Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1664: Tranh chấp của hai cô gái
Việc đầu tiên Hoài Lam làm là bố trí nơi ở cho Dương Thanh, sau đó đưa anh đi tham quan phủ Hoài Thành này một vòng, cô ta cười nói: "Anh Thanh, tôi vừa đưa anh đi thăm thú những nơi quan trọng nhất của phủ Hoài Thành rồi, nếu anh còn muốn tới nơi nào thì cứ việc đề xuất, tôi sẽ dẫn anh đi".
Dương Thanh bỗng lên tiếng: "Cô có biết Long Dược không?"
Hoài Lam mỉm cười gật đầu: "Long Dược là người tới ở rể phủ Hoài Thành chúng tôi từ ba mươi năm trước, vợ của ông ta là cô của tôi, tên là Hoài Tinh Vũ, bọn họ có một con gái, theo họ mẹ, tên là Hoài Phượng, cũng được xem như là chị họ của tôi".
Dương Thanh lập tức nhíu chặt mày, trước đó Miêu thành chủ đã suy đoán rằng việc Lưu Ba không giết anh mà chỉ gieo cổ trùng Vô Tâm vào người anh, khả năng cực lớn là vì người của phủ Hoài Thành tạm thời chưa muốn anh chết ngay, chỉ muốn tìm cách dụ anh tới phủ Hoài Thành.
Nay xem ra, người muốn dụ anh tới đây có thể là người có mối quan hệ vô cùng gần gũi với Long Dược, trong phủ Hoài Thành này, kẻ khả nghi nhất chính là hai mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh lại hỏi: "Ở phủ Hoài Thành này, trừ vợ con ra, Long Dược còn có quan hệ tương đối thân thiết với ai nữa không?"
Hoài Lam lắc đầu: "Có lẽ là vì ông ta tới đây ở rể nên ngoài vợ con ra, ở phủ Hoài Thành không ai để mắt đến ông ta lắm, cho nên không qua lại thân thiết với ai nữa".
Dương Thanh nghe đến đó, lòng cũng thoáng chút đồng cảm, anh nói: "Vậy có nghĩa là, ngay cả thành chủ cũng không coi trọng Long Dược lắm?"
Hoài Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tôi không dám bàn tán về ông nội sau lưng ông đâu, mong anh hiểu cho".
Dương Thanh lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ buột miệng hỏi thôi".
Tuy Hoài Lam chưa cho anh đáp án xác thực nhưng anh cũng có thể đoán được phần nào, ở phủ Hoài Thành này, Long Dược không được lòng người lắm, có lẽ ngay cả Hoài Tinh Vũ cũng chưa chắc đã coi trọng ông ta.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân anh.
Hoài Lam cùng Dương Thanh đứng bên một khe suối nhân tạo, cô ta nhón chút thức ăn cho cá đặt bên thành lan can bằng đá, rải vào lòng suối, lập tức cả đàn cá chép mấy trăm con nhao nhao bơi tới.
Dương Thanh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Hoài Lam, lòng chấn động trước vẻ đẹp ấy.
Anh chỉ đang nhìn Hoài Lam bằng ánh mắt của người thưởng thức cái đẹp, rốt cuộc con người Hoài Lam thế nào, hai bên mới tiếp xúc chưa được bao lâu, anh cũng không rõ lắm.
Hoài Lam chợt mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh, hỏi: "Anh Thanh này, anh đang nghĩ gì đấy?"
Bấy giờ Dương Thanh mới giật mình lấy lại tinh thần, anh hỏi: "Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc được xếp vào dạng thế lực có cấp bậc nào? Cao thủ mạnh nhất Dược Vương Cốc có cảnh giới gì?"
Nghe Dương Thanh nhắc tới Dược Vương Cốc, nụ cười trên môi Hoài Lam biến mất, cô ta nghiêm túc nói: "Ở Hoài Thành có một câu thế này, thà chọc giận thành chủ Hoài Thành cũng đừng chọc tới cốc chủ Dược Vương Cốc".
"Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc có địa vị hết sức đặc biệt, mặc dù nó thuộc địa giới Hoài Thành nhưng trên thực tế, Dược Vương Cốc lại không nằm trong phạm vi quản lí khống chế của phủ Hoài Thành, nghe nói, thực lực của cốc chủ Dược Vương Cốc đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, cụ thể đến tầng nào của Cửu Cảnh thì không ai biết".
Dương Thanh thật không ngờ, ở Hoài Thành, địa vị của Dược Vương Cốc lại cao đến thế.
Anh và lão Cửu đã giết người của Dược Vương Cốc, người của Dược Vương Cốc còn bị lão Cửu dùng cổ thuật khống chế, lần này chỉ e họ đã rước vào thân một phiền toái lớn rồi.
Thấy sắc mặt Dương Thanh trở nên nặng nề khác thường, Hoài Lam bèn hỏi: "Anh Thanh, anh có quen biết gì với người của Dược Vương Cốc sao?"
Dương Thanh không trả lời vấn đề này mà trầm giọng bảo: "Trong Dược Vương Cốc, ngoại trừ cốc chủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh thì còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nào nữa không? Có bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh?"
Hoài Lam nhẹ nhàng lắc đầu: "Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc là một thế lực đặc biệt thần bí, tôi chỉ nghe nói thực lực của cốc chủ Dược Vương Cốc đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn về những chuyện khác trong Dược Vương Cốc, tôi cũng không rõ lắm".
Nghe Hoài Lam nói thế, lòng Dương Thanh càng thêm lo lắng.
Cho tới lúc này, anh mới ý thức được, hình như mình đã chọc phải một phiền toái lớn hơn nữa rồi.
Vốn tưởng rằng phủ Hoài Thành là một chốn nguy hiểm, nào ngờ, thực ra phủ Hoài Thành chẳng mấy nguy hiểm mà chính Dược Vương Cốc lại là một mối nguy lớn hơn.
Ngay khi anh và lão Cửu tới Hoài Thành đã chạm trán với người của Dược Vương Cốc, hơn nữa, Dược Vương Cốc cũng biết anh đã giết chết hai cao thủ của họ trong lúc làm nhiệm vụ đuổi bắt anh em họ Tống.
Lúc lão Cửu dùng cổ thuật đe dọa mấy cao thủ của Dược Vương Cốc còn cố tình bảo bọn họ về nói cho Dược Vương rằng, chính Dương Thanh đã giết Xích Thố.
Từ đó, ân oán giữa Dược Vương Cốc và Dương Thanh đã càng thêm sâu sắc.
Hoài Lam nói: "Anh Thanh, nếu anh có xung đột gì với Dược Vương Cốc thì có thể nhờ ông tôi giúp một tay, bất kể thế nào, ông tôi cũng là thành chủ Hoài Thành, Dược Vương cũng phải nể mặt ông tôi đôi phần".
Dương Thanh lắc đầu: "Chuyện này để sau hẵng nói!"
Anh không cho rằng mình đã giết Long Dược, lại tới đây gây hấn tìm người, thành chủ Hoài Thành sẽ chịu vì anh mà nảy sinh xích mích với Dược Vương.
Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Đúng lúc này, một làn gió thơm từ đâu phất tới, một cô gái trẻ, vóc dáng tương tự Hoài Lam đang đi lại đây, xung quanh còn có sáu gã vệ sĩ của Hoài Thành.
Khi Dương Thanh nhìn thấy người này, anh lập tức nhíu chặt mày.
Bởi vì, anh đã nhìn ra ý muốn giết người cực kì mãnh liệt trong đáy mắt cô gái kia, hơn nữa, anh còn loáng thoáng thấy được đường nét của Long Dược từ diện mạo cô ta.
Thân phận của người này đã rõ như ban ngày!
Đây chính là con gái Long Dược, Hoài Phượng.
"Hoài Phượng, sao chị lại tới đây?"
Hoài Lam chủ động chào hỏi Hoài Phượng như thể muốn nhắc nhở Dương Thanh.
Hoài Phượng không để ý tới Hoài Lam, cô ta nhìn chằm chằm Dương Thanh, vẻ mặt cực kì thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày là Dương Thanh? Là thằng khốn đã giết bố tao?"
Dương Thanh cau mày, nhìn Hoài Phượng, lạnh lùng nói: "Là do bố cô muốn giết tôi trước, chẳng qua thực lực không bằng người, cuối cùng bị tôi giết mà thôi".
Thù hận trong mắt Hoài Phượng càng thêm dày đặc, cô ta dữ dằn nói: "Tao muốn giết mày!"
Dứt lời, cô ta quay sang ra lệnh cho sáu tên vệ sĩ: "Các ông cùng lên đi, giết thằng súc sinh này cho tôi!"
"Hoài Phượng, Dương Thanh là khách quý của ông nội, chớ có vô lễ!"
Hoài Lam lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, trừng mắt nhìn sáu gã vệ sĩ Hoài Phượng dẫn tới, lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác!"
"Bốp!"
Nào ngờ, Hoài Lam vừa dứt lời, Hoài Phượng đã bước nhanh về phía trước, tát thẳng vào mặt Hoài Lam, phẫn nộ quát: "Một con ả ti tiện được ông tao nhận nuôi mà cũng dám làm càn trước mặt tao à? Nếu mày còn dám xen vào việc của tao, ngay cả mày, tao cũng giết luôn!"
Trên má Hoài Lam nhanh chóng hiện lên một dấu tay hằn rõ, nhưng cô ta vẫn không hề tức giận, chỉ nói với Hoài Phượng: "Hoài Phượng, chị có thể nhục mạ tôi, nhưng anh Thanh đây là khách quý của ông nội, trước khi làm việc gì, tôi mong chị nên hỏi cô Tinh Vũ, mẹ chị trước đi đã".
Dương Thanh bỗng lên tiếng: "Cô có biết Long Dược không?"
Hoài Lam mỉm cười gật đầu: "Long Dược là người tới ở rể phủ Hoài Thành chúng tôi từ ba mươi năm trước, vợ của ông ta là cô của tôi, tên là Hoài Tinh Vũ, bọn họ có một con gái, theo họ mẹ, tên là Hoài Phượng, cũng được xem như là chị họ của tôi".
Dương Thanh lập tức nhíu chặt mày, trước đó Miêu thành chủ đã suy đoán rằng việc Lưu Ba không giết anh mà chỉ gieo cổ trùng Vô Tâm vào người anh, khả năng cực lớn là vì người của phủ Hoài Thành tạm thời chưa muốn anh chết ngay, chỉ muốn tìm cách dụ anh tới phủ Hoài Thành.
Nay xem ra, người muốn dụ anh tới đây có thể là người có mối quan hệ vô cùng gần gũi với Long Dược, trong phủ Hoài Thành này, kẻ khả nghi nhất chính là hai mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh lại hỏi: "Ở phủ Hoài Thành này, trừ vợ con ra, Long Dược còn có quan hệ tương đối thân thiết với ai nữa không?"
Hoài Lam lắc đầu: "Có lẽ là vì ông ta tới đây ở rể nên ngoài vợ con ra, ở phủ Hoài Thành không ai để mắt đến ông ta lắm, cho nên không qua lại thân thiết với ai nữa".
Dương Thanh nghe đến đó, lòng cũng thoáng chút đồng cảm, anh nói: "Vậy có nghĩa là, ngay cả thành chủ cũng không coi trọng Long Dược lắm?"
Hoài Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tôi không dám bàn tán về ông nội sau lưng ông đâu, mong anh hiểu cho".
Dương Thanh lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ buột miệng hỏi thôi".
Tuy Hoài Lam chưa cho anh đáp án xác thực nhưng anh cũng có thể đoán được phần nào, ở phủ Hoài Thành này, Long Dược không được lòng người lắm, có lẽ ngay cả Hoài Tinh Vũ cũng chưa chắc đã coi trọng ông ta.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân anh.
Hoài Lam cùng Dương Thanh đứng bên một khe suối nhân tạo, cô ta nhón chút thức ăn cho cá đặt bên thành lan can bằng đá, rải vào lòng suối, lập tức cả đàn cá chép mấy trăm con nhao nhao bơi tới.
Dương Thanh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Hoài Lam, lòng chấn động trước vẻ đẹp ấy.
Anh chỉ đang nhìn Hoài Lam bằng ánh mắt của người thưởng thức cái đẹp, rốt cuộc con người Hoài Lam thế nào, hai bên mới tiếp xúc chưa được bao lâu, anh cũng không rõ lắm.
Hoài Lam chợt mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh, hỏi: "Anh Thanh này, anh đang nghĩ gì đấy?"
Bấy giờ Dương Thanh mới giật mình lấy lại tinh thần, anh hỏi: "Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc được xếp vào dạng thế lực có cấp bậc nào? Cao thủ mạnh nhất Dược Vương Cốc có cảnh giới gì?"
Nghe Dương Thanh nhắc tới Dược Vương Cốc, nụ cười trên môi Hoài Lam biến mất, cô ta nghiêm túc nói: "Ở Hoài Thành có một câu thế này, thà chọc giận thành chủ Hoài Thành cũng đừng chọc tới cốc chủ Dược Vương Cốc".
"Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc có địa vị hết sức đặc biệt, mặc dù nó thuộc địa giới Hoài Thành nhưng trên thực tế, Dược Vương Cốc lại không nằm trong phạm vi quản lí khống chế của phủ Hoài Thành, nghe nói, thực lực của cốc chủ Dược Vương Cốc đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, cụ thể đến tầng nào của Cửu Cảnh thì không ai biết".
Dương Thanh thật không ngờ, ở Hoài Thành, địa vị của Dược Vương Cốc lại cao đến thế.
Anh và lão Cửu đã giết người của Dược Vương Cốc, người của Dược Vương Cốc còn bị lão Cửu dùng cổ thuật khống chế, lần này chỉ e họ đã rước vào thân một phiền toái lớn rồi.
Thấy sắc mặt Dương Thanh trở nên nặng nề khác thường, Hoài Lam bèn hỏi: "Anh Thanh, anh có quen biết gì với người của Dược Vương Cốc sao?"
Dương Thanh không trả lời vấn đề này mà trầm giọng bảo: "Trong Dược Vương Cốc, ngoại trừ cốc chủ đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh thì còn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh nào nữa không? Có bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh?"
Hoài Lam nhẹ nhàng lắc đầu: "Ở Hoài Thành, Dược Vương Cốc là một thế lực đặc biệt thần bí, tôi chỉ nghe nói thực lực của cốc chủ Dược Vương Cốc đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn về những chuyện khác trong Dược Vương Cốc, tôi cũng không rõ lắm".
Nghe Hoài Lam nói thế, lòng Dương Thanh càng thêm lo lắng.
Cho tới lúc này, anh mới ý thức được, hình như mình đã chọc phải một phiền toái lớn hơn nữa rồi.
Vốn tưởng rằng phủ Hoài Thành là một chốn nguy hiểm, nào ngờ, thực ra phủ Hoài Thành chẳng mấy nguy hiểm mà chính Dược Vương Cốc lại là một mối nguy lớn hơn.
Ngay khi anh và lão Cửu tới Hoài Thành đã chạm trán với người của Dược Vương Cốc, hơn nữa, Dược Vương Cốc cũng biết anh đã giết chết hai cao thủ của họ trong lúc làm nhiệm vụ đuổi bắt anh em họ Tống.
Lúc lão Cửu dùng cổ thuật đe dọa mấy cao thủ của Dược Vương Cốc còn cố tình bảo bọn họ về nói cho Dược Vương rằng, chính Dương Thanh đã giết Xích Thố.
Từ đó, ân oán giữa Dược Vương Cốc và Dương Thanh đã càng thêm sâu sắc.
Hoài Lam nói: "Anh Thanh, nếu anh có xung đột gì với Dược Vương Cốc thì có thể nhờ ông tôi giúp một tay, bất kể thế nào, ông tôi cũng là thành chủ Hoài Thành, Dược Vương cũng phải nể mặt ông tôi đôi phần".
Dương Thanh lắc đầu: "Chuyện này để sau hẵng nói!"
Anh không cho rằng mình đã giết Long Dược, lại tới đây gây hấn tìm người, thành chủ Hoài Thành sẽ chịu vì anh mà nảy sinh xích mích với Dược Vương.
Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Đúng lúc này, một làn gió thơm từ đâu phất tới, một cô gái trẻ, vóc dáng tương tự Hoài Lam đang đi lại đây, xung quanh còn có sáu gã vệ sĩ của Hoài Thành.
Khi Dương Thanh nhìn thấy người này, anh lập tức nhíu chặt mày.
Bởi vì, anh đã nhìn ra ý muốn giết người cực kì mãnh liệt trong đáy mắt cô gái kia, hơn nữa, anh còn loáng thoáng thấy được đường nét của Long Dược từ diện mạo cô ta.
Thân phận của người này đã rõ như ban ngày!
Đây chính là con gái Long Dược, Hoài Phượng.
"Hoài Phượng, sao chị lại tới đây?"
Hoài Lam chủ động chào hỏi Hoài Phượng như thể muốn nhắc nhở Dương Thanh.
Hoài Phượng không để ý tới Hoài Lam, cô ta nhìn chằm chằm Dương Thanh, vẻ mặt cực kì thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày là Dương Thanh? Là thằng khốn đã giết bố tao?"
Dương Thanh cau mày, nhìn Hoài Phượng, lạnh lùng nói: "Là do bố cô muốn giết tôi trước, chẳng qua thực lực không bằng người, cuối cùng bị tôi giết mà thôi".
Thù hận trong mắt Hoài Phượng càng thêm dày đặc, cô ta dữ dằn nói: "Tao muốn giết mày!"
Dứt lời, cô ta quay sang ra lệnh cho sáu tên vệ sĩ: "Các ông cùng lên đi, giết thằng súc sinh này cho tôi!"
"Hoài Phượng, Dương Thanh là khách quý của ông nội, chớ có vô lễ!"
Hoài Lam lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, trừng mắt nhìn sáu gã vệ sĩ Hoài Phượng dẫn tới, lạnh lùng nói: "Không muốn chết thì tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác!"
"Bốp!"
Nào ngờ, Hoài Lam vừa dứt lời, Hoài Phượng đã bước nhanh về phía trước, tát thẳng vào mặt Hoài Lam, phẫn nộ quát: "Một con ả ti tiện được ông tao nhận nuôi mà cũng dám làm càn trước mặt tao à? Nếu mày còn dám xen vào việc của tao, ngay cả mày, tao cũng giết luôn!"
Trên má Hoài Lam nhanh chóng hiện lên một dấu tay hằn rõ, nhưng cô ta vẫn không hề tức giận, chỉ nói với Hoài Phượng: "Hoài Phượng, chị có thể nhục mạ tôi, nhưng anh Thanh đây là khách quý của ông nội, trước khi làm việc gì, tôi mong chị nên hỏi cô Tinh Vũ, mẹ chị trước đi đã".