Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1643: Sống sót rời đi
Hạ Hà nhìn người trung niên xa lạ trước mặt, vô cùng hoảng hốt. Cô ta căng thẳng nói: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao tôi phải đi với ông chứ?”
Người trung niên cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Đương nhiên phải có việc thì tôi mới mời cô đi rồi, nếu cô Hạ không muốn bị đau thì tốt nhất đừng nên phản kháng”.
Hạ Hà biết có chống cự cũng vô dụng, còn có thể bị thương.
Thế là cô ta cắn răng, nói: “Tôi sẽ đi với ông!”
Người trung niên cũng không hạn chế sự tự do của Hạ Hà, định đưa cô ta rời đi.
“Hà à, đây là ai vậy?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước đến.
Thấy Hạ Hà đang chuẩn bị rời đi với một người đàn ông trung niên, bà ta không khỏi nhíu mày.
Bà ta biết hết bạn bè và đồng nghiệp của Hạ Hà, người trung niên trước mặt có dáng vẻ dữ dằn, vừa nhìn đã thấy không giống như người tốt.
Hạ Hà vội nói: “Mẹ, đây là bạn con, con với ông ta ra ngoài một chuyến”.
Cô ta nói rồi giục: “Chúng ta mau đi thôi!”
Người trung niên mỉm cười với Lục Văn Tĩnh - mẹ Hạ Hà rồi rời đi với cô ta.
“Rầm!”
Đúng lúc người trung niên quay đi, đầu ông ta bị một vật nặng đập trúng.
“Hà à, chạy đi!”
Lục Văn Tĩnh quát lên với Hạ Hà.
Hạ Hà sững sờ, không sao ngờ được Lục Văn Tĩnh sẽ đập bình hoa vào đầu người trung niên.
Bình hoa vỡ, người trung niên cũng vỡ đầu theo, mặt ông ta đầm đìa máu.
Trong mắt ông ta lóe lên vẻ tàn nhẫn, ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Lục Văn Tĩnh: “Mày chán sống à!”
Ông ta bỗng rút dao ra, đâm về phía Lục Văn Tĩnh.
“Phập!”
Máu tươi túa ra, con dao trong tay người trung niên cắm vào người Lục Văn Tĩnh, chỉ còn một nửa cán dao ở ngoài.
“Mẹ!”
Hạ Hà hét một tiếng xé lòng.
Lục Văn Tĩnh ôm chặt lấy người trung niên, cắn răng: “Con mau chạy đi!”
“Không!”
Hạ Hà đau khổ hét, định đưa Lục Văn Tĩnh đi cùng.
Lục Văn Tĩnh nhìn Hạ Hà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Xem như mẹ xin con, mau chạy đi!”
“Con đàn bà khốn kiếp, còn dám đánh tao, ông đây giết mày!”
Người trung niên lập tức nổi giận, bỗng rút dao ra khỏi người Lục Văn Tĩnh rồi đâm nhát nữa.
“Không, không!”
Hạ Hà luống cuống, kích động gào khóc.
Lục Văn Tĩnh vẫn ôm chặt lấy người trung niên, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, khóe miệng rỉ máu, trong mắt bà ta tràn ngập sự cầu khẩn, bà ta đang xin Hạ Hà rời đi.
“Mẹ!”
Hạ Hà khóc đến mức đứt ruột đứt gan, thấy mẹ mình bị đâm mấy nhát liên tiếp, cô ta cảm thấy thế giới của mình cũng sụp đổ rồi.
Ánh mắt của Lục Văn Tĩnh dần tản ra, đôi tay đang ôm chặt lấy người trung niên cũng hạ xuống đầy yếu ớt.
Hạ Hà nhìn người trung niên với vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!”
Cô ta nói rồi quay người bỏ chạy, không chần chừ nữa.
“Cô chạy được chắc?”
Người trung niên mỉm cười tàn nhẫn, như thể việc ông ta giết người chỉ như giẫm chết một con kiến vậy.
Hạ Hà vừa chạy ra khỏi biệt thự thì đã bị người trung niên bắt kịp. Ông ta tóm lấy tóc cô ta.
Người trung niên mỉm cười độc ác, nhìn về phía Hạ Hà: “Người đẹp à, đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!”
Cùng lúc đó, ở dinh thự Vân Phong, Dương Thanh vừa về đến nhà, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Dương Thanh cầm lên xem, là cuộc gọi của Hạ Hà, nhưng đúng lúc anh đang định nghe thì cuộc gọi lại bị ngắt.
Dương Thanh gọi lại, nhưng không có ai nghe.
Dương Thanh lẩm bẩm: “Chắc là gọi nhầm nhỉ?”
Anh nói rồi đứng dậy vào phòng tắm, tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Anh vừa mở tivi lên thì đã thấy một tin.
“Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người, nghe đồn bà Lục - người bị hại là mẹ của ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, hiện giờ cô Hạ cũng đã mất liên lạc, cảnh sát đang tiến hành điều tra thêm!”
Tin tức rất ngắn, Dương Thanh nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an.
Anh biết mẹ Hạ Hà họ Lục, hơn nữa tin tức còn cho biết người bị hại là ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, lại liên tưởng đến cuộc gọi nhỡ của Hạ Hà trước đó, anh lập tức lấy điện thoại ra bấm số, lạnh lùng nói: “Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người ác ý, có phải người bị hại tên Lục Văn Tĩnh không? Ngôi sao nữ họ Hạ là Hạ Hà à?”
Dương Thanh nhanh chóng nhận được câu trả lời, khi xác nhận người bị hại chính là Lục Văn Tĩnh, trên mặt anh tràn ngập vẻ tức giận.
Dương Thanh giận dữ đến cực điểm: “Rốt cuộc là ai mà lại độc ác đến thế? Lại tàn nhẫn sát hại một người phụ nữ trung niên vô tội?”
Anh hết sức lo lắng, liên tục gọi điện cho Hạ Hà nhưng không có ai nghe.
Dương Thanh bấm số Tiền Bưu, tức giận nói: “Điều tra cho tôi, rốt cuộc Hạ Hà gặp chuyện gì rồi?”
Anh vừa cúp máy thì đã nhận được cuộc gọi từ số lạ: “Cậu là Dương Thanh à? Bạn cậu - Hạ Hà đang nằm trong tay tôi, tôi cho cậu một tiếng để ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với ông Yoshida, bằng không, tôi cũng không thể cam đoan liệu bạn cậu có gặp chuyện gì không đấy”.
Đối phương nói rồi cúp máy luôn.
Lửa giận lập tức bùng nổ từ người Dương Thanh.
“Rầm!”
Nền đá cẩm thạch dưới chân anh lập tức vỡ nát.
Anh cứ tưởng Lục Văn Tĩnh bị sát hại vì đắc tội ai đó, nào ngờ cái chết của Lục Văn Tĩnh lại có liên quan đến anh.
Bây giờ Hạ Hà vẫn đang nằm trong tay đối phương.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới gọi cho Lạc Bân, cắn răng: “Lập tức liên lạc với Yoshida, bảo tôi đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng nói cho ông ta biết, nếu bạn tôi gặp bất trắc, ông ta cứ chờ chết đi!”
Lạc Bân thầm kinh hãi, như cảm nhận được lửa giận của Dương Thanh qua điện thoại, vội đáp ngay: “Vâng, tôi sẽ liên lạc với Yoshida”.
Lúc này, trong một tòa nhà cao cấp ở Yến Đô.
Sắc mặt Yoshida hết sức khó coi, ông ta tát La Thế Hoành, tức giận quát: “Tôi chỉ bảo ông đưa Hạ Hà về đây thôi, chuyện của mẹ Hạ Hà là sao hả? Bây giờ cái chết của bà ta đã lên trang nhất các tờ báo ở Yến Đô rồi đấy”.
La Thế Hoành sợ đến mức run lẩy bẩy, vội quỳ xuống, nói với vẻ sợ hãi: “Ông Yoshida, xin lỗi ông! Tôi cũng không ngờ tên khốn đó lại giết mẹ Hạ Hà, càng không ngờ chuyện này sẽ bị truyền khắp Yến Đô, ông Yoshida, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của La Thế Hoành bỗng vang lên, ngay sau đó, giọng Lạc Bân truyền đến: “Nói cho Yoshida biết, chủ tịch Dương đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng nếu các người làm hại bạn của chủ tịch Dương, chủ tịch Dương cam đoan sẽ không để các người sống sót rời khỏi Yến Đô nữa”.
Chương 1643: Sống sót rời đi
Người trung niên cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Đương nhiên phải có việc thì tôi mới mời cô đi rồi, nếu cô Hạ không muốn bị đau thì tốt nhất đừng nên phản kháng”.
Hạ Hà biết có chống cự cũng vô dụng, còn có thể bị thương.
Thế là cô ta cắn răng, nói: “Tôi sẽ đi với ông!”
Người trung niên cũng không hạn chế sự tự do của Hạ Hà, định đưa cô ta rời đi.
“Hà à, đây là ai vậy?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị bước đến.
Thấy Hạ Hà đang chuẩn bị rời đi với một người đàn ông trung niên, bà ta không khỏi nhíu mày.
Bà ta biết hết bạn bè và đồng nghiệp của Hạ Hà, người trung niên trước mặt có dáng vẻ dữ dằn, vừa nhìn đã thấy không giống như người tốt.
Hạ Hà vội nói: “Mẹ, đây là bạn con, con với ông ta ra ngoài một chuyến”.
Cô ta nói rồi giục: “Chúng ta mau đi thôi!”
Người trung niên mỉm cười với Lục Văn Tĩnh - mẹ Hạ Hà rồi rời đi với cô ta.
“Rầm!”
Đúng lúc người trung niên quay đi, đầu ông ta bị một vật nặng đập trúng.
“Hà à, chạy đi!”
Lục Văn Tĩnh quát lên với Hạ Hà.
Hạ Hà sững sờ, không sao ngờ được Lục Văn Tĩnh sẽ đập bình hoa vào đầu người trung niên.
Bình hoa vỡ, người trung niên cũng vỡ đầu theo, mặt ông ta đầm đìa máu.
Trong mắt ông ta lóe lên vẻ tàn nhẫn, ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Lục Văn Tĩnh: “Mày chán sống à!”
Ông ta bỗng rút dao ra, đâm về phía Lục Văn Tĩnh.
“Phập!”
Máu tươi túa ra, con dao trong tay người trung niên cắm vào người Lục Văn Tĩnh, chỉ còn một nửa cán dao ở ngoài.
“Mẹ!”
Hạ Hà hét một tiếng xé lòng.
Lục Văn Tĩnh ôm chặt lấy người trung niên, cắn răng: “Con mau chạy đi!”
“Không!”
Hạ Hà đau khổ hét, định đưa Lục Văn Tĩnh đi cùng.
Lục Văn Tĩnh nhìn Hạ Hà bằng đôi mắt đỏ hoe: “Xem như mẹ xin con, mau chạy đi!”
“Con đàn bà khốn kiếp, còn dám đánh tao, ông đây giết mày!”
Người trung niên lập tức nổi giận, bỗng rút dao ra khỏi người Lục Văn Tĩnh rồi đâm nhát nữa.
“Không, không!”
Hạ Hà luống cuống, kích động gào khóc.
Lục Văn Tĩnh vẫn ôm chặt lấy người trung niên, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, khóe miệng rỉ máu, trong mắt bà ta tràn ngập sự cầu khẩn, bà ta đang xin Hạ Hà rời đi.
“Mẹ!”
Hạ Hà khóc đến mức đứt ruột đứt gan, thấy mẹ mình bị đâm mấy nhát liên tiếp, cô ta cảm thấy thế giới của mình cũng sụp đổ rồi.
Ánh mắt của Lục Văn Tĩnh dần tản ra, đôi tay đang ôm chặt lấy người trung niên cũng hạ xuống đầy yếu ớt.
Hạ Hà nhìn người trung niên với vẻ căm hận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!”
Cô ta nói rồi quay người bỏ chạy, không chần chừ nữa.
“Cô chạy được chắc?”
Người trung niên mỉm cười tàn nhẫn, như thể việc ông ta giết người chỉ như giẫm chết một con kiến vậy.
Hạ Hà vừa chạy ra khỏi biệt thự thì đã bị người trung niên bắt kịp. Ông ta tóm lấy tóc cô ta.
Người trung niên mỉm cười độc ác, nhìn về phía Hạ Hà: “Người đẹp à, đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!”
Cùng lúc đó, ở dinh thự Vân Phong, Dương Thanh vừa về đến nhà, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Dương Thanh cầm lên xem, là cuộc gọi của Hạ Hà, nhưng đúng lúc anh đang định nghe thì cuộc gọi lại bị ngắt.
Dương Thanh gọi lại, nhưng không có ai nghe.
Dương Thanh lẩm bẩm: “Chắc là gọi nhầm nhỉ?”
Anh nói rồi đứng dậy vào phòng tắm, tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Anh vừa mở tivi lên thì đã thấy một tin.
“Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người, nghe đồn bà Lục - người bị hại là mẹ của ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, hiện giờ cô Hạ cũng đã mất liên lạc, cảnh sát đang tiến hành điều tra thêm!”
Tin tức rất ngắn, Dương Thanh nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an.
Anh biết mẹ Hạ Hà họ Lục, hơn nữa tin tức còn cho biết người bị hại là ngôi sao họ Hạ đang nổi tiếng, lại liên tưởng đến cuộc gọi nhỡ của Hạ Hà trước đó, anh lập tức lấy điện thoại ra bấm số, lạnh lùng nói: “Nửa tiếng trước, ở khu biệt thự Vân Cẩm Uyển đã xảy ra một vụ giết người ác ý, có phải người bị hại tên Lục Văn Tĩnh không? Ngôi sao nữ họ Hạ là Hạ Hà à?”
Dương Thanh nhanh chóng nhận được câu trả lời, khi xác nhận người bị hại chính là Lục Văn Tĩnh, trên mặt anh tràn ngập vẻ tức giận.
Dương Thanh giận dữ đến cực điểm: “Rốt cuộc là ai mà lại độc ác đến thế? Lại tàn nhẫn sát hại một người phụ nữ trung niên vô tội?”
Anh hết sức lo lắng, liên tục gọi điện cho Hạ Hà nhưng không có ai nghe.
Dương Thanh bấm số Tiền Bưu, tức giận nói: “Điều tra cho tôi, rốt cuộc Hạ Hà gặp chuyện gì rồi?”
Anh vừa cúp máy thì đã nhận được cuộc gọi từ số lạ: “Cậu là Dương Thanh à? Bạn cậu - Hạ Hà đang nằm trong tay tôi, tôi cho cậu một tiếng để ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với ông Yoshida, bằng không, tôi cũng không thể cam đoan liệu bạn cậu có gặp chuyện gì không đấy”.
Đối phương nói rồi cúp máy luôn.
Lửa giận lập tức bùng nổ từ người Dương Thanh.
“Rầm!”
Nền đá cẩm thạch dưới chân anh lập tức vỡ nát.
Anh cứ tưởng Lục Văn Tĩnh bị sát hại vì đắc tội ai đó, nào ngờ cái chết của Lục Văn Tĩnh lại có liên quan đến anh.
Bây giờ Hạ Hà vẫn đang nằm trong tay đối phương.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới gọi cho Lạc Bân, cắn răng: “Lập tức liên lạc với Yoshida, bảo tôi đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng nói cho ông ta biết, nếu bạn tôi gặp bất trắc, ông ta cứ chờ chết đi!”
Lạc Bân thầm kinh hãi, như cảm nhận được lửa giận của Dương Thanh qua điện thoại, vội đáp ngay: “Vâng, tôi sẽ liên lạc với Yoshida”.
Lúc này, trong một tòa nhà cao cấp ở Yến Đô.
Sắc mặt Yoshida hết sức khó coi, ông ta tát La Thế Hoành, tức giận quát: “Tôi chỉ bảo ông đưa Hạ Hà về đây thôi, chuyện của mẹ Hạ Hà là sao hả? Bây giờ cái chết của bà ta đã lên trang nhất các tờ báo ở Yến Đô rồi đấy”.
La Thế Hoành sợ đến mức run lẩy bẩy, vội quỳ xuống, nói với vẻ sợ hãi: “Ông Yoshida, xin lỗi ông! Tôi cũng không ngờ tên khốn đó lại giết mẹ Hạ Hà, càng không ngờ chuyện này sẽ bị truyền khắp Yến Đô, ông Yoshida, rất xin lỗi, tôi sai rồi!”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của La Thế Hoành bỗng vang lên, ngay sau đó, giọng Lạc Bân truyền đến: “Nói cho Yoshida biết, chủ tịch Dương đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng nếu các người làm hại bạn của chủ tịch Dương, chủ tịch Dương cam đoan sẽ không để các người sống sót rời khỏi Yến Đô nữa”.
Chương 1643: Sống sót rời đi