Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1586-1590
Cả đời không lấy chồng!
Thượng Quan Nhu vừa nói ra câu này thì ai cũng ngây người.
Nhưng rất nhanh đã có người hiểu ý, nhìn về phía Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp. Đương nhiên họ biết cô ta không lập gia đình là vì Dương Thanh.
Và Dương Thanh cũng hiểu điều này, đôi mắt khi nhìn về Thượng Quan Nhu tràn đầy áy náy. Trong lòng anh chỉ có Tần Thanh Tâm, không thể chứa đựng thêm một người phụ nữ nào khác. Đời này, anh đành phụ lòng Thượng Quan Nhu rồi.Dường như cảm nhận được ánh nhìn áy náy của Dương Thanh, Thượng Quan Nhu thoáng nhìn anh một lát rồi lại lên tiếng: "Cậu Thanh, Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đã chết, cậu có thể cho Hoàng tộc họ Thượng Quan một cơ hội nữa không ạ?"
Giờ phút này, Thượng Quan Nhu chính là Thượng Quan Nữ Hoàng, toàn thân toát lên khí thế uy nghiêm của người bề trên. Khi nhìn về Dương Thanh, đôi mắt của cô ta bình tĩnh, không hề gợn sóng, còn thêm kính ngữ vào lời nói.
Cô ta đã hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ phấn đấu vì Hoàng tộc, còn tình yêu sẽ bị cô ta loại bỏ khỏi cuộc đời.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về phía Dương Thanh. Anh thầm thở dài, lắc đầu: "Tôi không phải loại người không biết nói phải trái. Trước đây tôi mất hết tu vi, bị Thượng Quan Hoàng giam lỏng trong Hoàng tộc thậm chí bị ông ta ra lệnh đuổi giết, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến những người còn lại trong Hoàng tộc họ Thượng Quan. Vậy nên ân oán giữa tôi và Hoàng tộc có thể xem như kết thúc rồi".
Nghe thấy lời nói của Dương Thanh, các cao thủ đều lặng lẽ thở phào.
Biểu cảm của Thượng Quan Nhu vẫn bình tĩnh: "Thế thì xin cảm ơn cậu Thanh!" Thái độ của cô ta đối với Dương Thanh rất lạnh, lạnh đến mức khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
"Tôi đã dừng chân tại Hoàng thành Thượng Quan quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi. Sau này nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan gặp chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi".
Dương Thanh giấu cảm xúc hơi đè nén đi, mở miệng nói.
Đương nhiên anh nói câu này với Thượng Quan Nhu. Cô ta khẽ gật đầu: "Cậu vĩnh viễn là bạn bè của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi. Sau này cậu Thanh có việc gì cần đến chúng tôi thì xin hãy mở lời".
"Được! Gặp lại sau!"
Dương Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Nhu lần cuối rồi xoay người đi.
Đã không có khả năng với Thượng Quan Nhu thì nên đi sớm thì hơn.
"Nữ Hoàng, trên thế giới này chỉ có cậu Thanh mới đủ tư cách trở thành chồng của người".
Dương Thanh vừa đi thì một cao thủ lớn tuổi trong Hoàng tộc họ Thượng Quan lên tiếng, trong lời nói còn có mấy phần thương tiếc.
Thượng Quan Nhu lạnh lùng đáp: "Bây giờ, trong lòng tôi chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan".
Dứt lời, cô ta xoay người bỏ đi.
Đến khi về nhà của mình, Thượng Quan Nhu mới òa khóc. Không phải cô ta không muốn cùng đi với Dương Thanh mà vì hiểu rằng mình đi theo sẽ chỉ khiến anh cảm thấy nặng nề. Chưa kể Dương Thanh đã kết hôn, trong lòng chỉ có Tần Thanh Tâm, không hề có chỗ cho cô ta.
Một bên khác, Dương Thanh sau khi rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan thì đi thẳng đến sân bay, lên chuyến bay đến Yến Đô.
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Yến Đô. Lại trở về nơi đây, lòng Dương Thanh bồi hồi cảm xúc.
"Cảnh giới võ thuật của mình đã là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, dù là người bảo vệ Hoàng tộc cũng chưa chắc là đối thủ của mình. Đã đến lúc đón Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về nhà rồi".
Dương Thanh tự nhủ. Đã hơn nửa năm chia cách với vợ con, thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí anh còn suýt chết.
Nhưng có thể xem như trong cái rủi có cái may, hiện giờ thực lực của Dương Thanh đã là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, lấy hết thủ đoạn ra cũng có thể giằng co với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh.
"Cậu Thanh, cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Khi Dương Thanh đi tới tập đoàn Nhạn Thanh, Lạc Bân vui mừng đến rơi nước mắt, nét mặt cực kỳ kích động.
Dương Thanh vỗ vai của Lạc Bân, ánh mắt cũng đầy cảm kích, nói: "Vất vả cho ông rồi!"
Vì anh mà tập đoàn Nhạn Thanh đã chịu rất nhiều đả kích từ các thế lực hùng mạnh. Nửa năm qua, tập đoàn đã vài lần đứng trên bờ phá sản, chính Lạc Bân đã một mình ngăn cơn sóng dữ mới giữ cho tập đoàn được tồn tại.
Tuy nhiên, việc tập đoàn Nhạn Thanh bị chèn ép đã trở thành quá khứ, từ khi Dương Thanh trở về, không một ai dám làm vậy nữa.
Tin tức Dương Thanh trở về nhanh chóng được lan truyền toàn bộ Yến Đô, những gia tộc có quan hệ tốt với anh đều vui mừng khôn xiết, những thế lực từng chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh trong thời gian qua thì thấp thỏm lo sợ.
Nhưng điều làm họ bất ngờ là đã qua ba ngày rồi mà Dương Thanh vẫn không có động thái gì như sẽ ra tay với họ.
Trong ba ngày này, ba Hoàng tộc họ Thượng Quan, họ Long và họ Đoàn lần lượt mở họp báo, tuyên bố rằng sẽ đẩy mạnh việc hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.
Tên tuổi của tập đoàn tức thì vang khắp toàn bộ Chiêu Châu, nhiều người bình thường không biết đến tập đoàn Nhạn Thanh đều đã nắm thông tin về họ - một doanh nghiệp tài giỏi có thể khiến cho ba Hoàng tộc lớn đặc biệt mở họp báo để tuyên bố về sự hợp tác giữa hai bên.
Mã Siêu cũng đang bị nhốt tại Hoàng tộc họ Phùng, đến nay vẫn chưa có tung tích.
"Cậu muốn đến Hoàng tộc họ Phùng sao?"
Tiền Bưu lo lắng hỏi.
Dương Thanh nhìn ông ta, đáp: "Hoàng tộc họ Phùng giam lỏng anh em tốt của tôi, giờ còn bắt cả em gái của tôi đi, chẳng lẽ tôi không nên đến đó?"
Tiền Bưu vội vàng khuyên: "Ý tôi không phải vậy đâu cậu Thanh! Tôi chỉ muốn nói rằng dù sao Hoàng tộc họ Phùng cũng là thế lực cổ xưa đứng trên cả bốn Hoàng tộc lớn, sâu không lường được, nếu cậu thật sự muốn đến đó thì tôi sẽ dẫn người trong Ảnh Vệ đi cùng cậu".
Dương Thanh lắc đầu, khuôn mặt tối tăm: "Hoàng tộc họ Phùng không phải nơi người trong Ảnh Vệ có thể đến. Tôi sẽ tự đi!"
Hoàng tộc họ Phùng là một trong hai Hoàng tộc cổ xưa lớn, thực lực vượt xa bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, trong mỗi Hoàng tộc cổ xưa đều có đến vài cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Ảnh Vệ ngày nay tuy cũng đã có vô số cao thủ, cấp bậc Thần Cảnh đỉnh phong cũng phải có vài người, nhưng nếu định tới gây áp lực cho một Hoàng tộc cổ xưa sở hữu đến mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì thực lực như thế còn quá yếu.
Đúng lúc này, Lạc Bân đi vào báo: "Thưa chủ tịch, cô Lâm tới".
Dương Thanh vội nói: "Mau mời chị ấy vào đi!"
Ngải Lâm nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Dương Thanh, Tiền Bưu rời khỏi đó, chừa lại không gian riêng cho hai người. Không còn người ngoài ở đây, Dương Thanh liền nói: "Chị Lâm, xin lỗi, em đã liên lụy mọi người rồi".
Dương Thanh vô cùng áy náy và tự trách, Mã Siêu một thân một mình đi tìm anh nên mới bị cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng mang về Hoàng tộc.
Hiện giờ, Phùng Tiểu Uyển cùng bé Tĩnh An cũng bị cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng bắt mang đi rồi.
Chồng và con trai của Ngải Lâm đều đã bị Hoàng tộc họ Phùng mang đi, lòng cô ấy đau khổ cỡ nào, không cần hỏi cũng biết.
Ngải Lâm vội vàng hỏi: "Dương Thanh, cậu tìm được Tĩnh An rồi à?"
Dương Thanh không có ý giấu giếm, gật đầu nói ngay: "Tiểu Uyển và bé Tĩnh An đều đã bị người của Hoàng tộc họ Phùng mang đi, em đang định tới Hoàng tộc họ Phùng một chuyến".
Nghe đến Hoàng tộc họ Phùng, Ngải Lâm lập tức trầm mặc, khuôn mặt tràn đầy lo âu.
Hoàng tộc họ Phùng không phải một Hoàng tộc tầm thường, trước đây Dương Thanh tới Hoàng thành Thượng Quan còn suýt thì mất mạng ở đó, khó khăn lắm mới sống sót trở về, nay lại muốn đến một Hoàng tộc họ Phùng có thực lực mạnh hơn tìm cách cứu người.
Trầm mặc hồi lâu, Ngải Lâm mới cất lời, sắc mặt cực kì phức tạp: "Dương Thanh, tuy tôi không muốn cậu phải mạo hiểm nhưng tôi thực sự đã hết cách rồi, chẳng biết phải nhờ ai nữa, xin cậu nhất định phải cứu chồng con tôi và Tiểu Uyển về, trông cậy vào cậu cả đấy!"
Dương Thanh vội đỡ lời: "Chị Lâm, chị nói gì thế, Mã Siêu là anh em tốt của em, Phùng Tiểu Uyển lại là em gái em, bé Tĩnh An cũng coi như là con nuôi của em, em đi cứu bọn họ là chuyện đương nhiên mà".
"Trong thời gian này, chị cứ bình tĩnh ở yên tại Yến Đô đi, chờ tin của em, em bảo đảm sẽ đưa bọn họ bình an trở về". .
Tiễn Ngải Lâm ra về, Dương Thanh cảm thấy trọng trách trên vai dường như lại nặng nề hơn, anh còn chưa từng tiếp xúc tới Hoàng tộc họ Phùng, không biết hành trình tới Hoàng tộc họ Phùng lần này liệu có thuận lợi không.
Nhưng mà hẳn khó lòng thuận lợi được.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh lên chuyến bay tới Hoàng tộc họ Phùng.
Hôm nay, những phiền phức của tập đoàn Nhạn Thanh đều đã được giải quyết, giá trị của tập đoàn trên thị trường chứng khoán cũng đã tăng vọt, đây là thời gian thích hợp để giải quyết chút phiền toái còn lại.
Ba giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng.
Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ, ngay thời khắc anh bước chân vào Hoàng thành Phùng, đã có người biết anh tới.
Trong Hoàng thành Phùng, tại một mật thất dưới lòng đất trong Hoàng phủ, Mã Siêu đang bị xích chặt tay chân bằng những sợi xích sắt thô nặng, không thể giãy giụa.
Lúc này, trông anh ta nhếch nhác thảm hại, tóc tai bù xù, toàn thân chằng chịt vết thương, tay chân đều bị xích chặt, những nơi tiếp xúc với xích đã bị chà xát rách nát nhầy nhụa máu thịt.
Một bóng người trung niên đi tới, tay chắp sau lưng, đứng trước mặt Mã Siêu, lạnh lùng nói: "Con chắc chắn không muốn thừa nhận thân phận mình?"
Mã Siêu ngẩng đầu, đôi mắt ngạo nghễ cương nghị nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng đáp: "Muốn tôi vứt bỏ người nhà và bạn bè mình, tuyệt đối không có khả năng!"
Người đàn ông trung niên trầm mặc, một hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Chỉ cần con đồng ý thừa nhận thân phận của mình, con chính là người thừa kế của Hoàng tộc. Nay ông nội con đã bệnh nặng, sắp không chống chọi nổi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể thoái vị cho con cháu, lúc này chỉ cần con chịu thừa nhận thân phận của mình, đợi khi ông nội con thoái vị, có bố ở đây, không ai có thể lay chuyển địa vị của con trong Hoàng tộc họ Phùng này".
"Với thân phận cháu trưởng của Phùng Hoàng, khắp Chiêu Châu này, may ra chỉ có vài người có tư cách trở thành vợ của con, dù con muốn cưới một cô gái xuất sắc của gia tộc Cổ Võ nào đó cũng không phải không có khả năng, cần gì phải khăng khăng muốn cho một người phụ nữ bình thường của thế tục làm vợ".
Mã Siêu cười nhạt: "Đối với đám người quyền cao chức trọng các người, chỉ có quyền thế và lợi ích là quan trọng, các người hoàn toàn không hiểu tình thân, tình yêu là gì. Ông muốn tôi lựa chọn giữa tình thân và tình bạn với quyền thế, tôi sẽ không bao giờ do dự, tôi chỉ chọn người thân và bạn bè mình".
Nghe Mã Siêu nói thế, người đàn ông trung niên kia lập tức sa sầm mặt xuống, cả giận nói: "Con thật sự cho rằng bố không dám giết con à? Dù con là con trai của Phùng Chí Viễn này, nhưng nếu chọc giận bố, bố cũng sẽ giết chết con!"
Người đàn ông trung niên này chính là nhị hoàng tử Phùng Chí Viễn của Hoàng tộc họ Phùng, cũng là bố đẻ của Mã Siêu.
Mã Siêu dữ dằn quát: "Khốn nạn! Nếu con tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
Phùng Chí Viễn cười nhạt: "Chỉ có kẻ vô dụng mới dùng lời nói đe dọa người khác. Nói sao thì bố cũng là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chỉ bằng thực lực của con có thể làm gì được bố?"
"Hiện tại con chỉ có một con đường, thừa nhận thân phận của mình, sau đó trở thành người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng. Bằng không, con sẽ bị nhốt trong mật thất này cả đời. Ngày nào con chưa chịu thừa nhận thân phận mình thì ngày đó con đừng mơ tưởng tới việc gặp lại người thân và bạn bè".
Trước lời đe dọa của Phùng Chí Viễn, Mã Siêu phẫn nộ tột cùng, một hơi thở võ thuật cực mạnh từ trên người anh ta tràn ra.
Mã Siêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thề, nếu ông dám gây thương tổn cho con tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!"
Phùng Chí Viễn chỉ cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không e ngại trước nỗi căm hận của Mã Siêu dành cho mình, ông ta chỉ nói: "Chỉ bằng thực lực mới đến Thần Cảnh đỉnh phong của con thì định không buông tha một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như bố thế nào đây?"
"Thôi, bớt nói vớ vẩn đi. Con cũng đừng có giãy giụa vô ích làm gì, hiện tại con đã không còn bất kì lựa chọn nào khác, con trai con đang ở trong tay bố rồi, nhưng con có thể yên tâm, bố sẽ không làm thằng bé bị tổn thương, nói thế nào nó cũng là người thừa kế đời thứ tư của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta".
"Hơn nữa, bố có thể nói thẳng cho con hay, có bố ở đây, con trai con đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng. Cũng có nghĩa là, dù con không chịu thừa nhận thân phận của mình, hoặc là rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai con cũng đừng hòng rời khỏi đây".
"Vậy hiện giờ, con có thể nói cho bố biết lựa chọn của con được chưa?"
Ánh mắt Mã Siêu ghim chặt vào người Phùng Chí Viễn. Anh ta cũng từng chờ mong, một ngày nào đó có thể tìm lại được bố mẹ ruột của mình, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, lại có một ngày, mình sẽ bị bố ruột nhốt lại, thậm chí còn lấy con trai mình ra để đe dọa anh ta.
Sau một hồi trầm mặc, Mã Siêu nói: "Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của ông, nhưng ông cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi".
Phùng Chí Viễn cau mày, lạnh giọng nói: "Đừng đặt điều kiện với bố làm gì, bởi vì hiện tại con còn chưa có tư cách ấy. Nếu con muốn bàn điều kiện với bố thì hãy dốc hết sức đi tranh lấy quyền lên tiếng trong Hoàng tộc họ Phùng này nhiều hơn, nếu có một ngày con có thể kế thừa ngai vàng của Hoàng tộc họ Phùng, mọi chuyện đều có thể theo ý con".
Trước đây Mã Siêu chỉ biết Hoàng tộc vô tình, nhưng anh ta không thể tưởng tượng nổi, người của Hoàng tộc lại vô tình đến mức này.
Mã Siêu cắn răng nói: "Tôi có thể đồng ý với ông, sẽ thừa nhận thân phận của mình, cũng có thể đồng ý ở lại Hoàng tộc họ Phùng này, thậm chí có thể vứt bỏ mọi thứ liên quan đến thế tục. Nhưng ông cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi, bằng không, dù phải chết tôi cũng sẽ không thừa nhận thân phận này".
Mã Siêu đã bị giam ở Hoàng tộc họ Phùng mấy tháng, Phùng Chí Viễn cũng đã biết rõ, đứa con đi lạc bao năm của mình kiên định cỡ nào, nếu không thì thằng bé đã sớm thỏa hiệp rồi.
Giờ Mã Siêu đã nói vậy có nghĩa là nhất định phải làm theo bằng được, bằng không, dù phải chết, anh ta cũng sẽ không chịu thừa nhận thân phận của mình.
Phùng Chí Viễn quyết định: "Nói đi, muốn bố đáp ứng điều kiện gì".
Mã Siêu nói ngay: "Để Phùng Tiểu Uyển và con tôi rời khỏi đây, Ngải Lâm không thể sống thiếu thằng bé".
Khi thốt ra câu này, trái tim Mã Siêu đau đớn như bị rạch nát, điều này có nghĩa là, anh ta sẽ phải vĩnh viễn mất đi Ngải Lâm cùng con trai mình.
Dù anh ta vô cùng thương nhớ mẹ con cô ấy nhưng cũng biết rõ, Hoàng tộc họ Phùng mạnh cỡ nào, chỉ bằng thực lực hiện tại, anh ta không cách nào bảo vệ vợ con mình được.
Nếu đã không thể bảo vệ, vậy thì để bọn họ được đoàn tụ với nhau, hết thảy những đau khổ còn lại mặc anh ta gánh chịu đi.
Anh ta sẽ ở lại Hoàng tộc họ Phùng này, nỗ lực tu hành, nỗ lực khiến bản thân trở nên càng mạnh, đợi khi có đủ thực lực vùng thoát khỏi Hoàng tộc họ Phùng, anh ta sẽ rời đi không hề do dự, tìm tới vợ con mình.
Phùng Chí Viễn lập tức nhíu chặt mày lại: "Con trai con là con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta, còn là cháu trưởng đời thứ tư, nó vừa sinh ra đã là người thừa kế đời thứ tư của Hoàng tộc họ Phùng, bố không thể để nó rời khỏi đây".
Mã Siêu cả giận quát: "Phùng Chí Viễn! Ông đừng quá đáng! Con tôi cũng là cháu ruột của ông, ông tàn nhẫn với con mình như thế, chẳng lẽ cũng có thể tàn độc như vậy với đứa cháu mới vài tháng tuổi của mình hay sao?"
Phùng Chí Viễn trầm mặc, hồi lâu sau, ông ta mới nặng nề nói: "Đây là trách nhiệm hai bố con con phải gánh lấy vì đã sinh ra với vai trò cháu trưởng của Hoàng tộc này".
"Con có biết vì sao năm ấy bố và mẹ con lại đánh mất con không? Chỉ vì con là cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, mà tại Hoàng tộc họ Phùng này, mỗi thành viên nam giới đầu tiên của thế hệ đều là người thừa kế của thế hệ đó".
"Điều này có nghĩa là, con vừa chào đời đã là người thừa kế của thế hệ con, có kẻ cho rằng con làm ảnh hưởng tới lợi ích của ông ta nên mới bày kế đánh tráo, con vừa sinh ra đã bị người ta trộm đi".
"Bố có thể thả con trai con đi, nhưng con phải nghĩ cho kĩ, một khi con trai con rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng này thì sẽ lập tức bị người khác để mắt tới, bởi vì nó với con có điểm giống nhau, vừa sinh ra đã là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng".
Nghe Phùng Chí Viễn nói thế, Mã Siêu đau khổ vô cùng, anh ta biết, đứa con này quan trọng với Ngải Lâm thế nào, nhưng Hoàng tộc họ Phùng lại chỉ đồng ý thừa nhận anh ta và con anh ta, lại không chịu thừa nhận Ngải Lâm.
Nếu để con ở lại bên mình, Ngải Lâm sẽ phải làm sao?
Nhưng nếu đưa con về bên Ngải Lâm thì lại như Phùng Chí Viễn vừa nói, thằng bé sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Khuôn mặt Mã Siêu tràn đầy đau khổ, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến vậy.
Trước đây, khi có Dương Thanh ở bên cạnh, bất luận gặp phải chuyện gì đều đã có Dương Thanh làm chỗ dựa, nhưng giờ đây, mọi chuyện anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Hôm nay, con chỉ có thể thừa nhận thân phận của mình thì mới giành được quyền thế từ Hoàng tộc họ Phùng, từ đó mới có năng lực bảo vệ con trai mình, còn về người đàn bà kia, rời xa Hoàng tộc họ Phùng mới là lựa chọn an toàn nhất cho cô ta".
"Điều gì cần nói bố đã nói hết, còn lại phải xem con quyết định thế nào".
Phùng Chí Viễn nói đến đó, toàn bộ khí thế ngạo nghễ ban đầu đã tan biến sạch, ông ta quay đầu rời khỏi mật thất.
Nơi này chỉ còn lại một mình Mã Siêu đau đớn tìm lựa chọn cho mình.
Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi bước ra khỏi sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng.
Chỉ có điều, anh vừa mới đi ra bên ngoài, một chiếc Phant màu đen đã dừng bên cạnh anh, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt trung niên.
Từ trên người Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh loáng thoáng cảm nhận được một hơi thở kinh khủng, quả không hổ là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng, tu vi võ thuật đúng là rất mạnh.
Dương Thanh đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, có thể khiến anh cảm nhận được lực võ thuật thì cảnh giới võ thuật của đối phương phải ở trên anh, như vậy có nghĩa là, cảnh giới của người này hắn ở tầm Siêu Phàm Lục Cảnh
Người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, vậy thì Phùng Hoàng, người đứng đầu Hoàng tộc họ Phùng, sẽ mạnh cỡ nào?
"Lên xe đi!"
Phùng Chí Ngạo bỗng cất giọng như ra lệnh.
Tuy thái độ của đối phương cực kì kiêu ngạo nhưng Dương Thanh cũng không quá để ý, lần này anh tới Hoàng thành Phùng chính là để cứu người. Nay Mã Siêu, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An con trai Mã Siêu đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng, anh chỉ có thể hành động theo yêu cầu của đối phương.
Dương Thanh lên xe, xe phóng đi, hai mươi phút sau đã tới một tiệm trà.
Trên tầng cao nhất của tiệm trà, trong phòng riêng có tầm nhìn rộng rãi nhất, chỉ có hai người là Phùng Chí Ngạo và Dương Thanh đang ngồi đối diện nhau.
Dương Thanh bình thản nhìn Phùng Chí Ngạo, cất tiếng hỏi: "Ông dẫn tôi đến nơi này muốn nói gì thì hãy vào thẳng vấn đề đi".
Phùng Chí Ngạo nhấc tách trà sứ trắng, nhấp nhẹ một ngụm, đặt tách xuống rồi mới đưa cặp mặt sắc bén nhìn Dương Thanh, cất lời: "Tôi cần hợp tác với cậu".
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng sửng sốt, ông ta tìm mình là để hợp tác?
Dương Thanh bình thản hỏi: "Đối với ông, hẳn tôi chỉ là một tên thôn dân nơi sơn dã thôi nhỉ? Một gã thôn dân nơi sơn dã thì có tư cách gì để hợp tác với ông?"
Phùng Chí Ngạo nói thẳng: "Tôi biết, Mã Siêu, người anh em tốt của cậu, cùng với con trai cậu ta, ngoài ra còn có cô gái tên Phùng Tiểu Uyển đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng".
"Chuyện tôi muốn hợp tác với cậu rất đơn giản, đó chính là muốn trợ giúp cậu đưa những người này rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng".
Ông ta vừa nói ra những lời này, Dương Thanh lập tức lâm vào bối rối, vốn tưởng đối phương có mưu đồ gì với mình, chuyện muốn hợp tác hẳn phải liên quan đến Đế Thôn.
Nhưng anh thật không ngờ, đối phương không chỉ biết rõ ý đồ của mình khi tới Hoàng thành Phùng mà còn chủ động đề nghị muốn giúp mình cứu người ra.
Song ngay sau đó, Dương Thanh đã nghĩ đến nguyên nhân sự việc.
Tại Hoàng tộc họ Phùng, có một quy định, thành viên nam giới thuộc dòng chính đầu tiên chào đời của mỗi thế hệ, từ khi sinh ra đã chính là người thừa kế của thế hệ đó.
Phùng Chí Ngạo là người thừa kế đời tiếp theo, nhưng Mã Siêu lại chính là người thừa kế của thế hệ sau Phùng Chí Ngạo, thậm chí, ngay cả con trai Mã Siêu - bé Tĩnh An cũng là người thừa kế đời sau đó.
Trong Hoàng tộc cổ xưa, tình thế vô cùng phức tạp, dù Phùng Chí Ngạo có thể kế thừa ngai vàng cũng không thể thay đổi quy định mà tổ tông truyền lại. Cho nên, chỉ khi làm Mã Siêu và bé Tĩnh An hoàn toàn rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai Phùng Chí Ngạo mới có thể trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
Sau một hồi trầm mặc, Dương Thanh lên tiếng: "Tôi không tin được ông!"
Nói đoạn, anh nhấc tách trà, uống một ngụm nước trà nóng, đặt tách xuống bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Phùng Chí Ngạo.
Phùng Chí Ngạo thoáng cau mày, lạnh giọng nói: "Điều tôi muốn chỉ là mỗi một người thừa kế các thế hệ đều rơi vào tay con cháu tôi, mà điều cậu muốn chính là người anh em của mình được an toàn, giữa chúng ta không có bất cứ xung đột về lợi ích nào, vì sao cậu không tin được tôi?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần Mã Siêu và bé Tĩnh An còn ở trong Hoàng tộc họ Phùng này thì dù ông muốn giết bọn họ cũng không dám. Nhưng nếu bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng thì chưa chắc. Vậy nên, bố con họ ở lại trong Hoàng thành Phùng mới là an toàn nhất".
"Một khi bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng, lấy thân phận và địa vị Đại hoàng tử Hoàng tộc họ Phùng của ông, muốn giết bọn họ chẳng phải quá dễ dàng?"
Đây chính là điều khiến Dương Thanh lo lắng nhất, Phùng Chí Ngạo là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, muốn giết Mã Siêu và bé Tĩnh An quả thật quá dễ dàng.
Cho dù có anh ở đây cũng rất khó lòng che chở hai người bọn họ an toàn tuyệt đối.
Phùng Chí Ngạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng tức giận, nói thẳng: "Tôi chính là Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Phùng này, còn chưa đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy. Nếu tôi thật sự muốn giết người diệt khẩu thì từ hơn hai mươi năm trước đã giết luôn Mã Siêu rồi".
"Xem ra cậu hoàn toàn không hiểu gì về con người tôi, nếu cậu chịu khó hỏi thăm một chút sẽ biết tôi là loại người thế nào".
"Tôi cũng biết, hẳn cậu đang hoài nghi, chuyện đánh tráo Mã Siêu năm đó là do tôi làm, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi".
Nhìn thái độ nghiêm túc của Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh lập tức bối rối, chẳng lẽ, chuyện năm đó Mã Siêu bị đánh tráo thực sự không liên quan gì đến Phùng Chí Ngạo? .
Nhưng nếu không phải do Phùng Chí Ngạo gây nên thì chuyện này do ai làm?
Trầm mặc một hồi, Dương Thanh hỏi: "Vậy ông cho rằng, chuyện đó do ai làm?"
Phùng Chí Ngạo lập tức nói ngay không hề do dự: "Phùng Chí Viễn!"
"Sao lại thế được?"
Dương Thanh kinh ngạc ra mặt, Phùng Chí Viễn là bố đẻ của Mã Siêu, đã biết trước Mã Siêu chính là người thừa kế của thế hệ này, vì sao lại muốn vứt bỏ Mã Siêu?
Nếu việc đó đúng là do Phùng Chí Viễn gây nên thì hiện tại, vì sao ông ta lại đem Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng?
Phùng Chí Ngạo lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói, làm như vậy có thể mang đến lợi ích to lớn hơn cho cậu ta thì sao?"
Lúc này, Dương Thanh lại trầm mặc.
Anh hiểu ngay ý của Phùng Chí Ngạo, đúng là có khả năng này. Nếu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu là sẽ đem đến lợi ích lớn cho Phùng Chí Viễn thì với sự vô tình của người trong Hoàng tộc, ông ta hoàn toàn có khả năng vứt bỏ con đẻ.
Mã Siêu là người thừa kế của thế hệ này trong Hoàng tộc họ Phùng, đây là chuyện đã không thể thay đổi, nhưng nếu ban đầu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu, đợi khi thời cơ chín muồi lại nhận Mã Siêu về Hoàng tộc, vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?
"Tôi biết, hiện giờ muốn cậu tin tôi ngay là một việc rất khó, tôi có thể cho cậu ba ngày. Trong ba ngày này, nếu cậu đã suy nghĩ kĩ, có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào".
Phùng Chí Ngạo bỗng đứng lên, nhìn Dương Thanh, nói tiếp: "Tôi biết, lần này cậu tới đây là định xông vào Hoàng tộc họ Phùng cướp người. Nhưng tôi có thể nói thẳng cho cậu hay, Hoàng tộc họ Phùng không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chỉ cần cậu dám xông vào, tôi có thể bảo đảm, cậu sẽ chết không có chỗ chôn".
Dứt lời, ông ta quay đầu bước đi, Dương Thanh vẫn ngồi đó, rơi vào trầm tư.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Thanh lẩm bẩm với chính mình: "Chẳng lẽ, chuyện năm đó thực sự có uẩn khúc khác?"
Lúc này anh thực sự hoang mang, không biết rốt cuộc có nên tin lời Phùng Chí Ngạo hay chăng.
Lời cảnh cáo trước khi rời đi của Phùng Chí Ngạo không phải chỉ là tiện thể nói ra.
Ngảy cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu còn có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh làm người bảo vệ Hoàng tộc, huống chi là những Hoàng tộc cổ xưa có thực lực mạnh hơn hẳn?
Anh vừa tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng thì Phùng Chí Ngạo đã chờ sẵn ở đó, chỉ e toàn bộ hành trình của anh đều đã nằm trong tầm khống chế của Hoàng tộc họ Phùng.
Hiện tại, nếu anh có bất kì cử động nào, sợ rằng đều không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng tộc họ Phùng.
Lúc này, tại Hoàng tộc họ Phùng, trong một mật thất, vẻ nóng nảy trên mặt Mã Siêu đã dần biến mất.
Hiện giờ anh ta đã lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống đất, như một vị tăng nhân già đang nhập định.
Bỗng anh ta lớn tiếng hô: "Tôi muốn gặp Phùng Chí Viễn!"
Chẳng mấy chốc, Phùng Chí Viễn đã đi vào mật thất này, nhìn Mã Siêu, hỏi: "Con đã nghĩ kĩ rồi chứ?"
Mã Siêu cắn răng đáp: "Tôi đồng ý tiếp nhận thân phận cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, tôi và con tôi sẽ ở lại Hoàng tộc họ Phùng này. Nhưng tôi phải báo cho ông biết, nếu để tôi hay vợ của tôi có bất kì thương tổn gì, dù có chết, tôi cũng phải đem con của tôi rời khỏi nơi này".
Đối với chuyện Mã Siêu sẽ đồng ý, dường như Phùng Chí Viễn hoàn toàn không hề nghi ngờ, khuôn mặt ông ta thoáng hiện một nụ cười xán lạn: "Được, bố hứa với con!"
Chẳng bao lâu sau, một tin tức gây chấn động đã truyền khắp Hoàng thành Phùng.
Người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng đã mất tích từ hai mươi sáu năm trước, nay tìm được rồi!
Biết tin này, sắc mặt Phùng Chí Ngạo đã âm trầm cực điểm, ông ta nghiến răng nói: "Tên khốn Phùng Chí Viễn này lại dùng thủ đoạn gì?"
Một ông già đứng bên cạnh Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: "Đại hoàng tử, Phùng Chí Viễn thả tin này ra rõ ràng là để nhằm vào ngài đấy!"
"Hoàng Chủ hiện đang mang bệnh, sợ là không thể sống được bao lâu nữa, lúc này Phùng Chí Viễn lại tung ra tin mình đã tìm lại được con trai, nhất định là đã chuẩn bị sẵn sàng để đấu với ngài rồi".
"Một khi lại có chuyện ngoài ý muốn nào xảy đến, vị trí này của ngài chỉ sợ sẽ thật sự bị Phùng Chí Viễn cướp đi thôi!"
Ông già này là một vị cấp dưới được Phùng Chí Ngạo vô cùng tin tưởng. Nghe lão ta nói thế, sắc mặt Phùng Chí Ngạo càng thêm khó coi, ông ta nghiến răng nói: "Tôi vốn định cho Dương Thanh ba ngày suy nghĩ nhưng nếu thật sự đợi ba ngày thì chỉ sợ đã muộn rồi".
Bên kia, Dương Thanh cũng đã biết tin Hoàng tộc đã nhận Mã Siêu về, lòng anh chợt tràn đầy lo lắng.
Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Vì sao Mã Siêu lại đột nhiên thừa nhận thân phận của mình?"
Theo những gì anh hiểu về con người Mã Siêu, chỉ cần là chuyện cậu ấy không muốn làm thì dù chết, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý.
Chắc chắn Mã Siêu sẽ không vì quyền thế của Hoàng tộc họ Phùng mà vứt bỏ Ngải Lâm. Nhưng hiện giờ, Hoàng tộc họ Phùng lại tung ra tin tức đã tìm được Mã Siêu, điều này vô cùng bất thường.
Đúng lúc này, Phùng Chí Ngạo gọi điện tới, ông ta trầm giọng bảo: "Bây giờ tôi muốn gặp cậu ngay, ở chỗ cũ!"
Dương Thanh lập tức đáp: "Được!"
Vừa lúc anh đang muốn gặp Phùng Chí Ngạo gấp, không ngờ Phùng Chí Ngạo cũng đang vội vã tìm mình.
Nửa giờ sau, hai người gặp mặt tại tiệm trà lần trước, vẫn trên tầng cao nhất, tại phòng riêng có tầm nhìn tốt nhất.
Phùng Chí Ngạo mở đầu câu chuyện: "Phùng Chí Viễn đã tung tin ra, nói là đã tìm được Mã Siêu, hẳn cậu đã biết rồi chứ?"
Dương Thanh gật đầu: "Theo những gì tôi biết về cậu ấy thì cậu ấy sẽ không vì quyền thế mà vứt bỏ người yêu của mình, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Dù Mã Siêu đồng ý thừa nhận thân phận của mình thì nhất định cũng là bị người khác ép buộc, không còn sự lựa chọn nào khác".
Phùng Chí Ngạo bảo: "Theo tôi được biết, Phùng Chí Viễn đã dùng vợ và con trai để gây áp lực cho cậu ta, để bảo vệ vợ con mình, Mã Siêu mới đồng ý với điều kiện của Phùng Chí Viễn".
Dương Thanh cả giận nói: "Khốn kiếp! Ông ta chán sống rồi!"
Mã Siêu đã kiên trì chịu đừng tròn nửa năm vẫn không chịu thỏa hiệp, chỉ có Ngải Lâm và bé Tĩnh An mới có thể khiến cho anh ta làm một việc vi phạm ý nguyện ban đầu của mình. .
Phùng Chí Ngạo nói: "Nay chỉ có hợp tác với nhau, chúng ta mới có cơ hội cứu Mã Siêu và con cậu ta ra".
Dương Thanh không do dự nữa, anh gật đầu bảo: "Tôi đồng ý hợp tác với ông, nhưng ông phải bảo đảm, trước tiên phải đưa con của Mã Siêu và Phùng Tiểu Uyển ra ngoài an toàn đã, bọn họ ở trước mặt cao thủ của Hoàng tộc thật sự không có chút năng lực chống trả nào".
Phùng Chí Ngạo cau mày, trầm mặc một lát rồi nói: "Tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu Phùng Chí Viễn dám tuyên bố tin tức đã tìm được Mã Siêu thì hẳn đã chuẩn bị chu đáo mọi mặt rồi, Phùng Tiểu Uyển và con trai Mã Siêu chỉ sợ đã bị ông ta chuyển đến một địa điểm cực kì bí ẩn nào khác".
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Không phải cố gắng hết sức mà tôi muốn ông phải bảo đảm họ được an toàn, chỉ khi bọn họ an toàn, tôi mới có thể đánh một trận mà không cần vướng bận gì".
Phùng Chí Ngạo gật đầu: "Được, tôi đồng ý!"
Dứt lời, Phùng Chí Ngạo liền bấm một số điện thoại, căn dặn: "Bất kể thế nào cũng phải đưa Phùng Tiểu Uyển và con trai của Mã Siêu an toàn rời khỏi Hoàng tộc cho tôi, nếu bọn họ bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc thì hãy tự giác xách đầu tới gặp tôi!"
Ngay lúc Phùng Chí Ngạo phân công nhiệm vụ cho cấp dưới của mình, Dương Thanh cũng bấm một số điện thoại, nói: "Chị Lâm, em đã bố trí người đến đón chị, chị đi cùng người đó nhé, đợi khi em cứu Mã Siêu và bé Tĩnh An ra là ba người nhà chị được đoàn tụ với nhau rồi".
Ngải Lâm hơi khẩn trương hỏi: "Dương Thanh, có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?"
Dương Thanh nói: "Cứ yên tâm đi, có em đây rồi, chị không cần lo gì cả, em bảo đảm sẽ đưa Mã Siêu và bé Tĩnh An bình yên trở về".
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: "Cậu Thanh, cảm ơn cậu!"
Hiện nay, người bên cạnh Dương Thanh hầu như đều đã được chuyển dời đến những nơi an toàn, như vậy cũng tốt, anh đã có thể không cần cố kị điều gì để đi thực hiện một vài chuyện cần làm.
Chẳng mấy chốc lại có một tin tức nặng kí từ Hoàng tộc họ Phùng truyền ra.
"Chín giờ sáng mai, Hoàng tộc họ Phùng sẽ tổ chức đại lễ kế thừa cho Phùng Siêu, người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc!"
Tin này vừa được truyền ra, toàn bộ Hoàng thành Phùng đều sôi trào.
Dương Thanh cau mày, anh không ngờ Hoàng tộc họ Phùng lại nhanh chóng bố trí đại lễ kế thừa cho Mã Siêu đến thế, ngay cả họ của anh ta cũng đã đổi lại rồi.
Phùng Chí Ngạo càng ngày càng cảm thấy nguy cơ đến gần mình hơn, hiển nhiên là Phùng Hoàng đã hạ lệnh nên mới có thể tổ chức đại lễ kế thừa cho Mã Siêu nhanh như vậy.
Nhưng cũng đúng lúc này, điện thoại của anh chợt reo vang, vừa nhấn nhận cuộc gọi, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của Tiền Bưu: "Cậu Thanh, cô Lâm đã bị người ta cướp đi rồi!"
"Cái gì?"
Dương Thanh đứng phắt dậy, cả giận quát: "Không phải tôi đã dặn các ông đi đón chị ấy hay sao? Ở Yên Đô còn ai có thể cướp người từ tay các ông?"
Thượng Quan Nhu vừa nói ra câu này thì ai cũng ngây người.
Nhưng rất nhanh đã có người hiểu ý, nhìn về phía Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp. Đương nhiên họ biết cô ta không lập gia đình là vì Dương Thanh.
Và Dương Thanh cũng hiểu điều này, đôi mắt khi nhìn về Thượng Quan Nhu tràn đầy áy náy. Trong lòng anh chỉ có Tần Thanh Tâm, không thể chứa đựng thêm một người phụ nữ nào khác. Đời này, anh đành phụ lòng Thượng Quan Nhu rồi.Dường như cảm nhận được ánh nhìn áy náy của Dương Thanh, Thượng Quan Nhu thoáng nhìn anh một lát rồi lại lên tiếng: "Cậu Thanh, Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đã chết, cậu có thể cho Hoàng tộc họ Thượng Quan một cơ hội nữa không ạ?"
Giờ phút này, Thượng Quan Nhu chính là Thượng Quan Nữ Hoàng, toàn thân toát lên khí thế uy nghiêm của người bề trên. Khi nhìn về Dương Thanh, đôi mắt của cô ta bình tĩnh, không hề gợn sóng, còn thêm kính ngữ vào lời nói.
Cô ta đã hạ quyết tâm từ nay về sau sẽ phấn đấu vì Hoàng tộc, còn tình yêu sẽ bị cô ta loại bỏ khỏi cuộc đời.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh nhìn đồng loạt đổ dồn về phía Dương Thanh. Anh thầm thở dài, lắc đầu: "Tôi không phải loại người không biết nói phải trái. Trước đây tôi mất hết tu vi, bị Thượng Quan Hoàng giam lỏng trong Hoàng tộc thậm chí bị ông ta ra lệnh đuổi giết, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến những người còn lại trong Hoàng tộc họ Thượng Quan. Vậy nên ân oán giữa tôi và Hoàng tộc có thể xem như kết thúc rồi".
Nghe thấy lời nói của Dương Thanh, các cao thủ đều lặng lẽ thở phào.
Biểu cảm của Thượng Quan Nhu vẫn bình tĩnh: "Thế thì xin cảm ơn cậu Thanh!" Thái độ của cô ta đối với Dương Thanh rất lạnh, lạnh đến mức khiến anh cảm thấy thật xa lạ.
"Tôi đã dừng chân tại Hoàng thành Thượng Quan quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi. Sau này nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan gặp chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi".
Dương Thanh giấu cảm xúc hơi đè nén đi, mở miệng nói.
Đương nhiên anh nói câu này với Thượng Quan Nhu. Cô ta khẽ gật đầu: "Cậu vĩnh viễn là bạn bè của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi. Sau này cậu Thanh có việc gì cần đến chúng tôi thì xin hãy mở lời".
"Được! Gặp lại sau!"
Dương Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Nhu lần cuối rồi xoay người đi.
Đã không có khả năng với Thượng Quan Nhu thì nên đi sớm thì hơn.
"Nữ Hoàng, trên thế giới này chỉ có cậu Thanh mới đủ tư cách trở thành chồng của người".
Dương Thanh vừa đi thì một cao thủ lớn tuổi trong Hoàng tộc họ Thượng Quan lên tiếng, trong lời nói còn có mấy phần thương tiếc.
Thượng Quan Nhu lạnh lùng đáp: "Bây giờ, trong lòng tôi chỉ có Hoàng tộc họ Thượng Quan".
Dứt lời, cô ta xoay người bỏ đi.
Đến khi về nhà của mình, Thượng Quan Nhu mới òa khóc. Không phải cô ta không muốn cùng đi với Dương Thanh mà vì hiểu rằng mình đi theo sẽ chỉ khiến anh cảm thấy nặng nề. Chưa kể Dương Thanh đã kết hôn, trong lòng chỉ có Tần Thanh Tâm, không hề có chỗ cho cô ta.
Một bên khác, Dương Thanh sau khi rời khỏi Hoàng tộc họ Thượng Quan thì đi thẳng đến sân bay, lên chuyến bay đến Yến Đô.
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Yến Đô. Lại trở về nơi đây, lòng Dương Thanh bồi hồi cảm xúc.
"Cảnh giới võ thuật của mình đã là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, dù là người bảo vệ Hoàng tộc cũng chưa chắc là đối thủ của mình. Đã đến lúc đón Thanh Tâm và Tiêu Tiêu về nhà rồi".
Dương Thanh tự nhủ. Đã hơn nửa năm chia cách với vợ con, thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí anh còn suýt chết.
Nhưng có thể xem như trong cái rủi có cái may, hiện giờ thực lực của Dương Thanh đã là Siêu Phàm Ngũ Cảnh, lấy hết thủ đoạn ra cũng có thể giằng co với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh.
"Cậu Thanh, cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Khi Dương Thanh đi tới tập đoàn Nhạn Thanh, Lạc Bân vui mừng đến rơi nước mắt, nét mặt cực kỳ kích động.
Dương Thanh vỗ vai của Lạc Bân, ánh mắt cũng đầy cảm kích, nói: "Vất vả cho ông rồi!"
Vì anh mà tập đoàn Nhạn Thanh đã chịu rất nhiều đả kích từ các thế lực hùng mạnh. Nửa năm qua, tập đoàn đã vài lần đứng trên bờ phá sản, chính Lạc Bân đã một mình ngăn cơn sóng dữ mới giữ cho tập đoàn được tồn tại.
Tuy nhiên, việc tập đoàn Nhạn Thanh bị chèn ép đã trở thành quá khứ, từ khi Dương Thanh trở về, không một ai dám làm vậy nữa.
Tin tức Dương Thanh trở về nhanh chóng được lan truyền toàn bộ Yến Đô, những gia tộc có quan hệ tốt với anh đều vui mừng khôn xiết, những thế lực từng chèn ép tập đoàn Nhạn Thanh trong thời gian qua thì thấp thỏm lo sợ.
Nhưng điều làm họ bất ngờ là đã qua ba ngày rồi mà Dương Thanh vẫn không có động thái gì như sẽ ra tay với họ.
Trong ba ngày này, ba Hoàng tộc họ Thượng Quan, họ Long và họ Đoàn lần lượt mở họp báo, tuyên bố rằng sẽ đẩy mạnh việc hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.
Tên tuổi của tập đoàn tức thì vang khắp toàn bộ Chiêu Châu, nhiều người bình thường không biết đến tập đoàn Nhạn Thanh đều đã nắm thông tin về họ - một doanh nghiệp tài giỏi có thể khiến cho ba Hoàng tộc lớn đặc biệt mở họp báo để tuyên bố về sự hợp tác giữa hai bên.
Mã Siêu cũng đang bị nhốt tại Hoàng tộc họ Phùng, đến nay vẫn chưa có tung tích.
"Cậu muốn đến Hoàng tộc họ Phùng sao?"
Tiền Bưu lo lắng hỏi.
Dương Thanh nhìn ông ta, đáp: "Hoàng tộc họ Phùng giam lỏng anh em tốt của tôi, giờ còn bắt cả em gái của tôi đi, chẳng lẽ tôi không nên đến đó?"
Tiền Bưu vội vàng khuyên: "Ý tôi không phải vậy đâu cậu Thanh! Tôi chỉ muốn nói rằng dù sao Hoàng tộc họ Phùng cũng là thế lực cổ xưa đứng trên cả bốn Hoàng tộc lớn, sâu không lường được, nếu cậu thật sự muốn đến đó thì tôi sẽ dẫn người trong Ảnh Vệ đi cùng cậu".
Dương Thanh lắc đầu, khuôn mặt tối tăm: "Hoàng tộc họ Phùng không phải nơi người trong Ảnh Vệ có thể đến. Tôi sẽ tự đi!"
Hoàng tộc họ Phùng là một trong hai Hoàng tộc cổ xưa lớn, thực lực vượt xa bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, trong mỗi Hoàng tộc cổ xưa đều có đến vài cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Ảnh Vệ ngày nay tuy cũng đã có vô số cao thủ, cấp bậc Thần Cảnh đỉnh phong cũng phải có vài người, nhưng nếu định tới gây áp lực cho một Hoàng tộc cổ xưa sở hữu đến mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì thực lực như thế còn quá yếu.
Đúng lúc này, Lạc Bân đi vào báo: "Thưa chủ tịch, cô Lâm tới".
Dương Thanh vội nói: "Mau mời chị ấy vào đi!"
Ngải Lâm nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Dương Thanh, Tiền Bưu rời khỏi đó, chừa lại không gian riêng cho hai người. Không còn người ngoài ở đây, Dương Thanh liền nói: "Chị Lâm, xin lỗi, em đã liên lụy mọi người rồi".
Dương Thanh vô cùng áy náy và tự trách, Mã Siêu một thân một mình đi tìm anh nên mới bị cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng mang về Hoàng tộc.
Hiện giờ, Phùng Tiểu Uyển cùng bé Tĩnh An cũng bị cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng bắt mang đi rồi.
Chồng và con trai của Ngải Lâm đều đã bị Hoàng tộc họ Phùng mang đi, lòng cô ấy đau khổ cỡ nào, không cần hỏi cũng biết.
Ngải Lâm vội vàng hỏi: "Dương Thanh, cậu tìm được Tĩnh An rồi à?"
Dương Thanh không có ý giấu giếm, gật đầu nói ngay: "Tiểu Uyển và bé Tĩnh An đều đã bị người của Hoàng tộc họ Phùng mang đi, em đang định tới Hoàng tộc họ Phùng một chuyến".
Nghe đến Hoàng tộc họ Phùng, Ngải Lâm lập tức trầm mặc, khuôn mặt tràn đầy lo âu.
Hoàng tộc họ Phùng không phải một Hoàng tộc tầm thường, trước đây Dương Thanh tới Hoàng thành Thượng Quan còn suýt thì mất mạng ở đó, khó khăn lắm mới sống sót trở về, nay lại muốn đến một Hoàng tộc họ Phùng có thực lực mạnh hơn tìm cách cứu người.
Trầm mặc hồi lâu, Ngải Lâm mới cất lời, sắc mặt cực kì phức tạp: "Dương Thanh, tuy tôi không muốn cậu phải mạo hiểm nhưng tôi thực sự đã hết cách rồi, chẳng biết phải nhờ ai nữa, xin cậu nhất định phải cứu chồng con tôi và Tiểu Uyển về, trông cậy vào cậu cả đấy!"
Dương Thanh vội đỡ lời: "Chị Lâm, chị nói gì thế, Mã Siêu là anh em tốt của em, Phùng Tiểu Uyển lại là em gái em, bé Tĩnh An cũng coi như là con nuôi của em, em đi cứu bọn họ là chuyện đương nhiên mà".
"Trong thời gian này, chị cứ bình tĩnh ở yên tại Yến Đô đi, chờ tin của em, em bảo đảm sẽ đưa bọn họ bình an trở về". .
Tiễn Ngải Lâm ra về, Dương Thanh cảm thấy trọng trách trên vai dường như lại nặng nề hơn, anh còn chưa từng tiếp xúc tới Hoàng tộc họ Phùng, không biết hành trình tới Hoàng tộc họ Phùng lần này liệu có thuận lợi không.
Nhưng mà hẳn khó lòng thuận lợi được.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh lên chuyến bay tới Hoàng tộc họ Phùng.
Hôm nay, những phiền phức của tập đoàn Nhạn Thanh đều đã được giải quyết, giá trị của tập đoàn trên thị trường chứng khoán cũng đã tăng vọt, đây là thời gian thích hợp để giải quyết chút phiền toái còn lại.
Ba giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng.
Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ, ngay thời khắc anh bước chân vào Hoàng thành Phùng, đã có người biết anh tới.
Trong Hoàng thành Phùng, tại một mật thất dưới lòng đất trong Hoàng phủ, Mã Siêu đang bị xích chặt tay chân bằng những sợi xích sắt thô nặng, không thể giãy giụa.
Lúc này, trông anh ta nhếch nhác thảm hại, tóc tai bù xù, toàn thân chằng chịt vết thương, tay chân đều bị xích chặt, những nơi tiếp xúc với xích đã bị chà xát rách nát nhầy nhụa máu thịt.
Một bóng người trung niên đi tới, tay chắp sau lưng, đứng trước mặt Mã Siêu, lạnh lùng nói: "Con chắc chắn không muốn thừa nhận thân phận mình?"
Mã Siêu ngẩng đầu, đôi mắt ngạo nghễ cương nghị nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, lạnh lùng đáp: "Muốn tôi vứt bỏ người nhà và bạn bè mình, tuyệt đối không có khả năng!"
Người đàn ông trung niên trầm mặc, một hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Chỉ cần con đồng ý thừa nhận thân phận của mình, con chính là người thừa kế của Hoàng tộc. Nay ông nội con đã bệnh nặng, sắp không chống chọi nổi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể thoái vị cho con cháu, lúc này chỉ cần con chịu thừa nhận thân phận của mình, đợi khi ông nội con thoái vị, có bố ở đây, không ai có thể lay chuyển địa vị của con trong Hoàng tộc họ Phùng này".
"Với thân phận cháu trưởng của Phùng Hoàng, khắp Chiêu Châu này, may ra chỉ có vài người có tư cách trở thành vợ của con, dù con muốn cưới một cô gái xuất sắc của gia tộc Cổ Võ nào đó cũng không phải không có khả năng, cần gì phải khăng khăng muốn cho một người phụ nữ bình thường của thế tục làm vợ".
Mã Siêu cười nhạt: "Đối với đám người quyền cao chức trọng các người, chỉ có quyền thế và lợi ích là quan trọng, các người hoàn toàn không hiểu tình thân, tình yêu là gì. Ông muốn tôi lựa chọn giữa tình thân và tình bạn với quyền thế, tôi sẽ không bao giờ do dự, tôi chỉ chọn người thân và bạn bè mình".
Nghe Mã Siêu nói thế, người đàn ông trung niên kia lập tức sa sầm mặt xuống, cả giận nói: "Con thật sự cho rằng bố không dám giết con à? Dù con là con trai của Phùng Chí Viễn này, nhưng nếu chọc giận bố, bố cũng sẽ giết chết con!"
Người đàn ông trung niên này chính là nhị hoàng tử Phùng Chí Viễn của Hoàng tộc họ Phùng, cũng là bố đẻ của Mã Siêu.
Mã Siêu dữ dằn quát: "Khốn nạn! Nếu con tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"
Phùng Chí Viễn cười nhạt: "Chỉ có kẻ vô dụng mới dùng lời nói đe dọa người khác. Nói sao thì bố cũng là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, chỉ bằng thực lực của con có thể làm gì được bố?"
"Hiện tại con chỉ có một con đường, thừa nhận thân phận của mình, sau đó trở thành người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng. Bằng không, con sẽ bị nhốt trong mật thất này cả đời. Ngày nào con chưa chịu thừa nhận thân phận mình thì ngày đó con đừng mơ tưởng tới việc gặp lại người thân và bạn bè".
Trước lời đe dọa của Phùng Chí Viễn, Mã Siêu phẫn nộ tột cùng, một hơi thở võ thuật cực mạnh từ trên người anh ta tràn ra.
Mã Siêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thề, nếu ông dám gây thương tổn cho con tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông!"
Phùng Chí Viễn chỉ cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không e ngại trước nỗi căm hận của Mã Siêu dành cho mình, ông ta chỉ nói: "Chỉ bằng thực lực mới đến Thần Cảnh đỉnh phong của con thì định không buông tha một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như bố thế nào đây?"
"Thôi, bớt nói vớ vẩn đi. Con cũng đừng có giãy giụa vô ích làm gì, hiện tại con đã không còn bất kì lựa chọn nào khác, con trai con đang ở trong tay bố rồi, nhưng con có thể yên tâm, bố sẽ không làm thằng bé bị tổn thương, nói thế nào nó cũng là người thừa kế đời thứ tư của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta".
"Hơn nữa, bố có thể nói thẳng cho con hay, có bố ở đây, con trai con đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng. Cũng có nghĩa là, dù con không chịu thừa nhận thân phận của mình, hoặc là rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai con cũng đừng hòng rời khỏi đây".
"Vậy hiện giờ, con có thể nói cho bố biết lựa chọn của con được chưa?"
Ánh mắt Mã Siêu ghim chặt vào người Phùng Chí Viễn. Anh ta cũng từng chờ mong, một ngày nào đó có thể tìm lại được bố mẹ ruột của mình, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, lại có một ngày, mình sẽ bị bố ruột nhốt lại, thậm chí còn lấy con trai mình ra để đe dọa anh ta.
Sau một hồi trầm mặc, Mã Siêu nói: "Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của ông, nhưng ông cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi".
Phùng Chí Viễn cau mày, lạnh giọng nói: "Đừng đặt điều kiện với bố làm gì, bởi vì hiện tại con còn chưa có tư cách ấy. Nếu con muốn bàn điều kiện với bố thì hãy dốc hết sức đi tranh lấy quyền lên tiếng trong Hoàng tộc họ Phùng này nhiều hơn, nếu có một ngày con có thể kế thừa ngai vàng của Hoàng tộc họ Phùng, mọi chuyện đều có thể theo ý con".
Trước đây Mã Siêu chỉ biết Hoàng tộc vô tình, nhưng anh ta không thể tưởng tượng nổi, người của Hoàng tộc lại vô tình đến mức này.
Mã Siêu cắn răng nói: "Tôi có thể đồng ý với ông, sẽ thừa nhận thân phận của mình, cũng có thể đồng ý ở lại Hoàng tộc họ Phùng này, thậm chí có thể vứt bỏ mọi thứ liên quan đến thế tục. Nhưng ông cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi, bằng không, dù phải chết tôi cũng sẽ không thừa nhận thân phận này".
Mã Siêu đã bị giam ở Hoàng tộc họ Phùng mấy tháng, Phùng Chí Viễn cũng đã biết rõ, đứa con đi lạc bao năm của mình kiên định cỡ nào, nếu không thì thằng bé đã sớm thỏa hiệp rồi.
Giờ Mã Siêu đã nói vậy có nghĩa là nhất định phải làm theo bằng được, bằng không, dù phải chết, anh ta cũng sẽ không chịu thừa nhận thân phận của mình.
Phùng Chí Viễn quyết định: "Nói đi, muốn bố đáp ứng điều kiện gì".
Mã Siêu nói ngay: "Để Phùng Tiểu Uyển và con tôi rời khỏi đây, Ngải Lâm không thể sống thiếu thằng bé".
Khi thốt ra câu này, trái tim Mã Siêu đau đớn như bị rạch nát, điều này có nghĩa là, anh ta sẽ phải vĩnh viễn mất đi Ngải Lâm cùng con trai mình.
Dù anh ta vô cùng thương nhớ mẹ con cô ấy nhưng cũng biết rõ, Hoàng tộc họ Phùng mạnh cỡ nào, chỉ bằng thực lực hiện tại, anh ta không cách nào bảo vệ vợ con mình được.
Nếu đã không thể bảo vệ, vậy thì để bọn họ được đoàn tụ với nhau, hết thảy những đau khổ còn lại mặc anh ta gánh chịu đi.
Anh ta sẽ ở lại Hoàng tộc họ Phùng này, nỗ lực tu hành, nỗ lực khiến bản thân trở nên càng mạnh, đợi khi có đủ thực lực vùng thoát khỏi Hoàng tộc họ Phùng, anh ta sẽ rời đi không hề do dự, tìm tới vợ con mình.
Phùng Chí Viễn lập tức nhíu chặt mày lại: "Con trai con là con cháu dòng chính của Hoàng tộc họ Phùng chúng ta, còn là cháu trưởng đời thứ tư, nó vừa sinh ra đã là người thừa kế đời thứ tư của Hoàng tộc họ Phùng, bố không thể để nó rời khỏi đây".
Mã Siêu cả giận quát: "Phùng Chí Viễn! Ông đừng quá đáng! Con tôi cũng là cháu ruột của ông, ông tàn nhẫn với con mình như thế, chẳng lẽ cũng có thể tàn độc như vậy với đứa cháu mới vài tháng tuổi của mình hay sao?"
Phùng Chí Viễn trầm mặc, hồi lâu sau, ông ta mới nặng nề nói: "Đây là trách nhiệm hai bố con con phải gánh lấy vì đã sinh ra với vai trò cháu trưởng của Hoàng tộc này".
"Con có biết vì sao năm ấy bố và mẹ con lại đánh mất con không? Chỉ vì con là cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, mà tại Hoàng tộc họ Phùng này, mỗi thành viên nam giới đầu tiên của thế hệ đều là người thừa kế của thế hệ đó".
"Điều này có nghĩa là, con vừa chào đời đã là người thừa kế của thế hệ con, có kẻ cho rằng con làm ảnh hưởng tới lợi ích của ông ta nên mới bày kế đánh tráo, con vừa sinh ra đã bị người ta trộm đi".
"Bố có thể thả con trai con đi, nhưng con phải nghĩ cho kĩ, một khi con trai con rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng này thì sẽ lập tức bị người khác để mắt tới, bởi vì nó với con có điểm giống nhau, vừa sinh ra đã là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng".
Nghe Phùng Chí Viễn nói thế, Mã Siêu đau khổ vô cùng, anh ta biết, đứa con này quan trọng với Ngải Lâm thế nào, nhưng Hoàng tộc họ Phùng lại chỉ đồng ý thừa nhận anh ta và con anh ta, lại không chịu thừa nhận Ngải Lâm.
Nếu để con ở lại bên mình, Ngải Lâm sẽ phải làm sao?
Nhưng nếu đưa con về bên Ngải Lâm thì lại như Phùng Chí Viễn vừa nói, thằng bé sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Khuôn mặt Mã Siêu tràn đầy đau khổ, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến vậy.
Trước đây, khi có Dương Thanh ở bên cạnh, bất luận gặp phải chuyện gì đều đã có Dương Thanh làm chỗ dựa, nhưng giờ đây, mọi chuyện anh ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Hôm nay, con chỉ có thể thừa nhận thân phận của mình thì mới giành được quyền thế từ Hoàng tộc họ Phùng, từ đó mới có năng lực bảo vệ con trai mình, còn về người đàn bà kia, rời xa Hoàng tộc họ Phùng mới là lựa chọn an toàn nhất cho cô ta".
"Điều gì cần nói bố đã nói hết, còn lại phải xem con quyết định thế nào".
Phùng Chí Viễn nói đến đó, toàn bộ khí thế ngạo nghễ ban đầu đã tan biến sạch, ông ta quay đầu rời khỏi mật thất.
Nơi này chỉ còn lại một mình Mã Siêu đau đớn tìm lựa chọn cho mình.
Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi bước ra khỏi sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng.
Chỉ có điều, anh vừa mới đi ra bên ngoài, một chiếc Phant màu đen đã dừng bên cạnh anh, cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt trung niên.
Từ trên người Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh loáng thoáng cảm nhận được một hơi thở kinh khủng, quả không hổ là người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng, tu vi võ thuật đúng là rất mạnh.
Dương Thanh đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, có thể khiến anh cảm nhận được lực võ thuật thì cảnh giới võ thuật của đối phương phải ở trên anh, như vậy có nghĩa là, cảnh giới của người này hắn ở tầm Siêu Phàm Lục Cảnh
Người thừa kế của Hoàng tộc họ Phùng đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, vậy thì Phùng Hoàng, người đứng đầu Hoàng tộc họ Phùng, sẽ mạnh cỡ nào?
"Lên xe đi!"
Phùng Chí Ngạo bỗng cất giọng như ra lệnh.
Tuy thái độ của đối phương cực kì kiêu ngạo nhưng Dương Thanh cũng không quá để ý, lần này anh tới Hoàng thành Phùng chính là để cứu người. Nay Mã Siêu, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An con trai Mã Siêu đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng, anh chỉ có thể hành động theo yêu cầu của đối phương.
Dương Thanh lên xe, xe phóng đi, hai mươi phút sau đã tới một tiệm trà.
Trên tầng cao nhất của tiệm trà, trong phòng riêng có tầm nhìn rộng rãi nhất, chỉ có hai người là Phùng Chí Ngạo và Dương Thanh đang ngồi đối diện nhau.
Dương Thanh bình thản nhìn Phùng Chí Ngạo, cất tiếng hỏi: "Ông dẫn tôi đến nơi này muốn nói gì thì hãy vào thẳng vấn đề đi".
Phùng Chí Ngạo nhấc tách trà sứ trắng, nhấp nhẹ một ngụm, đặt tách xuống rồi mới đưa cặp mặt sắc bén nhìn Dương Thanh, cất lời: "Tôi cần hợp tác với cậu".
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng sửng sốt, ông ta tìm mình là để hợp tác?
Dương Thanh bình thản hỏi: "Đối với ông, hẳn tôi chỉ là một tên thôn dân nơi sơn dã thôi nhỉ? Một gã thôn dân nơi sơn dã thì có tư cách gì để hợp tác với ông?"
Phùng Chí Ngạo nói thẳng: "Tôi biết, Mã Siêu, người anh em tốt của cậu, cùng với con trai cậu ta, ngoài ra còn có cô gái tên Phùng Tiểu Uyển đều đang ở trong Hoàng tộc họ Phùng".
"Chuyện tôi muốn hợp tác với cậu rất đơn giản, đó chính là muốn trợ giúp cậu đưa những người này rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng".
Ông ta vừa nói ra những lời này, Dương Thanh lập tức lâm vào bối rối, vốn tưởng đối phương có mưu đồ gì với mình, chuyện muốn hợp tác hẳn phải liên quan đến Đế Thôn.
Nhưng anh thật không ngờ, đối phương không chỉ biết rõ ý đồ của mình khi tới Hoàng thành Phùng mà còn chủ động đề nghị muốn giúp mình cứu người ra.
Song ngay sau đó, Dương Thanh đã nghĩ đến nguyên nhân sự việc.
Tại Hoàng tộc họ Phùng, có một quy định, thành viên nam giới thuộc dòng chính đầu tiên chào đời của mỗi thế hệ, từ khi sinh ra đã chính là người thừa kế của thế hệ đó.
Phùng Chí Ngạo là người thừa kế đời tiếp theo, nhưng Mã Siêu lại chính là người thừa kế của thế hệ sau Phùng Chí Ngạo, thậm chí, ngay cả con trai Mã Siêu - bé Tĩnh An cũng là người thừa kế đời sau đó.
Trong Hoàng tộc cổ xưa, tình thế vô cùng phức tạp, dù Phùng Chí Ngạo có thể kế thừa ngai vàng cũng không thể thay đổi quy định mà tổ tông truyền lại. Cho nên, chỉ khi làm Mã Siêu và bé Tĩnh An hoàn toàn rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng thì con trai Phùng Chí Ngạo mới có thể trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
Sau một hồi trầm mặc, Dương Thanh lên tiếng: "Tôi không tin được ông!"
Nói đoạn, anh nhấc tách trà, uống một ngụm nước trà nóng, đặt tách xuống bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Phùng Chí Ngạo.
Phùng Chí Ngạo thoáng cau mày, lạnh giọng nói: "Điều tôi muốn chỉ là mỗi một người thừa kế các thế hệ đều rơi vào tay con cháu tôi, mà điều cậu muốn chính là người anh em của mình được an toàn, giữa chúng ta không có bất cứ xung đột về lợi ích nào, vì sao cậu không tin được tôi?"
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Chỉ cần Mã Siêu và bé Tĩnh An còn ở trong Hoàng tộc họ Phùng này thì dù ông muốn giết bọn họ cũng không dám. Nhưng nếu bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng thì chưa chắc. Vậy nên, bố con họ ở lại trong Hoàng thành Phùng mới là an toàn nhất".
"Một khi bọn họ rời khỏi Hoàng thành Phùng, lấy thân phận và địa vị Đại hoàng tử Hoàng tộc họ Phùng của ông, muốn giết bọn họ chẳng phải quá dễ dàng?"
Đây chính là điều khiến Dương Thanh lo lắng nhất, Phùng Chí Ngạo là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, muốn giết Mã Siêu và bé Tĩnh An quả thật quá dễ dàng.
Cho dù có anh ở đây cũng rất khó lòng che chở hai người bọn họ an toàn tuyệt đối.
Phùng Chí Ngạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng tức giận, nói thẳng: "Tôi chính là Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Phùng này, còn chưa đến nỗi làm ra những chuyện thiếu đạo đức như vậy. Nếu tôi thật sự muốn giết người diệt khẩu thì từ hơn hai mươi năm trước đã giết luôn Mã Siêu rồi".
"Xem ra cậu hoàn toàn không hiểu gì về con người tôi, nếu cậu chịu khó hỏi thăm một chút sẽ biết tôi là loại người thế nào".
"Tôi cũng biết, hẳn cậu đang hoài nghi, chuyện đánh tráo Mã Siêu năm đó là do tôi làm, nhưng tôi có thể khẳng định với cậu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến tôi".
Nhìn thái độ nghiêm túc của Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh lập tức bối rối, chẳng lẽ, chuyện năm đó Mã Siêu bị đánh tráo thực sự không liên quan gì đến Phùng Chí Ngạo? .
Nhưng nếu không phải do Phùng Chí Ngạo gây nên thì chuyện này do ai làm?
Trầm mặc một hồi, Dương Thanh hỏi: "Vậy ông cho rằng, chuyện đó do ai làm?"
Phùng Chí Ngạo lập tức nói ngay không hề do dự: "Phùng Chí Viễn!"
"Sao lại thế được?"
Dương Thanh kinh ngạc ra mặt, Phùng Chí Viễn là bố đẻ của Mã Siêu, đã biết trước Mã Siêu chính là người thừa kế của thế hệ này, vì sao lại muốn vứt bỏ Mã Siêu?
Nếu việc đó đúng là do Phùng Chí Viễn gây nên thì hiện tại, vì sao ông ta lại đem Mã Siêu về Hoàng tộc họ Phùng?
Phùng Chí Ngạo lạnh lùng nói: "Nếu tôi nói, làm như vậy có thể mang đến lợi ích to lớn hơn cho cậu ta thì sao?"
Lúc này, Dương Thanh lại trầm mặc.
Anh hiểu ngay ý của Phùng Chí Ngạo, đúng là có khả năng này. Nếu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu là sẽ đem đến lợi ích lớn cho Phùng Chí Viễn thì với sự vô tình của người trong Hoàng tộc, ông ta hoàn toàn có khả năng vứt bỏ con đẻ.
Mã Siêu là người thừa kế của thế hệ này trong Hoàng tộc họ Phùng, đây là chuyện đã không thể thay đổi, nhưng nếu ban đầu chỉ tạm thời vứt bỏ Mã Siêu, đợi khi thời cơ chín muồi lại nhận Mã Siêu về Hoàng tộc, vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao?
"Tôi biết, hiện giờ muốn cậu tin tôi ngay là một việc rất khó, tôi có thể cho cậu ba ngày. Trong ba ngày này, nếu cậu đã suy nghĩ kĩ, có thể liên lạc với tôi bất kì lúc nào".
Phùng Chí Ngạo bỗng đứng lên, nhìn Dương Thanh, nói tiếp: "Tôi biết, lần này cậu tới đây là định xông vào Hoàng tộc họ Phùng cướp người. Nhưng tôi có thể nói thẳng cho cậu hay, Hoàng tộc họ Phùng không đơn giản như cậu nghĩ đâu, chỉ cần cậu dám xông vào, tôi có thể bảo đảm, cậu sẽ chết không có chỗ chôn".
Dứt lời, ông ta quay đầu bước đi, Dương Thanh vẫn ngồi đó, rơi vào trầm tư.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Thanh lẩm bẩm với chính mình: "Chẳng lẽ, chuyện năm đó thực sự có uẩn khúc khác?"
Lúc này anh thực sự hoang mang, không biết rốt cuộc có nên tin lời Phùng Chí Ngạo hay chăng.
Lời cảnh cáo trước khi rời đi của Phùng Chí Ngạo không phải chỉ là tiện thể nói ra.
Ngảy cả bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu còn có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh làm người bảo vệ Hoàng tộc, huống chi là những Hoàng tộc cổ xưa có thực lực mạnh hơn hẳn?
Anh vừa tới sân bay quốc tế của Hoàng thành Phùng thì Phùng Chí Ngạo đã chờ sẵn ở đó, chỉ e toàn bộ hành trình của anh đều đã nằm trong tầm khống chế của Hoàng tộc họ Phùng.
Hiện tại, nếu anh có bất kì cử động nào, sợ rằng đều không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng tộc họ Phùng.
Lúc này, tại Hoàng tộc họ Phùng, trong một mật thất, vẻ nóng nảy trên mặt Mã Siêu đã dần biến mất.
Hiện giờ anh ta đã lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống đất, như một vị tăng nhân già đang nhập định.
Bỗng anh ta lớn tiếng hô: "Tôi muốn gặp Phùng Chí Viễn!"
Chẳng mấy chốc, Phùng Chí Viễn đã đi vào mật thất này, nhìn Mã Siêu, hỏi: "Con đã nghĩ kĩ rồi chứ?"
Mã Siêu cắn răng đáp: "Tôi đồng ý tiếp nhận thân phận cháu trưởng của Hoàng tộc họ Phùng, tôi và con tôi sẽ ở lại Hoàng tộc họ Phùng này. Nhưng tôi phải báo cho ông biết, nếu để tôi hay vợ của tôi có bất kì thương tổn gì, dù có chết, tôi cũng phải đem con của tôi rời khỏi nơi này".
Đối với chuyện Mã Siêu sẽ đồng ý, dường như Phùng Chí Viễn hoàn toàn không hề nghi ngờ, khuôn mặt ông ta thoáng hiện một nụ cười xán lạn: "Được, bố hứa với con!"
Chẳng bao lâu sau, một tin tức gây chấn động đã truyền khắp Hoàng thành Phùng.
Người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc họ Phùng đã mất tích từ hai mươi sáu năm trước, nay tìm được rồi!
Biết tin này, sắc mặt Phùng Chí Ngạo đã âm trầm cực điểm, ông ta nghiến răng nói: "Tên khốn Phùng Chí Viễn này lại dùng thủ đoạn gì?"
Một ông già đứng bên cạnh Phùng Chí Ngạo nghiêm nghị nói: "Đại hoàng tử, Phùng Chí Viễn thả tin này ra rõ ràng là để nhằm vào ngài đấy!"
"Hoàng Chủ hiện đang mang bệnh, sợ là không thể sống được bao lâu nữa, lúc này Phùng Chí Viễn lại tung ra tin mình đã tìm lại được con trai, nhất định là đã chuẩn bị sẵn sàng để đấu với ngài rồi".
"Một khi lại có chuyện ngoài ý muốn nào xảy đến, vị trí này của ngài chỉ sợ sẽ thật sự bị Phùng Chí Viễn cướp đi thôi!"
Ông già này là một vị cấp dưới được Phùng Chí Ngạo vô cùng tin tưởng. Nghe lão ta nói thế, sắc mặt Phùng Chí Ngạo càng thêm khó coi, ông ta nghiến răng nói: "Tôi vốn định cho Dương Thanh ba ngày suy nghĩ nhưng nếu thật sự đợi ba ngày thì chỉ sợ đã muộn rồi".
Bên kia, Dương Thanh cũng đã biết tin Hoàng tộc đã nhận Mã Siêu về, lòng anh chợt tràn đầy lo lắng.
Dương Thanh nhíu mày, lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Vì sao Mã Siêu lại đột nhiên thừa nhận thân phận của mình?"
Theo những gì anh hiểu về con người Mã Siêu, chỉ cần là chuyện cậu ấy không muốn làm thì dù chết, cậu ấy cũng sẽ không đồng ý.
Chắc chắn Mã Siêu sẽ không vì quyền thế của Hoàng tộc họ Phùng mà vứt bỏ Ngải Lâm. Nhưng hiện giờ, Hoàng tộc họ Phùng lại tung ra tin tức đã tìm được Mã Siêu, điều này vô cùng bất thường.
Đúng lúc này, Phùng Chí Ngạo gọi điện tới, ông ta trầm giọng bảo: "Bây giờ tôi muốn gặp cậu ngay, ở chỗ cũ!"
Dương Thanh lập tức đáp: "Được!"
Vừa lúc anh đang muốn gặp Phùng Chí Ngạo gấp, không ngờ Phùng Chí Ngạo cũng đang vội vã tìm mình.
Nửa giờ sau, hai người gặp mặt tại tiệm trà lần trước, vẫn trên tầng cao nhất, tại phòng riêng có tầm nhìn tốt nhất.
Phùng Chí Ngạo mở đầu câu chuyện: "Phùng Chí Viễn đã tung tin ra, nói là đã tìm được Mã Siêu, hẳn cậu đã biết rồi chứ?"
Dương Thanh gật đầu: "Theo những gì tôi biết về cậu ấy thì cậu ấy sẽ không vì quyền thế mà vứt bỏ người yêu của mình, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Dù Mã Siêu đồng ý thừa nhận thân phận của mình thì nhất định cũng là bị người khác ép buộc, không còn sự lựa chọn nào khác".
Phùng Chí Ngạo bảo: "Theo tôi được biết, Phùng Chí Viễn đã dùng vợ và con trai để gây áp lực cho cậu ta, để bảo vệ vợ con mình, Mã Siêu mới đồng ý với điều kiện của Phùng Chí Viễn".
Dương Thanh cả giận nói: "Khốn kiếp! Ông ta chán sống rồi!"
Mã Siêu đã kiên trì chịu đừng tròn nửa năm vẫn không chịu thỏa hiệp, chỉ có Ngải Lâm và bé Tĩnh An mới có thể khiến cho anh ta làm một việc vi phạm ý nguyện ban đầu của mình. .
Phùng Chí Ngạo nói: "Nay chỉ có hợp tác với nhau, chúng ta mới có cơ hội cứu Mã Siêu và con cậu ta ra".
Dương Thanh không do dự nữa, anh gật đầu bảo: "Tôi đồng ý hợp tác với ông, nhưng ông phải bảo đảm, trước tiên phải đưa con của Mã Siêu và Phùng Tiểu Uyển ra ngoài an toàn đã, bọn họ ở trước mặt cao thủ của Hoàng tộc thật sự không có chút năng lực chống trả nào".
Phùng Chí Ngạo cau mày, trầm mặc một lát rồi nói: "Tôi chỉ có thể nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu Phùng Chí Viễn dám tuyên bố tin tức đã tìm được Mã Siêu thì hẳn đã chuẩn bị chu đáo mọi mặt rồi, Phùng Tiểu Uyển và con trai Mã Siêu chỉ sợ đã bị ông ta chuyển đến một địa điểm cực kì bí ẩn nào khác".
Dương Thanh lạnh lùng nói: "Không phải cố gắng hết sức mà tôi muốn ông phải bảo đảm họ được an toàn, chỉ khi bọn họ an toàn, tôi mới có thể đánh một trận mà không cần vướng bận gì".
Phùng Chí Ngạo gật đầu: "Được, tôi đồng ý!"
Dứt lời, Phùng Chí Ngạo liền bấm một số điện thoại, căn dặn: "Bất kể thế nào cũng phải đưa Phùng Tiểu Uyển và con trai của Mã Siêu an toàn rời khỏi Hoàng tộc cho tôi, nếu bọn họ bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc thì hãy tự giác xách đầu tới gặp tôi!"
Ngay lúc Phùng Chí Ngạo phân công nhiệm vụ cho cấp dưới của mình, Dương Thanh cũng bấm một số điện thoại, nói: "Chị Lâm, em đã bố trí người đến đón chị, chị đi cùng người đó nhé, đợi khi em cứu Mã Siêu và bé Tĩnh An ra là ba người nhà chị được đoàn tụ với nhau rồi".
Ngải Lâm hơi khẩn trương hỏi: "Dương Thanh, có phải đã có chuyện gì xảy ra rồi không?"
Dương Thanh nói: "Cứ yên tâm đi, có em đây rồi, chị không cần lo gì cả, em bảo đảm sẽ đưa Mã Siêu và bé Tĩnh An bình yên trở về".
Ngải Lâm nghẹn ngào nói: "Cậu Thanh, cảm ơn cậu!"
Hiện nay, người bên cạnh Dương Thanh hầu như đều đã được chuyển dời đến những nơi an toàn, như vậy cũng tốt, anh đã có thể không cần cố kị điều gì để đi thực hiện một vài chuyện cần làm.
Chẳng mấy chốc lại có một tin tức nặng kí từ Hoàng tộc họ Phùng truyền ra.
"Chín giờ sáng mai, Hoàng tộc họ Phùng sẽ tổ chức đại lễ kế thừa cho Phùng Siêu, người thừa kế đời thứ ba của Hoàng tộc!"
Tin này vừa được truyền ra, toàn bộ Hoàng thành Phùng đều sôi trào.
Dương Thanh cau mày, anh không ngờ Hoàng tộc họ Phùng lại nhanh chóng bố trí đại lễ kế thừa cho Mã Siêu đến thế, ngay cả họ của anh ta cũng đã đổi lại rồi.
Phùng Chí Ngạo càng ngày càng cảm thấy nguy cơ đến gần mình hơn, hiển nhiên là Phùng Hoàng đã hạ lệnh nên mới có thể tổ chức đại lễ kế thừa cho Mã Siêu nhanh như vậy.
Nhưng cũng đúng lúc này, điện thoại của anh chợt reo vang, vừa nhấn nhận cuộc gọi, đầu bên kia đã truyền tới giọng nói hốt hoảng của Tiền Bưu: "Cậu Thanh, cô Lâm đã bị người ta cướp đi rồi!"
"Cái gì?"
Dương Thanh đứng phắt dậy, cả giận quát: "Không phải tôi đã dặn các ông đi đón chị ấy hay sao? Ở Yên Đô còn ai có thể cướp người từ tay các ông?"