Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1660: Một đường chết
Nghe lão Cửu nói thế, ngay cả Dương Thanh cũng thoáng bối rối, việc anh giết hai gã cao thủ của Dược Vương Cốc đã bị Dược Vương biết rồi, nếu Dược Vương lại nghe tin Xích Thố cũng chết về tay Dương Thanh nữa, chỉ e thù hận giữa anh và Dược Vương Cốc sẽ càng thêm sâu sắc.
Lão Cửu làm vậy là đẩy anh hoàn toàn đứng vào thế đối lập với Dược Vương Cốc.
Bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc đều lộ sắc mặt nặng nề, nhưng vì sợ hãi trước cổ thuật của lão Cửu nên không dám từ chối.
"Được, tôi đồng ý!"
Cuối cùng, bốn người gật đầu nhận lời.
Lão Cửu búng ngón tay, cả bốn đều trúng cổ độc.
Bốn gã kinh sợ kêu lên: "Ông vừa làm gì chúng tôi thế?"
Lão Cửu bèn nói: "Tôi gieo Phệ Tâm Cổ cho các người, nếu dám phản bội tôi, các người sẽ phải chịu nỗi đau như thể trái tim bị cắn nát, cuối cùng sẽ đau đớn mà chết".
"Đừng nghĩ đến chuyện tự sát, bởi vì khi Phệ Tâm Cổ hoạt động, các người sẽ uể oải kiệt sức, đến cả nhấc con dao cũng không làm nổi nữa".
Nghe vậy, cả bốn gã đều tái mặt kinh hoàng, nhất là gã cao thủ cầm đầu mới bị cổ độc của lão Cửu hành hạ một trận.
"Cút đi!"
Lão Cửu quát một tiếng, bốn người vội vã đi ngay.
Đợi khi đám cao thủ này đi khuất, lão Cửu mới quay sang nói với Dương Thanh: "Dược Vương của Dược Vương Cốc là người thế nào, tôi biết rất rõ, một khi đã có xích mích với người này thì hai bên đã thành kẻ thù không thể hòa giải".
"Nếu ông ta đã biết cậu giết hai cao thủ của Dược Vương Cốc thì cậu đã bị ông ta ghim trong lòng, dù có giết thêm vài người cũng chẳng khác là bao, nếu đã thế, chi bằng chúng ta lợi dụng bốn gã kia làm gián điệp cài trong Dược Vương Cốc cho chúng ta".
Nghe ông lão nói thế, lòng Dương Thanh cũng thoải mái hơn, bèn gật đầu: "Như vậy chúng ta có thể nắm rõ tình hình trong Dược Vương Cốc bất cứ lúc nào muốn, rất tốt".
Lão Cửu nói: "Thực lực của bốn tên kia không kém, nhất là tay cầm đầu, thực lực đã tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù là ở Dược Vương Cốc, cao thủ cấp bậc này cũng sẽ không phải hạng vô danh tiểu tốt".
"Đi thôi! Chúng ta kiếm chỗ nào nghỉ tạm, sau đó chờ người của phủ thành chủ Hoài Thành chủ động tìm tới là được".
Hai mươi phút sau, họ vào đăng kí phòng trong một khách sạn năm sao.
Dọc đường tới khách sạn, hai người có thể cảm nhận được mười mấy luồng hơi thở võ thuật của cao thủ bậc Siêu Phàm Cảnh, hiển nhiên bọn họ đã bị người khác theo dõi sát sao.
Có điều, cả hai đều không quá để ý, nơi này là Hoài Thành, đã có người muốn dẫn dụ Dương Thanh tới Hoài Thành thì tất nhiên sẽ tìm cơ hội ra tay, bọn họ chỉ cần chờ đối phương tới là được.
Dù đã biết Lưu Ba đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành nhưng Dương Thanh và lão Cửu đều không thể cứ thế xông thẳng vào phủ thành chủ Hoài Thành đòi người được, đúng không?
Hoài Thành và Miêu Thành đều là những thành phố lớn có nền võ thuật phát triển cực mạnh, người có thể cắm rễ tại những thành phố võ thuật thế này hầu hết đều là người của những gia tộc võ thuật bản địa.
Thực lực của thành chủ Hoài Thành có lẽ đã đạt đến mức độ sâu không lường được như Miêu thành chủ rồi cũng nên.
Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Ông Cửu, ông đoán xem, thực lực của thành chủ Hoài Thành liệu đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh chưa?"
Lão Cửu cười cười, không hề giấu giếm: "Có thể lên làm thành chủ Hoài Thành thì dĩ nhiên phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng rốt cuộc cảnh giới đến đâu thì chưa biết".
Dương Thanh âm thầm khiếp sợ, vậy là thực lực của thành chủ Hoài Thành thực sự đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sao?
Nay cảnh giới võ thuật của anh mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù kích hoạt huyết mạch cuồng hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng so được với bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Siêu Phàm Bát Cảnh thực sự mạnh cỡ nào, anh biết rất rõ, chớ nói đến thực lực vượt trên cả Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Đúng lúc này, một cơn đau đớn từ trái tim anh lan ra.
"Há!"
Dương Thanh hít mạnh một hơi, cố gắng đè nén cơn đau khi bị cổ trùng Vô Tâm gặm cắn trái tim, không để mình kêu rên đau đớn.
Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận cực kì rõ ràng, cổ trùng Vô Tâm đang gặm nhấm buồng tim anh như thế nào. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người Dương Thanh.
Thấy thế, lão Cửu lập tức biến sắc, đột nhiên vung tay, ấn mười mấy cái lên vị trí trái tim Dương Thanh.
"Nín thở tập trung lại! Vận hành công pháp của cậu để trấn áp cổ trùng Vô Tâm đi!"
Lão Cửu bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Dương Thanh lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành Chiến Thần Quyết, có lẽ nhờ lão Cửu vừa ấn mấy cái lên ngực anh, Dương Thanh cảm thấy cơn đau nơi trái tim đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ là giảm bớt đau đớn thôi, cơn đau vẫn không hề biến mất.
Ngay cả thân thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh còn khó lòng chịu nổi cơn đau này, từ đó có thể đoán biết loại cổ trùng Vô Tâm kia lợi hại ra sao.
Lần này, cơn đau đớn kéo dài chừng năm phút mới kết thúc.
Thấy sắc mặt Dương Thanh đã bình thường trở lại, lão Cửu mới nghiêm nghị nói: "Cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu đã có thể thích nghi với sự trấn áp của cậu rồi, nếu vẫn không thể giải quyết việc này nhanh chóng thì dù cậu sống được qua bảy ngày, trái tim cậu cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng".
"Vừa rồi tôi đã dùng cổ thuật để giảm bớt cơn đau mà cổ trùng Vô Tâm gây ra cho cậu, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến đó, tôi không thể giải quyết con cổ trùng Vô Tâm này cho cậu".
Dương Thanh gật đầu, nói với lão Cửu: "Ông Cửu có thể giúp tôi giảm bớt đau đớn đã là sự giúp đỡ rất lớn đối với tôi rồi".
Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: "Ban đầu tôi định cùng cậu đợi ở đây, đợi đến khi người của Hoài Thành tự tìm đến, nhưng hiện tại xem ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng tìm được Lưu Ba rồi giết chết ông ta mới được".
Nói xong, ông lão bắt đầu chìm vào suy tư.
Dương Thanh biết lão Cửu đang suy nghĩ xem có cách nào tìm ra Lưu Ba, bèn không lên tiếng quấy rầy, chờ ông lão nghĩ xong.
Hồi lâu sau, Lão Cửu mới nặng nề nói: "Miêu thành chủ đoán rằng Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người cậu có thể là do thành chủ Hoài Thành bày mưu nhằm dẫn dụ cậu tới đây".
"Nếu đã thế, chúng ta cứ trực tiếp tới thẳng phủ thành chủ Hoài Thành mới chính là biện pháp tìm ra Lưu Ba nhanh nhất, có điều, một khi tới đó, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, cậu có dám đi không?"
Nghe lão Cửu nói thế, Dương Thanh tức thì trầm mặc.
Lát sau, anh mới nói: "Ông Cửu, tôi đã rơi vào tình cảnh này, thực ra đã không e ngại sống hay chết, nhưng tôi không thể để ông cũng bị liên lụy, tôi tới phủ thành chủ Hoài Thành một mình là được rồi".
Lão Cửu lập tức lắc đầu: "Không được!"
"Miêu thành chủ đã căn dặn, bất kể thế nào cũng phải bảo đảm cậu sống sót rời khỏi Hoài Thành, tôi không thể để mặc cậu một mình liều lĩnh đi vào phủ thành chủ Hoài Thành được".
Dương Thanh kiên trì nói: "Nếu ông không cho tôi đi một mình vào phủ thành chủ Hoài Thành thì chúng ta đừng đi đâu cả, cứ ở đây chờ người của phủ thành chủ Hoài Thành tìm tới đi".
Lão Cửu nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Cậu không còn nhiều thời gian nữa rồi, không thể cứ lãng phí như vậy! Chúng ta sao biết phủ thành chủ Hoài Thành định làm gì, nhỡ đâu chúng ta cứ ở đây chờ, bọn họ vẫn không chịu tới tìm thì sao?"
Dương Thanh bình thản nói: "Vậy thì đó chính là số mệnh của tôi!"
Lão Cửu lập tức trầm mặc, ông lão hiểu rất rõ sự lợi hại của cổ trùng Vô Tâm kia, đó là thứ ngay cả Miêu thành chủ cũng không thể giải quyết nổi, nay bọn họ chỉ còn một cách là giết kẻ thi cổ Lưu Ba thì mới có thể giải quyết triệt để mối nguy hiểm này.
Nhưng Lưu Ba lại đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành, mà nơi này lại là một nơi cực kì nguy hiểm với Dương Thanh.
Nếu để Dương Thanh một mình tới đó, sợ rằng anh chỉ có một đường chết.
Lão Cửu làm vậy là đẩy anh hoàn toàn đứng vào thế đối lập với Dược Vương Cốc.
Bốn gã cao thủ của Dược Vương Cốc đều lộ sắc mặt nặng nề, nhưng vì sợ hãi trước cổ thuật của lão Cửu nên không dám từ chối.
"Được, tôi đồng ý!"
Cuối cùng, bốn người gật đầu nhận lời.
Lão Cửu búng ngón tay, cả bốn đều trúng cổ độc.
Bốn gã kinh sợ kêu lên: "Ông vừa làm gì chúng tôi thế?"
Lão Cửu bèn nói: "Tôi gieo Phệ Tâm Cổ cho các người, nếu dám phản bội tôi, các người sẽ phải chịu nỗi đau như thể trái tim bị cắn nát, cuối cùng sẽ đau đớn mà chết".
"Đừng nghĩ đến chuyện tự sát, bởi vì khi Phệ Tâm Cổ hoạt động, các người sẽ uể oải kiệt sức, đến cả nhấc con dao cũng không làm nổi nữa".
Nghe vậy, cả bốn gã đều tái mặt kinh hoàng, nhất là gã cao thủ cầm đầu mới bị cổ độc của lão Cửu hành hạ một trận.
"Cút đi!"
Lão Cửu quát một tiếng, bốn người vội vã đi ngay.
Đợi khi đám cao thủ này đi khuất, lão Cửu mới quay sang nói với Dương Thanh: "Dược Vương của Dược Vương Cốc là người thế nào, tôi biết rất rõ, một khi đã có xích mích với người này thì hai bên đã thành kẻ thù không thể hòa giải".
"Nếu ông ta đã biết cậu giết hai cao thủ của Dược Vương Cốc thì cậu đã bị ông ta ghim trong lòng, dù có giết thêm vài người cũng chẳng khác là bao, nếu đã thế, chi bằng chúng ta lợi dụng bốn gã kia làm gián điệp cài trong Dược Vương Cốc cho chúng ta".
Nghe ông lão nói thế, lòng Dương Thanh cũng thoải mái hơn, bèn gật đầu: "Như vậy chúng ta có thể nắm rõ tình hình trong Dược Vương Cốc bất cứ lúc nào muốn, rất tốt".
Lão Cửu nói: "Thực lực của bốn tên kia không kém, nhất là tay cầm đầu, thực lực đã tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù là ở Dược Vương Cốc, cao thủ cấp bậc này cũng sẽ không phải hạng vô danh tiểu tốt".
"Đi thôi! Chúng ta kiếm chỗ nào nghỉ tạm, sau đó chờ người của phủ thành chủ Hoài Thành chủ động tìm tới là được".
Hai mươi phút sau, họ vào đăng kí phòng trong một khách sạn năm sao.
Dọc đường tới khách sạn, hai người có thể cảm nhận được mười mấy luồng hơi thở võ thuật của cao thủ bậc Siêu Phàm Cảnh, hiển nhiên bọn họ đã bị người khác theo dõi sát sao.
Có điều, cả hai đều không quá để ý, nơi này là Hoài Thành, đã có người muốn dẫn dụ Dương Thanh tới Hoài Thành thì tất nhiên sẽ tìm cơ hội ra tay, bọn họ chỉ cần chờ đối phương tới là được.
Dù đã biết Lưu Ba đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành nhưng Dương Thanh và lão Cửu đều không thể cứ thế xông thẳng vào phủ thành chủ Hoài Thành đòi người được, đúng không?
Hoài Thành và Miêu Thành đều là những thành phố lớn có nền võ thuật phát triển cực mạnh, người có thể cắm rễ tại những thành phố võ thuật thế này hầu hết đều là người của những gia tộc võ thuật bản địa.
Thực lực của thành chủ Hoài Thành có lẽ đã đạt đến mức độ sâu không lường được như Miêu thành chủ rồi cũng nên.
Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Ông Cửu, ông đoán xem, thực lực của thành chủ Hoài Thành liệu đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh chưa?"
Lão Cửu cười cười, không hề giấu giếm: "Có thể lên làm thành chủ Hoài Thành thì dĩ nhiên phải có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng rốt cuộc cảnh giới đến đâu thì chưa biết".
Dương Thanh âm thầm khiếp sợ, vậy là thực lực của thành chủ Hoài Thành thực sự đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sao?
Nay cảnh giới võ thuật của anh mới tới Siêu Phàm Thất Cảnh, dù kích hoạt huyết mạch cuồng hóa cũng chỉ có thể miễn cưỡng so được với bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Siêu Phàm Bát Cảnh thực sự mạnh cỡ nào, anh biết rất rõ, chớ nói đến thực lực vượt trên cả Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Đúng lúc này, một cơn đau đớn từ trái tim anh lan ra.
"Há!"
Dương Thanh hít mạnh một hơi, cố gắng đè nén cơn đau khi bị cổ trùng Vô Tâm gặm cắn trái tim, không để mình kêu rên đau đớn.
Lúc này thậm chí anh còn cảm nhận cực kì rõ ràng, cổ trùng Vô Tâm đang gặm nhấm buồng tim anh như thế nào. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Chỉ trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người Dương Thanh.
Thấy thế, lão Cửu lập tức biến sắc, đột nhiên vung tay, ấn mười mấy cái lên vị trí trái tim Dương Thanh.
"Nín thở tập trung lại! Vận hành công pháp của cậu để trấn áp cổ trùng Vô Tâm đi!"
Lão Cửu bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Dương Thanh lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành Chiến Thần Quyết, có lẽ nhờ lão Cửu vừa ấn mấy cái lên ngực anh, Dương Thanh cảm thấy cơn đau nơi trái tim đã giảm bớt rất nhiều.
Nhưng cũng chỉ là giảm bớt đau đớn thôi, cơn đau vẫn không hề biến mất.
Ngay cả thân thể đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh còn khó lòng chịu nổi cơn đau này, từ đó có thể đoán biết loại cổ trùng Vô Tâm kia lợi hại ra sao.
Lần này, cơn đau đớn kéo dài chừng năm phút mới kết thúc.
Thấy sắc mặt Dương Thanh đã bình thường trở lại, lão Cửu mới nghiêm nghị nói: "Cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu đã có thể thích nghi với sự trấn áp của cậu rồi, nếu vẫn không thể giải quyết việc này nhanh chóng thì dù cậu sống được qua bảy ngày, trái tim cậu cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng".
"Vừa rồi tôi đã dùng cổ thuật để giảm bớt cơn đau mà cổ trùng Vô Tâm gây ra cho cậu, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến đó, tôi không thể giải quyết con cổ trùng Vô Tâm này cho cậu".
Dương Thanh gật đầu, nói với lão Cửu: "Ông Cửu có thể giúp tôi giảm bớt đau đớn đã là sự giúp đỡ rất lớn đối với tôi rồi".
Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: "Ban đầu tôi định cùng cậu đợi ở đây, đợi đến khi người của Hoài Thành tự tìm đến, nhưng hiện tại xem ra, thời gian của chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải nghĩ cách mau chóng tìm được Lưu Ba rồi giết chết ông ta mới được".
Nói xong, ông lão bắt đầu chìm vào suy tư.
Dương Thanh biết lão Cửu đang suy nghĩ xem có cách nào tìm ra Lưu Ba, bèn không lên tiếng quấy rầy, chờ ông lão nghĩ xong.
Hồi lâu sau, Lão Cửu mới nặng nề nói: "Miêu thành chủ đoán rằng Lưu Ba gieo cổ trùng Vô Tâm vào người cậu có thể là do thành chủ Hoài Thành bày mưu nhằm dẫn dụ cậu tới đây".
"Nếu đã thế, chúng ta cứ trực tiếp tới thẳng phủ thành chủ Hoài Thành mới chính là biện pháp tìm ra Lưu Ba nhanh nhất, có điều, một khi tới đó, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, cậu có dám đi không?"
Nghe lão Cửu nói thế, Dương Thanh tức thì trầm mặc.
Lát sau, anh mới nói: "Ông Cửu, tôi đã rơi vào tình cảnh này, thực ra đã không e ngại sống hay chết, nhưng tôi không thể để ông cũng bị liên lụy, tôi tới phủ thành chủ Hoài Thành một mình là được rồi".
Lão Cửu lập tức lắc đầu: "Không được!"
"Miêu thành chủ đã căn dặn, bất kể thế nào cũng phải bảo đảm cậu sống sót rời khỏi Hoài Thành, tôi không thể để mặc cậu một mình liều lĩnh đi vào phủ thành chủ Hoài Thành được".
Dương Thanh kiên trì nói: "Nếu ông không cho tôi đi một mình vào phủ thành chủ Hoài Thành thì chúng ta đừng đi đâu cả, cứ ở đây chờ người của phủ thành chủ Hoài Thành tìm tới đi".
Lão Cửu nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Cậu không còn nhiều thời gian nữa rồi, không thể cứ lãng phí như vậy! Chúng ta sao biết phủ thành chủ Hoài Thành định làm gì, nhỡ đâu chúng ta cứ ở đây chờ, bọn họ vẫn không chịu tới tìm thì sao?"
Dương Thanh bình thản nói: "Vậy thì đó chính là số mệnh của tôi!"
Lão Cửu lập tức trầm mặc, ông lão hiểu rất rõ sự lợi hại của cổ trùng Vô Tâm kia, đó là thứ ngay cả Miêu thành chủ cũng không thể giải quyết nổi, nay bọn họ chỉ còn một cách là giết kẻ thi cổ Lưu Ba thì mới có thể giải quyết triệt để mối nguy hiểm này.
Nhưng Lưu Ba lại đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành, mà nơi này lại là một nơi cực kì nguy hiểm với Dương Thanh.
Nếu để Dương Thanh một mình tới đó, sợ rằng anh chỉ có một đường chết.