Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1636: Không muốn giết ông
Nghe thấy Hoàng Tiến nói thế, Dương Thanh lập tức sầm mặt. Anh đã không so đo với Hoàng Tiến vì nể mặt Miêu thành chủ, nhưng Hoàng Tiến lại không định bỏ qua cho anh.
Miêu thành chủ nhìn về phía Hoàng Tiến: “Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết rõ nguyên nhân dẫn đến ân oán giữa sư huynh cậu và Dương Thanh, nếu sư huynh cậu không trêu vào Dương Thanh, sao Dương Thanh lại giết sư huynh cậu chứ?”
Hoàng Tiến không nói gì, chỉ nhìn Dương Thanh với vẻ mặt u ám. Dương Thanh cũng đang quan sát Hoàng Tiến, tuy hai người im lặng nhưng đều thấy được sát khí trong mắt đối phương.
Một lúc lâu sau, Hoàng Tiến mới nói: “Tôi cũng không muốn khiến thành chủ khó xử, cảnh giới của cậu ta đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, bây giờ tôi cũng là Siêu Phàm Thất Cảnh, chi bằng cứ để chúng tôi đánh một trận sống còn với nhau, nếu tôi chết, sau này khu vực thứ chín của Miêu Thành sẽ do cậu ta phụ trách”.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi vốn không có thù oán gì với ông, chính Lưu lão quái - sư huynh ông đã chủ động trêu vào tôi, ông ta bị tôi giết cũng đáng, ông thật sự muốn đánh một trận sống còn với tôi à?”
Hoàng Tiến thản nhiên nói: “Tôi biết người sai là sư huynh tôi, nhưng dù sao đó cũng là sư huynh tôi, tôi là sư đệ, bắt buộc phải làm gì đó cho ông ấy, cho dù bị cậu giết thì cũng là do tôi đáng đời”.
“Thành chủ, xin ông đồng ý với tôi!”
Miêu thành chủ nói: “Hoàng Tiến, tôi biết rõ thực lực của cậu và Dương Thanh, tôi có thể nói cho cậu biết, cậu không phải đối thủ của Dương Thanh, nếu đánh một trận sống còn, cậu chỉ có con đường chết”.
Hoàng Tiến cười nhạt: “Chết thì sao chứ? Tôi không sợ! Tôi chỉ cần một trận chiến thôi!”
Miêu thành chủ thở dài, biết không thể thuyết phục được Hoàng Tiến, bèn nhìn về phía Dương Thanh rồi nói: “Còn ý cháu thì sao?”
Dương Thanh đáp: “Nếu Hoàng vực chủ đã muốn đánh một trận sống còn với cháu, đương nhiên cháu cũng không sợ rồi”.
Miêu thành chủ nói: “Được! Nếu cả hai người đều đồng ý đánh, tôi sẽ giúp!”
Ba người rảo bước đến bờ Long Khê.
Miêu thành chủ vẫn đội mũ rộng vành, mặc áo vải, một tay xách sọt cá, tay kia cầm cần câu, ngồi bên bờ Long Khê, bắt đầu thả câu.
Như thể ông lão không hề có hứng thú gì với trận chiến sống còn giữa Dương Thanh và Hoàng Tiến hết.
Dương Thanh và Hoàng Tiến đứng ở hai bên ông lão, nhìn về phía nhau.
“Ra tay đi!”
Khí thế trên người Hoàng Tiến lập tức mạnh mẽ hẳn lên, trong mắt ông ta lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Rầm!”
Dương Thanh vận hành Chiến Thần Quyết, khí thế cuồn cuộn lập tức bùng nổ từ người anh, khiến mặt đất dưới chân anh nứt toác.
Dương Thanh nhìn về phía Hoàng Tiến: “Bắt đầu đi!”
Ngay sau khi anh dứt lời, cơ thể anh đã biến thành một bóng mờ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Hoàng Tiến cũng di chuyển, mặt đất dưới chân ông ta lập tức nứt ra.
“Rầm!”
Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, hơi thở cuồng bạo lấy hai người làm trung tâm lập tức lan ra bốn phía.
Hoàng Tiến có vẻ kinh hãi, hình như không ngờ đòn tấn công toàn lực của mình lại bị Dương Thanh dễ dàng đỡ được.
Dương Thanh trông vẫn rất thản nhiên, nhưng ánh mắt khi nhìn Hoàng Tiến lại phức tạp hơn hẳn.
Lúc trước, khi Hoàng Tiến cứu Lưu lão quái, Dương Thanh mới đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhưng đã đánh với ông ta. Anh cứ tưởng Hoàng Tiến chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, bây giờ mới thấy, thực lực của Hoàng Tiến hơn xa mức ấy, chẳng qua ông ta không muốn ra tay độc ác với anh, bằng không ông ta đã có thể dễ dàng giết anh từ khi đó rồi.
Hoàng Tiến đã hạ thực lực xuống mức Siêu Phàm Nhất Cảnh rồi đánh mấy chiêu với Dương Thanh.
Tính ra, xem như Hoàng Tiến đã tha mạng cho Dương Thanh một lần.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hoàng vực chủ, ông chỉ có chút thực lực ấy thôi ư? Nếu chỉ có thế, tôi khuyên ông nên nhận thua rồi rời đi thì hơn”.
Hoàng Tiến cười lạnh: “Lúc này mới chỉ là giai đoạn làm nóng người thôi, cậu vội gì chứ?”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế của ông ta càng mạnh mẽ hơn.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế của Hoàng Tiến đã tăng vọt tới mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, hình như chỉ cách Siêu Phàm Bát Cảnh một bước.
Nhờ sự hỗ trợ của Chiến Thần Quyết và huyết mạch cuồng hóa, cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh cũng có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Cho dù thế nào, có vẻ Hoàng Tiến vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh.
“Dương Thanh, chịu một đấm của tôi đi!”
Hoàng Tiến hét lớn, lại lao tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, chỉ dùng thực lực vốn có để đánh với Hoàng Tiến.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người lại va vào nhau, khí thế cuồng bạo như sóng to gió lớn lập tức lan ra xung quanh,
Miêu thành chủ vẫn đang ngồi câu cá ở bờ Long Khê, như không xảy ra chuyện gì.
Khí thế cuồng bạo từ trận chiến giữa Dương Thanh và Hoàng Tiến khiến Long Khê nổi sóng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hứng thú câu cá của Miêu thành chủ.
“Không hổ là vực chủ khu vực thứ chín của Miêu Thành, lợi hại thật đấy!”
Dương Thanh không hề tiếc lời khen, chắc cảnh giới của Hoàng Tiến là Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, nhưng bây giờ ông ta đã phát huy được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ.
Với điều kiện tiên quyết là không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, Dương Thanh có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Hoàng Tiến. Nếu cứ kéo dài tình trạng này mãi, có lẽ họ không bao giờ phân được thắng bại.
Hoàng Tiến nghiêm nghị nhìn Dương Thanh: “Cậu cũng không tồi! Lần đầu tôi gặp cậu, cậu còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, nhưng mới một năm, cậu đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, đúng là thiên phú võ thuật khiến người ta hâm mộ đấy!”
Dương Thanh cười nhạt: “Đánh lâu như thế, chắc ông cũng thấy thực lực của ông ngang ngửa với tôi. Tôi không làm gì được ông, ông cũng không làm gì được tôi, chi bằng bỏ qua, xem như hòa được không nào?”
Hoàng Tiến cười lạnh: “Tôi biết cậu vẫn chưa tiến vào trạng thái cuồng hóa, nếu cậu tiến vào trạng thái đó thì sẽ dễ dàng giết được tôi. Tôi cũng không cần cậu nương tay, nếu hôm nay cậu không giết tôi, sau này tôi vẫn giết cậu”.
Hoàng Tiến nói rồi lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày, anh đã nói đến mức này mà Hoàng Tiến vẫn muốn đánh tiếp.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người lại đánh nhau, khí kình đáng sợ đã phá hủy mặt đất dưới chân họ từ nãy.
Nhưng cho dù Hoàng Tiến đang ở trạng thái mạnh nhất thì vẫn không làm gì được Dương Thanh, anh còn phải nương tay nữa.
Dương Thanh bỗng thấy hơi tức giận: “Ông muốn chết đến thế à?”
Anh đã định tha cho Hoàng Tiến, nhưng ông ta cứ muốn đánh với anh.
Dương Thanh không muốn giết Hoàng Tiến vì hai nguyên nhân, thứ nhất là vì trước đó, tuy Hoàng Tiến có năng lực giết anh nhưng lại không làm thế, thứ hai là do anh nể mặt Miêu thành chủ.
Tuy anh và Miêu thành chủ mới gặp nhau mấy ngày nhưng ông lão đã cho anh rất nhiều.
Dù sao Hoàng Tiến cũng là vực chủ khu vực thứ chín của Miêu Thành, nếu Dương Thanh giết ông ta thì sẽ khiến Miêu Thành bị tổn thất nặng nề.
“Tôi nói rồi, nếu cậu không giết tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết cậu để báo thù cho sư huynh!”
Hoàng Tiến nói rồi lại dốc toàn lực, đánh về phía Dương Thanh.
Miêu thành chủ nhìn về phía Hoàng Tiến: “Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết rõ nguyên nhân dẫn đến ân oán giữa sư huynh cậu và Dương Thanh, nếu sư huynh cậu không trêu vào Dương Thanh, sao Dương Thanh lại giết sư huynh cậu chứ?”
Hoàng Tiến không nói gì, chỉ nhìn Dương Thanh với vẻ mặt u ám. Dương Thanh cũng đang quan sát Hoàng Tiến, tuy hai người im lặng nhưng đều thấy được sát khí trong mắt đối phương.
Một lúc lâu sau, Hoàng Tiến mới nói: “Tôi cũng không muốn khiến thành chủ khó xử, cảnh giới của cậu ta đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, bây giờ tôi cũng là Siêu Phàm Thất Cảnh, chi bằng cứ để chúng tôi đánh một trận sống còn với nhau, nếu tôi chết, sau này khu vực thứ chín của Miêu Thành sẽ do cậu ta phụ trách”.
Dương Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi vốn không có thù oán gì với ông, chính Lưu lão quái - sư huynh ông đã chủ động trêu vào tôi, ông ta bị tôi giết cũng đáng, ông thật sự muốn đánh một trận sống còn với tôi à?”
Hoàng Tiến thản nhiên nói: “Tôi biết người sai là sư huynh tôi, nhưng dù sao đó cũng là sư huynh tôi, tôi là sư đệ, bắt buộc phải làm gì đó cho ông ấy, cho dù bị cậu giết thì cũng là do tôi đáng đời”.
“Thành chủ, xin ông đồng ý với tôi!”
Miêu thành chủ nói: “Hoàng Tiến, tôi biết rõ thực lực của cậu và Dương Thanh, tôi có thể nói cho cậu biết, cậu không phải đối thủ của Dương Thanh, nếu đánh một trận sống còn, cậu chỉ có con đường chết”.
Hoàng Tiến cười nhạt: “Chết thì sao chứ? Tôi không sợ! Tôi chỉ cần một trận chiến thôi!”
Miêu thành chủ thở dài, biết không thể thuyết phục được Hoàng Tiến, bèn nhìn về phía Dương Thanh rồi nói: “Còn ý cháu thì sao?”
Dương Thanh đáp: “Nếu Hoàng vực chủ đã muốn đánh một trận sống còn với cháu, đương nhiên cháu cũng không sợ rồi”.
Miêu thành chủ nói: “Được! Nếu cả hai người đều đồng ý đánh, tôi sẽ giúp!”
Ba người rảo bước đến bờ Long Khê.
Miêu thành chủ vẫn đội mũ rộng vành, mặc áo vải, một tay xách sọt cá, tay kia cầm cần câu, ngồi bên bờ Long Khê, bắt đầu thả câu.
Như thể ông lão không hề có hứng thú gì với trận chiến sống còn giữa Dương Thanh và Hoàng Tiến hết.
Dương Thanh và Hoàng Tiến đứng ở hai bên ông lão, nhìn về phía nhau.
“Ra tay đi!”
Khí thế trên người Hoàng Tiến lập tức mạnh mẽ hẳn lên, trong mắt ông ta lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Rầm!”
Dương Thanh vận hành Chiến Thần Quyết, khí thế cuồn cuộn lập tức bùng nổ từ người anh, khiến mặt đất dưới chân anh nứt toác.
Dương Thanh nhìn về phía Hoàng Tiến: “Bắt đầu đi!”
Ngay sau khi anh dứt lời, cơ thể anh đã biến thành một bóng mờ rồi biến mất ngay tại chỗ.
Hoàng Tiến cũng di chuyển, mặt đất dưới chân ông ta lập tức nứt ra.
“Rầm!”
Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, hơi thở cuồng bạo lấy hai người làm trung tâm lập tức lan ra bốn phía.
Hoàng Tiến có vẻ kinh hãi, hình như không ngờ đòn tấn công toàn lực của mình lại bị Dương Thanh dễ dàng đỡ được.
Dương Thanh trông vẫn rất thản nhiên, nhưng ánh mắt khi nhìn Hoàng Tiến lại phức tạp hơn hẳn.
Lúc trước, khi Hoàng Tiến cứu Lưu lão quái, Dương Thanh mới đạt đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhưng đã đánh với ông ta. Anh cứ tưởng Hoàng Tiến chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, bây giờ mới thấy, thực lực của Hoàng Tiến hơn xa mức ấy, chẳng qua ông ta không muốn ra tay độc ác với anh, bằng không ông ta đã có thể dễ dàng giết anh từ khi đó rồi.
Hoàng Tiến đã hạ thực lực xuống mức Siêu Phàm Nhất Cảnh rồi đánh mấy chiêu với Dương Thanh.
Tính ra, xem như Hoàng Tiến đã tha mạng cho Dương Thanh một lần.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Hoàng vực chủ, ông chỉ có chút thực lực ấy thôi ư? Nếu chỉ có thế, tôi khuyên ông nên nhận thua rồi rời đi thì hơn”.
Hoàng Tiến cười lạnh: “Lúc này mới chỉ là giai đoạn làm nóng người thôi, cậu vội gì chứ?”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế của ông ta càng mạnh mẽ hơn.
Chỉ trong nháy mắt, khí thế của Hoàng Tiến đã tăng vọt tới mức Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, hình như chỉ cách Siêu Phàm Bát Cảnh một bước.
Nhờ sự hỗ trợ của Chiến Thần Quyết và huyết mạch cuồng hóa, cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh như Dương Thanh cũng có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã đạt đến bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh.
Cho dù thế nào, có vẻ Hoàng Tiến vẫn không phải đối thủ của Dương Thanh.
“Dương Thanh, chịu một đấm của tôi đi!”
Hoàng Tiến hét lớn, lại lao tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh cũng không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, chỉ dùng thực lực vốn có để đánh với Hoàng Tiến.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người lại va vào nhau, khí thế cuồng bạo như sóng to gió lớn lập tức lan ra xung quanh,
Miêu thành chủ vẫn đang ngồi câu cá ở bờ Long Khê, như không xảy ra chuyện gì.
Khí thế cuồng bạo từ trận chiến giữa Dương Thanh và Hoàng Tiến khiến Long Khê nổi sóng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hứng thú câu cá của Miêu thành chủ.
“Không hổ là vực chủ khu vực thứ chín của Miêu Thành, lợi hại thật đấy!”
Dương Thanh không hề tiếc lời khen, chắc cảnh giới của Hoàng Tiến là Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, nhưng bây giờ ông ta đã phát huy được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ.
Với điều kiện tiên quyết là không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, Dương Thanh có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Hoàng Tiến. Nếu cứ kéo dài tình trạng này mãi, có lẽ họ không bao giờ phân được thắng bại.
Hoàng Tiến nghiêm nghị nhìn Dương Thanh: “Cậu cũng không tồi! Lần đầu tôi gặp cậu, cậu còn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, nhưng mới một năm, cậu đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, đúng là thiên phú võ thuật khiến người ta hâm mộ đấy!”
Dương Thanh cười nhạt: “Đánh lâu như thế, chắc ông cũng thấy thực lực của ông ngang ngửa với tôi. Tôi không làm gì được ông, ông cũng không làm gì được tôi, chi bằng bỏ qua, xem như hòa được không nào?”
Hoàng Tiến cười lạnh: “Tôi biết cậu vẫn chưa tiến vào trạng thái cuồng hóa, nếu cậu tiến vào trạng thái đó thì sẽ dễ dàng giết được tôi. Tôi cũng không cần cậu nương tay, nếu hôm nay cậu không giết tôi, sau này tôi vẫn giết cậu”.
Hoàng Tiến nói rồi lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh nhíu mày, anh đã nói đến mức này mà Hoàng Tiến vẫn muốn đánh tiếp.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người lại đánh nhau, khí kình đáng sợ đã phá hủy mặt đất dưới chân họ từ nãy.
Nhưng cho dù Hoàng Tiến đang ở trạng thái mạnh nhất thì vẫn không làm gì được Dương Thanh, anh còn phải nương tay nữa.
Dương Thanh bỗng thấy hơi tức giận: “Ông muốn chết đến thế à?”
Anh đã định tha cho Hoàng Tiến, nhưng ông ta cứ muốn đánh với anh.
Dương Thanh không muốn giết Hoàng Tiến vì hai nguyên nhân, thứ nhất là vì trước đó, tuy Hoàng Tiến có năng lực giết anh nhưng lại không làm thế, thứ hai là do anh nể mặt Miêu thành chủ.
Tuy anh và Miêu thành chủ mới gặp nhau mấy ngày nhưng ông lão đã cho anh rất nhiều.
Dù sao Hoàng Tiến cũng là vực chủ khu vực thứ chín của Miêu Thành, nếu Dương Thanh giết ông ta thì sẽ khiến Miêu Thành bị tổn thất nặng nề.
“Tôi nói rồi, nếu cậu không giết tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân giết cậu để báo thù cho sư huynh!”
Hoàng Tiến nói rồi lại dốc toàn lực, đánh về phía Dương Thanh.