Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1631: Người giết cậu
Thấy Dương Thanh bộc phát trạng thái mạnh nhất, Miêu Thành chủ mới hài lòng gật đầu, cười nói: “Nhận lấy!”
Dứt lời, ông lão đặt đồ vật thần bí lên tay của Dương Thanh.
Vừa mới chạm vào đồ vật thần bí kia, anh đã cảm thấy như đang phải đỡ lấy một ngọn núi khổng lồ, trên tay đột nhiên nặng trịch.
“Ầm!”
Tiếng động thật lớn vang lên. Mặt đất dưới chân anh nứt ra, hai chân anh lún sâu trong lòng đất.
Dương Thanh khiếp sợ tột độ, không dám chậm trễ tiếp tục bộc phát huyết mạch cuồng hoá, hai mắt đỏ sậm. Một luồng khí thế cuồng bạo toả ra từ trên người anh.
Cánh tay đang cầm đồ vật thần bí của anh chậm rãi nâng lên.
Lúc này, anh chỉ cảm thấy võ đạo của mình đang bị áp chế, chỉ khi dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể miễn cưỡng đỡ được đồ vật thần bí này.
Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào Miêu thành chủ có thể cầm nó theo người.
“Ha ha ha ha!”
Miêu thành chủ nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dương Thanh, chợt cười lớn: “Từ nay trở đi thứ này sẽ thuộc về cháu. Mấy ngày này cháu cứ ở lại đây từ từ làm quen với nó đi!”
Nói xong, ông lão đứng dậy, tay cầm cần câu tay cầm sọt cá, đeo hồ lô rượu trên vai ung dung rời đi, miệng còn ngâm nga khúc hát.
Dương Thanh ngơ ngác nhìn theo. Miêu thành chủ cứ đi như vậy sao?
Rõ ràng anh đã từ chối nhận đồ vật thần bí này, tại sao ông lão vẫn cưỡng ép đưa cho anh?
Với thực lực hiện giờ của anh, muốn nhẹ nhàng bắt được thứ này thực sự rất khó!
Đồ vật thần bí này nặng như vậy, nếu để dưới đất sợ là sẽ bị chôn vùi ngay tức khắc.
Vậy nên hiện giờ anh chỉ có thể cầm nó trong tay, còn không thể buông xuống.
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng Miêu thành chủ hét lớn: “Lão tiền bối đừng đi mà! Ông đi rồi cháu phải làm sao đây?”
Thế nhưng ông lão chẳng thèm để ý tới, trông có vẻ đang chậm rãi bước đi nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của anh. Đọc nhanh tại Vietwriter
Dương Thanh cầm lấy cũng không được, vứt xuống cũng không xong, chỉ đành bộc phát trạng thái mạnh nhất của mình, luân phiên đổi tay cầm đồ vật thần bí này.
Mặt đất dưới chân anh nứt ra thành từng mảnh, dần dần vùi chân anh xuống.
Mỗi lần anh chân bị vùi lấp, anh lại phải đổi sang chỗ khác. Đến khi chân chìm trong lòng đất, anh lại tiếp tục đổi chỗ.
Cùng lúc đó trong một toà nhà cổ kính, Phùng Tiểu Uyển đang đứng trước cổng, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Ngải Lâm ngồi trong sân bế bé Tĩnh An, sắc mặt lo âu nhìn Phùng Tiểu Uyển nói: “Hay là em ra ngoài tìm anh Thanh của em đi”.
Mấy ngày trước, mỗi khi mặt trời lặn xuống núi, Dương Thanh đều sẽ trở về. Thế nhưng hôm nay sắc trời đã tối sầm vẫn không thấy anh đâu.
“Được, để em ra ngoài tìm thử xem!”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng gật đầu đồng ý, đang định rời đi lại thấy Miêu Hồng xuất hiện.
Miêu Hồng lên tiếng khuyên nhủ: “Mấy ngày này cậu Thanh phải bế quan tu luyện một khoảng thời gian, tạm thời không trở về được. Hai người không cần quá lo lắng”.
Phùng Tiểu Uyển gặng hỏi: “Anh ấy tu luyện ở đâu? Tôi muốn mang đồ ăn cho anh ấy”.
Miêu Hồng đáp: “Thành chủ có lệnh, không ai được phép tới làm phiền cậu Thanh!”
Thấy Miêu Hồng kiên định như vậy, Phùng Tiểu Uyển đã hiểu nếu không được Miêu thành chủ cho phép, ông chú nghiêm nghị trước mặt sẽ không cho cô ta ra ngoài.
Trong nhà của thành chủ tại phủ thành chủ Miêu Thành.
Miêu thành chủ ngồi trên một chiếc ghế mây, sắc mặt tái nhợt, ho khan vài tiếng.
“Thành chủ không sao chứ?”
Miêu Hồng vội tiến lên lo lắng hỏi thăm.
Ông cụ lắc đầu cười đáp: “Yên tâm, không chết được!”
Miêu Hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói năng gì, chỉ rót cho Miêu Thành chủ một cốc nước nóng.
Miêu thành chủ uống xong, cười nói: “Bây giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Rốt cuộc Miêu Hồng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thành chủ cho cậu Thanh toàn bộ rượu trong hồ lô cuối cùng của ngài, thế còn ngài phải làm sao?”
Ngoại trừ Miêu thành chủ và Miêu Hồng, không một ai biết hiện giờ sức khoẻ của Miêu Thành chủ vô cùng kém. Rượu trong hồ lô rượu cuối cùng kia chính là loại thuốc tốt nhất đối với ông lão.
Thế nhưng ông lão lại tặng hồ lô rượu cuối cùng ấy cho Dương Thanh.
Miêu thành chủ cười đáp: “Tôi uống rượu cả đời lại chỉ cho nó được đúng một bình, đúng là có lỗi với nó. Hơn nữa dù có giữ hồ lô rượu này lại cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng với tôi, chỉ miễn cưỡng giúp tôi dễ chịu hơn một chút. Chẳng bằng cho nó, để nó tu luyện nhanh hơn”.
“Yên tâm, tôi vẫn chưa chết được đâu!”
Miêu Hồng bỗng cảm thấy bi thương, đỏ mắt nói: “Thành chủ, rốt cuộc phải làm gì mới có thể chữa khỏi bệnh cho ngài? Dù tôi có chết cũng phải giúp ngài tìm được thần dược có thể trị khỏi cho ngài”.
Miêu thành chủ lắc đầu cười: “Không phải tôi mắc bệnh, mà là đến tuổi già rồi. Cậu có thể ngăn cản một người chết già được sao? Tôi sống lâu như vậy đã đủ rồi. Trừ chuyện kia ra, tôi chẳng còn gì tiếc nuối nữa”.
Miêu Hồng nói: “Chuyện kia trôi qua nhiều năm như vậy, thành chủ vẫn còn áy náy sao?”
Miêu Thành Chủ chỉ cười đáp: “Được rồi, cậu ra ngoài đi! Tôi phải đi nghỉ rồi!”
Bấy giờ Miêu Hồng mới gật đầu, cung kính lui ra.
Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn đang chống đỡ áp lực đè nặng của đồ vật thần bí kia. Đất trong vòng 100 mét xung quanh anh đã lún xuống tầm nửa mét cả rồi, hệt như chiếc máy đầm đất đã nén đất xuống vậy.
Đồ vật thần bí này thực sự quá nặng. Anh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà còn phí sức như vậy, e là chỉ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh mới có thể dễ dàng cầm nó.
Dương Thanh thầm kinh hãi: “Rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái gì vậy? Sao lại có năng lượng mạnh mẽ như thế?”
Nhưng anh lại vui mừng nhận ra, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi thực lực của anh lại tăng tiến. Với tốc độc tu luyện như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh sẽ có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh.
Siêu Phàm Thất Cảnh là một cửa ải lớn. Rất nhiều người cố gắng cả đời cũng khó có thể vượt qua.
Nếu cảnh giới của anh đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh, liệu sức chiến đấu của anh có thể đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh hay không?
Dương Thanh đấu tranh với đồ vật thần bí này suốt cả đêm, tuy rằng vô cùng vất vả nhưng một đêm này bằng cả một tuần tu luyện bình thường của anh.
Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, chỉ cách Siêu Phàm Thất Cảnh một hàng rào, dường như còn thiếu thời cơ đột phá.
Trong ba ngày liên tiếp, Dương Thanh đều tu luyện bên cạnh bờ Long Khê. Sau lần gặp mặt ba ngày trước, Miêu thành chủ không tới đây một lần nào nữa.
Vào tối ngày thứ ba, có một cao thủ mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện bên bờ Long Khê.
Thấy có người tới, Dương Thanh cau mày. Anh cảm nhận được khí thế võ thuật cực kỳ khủng bố từ trên người đối phương.
Khí thế này ít nhất cũng phải là Siêu Phàm Bát Cảnh.
Dương Thanh cất tiếng hỏi: “Xin hỏi ông là ai?”
“Người giết cậu!”
Người áo đen lạnh lùng đáp, cơ thể nhanh như chớp lao vọt tới trước người Dương Thanh, tung chưởng vỗ xuống đầu anh.
Dứt lời, ông lão đặt đồ vật thần bí lên tay của Dương Thanh.
Vừa mới chạm vào đồ vật thần bí kia, anh đã cảm thấy như đang phải đỡ lấy một ngọn núi khổng lồ, trên tay đột nhiên nặng trịch.
“Ầm!”
Tiếng động thật lớn vang lên. Mặt đất dưới chân anh nứt ra, hai chân anh lún sâu trong lòng đất.
Dương Thanh khiếp sợ tột độ, không dám chậm trễ tiếp tục bộc phát huyết mạch cuồng hoá, hai mắt đỏ sậm. Một luồng khí thế cuồng bạo toả ra từ trên người anh.
Cánh tay đang cầm đồ vật thần bí của anh chậm rãi nâng lên.
Lúc này, anh chỉ cảm thấy võ đạo của mình đang bị áp chế, chỉ khi dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể miễn cưỡng đỡ được đồ vật thần bí này.
Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào Miêu thành chủ có thể cầm nó theo người.
“Ha ha ha ha!”
Miêu thành chủ nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dương Thanh, chợt cười lớn: “Từ nay trở đi thứ này sẽ thuộc về cháu. Mấy ngày này cháu cứ ở lại đây từ từ làm quen với nó đi!”
Nói xong, ông lão đứng dậy, tay cầm cần câu tay cầm sọt cá, đeo hồ lô rượu trên vai ung dung rời đi, miệng còn ngâm nga khúc hát.
Dương Thanh ngơ ngác nhìn theo. Miêu thành chủ cứ đi như vậy sao?
Rõ ràng anh đã từ chối nhận đồ vật thần bí này, tại sao ông lão vẫn cưỡng ép đưa cho anh?
Với thực lực hiện giờ của anh, muốn nhẹ nhàng bắt được thứ này thực sự rất khó!
Đồ vật thần bí này nặng như vậy, nếu để dưới đất sợ là sẽ bị chôn vùi ngay tức khắc.
Vậy nên hiện giờ anh chỉ có thể cầm nó trong tay, còn không thể buông xuống.
Dương Thanh nhìn theo bóng lưng Miêu thành chủ hét lớn: “Lão tiền bối đừng đi mà! Ông đi rồi cháu phải làm sao đây?”
Thế nhưng ông lão chẳng thèm để ý tới, trông có vẻ đang chậm rãi bước đi nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của anh. Đọc nhanh tại Vietwriter
Dương Thanh cầm lấy cũng không được, vứt xuống cũng không xong, chỉ đành bộc phát trạng thái mạnh nhất của mình, luân phiên đổi tay cầm đồ vật thần bí này.
Mặt đất dưới chân anh nứt ra thành từng mảnh, dần dần vùi chân anh xuống.
Mỗi lần anh chân bị vùi lấp, anh lại phải đổi sang chỗ khác. Đến khi chân chìm trong lòng đất, anh lại tiếp tục đổi chỗ.
Cùng lúc đó trong một toà nhà cổ kính, Phùng Tiểu Uyển đang đứng trước cổng, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Ngải Lâm ngồi trong sân bế bé Tĩnh An, sắc mặt lo âu nhìn Phùng Tiểu Uyển nói: “Hay là em ra ngoài tìm anh Thanh của em đi”.
Mấy ngày trước, mỗi khi mặt trời lặn xuống núi, Dương Thanh đều sẽ trở về. Thế nhưng hôm nay sắc trời đã tối sầm vẫn không thấy anh đâu.
“Được, để em ra ngoài tìm thử xem!”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng gật đầu đồng ý, đang định rời đi lại thấy Miêu Hồng xuất hiện.
Miêu Hồng lên tiếng khuyên nhủ: “Mấy ngày này cậu Thanh phải bế quan tu luyện một khoảng thời gian, tạm thời không trở về được. Hai người không cần quá lo lắng”.
Phùng Tiểu Uyển gặng hỏi: “Anh ấy tu luyện ở đâu? Tôi muốn mang đồ ăn cho anh ấy”.
Miêu Hồng đáp: “Thành chủ có lệnh, không ai được phép tới làm phiền cậu Thanh!”
Thấy Miêu Hồng kiên định như vậy, Phùng Tiểu Uyển đã hiểu nếu không được Miêu thành chủ cho phép, ông chú nghiêm nghị trước mặt sẽ không cho cô ta ra ngoài.
Trong nhà của thành chủ tại phủ thành chủ Miêu Thành.
Miêu thành chủ ngồi trên một chiếc ghế mây, sắc mặt tái nhợt, ho khan vài tiếng.
“Thành chủ không sao chứ?”
Miêu Hồng vội tiến lên lo lắng hỏi thăm.
Ông cụ lắc đầu cười đáp: “Yên tâm, không chết được!”
Miêu Hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói năng gì, chỉ rót cho Miêu Thành chủ một cốc nước nóng.
Miêu thành chủ uống xong, cười nói: “Bây giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Rốt cuộc Miêu Hồng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thành chủ cho cậu Thanh toàn bộ rượu trong hồ lô cuối cùng của ngài, thế còn ngài phải làm sao?”
Ngoại trừ Miêu thành chủ và Miêu Hồng, không một ai biết hiện giờ sức khoẻ của Miêu Thành chủ vô cùng kém. Rượu trong hồ lô rượu cuối cùng kia chính là loại thuốc tốt nhất đối với ông lão.
Thế nhưng ông lão lại tặng hồ lô rượu cuối cùng ấy cho Dương Thanh.
Miêu thành chủ cười đáp: “Tôi uống rượu cả đời lại chỉ cho nó được đúng một bình, đúng là có lỗi với nó. Hơn nữa dù có giữ hồ lô rượu này lại cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng với tôi, chỉ miễn cưỡng giúp tôi dễ chịu hơn một chút. Chẳng bằng cho nó, để nó tu luyện nhanh hơn”.
“Yên tâm, tôi vẫn chưa chết được đâu!”
Miêu Hồng bỗng cảm thấy bi thương, đỏ mắt nói: “Thành chủ, rốt cuộc phải làm gì mới có thể chữa khỏi bệnh cho ngài? Dù tôi có chết cũng phải giúp ngài tìm được thần dược có thể trị khỏi cho ngài”.
Miêu thành chủ lắc đầu cười: “Không phải tôi mắc bệnh, mà là đến tuổi già rồi. Cậu có thể ngăn cản một người chết già được sao? Tôi sống lâu như vậy đã đủ rồi. Trừ chuyện kia ra, tôi chẳng còn gì tiếc nuối nữa”.
Miêu Hồng nói: “Chuyện kia trôi qua nhiều năm như vậy, thành chủ vẫn còn áy náy sao?”
Miêu Thành Chủ chỉ cười đáp: “Được rồi, cậu ra ngoài đi! Tôi phải đi nghỉ rồi!”
Bấy giờ Miêu Hồng mới gật đầu, cung kính lui ra.
Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn đang chống đỡ áp lực đè nặng của đồ vật thần bí kia. Đất trong vòng 100 mét xung quanh anh đã lún xuống tầm nửa mét cả rồi, hệt như chiếc máy đầm đất đã nén đất xuống vậy.
Đồ vật thần bí này thực sự quá nặng. Anh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà còn phí sức như vậy, e là chỉ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh mới có thể dễ dàng cầm nó.
Dương Thanh thầm kinh hãi: “Rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái gì vậy? Sao lại có năng lượng mạnh mẽ như thế?”
Nhưng anh lại vui mừng nhận ra, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi thực lực của anh lại tăng tiến. Với tốc độc tu luyện như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh sẽ có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh.
Siêu Phàm Thất Cảnh là một cửa ải lớn. Rất nhiều người cố gắng cả đời cũng khó có thể vượt qua.
Nếu cảnh giới của anh đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh, liệu sức chiến đấu của anh có thể đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh hay không?
Dương Thanh đấu tranh với đồ vật thần bí này suốt cả đêm, tuy rằng vô cùng vất vả nhưng một đêm này bằng cả một tuần tu luyện bình thường của anh.
Cảnh giới võ thuật của anh đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, chỉ cách Siêu Phàm Thất Cảnh một hàng rào, dường như còn thiếu thời cơ đột phá.
Trong ba ngày liên tiếp, Dương Thanh đều tu luyện bên cạnh bờ Long Khê. Sau lần gặp mặt ba ngày trước, Miêu thành chủ không tới đây một lần nào nữa.
Vào tối ngày thứ ba, có một cao thủ mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện bên bờ Long Khê.
Thấy có người tới, Dương Thanh cau mày. Anh cảm nhận được khí thế võ thuật cực kỳ khủng bố từ trên người đối phương.
Khí thế này ít nhất cũng phải là Siêu Phàm Bát Cảnh.
Dương Thanh cất tiếng hỏi: “Xin hỏi ông là ai?”
“Người giết cậu!”
Người áo đen lạnh lùng đáp, cơ thể nhanh như chớp lao vọt tới trước người Dương Thanh, tung chưởng vỗ xuống đầu anh.