Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-152
Chương 152: Lại gặp rắc rối
"Mày thoát được không?"
Tay săn ảnh mới chạy được vài bước, một thân hình quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hắn ta hoảng hốt, lập tức xoay người nhìn về phía sau theo bản năng.
Lúc nãy người này vẫn còn ở phía sau cách hắn ta mấy chục mét, vậy mà hắn ta mới xoay người chạy được vài bước, đối phương đã chặn trước mặt hắn ta.
Cuối cùng thì tay săn ảnh cũng chắc chắn người đàn ông trước mặt chính là Dương Thanh, đối tượng bị hắn ta theo đuôi chụp trộm cả một buổi chiều.
"Cậu điên à? Chặn đường tôi làm gì?"
Tay săn ảnh chột dạ nói, cố tỏ ra bình tĩnh định rời đi.
"Đừng vờ vịt nữa, mày đã chụp trộm bọn tao cả một buổi chiều. Mau đưa máy ảnh đây!", Dương Thanh hờ hững cất lời.
"Cậu không phải minh tinh, mẹ nó, ai thèm chụp trộm cậu chứ?", tay săn ảnh bực bội.
Dương Thanh cười gằn: "Nếu không đưa thì tao tự lấy vậy!"
Dứt lời anh lập tức vươn tay về phía chiếc máy ảnh kỹ thuật số.
"Mẹ kiếp, cậu định cướp giật đấy à?"
Tay săn ảnh giận dữ quát, đồng thời vội vàng né tránh.
Việc Dương Thanh muốn làm, hắn ta ngăn sao nổi?
Anh dễ dàng giật lấy máy ảnh.
"Nhóc con, mau đưa máy ảnh cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!", tay săn ảnh đe dọa.
Dương Thanh phớt lờ, cầm máy ảnh mân mê. Tay săn ảnh muốn cướp lại nhưng không cướp được.
Chẳng mấy chốc Dương Thanh đã tìm thấy ảnh chụp trong đó, có những gần một trăm tấm, tất cả đều là ảnh chụp anh và Tần Y ở khu vui chơi.
Có lẽ tên này là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, góc chụp cực kỳ khéo léo, xem tấm ảnh nào cũng thấy Dương Thanh và Tần Y vô cùng thân mật như một cặp tình nhân.
"Mẹ kiếp, cậu trả máy ảnh cho tôi mau!"
Tay săn ảnh giận dữ gào lên. Chẳng dễ gì mới chụp được chừng ấy ảnh, nếu bị Dương Thanh phát hiện thì tiêu đời.
Nhưng hắn ta không ngờ Dương Thanh đã tìm được ảnh chụp, lại còn lướt xem hết một lượt.
Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tay săn ảnh. Hắn ta nhìn vào mắt Dương Thanh, toàn thân lập tức run rẩy, lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu... cậu muốn làm gì?"
Tay săn ảnh lùi về sau vài bước, sợ hãi nhìn Dương Thanh.
"Nói đi, ai sai mày làm?", Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.
"Cậu nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu!", tay săn ảnh giả ngu.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó tháo thẻ nhớ trong ra.
"Cậu làm gì thế? Trả máy ảnh cho tôi!"
Thấy Dương Thanh tháo mất thẻ nhớ, tay săn ảnh biết là mình đã bị lộ, vội vàng xông đến giật lại.
"Bộp!"
Dương Thanh ném mạnh chiếc máy ảnh kỹ thuật số đắt đỏ xuống đất. Với sức của anh, cú ném này mang tính hủy diệt, chiếc máy ảnh lập tức vỡ tan tành, dù có sửa cũng chẳng có bất kỳ tia hi vọng nào.
Mà thẻ nhớ cũng bị anh bẻ thành mảnh vụn rồi tiện tay vứt vào thùng rác.
"Cậu... cậu dám đập máy ảnh của tôi, tôi liều mạng với cậu!"
Tay săn ảnh thấy máy ảnh bị hỏng thì lửa giận thiêu đốt lý trí, lập tức lao tới Dương Thanh.
"Rầm!"
Dương Thanh đạp hắn ta bay ra mấy mét, ngã rầm xuống đất la oai oái.
"Nói đi, rốt cuộc ai sai mày tới? Nếu không nói thì tao không ngại khiến mày mãi mãi không bao giờ chụp ảnh được nữa".
Dương Thanh đi đến, giẫm lên tay của hắn ta. Một khi anh dẫm mạnh thì cái tay này sẽ lập tức tàn phế.
Tay săn ảnh cảm nhận được áp lực từ mu bàn tay, mặt hắn ta biến sắc, cuống quít gào lên: "Có người tìm đến phòng làm việc của tôi, trả tôi mười nghìn tệ, bảo tôi chụp ảnh thân mật của cậu và bạn gái. Nhưng tôi không biết ông ta là ai".
Tay săn ảnh thật sự sợ hãi, hắn ta kiếm sống bằng nghề này, nếu tay tàn phế thì coi như toi đời.
Dương Thanh lại hỏi: "Phòng làm việc của mày ở đâu? Kẻ đó tìm mày chụp ảnh bọn tao khi nào?"
"Studio Nghệ Kiệt số nhà 500 đường Dân Thái. Hai tiếng trước, một người trung niên tìm tôi, yêu cầu tôi lập tức đến khu vui chơi Giang Hải chụp ảnh", tay săn ảnh vội vàng khai thật.
Lúc này Dương Thanh mới thả chân ra, lạnh lùng quát: "Cút!"
Tay săn ảnh mừng như được đặc xá, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Dương Thanh lấy di động ra gọi điện: "Hai tiếng trước, có một người trung niên đến Studio Nghệ Kiệt số nhà 500 đường Dân Thái. Điều tra cho tôi xem rốt cuộc kẻ này là ai?"
Dương Thanh đã đoán được sơ sơ nhưng vẫn cần xác nhận lại.
Lần trước, ở chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh tại Giang Hải, sau khi Lạc Bân bổ nhiệm Tần Y lên làm phó tổng giám đốc chi nhánh, có một tên trưởng phòng bày tỏ thái độ không phục. Sau đó, tên trưởng phòng này bị Lạc Bân đuổi ra khỏi công ty nhưng đột nhiên lại nhảy lầu tự tử.
Hơn nữa, Dương Thanh điều tra ra được người đứng sau tên trưởng phòng đó là phó tổng giám đốc của tổng công ty Nhạn Thanh. Sau khi ông này vào gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô thì mất dấu.
Ngoài ra còn có người rêu rao khắp Giang Hải chuyện tập đoàn Nhạn Thanh đã tách khỏi gia tộc Vũ Văn khiến cho sự phát triển của tập đoàn Nhạn Thanh gặp nhiều trắc trở.
Tất cả những chuyện này cho thấy trong gia tộc Vũ Văn có người muốn phá hủy chi nhánh tại Giang Hải.
Rất có thể là chuyện hôm nay cũng có liên quan đến gia tộc Vũ Văn.
Dương Thanh nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên sắc bén. Anh lẩm bẩm: "Không cần biết mày là ai, nếu mày dám ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh, tao sẽ không bỏ qua!"
Đối với Dương Thanh, tập đoàn Nhạn Thanh không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng nó là thứ duy nhất mẹ để lại cho anh, anh sẽ liều mạng bảo vệ dù chỉ là một tờ giấy.
"Anh rể, nhà vệ sinh ở đây mà? Sao anh chạy xa thế?"
Thấy Dương Thanh quay lại, Tần Y cười hì hì chỉ vào nhà vệ sinh công cộng ngay bên cạnh.
Nhìn thấy Tần Y, Dương Thanh mới thôi khó chịu, mỉm cười nói: "Lúc nãy vội quá nên không nhìn thấy. Chúng ta đi đón Tiêu Tiêu thôi!"
Tần Y đã chơi suốt buổi chiều, tâm trạng đã khá hơn nhiều, xem ra chuyện hồi trưa không ảnh hưởng quá lớn tới cô ta.
Dương Thanh khẽ thở phào, lái chiếc xe Phaeton đi tới trường mầm non Lam Thiên.
Trong một căn biệt thự sang trọng của gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô.
Một thanh niên trẻ ngồi trên sofa bằng gỗ sưa đắt đỏ, tay bưng một chén rượu vang quý giá khẽ lắc qua lắc lại.
Một người trung niên đứng trước mặt anh ta, thấp thỏm nói: "Tôi không ngờ thằng nhãi kia có thể cứu con bé đó. Vốn dĩ tôi muốn xoay chuyển tình thế nhưng lại thất bại, xin cậu Bân trách phạt!"
"Việc này không phải lỗi của ông, là tôi đã xem thường thằng nhãi kia. Nó sống dai như gián vậy, xem ra muốn chơi chết nó chẳng dễ dàng".
Cậu Bân nhếch môi cười, hờ hững cất lời.
"Cậu Bân, tôi thấy cần gì phải phiền phức thế? Chi bằng cứ tìm sát thủ khử cậu ta đi, thế là xong chuyện mà?", người trung niên dè dặt lên tiếng.
"Ông nội đã giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nó, nếu khử nó thì ông nội nhất định sẽ điều tra đến cùng".
Cậu Bân híp mắt nói: "Nhưng mà không sao, tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mẹ nó để lại cho nó, chỉ cần hủy hoại tập đoàn Nhạn Thanh thì ắt có thể khiến nó sống không bằng chết".
"Tại sao chúng ta không trực tiếp ra tay với tổng công ty mà phải đối phó với một chi nhánh Giang Hải nhỏ nhoi?", người trung niên không tài nào hiểu nổi.
"Ngu xuẩn! Ông cụ ghét nhất là kẻ nào làm trái mệnh lệnh của mình".
Cậu Bân cười gằn: "Bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã giao cho Dương Thanh, mà tổng công ty lại ở Yến Đô. Ra tay ngay trước mắt ông cụ, ông chê tôi được cưng chiều quá hả?"
"Cậu Bân, là tôi dốt nát".
Người đàn ông trung niên hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Được rồi, đứng lên đi".
Cậu Bân lạnh nhạt nói: "Tôi không cần biết ông dùng cách nào, nhất định phải tiêu diệt chi nhánh Giang Hải trong vòng một tháng cho tôi!"
Người đàn ông trung niên run lên, vội vàng đáp: "Cậu Bân yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu thất vọng!"
Tại trường mầm non Lam Thiên ở Giang Hải.
Dương Thanh đã đón Tiêu Tiêu, đang định rời đi thì phát hiện cách đó không xa có mấy bóng người đang theo dõi mình.
Anh nhíu mày, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Không biết lần này là người do kẻ nào phái tới?
Bọn họ đến trường mẫu giáo tìm mình là muốn cảnh cáo mình sao?
Trong mắt Dương Thanh dấy lên ý muốn giết người. Bất kể kẻ nào muốn đối phó anh, anh đều chấp nhận được, nhưng chặn anh ở cổng trường mẫu giáo thì chẳng khác nào chui đầu vào chỗ chết.
"Y Y, đột nhiên anh nhớ ra còn có chút việc phải xử lý, em lái xe đưa Tiêu Tiêu về nhà trước được không?", Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Tần Y không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ cho là Dương Thanh đang bận. Vì vậy, cô ta vội trả lời: "Có gì đâu mà không được? Vậy em lái xe đưa Tiêu Tiêu về nhà, anh tự bắt xe nhé!"
"Tạm biệt bố!"
Ở cùng Dương Thanh đã lâu, Tiêu Tiêu không quấn bố như hồi mới gặp nữa.
"Tạm biệt Tiêu Tiêu!"
Dương Thanh tươi cười vẫy tay.
Dương Thanh dõi mắt nhìn theo Tần Y lái xe rời đi, sau đó đi thẳng về phía mấy người kia.
- ---------------------------
"Mày thoát được không?"
Tay săn ảnh mới chạy được vài bước, một thân hình quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hắn ta hoảng hốt, lập tức xoay người nhìn về phía sau theo bản năng.
Lúc nãy người này vẫn còn ở phía sau cách hắn ta mấy chục mét, vậy mà hắn ta mới xoay người chạy được vài bước, đối phương đã chặn trước mặt hắn ta.
Cuối cùng thì tay săn ảnh cũng chắc chắn người đàn ông trước mặt chính là Dương Thanh, đối tượng bị hắn ta theo đuôi chụp trộm cả một buổi chiều.
"Cậu điên à? Chặn đường tôi làm gì?"
Tay săn ảnh chột dạ nói, cố tỏ ra bình tĩnh định rời đi.
"Đừng vờ vịt nữa, mày đã chụp trộm bọn tao cả một buổi chiều. Mau đưa máy ảnh đây!", Dương Thanh hờ hững cất lời.
"Cậu không phải minh tinh, mẹ nó, ai thèm chụp trộm cậu chứ?", tay săn ảnh bực bội.
Dương Thanh cười gằn: "Nếu không đưa thì tao tự lấy vậy!"
Dứt lời anh lập tức vươn tay về phía chiếc máy ảnh kỹ thuật số.
"Mẹ kiếp, cậu định cướp giật đấy à?"
Tay săn ảnh giận dữ quát, đồng thời vội vàng né tránh.
Việc Dương Thanh muốn làm, hắn ta ngăn sao nổi?
Anh dễ dàng giật lấy máy ảnh.
"Nhóc con, mau đưa máy ảnh cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!", tay săn ảnh đe dọa.
Dương Thanh phớt lờ, cầm máy ảnh mân mê. Tay săn ảnh muốn cướp lại nhưng không cướp được.
Chẳng mấy chốc Dương Thanh đã tìm thấy ảnh chụp trong đó, có những gần một trăm tấm, tất cả đều là ảnh chụp anh và Tần Y ở khu vui chơi.
Có lẽ tên này là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, góc chụp cực kỳ khéo léo, xem tấm ảnh nào cũng thấy Dương Thanh và Tần Y vô cùng thân mật như một cặp tình nhân.
"Mẹ kiếp, cậu trả máy ảnh cho tôi mau!"
Tay săn ảnh giận dữ gào lên. Chẳng dễ gì mới chụp được chừng ấy ảnh, nếu bị Dương Thanh phát hiện thì tiêu đời.
Nhưng hắn ta không ngờ Dương Thanh đã tìm được ảnh chụp, lại còn lướt xem hết một lượt.
Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tay săn ảnh. Hắn ta nhìn vào mắt Dương Thanh, toàn thân lập tức run rẩy, lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Cậu... cậu muốn làm gì?"
Tay săn ảnh lùi về sau vài bước, sợ hãi nhìn Dương Thanh.
"Nói đi, ai sai mày làm?", Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.
"Cậu nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu!", tay săn ảnh giả ngu.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó tháo thẻ nhớ trong ra.
"Cậu làm gì thế? Trả máy ảnh cho tôi!"
Thấy Dương Thanh tháo mất thẻ nhớ, tay săn ảnh biết là mình đã bị lộ, vội vàng xông đến giật lại.
"Bộp!"
Dương Thanh ném mạnh chiếc máy ảnh kỹ thuật số đắt đỏ xuống đất. Với sức của anh, cú ném này mang tính hủy diệt, chiếc máy ảnh lập tức vỡ tan tành, dù có sửa cũng chẳng có bất kỳ tia hi vọng nào.
Mà thẻ nhớ cũng bị anh bẻ thành mảnh vụn rồi tiện tay vứt vào thùng rác.
"Cậu... cậu dám đập máy ảnh của tôi, tôi liều mạng với cậu!"
Tay săn ảnh thấy máy ảnh bị hỏng thì lửa giận thiêu đốt lý trí, lập tức lao tới Dương Thanh.
"Rầm!"
Dương Thanh đạp hắn ta bay ra mấy mét, ngã rầm xuống đất la oai oái.
"Nói đi, rốt cuộc ai sai mày tới? Nếu không nói thì tao không ngại khiến mày mãi mãi không bao giờ chụp ảnh được nữa".
Dương Thanh đi đến, giẫm lên tay của hắn ta. Một khi anh dẫm mạnh thì cái tay này sẽ lập tức tàn phế.
Tay săn ảnh cảm nhận được áp lực từ mu bàn tay, mặt hắn ta biến sắc, cuống quít gào lên: "Có người tìm đến phòng làm việc của tôi, trả tôi mười nghìn tệ, bảo tôi chụp ảnh thân mật của cậu và bạn gái. Nhưng tôi không biết ông ta là ai".
Tay săn ảnh thật sự sợ hãi, hắn ta kiếm sống bằng nghề này, nếu tay tàn phế thì coi như toi đời.
Dương Thanh lại hỏi: "Phòng làm việc của mày ở đâu? Kẻ đó tìm mày chụp ảnh bọn tao khi nào?"
"Studio Nghệ Kiệt số nhà 500 đường Dân Thái. Hai tiếng trước, một người trung niên tìm tôi, yêu cầu tôi lập tức đến khu vui chơi Giang Hải chụp ảnh", tay săn ảnh vội vàng khai thật.
Lúc này Dương Thanh mới thả chân ra, lạnh lùng quát: "Cút!"
Tay săn ảnh mừng như được đặc xá, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Dương Thanh lấy di động ra gọi điện: "Hai tiếng trước, có một người trung niên đến Studio Nghệ Kiệt số nhà 500 đường Dân Thái. Điều tra cho tôi xem rốt cuộc kẻ này là ai?"
Dương Thanh đã đoán được sơ sơ nhưng vẫn cần xác nhận lại.
Lần trước, ở chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh tại Giang Hải, sau khi Lạc Bân bổ nhiệm Tần Y lên làm phó tổng giám đốc chi nhánh, có một tên trưởng phòng bày tỏ thái độ không phục. Sau đó, tên trưởng phòng này bị Lạc Bân đuổi ra khỏi công ty nhưng đột nhiên lại nhảy lầu tự tử.
Hơn nữa, Dương Thanh điều tra ra được người đứng sau tên trưởng phòng đó là phó tổng giám đốc của tổng công ty Nhạn Thanh. Sau khi ông này vào gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô thì mất dấu.
Ngoài ra còn có người rêu rao khắp Giang Hải chuyện tập đoàn Nhạn Thanh đã tách khỏi gia tộc Vũ Văn khiến cho sự phát triển của tập đoàn Nhạn Thanh gặp nhiều trắc trở.
Tất cả những chuyện này cho thấy trong gia tộc Vũ Văn có người muốn phá hủy chi nhánh tại Giang Hải.
Rất có thể là chuyện hôm nay cũng có liên quan đến gia tộc Vũ Văn.
Dương Thanh nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên sắc bén. Anh lẩm bẩm: "Không cần biết mày là ai, nếu mày dám ra tay với tập đoàn Nhạn Thanh, tao sẽ không bỏ qua!"
Đối với Dương Thanh, tập đoàn Nhạn Thanh không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng nó là thứ duy nhất mẹ để lại cho anh, anh sẽ liều mạng bảo vệ dù chỉ là một tờ giấy.
"Anh rể, nhà vệ sinh ở đây mà? Sao anh chạy xa thế?"
Thấy Dương Thanh quay lại, Tần Y cười hì hì chỉ vào nhà vệ sinh công cộng ngay bên cạnh.
Nhìn thấy Tần Y, Dương Thanh mới thôi khó chịu, mỉm cười nói: "Lúc nãy vội quá nên không nhìn thấy. Chúng ta đi đón Tiêu Tiêu thôi!"
Tần Y đã chơi suốt buổi chiều, tâm trạng đã khá hơn nhiều, xem ra chuyện hồi trưa không ảnh hưởng quá lớn tới cô ta.
Dương Thanh khẽ thở phào, lái chiếc xe Phaeton đi tới trường mầm non Lam Thiên.
Trong một căn biệt thự sang trọng của gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô.
Một thanh niên trẻ ngồi trên sofa bằng gỗ sưa đắt đỏ, tay bưng một chén rượu vang quý giá khẽ lắc qua lắc lại.
Một người trung niên đứng trước mặt anh ta, thấp thỏm nói: "Tôi không ngờ thằng nhãi kia có thể cứu con bé đó. Vốn dĩ tôi muốn xoay chuyển tình thế nhưng lại thất bại, xin cậu Bân trách phạt!"
"Việc này không phải lỗi của ông, là tôi đã xem thường thằng nhãi kia. Nó sống dai như gián vậy, xem ra muốn chơi chết nó chẳng dễ dàng".
Cậu Bân nhếch môi cười, hờ hững cất lời.
"Cậu Bân, tôi thấy cần gì phải phiền phức thế? Chi bằng cứ tìm sát thủ khử cậu ta đi, thế là xong chuyện mà?", người trung niên dè dặt lên tiếng.
"Ông nội đã giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nó, nếu khử nó thì ông nội nhất định sẽ điều tra đến cùng".
Cậu Bân híp mắt nói: "Nhưng mà không sao, tập đoàn Nhạn Thanh là thứ duy nhất mẹ nó để lại cho nó, chỉ cần hủy hoại tập đoàn Nhạn Thanh thì ắt có thể khiến nó sống không bằng chết".
"Tại sao chúng ta không trực tiếp ra tay với tổng công ty mà phải đối phó với một chi nhánh Giang Hải nhỏ nhoi?", người trung niên không tài nào hiểu nổi.
"Ngu xuẩn! Ông cụ ghét nhất là kẻ nào làm trái mệnh lệnh của mình".
Cậu Bân cười gằn: "Bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã giao cho Dương Thanh, mà tổng công ty lại ở Yến Đô. Ra tay ngay trước mắt ông cụ, ông chê tôi được cưng chiều quá hả?"
"Cậu Bân, là tôi dốt nát".
Người đàn ông trung niên hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Được rồi, đứng lên đi".
Cậu Bân lạnh nhạt nói: "Tôi không cần biết ông dùng cách nào, nhất định phải tiêu diệt chi nhánh Giang Hải trong vòng một tháng cho tôi!"
Người đàn ông trung niên run lên, vội vàng đáp: "Cậu Bân yên tâm, tôi tuyệt đối không để cậu thất vọng!"
Tại trường mầm non Lam Thiên ở Giang Hải.
Dương Thanh đã đón Tiêu Tiêu, đang định rời đi thì phát hiện cách đó không xa có mấy bóng người đang theo dõi mình.
Anh nhíu mày, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Không biết lần này là người do kẻ nào phái tới?
Bọn họ đến trường mẫu giáo tìm mình là muốn cảnh cáo mình sao?
Trong mắt Dương Thanh dấy lên ý muốn giết người. Bất kể kẻ nào muốn đối phó anh, anh đều chấp nhận được, nhưng chặn anh ở cổng trường mẫu giáo thì chẳng khác nào chui đầu vào chỗ chết.
"Y Y, đột nhiên anh nhớ ra còn có chút việc phải xử lý, em lái xe đưa Tiêu Tiêu về nhà trước được không?", Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Tần Y không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ cho là Dương Thanh đang bận. Vì vậy, cô ta vội trả lời: "Có gì đâu mà không được? Vậy em lái xe đưa Tiêu Tiêu về nhà, anh tự bắt xe nhé!"
"Tạm biệt bố!"
Ở cùng Dương Thanh đã lâu, Tiêu Tiêu không quấn bố như hồi mới gặp nữa.
"Tạm biệt Tiêu Tiêu!"
Dương Thanh tươi cười vẫy tay.
Dương Thanh dõi mắt nhìn theo Tần Y lái xe rời đi, sau đó đi thẳng về phía mấy người kia.
- ---------------------------