Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1632: Gia đình bi thảm
Sắc mặt Dương Thanh biến đổi, không ngờ còn có người dám tới phủ thành chủ Miêu Thành giết mình.
Không phải vì anh tự nhận mình thân thiết với Miêu thành chủ nên mới cảm thấy không có ai dám giết mình, mà là không ngờ trong phủ thành chủ lại có sát thủ.
Đối phương nhanh chóng bộc phát khí thế võ thuật của Siêu Phàm Bát Cảnh, vừa ra tay đã muốn đoạt mạng anh.
Dương Thanh không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng vận hành Chiến Thần Quyết, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hoá. Một luồng khí thế cuồng bạo từ người anh tràn ra ngoài.
Anh vung nắm đấm về phía cao thủ áo đen.
“Bịch!”
Hai đòn tấm công va vào nhau. Nơi va chạm nổi lên một năng lượng khủng bố càn quét ra bốn phương tám hướng.
“Uỵch uỵch uỵch!”
Dương Thanh bị sức mạnh này đẩy lùi bảy tám bước.
Nhưng cao thủ áo đen không hề hùi lại, ngay khi Dương Thanh đứng vững liền xông tới tấn công lần nữa.
“Chết tiệt!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên, tròng mắt đỏ ngầu tràn ngập lửa giận.
Giây phút đứng vững lại, anh bỗng đạp xuống mặt đất lấy đà lao vọt về phía đối phương như một con báo săn.
“Bịch!”
Ngay sau đó, đòn tấn công của hai người lại va vào nhau. Năng lượng khủng khiếp không gì sánh bằng lập tức bộc phát.
“Rầm rầm rầm!”
Mặt đất xung quanh hai người rung chuyển kịch liệt. Năng lượng cuồng bạo kia như muốn nuốt chửng cả đất trời.
Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, dù sử dụng huyết mạch cuồng hoá và Chiến Thần Quyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng tăng lên Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong. Nhưng đối phương lại là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hàng thật giá thật.
Hai người họ vốn không phải cao thủ cùng đẳng cấp, thế nhưng Dương Thanh chẳng hề e ngại, tiếp tục xông lên đánh ra những đòn tấn công mạnh nhất.
Cao thủ trong phủ thành chủ cũng cảm nhận được cuộc chiến đấu ác liệt ở bên bờ Long Khê, ai nấy đều hốt hoảng.
“Trận chiến xảy ra ở bên bờ Long Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải bên bờ Long Khê kia là cấm địa tư nhân của thành chủ sao? Nếu không có lệnh của ông ấy, ai cũng không được bước vào nửa bước. Sao bây giờ lại có cao thủ giao đấu? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chúng ta có cần đi cứu viện không?”
…
Tiếng hô kinh ngạc của cao thủ vang vọng khắp phủ thành chủ Miêu Thành.
Tuy bọn họ biết cạnh bờ Long Khê có người đang chiến đấu nhưng lại không dám tự tiện qua đó xem xét, bởi vì đó là cấm địa tư nhân của thành chủ.
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ không biết Long Khê xảy ra chuyện gì thì một giọng nói bỗng vang lên trong không trung: “Bất kỳ ai cũng không được bước vào Long Khê!”
Nghe thấy thế, đám cao thủ lại càng kinh hãi, nhao nhao hô lên: “Vâng thưa thành chủ!”
Thành chủ ra lệnh không cho bất kỳ ai tới Long Khê, rõ ràng ở nơi đó đang xảy ra chuyện lớn.
Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn còn đang điên cuồng tấn công rồi lại bị đánh bay hết lần này đến lần khác. Anh có thể cảm nhận được thể lực của mình đang dần bị tiêu hao.
Chỉ e chẳng bao lâu nữa, thể lực của anh sẽ cạn kiệt.
Ngược lại cao thủ áo đen vốn có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, mọi phương diện đều mạnh hơn anh rất nhiều.
Trong giới võ thuật chưa từng có cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh nào có thể đánh bại cao thủ từ Siêu Phàm Bát Cảnh trở lên. Điều này chứng tỏ cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong muốn đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh vô cùng khó khăn, chênh lệch giữa hai cảnh giới quá lớn.
Mà bây giờ, Dương Thanh dùng cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, lấy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong có thể kiên trì lâu như vậy dưới tay cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đã là một kỳ tích rồi.
Dường như cao thủ áo đen cũng bất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Ranh con, nếu cậu chỉ có chút thực lực này thì tôi không nương tay nữa đâu, chuẩn bị chịu chết đi!”
Đối phương vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người lập tức tăng vọt.
Dương Thanh cảm nhận được khí thế của đối phương càng thêm khủng bố, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh cứ tưởng vừa rồi đối phương đã bộc phát toàn bộ sức mạnh, bây giờ mới biết ông ta vẫn đang nhường mình. Lúc này mới là trạng thái mạnh nhất của đối phương.
“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm sát thủ nói tiếp: “Dù sao nơi này cũng là phủ thành chủ Miêu Thành. Muốn giết tôi chắc chắn phải có thân phận đặc biệt, ông là cao thủ của phủ thành chủ phải không?”
Cao thủ áo đen cười lạnh, châm chọc nói: “Sao hả? Cậu biết mình sắp chết trong tay tôi nên muốn từ bỏ chống trả rồi sao? Muốn biết thân phận của tôi trước khi chết chứ gì?”
Dương Thanh cười lạnh: “Dù có phải chết tôi cũng sẽ không từ bỏ! Huống hồ tôi sẽ không chết đâu!”
Cao thủ áo đen cười lạnh hỏi: “Vậy sao?”
Ngay sau đó, bóng dáng của ông ta đã biến mất.
Con ngươi của Dương Thanh đột nhiên co rút lại, không ngờ mình không thể bắt kịp dấu chân của đối phương. Giây phút ấy, anh bỗng cảm giác được nguy cơ to lớn chưa từng có.
Theo phản xạ có điều kiện, anh bắt chéo tay trước ngực che chắn.
“Bịch!”
Thế nhưng anh vẫn không thể bảo vệ được chính mình. Ngay khi anh đan tay vào nhau đã trúng phải một chưởng ở khe hở giữa hai cánh tay, năng lượng khủng bố đánh bay cả người anh đi.
“Bịch bịch bịch!”
Cơ thể Dương Thanh nặng nề va vào một gốc cây, khiến nó đổ rạp xuống. Sau khi đập gãy hai gốc cây, anh mới ngã xuống đất.
“Phụt!”
Dương Thanh phun ra một ngụm máu, khí thế võ thuật trên người giảm mạnh.
Anh thấy ruột gan của mình đều bị đảo lộn, lồng ngực bị thương nặng khiến anh khó thở.
Anh giãy giụa bò dậy, hai chân run rẩy.
Lần này, cao thủ áo đen không vội vàng tấn công anh nữa, là bước từng bước về phía anh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm đối phương, điên cuồng vận hành Chiến Thần Quyết. Chỉ là vết thương của anh quá nặng, công pháp chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hiện giờ, anh chỉ có thể dựa vào huyết mạch cuồng hoá.
Cao thủ áo đen đi tới vị trí cách Dương Thanh khoảng bốn năm mét, bỗng dừng bước nhìn chằm chằm anh: “Bây giờ tôi muốn giết cậu rất đơn giản, giống như giẫm chết một con kiến. Không phải cậu vừa nói cậu sẽ không chết sao?”
Dương Thanh cắn chặt răng, đôi mắt đỏ sậm chứa đầy sát khí.
“Người sở hữu huyết mạch cuồng hoá thì đã sao? Cũng chỉ như vậy mà thôi! Nói thật lòng, mẹ cậu chuyển huyết mạch cuồng hoá lên người cậu đúng là lãng phí của giời!”
“Có phải cậu cảm thấy bây giờ mình còn trẻ đã có được tu vi Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong là thiên phú cực kỳ xuất chúng rồi không?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu có thể tu luyện nhanh như vậy không phải vì có thiên phú xuất chúng, mà là nhờ vào huyết mạch cuồng hoá”.
Cao thủ áo đen không ngừng cười lạnh, khinh thường nói với Dương Thanh.
Lửa giận trong mắt anh càng thêm mãnh liệt. Cao thủ áo đen vẫn còn nói tiếp: “Phải rồi, tôi suýt quên không nói cho cậu một chuyện. Thật ra bố ruột của cậu chết trong tay tôi đấy”.
“Mẹ cậu muốn chuyển huyết mạch cuồng hoá sang cho cậu là vì muốn cậu thoát khỏi sự truy sát của tôi. Nhưng mà số cậu đen thật, cuối cùng vẫn gặp phải tôi”.
“Bố cậu bị tôi giết rồi, bây giờ cậu cũng phải chết trong tay tôi. Đúng là một gia đình bi thảm!”
Không phải vì anh tự nhận mình thân thiết với Miêu thành chủ nên mới cảm thấy không có ai dám giết mình, mà là không ngờ trong phủ thành chủ lại có sát thủ.
Đối phương nhanh chóng bộc phát khí thế võ thuật của Siêu Phàm Bát Cảnh, vừa ra tay đã muốn đoạt mạng anh.
Dương Thanh không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng vận hành Chiến Thần Quyết, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hoá. Một luồng khí thế cuồng bạo từ người anh tràn ra ngoài.
Anh vung nắm đấm về phía cao thủ áo đen.
“Bịch!”
Hai đòn tấm công va vào nhau. Nơi va chạm nổi lên một năng lượng khủng bố càn quét ra bốn phương tám hướng.
“Uỵch uỵch uỵch!”
Dương Thanh bị sức mạnh này đẩy lùi bảy tám bước.
Nhưng cao thủ áo đen không hề hùi lại, ngay khi Dương Thanh đứng vững liền xông tới tấn công lần nữa.
“Chết tiệt!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên, tròng mắt đỏ ngầu tràn ngập lửa giận.
Giây phút đứng vững lại, anh bỗng đạp xuống mặt đất lấy đà lao vọt về phía đối phương như một con báo săn.
“Bịch!”
Ngay sau đó, đòn tấn công của hai người lại va vào nhau. Năng lượng khủng khiếp không gì sánh bằng lập tức bộc phát.
“Rầm rầm rầm!”
Mặt đất xung quanh hai người rung chuyển kịch liệt. Năng lượng cuồng bạo kia như muốn nuốt chửng cả đất trời.
Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, dù sử dụng huyết mạch cuồng hoá và Chiến Thần Quyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng tăng lên Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong. Nhưng đối phương lại là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hàng thật giá thật.
Hai người họ vốn không phải cao thủ cùng đẳng cấp, thế nhưng Dương Thanh chẳng hề e ngại, tiếp tục xông lên đánh ra những đòn tấn công mạnh nhất.
Cao thủ trong phủ thành chủ cũng cảm nhận được cuộc chiến đấu ác liệt ở bên bờ Long Khê, ai nấy đều hốt hoảng.
“Trận chiến xảy ra ở bên bờ Long Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải bên bờ Long Khê kia là cấm địa tư nhân của thành chủ sao? Nếu không có lệnh của ông ấy, ai cũng không được bước vào nửa bước. Sao bây giờ lại có cao thủ giao đấu? Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chúng ta có cần đi cứu viện không?”
…
Tiếng hô kinh ngạc của cao thủ vang vọng khắp phủ thành chủ Miêu Thành.
Tuy bọn họ biết cạnh bờ Long Khê có người đang chiến đấu nhưng lại không dám tự tiện qua đó xem xét, bởi vì đó là cấm địa tư nhân của thành chủ.
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ không biết Long Khê xảy ra chuyện gì thì một giọng nói bỗng vang lên trong không trung: “Bất kỳ ai cũng không được bước vào Long Khê!”
Nghe thấy thế, đám cao thủ lại càng kinh hãi, nhao nhao hô lên: “Vâng thưa thành chủ!”
Thành chủ ra lệnh không cho bất kỳ ai tới Long Khê, rõ ràng ở nơi đó đang xảy ra chuyện lớn.
Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn còn đang điên cuồng tấn công rồi lại bị đánh bay hết lần này đến lần khác. Anh có thể cảm nhận được thể lực của mình đang dần bị tiêu hao.
Chỉ e chẳng bao lâu nữa, thể lực của anh sẽ cạn kiệt.
Ngược lại cao thủ áo đen vốn có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh, mọi phương diện đều mạnh hơn anh rất nhiều.
Trong giới võ thuật chưa từng có cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh nào có thể đánh bại cao thủ từ Siêu Phàm Bát Cảnh trở lên. Điều này chứng tỏ cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong muốn đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh vô cùng khó khăn, chênh lệch giữa hai cảnh giới quá lớn.
Mà bây giờ, Dương Thanh dùng cảnh giới Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, lấy thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong có thể kiên trì lâu như vậy dưới tay cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đã là một kỳ tích rồi.
Dường như cao thủ áo đen cũng bất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Ranh con, nếu cậu chỉ có chút thực lực này thì tôi không nương tay nữa đâu, chuẩn bị chịu chết đi!”
Đối phương vừa dứt lời, khí thế võ thuật trên người lập tức tăng vọt.
Dương Thanh cảm nhận được khí thế của đối phương càng thêm khủng bố, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh cứ tưởng vừa rồi đối phương đã bộc phát toàn bộ sức mạnh, bây giờ mới biết ông ta vẫn đang nhường mình. Lúc này mới là trạng thái mạnh nhất của đối phương.
“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm sát thủ nói tiếp: “Dù sao nơi này cũng là phủ thành chủ Miêu Thành. Muốn giết tôi chắc chắn phải có thân phận đặc biệt, ông là cao thủ của phủ thành chủ phải không?”
Cao thủ áo đen cười lạnh, châm chọc nói: “Sao hả? Cậu biết mình sắp chết trong tay tôi nên muốn từ bỏ chống trả rồi sao? Muốn biết thân phận của tôi trước khi chết chứ gì?”
Dương Thanh cười lạnh: “Dù có phải chết tôi cũng sẽ không từ bỏ! Huống hồ tôi sẽ không chết đâu!”
Cao thủ áo đen cười lạnh hỏi: “Vậy sao?”
Ngay sau đó, bóng dáng của ông ta đã biến mất.
Con ngươi của Dương Thanh đột nhiên co rút lại, không ngờ mình không thể bắt kịp dấu chân của đối phương. Giây phút ấy, anh bỗng cảm giác được nguy cơ to lớn chưa từng có.
Theo phản xạ có điều kiện, anh bắt chéo tay trước ngực che chắn.
“Bịch!”
Thế nhưng anh vẫn không thể bảo vệ được chính mình. Ngay khi anh đan tay vào nhau đã trúng phải một chưởng ở khe hở giữa hai cánh tay, năng lượng khủng bố đánh bay cả người anh đi.
“Bịch bịch bịch!”
Cơ thể Dương Thanh nặng nề va vào một gốc cây, khiến nó đổ rạp xuống. Sau khi đập gãy hai gốc cây, anh mới ngã xuống đất.
“Phụt!”
Dương Thanh phun ra một ngụm máu, khí thế võ thuật trên người giảm mạnh.
Anh thấy ruột gan của mình đều bị đảo lộn, lồng ngực bị thương nặng khiến anh khó thở.
Anh giãy giụa bò dậy, hai chân run rẩy.
Lần này, cao thủ áo đen không vội vàng tấn công anh nữa, là bước từng bước về phía anh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm đối phương, điên cuồng vận hành Chiến Thần Quyết. Chỉ là vết thương của anh quá nặng, công pháp chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hiện giờ, anh chỉ có thể dựa vào huyết mạch cuồng hoá.
Cao thủ áo đen đi tới vị trí cách Dương Thanh khoảng bốn năm mét, bỗng dừng bước nhìn chằm chằm anh: “Bây giờ tôi muốn giết cậu rất đơn giản, giống như giẫm chết một con kiến. Không phải cậu vừa nói cậu sẽ không chết sao?”
Dương Thanh cắn chặt răng, đôi mắt đỏ sậm chứa đầy sát khí.
“Người sở hữu huyết mạch cuồng hoá thì đã sao? Cũng chỉ như vậy mà thôi! Nói thật lòng, mẹ cậu chuyển huyết mạch cuồng hoá lên người cậu đúng là lãng phí của giời!”
“Có phải cậu cảm thấy bây giờ mình còn trẻ đã có được tu vi Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong là thiên phú cực kỳ xuất chúng rồi không?”
“Tôi nói cho cậu biết, cậu có thể tu luyện nhanh như vậy không phải vì có thiên phú xuất chúng, mà là nhờ vào huyết mạch cuồng hoá”.
Cao thủ áo đen không ngừng cười lạnh, khinh thường nói với Dương Thanh.
Lửa giận trong mắt anh càng thêm mãnh liệt. Cao thủ áo đen vẫn còn nói tiếp: “Phải rồi, tôi suýt quên không nói cho cậu một chuyện. Thật ra bố ruột của cậu chết trong tay tôi đấy”.
“Mẹ cậu muốn chuyển huyết mạch cuồng hoá sang cho cậu là vì muốn cậu thoát khỏi sự truy sát của tôi. Nhưng mà số cậu đen thật, cuối cùng vẫn gặp phải tôi”.
“Bố cậu bị tôi giết rồi, bây giờ cậu cũng phải chết trong tay tôi. Đúng là một gia đình bi thảm!”