhận ra, cuộc sống của Hoài Lam ở phủ Hoài Thành cũng không được thoải mái lắm, chí ít cũng hay bị Hoài Phượng ức hiếp hàng ngày.
Sắc mặt Hoài Lam hơi ảm đạm, nói như tự giễu: "Tôi chỉ là một đứa trẻ được ông nội nhặt về, ban cho cái họ Hoài này mà thôi, tuy thường ngày cũng được ông nội yêu quý nhưng dù sao cũng không phải con cháu ruột thịt của dòng chính ở phủ Hoài Thành".
"Nhưng cũng không sao, có được cuộc sống như bây giờ, tôi đã hài lòng lắm rồi".
Nghe Hoài Lam nói thế, Dương Thanh không dây dưa về chuyện này thêm nữa, anh đưa mắt nhìn chăm chú về hướng Hoài Phượng vừa bỏ đi, trầm giọng nói: "Vừa rồi cô giúp tôi, không biết liệu cô ả kia có đổ cơn giận lên người cô không?"
Hoài Lam cười bảo: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, tuy Hoài Phượng chẳng ưa gì tôi nhưng đã có ông nội ở đây, chị ta cũng không làm gì được tôi đâu".
Hoài Lam đã nói thế, Dương Thanh cũng âm thầm thở ra một hơi.
Hoài Lam nói thêm: "Có điều chính anh phải cẩn thận Hoài Phượng và mẹ chị ta là Hoài Tinh Vũ đấy, hai mẹ con này nổi tiếng âm hiểm độc ác".
"Anh đã giết chồng của Hoài Tinh Vũ, Hoài Tinh Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, tốt nhất anh nên đề phòng hơn".
Dương Thanh mỉm cười: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở!"
Hoài Lam nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu anh không cần gì nữa thì tôi xin phép đi trước, có việc gì anh cứ liên lạc với tôi".
"Được!"
Dương Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn Hoài Lam đi xa dần.
Đợi khi Hoài Lam đi khuất, đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lẽo nói: "Bất kể có phải hai mẹ con các người lợi dụng Lưu Ba dụ tôi đến Hoài Thành hay không, tôi cũng phải qua đó xác nhận lại một lần".
Nói xong, anh phóng mình về phía Hoài Phượng vừa rời đi.
Cùng lúc này, trong phủ Hoài Thành, tại phòng khách của một biệt thự riêng biệt.
Hoài Phượng tức giận nói: "Mẹ, thằng khốn kia thực sự khinh người quá đáng, dám tấn công cả con, nếu không phải nơi này là phủ Hoài Thành thì khéo nó còn dám giết cả con đấy". Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
"Cả con ả ti tiện Hoài Lam kia nữa, còn dám bênh vực tên khốn đó làm con mất mặt. Mẹ, nhất định mẹ phải xử lí chúng nó giúp con!"
Sắc mặt Hoài Tinh Vũ đã cực kì âm trầm, bà ta lạnh lùng nói: "Đừng nóng vội, nó sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi, lần này dù là ông ngoại con cũng không che chở được cho nó đâu".
Hoài Phượng nghi hoặc hỏi: "Ông ngoại chính là thành chủ Hoài Thành, ở phủ Hoài Thành, có ai dám ra tay với Dương Thanh trước mặt ông sao?"
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: "Đương nhiên là có!"
Hoài Phượng kinh ngạc: "Ai thế ạ?"
Hoài Tinh Vũ chỉ nói: "Con sẽ biết sớm thôi".
Phủ Hoài Thành cực kì rộng lớn, Dương Thanh mất mười phút mới tới trước cổng biệt thự này.
Đây chính là nơi ở của Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng, lúc này bên ngoài đang có hơn chục vệ sĩ, trong đó có cả sáu gã vệ sĩ vừa rồi đi theo Hoài Phượng.
Thấy Dương Thanh xuất hiện, tên vệ sĩ vừa rồi bị anh quát đến lùi lại lập tức hoảng sợ hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Ông ta vừa nói xong, hơn chục gã vệ sĩ lập tức tiến đến, vây chặt Dương Thanh vào giữa.
Dương Thanh đứng đó, tay chắp sau lưng, không thèm liếc nhìn đám vệ sĩ này một lần mà đưa mắt nhìn về phía biệt thự, cất cao giọng: "Dương Thanh tới đây chào hỏi!"
Anh biết, Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đang ở trong biệt thự này.
Trong phòng, Hoài Phượng kinh ngạc nói: "Mẹ, thằng khốn kia dám chủ động tới tìm chúng ta, thật đúng là không biết sợ chết!
Hoài Tinh Vũ nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Đúng là mẹ đã xem nhẹ lòng can đảm của nó rồi, nhưng không sao, ở phủ Hoài Thành này, nó không làm gì được mẹ đâu".
Nói xong, bà ta cất bước đi ra ngoài.
Hoài Tinh Vũ bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Dương Thanh đứng giữa vòng vây của đám vệ sĩ, bà ta bình thản nói: "Mày tìm tao có việc gì?"
Dương Thanh nheo mắt nhìn chằm chằm Hoài Tinh Vũ, nói: "Tôi đến tìm bà Long là để hỏi thăm về một người".
"Ha ha ha ha..."
Hoài Tinh Vũ bỗng phá lên cười, vẻ mặt trước đó còn bình thản thờ ơ, thoắt cái đã trở nên dữ tợn: "Bà Long? Mày giết chồng tao, còn dám tới đây gọi tao là bà Long, mày làm thế là định khiêu khích tao đấy à?"
Dương Thanh nhướng mày, lạnh lùng nói: "Vì sao chồng bà phải chết, hẳn bà cũng đã biết rõ, đó là vì ông ta cuồng vọng, đánh giá thấp thực lực của đối thủ, mất mạng cũng là tự chuốc vạ vào thân thôi".
Hoài Tinh Vũ cười nhạt: "Tự chuốc vạ vào thân? Nói nghe hay lắm. Nhưng nói theo cách của mày thì, mày còn chưa tìm hiểu rõ về tao mà đã dám mò đến phủ Hoài Thành tìm tao, nếu mất mạng ở đây thì có coi là tự chuốc vạ vào thân không?"
Nghe bà ta nói thế, sắc mặt Dương Thanh lập tức trầm xuống, anh không hề cảm nhận được sự tồn tại của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh nào quanh đây.
Vậy Hoài Tinh Vũ nói thế là có ý gì?
Dường như đã nhận ra băn khoăn của Dương Thanh, Hoài Tinh Vũ cười lạnh nói: "Yên tâm, tao còn chưa ngu đến mức giết mày ở ngay trong phủ Hoài Thành, dù muốn giết mày, tao cũng sẽ mượn tay người khác!"
Dương Thanh không để ý đến lời của bà ta nữa, anh hỏi thẳng: "Lưu Ba đang ở đâu?"
Ở Hoài Thành, chỉ có Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng là người có hiềm nghi lớn nhất trong việc lợi dụng Lưu Ba dụ anh tới đây.
Sau khi thấy được cung cách hành xử ngang ngược của Hoài Phượng, anh đã loại bỏ khả năng Hoài Phượng là chủ mưu, như vậy, Hoài Tinh Vũ chính là người có hiềm nghi lớn nhất.