Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1648: Tôi giết thay cô
Cảm nhận được sự nghiêm trọng trong giọng nói của Vô Danh, Dương Thanh thoáng cau mày, xem ra, sư phụ cũng đã biết chút gì đó, có thể người đã biết điều gì về sự việc ba tài phiệt lớn của nước Dương thu mua các doanh nghiệp của Chiêu Châu.
Bằng không, sao sư phụ lại nhắc nhở mình phải bảo đảm an toàn tính mạng?
Dương Thanh bèn nói: "Sư phụ, người yên tâm, con sẽ tự bảo vệ tốt bản thân".
Vô Danh nói: "Được, vậy cứ thế đã nhé!"
Nói xong, ông cụ bèn cúp điện thoại ngay.
Dương Thanh trở lại phòng làm việc, Yoshida vẫn còn đang cố gắng gọi điện thoại đi, sắc mặt ông ta vô cùng căng thẳng, mồ hôi tuôn ướt áo rồi.
"Có kết quả gì không?"
Dương Thanh nhìn sang phía Phùng Giai Di, hỏi.
Phùng Giai Di lắc đầu: "Xem ra ông ta thực sự không biết gì về kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác đâu".
Dương Thanh khẽ gật đầu, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cây bút kí tên trong tay anh bay vút khỏi tay.
"Phụt!"
Cây bút đã xuyên thủng họng Yoshida trong nháy mắt.
Phùng Giai Di kinh ngạc, vội bảo: "Chẳng phải anh đã nói sẽ cho ông ta hai mươi phút sao? Nhỡ đâu trong thời gian còn lại, ông ta tra được kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác thì sao?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Ông ta không tra được đâu".
Một chuyện mà ngay cả sư phụ còn không tiện ra mặt thì sao Yoshida có thể tra được?
Ông ta chỉ là một con tốt nhỏ do gia tộc Yoshida phái tới, chỉ sợ những gã tai to mặt lớn của gia tộc Yoshida còn chưa lộ diện đâu.
Cái chết của Yoshida không gây ra bất cứ sóng gió nào, ngược lại, chuyện tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ giới kinh doanh của Chiêu Châu.
Tính ra trong toàn bộ Chiêu Châu cũng chỉ có chừng hơn chục doanh nghiệp có sản nghiệp đạt tới nghìn tỷ, tập đoàn Nhạn Thanh và tập đoàn Thuận Thiên đều nằm trong số này, nhưng nay tập đoàn Thuận Thiên đã bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, nghĩ thôi cũng biết chuyện này sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào.
Dương Thanh bỗng lên tiếng: "Cô đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài một chuyến!"
Phùng Giai Di bảo: "Để tôi đi cùng anh!"
Dương Thanh lắc đầu, trầm giọng nói: "Cô ở lại đây bảo vệ Mã Siêu và Ngải Lâm, có việc thì gọi ngay cho tôi".
Nay Mã Siêu còn đang hôn mê chưa tỉnh, Ngải Lâm đang ở bên cạnh chăm sóc, Dương Thanh lại vừa giết Yoshida, lúc này, mọi người ở bên cạnh anh đều không được an toàn.
Chí ít, Phùng Giai Di cũng đã là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, có cô ta ở bên cạnh, Dương Thanh mới có thể yên tâm.
Rời khỏi dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lái xe đến thẳng nơi ở của Hạ Hà.
Lúc này trông Hạ Hà bi thương vô cùng, cô ta không khóc lóc kêu than, chỉ ngồi lẳng lặng trên sofa, có điều, nhìn kĩ sẽ thấy trên má cô ta còn vệt nước mắt, hẳn là đã khóc lâu lắm, nước mắt cũng khô rồi.
Dương Thanh đi tới bên cạnh Hạ Hà, nói: "Cô yên tâm, kẻ đứng sau lưng hung thủ giết mẹ cô đã bị tôi xử lí! Tối nay tôi bảo đảm sẽ tìm ra hung thủ thực sự đã hại mẹ cô".
Nghe Dương Thanh nói thế, ánh mắt vốn đang đờ đẫn của Hạ Hà mới xuất hiện đôi nét sống động, đáy mắt còn chất chứa hận thù mãnh liệt, cô ta cắn răng nói: "Tôi muốn tự tay giết kẻ này, để báo thù cho mẹ tôi, được chứ?"
Dương Thanh sửng sốt, anh biết Hạ Hà đang vô cùng đau thương trước cái chết của mẹ mình, nhưng anh không ngờ, Hạ Hà lại muốn tự tay giết người để báo thù.
Từ ánh mắt kiên định và tràn ngập thù hận của Hạ Hà, Dương Thanh biết, Hạ Hà thực sự muốn đích thân trả mối thù này.
Anh gật đầu: "Được!"
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh reo vang, Dương Thanh nhận cuộc gọi, giọng của Tiền Bưu từ ống nghe vọng tới tai anh: "Cậu Thanh, La Thế Hoành đã bị tôi mang ra ngoài, cả tay sát thủ do La Thế Hoành thuê cũng đã bị Ảnh Vệ của chúng ta dẫn tới căn cứ Ảnh Vệ rồi".
Dương Thanh liền nói ngay: "Tôi qua đó ngay đây!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh nhìn Hạ Hà, nói: "Hung thủ đã ở trong tay chúng ta, giờ tôi đưa cô đến đó luôn nhé?"
Hạ Hà nghiến răng nói: "Được!"
Thấy Hạ Hà bừng bừng lửa giận như thế, lòng Dương Thanh bỗng cảm thấy thật khó chịu.
Anh biết Hạ Hà là một cô gái thuần khiết như đóa sen trắng, chưa bao giờ tranh đoạt với ai, nhưng nay, vì cừu hận, cô ta đã trở nên khác hẳn.
Anh có thể hiểu được, mẹ Hạ Hà một thân một mình nuôi cô ta khôn lớn, khó khăn lắm Hạ Hà mới có được chút tiếng tăm trong làng giải trí, chất lượng cuộc sống cũng được nâng cao, mẹ cô ta cũng sắp được thanh nhàn mà hưởng phúc rồi, nhưng đúng vào lúc này, bà ta lại bị người ta giết chết.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trong một khu biệt thự, bên trong khu biệt thự này còn có vài tòa nhà bốn tầng.
Nơi này là căn cứ Ảnh Vệ, thành viên của Ảnh Vệ thường sẽ tiến hành huấn luyện ở nơi này.
"Cậu Thanh!"
Thấy Dương Thanh dẫn theo Hạ Hà đến, Tiền Bưu vội bước tới đón.
Satan đi bên cạnh Tiền Bưu, lên tiếng chào: "Chào sếp!"
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
"Vâng!"
Đoàn người nhanh chóng tới một phòng khách rộng rãi bên dưới lòng đất.
Trong ấy đang có hai gã trung niên rúc ở góc phòng, người run lên bần bật.
Một trong số đó là con rối do gia tộc Yoshida bồi dưỡng, La Thế Hoành.
Người còn lại là tay sát thủ do La Thế Hoành thuê, đồng thời cũng là hung thủ giết mẹ của Hạ Hà.
Khi nhìn thấy gã sát thủ kia, sắc mặt Hạ Hà trở nên dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi quát: "Tao giết mày!"
Nói đến đó, cô ta xông lên đá đánh gã sát thủ như đã phát điên.
Tay sát thủ bị trói chặt, hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng, lại còn mới bị người của Ảnh Vệ đánh cho một trận gần chết, hiện càng không có sức chống trả.
"Vì sao? Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao?"
Hạ Hà vừa điên cuồng rít gào vừa ra sức đá gã sát thủ, khóc nấc lên: "Mẹ tao khổ sở cả đời, vất vả lắm mới đến lúc được hưởng phúc, vậy mà lại bị tên súc sinh là mày giết rồi! Bà ấy mới có năm mươi lăm tuổi! Mày trả mẹ cho tao! Trả mẹ cho tao!"
Trái tim cô ta đã hoàn toàn vỡ nát, điên cuồng như thể lửa giận đè nén vô số năm tháng đến nay đã hoàn toàn bùng nổ ra ngoài.
Dương Thanh vẫn không nhúng tay, mặc Hạ Hà phát tiết nỗi lòng.
Trong lúc Hạ Hà điên cuồng tiết giận, La Thế Hoành co ro một bên đã sợ đến run lập cập.
Khi ông ta bị Tiền Bưu mang về đây từ tay chính phủ, người của Ảnh Vệ đã đánh cho ông ta một trận chết khiếp, hiện giờ ông ta chỉ muốn sống sót.
Hạ Hà phát tiết một chập, nhưng vẫn chưa hết tức giận, chợt thấy bên cạnh có cây gậy bóng chày, cô ta vớ lấy ngay không hề do dự, vung mạnh lên, hung hăng đập xuống đầu gã sát thủ.
"Tao giết mày!"
Thấy cây gậy bóng chày sắp hạ xuống đầu mình, gã sát thủ sợ hãi hét lên: "Đừng!"
"Bộp!"
Đúng lúc này, bóng Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hạ Hà, anh tóm chặt cây gậy lại.
"Hạ Hà, tôi biết hiện giờ cô đang rất căm phẫn, đồng thời cũng rất đau lòng, chỉ muốn giết tên khốn này để báo thù cho mẹ cô, tôi có thể cam đoan với cô, dù cô giết tên súc sinh này cũng sẽ không có ai làm gì cô cả".
Dương Thanh dừng lại, nhìn Hạ Hà bằng ánh mắt phức tạp, anh nói tiếp: "Nhưng cô là một cô gái hiền lành, một người thiện lương đến độ giết một con kiến còn cảm thấy quá tàn nhẫn, cô có chắc, cô muốn giết tên khốn này không?"
"Nếu cô thực sự muốn tên này phải chết, tôi sẽ giết thay cô!"
Bằng không, sao sư phụ lại nhắc nhở mình phải bảo đảm an toàn tính mạng?
Dương Thanh bèn nói: "Sư phụ, người yên tâm, con sẽ tự bảo vệ tốt bản thân".
Vô Danh nói: "Được, vậy cứ thế đã nhé!"
Nói xong, ông cụ bèn cúp điện thoại ngay.
Dương Thanh trở lại phòng làm việc, Yoshida vẫn còn đang cố gắng gọi điện thoại đi, sắc mặt ông ta vô cùng căng thẳng, mồ hôi tuôn ướt áo rồi.
"Có kết quả gì không?"
Dương Thanh nhìn sang phía Phùng Giai Di, hỏi.
Phùng Giai Di lắc đầu: "Xem ra ông ta thực sự không biết gì về kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác đâu".
Dương Thanh khẽ gật đầu, đáy mắt thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cây bút kí tên trong tay anh bay vút khỏi tay.
"Phụt!"
Cây bút đã xuyên thủng họng Yoshida trong nháy mắt.
Phùng Giai Di kinh ngạc, vội bảo: "Chẳng phải anh đã nói sẽ cho ông ta hai mươi phút sao? Nhỡ đâu trong thời gian còn lại, ông ta tra được kế hoạch thu mua của các tài phiệt khác thì sao?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Ông ta không tra được đâu".
Một chuyện mà ngay cả sư phụ còn không tiện ra mặt thì sao Yoshida có thể tra được?
Ông ta chỉ là một con tốt nhỏ do gia tộc Yoshida phái tới, chỉ sợ những gã tai to mặt lớn của gia tộc Yoshida còn chưa lộ diện đâu.
Cái chết của Yoshida không gây ra bất cứ sóng gió nào, ngược lại, chuyện tập đoàn Nhạn Thanh thu mua tập đoàn Thuận Thiên đã trở thành tiêu điểm cho toàn bộ giới kinh doanh của Chiêu Châu.
Tính ra trong toàn bộ Chiêu Châu cũng chỉ có chừng hơn chục doanh nghiệp có sản nghiệp đạt tới nghìn tỷ, tập đoàn Nhạn Thanh và tập đoàn Thuận Thiên đều nằm trong số này, nhưng nay tập đoàn Thuận Thiên đã bị tập đoàn Nhạn Thanh thu mua, nghĩ thôi cũng biết chuyện này sẽ gây ra chấn động lớn cỡ nào.
Dương Thanh bỗng lên tiếng: "Cô đi nghỉ trước đi, tôi ra ngoài một chuyến!"
Phùng Giai Di bảo: "Để tôi đi cùng anh!"
Dương Thanh lắc đầu, trầm giọng nói: "Cô ở lại đây bảo vệ Mã Siêu và Ngải Lâm, có việc thì gọi ngay cho tôi".
Nay Mã Siêu còn đang hôn mê chưa tỉnh, Ngải Lâm đang ở bên cạnh chăm sóc, Dương Thanh lại vừa giết Yoshida, lúc này, mọi người ở bên cạnh anh đều không được an toàn.
Chí ít, Phùng Giai Di cũng đã là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, có cô ta ở bên cạnh, Dương Thanh mới có thể yên tâm.
Rời khỏi dinh thự Vân Phong, Dương Thanh lái xe đến thẳng nơi ở của Hạ Hà.
Lúc này trông Hạ Hà bi thương vô cùng, cô ta không khóc lóc kêu than, chỉ ngồi lẳng lặng trên sofa, có điều, nhìn kĩ sẽ thấy trên má cô ta còn vệt nước mắt, hẳn là đã khóc lâu lắm, nước mắt cũng khô rồi.
Dương Thanh đi tới bên cạnh Hạ Hà, nói: "Cô yên tâm, kẻ đứng sau lưng hung thủ giết mẹ cô đã bị tôi xử lí! Tối nay tôi bảo đảm sẽ tìm ra hung thủ thực sự đã hại mẹ cô".
Nghe Dương Thanh nói thế, ánh mắt vốn đang đờ đẫn của Hạ Hà mới xuất hiện đôi nét sống động, đáy mắt còn chất chứa hận thù mãnh liệt, cô ta cắn răng nói: "Tôi muốn tự tay giết kẻ này, để báo thù cho mẹ tôi, được chứ?"
Dương Thanh sửng sốt, anh biết Hạ Hà đang vô cùng đau thương trước cái chết của mẹ mình, nhưng anh không ngờ, Hạ Hà lại muốn tự tay giết người để báo thù.
Từ ánh mắt kiên định và tràn ngập thù hận của Hạ Hà, Dương Thanh biết, Hạ Hà thực sự muốn đích thân trả mối thù này.
Anh gật đầu: "Được!"
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh reo vang, Dương Thanh nhận cuộc gọi, giọng của Tiền Bưu từ ống nghe vọng tới tai anh: "Cậu Thanh, La Thế Hoành đã bị tôi mang ra ngoài, cả tay sát thủ do La Thế Hoành thuê cũng đã bị Ảnh Vệ của chúng ta dẫn tới căn cứ Ảnh Vệ rồi".
Dương Thanh liền nói ngay: "Tôi qua đó ngay đây!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Thanh nhìn Hạ Hà, nói: "Hung thủ đã ở trong tay chúng ta, giờ tôi đưa cô đến đó luôn nhé?"
Hạ Hà nghiến răng nói: "Được!"
Thấy Hạ Hà bừng bừng lửa giận như thế, lòng Dương Thanh bỗng cảm thấy thật khó chịu.
Anh biết Hạ Hà là một cô gái thuần khiết như đóa sen trắng, chưa bao giờ tranh đoạt với ai, nhưng nay, vì cừu hận, cô ta đã trở nên khác hẳn.
Anh có thể hiểu được, mẹ Hạ Hà một thân một mình nuôi cô ta khôn lớn, khó khăn lắm Hạ Hà mới có được chút tiếng tăm trong làng giải trí, chất lượng cuộc sống cũng được nâng cao, mẹ cô ta cũng sắp được thanh nhàn mà hưởng phúc rồi, nhưng đúng vào lúc này, bà ta lại bị người ta giết chết.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe Phaeton màu đen chậm rãi dừng lại trong một khu biệt thự, bên trong khu biệt thự này còn có vài tòa nhà bốn tầng.
Nơi này là căn cứ Ảnh Vệ, thành viên của Ảnh Vệ thường sẽ tiến hành huấn luyện ở nơi này.
"Cậu Thanh!"
Thấy Dương Thanh dẫn theo Hạ Hà đến, Tiền Bưu vội bước tới đón.
Satan đi bên cạnh Tiền Bưu, lên tiếng chào: "Chào sếp!"
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Dẫn đường!"
"Vâng!"
Đoàn người nhanh chóng tới một phòng khách rộng rãi bên dưới lòng đất.
Trong ấy đang có hai gã trung niên rúc ở góc phòng, người run lên bần bật.
Một trong số đó là con rối do gia tộc Yoshida bồi dưỡng, La Thế Hoành.
Người còn lại là tay sát thủ do La Thế Hoành thuê, đồng thời cũng là hung thủ giết mẹ của Hạ Hà.
Khi nhìn thấy gã sát thủ kia, sắc mặt Hạ Hà trở nên dữ tợn, cô ta nghiến răng nghiến lợi quát: "Tao giết mày!"
Nói đến đó, cô ta xông lên đá đánh gã sát thủ như đã phát điên.
Tay sát thủ bị trói chặt, hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng, lại còn mới bị người của Ảnh Vệ đánh cho một trận gần chết, hiện càng không có sức chống trả.
"Vì sao? Vì sao mày lại giết mẹ tao? Vì sao?"
Hạ Hà vừa điên cuồng rít gào vừa ra sức đá gã sát thủ, khóc nấc lên: "Mẹ tao khổ sở cả đời, vất vả lắm mới đến lúc được hưởng phúc, vậy mà lại bị tên súc sinh là mày giết rồi! Bà ấy mới có năm mươi lăm tuổi! Mày trả mẹ cho tao! Trả mẹ cho tao!"
Trái tim cô ta đã hoàn toàn vỡ nát, điên cuồng như thể lửa giận đè nén vô số năm tháng đến nay đã hoàn toàn bùng nổ ra ngoài.
Dương Thanh vẫn không nhúng tay, mặc Hạ Hà phát tiết nỗi lòng.
Trong lúc Hạ Hà điên cuồng tiết giận, La Thế Hoành co ro một bên đã sợ đến run lập cập.
Khi ông ta bị Tiền Bưu mang về đây từ tay chính phủ, người của Ảnh Vệ đã đánh cho ông ta một trận chết khiếp, hiện giờ ông ta chỉ muốn sống sót.
Hạ Hà phát tiết một chập, nhưng vẫn chưa hết tức giận, chợt thấy bên cạnh có cây gậy bóng chày, cô ta vớ lấy ngay không hề do dự, vung mạnh lên, hung hăng đập xuống đầu gã sát thủ.
"Tao giết mày!"
Thấy cây gậy bóng chày sắp hạ xuống đầu mình, gã sát thủ sợ hãi hét lên: "Đừng!"
"Bộp!"
Đúng lúc này, bóng Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hạ Hà, anh tóm chặt cây gậy lại.
"Hạ Hà, tôi biết hiện giờ cô đang rất căm phẫn, đồng thời cũng rất đau lòng, chỉ muốn giết tên khốn này để báo thù cho mẹ cô, tôi có thể cam đoan với cô, dù cô giết tên súc sinh này cũng sẽ không có ai làm gì cô cả".
Dương Thanh dừng lại, nhìn Hạ Hà bằng ánh mắt phức tạp, anh nói tiếp: "Nhưng cô là một cô gái hiền lành, một người thiện lương đến độ giết một con kiến còn cảm thấy quá tàn nhẫn, cô có chắc, cô muốn giết tên khốn này không?"
"Nếu cô thực sự muốn tên này phải chết, tôi sẽ giết thay cô!"