Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1554-1563
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào nhà họ Lý, ngay cả Thượng Quan Phó cũng núp trong góc khuất, theo dõi sát sao từng cử động, không ai nhận ra Dương Thanh đã rời khỏi đây.
Bên trong trang viên nhà họ Lý, Lý Trọng vẫn không ra mặt, tám cao thủ đang ở ngay cạnh lão ta, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Hai gia tộc lớn đều cực kì ăn ý, không bên nào để cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra mặt.
Lý Giang Hùng chỉ huy đám cao thủ Thần Cảnh nhà họ Lý, Thượng Quan Hoàng cầm đầu đám cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc, hai bên dàn trận nhìn chằm chằm nhau, nhưng không bên nào ra tay trước.
Toàn bộ trang viên nhà họ Lý đều đã bị bao phủ bởi các luồng uy lực võ thuật cực khủng bố, những cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh của nhà họ Lý bị uy lực võ thuật khủng khiếp này ảnh hưởng tới, cảm thấy hai vai như bị ngọn núi lớn đè lên, đến hô hấp cũng không thông. "Lý Giang Hùng, hôm nay tôi có thể cho nhà họ Lý một cơ hội sống sót, các ông mang theo người nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan ngay, từ nay về sau không được bước chân vào Hoàng thành Thượng Quan nửa bước, nếu thế, tôi sẽ cho các ông rời đi".
Thượng Quan Hoàng tuyên bố, thái độ cực kì cứng rắn, tuy lão ta cũng muốn tiêu diệt gia tộc họ Lý nhưng lòng cũng biết rõ, một khi tuyên chiến, dù diệt được gia tộc họ Lý thì Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng sẽ phải chịu tổn thất cực kì lớn.
Vậy nên, nếu có thể đuổi gia tộc họ Lý ra khỏi Hoàng thành Thượng Quan mà không cần đánh nhau thì cũng có thể chấp nhận được.
Lý Giang Hùng cười lạnh, nói: "Thượng Quan Hoàng, ông thật sự cho rằng nhà họ Lý tôi là bọn yếu đuối dễ bắt nạt chắc? Tôi nói câu này có lẽ không xuôi tai ông lắm, nhưng nếu không phải Hoàng tộc có người bảo vệ thì nhà họ Lý tôi đã sớm thay thế vị trí của Hoàng tộc các người rồi".
"Hỗn láo!"
Thượng Quan Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, những lời vừa rồi của Lý Giang Hùng quả thực đã lăng nhục đến danh dự của Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Lý Giang Hùng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói tiếp: "Chớ có khoe khoang bộ dạng Hoàng Chủ tởm lợm của ông trước mặt tôi nữa, bởi vì trước nay tôi chưa từng kính trọng ông, hơn nữa, những lời tôi vừa nói có chỗ nào sai à?"
"Nhà họ Lý tôi chí ít còn có một ông tổ Siêu Phàm Cảnh, nhưng Hoàng tộc họ Thượng Quan các ông thì sao? Ngoại trừ một người bảo vệ Hoàng tộc chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc sắp bị tiêu diệt đến nơi, còn ai có thể bảo vệ cho Hoàng tộc họ Thượng Quan?"
"À đúng rồi, suýt thì tôi quên mất một người, nghe nói các ông đã hợp tác với Dương Thanh? Cả hai bên muốn hợp lực đối phó với nhà họ Lý tôi?"
Thượng Quan Hoàng đã tức giận không kìm nổi, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Nghe Lý Giang Hùng nhắc tới đó, lão ta mới lấy lại tinh thần, vì sao đến giờ, Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện?
Dựa theo kế hoạch của lão ta, Dương Thanh sẽ xuất hiện ở ngay lúc này, chỉ có như thế mới ép cho Lý Trọng ra mặt, đến lúc đó, đẩy Dương Thanh ra đấu với Lý Trọng là được.
Đối với nhà họ Lý, Lý Trọng chính là trụ cột, còn đối với Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Thanh tuy không phải trụ cột của Hoàng tộc nhưng cũng là một nhân vật cực kì quan trọng.
Chỉ cần Dương Thanh có thể giết Lý Trọng, hoặc là đánh cho Lý Trọng tàn phế cũng được, thì một gia tộc họ Lý không có Lý Trọng sẽ không chịu nổi một đòn của Hoàng tộc.
Thượng Quan Hoàng đã định mượn tay Dương Thanh giết Lý Trọng, nhân cơ hội đó diệt trừ nhà họ Lý mà không mất chút công sức nào.
Nhưng giờ đây, Dương Thanh vẫn không xuất hiện, không biết vì sao, lão ta bỗng có một dự cảm rất tệ.
Thấy Thượng Quan Hoàng không nói lời nào, Lý Giang Hùng cười ha hả mà rằng: "Thượng Quan Hoàng Chủ, không phải là các ông đã thỏa thuận với Dương Thanh cùng đối phó với nhà họ Lý tôi, xong xuôi đâu đấy thì Dương Thanh lại chuồn mất đó chứ?"
Lý Giang Hùng chỉ bông đùa một câu, nhưng lại khiến lòng Thượng Quan Hoàng nặng nề trầm xuống.
Bởi lão ta cũng vừa nghĩ đến khả năng này, một giây sau lại bị Lý Giang Hùng nói huỵch toẹt ra, điều này làm nỗi bất an trong lòng lão ta càng thêm nặng nề.
"Không phải là bị tôi đoán trúng rồi chứ?"
Quan sát thấy biểu hiện của Thượng Quan Hoàng khác lạ, Lý Giang Hùng kinh ngạc thốt lên. "Hừ!"
Thượng Quan Hoàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Ông không cần phải thử, việc hôm nay chỉ là Hoàng tộc chúng tôi muốn diệt trừ nhà họ Lý ông, có liên quan gì đến cậu Thanh?"
"Hơn nữa, tiêu diệt một gia tộc họ Lý mà thôi, chúng tôi còn chưa đến nỗi cần một cao thủ hàng đầu như cậu Thanh tới hỗ trợ".
Lúc này đang là thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên Thượng Quan Hoàng không thể để cao thủ của Hoàng tộc đánh mất nhuệ khí.
Lý Giang Hùng không biết thật giả thế nào, nhưng nỗi lo âu trong lòng cũng ngày càng dày đặc hơn.
Lão ta thấy, Dương Thanh đúng là đã bị trọng thương, chỉ cần dám đến nhà họ Lý, dĩ nhiên Lý Trọng sẽ có cơ hội khiến Dương Thanh có đến không có về.
Nhưng nếu Dương Thanh không tới, rất có thể đã tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn mất rồi. Hơn nữa, điều này cũng nói lên một sự thật, là Dương Thanh đã thực sự mất sạch tu vi võ thuật, chỉ may mắn còn duy trì thân xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cho nên mới có thể giết chết Lý Giang Hải, một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, trong nháy mắt.
Nếu quả như vậy, chỉ cần Dương Thanh đến đây, đợi khi Lý Trọng ra tay, Dương Thanh nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng một khi Dương Thanh trốn ra khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nhà họ Lý còn muốn đuổi giết Dương Thanh sẽ rất khó khăn.
Dựa vào thiên phú võ thuật của Dương Thanh, một ngày nào đó sẽ khôi phục tu vi võ thuật ở đỉnh cao, đến khi đó, nhà họ Lý còn đường sống nào sao?
Nghĩ tới đây, đáy lòng lão ta bỗng nảy sinh một khát vọng được bắt tay giảng hòa với Hoàng tộc.
"Thượng Quan Hoàng, nếu ông đã định vận dụng thế lực Hoàng tộc của mình để diệt nhà họ Lý tôi thì mau ra tay đi chứ, còn chờ gì nữa?"
Lý Giang Hùng bỗng nói, nhưng kì thực, lão ta chỉ muốn thử Thượng Quan Hoàng thêm một lần nữa.
Nếu Thượng Quan Hoàng lập tức cho người tấn công, như vậy có nghĩa là Hoàng tộc họ Thượng Quan thực sự định dùng chính sức mình để đánh nhà họ Lý, còn nếu Thượng Quan Hoàng chần chờ thì có nghĩa là Thượng Quan Hoàng còn đang muốn đợi Dương Thanh tới, nhưng Dương Thanh không xuất hiện, rất có thể đã chạy trốn rồi.
Thượng Quan Hoàng sao lại không nhận ra ý định của Lý Giang Hùng, lão ta lạnh lẽo nói: "Nếu ông đã tha thiết muốn chết đến thế thì tôi sẽ giúp ông toại nguyện!"
"Gia tộc họ Lý không tôn trọng quyền uy của Hoàng tộc, âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng, đồng thời còn từng bước xâm chiếm các thế lực khác trong Hoàng thành Thượng Quan, đây là trọng tội!"
"Hôm nay, tôi cầm đầu đội quân tinh nhuệ của Hoàng tộc, tiêu diệt gia tộc họ Lý, giương cao Hoàng uy chúng ta!"
Thượng Quan Hoàng vừa dứt lời, đám cao thủ của Hoàng tộc đều hô to: "Tiêu diệt gia tộc họ Lý, giương cao Hoàng uy chúng ta!"
"Tiêu diệt gia tộc họ Lý, giương cao Hoàng uy chúng ta!"
Đám cao thủ nhà họ Lý đang do dự băn khoăn, lại nghe Lý Giang Hùng nói thế, ánh mắt lập tức trở nên kiên định hẳn.
So với việc quy thuận Hoàng tộc họ Thượng Quan, bọn họ vẫn muốn ở lại nhà họ Lý hơn, chỉ cần có Lý Trọng trấn giữ nơi này, nhà họ Lý có thể sừng sững không đổ.
Ngay khi Thượng Quan Hoàng và Lý Giang Hùng chơi tâm lý chiến với nhau, Thượng Quan Phó núp trong góc khuất đã sa sầm mặt, vừa rồi, lão ta chỉ chằm chằm giám sát nhà họ Lý, không để ý tới Dương Thanh.
Nhưng nay xem ra, rất có thể Dương Thanh đã trốn mất rồi.
Thượng Quan Phó giận dữ nói: "Tên khốn kiếp! Nếu mày đã muốn chết thì để tao giúp mày toại nguyện!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay tại thời khắc cao thủ hai bên chằm chặp nhìn nhau, sẵn sàng chiến đấu, bỗng có một uy lực võ thuật khủng bố bao trùm lên toàn bộ trang viên nhà họ Lý.
Giây phút này, tất cả mọi cao thủ trong trang viên nhà họ Lý đều cảm nhận được nỗi run sợ từ sâu trong linh hồn, ngay cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng như vừa rớt xuống vực sâu, sợ hãi ra mặt.
Có người hốt hoảng thốt lên: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Vì sao ở nhà họ Lý lại có một uy lực võ thuật khủng bố như thế?"
Chỉ tiếc, không ai có thể cho ông ta một đáp án. Dưới sự ảnh hưởng của uy lực khủng bố này, Lý Trọng đang núp trong mật thất cũng phải chạy vọt ra, sắc mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Vị cao thủ phương nào vừa tới nhà họ Lý chúng tôi?"
Lý Trọng bước lên phía trước, đưa mắt nhìn vào hư không, cao giọng hỏi.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh như lão ta cũng đang cảm thấy có một uy lực khổng lồ đè lên người, lão ta có cảm giác, thực lực của đối phương đã vượt xa mình, thậm chí kẻ này có thể là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
"Ầm ầm!"
Bỗng, lại một tiếng động cực lớn truyền đến, tất cả mọi người sững sờ mở to mắt chứng kiến, một khu biệt thự trong trang viên nhà họ Lý đang ầm ầm sụp xuống.
Sắc mặt Lý Trọng lập tức biến đổi kịch liệt, trái tim cũng co thắt lại một giây.
Bởi vì khu biệt thự kia chính là nơi ở của lão ta. Chỉ một căn biệt thự bị phá hủy vốn chẳng có gì to tát, nhưng điều quan trọng là, ngay dưới căn biệt thự này là mật thất tu luyện của lão.
Lúc này, biệt thự bị đánh sập, lộ ra mật thất dưới lòng đất.
Lý Trọng đã giận điên lên, nghiến răng nghiến lợi quát: "Rốt cuộc là kẻ nào?"
Một hơi thở võ thuật cực kì khủng khiếp bùng nổ từ trên người lão, lan tỏa ra xung quanh.
Lão ta cảm thấy ức chế đến nghẹn ứ ngực, cho đến bây giờ, đối phương là ai, lão ta cũng không biết được, chỉ biết thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ, vượt xa cả lão ta, không nói một câu đã phá hủy chỗ ở của lão ta, thậm chí ngay cả mật thất tu luyện cũng bị bại lộ dưới mắt công chúng.
"Đây là lời cảnh cáo dành cho gia tộc họ Lý, nếu không muốn bị diệt thì từ nay về sau cụp đuôi mà sống, bằng không, tôi không ngại xóa sổ toàn bộ gia tộc họ Lý!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, phảng phất như âm thanh của thần tiên từ trên trời vọng xuống, nổ vang bên tai mỗi người.
Nghe thấy âm thanh này, những cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh đều chấn động, lỗ tai chảy máu tươi.
Ngay cả những cao thủ Thần Cảnh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi vô bờ từ sâu trong linh hồn mình, bọn họ thậm chí còn có ảo giác, chỉ cần người kia nghĩ đến là có thể lấy mất tính mạng bọn họ ngay.
Sắc mặt Lý Trọng đã biến đổi kịch liệt, tuy lão ta không biết đối phương là ai nhưng cũng hiểu được, kẻ này đang giúp đỡ Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Từ khi nào Hoàng tộc họ Thượng Quan lại có một cao thủ có thực lực khủng khiếp như thế?
Hiển nhiên, kẻ này cũng có băn khoăn riêng, bằng không đã không cảnh cáo mà trực tiếp ra tay rồi. "Xin hỏi ngài là ai? Dù thua thì ít nhất cũng nên để tôi biết mình đã thua dưới tay ai chứ?" Lý Trọng tiếp tục hỏi.
Giọng nói lạnh lẽo tận xương kia lại vang lên lần nữa: "Hừ! Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách được biết!"
"Có điều, tôi sẽ nói cho các người một tin này, các người đều đã bị Dương Thanh chơi xỏ, cậu ta cố ý khơi dậy cuộc chiến giữa các người là để tranh thủ lúc hỗn loạn, rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan".
Lời này vừa được thốt ra, cao thủ nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan đều lập tức biến sắc.
Thượng Quan Hoàng đã biết chủ nhân giọng nói này chính là Thượng Quan Phó, lão ta thấy Dương Thanh mãi không lộ mặt thì lòng đã sinh nghi, nhưng lại không ngờ rằng, Dương Thanh thực sự chạy trốn rồi.
Lý Trọng cũng khiếp sợ tột độ, so với Hoàng tộc họ Thượng Quan, gia tộc họ Lý càng mong Dương Thanh có thể chết ở Hoàng thành này hơn, dù sao, nhà họ Lý cũng đã phản bội Dương Thanh một lần, trong thời gian qua còn năm lần bảy lượt khiêu khích để dò xét giới hạn chịu đựng của Dương Thanh.
Một khi Dương Thanh rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, đợi khi anh khôi phục tu vi võ thuật rồi quay trở về, ngày đó chính là ngày diệt vong của gia tộc họ Lý.
Tin tức này cũng khiến nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan làm rõ được một việc, tu vi võ thuật của Dương Thanh không hề khôi phục, bằng không, vì sao Dương Thanh lại lựa chọn chạy trốn?
Thượng Quan Phó chỉ tiết lộ tin Dương Thanh đã chạy trốn, sau đó không nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Thượng Quan Hoàng cùng Lý Giang Hùng vẫn đang đối mặt, nhưng hai bên đều ấp ủ ý định riêng. Lúc này, Lý Trọng đi tới, nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, sắc mặt nghiêm nghị: "Thượng Quan Hoàng Chủ, tôi có thể đồng ý với điều kiện của cậu, từ nay về sau, nhà họ Lý và Hoàng tộc sẽ hòa thuận chung sống. Hơn nữa, tôi cũng có thể đồng ý, sau này chúng tôi sẽ không mở rộng thế lực của gia tộc trong Hoàng thành Thượng Quan nữa".
"Cậu cũng đã nghe thấy rồi đó, Dương Thanh đã trốn đi, điều này cũng chứng tỏ, Dương Thanh đã thực sự mất sạch tu vi võ thuật, bằng không, tính tình cậu ta như thế, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách chạy trốn đâu".
"Nhà họ Lý tôi hay Hoàng tộc họ Thượng Quan cậu đều đã xúc phạm tới Dương Thanh, một khi cậu ta sống sót rời khỏi Hoàng thành, ngày sau tất có cơ hội khôi phục tu vi võ thuật, đến khi đó, hai gia tộc chúng ta chỉ có thể ngửa cổ chờ cậu ta giết chết".
"Tôi thành khẩn cầu xin cậu hãy cho nhà họ Lý một cơ hội, từ nay về sau, gia tộc họ Lý chúng tôi sẽ cố gắng mở rộng địa bàn ở nơi khác, giảm thiểu ảnh hưởng của nhà họ Lý trong Hoàng thành Thượng Quan này, để ảnh hưởng của gia tộc họ Lý ở đây giảm dần đến khi hoàn toàn biến mất mới thôi".
Nói xong, Lý Trọng nặng nề nhìn về phía Thượng Quan Hoàng.
Lão ta đã bố trí chuyện này suốt năm mươi năm, tuy không sợ Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng lão ta cũng biết, một khi gia tộc mình liều mạng đánh một trận với Hoàng tộc họ Thượng Quan, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nếu chẳng may thực lực chân thực của nhà họ Lý bị bại lộ ra ngoài, tất cả những sắp xếp của nhà họ Lý bấy lâu nay sẽ hoàn toàn tan biến.
Trong tình huống này, có thể hòa giải với Hoàng tộc họ Thượng Quan là tốt nhất, như thế không chỉ bảo vệ thực lực của gia tộc mà còn có thể tiếp tục hoàn thành những chuyện lão ta đã bố trí lâu nay.
"Vâng, con sẽ đi làm ngay!"
Lý Giang Hùng thất kinh, vội vã đi bố trí người làm việc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng rời khỏi nhà họ Lý bèn ra lệnh: "Huy động tất cả các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc lùng bắt Dương Thanh trong toàn thành!"
"Vâng!"
Nhất thời, toàn bộ các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng thành Thượng Quan đều gia nhập cuộc đua lùng bắt Dương Thanh.
Lúc này, Thượng Quan Nhu cũng rất nóng ruột, cô ta lo lắng cho Dương Thanh vô cùng.
Cô ta muốn liên lạc với Dương Thanh nhưng không cách nào làm được. Ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra, khi biết Dương Thanh quyết định chạy thoát khỏi Hoàng thành, cô ta không hận Dương Thanh mà lại lo lắng cho anh, không biết liệu anh có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này hay chăng.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan đều đã bị phong tỏa. Sân bay và trạm tàu hỏa cùng với tất cả các trạm kiểm tra của toàn thành đều bị phong tỏa toàn bộ, tất cả mọi cao thủ trong Hoàng thành đều gia nhập công cuộc tìm kiếm Dương Thanh.
Những người vốn chưa từng nghe nói đến Dương Thanh nay cũng đều đã biết tên biết mặt, ảnh chụp của anh đã được đăng khắp thành.
Trong lúc Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý đang dốc sức truy lùng Dương Thanh khắp thành, Dương Thanh đang ngồi trên một chiếc xe thuê, phóng về phía con đường rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lý, đây đã là chiếc xe thứ năm, anh đổi xe liên tục để tránh né sự truy lùng của Hoàng tộc họ Thượng Quan và người nhà họ Lý.
Anh biết, chuyện mình chạy trốn sẽ nhanh chóng bị phát hiện, nhưng anh không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh đến thế.
Dựa theo kế hoạch của anh, ít nhất phải đến khi anh sắp rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan thì mới có người phát hiện, nhưng nào ngờ, anh mới rời khỏi nhà họ Lý chưa đến một giờ đồng hồ đã có người nhận ra sự khác thường.
Bây giờ là mười giờ tối, trên đường chỗ nào cũng có người kiểm tra khách đi lại.
Ngay khi Dương Thanh đang suy tính làm thế nào mới có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chiếc xe trước mặt bỗng dừng lại, Dương Thanh vội vã đạp phanh, bấy giờ mới phát hiện, đoạn đường trước mặt đã bị chặn, cách anh chừng ba trăm mét có một trạm kiểm tra đang tiến hành rà soát từng xe qua lại.
Dương Thanh nhíu mày: "Xem ra, muốn rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này thì không thể dùng xe hơi được rồi".
Dứt lời, anh xuống xe, bỏ lại xe ở đó, quay đầu bước đi.
Hiện giờ còn tối thiểu một giờ đồng hồ mới có thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nếu anh bị kiểm tra, nhất định sẽ tra được thân phận, ở đây chờ bị tra ra còn chẳng bằng tranh thủ thời gian rời đi trước.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc có chuyện gì mà phải phong tỏa toàn thành thế này?"
"Cái gã Dương Thanh kia rốt cuộc là ai mà khiến cho Hoàng tộc họ Thượng Quan phong tỏa cả Hoàng thành để tìm hắn?"
...
Bấy giờ, vô số người đang oán thán tức tối, trong đó có rất nhiều người không biết Dương Thanh.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh đã ra khỏi xe một lúc lâu, dọc theo con đường này anh thấy rất nhiều cao thủ của Hoàng tộc và nhà họ Lý.
May sao hiện nay trên người anh không có chút hơi thở võ thuật nào, nếu không, những cao thủ kia đã sớm phát hiện ra anh rồi.
"Không ổn! Có sơ hở rồi!"
Đi được một hồi, Dương Thanh bỗng dừng chân, mặt đanh lại.
Bởi vừa rồi anh bỗng nhớ tới, ban nãy anh bỏ lại xe giữa dòng xe cộ, một mình bỏ đi.
Đoạn đường kia vốn đã bị chặn, nay lại có một chiếc xe thuê không người chắn giữa đường sẽ khiến đoạn đường đó càng tắc nghẽn thêm.
Chuyện này nhất định sẽ có người phát hiện, đến khi đó, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý sẽ dễ dàng đoán được vị trí đại khái của anh.
"Không được, mình phải tìm cách rời khỏi đây ngay, nếu không, với tình hình hiện tại của mình, chỉ cần không quá nửa giờ là đã bị phát hiện rồi".
Dương Thanh lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, lúc này anh cực kì trầm tĩnh, hệt như một cỗ máy lạnh lẽo bằng kim loại. Hôm nay anh đã không còn bất kì đường lui nào, từ lúc anh quyết định rời đi cũng là thời khắc anh xác nhận với Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý, tu vi võ thuật của anh đã bị phế bỏ hoàn toàn.
"Dương Thanh!"
Anh mới đi chưa được bao lâu, bỗng có một bóng người trung niên xông tới trước mặt, trong tay còn cầm một tấm hình, đúng là hình của Dương Thanh.
"Phát hiện Dương Thanh tại giao lộ phía Nam!" gã đàn ông trung niên vội nâng bộ đàm lên báo cáo.
Đáy mắt Dương Thanh lạnh lẽo như băng, anh quát: "Chết đi!"
Chân anh di động, lao thẳng về phía gã đàn ông trung niên kia.
"Uỳnh!"
Dương Thanh tung một cước, thân mình gã trung niên bay người ra sau, lập tức mất mạng.
Người này không phải cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan hay nhà họ Lý, tuy chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng nếu đối phương đã nhằm vào anh thì đều đáng chết.
"Dương Thanh, mày đã bị chúng tao bao vây, trốn không thoát đâu! Mau đầu hàng đi thôi!"
Anh vừa mới chuẩn bị cất bước, sau lưng đã có một giọng nói của cao thủ Hoàng tộc truyền tới.
Gần như cùng lúc, xung quanh anh xuất hiện một đám cao thủ Thần Cảnh, trong số những người này, có người thuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng có người thuộc gia tộc họ Lý.
Bọn họ đều có một mục đích, đó là giết chết Dương Thanh.
Dương Thanh đảo mắt nhìn qua đám người này, cất giọng lạnh lùng nói: "Tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội, nếu không muốn chết thì cút hết cho tôi!"
Mặc dù anh đã không còn cảnh giới võ thuật nhưng lại vẫn giữ được thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những cao thủ dưới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh đều không thể làm gì được anh, cùng lắm chỉ có thể tiêu hao thể lực của anh mà thôi.
Kẻ nào bị anh lại gần đều chỉ còn một con đường chết.
Dương Thanh đã bắt đầu vận hành phép hô hấp thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, từng luồng hơi thở ôn hòa liên tục cọ rửa gân cốt anh, đồng thời xông vào lục phủ ngũ tạng của anh, thể lực vừa tiêu hao trong quá trình chạy trốn đã nhanh chóng khôi phục trở lại.
Hơn chục cao thủ Thần Cảnh bao vây quanh anh, lại không một ai dám ra tay trước.
Bọn họ đều biết rõ, dù Dương Thanh đã mất sạch võ thuật nhưng vẫn có năng lực giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh trong nháy mắt. Điều bọn họ phải làm lúc này là giữ chân Dương Thanh ở đây, chờ cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc hoặc của gia tộc họ Lý tới, dù không ai là đối thủ của Dương Thanh thì với số lượng áp đảo, đàn kiến cũng có thể cắn chết voi.
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu được điều này, anh không hề do dự, cất bước đi thẳng về phía trước.
"Dương Thanh, mày đừng có làm liều, Hoàng Chủ chỉ sai chúng tao bắt mày trở lại, không có ý định gây thương tổn cho mày, nhưng nếu mày tấn công chúng tao trước thì sự việc đã khác đi rồi, đến khi đó, dù Hoàng Chủ muốn tha mạng cho mày, các cao thủ của Hoàng tộc cũng sẽ không đồng ý".
Tay cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cầm đầu đám người này nói với Dương Thanh, đồng thời, khi Dương Thanh di chuyển tới gần, ông ta cũng dẫn đám cao thủ kia lùi lại phía sau liên tục.
Dương Thanh đâu phải kẻ ngu, nếu anh bị đám người này mang về Hoàng tộc, e rằng chỉ còn một đường chết, dù Thượng Quan Hoàng không giết anh cũng nhất định sẽ tìm cách moi ra bí mật khiến anh trở nên mạnh mẽ.
Dương Thanh âm thầm đếm, vừa đúng tám người, hơn nữa, mỗi người đều gây cho anh một áp lực cực kì lớn.
Mặc dù anh không cách nào cảm nhận được cảnh giới võ thuật của bọn họ, nhưng anh biết, tất cả bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Thấy nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như vậy cùng xuất hiện, sắc mặt Dương Thanh trở nên cực kì khó coi, với thực lực hiện tại của anh, dù đối thủ chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, anh cũng khó lòng giết chết đối phương, trừ khi ra tay bất ngờ, hạ gục đối thủ trong giây lát.
Huống chi, lần này có đến tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng xuất hiện, anh đã thật sự bị dồn vào đường cùng rồi.
"Thật không ngờ nhà họ Lý ẩn giấu lực lượng sâu đến thế, lần này thậm chí đã bồi dưỡng ra được chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, các vị nói xem, nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào cho gia tộc họ Lý?"
Dương Thanh vờ trấn tĩnh, cười lạnh bảo. Tám vị cao thủ nghe nói đến đó đều run người lên, tuy bọn họ đã biến mất năm mươi năm, nhưng thông qua Lý Trọng, nay bọn họ cũng đã nắm rõ tình hình bên ngoài.
Kể cả trong bốn Hoàng tộc lớn nhất Chiêu Châu đều rất hiếm thấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà nay một gia tộc họ Lý nho nhỏ lại sở hữu nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến vậy, một khi tin này bị tiết lộ ra ngoài, gia tộc họ Lý sẽ lập tức trở thành đích ngắm của tất cả mọi người.
"Chỉ cần giết mày thì tin này sẽ không bị lộ ra ngoài, đúng không?", cao thủ cầm đầu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Dương Thanh cười nhạt: "Chẳng lẽ các ông thực sự coi tôi là kẻ yếu ớt dễ bắt nạt đấy à? Lẽ nào Lý Trọng chưa nói cho các ông biết, khi tôi ở vào trạng thái đỉnh cao thì mạnh cỡ nào?"
Cao thủ cầm đầu kia khinh thường cười nhạt: "Mày cũng vừa nói, đó là lúc mày ở vào trạng thái đỉnh cao, nhưng giờ thì sao? Giờ mày đã biến thành một kẻ vô dụng, có thể làm gì được tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tao?"
Dương Thanh lắc đầu cười nói: "Đúng là điếc không sợ súng, các ông không thể biết được mình đang phải đối mặt với cao thủ cấp độ nào đâu. Đúng vậy, ông nói đúng, tôi còn chưa khôi phục tu vi đỉnh cao. Nhưng lúc tôi ở trạng thái đỉnh cao thì người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chỉ miễn cưỡng coi là đã đánh bại tôi thôi. Vậy các ông nghĩ xem, tuy bây giờ tôi chưa khôi phục tu vi cao nhất nhưng chẳng lẽ lại đã yếu đến độ không giải quyết nổi mấy kẻ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh như các ông hay sao?"
"Mày chán sống rồi!"
Tám cao thủ đã giận điên lên, Dương Thanh nói như vậy quả thật là đã nhục mạ bọn họ quá đáng.
Dương Thanh nói bọn họ chỉ là lũ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh không phải chỉ là thuận miệng mắng chửi mà là đoán ra được. Trước đó, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng đi với Lý Giang Hùng đã bị anh giết chết trong nháy mắt, sau này, Thượng Quan Nhu nói cho anh hay, đó là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, đã tiến sát tới Nhị Cảnh.
Mặc dù không cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người những cao thủ này nhưng anh cũng biết, so với đám người này, cao thủ Siêu Phàm Cảnh ngày đó được Lý Trọng phái đi nhất định phải có thực lực nằm ở top trên.
Bởi khi đó, Lý Trọng cũng đang lo rằng võ thuật của anh chưa hoàn toàn bị phế mất, chỉ biết anh bị trọng thương, cho nên nếu đã phái cao thủ đến gặp anh thì nhất định phải là loại cao thủ có thực lực cực mạnh.
Nếu đã thế, Dương Thanh đoán rằng, trong tám gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại, đại đa số hẳn chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh, mạnh nhất chắc cũng chỉ tới Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Anh đã tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thứ này đúng là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nhưng anh cũng biết, với những người không có thiên phú võ thuật, khi thực lực đạt tới một cấp độ nào đó sẽ bắt đầu thấy khó mà tiếp tục tiến nhanh nữa.
Trong bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, hiện mới chỉ thấy Hoàng tộc họ Diệp có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ngoài ra, Dương Thanh ngờ rằng, vị cao thủ thần bí bên cạnh Thượng Quan Hoàng cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tiếp đó còn có những người bảo vệ Hoàng tộc xưa nay luôn ẩn thân không xuất hiện.
Ngay cả Hoàng tộc đều không được mấy người có được thiên phú võ thuật xuất chúng để có thể tiến vào Siêu Phàm Cảnh, huống chi là nhà họ Lý?
Vậy nên, Dương Thanh đoán rằng, tám cao thủ trước mặt đây, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Thấy thế, tám cao thủ đều cực kì tức tối, cả đám chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh tại chỗ.
Nhưng trước khi bọn họ đi truy bắt Dương Thanh, Lý Trọng đã dặn trước, phải thận trọng ứng đối, mặc dù tu vi võ thuật của Dương Thanh chưa khôi phục nhưng thể xác vẫn đang ở trình độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, có khả năng giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ trong nháy mắt. Dương Thanh cười ha hả, nói: "Chớ lảm nhảm nữa làm gì, chẳng phải các ông đang muốn giết tôi đó sao? Giờ tôi đứng yên đây, chờ các ông tới giết đấy!"
Lúc này, Dương Thanh đang bình thản đứng đó, sắc mặt tuyệt không có chút sợ hãi nào, như thể anh hoàn toàn không coi đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này ra gì.
"Nếu mày đã muốn chết thì chúng tao sẽ giúp mày toại nguyện!"
Cao thủ đứng đầu sát khí đằng đằng nói. Ngay sau đó lão ta quay sang phân công cao thủ đứng bên cạnh: "Chú hai, chú lên đi! Thằng ranh này vẫn còn giấu một vài bí mật quan trọng, tốt nhất là bắt sống".
"Rõ!"
Cao thủ được gọi là chú hai lập tức tiến về phía Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn ung dung đứng đợi, ngoài mặt bình thản, nhưng thực ra trong lòng anh đang tràn đầy lo âu. Kì thực lúc này anh có thể sử dụng viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài chừng mười phút.
Tuy cao thủ nhà họ Lý đã tìm đến chỗ anh nhưng chắc chắn nhà họ Lý sẽ không thả tin tức này tới tai Hoàng tộc họ Thượng Quan, dẫu sao, bọn họ cũng không muốn để lộ bí mật về tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, mặc dù Hoàng tộc đã có suy đoán nhưng chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không thể làm gì được nhà họ Lý.
Vậy nên, hiện tại tình huống nguy hiểm nhất cùng lắm là Lý Trọng tới đây.
Lý Trọng không tới, Dương Thanh không thể dùng viên thuốc kia được, bằng không, trong mười phút ngắn ngủi, nếu anh không thể giải quyết được Lý Trọng thì hôm nay coi như anh chết chắc rồi.
Đối thủ hiện tại đứng hàng thứ hai, vậy có nghĩa là thực lực cũng thuộc hàng cao trong đám cao thủ, thậm chí có thể khá gần với thực lực của tên cầm đầu.
"Ranh con, mày có gì muốn trăn trối không? Nếu không thì tao ra tay đây, đương nhiên, dù có thì tao cũng không định nhắn giùm mày đâu".
Lão già kia nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn, sát khí trên người bắt đầu khởi động.
Dương Thanh cười nhạt một tiếng: "Đứng cách xa tôi như thế làm gì? Lại gần chút coi! Hay là, ông sợ tôi quá, cho nên không dám tới gần?"
Lão già này đúng là rất thận trọng, nhưng lời của Dương Thanh cũng đã thành công chọc giận lão ta.
"Anh hai!"
Bảy cao thủ còn lại đồng thanh gào lên phẫn hận.
Thân thể "anh hai" bay thẳng về phía bọn họ như một bao cát vừa bị đấm bay.
Cao thủ cầm đầu vội vã đón lấy thân thể lão ta, chỉ tiếc, trái tim lão ta đã bị đánh nát, hoàn toàn mất đi sự sống.
Cao thủ cầm đầu lập tức đau đớn gào lên: "Chú hai, chú yên tâm, chúng tôi sẽ báo thù cho chú!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về phần Dương Thanh, khi vừa đánh chết đối thủ, anh chợt cảm thấy có một phản lực khổng lồ đang cắn nuốt lục phủ ngũ tạng mình.
Máu trào lên cổ họng, khiến Dương Thanh chỉ muốn hộc ra một ngụm máu, nhưng anh cưỡng ép bản thân đè nó xuống. Trong tình huống này, tuyệt đối không được để lộ tình trạng thực sự của mình, bằng không, bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại đồng loạt xông lên, anh sẽ không còn cơ may sống sót.
Tuy anh có thể sử dụng viên thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa nhưng trước khi Lý Trọng xuất hiện, anh không muốn dùng nó vội.
Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đang điên cuồng vận hành, chốc lát, một năng lượng ôn hòa bị hấp thu vào phổi Dương Thanh, ngay sau đó lại lan tràn ra xung quanh lục phủ ngũ tạng, liên tục chữa trị những vết thương bên trong.
Lần này, Dương Thanh không sử dụng tầng thứ nhất của phép hô hấp mà là tầng thứ hai, tuy vẫn cực kì trắc trở, tốc độ cũng vô cùng chậm, nhưng ít ra nó đã giúp vết thương của anh chóng lành hơn tầng thứ nhất. Cả bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại đều lộ vẻ giận dữ tột cùng, Dương Thanh đã giết chết hai người của bọn họ, lại còn là hai người có địa vị cao.
Bọn họ vốn lấy thực lực để xếp thứ hạng trong nhóm, nay người thứ hai và thứ ba đều đã bị Dương Thanh giết chết, vậy có nghĩa là, trừ anh cả chưa thử đấu với Dương Thanh nên không thể phán đoán khả năng thắng thua, những người khác chỉ cần so đấu với Dương Thanh, kết cục chỉ có một, đó chính là chết!
Lúc này, bọn họ nhìn Dương Thanh càng thêm dè chừng.
"Dương Thanh, mày biết không, năm mươi năm qua, tám người chúng tao luôn sinh hoạt cùng một chỗ với nhau, tuy không phải anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Vậy mà mày lại giết chết hai người anh em của tao, tao thề, mày sẽ phải chết cực thảm!"
Tên cao thủ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt như bắn ra tia lửa.
Dương Thanh vẫn bình thản, lạnh giọng bảo: "Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì lên luôn, chẳng lẽ tôi còn sợ các ông chắc?"
"Mày chán sống rồi!"
Cả đám cao thủ đều phẫn nộ rống lên.
Dương Thanh lại cười nhạt: "Thật không ngờ đám người Lý Trọng bồi dưỡng ra lại toàn là một lũ ngu, chỉ biết mạnh miệng quát tháo, ngay cả dũng khí đánh tới tôi một trận cũng không có, tôi thật sự muốn biết, nếu tôi giết sạch đám các ông, liệu Lý Trọng có nổi điên luôn không nhỉ?"
Tên cao thủ cầm đầu chằm chằm nhìn Dương Thanh, nói với những người còn lại: "Mọi người đừng nên bị cậu ta lừa, cậu ta đang cố tình khiêu khích chúng ta, để chúng ta nhào lên chịu chết đấy".
"Ông tổ đã nói, thằng ranh này khả năng cao đã mất sạch tu vi võ thuật rồi, nhưng vẫn giữ được thể xác cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bởi vì không có hơi thở võ thuật nên cậu ta không dám chủ động tấn công chúng ta, cho nên mới cố tình khiêu khích chúng ta, khiến chúng ta lọt vào tròng, chủ động xông lên tìm cái chết".
Lão ta vừa nói thế, đám cao thủ còn đang giận sôi máu lập tức bình tĩnh trở lại.
Lòng Dương Thanh lại trở nên nặng nề, đúng là anh đang muốn khiêu khích chọc giận đám người này, với sức mạnh hiện tại của anh, anh chỉ có thể công kích trong cự li ngắn, nếu anh phải chủ động xông lên tấn công, chỉ e còn chưa xáp lại được thì bọn họ đã phát hiện yếu điểm của anh rồi.
Còn đến bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tuy mạnh nhất chắc chỉ tới Siêu Phàm Nhị Cảnh nhưng nếu đám người này đồng loạt tấn công, anh hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Anh vừa mới hạ gục nhanh kẻ đứng thứ hai, bản thân còn đang chịu phản phệ, trạng thái hiện tại của anh chỉ cần giết thêm một người nữa thôi là đã có thể bại lộ chuyện anh bị trọng thương vì phản phệ.
Ban đầu anh còn đang tính cưỡng chế bản thân giết thêm một kẻ rồi sẽ sử dụng viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển, đẩy nhanh tốc độ giết sạch đám người này, sau đó lợi dụng lúc bản thân còn đang ở trạng thái đỉnh cao, nhanh chóng rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.
Nhưng hiện tại xem ra, muốn rời khỏi đây chỉ sợ quá khó, có thể nói anh gần như không còn bất cứ hi vọng nào.
Ngoài Lý Trọng ra còn có một lão già Thượng Quan Phó, hai người này đều là cao thủ siêu đẳng, bất kì một ai trong hai người đều có thể nhẹ nhàng giết chết Dương Thanh khi anh đang trong trạng thái này.
"Mọi người nghe tôi nói đây, không nên ham chiến, từng người một tấn công cậu ta, sau đó liền nhanh chóng lui lại ngay, người thứ nhất xông lên, người thứ hai áp sát ngay lập tức".
Tên cao thủ đứng đầu bỗng lớn tiếng hô, như thể hoàn toàn không sợ Dương Thanh biết được chiến thuật của mình sẽ nghĩ cách phá giải. Dương Thanh nghe đối phương nói thế, lập tức hiểu ngay, lần này, mình thực sự không thể chống chịu nổi nữa rồi. Bảy cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh luân phiên, dù anh có thể lại giết một gã trong nháy mắt thì cũng không kịp giết chết kẻ thứ hai.
Chiến thuật này thậm chí còn không cần đến bảy cao thủ, chỉ cần hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh luân phiên ra trận là có thể nhẹ nhàng giết chết Dương Thanh.
Dương Thanh siết chặt chiếc bình sứ nhỏ trong tay, trong bình này chính là viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh.
Đồng thời, lòng anh cũng rất băn khoăn về một chuyện, vì sao đến lúc này Lý Trọng vẫn chưa xuất hiện?
Chỉ cần Lý Trọng tới, anh sẽ không hề do dự, lập tức nuốt viên thuốc kia, sau đó cố gắng giết chết Lý Trọng, tìm cơ hội chạy thoát khỏi Hoàng thành Thượng Quan, đương nhiên, nếu có cơ hội, anh không ngại giết luôn cả Thượng Quan Phó.
Đối với anh, cao thủ Siêu Phàm Cảnh là những kẻ rất nguy hiểm, có khả năng đe dọa đến tính mạng của mình, nhất là Thượng Quan Phó và Lý Trọng, chỉ cần có thể giết chết hai người này, sau đó tìm nơi lẩn trốn, mất dăm ba ngày khôi phục, chưa biết chừng còn có thể lấy lại được trạng thái hiện tại.
Chỉ cần không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh đe dọa, trạng thái hiện tại của Dương Thanh hoàn toàn đủ để đối phó với những người khác.
"Giết!"
Ngay lúc anh còn đang sốt ruột lo nghĩ vì sao Lý Trọng không chịu xuất hiện, bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia đã lao về phía anh.
Bảy người này tấn công theo phương thức bao vây, liên tục xáp lại, cự li lại không giống nhau, từ gần đến xa.
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng vẫn không sử dụng viên thuốc kia mà chỉ đứng đó, chờ bảy tên cao thủ tấn công.
Nháy mắt, tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ nhất đã đánh một đòn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, giây lát chém ra một quyền.
"Uỳnh!"
Một tiếng động lớn vang lên, tên cao thủ đầu tiên tấn công Dương Thanh còn chưa kịp chạm tới người anh, khoang ngực đã bị trúng một đòn cực nặng, bay vèo ra sau như diều đứt dây, người còn chưa chạm đất, hồn đã lìa khỏi xác.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
...
Ngay tại thời điểm Dương Thanh ra tay giết một gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trên người anh đã liên tiếp trúng mấy đòn nặng, đòn tấn công của sáu tên còn lại đều rơi trúng người anh.
"Bắt cậu ta lại, mang đi!"
Tên cao thủ cầm đầu ra lệnh.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng đã biến sắc, nhìn cao thủ cầm đầu đội Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý bị giết chết trong tích tắc, lòng anh trầm xuống.
Anh không ngây thơ đến độ tưởng rằng có người tới giết cao thủ nhà họ Lý để cứu mình.
Hôm nay, không chỉ có cao thủ nhà họ Lý đuổi giết anh mà còn cả cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng đang truy đuổi anh ráo riết, ở đây, kẻ có thể giết chết cao thủ nhà họ Lý chỉ có thể là cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Ban đầu, đội ngũ cao thủ nhà họ Lý có chín Siêu Phàm Cảnh, Dương Thanh đã giết chết ba người, kẻ thần bí vừa hạ gục một tên, nay chỉ còn lại năm cao thủ.
Quan trọng nhất là, ba người mạnh nhất đội ngũ này đều đã chết. Năm tên cao thủ còn lại đều chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.
"Rốt cuộc kẻ nào vừa ra tay?"
Năm cao thủ còn lại của nhà họ Lý đều tức giận không thể kiềm chế. Tận mắt nhìn người anh em từng cùng nhau tu luyện hơn năm mươi năm bị giết chết, bọn họ vừa phẫn nộ lại vừa đau xót tột cùng.
Vào lúc này, một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ từ trong đêm tối bước ra.
"Là ông à!"
Dương Thanh lập tức nhận ra đối phương, đây chính là vị cao thủ ở bên cạnh Thượng Quan Hoàng.
"Rốt cuộc mày là ai? Che che giấu giấu thì đáng mặt gì chứ? Có giỏi thì bỏ mặt nạ xuống, để chúng tao xem mày là kẻ nào".
Người đứng thứ tư trong đội cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý sầm mặt quát to.
Mặc dù biết đối phương chính là cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoàng nhưng Dương Thanh cũng biết, người này hẳn phải có thân phận cực cao trong Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí còn có thể là bậc cha chú của Thượng Quan Hoàng, bởi vì lần trước, khi Thượng Quan Hoàng mang người này tới gặp anh, anh có thể nhận ra Thượng Quan Hoàng đối xử với người này hết sức cung kính.
Lúc này, anh cũng đang cực kì muốn biết, vị cao thủ đeo mặt nạ quỷ này rốt cuộc là ai.
"Nếu các người đã muốn biết tôi là ai thì tôi sẽ cho các người toại nguyện, chỉ có điều, tất cả những kẻ từng nhìn thấy mặt tôi luôn phải nhận một kết cục, đó chính là chết!"
Người kia lạnh lẽo lên tiếng.
Tên cao thủ “anh tư” của nhà họ Lý cười nhạt, nói: "Mày đã giết chết anh cả của chúng tao, hôm nay, nếu mày không giết được chúng tao thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mày".
"Vậy tôi cho các người được toại nguyện".
Vị cao thủ thần bí của Hoàng tộc họ Thượng Quan lạnh lùng nói, sau đó, lão ta gỡ chiếc mặt nạ quỷ xuống, một gương mặt già nua xuất hiện trước mắt bao người.
"Thì ra là ông!"
Tên cao thủ “anh tư” nhà họ Lý vừa thấy khuôn mặt kia, con ngươi liền co rút lại, đồng thời sắc mặt cũng tràn đầy sợ hãi thân mình liên tục run lẩy bẩy.
"Anh tư, ông ta là ai?"
Có người không nhận ra vị cao thủ kia, bèn lên tiếng hỏi.
“Anh tư” run giọng đáp: "Đó là Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng chính là chú của Hoàng Chủ hiện tại, tên là Thượng Quan Phó". Ầm!
Lão ta vừa dứt lời, các cao thủ khác của nhà họ Lý đều biến sắc, hoảng sợ nhìn về phía Thượng Quan Phó.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe nói đến thân phận của Thượng Quan Phó, lòng anh cũng vô cùng chấn động, thì ra lão ta chính là Hoàng Chủ đời trước, chẳng trách Thượng Quan Hoàng lại cung kính với người này đến thế.
Thượng Quan Phó cười nhạt: "Thật không ngờ đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện lại mà vẫn còn có người nhớ được tên tôi".
Tên “anh tư” kia nghiến răng nói: "Thượng Quan Phó, nói thế nào thì ông cũng là người thuộc hàng cha chú, vậy mà lại tùy tiện giết hại cao thủ nhà họ Lý chúng tôi như thế, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Thượng Quan Phó khinh thường cười lạnh: "Quá đáng à? Nói như các cậu, Dương Thanh cũng là hàng con cháu, lại đã mất hết võ thuật, còn bị cả đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh các cậu bao vây tấn công như vậy, chẳng phải các cậu càng tồi tệ hơn hay sao?"
Đám cao thủ nhà họ Lý lập tức im lặng, một hồi lâu sau, “anh tư” kia lại hỏi: "Nói vậy, ông tới đây là để cứu cậu ta à?"
Thượng Quan Phó không đáp, ánh nhìn sắc bén như dao bỗng rơi xuống người Dương Thanh. Giây phút này, Dương Thanh có cảm giác mình đang bị cái chết bao trùm lên rồi, kẻ kia chỉ cần nảy sinh một ý niệm trong đầu là có thể dễ dàng giết chết mình.
Cho đến giờ phút này, anh mới ý thức được, vị cao thủ vẫn luôn ẩn núp bên cạnh Thượng Quan Hoàng mạnh đến cỡ nào, chỉ sợ cảnh giới võ thuật của lão ta đã vượt qua Lý Trọng rồi, nhưng hẳn cũng không cao hơn Lý Trọng là bao.
Lý Trọng tuy chỉ mới tới Siêu Phàm Tứ Cảnh nhưng cũng đã tiến sát tới cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, quan trọng hơn nữa là, Lý Trọng đang tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, có thể chiến đấu vượt cảnh giới, có nghĩa là, thực lực của Lý Trọng chí ít cũng phải ngang với cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí có thể gần bằng Siêu Phàm Lục Cảnh.
Hoàng tộc họ Thượng Quan đã có Thượng Quan Phó âm thầm bảo vệ, nhưng Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn không chịu ra tay với nhà họ Lý, như vậy chỉ có một khả năng, đó là Hoàng tộc vẫn còn có điều cần lo lắng.
Lo lắng này nhất định đến từ Lý Trọng, Thượng Quan Phó hoàn toàn không dám chắc mình có thể nhanh chóng giết chết Lý Trọng hoặc đánh trọng thương lão ta.
Không chỉ có thế, Thượng Quan Phó còn biết Lý Trọng đang âm thầm bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, một khi cuộc chiến giữa hai tộc nổ ra, nếu lão ta không thể nhanh chóng hạ gục Lý Trọng thì chín tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý sẽ tàn sát sạch người của Hoàng tộc.
Thượng Quan Phó không dám đặt cược, cho nên vẫn không dám ra tay với nhà họ Lý, đồng thời cũng nấn ná mãi không chịu ra mặt.
Nhưng tình thế hôm nay đã khác, tất cả mọi cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đều đã ra mặt, trừ đi ba người bị Dương Thanh giết cùng với một tên vừa rồi bị lão ta hạ gục, đội quân Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đã thiệt hại rất nặng nề.
Còn lại năm tên cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ là con sâu cái kiến trước mặt lão ta mà thôi.
Dương Thanh đoán lão ta đã sớm có mặt ở đây, nhưng thấy anh bị đám cao thủ nhà họ Lý bao vây nên mãi vẫn không ra mặt, mãi đến khi Dương Thanh bị đánh trọng thương, sắp bị mang đi, lão ta mới nhảy ra.
Có một điều có thể khẳng định, thực lực của Thượng Quan Phó nhất định cao hơn Lý Trọng, vậy tức là, cảnh giới võ thuật của lão ta hẳn đang nằm ở Siêu Phàm Lục Cảnh.
Lòng Dương Thanh lúc này đang chua xót tột cùng, hiện tại anh đã thực sự bị phế bỏ rồi, nếu không sử dụng viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh làm gì có khả năng tham dự cuộc chiến giữa các cao thủ Siêu Phàm Cảnh?
Dương Thanh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không giúp gì được các ông đâu!"
Dù anh còn sức chiến đấu trận nữa thì cũng không thể dốc sức đối phó với Thượng Quan Phó giúp bọn họ, bởi vì anh biết rõ, lấy trạng thái hiện tại của anh mà đối đầu với Thượng Quan Phó thì hoàn toàn không có hi vọng sống sót.
Ngược lại, nếu những cao thủ Siêu Phàm Cảnh này có thể bám chân Thượng Quan Phó một thời gian, đợi Lý Trọng tới, chưa biết chừng lại có thể được xem một trận chiến long trời lở đất.
Đợi khi Thượng Quan Phó và Lý Trọng đều bị tổn thất nặng trong trận chiến, anh sử dụng viên thuốc kia lấy lại thực lực thì toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan này còn ai có thể cản được bước chân anh?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ranh con, mày đừng có không biết điều, bọn tao cho mày cơ hội giúp chúng tao cũng là để cứu mày rồi, bằng không, bọn tao mà chết thì Thượng Quan Phó cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu".
Thấy Dương Thanh từ chối, "anh tư" của đám cao thủ nhà họ Lý kia bèn tức giận nói.
Dương Thanh cười nhạt: "Chưa bàn đến chuyện dù tôi có giúp các ông thì liệu có giết nổi Thượng Quan Phó hay không, dù có giết được thì sau đó thế nào? Lý Trọng có thể để tôi sống sao?"
"Mày chán sống rồi à!" Đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đều nổi giận.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, những điều Dương Thanh nói đều là sự thật. Dẫu sao Dương Thanh cũng đã giết chết ba người anh em của họ, dù Lý Trọng có đồng ý bỏ qua cho Dương Thanh thì bọn họ cũng sẽ không thể bỏ qua.
Thượng Quan Phó lại có vẻ hoàn toàn không lo đến chuyện các cao thủ nhà họ Lý liên hợp lại đối phó với lão ta, thậm chí thái độ còn có vẻ châm chọc.
Dương Thanh vội nhìn sang phía Thượng Quan Phó, lớn tiếng nói: "Tiền bối, tuy tôi đã từng gài bẫy Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng thực ra cũng chưa tạo thành tổn thất gì cho Hoàng tộc, tôi cầu xin tiền bối tha cho tôi lần này, đợi khi võ thuật của tôi khôi phục lại, Hoàng tộc họ Thượng Quan chính là người bạn tốt nhất của tôi".
Thượng Quan Phó nhìn Dương Thanh, thoáng vẻ cười cợt, lão ta nói: "Vậy phải xem xem thái độ của cậu thế nào, nếu bây giờ cậu giết hết đám người kia đi thì tôi có thể nghĩ tới chuyện cho cậu một cơ hội".
Dương Thanh cười khổ: "Tiền bối, thực lực của ngài cao như thế, hẳn đã nhận ra, hiện giờ tôi không còn sức lực gì nữa, dù tôi có muốn giết bọn họ thay ngài cũng làm không nổi! Hơn nữa, nếu tiền bối sợ tôi phản bội, hợp tác với nhà họ Lý thì thực sự không cần thiết đâu, dẫu sao tôi cũng đã tự tay giết chết ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh của họ rồi".
"Người nhà họ Lý hiện chỉ hận đến nỗi muốn xé xác tôi thành trăm mảnh, sao tôi có thể hợp tác với họ? Xin tiền bối cho tôi một cơ hội đi".
Nghe Dương Thanh nói thế, cả đám cao thủ nhà họ Lý đều đã giận điên lên.
Tên "anh tư" của đám cao thủ phẫn nộ quát lớn: "Dương Thanh, mày muốn chết đúng không, đợi ông tổ nhà chúng tao tới, chúng tao chắc chắn sẽ bắt mày phải trả một cái giá đắt".
Dương Thanh cười nhạt, nói: "Các ông thực sự cho rằng, chỉ bằng Lý Trọng là có thể giết được Thượng Quan tiền bối hay sao? Nếu các ông không xuất hiện thì Thượng Quan tiền bối còn có thể tha cho nhà họ Lý một đường sống, nhưng hôm nay, các ông đều ra mặt rồi, chẳng lẽ Thượng Quan tiền bối còn có thể mắt nhắm mắt mở để nhà họ Lý tác oai tác quái trên đầu Hoàng tộc họ Thượng Quan chắc?"
Thượng Quan Phó hơi nheo mắt lại, dĩ nhiên lão ta hiểu được ẩn ý của Dương Thanh.
Hiển nhiên, Dương Thanh làm thế là để khoe khoang, thể hiện sự khôn lỏi của mình với lão ta, mong nhờ việc này được lão ta xem trọng mà tha chết cho.
Có điều, Dương Thanh thực sự nghĩ như vậy sao?
"Các anh em, anh cả cũng đã chết rồi, dù chúng ta có dốc toàn lực cũng không thể đấu được với lão chó già họ Thượng Quan kia".
Tên "anh tư" của nhà họ Lý chợt quay sang nhìn các cao thủ khác, kích động nói thẳng.
Những người còn lại đều gật đầu, đáy mắt lóe lên ý muốn giết người mãnh liệt.
"Anh tư, anh không cần nói nữa, chúng tôi đều hiểu ý anh, ngay cả anh cả đều không phải là đối thủ của lão chó già kia thì chúng ta càng không có hi vọng đánh thắng, nói trắng ra là, hôm nay chúng ta hẳn phải chết chắc rồi".
Một tên cao thủ nhà họ Lý lên tiếng, sau đó lập tức lấy ra một bình thủy tinh trong suốt, bên trong bình là một chất lỏng màu đỏ sậm.
Khi nhìn thấy bình thủy tinh trong tay đối phương Dương Thanh lập tức biến sắc, thốt lên: "Liều thuốc Siêu Phàm".
Là một nạn nhân từng bị liều thuốc này của Black Doctor tàn hại, dĩ nhiên Dương Thanh biết ngay thứ chất lỏng trong tay cao thủ nhà họ Lý là cái gì, đó chính là một thứ nước thuốc có thể tăng mạnh sức chiến đấu của cao thủ. Loại thuốc này, một khi sử dụng, thực lực sẽ tăng vọt, đương nhiên, không phải ai cũng có thể dùng nó, những người có thể chất không đủ tốt hoàn toàn không chịu nổi công hiệu cực kì mãnh liệt của liều thuốc Siêu Phàm này.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đám cao thủ nhà họ Lý đồng loạt quay sang nhìn anh, đáy mắt lóe sát khí, dường như bọn họ cũng không ngờ, Dương Thanh lại biết đến liều thuốc Siêu Phàm này.
Thượng Quan Phó nhíu mày, quay sang hỏi Dương Thanh: "Liều thuốc Siêu Phàm là cái gì?"
Bấy giờ Dương Thanh mới nhận ra mình lỡ miệng để lộ, trong tình huống thế này, hẳn anh không nên nói gì mới phải, nhà họ Lý có năm cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, một khi bọn họ sử dụng liều thuốc Siêu Phàm thành công thì thực lực sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn.
Đến khi đó, chỉ e chính Thượng Quan Phó cũng phải gánh một áp lực không nhỏ đâu.
Nhưng Thượng Quan Phó đã hỏi, Dương Thanh không thể không đáp, anh đành nghiêm sắc mặt, nói: "Liều thuốc Siêu Phàm là thành quả nghiên cứu của Black Doctor, là thứ thuốc chuyên dành riêng cho cao thủ Siêu Phàm Cảnh, uống vào sẽ tăng mạnh thực lực, hoặc cũng có thể sẽ mất mạng vì thân thể không cách nào gánh chịu nổi dược hiệu".
Anh vừa dứt lời, Thượng Quan Phó lập tức giận dữ, ánh mắt bén như dao liếc sang đám cao thủ nhà họ Lý, lạnh lẽo quát: "Chán sống rồi à!"
Chỉ có điều, lúc này mỗi một cao thủ đều đang cầm một lọ thuốc Siêu Phàm trong tay, năm tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh đồng thời ngửa đầu uống sạch bình thuốc.
Ầm!
Ngay khi bọn họ dùng liều thuốc Siêu Phàm, trong nháy mắt, từng luồng hơi thở võ thuật cực kì cuồng bạo đã bao phủ toàn bộ khu vực này.
Ngay cả chính Thượng Quan Phó cũng cảm nhận được mối nguy hiểm cực lớn đang đe dọa mình.
Trong một tích tắc, đáy mắt lão ta đã tràn đầy sát khí, lạnh lùng nói: "Xem ra, gia tộc họ Lý này đúng là không nên tồn tại ở Hoàng thành Thượng Quan".
"Các anh em, giết Thượng Quan Phó!"
Tên "anh tư" đã gầm lên một tiếng đầy giận dữ, sau đó dẫn đầu đám người lao về phía Thượng Quan Phó, bốn tên cao thủ còn lại cũng bám theo sát gót.
Nháy mắt, cuộc đại chiến đã bắt đầu!
Dương Thanh âm thầm kích động, ban đầu anh còn lo mình mà nói ra hiệu quả của liều thuốc Siêu Phàm này rồi, Thượng Quan Phó sẽ cố gắng giết đám người kia thật nhanh, nhưng không ngờ Thượng Quan Phó còn chưa kịp ra tay, năm tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đã uống thứ thuốc kia, đồng thời chủ động tấn công Thượng Quan Phó.
Lúc này, anh bỗng vô cùng chờ mong Lý Trọng có thể nhanh chóng tới đây, đợi khi Lý Trọng tới, chỉ sợ năm tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn sót lại của nhà họ Lý đều đã chết hết.
"Có phải cậu thất vọng lắm không?"
Thượng Quan Phó bỗng nheo mắt nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.
Thượng Quan Phó tất nhiên cũng cảm nhận được khí thế võ đạo cực kỳ mạnh mẽ này, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chẳng bao lâu, một bóng người già nua bước từ trong bóng tối ra. Dưới ánh đèn đường, Thượng Quan Phó đã nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương. Thật không ngờ người đó lại là Lý Trọng.
Sau khi Lý Trọng xuất hiện không hề nói gì, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những cao thủ Siêu Phàm Cảnh nằm trong vũng máu.
Những người này là những cao thủ đã biến mất cùng lão ta năm đó, bọn họ đều là thế hệ sau thậm chí còn có cả con trai ruột của lão ta. Bây giờ những người đó đã chết hết, có thể tưởng tượng được Lý Trọng đang phẫn nộ thế nào.
"Thật không ngờ Hoàng Chủ đời trước vẫn còn sống”.
Lý Trọng híp mắt nhìn Thượng Quan Phó, trong ánh mắt lộ rõ ý định giết người.
Thượng Quan Phó cũng nhìn Lý Trọng, nghe lão ta nói vậy thì cười lạnh: "Chẳng phải ông - chủ nhà họ Lý đời trước cũng còn sống sao? Không chỉ ông, thậm chí chín cao thủ nhà họ Lý biến mất cùng ông năm mươi năm trước cũng còn sống đến hôm nay nhỉ?"
Lý Trọng không nói gì nữa, vận chuyển phép hô hấp Đại Đạo Thiên Diễn Kinh tầng thứ tư, dường như dòng không khí chuyển động xung quanh đã thay đổi.
Đồng thời, từ trên người Lý Trọng phát ra một khí thế võ đạo khủng khiếp.
Thượng Quan Phó khẽ nhíu mày. Lão ta vốn cho rằng thực lực của mình chắc hẳn phải cao hơn Lý Trọng nhiều nhưng bây giờ mới chợt phát hiện ra mình đã sai rồi.
Cảnh giới võ thuật của Lý Trọng rõ ràng vẫn là Siêu Phàm Tứ Cảnh nhưng lúc này Thượng Quan Phó lại cảm nhận được khí thế võ đạo Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí là gần với Siêu Phàm Lục Cảnh.
Lý Trọng còn mạnh hơn lão ta đoán, cũng gây ra áp lực cực lớn đối với lão ta.
Đương nhiên, dù vậy Lý Trọng vẫn không phải là đối thủ của lão ta. Chẳng qua lão ta tin Lý Trọng còn có thủ đoạn khác để trở nên mạnh hơn, cũng giống như mấy cao thủ nhà họ Lý vừa rồi, không biết dùng thứ gì đột nhiên giống như phát điên, thực lực tăng lên hẳn một thậm chí là hai cảnh giới.
Khí thế võ đạo trên người Lý Trọng đã lên thẳng Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu lão ta cũng dùng thuốc như các cao thủ nhà họ Lý vừa rồi, vậy sức chiến đấu có thể đột phá đến Thất Cảnh?
Có thể nói Thất Cảnh chính là một rào cản của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, hễ là cao thủ có thể đạt được Siêu Phàm Thất Cảnh đều là thiên tài trong các thiên tài võ đạo, không có ngoại lệ.
Cho dù là những gia tộc Cổ Võ cũng chỉ có rất ít cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh.
Có rất nhiều thiên tài võ đạo có tài năng xuất chúng đến khi chết vẫn không có cách nào đột phá vào Siêu Phàm Thất Cảnh, về phần Bát Cảnh lại càng ít hơn.
Trên người Lý Trọng điên cuồng phát ra ý chí chiến đấu vô cùng mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó nói: "Thượng Quan Phó, hôm nay tôi hoặc ông sẽ có một người phải chết nhưng tôi tin tưởng người cuối cùng chết chính là ông!" . đam mỹ hài
"Hừ! Không biết tự lượng sức mình! Tôi cũng rất muốn xem thử ông chỉ với cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Tứ Cảnh sẽ giết chết cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh thế nào”.
Thượng Quan Phó vừa dứt lời đã lập tức hành động, hai chân ông ta đạp xuống mặt đất làm cát bụi bắn ra tung tóe, trên người phát ra một khí thế võ đạo cực mạnh.
Lý Trọng vô cùng chấn động khi cảm nhận được khí thế võ đạo trên người Thượng Quan Phó phát ra. Thực lực đối phương cao hơn lão ta hai cảnh giới lớn, cho dù lão ta nắm giữ lực gia tăng của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nhưng tối đa chỉ có thể phát ra sức chiến đấu Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong.
Nghe có vẻ như chỉ cách Siêu Phàm Lục Cảnh một bước xa nhưng lão ta lại biết rõ chênh lệch một bước nhỏ này lớn tới mức nào. Dương Thanh vẫn luôn cảm giác Thượng Quan Phó này không đơn giản, cảnh giới võ thuật rất mạnh nhưng không ngờ đối phương có thể mạnh đến mức này, đạt tới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Anh bỗng nhiên nghĩ, mỗi gia tộc hàng đầu đều che giấu rất sâu. Chẳng phải trước đây Lý Trọng cũng ẩn nấp nhiều năm mới xuất hiện sao?
Bây giờ Thượng Quan Phó cũng vậy. Một Hoàng thành Thượng Quan đã xuất hiện hai lão quái vật như vậy, lẽ nào mấy Hoàng Thành lớn khác lại không có sao?
Sợ rằng chỉ có người bảo vệ Hoàng tộc mới có khả năng áp chế được người như vậy nhỉ?
"Thượng Quan Phó, tôi thề sẽ dùng máu của ông để tế cho người nhà họ Lý tôi!"
Lý Trọng nghiến răng nghiến lợi nói, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí lẫm liệt.
Không ai biết lão ta đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết trong suốt năm mươi năm để bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, có thể nói chín cao thủ này đã làm của cải nhà họ Lý gần như hết sạch.
Vào lúc lão ta quyết định cho chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh xuất quan, từng bước hoàn thành nghiệp lớn của mình bắt đầu từ Hoàng thành Thượng Quan trước, nhưng không ngờ bọn họ lại chết sạch nhanh như vậy.
Bởi vì chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh này chết rồi, kế hoạch chuẩn bị trong suốt năm mươi năm của lão ta cũng hoàn toàn bị phá hỏng.
Thượng Quan Phó hờ hững nói: "Ông bớt nói nhảm thôi, cứ ra tay thể hiện ra bản lĩnh thật sự đi!"
Thượng Quan Phó vừa dứt lời, đã chủ động lao về phía Lý Trọng.
Vừa rồi, mấy cao thủ Siêu Phàm của nhà họ Lý dùng thuốc trở nên mạnh mẽ, lão ta lo lắng Lý Trọng cũng sẽ dùng loại thuốc này.
Nhưng nếu Lý Trọng quyết định phải hoàn toàn công khai trở mặt với Thượng Quan Phó, dưới tình huống biết trước thực lực của lão ta vượt xa mình, sao có thể không chuẩn bị được chứ?
Lý Trọng biết, với cảnh giới võ thuật của mình bây giờ đừng nói là giết Thượng Quan Phó, sợ rằng thậm chí còn không phải là đối thủ của lão ta. Vào lúc nhìn thấy Thượng Quan Phó vừa xông về phía mình, Lý Trọng lập tức dốc cả một lọ thuốc vào trong miệng và nuốt xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt khi thuốc vào cổ họng, từ trên người lão ta phát ra một khí thế võ đạo hủy diệt.
Hai người vừa va chạm vào nhau đã lập tức tách ra, mỗi người lùi đến bảy tám bước mới dừng lại được.
Trong con ngươi của Thượng Quan Phó lóe ra sát khí mãnh liệt. Lý Trọng mạnh hơn lão ta tưởng. Nếu chờ thêm mấy năm nữa, Lý Trọng có thể còn mạnh tới mức nào?
Rốt cuộc Lý Trọng ẩn nấp nhiều năm như vậy là có âm mưu gì? Thượng Quan Phó không tin lão ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thực lực bản thân cũng mạnh như vậy chỉ để bảo vệ nhà họ Lý.
Dương Thanh đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến cũng âm thầm chấn động, cho dù anh ở trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra sức chiến đấu ngang với Lý Trọng và Thượng Quan Phó.
Anh chợt thấy may mắn vì trước đó mình muốn dùng đan dược nhưng cố nhịn xuống, bằng không anh gần như không có hy vọng đánh bại Thượng Quan Phó hay Lý Trọng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc Dương Thanh đang thầm kinh ngạc, Lý Trọng và Thượng Quan Phó đã giao đấu hết chiêu này tới chiêu khác. Cuộc chiến của cao thủ cấp bậc như vậy có sức phá hoại khiếp người.
Bọn họ đánh ở đâu thì nơi đó lập tức bị phá hủy, bất kể là công trình kiến trúc hay các cơ sở hạ tầng bên đường đều bị phá sạch.
Lúc này, cả Hoàng thành Thượng Quan dường như trải qua một trận bão lớn, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đánh nhau phát ra khí thế võ đạo giống như mưa rền gió dữ không ngừng cọ rửa từng ngóc ngách trong Hoàng thành Thượng Quan.
"Trời ạ! Ngày tận thế sắp tới à? Sao tôi có cảm giác không thể thở được vậy?" "Tận thế cái rắm à? Đây có thể là khí thế võ đạo mà cao thủ Siêu Phàm Cảnh phát ra khi chiến đấu. Còn chuyện anh cảm thấy khó thở là do chênh lệch cảnh giới võ đạo giữa anh và đối phương quá lớn, đây chính là áp chế võ đạo”.
...
Những tiếng kinh ngạc khiếp sợ vang lên ở khắp nơi trong Hoàng thành Thượng Quan. Vào lúc này, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đang điên cuồng chiến đấu với trạng thái mạnh nhất.
Mỗi lần va chạm đều giống như một cơn bão võ đạo cuốn ra khắp Hoàng thành Thượng Quan.
Cho dù Dương Thanh sở hữu thể xác của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lúc này cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
"Ầm!"
Sau một lần đối đầu, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đều lùi lại. Thực lực của hai người tương đương, thậm chí khoảng cách lùi lại cũng giống nhau.
"Lý Trọng, ông cần phải hiểu rõ thực lực của chúng ta tương đương nhau, ông không có khả năng giết chết tôi, đồng thời tôi cũng không thể giết được ông. Hay là chúng ta bình tĩnh lại, cố gắng thương lượng?"
Thượng Quan Phó chợt nói nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lúc này, Lý Trọng chỉ cảm thấy người mình như bị xé rách vậy, liều thuốc Siêu Phàm kích thích sâu vào trong cơ thể lão ta, làm lão ta luôn duy trì trạng thái mạnh nhất.
Hai mắt lão ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thương lượng à? Ông giết các cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà tôi bỏ ra năm mươi năm tâm huyết mới bồi dưỡng được, ông tính lấy cái gì để thương lượng với tôi?"
Thượng Quan Phó lạnh lùng nói: "Được làm vua thua làm giặc! Ông đừng mong lừa được tôi. Rốt cuộc ông âm thầm bồi dưỡng nhiều cao thủ hàng đầu như vậy là có âm mưu gì? Ông biết rất rõ, nếu hôm nay tôi không giết bọn họ, một ngày nào đó, các người sẽ gây họa cho Hoàng thành Thượng Quan”.
"Bây giờ không phải tôi muốn xin thương lượng với ông mà rất có lý trí nói cho ông biết chúng ta không làm gì được nhau, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ khiến cho cả hai bên cùng chịu thiệt”.
Lý Trọng nghe Thượng Quan Phó nói vậy cũng dần bình tĩnh lại, nghiến răng hỏi: "Ông muốn thương lượng chuyện gì?"
Thượng Quan Phó lạnh lùng nói: "Nếu tôi đã biết thực lực của ông mạnh tới mức nào, tất nhiên không cho phép nhà họ Lý tiếp tục ở lại Hoàng thành Thượng Quan. Ông cần phải hiểu rõ, một khi chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng, cả tôi và ông đều không có khả năng cứu vãn được”.
"Sở dĩ Hoàng tộc chỉ là Hoàng tộc, bởi vì ở trong mắt vài Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ, Hoàng tộc không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh quá mạnh”.
"Cho dù ở trong Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ, với thực lực ông và tôi thể hiện ra lúc này cũng có thể xem là nhóm cao thủ gần hàng đầu. Nếu để cho bọn họ biết gia tộc có thực lực kém xa nắm giữ cao thủ cấp bậc như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
"Tôi cũng biết ông rất hận tôi, muốn bảo ông bỏ xuống thù hận với tôi là không có khả năng”. "Nếu đã vậy, chúng ta làm một giao hẹn, ông dẫn theo người nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chờ một ngày nào đó cảm thấy có thể giết được tôi thì quay lại Hoàng tộc tìm tôi, tôi tất nhiên theo đến cùng”.
Không thể không nói, lời của Thượng Quan Phó rất có lý. Cho dù Lý Trọng phẫn nộ cũng không đến mức bị cơn giận làm cho mất lý trí.
Lý Trọng nhất thời im lặng, Thượng Quan Phó cũng không vội, cứ chờ quyết định của lão ta.
Giờ phút này, Dương Thanh đột nhiên thấy căng thẳng. Cho dù cuộc chiến giữa Thượng Quan Phó và Lý Trọng vừa rồi vô cùng ác liệt, hai người đều tiêu hao rất lớn, hai bên đều bị thương nhưng chút tiêu hao và tình trạng vết thương này không đáng kể so với thực lực của bọn họ.
Một khi Lý Trọng thỏa hiệp và đồng ý dẫn theo nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, vậy anh là người chứng kiến trận chiến đấu này và bị hai người này xem là kẻ thù, anh sẽ chỉ có một con đường chết.
Cho dù anh dùng đan dược do Phùng Tiểu Uyển để lại có thể duy trì được mười phút trong trạng thái tốt nhất, vẫn không phải là đối thủ của hai người này.
Lý Trọng im lặng một lát, hai mắt đỏ ngầu mới nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông muốn nhà họ Lý chúng tôi rời đi như vậy à? Tôi không chấp nhận!"
Thượng Quan Phó khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vậy rốt cuộc ông muốn thế nào mới bằng lòng chấp nhận?"
Lý Trọng nói không hề khách sáo: "Cho tôi năm trăm tỷ coi như bồi thường chuyện ông đã giết nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý tôi. Đương nhiên, cũng không phải ông đưa cho tôi số tiền này thì tôi có thể bỏ qua mối thù đó được”.
Lúc này Thượng Quan Phó từ chối: "Không được!"
Lý Trọng nghiến răng nói: "Nếu ông không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể liều mạng đánh một trận, chỉ cần ông chết thì không ai có thể uy hiếp được nhà họ Lý nữa”.
Trong khi lão ta nói chuyện, khí thế võ đạo trên người lại phát ra, lao thẳng về phía Thượng Quan Phó.
Thượng Quan Phó lập tức hoảng sợ, không ngờ tên khốn kiếp Lý Trọng này nói ra tay là ra tay.
"Ông tạm thời dừng tay đã. Cho dù tôi không đồng ý với yêu cầu ông đưa ra nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục thương lượng!"
Thượng Quan Phó vừa đánh trả vừa tức giận nói.
Chẳng lẽ là lọ thuốc mà lão ta mới uống?
Thượng Quan Phó thầm suy đoán.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Trọng không trả lời Thượng Quan Phó, bởi vì mắt Lý Trọng lúc này đã hoàn toàn đỏ như máu, khí thế võ đạo trên người cũng tăng vọt, điên cuồng tấn công Thượng Quan Phó chẳng khác nào một con thú hoang mất kiểm soát.
Mặc dù Thượng Quan Phó là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng Lý Trọng cũng gần đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, còn có Đại Đạo Thiên Diễn Kinh có thể tăng cường thực lực. Sau khi Lý Trọng uống liều thuốc Siêu Phàm, thực lực có dấu hiệu mơ hồ áp chế lão ta. Nhưng bây giờ Lý Trọng hoàn toàn mất khống chế, thực lực lập tức tăng vọt và vượt qua lão ta.
"Ầm!" Thượng Quan Phó không kịp tránh nên trúng một đòn của Lý Trọng. Một tiếng động lớn vang lên, lão ta giống như quả bóng cao su bị đánh bay ngược ra ngoài.
Dương Thanh chấn động khi thấy Lý Trọng mạnh mẽ như vậy. Bây giờ thực lực của Lý Trọng đã gần bằng với người bảo vệ Hoàng tộc?
"Dương Thanh, cậu có biết rốt cuộc Lý Trọng xảy ra chuyện gì không?"
Thượng Quan Phó đột nhiên nhìn về phía Dương Thanh hỏi với vẻ mặt dữ tợn.
Dương Thanh giả vờ hoảng sợ, lắc đầu: "Tôi cũng không biết nhưng cảm giác được ông ta dường như đã mất khả năng khống chế bản thân, bây giờ hoàn toàn điên rồi”.
Anh sẽ không nói thật với Thượng Quan Phó. Nếu anh nói cho lão ta biết Lý Trọng bây giờ dùng liều thuốc Siêu Phàm đã mất khống chế, hoặc hoàn toàn mất khống chế hoặc sẽ tỉnh táo lại, Thượng Quan Phó chắc chắn sẽ nghĩ cách chu toàn chứ không phải tiếp tục đấu với Lý Trọng.
Thượng Quan Phó nghe Dương Thanh nói vậy cũng không nghi ngờ gì, bởi vì lão ta cũng có cảm giác như vậy, chỉ không biết ứng phó thế nào.
Đúng lúc này, Lý Trọng lại lao về phía Thượng Quan Phó. Thượng Quan Phó kinh ngạc di chuyển chân, thân hình lập tức biến mất.
"Ầm!"
Mà trong chớp mắt khi Thượng Quan Phó vừa rời khỏi chỗ ban đầu, Lý Trọng lại đánh ra một đòn mạnh mẽ vào cây cổ thụ che trời.
Chỉ thấy vị trí trên cây cổ thụ rắn chắc kia bị Lý Trọng đánh trúng một đòn lập tức biến thành bột mịn, cây cổ thụ đổ xuống đất.
Thượng Quan Phó sợ hãi, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn Lý Trọng trong trạng thái hoàn toàn phát điên. Lão ta với thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh lại không thể đánh trả Lý Trọng.
Mà lão ta đại khái đã đoán được sức chiến đấu của Lý Trọng bây giờ có lẽ là Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong nhưng còn chưa tới Siêu Phàm Thất Cảnh.
Bản thân Thượng Quan Phó lại chỉ là Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ kém Lý Trọng ít nhất ba cảnh giới nhỏ, rõ ràng không có khả năng giết được Lý Trọng.
Nhìn Lý Trọng đang điên cuồng, Thượng Quan Phó chợt thu lại khí thế võ đạo trên người. Lý Trọng nhất thời giống như con ruồi không đầu mất đi mục tiêu, tàn sát bừa bãi khắp nơi. Dương Thanh khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao Thượng Quan Phó đột nhiên ngừng tấn công. Chẳng lẽ lão ta biết tác dụng phụ của liều thuốc Siêu Phàm?
Quả nhiên, sau khi Thượng Quan Phó thu lại khí thế võ đạo trên người, Lý Trọng không tấn công lão ta nữa.
Vì vậy, anh nói: "Tiền bối Thượng Quan, tôi chợt nhớ ra một việc, có một nhà khoa học điên tên là Black Doctor nắm trong tay rất nhiều công nghệ cao có liên quan tới cao thủ võ đạo”.
"Hả?"
Thượng Quan Phó chợt nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Không phải vừa rồi cậu còn nói không biết à?"
Dương Thanh vội nói: "Vừa rồi tôi không biết thật, bây giờ chợt nhớ tới Black Doctor này, lại nhìn dáng vẻ của Lý Trọng bây giờ mới đoán thuốc mà ông ta uống trước đó rất có thể liên quan tới Black doctor này”.
Cho dù Thượng Quan Phó vô cùng bất mãn với lời giải thích của Dương Thanh nhưng vẫn muốn biết tình hình hiện nay của Lý Trọng, vì vậy lạnh lùng nói: "Cậu tốt nhất nên nói hết những gì biết được với tôi, có lẽ tôi vui vẻ còn có thể cho cậu một con đường sống”.
Trong lời nói của Thượng Quan Phó đầy vẻ uy hiếp.
Dương Thanh rất muốn giết Thượng Quan Phó nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hoảng sợ, vội nói: "Tôi nói ngay đây. Nếu trạng thái của Lý Trọng bây giờ thật sự là do dùng thuốc Black Doctor nghiên cứu ra, vậy ông ta đã rơi vào trạng thái mất khống chế sau khi uống thuốc”.
"Hễ là người dùng thuốc của Black Doctor, thực lực sẽ lập tức tăng lên. Bởi vì cơ thể không có cách nào chịu được thực lực tăng mạnh trong thời gian ngắn cho nên bản thân sẽ mất khống chế nhưng trạng thái này sẽ không diễn ra quá lâu. Chờ tới khi Lý Trọng tỉnh táo lại có thể hoàn toàn khống chế thực lực được thuốc tăng lên”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thượng Quan Phó trở nên nghiêm trọng.
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, khí thế võ đạo trên người Thượng Quan Phó vốn không bằng Lý Trọng lại lập tức vượt qua lão ta.
Lý Trọng lại cảm nhận được khí thế võ đạo lập tức phong tỏa Thượng Quan Phó, chân thoáng động đã hóa thành bóng mờ xông về phía Thượng Quan Phó.
Bên trong trang viên nhà họ Lý, Lý Trọng vẫn không ra mặt, tám cao thủ đang ở ngay cạnh lão ta, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Hai gia tộc lớn đều cực kì ăn ý, không bên nào để cao thủ Siêu Phàm Cảnh ra mặt.
Lý Giang Hùng chỉ huy đám cao thủ Thần Cảnh nhà họ Lý, Thượng Quan Hoàng cầm đầu đám cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc, hai bên dàn trận nhìn chằm chằm nhau, nhưng không bên nào ra tay trước.
Toàn bộ trang viên nhà họ Lý đều đã bị bao phủ bởi các luồng uy lực võ thuật cực khủng bố, những cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh của nhà họ Lý bị uy lực võ thuật khủng khiếp này ảnh hưởng tới, cảm thấy hai vai như bị ngọn núi lớn đè lên, đến hô hấp cũng không thông. "Lý Giang Hùng, hôm nay tôi có thể cho nhà họ Lý một cơ hội sống sót, các ông mang theo người nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan ngay, từ nay về sau không được bước chân vào Hoàng thành Thượng Quan nửa bước, nếu thế, tôi sẽ cho các ông rời đi".
Thượng Quan Hoàng tuyên bố, thái độ cực kì cứng rắn, tuy lão ta cũng muốn tiêu diệt gia tộc họ Lý nhưng lòng cũng biết rõ, một khi tuyên chiến, dù diệt được gia tộc họ Lý thì Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng sẽ phải chịu tổn thất cực kì lớn.
Vậy nên, nếu có thể đuổi gia tộc họ Lý ra khỏi Hoàng thành Thượng Quan mà không cần đánh nhau thì cũng có thể chấp nhận được.
Lý Giang Hùng cười lạnh, nói: "Thượng Quan Hoàng, ông thật sự cho rằng nhà họ Lý tôi là bọn yếu đuối dễ bắt nạt chắc? Tôi nói câu này có lẽ không xuôi tai ông lắm, nhưng nếu không phải Hoàng tộc có người bảo vệ thì nhà họ Lý tôi đã sớm thay thế vị trí của Hoàng tộc các người rồi".
"Hỗn láo!"
Thượng Quan Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, những lời vừa rồi của Lý Giang Hùng quả thực đã lăng nhục đến danh dự của Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Lý Giang Hùng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói tiếp: "Chớ có khoe khoang bộ dạng Hoàng Chủ tởm lợm của ông trước mặt tôi nữa, bởi vì trước nay tôi chưa từng kính trọng ông, hơn nữa, những lời tôi vừa nói có chỗ nào sai à?"
"Nhà họ Lý tôi chí ít còn có một ông tổ Siêu Phàm Cảnh, nhưng Hoàng tộc họ Thượng Quan các ông thì sao? Ngoại trừ một người bảo vệ Hoàng tộc chỉ xuất hiện khi Hoàng tộc sắp bị tiêu diệt đến nơi, còn ai có thể bảo vệ cho Hoàng tộc họ Thượng Quan?"
"À đúng rồi, suýt thì tôi quên mất một người, nghe nói các ông đã hợp tác với Dương Thanh? Cả hai bên muốn hợp lực đối phó với nhà họ Lý tôi?"
Thượng Quan Hoàng đã tức giận không kìm nổi, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Nghe Lý Giang Hùng nhắc tới đó, lão ta mới lấy lại tinh thần, vì sao đến giờ, Dương Thanh vẫn chưa xuất hiện?
Dựa theo kế hoạch của lão ta, Dương Thanh sẽ xuất hiện ở ngay lúc này, chỉ có như thế mới ép cho Lý Trọng ra mặt, đến lúc đó, đẩy Dương Thanh ra đấu với Lý Trọng là được.
Đối với nhà họ Lý, Lý Trọng chính là trụ cột, còn đối với Hoàng tộc họ Thượng Quan, Dương Thanh tuy không phải trụ cột của Hoàng tộc nhưng cũng là một nhân vật cực kì quan trọng.
Chỉ cần Dương Thanh có thể giết Lý Trọng, hoặc là đánh cho Lý Trọng tàn phế cũng được, thì một gia tộc họ Lý không có Lý Trọng sẽ không chịu nổi một đòn của Hoàng tộc.
Thượng Quan Hoàng đã định mượn tay Dương Thanh giết Lý Trọng, nhân cơ hội đó diệt trừ nhà họ Lý mà không mất chút công sức nào.
Nhưng giờ đây, Dương Thanh vẫn không xuất hiện, không biết vì sao, lão ta bỗng có một dự cảm rất tệ.
Thấy Thượng Quan Hoàng không nói lời nào, Lý Giang Hùng cười ha hả mà rằng: "Thượng Quan Hoàng Chủ, không phải là các ông đã thỏa thuận với Dương Thanh cùng đối phó với nhà họ Lý tôi, xong xuôi đâu đấy thì Dương Thanh lại chuồn mất đó chứ?"
Lý Giang Hùng chỉ bông đùa một câu, nhưng lại khiến lòng Thượng Quan Hoàng nặng nề trầm xuống.
Bởi lão ta cũng vừa nghĩ đến khả năng này, một giây sau lại bị Lý Giang Hùng nói huỵch toẹt ra, điều này làm nỗi bất an trong lòng lão ta càng thêm nặng nề.
"Không phải là bị tôi đoán trúng rồi chứ?"
Quan sát thấy biểu hiện của Thượng Quan Hoàng khác lạ, Lý Giang Hùng kinh ngạc thốt lên. "Hừ!"
Thượng Quan Hoàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Ông không cần phải thử, việc hôm nay chỉ là Hoàng tộc chúng tôi muốn diệt trừ nhà họ Lý ông, có liên quan gì đến cậu Thanh?"
"Hơn nữa, tiêu diệt một gia tộc họ Lý mà thôi, chúng tôi còn chưa đến nỗi cần một cao thủ hàng đầu như cậu Thanh tới hỗ trợ".
Lúc này đang là thời điểm mấu chốt, dĩ nhiên Thượng Quan Hoàng không thể để cao thủ của Hoàng tộc đánh mất nhuệ khí.
Lý Giang Hùng không biết thật giả thế nào, nhưng nỗi lo âu trong lòng cũng ngày càng dày đặc hơn.
Lão ta thấy, Dương Thanh đúng là đã bị trọng thương, chỉ cần dám đến nhà họ Lý, dĩ nhiên Lý Trọng sẽ có cơ hội khiến Dương Thanh có đến không có về.
Nhưng nếu Dương Thanh không tới, rất có thể đã tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn mất rồi. Hơn nữa, điều này cũng nói lên một sự thật, là Dương Thanh đã thực sự mất sạch tu vi võ thuật, chỉ may mắn còn duy trì thân xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cho nên mới có thể giết chết Lý Giang Hải, một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, trong nháy mắt.
Nếu quả như vậy, chỉ cần Dương Thanh đến đây, đợi khi Lý Trọng ra tay, Dương Thanh nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng một khi Dương Thanh trốn ra khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nhà họ Lý còn muốn đuổi giết Dương Thanh sẽ rất khó khăn.
Dựa vào thiên phú võ thuật của Dương Thanh, một ngày nào đó sẽ khôi phục tu vi võ thuật ở đỉnh cao, đến khi đó, nhà họ Lý còn đường sống nào sao?
Nghĩ tới đây, đáy lòng lão ta bỗng nảy sinh một khát vọng được bắt tay giảng hòa với Hoàng tộc.
"Thượng Quan Hoàng, nếu ông đã định vận dụng thế lực Hoàng tộc của mình để diệt nhà họ Lý tôi thì mau ra tay đi chứ, còn chờ gì nữa?"
Lý Giang Hùng bỗng nói, nhưng kì thực, lão ta chỉ muốn thử Thượng Quan Hoàng thêm một lần nữa.
Nếu Thượng Quan Hoàng lập tức cho người tấn công, như vậy có nghĩa là Hoàng tộc họ Thượng Quan thực sự định dùng chính sức mình để đánh nhà họ Lý, còn nếu Thượng Quan Hoàng chần chờ thì có nghĩa là Thượng Quan Hoàng còn đang muốn đợi Dương Thanh tới, nhưng Dương Thanh không xuất hiện, rất có thể đã chạy trốn rồi.
Thượng Quan Hoàng sao lại không nhận ra ý định của Lý Giang Hùng, lão ta lạnh lẽo nói: "Nếu ông đã tha thiết muốn chết đến thế thì tôi sẽ giúp ông toại nguyện!"
"Gia tộc họ Lý không tôn trọng quyền uy của Hoàng tộc, âm thầm bồi dưỡng thế lực riêng, đồng thời còn từng bước xâm chiếm các thế lực khác trong Hoàng thành Thượng Quan, đây là trọng tội!"
"Hôm nay, tôi cầm đầu đội quân tinh nhuệ của Hoàng tộc, tiêu diệt gia tộc họ Lý, giương cao Hoàng uy chúng ta!"
Thượng Quan Hoàng vừa dứt lời, đám cao thủ của Hoàng tộc đều hô to: "Tiêu diệt gia tộc họ Lý, giương cao Hoàng uy chúng ta!"
"Tiêu diệt gia tộc họ Lý, giương cao Hoàng uy chúng ta!"
Đám cao thủ nhà họ Lý đang do dự băn khoăn, lại nghe Lý Giang Hùng nói thế, ánh mắt lập tức trở nên kiên định hẳn.
So với việc quy thuận Hoàng tộc họ Thượng Quan, bọn họ vẫn muốn ở lại nhà họ Lý hơn, chỉ cần có Lý Trọng trấn giữ nơi này, nhà họ Lý có thể sừng sững không đổ.
Ngay khi Thượng Quan Hoàng và Lý Giang Hùng chơi tâm lý chiến với nhau, Thượng Quan Phó núp trong góc khuất đã sa sầm mặt, vừa rồi, lão ta chỉ chằm chằm giám sát nhà họ Lý, không để ý tới Dương Thanh.
Nhưng nay xem ra, rất có thể Dương Thanh đã trốn mất rồi.
Thượng Quan Phó giận dữ nói: "Tên khốn kiếp! Nếu mày đã muốn chết thì để tao giúp mày toại nguyện!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay tại thời khắc cao thủ hai bên chằm chặp nhìn nhau, sẵn sàng chiến đấu, bỗng có một uy lực võ thuật khủng bố bao trùm lên toàn bộ trang viên nhà họ Lý.
Giây phút này, tất cả mọi cao thủ trong trang viên nhà họ Lý đều cảm nhận được nỗi run sợ từ sâu trong linh hồn, ngay cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng như vừa rớt xuống vực sâu, sợ hãi ra mặt.
Có người hốt hoảng thốt lên: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Vì sao ở nhà họ Lý lại có một uy lực võ thuật khủng bố như thế?"
Chỉ tiếc, không ai có thể cho ông ta một đáp án. Dưới sự ảnh hưởng của uy lực khủng bố này, Lý Trọng đang núp trong mật thất cũng phải chạy vọt ra, sắc mặt tràn đầy khiếp sợ.
"Vị cao thủ phương nào vừa tới nhà họ Lý chúng tôi?"
Lý Trọng bước lên phía trước, đưa mắt nhìn vào hư không, cao giọng hỏi.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh như lão ta cũng đang cảm thấy có một uy lực khổng lồ đè lên người, lão ta có cảm giác, thực lực của đối phương đã vượt xa mình, thậm chí kẻ này có thể là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
"Ầm ầm!"
Bỗng, lại một tiếng động cực lớn truyền đến, tất cả mọi người sững sờ mở to mắt chứng kiến, một khu biệt thự trong trang viên nhà họ Lý đang ầm ầm sụp xuống.
Sắc mặt Lý Trọng lập tức biến đổi kịch liệt, trái tim cũng co thắt lại một giây.
Bởi vì khu biệt thự kia chính là nơi ở của lão ta. Chỉ một căn biệt thự bị phá hủy vốn chẳng có gì to tát, nhưng điều quan trọng là, ngay dưới căn biệt thự này là mật thất tu luyện của lão.
Lúc này, biệt thự bị đánh sập, lộ ra mật thất dưới lòng đất.
Lý Trọng đã giận điên lên, nghiến răng nghiến lợi quát: "Rốt cuộc là kẻ nào?"
Một hơi thở võ thuật cực kì khủng khiếp bùng nổ từ trên người lão, lan tỏa ra xung quanh.
Lão ta cảm thấy ức chế đến nghẹn ứ ngực, cho đến bây giờ, đối phương là ai, lão ta cũng không biết được, chỉ biết thực lực của đối phương vô cùng mạnh mẽ, vượt xa cả lão ta, không nói một câu đã phá hủy chỗ ở của lão ta, thậm chí ngay cả mật thất tu luyện cũng bị bại lộ dưới mắt công chúng.
"Đây là lời cảnh cáo dành cho gia tộc họ Lý, nếu không muốn bị diệt thì từ nay về sau cụp đuôi mà sống, bằng không, tôi không ngại xóa sổ toàn bộ gia tộc họ Lý!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, phảng phất như âm thanh của thần tiên từ trên trời vọng xuống, nổ vang bên tai mỗi người.
Nghe thấy âm thanh này, những cao thủ dưới cảnh giới Thần Cảnh đều chấn động, lỗ tai chảy máu tươi.
Ngay cả những cao thủ Thần Cảnh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi vô bờ từ sâu trong linh hồn mình, bọn họ thậm chí còn có ảo giác, chỉ cần người kia nghĩ đến là có thể lấy mất tính mạng bọn họ ngay.
Sắc mặt Lý Trọng đã biến đổi kịch liệt, tuy lão ta không biết đối phương là ai nhưng cũng hiểu được, kẻ này đang giúp đỡ Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Từ khi nào Hoàng tộc họ Thượng Quan lại có một cao thủ có thực lực khủng khiếp như thế?
Hiển nhiên, kẻ này cũng có băn khoăn riêng, bằng không đã không cảnh cáo mà trực tiếp ra tay rồi. "Xin hỏi ngài là ai? Dù thua thì ít nhất cũng nên để tôi biết mình đã thua dưới tay ai chứ?" Lý Trọng tiếp tục hỏi.
Giọng nói lạnh lẽo tận xương kia lại vang lên lần nữa: "Hừ! Tôi là ai, ông còn chưa có tư cách được biết!"
"Có điều, tôi sẽ nói cho các người một tin này, các người đều đã bị Dương Thanh chơi xỏ, cậu ta cố ý khơi dậy cuộc chiến giữa các người là để tranh thủ lúc hỗn loạn, rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan".
Lời này vừa được thốt ra, cao thủ nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan đều lập tức biến sắc.
Thượng Quan Hoàng đã biết chủ nhân giọng nói này chính là Thượng Quan Phó, lão ta thấy Dương Thanh mãi không lộ mặt thì lòng đã sinh nghi, nhưng lại không ngờ rằng, Dương Thanh thực sự chạy trốn rồi.
Lý Trọng cũng khiếp sợ tột độ, so với Hoàng tộc họ Thượng Quan, gia tộc họ Lý càng mong Dương Thanh có thể chết ở Hoàng thành này hơn, dù sao, nhà họ Lý cũng đã phản bội Dương Thanh một lần, trong thời gian qua còn năm lần bảy lượt khiêu khích để dò xét giới hạn chịu đựng của Dương Thanh.
Một khi Dương Thanh rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, đợi khi anh khôi phục tu vi võ thuật rồi quay trở về, ngày đó chính là ngày diệt vong của gia tộc họ Lý.
Tin tức này cũng khiến nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan làm rõ được một việc, tu vi võ thuật của Dương Thanh không hề khôi phục, bằng không, vì sao Dương Thanh lại lựa chọn chạy trốn?
Thượng Quan Phó chỉ tiết lộ tin Dương Thanh đã chạy trốn, sau đó không nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Thượng Quan Hoàng cùng Lý Giang Hùng vẫn đang đối mặt, nhưng hai bên đều ấp ủ ý định riêng. Lúc này, Lý Trọng đi tới, nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, sắc mặt nghiêm nghị: "Thượng Quan Hoàng Chủ, tôi có thể đồng ý với điều kiện của cậu, từ nay về sau, nhà họ Lý và Hoàng tộc sẽ hòa thuận chung sống. Hơn nữa, tôi cũng có thể đồng ý, sau này chúng tôi sẽ không mở rộng thế lực của gia tộc trong Hoàng thành Thượng Quan nữa".
"Cậu cũng đã nghe thấy rồi đó, Dương Thanh đã trốn đi, điều này cũng chứng tỏ, Dương Thanh đã thực sự mất sạch tu vi võ thuật, bằng không, tính tình cậu ta như thế, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cách chạy trốn đâu".
"Nhà họ Lý tôi hay Hoàng tộc họ Thượng Quan cậu đều đã xúc phạm tới Dương Thanh, một khi cậu ta sống sót rời khỏi Hoàng thành, ngày sau tất có cơ hội khôi phục tu vi võ thuật, đến khi đó, hai gia tộc chúng ta chỉ có thể ngửa cổ chờ cậu ta giết chết".
"Tôi thành khẩn cầu xin cậu hãy cho nhà họ Lý một cơ hội, từ nay về sau, gia tộc họ Lý chúng tôi sẽ cố gắng mở rộng địa bàn ở nơi khác, giảm thiểu ảnh hưởng của nhà họ Lý trong Hoàng thành Thượng Quan này, để ảnh hưởng của gia tộc họ Lý ở đây giảm dần đến khi hoàn toàn biến mất mới thôi".
Nói xong, Lý Trọng nặng nề nhìn về phía Thượng Quan Hoàng.
Lão ta đã bố trí chuyện này suốt năm mươi năm, tuy không sợ Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng lão ta cũng biết, một khi gia tộc mình liều mạng đánh một trận với Hoàng tộc họ Thượng Quan, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nếu chẳng may thực lực chân thực của nhà họ Lý bị bại lộ ra ngoài, tất cả những sắp xếp của nhà họ Lý bấy lâu nay sẽ hoàn toàn tan biến.
Trong tình huống này, có thể hòa giải với Hoàng tộc họ Thượng Quan là tốt nhất, như thế không chỉ bảo vệ thực lực của gia tộc mà còn có thể tiếp tục hoàn thành những chuyện lão ta đã bố trí lâu nay.
"Vâng, con sẽ đi làm ngay!"
Lý Giang Hùng thất kinh, vội vã đi bố trí người làm việc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên phía Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng rời khỏi nhà họ Lý bèn ra lệnh: "Huy động tất cả các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc lùng bắt Dương Thanh trong toàn thành!"
"Vâng!"
Nhất thời, toàn bộ các cao thủ Thần Cảnh của Hoàng thành Thượng Quan đều gia nhập cuộc đua lùng bắt Dương Thanh.
Lúc này, Thượng Quan Nhu cũng rất nóng ruột, cô ta lo lắng cho Dương Thanh vô cùng.
Cô ta muốn liên lạc với Dương Thanh nhưng không cách nào làm được. Ngay cả chính cô ta cũng không nhận ra, khi biết Dương Thanh quyết định chạy thoát khỏi Hoàng thành, cô ta không hận Dương Thanh mà lại lo lắng cho anh, không biết liệu anh có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này hay chăng.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan đều đã bị phong tỏa. Sân bay và trạm tàu hỏa cùng với tất cả các trạm kiểm tra của toàn thành đều bị phong tỏa toàn bộ, tất cả mọi cao thủ trong Hoàng thành đều gia nhập công cuộc tìm kiếm Dương Thanh.
Những người vốn chưa từng nghe nói đến Dương Thanh nay cũng đều đã biết tên biết mặt, ảnh chụp của anh đã được đăng khắp thành.
Trong lúc Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý đang dốc sức truy lùng Dương Thanh khắp thành, Dương Thanh đang ngồi trên một chiếc xe thuê, phóng về phía con đường rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lý, đây đã là chiếc xe thứ năm, anh đổi xe liên tục để tránh né sự truy lùng của Hoàng tộc họ Thượng Quan và người nhà họ Lý.
Anh biết, chuyện mình chạy trốn sẽ nhanh chóng bị phát hiện, nhưng anh không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh đến thế.
Dựa theo kế hoạch của anh, ít nhất phải đến khi anh sắp rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan thì mới có người phát hiện, nhưng nào ngờ, anh mới rời khỏi nhà họ Lý chưa đến một giờ đồng hồ đã có người nhận ra sự khác thường.
Bây giờ là mười giờ tối, trên đường chỗ nào cũng có người kiểm tra khách đi lại.
Ngay khi Dương Thanh đang suy tính làm thế nào mới có thể thuận lợi rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chiếc xe trước mặt bỗng dừng lại, Dương Thanh vội vã đạp phanh, bấy giờ mới phát hiện, đoạn đường trước mặt đã bị chặn, cách anh chừng ba trăm mét có một trạm kiểm tra đang tiến hành rà soát từng xe qua lại.
Dương Thanh nhíu mày: "Xem ra, muốn rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan này thì không thể dùng xe hơi được rồi".
Dứt lời, anh xuống xe, bỏ lại xe ở đó, quay đầu bước đi.
Hiện giờ còn tối thiểu một giờ đồng hồ mới có thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, nếu anh bị kiểm tra, nhất định sẽ tra được thân phận, ở đây chờ bị tra ra còn chẳng bằng tranh thủ thời gian rời đi trước.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc có chuyện gì mà phải phong tỏa toàn thành thế này?"
"Cái gã Dương Thanh kia rốt cuộc là ai mà khiến cho Hoàng tộc họ Thượng Quan phong tỏa cả Hoàng thành để tìm hắn?"
...
Bấy giờ, vô số người đang oán thán tức tối, trong đó có rất nhiều người không biết Dương Thanh.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh đã ra khỏi xe một lúc lâu, dọc theo con đường này anh thấy rất nhiều cao thủ của Hoàng tộc và nhà họ Lý.
May sao hiện nay trên người anh không có chút hơi thở võ thuật nào, nếu không, những cao thủ kia đã sớm phát hiện ra anh rồi.
"Không ổn! Có sơ hở rồi!"
Đi được một hồi, Dương Thanh bỗng dừng chân, mặt đanh lại.
Bởi vừa rồi anh bỗng nhớ tới, ban nãy anh bỏ lại xe giữa dòng xe cộ, một mình bỏ đi.
Đoạn đường kia vốn đã bị chặn, nay lại có một chiếc xe thuê không người chắn giữa đường sẽ khiến đoạn đường đó càng tắc nghẽn thêm.
Chuyện này nhất định sẽ có người phát hiện, đến khi đó, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý sẽ dễ dàng đoán được vị trí đại khái của anh.
"Không được, mình phải tìm cách rời khỏi đây ngay, nếu không, với tình hình hiện tại của mình, chỉ cần không quá nửa giờ là đã bị phát hiện rồi".
Dương Thanh lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, lúc này anh cực kì trầm tĩnh, hệt như một cỗ máy lạnh lẽo bằng kim loại. Hôm nay anh đã không còn bất kì đường lui nào, từ lúc anh quyết định rời đi cũng là thời khắc anh xác nhận với Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý, tu vi võ thuật của anh đã bị phế bỏ hoàn toàn.
"Dương Thanh!"
Anh mới đi chưa được bao lâu, bỗng có một bóng người trung niên xông tới trước mặt, trong tay còn cầm một tấm hình, đúng là hình của Dương Thanh.
"Phát hiện Dương Thanh tại giao lộ phía Nam!" gã đàn ông trung niên vội nâng bộ đàm lên báo cáo.
Đáy mắt Dương Thanh lạnh lẽo như băng, anh quát: "Chết đi!"
Chân anh di động, lao thẳng về phía gã đàn ông trung niên kia.
"Uỳnh!"
Dương Thanh tung một cước, thân mình gã trung niên bay người ra sau, lập tức mất mạng.
Người này không phải cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan hay nhà họ Lý, tuy chỉ có thực lực Thần Cảnh sơ kỳ nhưng nếu đối phương đã nhằm vào anh thì đều đáng chết.
"Dương Thanh, mày đã bị chúng tao bao vây, trốn không thoát đâu! Mau đầu hàng đi thôi!"
Anh vừa mới chuẩn bị cất bước, sau lưng đã có một giọng nói của cao thủ Hoàng tộc truyền tới.
Gần như cùng lúc, xung quanh anh xuất hiện một đám cao thủ Thần Cảnh, trong số những người này, có người thuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng có người thuộc gia tộc họ Lý.
Bọn họ đều có một mục đích, đó là giết chết Dương Thanh.
Dương Thanh đảo mắt nhìn qua đám người này, cất giọng lạnh lùng nói: "Tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội, nếu không muốn chết thì cút hết cho tôi!"
Mặc dù anh đã không còn cảnh giới võ thuật nhưng lại vẫn giữ được thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những cao thủ dưới cảnh giới Siêu Phàm Cảnh đều không thể làm gì được anh, cùng lắm chỉ có thể tiêu hao thể lực của anh mà thôi.
Kẻ nào bị anh lại gần đều chỉ còn một con đường chết.
Dương Thanh đã bắt đầu vận hành phép hô hấp thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, từng luồng hơi thở ôn hòa liên tục cọ rửa gân cốt anh, đồng thời xông vào lục phủ ngũ tạng của anh, thể lực vừa tiêu hao trong quá trình chạy trốn đã nhanh chóng khôi phục trở lại.
Hơn chục cao thủ Thần Cảnh bao vây quanh anh, lại không một ai dám ra tay trước.
Bọn họ đều biết rõ, dù Dương Thanh đã mất sạch võ thuật nhưng vẫn có năng lực giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh trong nháy mắt. Điều bọn họ phải làm lúc này là giữ chân Dương Thanh ở đây, chờ cao thủ đứng đầu của Hoàng tộc hoặc của gia tộc họ Lý tới, dù không ai là đối thủ của Dương Thanh thì với số lượng áp đảo, đàn kiến cũng có thể cắn chết voi.
Dĩ nhiên Dương Thanh cũng hiểu được điều này, anh không hề do dự, cất bước đi thẳng về phía trước.
"Dương Thanh, mày đừng có làm liều, Hoàng Chủ chỉ sai chúng tao bắt mày trở lại, không có ý định gây thương tổn cho mày, nhưng nếu mày tấn công chúng tao trước thì sự việc đã khác đi rồi, đến khi đó, dù Hoàng Chủ muốn tha mạng cho mày, các cao thủ của Hoàng tộc cũng sẽ không đồng ý".
Tay cao thủ Thần Cảnh trung kỳ cầm đầu đám người này nói với Dương Thanh, đồng thời, khi Dương Thanh di chuyển tới gần, ông ta cũng dẫn đám cao thủ kia lùi lại phía sau liên tục.
Dương Thanh đâu phải kẻ ngu, nếu anh bị đám người này mang về Hoàng tộc, e rằng chỉ còn một đường chết, dù Thượng Quan Hoàng không giết anh cũng nhất định sẽ tìm cách moi ra bí mật khiến anh trở nên mạnh mẽ.
Dương Thanh âm thầm đếm, vừa đúng tám người, hơn nữa, mỗi người đều gây cho anh một áp lực cực kì lớn.
Mặc dù anh không cách nào cảm nhận được cảnh giới võ thuật của bọn họ, nhưng anh biết, tất cả bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Thấy nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như vậy cùng xuất hiện, sắc mặt Dương Thanh trở nên cực kì khó coi, với thực lực hiện tại của anh, dù đối thủ chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, anh cũng khó lòng giết chết đối phương, trừ khi ra tay bất ngờ, hạ gục đối thủ trong giây lát.
Huống chi, lần này có đến tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng xuất hiện, anh đã thật sự bị dồn vào đường cùng rồi.
"Thật không ngờ nhà họ Lý ẩn giấu lực lượng sâu đến thế, lần này thậm chí đã bồi dưỡng ra được chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, các vị nói xem, nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào cho gia tộc họ Lý?"
Dương Thanh vờ trấn tĩnh, cười lạnh bảo. Tám vị cao thủ nghe nói đến đó đều run người lên, tuy bọn họ đã biến mất năm mươi năm, nhưng thông qua Lý Trọng, nay bọn họ cũng đã nắm rõ tình hình bên ngoài.
Kể cả trong bốn Hoàng tộc lớn nhất Chiêu Châu đều rất hiếm thấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mà nay một gia tộc họ Lý nho nhỏ lại sở hữu nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến vậy, một khi tin này bị tiết lộ ra ngoài, gia tộc họ Lý sẽ lập tức trở thành đích ngắm của tất cả mọi người.
"Chỉ cần giết mày thì tin này sẽ không bị lộ ra ngoài, đúng không?", cao thủ cầm đầu nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Dương Thanh cười nhạt: "Chẳng lẽ các ông thực sự coi tôi là kẻ yếu ớt dễ bắt nạt đấy à? Lẽ nào Lý Trọng chưa nói cho các ông biết, khi tôi ở vào trạng thái đỉnh cao thì mạnh cỡ nào?"
Cao thủ cầm đầu kia khinh thường cười nhạt: "Mày cũng vừa nói, đó là lúc mày ở vào trạng thái đỉnh cao, nhưng giờ thì sao? Giờ mày đã biến thành một kẻ vô dụng, có thể làm gì được tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chúng tao?"
Dương Thanh lắc đầu cười nói: "Đúng là điếc không sợ súng, các ông không thể biết được mình đang phải đối mặt với cao thủ cấp độ nào đâu. Đúng vậy, ông nói đúng, tôi còn chưa khôi phục tu vi đỉnh cao. Nhưng lúc tôi ở trạng thái đỉnh cao thì người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh cũng chỉ miễn cưỡng coi là đã đánh bại tôi thôi. Vậy các ông nghĩ xem, tuy bây giờ tôi chưa khôi phục tu vi cao nhất nhưng chẳng lẽ lại đã yếu đến độ không giải quyết nổi mấy kẻ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh như các ông hay sao?"
"Mày chán sống rồi!"
Tám cao thủ đã giận điên lên, Dương Thanh nói như vậy quả thật là đã nhục mạ bọn họ quá đáng.
Dương Thanh nói bọn họ chỉ là lũ rác rưởi mới bước vào Siêu Phàm Cảnh không phải chỉ là thuận miệng mắng chửi mà là đoán ra được. Trước đó, cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng đi với Lý Giang Hùng đã bị anh giết chết trong nháy mắt, sau này, Thượng Quan Nhu nói cho anh hay, đó là một cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, đã tiến sát tới Nhị Cảnh.
Mặc dù không cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người những cao thủ này nhưng anh cũng biết, so với đám người này, cao thủ Siêu Phàm Cảnh ngày đó được Lý Trọng phái đi nhất định phải có thực lực nằm ở top trên.
Bởi khi đó, Lý Trọng cũng đang lo rằng võ thuật của anh chưa hoàn toàn bị phế mất, chỉ biết anh bị trọng thương, cho nên nếu đã phái cao thủ đến gặp anh thì nhất định phải là loại cao thủ có thực lực cực mạnh.
Nếu đã thế, Dương Thanh đoán rằng, trong tám gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại, đại đa số hẳn chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh, mạnh nhất chắc cũng chỉ tới Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Anh đã tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thứ này đúng là có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nhưng anh cũng biết, với những người không có thiên phú võ thuật, khi thực lực đạt tới một cấp độ nào đó sẽ bắt đầu thấy khó mà tiếp tục tiến nhanh nữa.
Trong bốn Hoàng tộc lớn của Chiêu Châu, hiện mới chỉ thấy Hoàng tộc họ Diệp có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ngoài ra, Dương Thanh ngờ rằng, vị cao thủ thần bí bên cạnh Thượng Quan Hoàng cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tiếp đó còn có những người bảo vệ Hoàng tộc xưa nay luôn ẩn thân không xuất hiện.
Ngay cả Hoàng tộc đều không được mấy người có được thiên phú võ thuật xuất chúng để có thể tiến vào Siêu Phàm Cảnh, huống chi là nhà họ Lý?
Vậy nên, Dương Thanh đoán rằng, tám cao thủ trước mặt đây, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Thấy thế, tám cao thủ đều cực kì tức tối, cả đám chỉ muốn lập tức giết chết Dương Thanh tại chỗ.
Nhưng trước khi bọn họ đi truy bắt Dương Thanh, Lý Trọng đã dặn trước, phải thận trọng ứng đối, mặc dù tu vi võ thuật của Dương Thanh chưa khôi phục nhưng thể xác vẫn đang ở trình độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, có khả năng giết chết cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ trong nháy mắt. Dương Thanh cười ha hả, nói: "Chớ lảm nhảm nữa làm gì, chẳng phải các ông đang muốn giết tôi đó sao? Giờ tôi đứng yên đây, chờ các ông tới giết đấy!"
Lúc này, Dương Thanh đang bình thản đứng đó, sắc mặt tuyệt không có chút sợ hãi nào, như thể anh hoàn toàn không coi đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này ra gì.
"Nếu mày đã muốn chết thì chúng tao sẽ giúp mày toại nguyện!"
Cao thủ đứng đầu sát khí đằng đằng nói. Ngay sau đó lão ta quay sang phân công cao thủ đứng bên cạnh: "Chú hai, chú lên đi! Thằng ranh này vẫn còn giấu một vài bí mật quan trọng, tốt nhất là bắt sống".
"Rõ!"
Cao thủ được gọi là chú hai lập tức tiến về phía Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn ung dung đứng đợi, ngoài mặt bình thản, nhưng thực ra trong lòng anh đang tràn đầy lo âu. Kì thực lúc này anh có thể sử dụng viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh, nhưng hiệu quả chỉ có thể kéo dài chừng mười phút.
Tuy cao thủ nhà họ Lý đã tìm đến chỗ anh nhưng chắc chắn nhà họ Lý sẽ không thả tin tức này tới tai Hoàng tộc họ Thượng Quan, dẫu sao, bọn họ cũng không muốn để lộ bí mật về tám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, mặc dù Hoàng tộc đã có suy đoán nhưng chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không thể làm gì được nhà họ Lý.
Vậy nên, hiện tại tình huống nguy hiểm nhất cùng lắm là Lý Trọng tới đây.
Lý Trọng không tới, Dương Thanh không thể dùng viên thuốc kia được, bằng không, trong mười phút ngắn ngủi, nếu anh không thể giải quyết được Lý Trọng thì hôm nay coi như anh chết chắc rồi.
Đối thủ hiện tại đứng hàng thứ hai, vậy có nghĩa là thực lực cũng thuộc hàng cao trong đám cao thủ, thậm chí có thể khá gần với thực lực của tên cầm đầu.
"Ranh con, mày có gì muốn trăn trối không? Nếu không thì tao ra tay đây, đương nhiên, dù có thì tao cũng không định nhắn giùm mày đâu".
Lão già kia nhếch mép nở một nụ cười tàn nhẫn, sát khí trên người bắt đầu khởi động.
Dương Thanh cười nhạt một tiếng: "Đứng cách xa tôi như thế làm gì? Lại gần chút coi! Hay là, ông sợ tôi quá, cho nên không dám tới gần?"
Lão già này đúng là rất thận trọng, nhưng lời của Dương Thanh cũng đã thành công chọc giận lão ta.
"Anh hai!"
Bảy cao thủ còn lại đồng thanh gào lên phẫn hận.
Thân thể "anh hai" bay thẳng về phía bọn họ như một bao cát vừa bị đấm bay.
Cao thủ cầm đầu vội vã đón lấy thân thể lão ta, chỉ tiếc, trái tim lão ta đã bị đánh nát, hoàn toàn mất đi sự sống.
Cao thủ cầm đầu lập tức đau đớn gào lên: "Chú hai, chú yên tâm, chúng tôi sẽ báo thù cho chú!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về phần Dương Thanh, khi vừa đánh chết đối thủ, anh chợt cảm thấy có một phản lực khổng lồ đang cắn nuốt lục phủ ngũ tạng mình.
Máu trào lên cổ họng, khiến Dương Thanh chỉ muốn hộc ra một ngụm máu, nhưng anh cưỡng ép bản thân đè nó xuống. Trong tình huống này, tuyệt đối không được để lộ tình trạng thực sự của mình, bằng không, bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại đồng loạt xông lên, anh sẽ không còn cơ may sống sót.
Tuy anh có thể sử dụng viên thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa nhưng trước khi Lý Trọng xuất hiện, anh không muốn dùng nó vội.
Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đang điên cuồng vận hành, chốc lát, một năng lượng ôn hòa bị hấp thu vào phổi Dương Thanh, ngay sau đó lại lan tràn ra xung quanh lục phủ ngũ tạng, liên tục chữa trị những vết thương bên trong.
Lần này, Dương Thanh không sử dụng tầng thứ nhất của phép hô hấp mà là tầng thứ hai, tuy vẫn cực kì trắc trở, tốc độ cũng vô cùng chậm, nhưng ít ra nó đã giúp vết thương của anh chóng lành hơn tầng thứ nhất. Cả bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn lại đều lộ vẻ giận dữ tột cùng, Dương Thanh đã giết chết hai người của bọn họ, lại còn là hai người có địa vị cao.
Bọn họ vốn lấy thực lực để xếp thứ hạng trong nhóm, nay người thứ hai và thứ ba đều đã bị Dương Thanh giết chết, vậy có nghĩa là, trừ anh cả chưa thử đấu với Dương Thanh nên không thể phán đoán khả năng thắng thua, những người khác chỉ cần so đấu với Dương Thanh, kết cục chỉ có một, đó chính là chết!
Lúc này, bọn họ nhìn Dương Thanh càng thêm dè chừng.
"Dương Thanh, mày biết không, năm mươi năm qua, tám người chúng tao luôn sinh hoạt cùng một chỗ với nhau, tuy không phải anh em ruột nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Vậy mà mày lại giết chết hai người anh em của tao, tao thề, mày sẽ phải chết cực thảm!"
Tên cao thủ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi nói, đáy mắt như bắn ra tia lửa.
Dương Thanh vẫn bình thản, lạnh giọng bảo: "Bớt nói nhảm đi, muốn đánh thì lên luôn, chẳng lẽ tôi còn sợ các ông chắc?"
"Mày chán sống rồi!"
Cả đám cao thủ đều phẫn nộ rống lên.
Dương Thanh lại cười nhạt: "Thật không ngờ đám người Lý Trọng bồi dưỡng ra lại toàn là một lũ ngu, chỉ biết mạnh miệng quát tháo, ngay cả dũng khí đánh tới tôi một trận cũng không có, tôi thật sự muốn biết, nếu tôi giết sạch đám các ông, liệu Lý Trọng có nổi điên luôn không nhỉ?"
Tên cao thủ cầm đầu chằm chằm nhìn Dương Thanh, nói với những người còn lại: "Mọi người đừng nên bị cậu ta lừa, cậu ta đang cố tình khiêu khích chúng ta, để chúng ta nhào lên chịu chết đấy".
"Ông tổ đã nói, thằng ranh này khả năng cao đã mất sạch tu vi võ thuật rồi, nhưng vẫn giữ được thể xác cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bởi vì không có hơi thở võ thuật nên cậu ta không dám chủ động tấn công chúng ta, cho nên mới cố tình khiêu khích chúng ta, khiến chúng ta lọt vào tròng, chủ động xông lên tìm cái chết".
Lão ta vừa nói thế, đám cao thủ còn đang giận sôi máu lập tức bình tĩnh trở lại.
Lòng Dương Thanh lại trở nên nặng nề, đúng là anh đang muốn khiêu khích chọc giận đám người này, với sức mạnh hiện tại của anh, anh chỉ có thể công kích trong cự li ngắn, nếu anh phải chủ động xông lên tấn công, chỉ e còn chưa xáp lại được thì bọn họ đã phát hiện yếu điểm của anh rồi.
Còn đến bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tuy mạnh nhất chắc chỉ tới Siêu Phàm Nhị Cảnh nhưng nếu đám người này đồng loạt tấn công, anh hoàn toàn không có khả năng chống trả.
Anh vừa mới hạ gục nhanh kẻ đứng thứ hai, bản thân còn đang chịu phản phệ, trạng thái hiện tại của anh chỉ cần giết thêm một người nữa thôi là đã có thể bại lộ chuyện anh bị trọng thương vì phản phệ.
Ban đầu anh còn đang tính cưỡng chế bản thân giết thêm một kẻ rồi sẽ sử dụng viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển, đẩy nhanh tốc độ giết sạch đám người này, sau đó lợi dụng lúc bản thân còn đang ở trạng thái đỉnh cao, nhanh chóng rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan.
Nhưng hiện tại xem ra, muốn rời khỏi đây chỉ sợ quá khó, có thể nói anh gần như không còn bất cứ hi vọng nào.
Ngoài Lý Trọng ra còn có một lão già Thượng Quan Phó, hai người này đều là cao thủ siêu đẳng, bất kì một ai trong hai người đều có thể nhẹ nhàng giết chết Dương Thanh khi anh đang trong trạng thái này.
"Mọi người nghe tôi nói đây, không nên ham chiến, từng người một tấn công cậu ta, sau đó liền nhanh chóng lui lại ngay, người thứ nhất xông lên, người thứ hai áp sát ngay lập tức".
Tên cao thủ đứng đầu bỗng lớn tiếng hô, như thể hoàn toàn không sợ Dương Thanh biết được chiến thuật của mình sẽ nghĩ cách phá giải. Dương Thanh nghe đối phương nói thế, lập tức hiểu ngay, lần này, mình thực sự không thể chống chịu nổi nữa rồi. Bảy cao thủ Siêu Phàm Cảnh đánh luân phiên, dù anh có thể lại giết một gã trong nháy mắt thì cũng không kịp giết chết kẻ thứ hai.
Chiến thuật này thậm chí còn không cần đến bảy cao thủ, chỉ cần hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh luân phiên ra trận là có thể nhẹ nhàng giết chết Dương Thanh.
Dương Thanh siết chặt chiếc bình sứ nhỏ trong tay, trong bình này chính là viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh.
Đồng thời, lòng anh cũng rất băn khoăn về một chuyện, vì sao đến lúc này Lý Trọng vẫn chưa xuất hiện?
Chỉ cần Lý Trọng tới, anh sẽ không hề do dự, lập tức nuốt viên thuốc kia, sau đó cố gắng giết chết Lý Trọng, tìm cơ hội chạy thoát khỏi Hoàng thành Thượng Quan, đương nhiên, nếu có cơ hội, anh không ngại giết luôn cả Thượng Quan Phó.
Đối với anh, cao thủ Siêu Phàm Cảnh là những kẻ rất nguy hiểm, có khả năng đe dọa đến tính mạng của mình, nhất là Thượng Quan Phó và Lý Trọng, chỉ cần có thể giết chết hai người này, sau đó tìm nơi lẩn trốn, mất dăm ba ngày khôi phục, chưa biết chừng còn có thể lấy lại được trạng thái hiện tại.
Chỉ cần không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh đe dọa, trạng thái hiện tại của Dương Thanh hoàn toàn đủ để đối phó với những người khác.
"Giết!"
Ngay lúc anh còn đang sốt ruột lo nghĩ vì sao Lý Trọng không chịu xuất hiện, bảy tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia đã lao về phía anh.
Bảy người này tấn công theo phương thức bao vây, liên tục xáp lại, cự li lại không giống nhau, từ gần đến xa.
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng vẫn không sử dụng viên thuốc kia mà chỉ đứng đó, chờ bảy tên cao thủ tấn công.
Nháy mắt, tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh thứ nhất đã đánh một đòn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, giây lát chém ra một quyền.
"Uỳnh!"
Một tiếng động lớn vang lên, tên cao thủ đầu tiên tấn công Dương Thanh còn chưa kịp chạm tới người anh, khoang ngực đã bị trúng một đòn cực nặng, bay vèo ra sau như diều đứt dây, người còn chưa chạm đất, hồn đã lìa khỏi xác.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
...
Ngay tại thời điểm Dương Thanh ra tay giết một gã cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trên người anh đã liên tiếp trúng mấy đòn nặng, đòn tấn công của sáu tên còn lại đều rơi trúng người anh.
"Bắt cậu ta lại, mang đi!"
Tên cao thủ cầm đầu ra lệnh.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng đã biến sắc, nhìn cao thủ cầm đầu đội Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý bị giết chết trong tích tắc, lòng anh trầm xuống.
Anh không ngây thơ đến độ tưởng rằng có người tới giết cao thủ nhà họ Lý để cứu mình.
Hôm nay, không chỉ có cao thủ nhà họ Lý đuổi giết anh mà còn cả cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng đang truy đuổi anh ráo riết, ở đây, kẻ có thể giết chết cao thủ nhà họ Lý chỉ có thể là cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Ban đầu, đội ngũ cao thủ nhà họ Lý có chín Siêu Phàm Cảnh, Dương Thanh đã giết chết ba người, kẻ thần bí vừa hạ gục một tên, nay chỉ còn lại năm cao thủ.
Quan trọng nhất là, ba người mạnh nhất đội ngũ này đều đã chết. Năm tên cao thủ còn lại đều chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh mà thôi.
"Rốt cuộc kẻ nào vừa ra tay?"
Năm cao thủ còn lại của nhà họ Lý đều tức giận không thể kiềm chế. Tận mắt nhìn người anh em từng cùng nhau tu luyện hơn năm mươi năm bị giết chết, bọn họ vừa phẫn nộ lại vừa đau xót tột cùng.
Vào lúc này, một bóng người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ quỷ từ trong đêm tối bước ra.
"Là ông à!"
Dương Thanh lập tức nhận ra đối phương, đây chính là vị cao thủ ở bên cạnh Thượng Quan Hoàng.
"Rốt cuộc mày là ai? Che che giấu giấu thì đáng mặt gì chứ? Có giỏi thì bỏ mặt nạ xuống, để chúng tao xem mày là kẻ nào".
Người đứng thứ tư trong đội cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý sầm mặt quát to.
Mặc dù biết đối phương chính là cao thủ bên cạnh Thượng Quan Hoàng nhưng Dương Thanh cũng biết, người này hẳn phải có thân phận cực cao trong Hoàng tộc họ Thượng Quan, thậm chí còn có thể là bậc cha chú của Thượng Quan Hoàng, bởi vì lần trước, khi Thượng Quan Hoàng mang người này tới gặp anh, anh có thể nhận ra Thượng Quan Hoàng đối xử với người này hết sức cung kính.
Lúc này, anh cũng đang cực kì muốn biết, vị cao thủ đeo mặt nạ quỷ này rốt cuộc là ai.
"Nếu các người đã muốn biết tôi là ai thì tôi sẽ cho các người toại nguyện, chỉ có điều, tất cả những kẻ từng nhìn thấy mặt tôi luôn phải nhận một kết cục, đó chính là chết!"
Người kia lạnh lẽo lên tiếng.
Tên cao thủ “anh tư” của nhà họ Lý cười nhạt, nói: "Mày đã giết chết anh cả của chúng tao, hôm nay, nếu mày không giết được chúng tao thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mày".
"Vậy tôi cho các người được toại nguyện".
Vị cao thủ thần bí của Hoàng tộc họ Thượng Quan lạnh lùng nói, sau đó, lão ta gỡ chiếc mặt nạ quỷ xuống, một gương mặt già nua xuất hiện trước mắt bao người.
"Thì ra là ông!"
Tên cao thủ “anh tư” nhà họ Lý vừa thấy khuôn mặt kia, con ngươi liền co rút lại, đồng thời sắc mặt cũng tràn đầy sợ hãi thân mình liên tục run lẩy bẩy.
"Anh tư, ông ta là ai?"
Có người không nhận ra vị cao thủ kia, bèn lên tiếng hỏi.
“Anh tư” run giọng đáp: "Đó là Hoàng Chủ đời trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng chính là chú của Hoàng Chủ hiện tại, tên là Thượng Quan Phó". Ầm!
Lão ta vừa dứt lời, các cao thủ khác của nhà họ Lý đều biến sắc, hoảng sợ nhìn về phía Thượng Quan Phó.
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe nói đến thân phận của Thượng Quan Phó, lòng anh cũng vô cùng chấn động, thì ra lão ta chính là Hoàng Chủ đời trước, chẳng trách Thượng Quan Hoàng lại cung kính với người này đến thế.
Thượng Quan Phó cười nhạt: "Thật không ngờ đã bao nhiêu năm chưa xuất hiện lại mà vẫn còn có người nhớ được tên tôi".
Tên “anh tư” kia nghiến răng nói: "Thượng Quan Phó, nói thế nào thì ông cũng là người thuộc hàng cha chú, vậy mà lại tùy tiện giết hại cao thủ nhà họ Lý chúng tôi như thế, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Thượng Quan Phó khinh thường cười lạnh: "Quá đáng à? Nói như các cậu, Dương Thanh cũng là hàng con cháu, lại đã mất hết võ thuật, còn bị cả đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh các cậu bao vây tấn công như vậy, chẳng phải các cậu càng tồi tệ hơn hay sao?"
Đám cao thủ nhà họ Lý lập tức im lặng, một hồi lâu sau, “anh tư” kia lại hỏi: "Nói vậy, ông tới đây là để cứu cậu ta à?"
Thượng Quan Phó không đáp, ánh nhìn sắc bén như dao bỗng rơi xuống người Dương Thanh. Giây phút này, Dương Thanh có cảm giác mình đang bị cái chết bao trùm lên rồi, kẻ kia chỉ cần nảy sinh một ý niệm trong đầu là có thể dễ dàng giết chết mình.
Cho đến giờ phút này, anh mới ý thức được, vị cao thủ vẫn luôn ẩn núp bên cạnh Thượng Quan Hoàng mạnh đến cỡ nào, chỉ sợ cảnh giới võ thuật của lão ta đã vượt qua Lý Trọng rồi, nhưng hẳn cũng không cao hơn Lý Trọng là bao.
Lý Trọng tuy chỉ mới tới Siêu Phàm Tứ Cảnh nhưng cũng đã tiến sát tới cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh, quan trọng hơn nữa là, Lý Trọng đang tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, có thể chiến đấu vượt cảnh giới, có nghĩa là, thực lực của Lý Trọng chí ít cũng phải ngang với cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí có thể gần bằng Siêu Phàm Lục Cảnh.
Hoàng tộc họ Thượng Quan đã có Thượng Quan Phó âm thầm bảo vệ, nhưng Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn không chịu ra tay với nhà họ Lý, như vậy chỉ có một khả năng, đó là Hoàng tộc vẫn còn có điều cần lo lắng.
Lo lắng này nhất định đến từ Lý Trọng, Thượng Quan Phó hoàn toàn không dám chắc mình có thể nhanh chóng giết chết Lý Trọng hoặc đánh trọng thương lão ta.
Không chỉ có thế, Thượng Quan Phó còn biết Lý Trọng đang âm thầm bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, một khi cuộc chiến giữa hai tộc nổ ra, nếu lão ta không thể nhanh chóng hạ gục Lý Trọng thì chín tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý sẽ tàn sát sạch người của Hoàng tộc.
Thượng Quan Phó không dám đặt cược, cho nên vẫn không dám ra tay với nhà họ Lý, đồng thời cũng nấn ná mãi không chịu ra mặt.
Nhưng tình thế hôm nay đã khác, tất cả mọi cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đều đã ra mặt, trừ đi ba người bị Dương Thanh giết cùng với một tên vừa rồi bị lão ta hạ gục, đội quân Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đã thiệt hại rất nặng nề.
Còn lại năm tên cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh chỉ là con sâu cái kiến trước mặt lão ta mà thôi.
Dương Thanh đoán lão ta đã sớm có mặt ở đây, nhưng thấy anh bị đám cao thủ nhà họ Lý bao vây nên mãi vẫn không ra mặt, mãi đến khi Dương Thanh bị đánh trọng thương, sắp bị mang đi, lão ta mới nhảy ra.
Có một điều có thể khẳng định, thực lực của Thượng Quan Phó nhất định cao hơn Lý Trọng, vậy tức là, cảnh giới võ thuật của lão ta hẳn đang nằm ở Siêu Phàm Lục Cảnh.
Lòng Dương Thanh lúc này đang chua xót tột cùng, hiện tại anh đã thực sự bị phế bỏ rồi, nếu không sử dụng viên thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh làm gì có khả năng tham dự cuộc chiến giữa các cao thủ Siêu Phàm Cảnh?
Dương Thanh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không giúp gì được các ông đâu!"
Dù anh còn sức chiến đấu trận nữa thì cũng không thể dốc sức đối phó với Thượng Quan Phó giúp bọn họ, bởi vì anh biết rõ, lấy trạng thái hiện tại của anh mà đối đầu với Thượng Quan Phó thì hoàn toàn không có hi vọng sống sót.
Ngược lại, nếu những cao thủ Siêu Phàm Cảnh này có thể bám chân Thượng Quan Phó một thời gian, đợi Lý Trọng tới, chưa biết chừng lại có thể được xem một trận chiến long trời lở đất.
Đợi khi Thượng Quan Phó và Lý Trọng đều bị tổn thất nặng trong trận chiến, anh sử dụng viên thuốc kia lấy lại thực lực thì toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan này còn ai có thể cản được bước chân anh?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ranh con, mày đừng có không biết điều, bọn tao cho mày cơ hội giúp chúng tao cũng là để cứu mày rồi, bằng không, bọn tao mà chết thì Thượng Quan Phó cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu".
Thấy Dương Thanh từ chối, "anh tư" của đám cao thủ nhà họ Lý kia bèn tức giận nói.
Dương Thanh cười nhạt: "Chưa bàn đến chuyện dù tôi có giúp các ông thì liệu có giết nổi Thượng Quan Phó hay không, dù có giết được thì sau đó thế nào? Lý Trọng có thể để tôi sống sao?"
"Mày chán sống rồi à!" Đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đều nổi giận.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, những điều Dương Thanh nói đều là sự thật. Dẫu sao Dương Thanh cũng đã giết chết ba người anh em của họ, dù Lý Trọng có đồng ý bỏ qua cho Dương Thanh thì bọn họ cũng sẽ không thể bỏ qua.
Thượng Quan Phó lại có vẻ hoàn toàn không lo đến chuyện các cao thủ nhà họ Lý liên hợp lại đối phó với lão ta, thậm chí thái độ còn có vẻ châm chọc.
Dương Thanh vội nhìn sang phía Thượng Quan Phó, lớn tiếng nói: "Tiền bối, tuy tôi đã từng gài bẫy Hoàng tộc họ Thượng Quan nhưng thực ra cũng chưa tạo thành tổn thất gì cho Hoàng tộc, tôi cầu xin tiền bối tha cho tôi lần này, đợi khi võ thuật của tôi khôi phục lại, Hoàng tộc họ Thượng Quan chính là người bạn tốt nhất của tôi".
Thượng Quan Phó nhìn Dương Thanh, thoáng vẻ cười cợt, lão ta nói: "Vậy phải xem xem thái độ của cậu thế nào, nếu bây giờ cậu giết hết đám người kia đi thì tôi có thể nghĩ tới chuyện cho cậu một cơ hội".
Dương Thanh cười khổ: "Tiền bối, thực lực của ngài cao như thế, hẳn đã nhận ra, hiện giờ tôi không còn sức lực gì nữa, dù tôi có muốn giết bọn họ thay ngài cũng làm không nổi! Hơn nữa, nếu tiền bối sợ tôi phản bội, hợp tác với nhà họ Lý thì thực sự không cần thiết đâu, dẫu sao tôi cũng đã tự tay giết chết ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh của họ rồi".
"Người nhà họ Lý hiện chỉ hận đến nỗi muốn xé xác tôi thành trăm mảnh, sao tôi có thể hợp tác với họ? Xin tiền bối cho tôi một cơ hội đi".
Nghe Dương Thanh nói thế, cả đám cao thủ nhà họ Lý đều đã giận điên lên.
Tên "anh tư" của đám cao thủ phẫn nộ quát lớn: "Dương Thanh, mày muốn chết đúng không, đợi ông tổ nhà chúng tao tới, chúng tao chắc chắn sẽ bắt mày phải trả một cái giá đắt".
Dương Thanh cười nhạt, nói: "Các ông thực sự cho rằng, chỉ bằng Lý Trọng là có thể giết được Thượng Quan tiền bối hay sao? Nếu các ông không xuất hiện thì Thượng Quan tiền bối còn có thể tha cho nhà họ Lý một đường sống, nhưng hôm nay, các ông đều ra mặt rồi, chẳng lẽ Thượng Quan tiền bối còn có thể mắt nhắm mắt mở để nhà họ Lý tác oai tác quái trên đầu Hoàng tộc họ Thượng Quan chắc?"
Thượng Quan Phó hơi nheo mắt lại, dĩ nhiên lão ta hiểu được ẩn ý của Dương Thanh.
Hiển nhiên, Dương Thanh làm thế là để khoe khoang, thể hiện sự khôn lỏi của mình với lão ta, mong nhờ việc này được lão ta xem trọng mà tha chết cho.
Có điều, Dương Thanh thực sự nghĩ như vậy sao?
"Các anh em, anh cả cũng đã chết rồi, dù chúng ta có dốc toàn lực cũng không thể đấu được với lão chó già họ Thượng Quan kia".
Tên "anh tư" của nhà họ Lý chợt quay sang nhìn các cao thủ khác, kích động nói thẳng.
Những người còn lại đều gật đầu, đáy mắt lóe lên ý muốn giết người mãnh liệt.
"Anh tư, anh không cần nói nữa, chúng tôi đều hiểu ý anh, ngay cả anh cả đều không phải là đối thủ của lão chó già kia thì chúng ta càng không có hi vọng đánh thắng, nói trắng ra là, hôm nay chúng ta hẳn phải chết chắc rồi".
Một tên cao thủ nhà họ Lý lên tiếng, sau đó lập tức lấy ra một bình thủy tinh trong suốt, bên trong bình là một chất lỏng màu đỏ sậm.
Khi nhìn thấy bình thủy tinh trong tay đối phương Dương Thanh lập tức biến sắc, thốt lên: "Liều thuốc Siêu Phàm".
Là một nạn nhân từng bị liều thuốc này của Black Doctor tàn hại, dĩ nhiên Dương Thanh biết ngay thứ chất lỏng trong tay cao thủ nhà họ Lý là cái gì, đó chính là một thứ nước thuốc có thể tăng mạnh sức chiến đấu của cao thủ. Loại thuốc này, một khi sử dụng, thực lực sẽ tăng vọt, đương nhiên, không phải ai cũng có thể dùng nó, những người có thể chất không đủ tốt hoàn toàn không chịu nổi công hiệu cực kì mãnh liệt của liều thuốc Siêu Phàm này.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, đám cao thủ nhà họ Lý đồng loạt quay sang nhìn anh, đáy mắt lóe sát khí, dường như bọn họ cũng không ngờ, Dương Thanh lại biết đến liều thuốc Siêu Phàm này.
Thượng Quan Phó nhíu mày, quay sang hỏi Dương Thanh: "Liều thuốc Siêu Phàm là cái gì?"
Bấy giờ Dương Thanh mới nhận ra mình lỡ miệng để lộ, trong tình huống thế này, hẳn anh không nên nói gì mới phải, nhà họ Lý có năm cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, một khi bọn họ sử dụng liều thuốc Siêu Phàm thành công thì thực lực sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn.
Đến khi đó, chỉ e chính Thượng Quan Phó cũng phải gánh một áp lực không nhỏ đâu.
Nhưng Thượng Quan Phó đã hỏi, Dương Thanh không thể không đáp, anh đành nghiêm sắc mặt, nói: "Liều thuốc Siêu Phàm là thành quả nghiên cứu của Black Doctor, là thứ thuốc chuyên dành riêng cho cao thủ Siêu Phàm Cảnh, uống vào sẽ tăng mạnh thực lực, hoặc cũng có thể sẽ mất mạng vì thân thể không cách nào gánh chịu nổi dược hiệu".
Anh vừa dứt lời, Thượng Quan Phó lập tức giận dữ, ánh mắt bén như dao liếc sang đám cao thủ nhà họ Lý, lạnh lẽo quát: "Chán sống rồi à!"
Chỉ có điều, lúc này mỗi một cao thủ đều đang cầm một lọ thuốc Siêu Phàm trong tay, năm tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh đồng thời ngửa đầu uống sạch bình thuốc.
Ầm!
Ngay khi bọn họ dùng liều thuốc Siêu Phàm, trong nháy mắt, từng luồng hơi thở võ thuật cực kì cuồng bạo đã bao phủ toàn bộ khu vực này.
Ngay cả chính Thượng Quan Phó cũng cảm nhận được mối nguy hiểm cực lớn đang đe dọa mình.
Trong một tích tắc, đáy mắt lão ta đã tràn đầy sát khí, lạnh lùng nói: "Xem ra, gia tộc họ Lý này đúng là không nên tồn tại ở Hoàng thành Thượng Quan".
"Các anh em, giết Thượng Quan Phó!"
Tên "anh tư" đã gầm lên một tiếng đầy giận dữ, sau đó dẫn đầu đám người lao về phía Thượng Quan Phó, bốn tên cao thủ còn lại cũng bám theo sát gót.
Nháy mắt, cuộc đại chiến đã bắt đầu!
Dương Thanh âm thầm kích động, ban đầu anh còn lo mình mà nói ra hiệu quả của liều thuốc Siêu Phàm này rồi, Thượng Quan Phó sẽ cố gắng giết đám người kia thật nhanh, nhưng không ngờ Thượng Quan Phó còn chưa kịp ra tay, năm tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý đã uống thứ thuốc kia, đồng thời chủ động tấn công Thượng Quan Phó.
Lúc này, anh bỗng vô cùng chờ mong Lý Trọng có thể nhanh chóng tới đây, đợi khi Lý Trọng tới, chỉ sợ năm tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn sót lại của nhà họ Lý đều đã chết hết.
"Có phải cậu thất vọng lắm không?"
Thượng Quan Phó bỗng nheo mắt nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.
Thượng Quan Phó tất nhiên cũng cảm nhận được khí thế võ đạo cực kỳ mạnh mẽ này, vẻ mặt nghiêm trọng.
Chẳng bao lâu, một bóng người già nua bước từ trong bóng tối ra. Dưới ánh đèn đường, Thượng Quan Phó đã nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương. Thật không ngờ người đó lại là Lý Trọng.
Sau khi Lý Trọng xuất hiện không hề nói gì, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào những cao thủ Siêu Phàm Cảnh nằm trong vũng máu.
Những người này là những cao thủ đã biến mất cùng lão ta năm đó, bọn họ đều là thế hệ sau thậm chí còn có cả con trai ruột của lão ta. Bây giờ những người đó đã chết hết, có thể tưởng tượng được Lý Trọng đang phẫn nộ thế nào.
"Thật không ngờ Hoàng Chủ đời trước vẫn còn sống”.
Lý Trọng híp mắt nhìn Thượng Quan Phó, trong ánh mắt lộ rõ ý định giết người.
Thượng Quan Phó cũng nhìn Lý Trọng, nghe lão ta nói vậy thì cười lạnh: "Chẳng phải ông - chủ nhà họ Lý đời trước cũng còn sống sao? Không chỉ ông, thậm chí chín cao thủ nhà họ Lý biến mất cùng ông năm mươi năm trước cũng còn sống đến hôm nay nhỉ?"
Lý Trọng không nói gì nữa, vận chuyển phép hô hấp Đại Đạo Thiên Diễn Kinh tầng thứ tư, dường như dòng không khí chuyển động xung quanh đã thay đổi.
Đồng thời, từ trên người Lý Trọng phát ra một khí thế võ đạo khủng khiếp.
Thượng Quan Phó khẽ nhíu mày. Lão ta vốn cho rằng thực lực của mình chắc hẳn phải cao hơn Lý Trọng nhiều nhưng bây giờ mới chợt phát hiện ra mình đã sai rồi.
Cảnh giới võ thuật của Lý Trọng rõ ràng vẫn là Siêu Phàm Tứ Cảnh nhưng lúc này Thượng Quan Phó lại cảm nhận được khí thế võ đạo Siêu Phàm Ngũ Cảnh, thậm chí là gần với Siêu Phàm Lục Cảnh.
Lý Trọng còn mạnh hơn lão ta đoán, cũng gây ra áp lực cực lớn đối với lão ta.
Đương nhiên, dù vậy Lý Trọng vẫn không phải là đối thủ của lão ta. Chẳng qua lão ta tin Lý Trọng còn có thủ đoạn khác để trở nên mạnh hơn, cũng giống như mấy cao thủ nhà họ Lý vừa rồi, không biết dùng thứ gì đột nhiên giống như phát điên, thực lực tăng lên hẳn một thậm chí là hai cảnh giới.
Khí thế võ đạo trên người Lý Trọng đã lên thẳng Siêu Phàm Lục Cảnh, nếu lão ta cũng dùng thuốc như các cao thủ nhà họ Lý vừa rồi, vậy sức chiến đấu có thể đột phá đến Thất Cảnh?
Có thể nói Thất Cảnh chính là một rào cản của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, hễ là cao thủ có thể đạt được Siêu Phàm Thất Cảnh đều là thiên tài trong các thiên tài võ đạo, không có ngoại lệ.
Cho dù là những gia tộc Cổ Võ cũng chỉ có rất ít cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh.
Có rất nhiều thiên tài võ đạo có tài năng xuất chúng đến khi chết vẫn không có cách nào đột phá vào Siêu Phàm Thất Cảnh, về phần Bát Cảnh lại càng ít hơn.
Trên người Lý Trọng điên cuồng phát ra ý chí chiến đấu vô cùng mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó nói: "Thượng Quan Phó, hôm nay tôi hoặc ông sẽ có một người phải chết nhưng tôi tin tưởng người cuối cùng chết chính là ông!" . đam mỹ hài
"Hừ! Không biết tự lượng sức mình! Tôi cũng rất muốn xem thử ông chỉ với cảnh giới võ thuật Siêu Phàm Tứ Cảnh sẽ giết chết cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh thế nào”.
Thượng Quan Phó vừa dứt lời đã lập tức hành động, hai chân ông ta đạp xuống mặt đất làm cát bụi bắn ra tung tóe, trên người phát ra một khí thế võ đạo cực mạnh.
Lý Trọng vô cùng chấn động khi cảm nhận được khí thế võ đạo trên người Thượng Quan Phó phát ra. Thực lực đối phương cao hơn lão ta hai cảnh giới lớn, cho dù lão ta nắm giữ lực gia tăng của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh nhưng tối đa chỉ có thể phát ra sức chiến đấu Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong.
Nghe có vẻ như chỉ cách Siêu Phàm Lục Cảnh một bước xa nhưng lão ta lại biết rõ chênh lệch một bước nhỏ này lớn tới mức nào. Dương Thanh vẫn luôn cảm giác Thượng Quan Phó này không đơn giản, cảnh giới võ thuật rất mạnh nhưng không ngờ đối phương có thể mạnh đến mức này, đạt tới Siêu Phàm Lục Cảnh.
Anh bỗng nhiên nghĩ, mỗi gia tộc hàng đầu đều che giấu rất sâu. Chẳng phải trước đây Lý Trọng cũng ẩn nấp nhiều năm mới xuất hiện sao?
Bây giờ Thượng Quan Phó cũng vậy. Một Hoàng thành Thượng Quan đã xuất hiện hai lão quái vật như vậy, lẽ nào mấy Hoàng Thành lớn khác lại không có sao?
Sợ rằng chỉ có người bảo vệ Hoàng tộc mới có khả năng áp chế được người như vậy nhỉ?
"Thượng Quan Phó, tôi thề sẽ dùng máu của ông để tế cho người nhà họ Lý tôi!"
Lý Trọng nghiến răng nghiến lợi nói, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí lẫm liệt.
Không ai biết lão ta đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết trong suốt năm mươi năm để bồi dưỡng chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, có thể nói chín cao thủ này đã làm của cải nhà họ Lý gần như hết sạch.
Vào lúc lão ta quyết định cho chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh xuất quan, từng bước hoàn thành nghiệp lớn của mình bắt đầu từ Hoàng thành Thượng Quan trước, nhưng không ngờ bọn họ lại chết sạch nhanh như vậy.
Bởi vì chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh này chết rồi, kế hoạch chuẩn bị trong suốt năm mươi năm của lão ta cũng hoàn toàn bị phá hỏng.
Thượng Quan Phó hờ hững nói: "Ông bớt nói nhảm thôi, cứ ra tay thể hiện ra bản lĩnh thật sự đi!"
Thượng Quan Phó vừa dứt lời, đã chủ động lao về phía Lý Trọng.
Vừa rồi, mấy cao thủ Siêu Phàm của nhà họ Lý dùng thuốc trở nên mạnh mẽ, lão ta lo lắng Lý Trọng cũng sẽ dùng loại thuốc này.
Nhưng nếu Lý Trọng quyết định phải hoàn toàn công khai trở mặt với Thượng Quan Phó, dưới tình huống biết trước thực lực của lão ta vượt xa mình, sao có thể không chuẩn bị được chứ?
Lý Trọng biết, với cảnh giới võ thuật của mình bây giờ đừng nói là giết Thượng Quan Phó, sợ rằng thậm chí còn không phải là đối thủ của lão ta. Vào lúc nhìn thấy Thượng Quan Phó vừa xông về phía mình, Lý Trọng lập tức dốc cả một lọ thuốc vào trong miệng và nuốt xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt khi thuốc vào cổ họng, từ trên người lão ta phát ra một khí thế võ đạo hủy diệt.
Hai người vừa va chạm vào nhau đã lập tức tách ra, mỗi người lùi đến bảy tám bước mới dừng lại được.
Trong con ngươi của Thượng Quan Phó lóe ra sát khí mãnh liệt. Lý Trọng mạnh hơn lão ta tưởng. Nếu chờ thêm mấy năm nữa, Lý Trọng có thể còn mạnh tới mức nào?
Rốt cuộc Lý Trọng ẩn nấp nhiều năm như vậy là có âm mưu gì? Thượng Quan Phó không tin lão ta âm thầm bồi dưỡng cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thực lực bản thân cũng mạnh như vậy chỉ để bảo vệ nhà họ Lý.
Dương Thanh đứng bên cạnh quan sát cuộc chiến cũng âm thầm chấn động, cho dù anh ở trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra sức chiến đấu ngang với Lý Trọng và Thượng Quan Phó.
Anh chợt thấy may mắn vì trước đó mình muốn dùng đan dược nhưng cố nhịn xuống, bằng không anh gần như không có hy vọng đánh bại Thượng Quan Phó hay Lý Trọng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc Dương Thanh đang thầm kinh ngạc, Lý Trọng và Thượng Quan Phó đã giao đấu hết chiêu này tới chiêu khác. Cuộc chiến của cao thủ cấp bậc như vậy có sức phá hoại khiếp người.
Bọn họ đánh ở đâu thì nơi đó lập tức bị phá hủy, bất kể là công trình kiến trúc hay các cơ sở hạ tầng bên đường đều bị phá sạch.
Lúc này, cả Hoàng thành Thượng Quan dường như trải qua một trận bão lớn, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đánh nhau phát ra khí thế võ đạo giống như mưa rền gió dữ không ngừng cọ rửa từng ngóc ngách trong Hoàng thành Thượng Quan.
"Trời ạ! Ngày tận thế sắp tới à? Sao tôi có cảm giác không thể thở được vậy?" "Tận thế cái rắm à? Đây có thể là khí thế võ đạo mà cao thủ Siêu Phàm Cảnh phát ra khi chiến đấu. Còn chuyện anh cảm thấy khó thở là do chênh lệch cảnh giới võ đạo giữa anh và đối phương quá lớn, đây chính là áp chế võ đạo”.
...
Những tiếng kinh ngạc khiếp sợ vang lên ở khắp nơi trong Hoàng thành Thượng Quan. Vào lúc này, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đang điên cuồng chiến đấu với trạng thái mạnh nhất.
Mỗi lần va chạm đều giống như một cơn bão võ đạo cuốn ra khắp Hoàng thành Thượng Quan.
Cho dù Dương Thanh sở hữu thể xác của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, lúc này cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
"Ầm!"
Sau một lần đối đầu, Thượng Quan Phó và Lý Trọng đều lùi lại. Thực lực của hai người tương đương, thậm chí khoảng cách lùi lại cũng giống nhau.
"Lý Trọng, ông cần phải hiểu rõ thực lực của chúng ta tương đương nhau, ông không có khả năng giết chết tôi, đồng thời tôi cũng không thể giết được ông. Hay là chúng ta bình tĩnh lại, cố gắng thương lượng?"
Thượng Quan Phó chợt nói nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt đầy cảnh giác.
Lúc này, Lý Trọng chỉ cảm thấy người mình như bị xé rách vậy, liều thuốc Siêu Phàm kích thích sâu vào trong cơ thể lão ta, làm lão ta luôn duy trì trạng thái mạnh nhất.
Hai mắt lão ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thương lượng à? Ông giết các cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà tôi bỏ ra năm mươi năm tâm huyết mới bồi dưỡng được, ông tính lấy cái gì để thương lượng với tôi?"
Thượng Quan Phó lạnh lùng nói: "Được làm vua thua làm giặc! Ông đừng mong lừa được tôi. Rốt cuộc ông âm thầm bồi dưỡng nhiều cao thủ hàng đầu như vậy là có âm mưu gì? Ông biết rất rõ, nếu hôm nay tôi không giết bọn họ, một ngày nào đó, các người sẽ gây họa cho Hoàng thành Thượng Quan”.
"Bây giờ không phải tôi muốn xin thương lượng với ông mà rất có lý trí nói cho ông biết chúng ta không làm gì được nhau, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng chỉ khiến cho cả hai bên cùng chịu thiệt”.
Lý Trọng nghe Thượng Quan Phó nói vậy cũng dần bình tĩnh lại, nghiến răng hỏi: "Ông muốn thương lượng chuyện gì?"
Thượng Quan Phó lạnh lùng nói: "Nếu tôi đã biết thực lực của ông mạnh tới mức nào, tất nhiên không cho phép nhà họ Lý tiếp tục ở lại Hoàng thành Thượng Quan. Ông cần phải hiểu rõ, một khi chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng, cả tôi và ông đều không có khả năng cứu vãn được”.
"Sở dĩ Hoàng tộc chỉ là Hoàng tộc, bởi vì ở trong mắt vài Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ, Hoàng tộc không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh quá mạnh”.
"Cho dù ở trong Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ, với thực lực ông và tôi thể hiện ra lúc này cũng có thể xem là nhóm cao thủ gần hàng đầu. Nếu để cho bọn họ biết gia tộc có thực lực kém xa nắm giữ cao thủ cấp bậc như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
"Tôi cũng biết ông rất hận tôi, muốn bảo ông bỏ xuống thù hận với tôi là không có khả năng”. "Nếu đã vậy, chúng ta làm một giao hẹn, ông dẫn theo người nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, chờ một ngày nào đó cảm thấy có thể giết được tôi thì quay lại Hoàng tộc tìm tôi, tôi tất nhiên theo đến cùng”.
Không thể không nói, lời của Thượng Quan Phó rất có lý. Cho dù Lý Trọng phẫn nộ cũng không đến mức bị cơn giận làm cho mất lý trí.
Lý Trọng nhất thời im lặng, Thượng Quan Phó cũng không vội, cứ chờ quyết định của lão ta.
Giờ phút này, Dương Thanh đột nhiên thấy căng thẳng. Cho dù cuộc chiến giữa Thượng Quan Phó và Lý Trọng vừa rồi vô cùng ác liệt, hai người đều tiêu hao rất lớn, hai bên đều bị thương nhưng chút tiêu hao và tình trạng vết thương này không đáng kể so với thực lực của bọn họ.
Một khi Lý Trọng thỏa hiệp và đồng ý dẫn theo nhà họ Lý rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan, vậy anh là người chứng kiến trận chiến đấu này và bị hai người này xem là kẻ thù, anh sẽ chỉ có một con đường chết.
Cho dù anh dùng đan dược do Phùng Tiểu Uyển để lại có thể duy trì được mười phút trong trạng thái tốt nhất, vẫn không phải là đối thủ của hai người này.
Lý Trọng im lặng một lát, hai mắt đỏ ngầu mới nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông muốn nhà họ Lý chúng tôi rời đi như vậy à? Tôi không chấp nhận!"
Thượng Quan Phó khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Vậy rốt cuộc ông muốn thế nào mới bằng lòng chấp nhận?"
Lý Trọng nói không hề khách sáo: "Cho tôi năm trăm tỷ coi như bồi thường chuyện ông đã giết nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh nhà họ Lý tôi. Đương nhiên, cũng không phải ông đưa cho tôi số tiền này thì tôi có thể bỏ qua mối thù đó được”.
Lúc này Thượng Quan Phó từ chối: "Không được!"
Lý Trọng nghiến răng nói: "Nếu ông không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể liều mạng đánh một trận, chỉ cần ông chết thì không ai có thể uy hiếp được nhà họ Lý nữa”.
Trong khi lão ta nói chuyện, khí thế võ đạo trên người lại phát ra, lao thẳng về phía Thượng Quan Phó.
Thượng Quan Phó lập tức hoảng sợ, không ngờ tên khốn kiếp Lý Trọng này nói ra tay là ra tay.
"Ông tạm thời dừng tay đã. Cho dù tôi không đồng ý với yêu cầu ông đưa ra nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục thương lượng!"
Thượng Quan Phó vừa đánh trả vừa tức giận nói.
Chẳng lẽ là lọ thuốc mà lão ta mới uống?
Thượng Quan Phó thầm suy đoán.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Trọng không trả lời Thượng Quan Phó, bởi vì mắt Lý Trọng lúc này đã hoàn toàn đỏ như máu, khí thế võ đạo trên người cũng tăng vọt, điên cuồng tấn công Thượng Quan Phó chẳng khác nào một con thú hoang mất kiểm soát.
Mặc dù Thượng Quan Phó là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng Lý Trọng cũng gần đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, còn có Đại Đạo Thiên Diễn Kinh có thể tăng cường thực lực. Sau khi Lý Trọng uống liều thuốc Siêu Phàm, thực lực có dấu hiệu mơ hồ áp chế lão ta. Nhưng bây giờ Lý Trọng hoàn toàn mất khống chế, thực lực lập tức tăng vọt và vượt qua lão ta.
"Ầm!" Thượng Quan Phó không kịp tránh nên trúng một đòn của Lý Trọng. Một tiếng động lớn vang lên, lão ta giống như quả bóng cao su bị đánh bay ngược ra ngoài.
Dương Thanh chấn động khi thấy Lý Trọng mạnh mẽ như vậy. Bây giờ thực lực của Lý Trọng đã gần bằng với người bảo vệ Hoàng tộc?
"Dương Thanh, cậu có biết rốt cuộc Lý Trọng xảy ra chuyện gì không?"
Thượng Quan Phó đột nhiên nhìn về phía Dương Thanh hỏi với vẻ mặt dữ tợn.
Dương Thanh giả vờ hoảng sợ, lắc đầu: "Tôi cũng không biết nhưng cảm giác được ông ta dường như đã mất khả năng khống chế bản thân, bây giờ hoàn toàn điên rồi”.
Anh sẽ không nói thật với Thượng Quan Phó. Nếu anh nói cho lão ta biết Lý Trọng bây giờ dùng liều thuốc Siêu Phàm đã mất khống chế, hoặc hoàn toàn mất khống chế hoặc sẽ tỉnh táo lại, Thượng Quan Phó chắc chắn sẽ nghĩ cách chu toàn chứ không phải tiếp tục đấu với Lý Trọng.
Thượng Quan Phó nghe Dương Thanh nói vậy cũng không nghi ngờ gì, bởi vì lão ta cũng có cảm giác như vậy, chỉ không biết ứng phó thế nào.
Đúng lúc này, Lý Trọng lại lao về phía Thượng Quan Phó. Thượng Quan Phó kinh ngạc di chuyển chân, thân hình lập tức biến mất.
"Ầm!"
Mà trong chớp mắt khi Thượng Quan Phó vừa rời khỏi chỗ ban đầu, Lý Trọng lại đánh ra một đòn mạnh mẽ vào cây cổ thụ che trời.
Chỉ thấy vị trí trên cây cổ thụ rắn chắc kia bị Lý Trọng đánh trúng một đòn lập tức biến thành bột mịn, cây cổ thụ đổ xuống đất.
Thượng Quan Phó sợ hãi, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn Lý Trọng trong trạng thái hoàn toàn phát điên. Lão ta với thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh lại không thể đánh trả Lý Trọng.
Mà lão ta đại khái đã đoán được sức chiến đấu của Lý Trọng bây giờ có lẽ là Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong nhưng còn chưa tới Siêu Phàm Thất Cảnh.
Bản thân Thượng Quan Phó lại chỉ là Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ kém Lý Trọng ít nhất ba cảnh giới nhỏ, rõ ràng không có khả năng giết được Lý Trọng.
Nhìn Lý Trọng đang điên cuồng, Thượng Quan Phó chợt thu lại khí thế võ đạo trên người. Lý Trọng nhất thời giống như con ruồi không đầu mất đi mục tiêu, tàn sát bừa bãi khắp nơi. Dương Thanh khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao Thượng Quan Phó đột nhiên ngừng tấn công. Chẳng lẽ lão ta biết tác dụng phụ của liều thuốc Siêu Phàm?
Quả nhiên, sau khi Thượng Quan Phó thu lại khí thế võ đạo trên người, Lý Trọng không tấn công lão ta nữa.
Vì vậy, anh nói: "Tiền bối Thượng Quan, tôi chợt nhớ ra một việc, có một nhà khoa học điên tên là Black Doctor nắm trong tay rất nhiều công nghệ cao có liên quan tới cao thủ võ đạo”.
"Hả?"
Thượng Quan Phó chợt nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: "Không phải vừa rồi cậu còn nói không biết à?"
Dương Thanh vội nói: "Vừa rồi tôi không biết thật, bây giờ chợt nhớ tới Black Doctor này, lại nhìn dáng vẻ của Lý Trọng bây giờ mới đoán thuốc mà ông ta uống trước đó rất có thể liên quan tới Black doctor này”.
Cho dù Thượng Quan Phó vô cùng bất mãn với lời giải thích của Dương Thanh nhưng vẫn muốn biết tình hình hiện nay của Lý Trọng, vì vậy lạnh lùng nói: "Cậu tốt nhất nên nói hết những gì biết được với tôi, có lẽ tôi vui vẻ còn có thể cho cậu một con đường sống”.
Trong lời nói của Thượng Quan Phó đầy vẻ uy hiếp.
Dương Thanh rất muốn giết Thượng Quan Phó nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hoảng sợ, vội nói: "Tôi nói ngay đây. Nếu trạng thái của Lý Trọng bây giờ thật sự là do dùng thuốc Black Doctor nghiên cứu ra, vậy ông ta đã rơi vào trạng thái mất khống chế sau khi uống thuốc”.
"Hễ là người dùng thuốc của Black Doctor, thực lực sẽ lập tức tăng lên. Bởi vì cơ thể không có cách nào chịu được thực lực tăng mạnh trong thời gian ngắn cho nên bản thân sẽ mất khống chế nhưng trạng thái này sẽ không diễn ra quá lâu. Chờ tới khi Lý Trọng tỉnh táo lại có thể hoàn toàn khống chế thực lực được thuốc tăng lên”.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Thượng Quan Phó trở nên nghiêm trọng.
Trong chớp mắt ngắn ngủi đó, khí thế võ đạo trên người Thượng Quan Phó vốn không bằng Lý Trọng lại lập tức vượt qua lão ta.
Lý Trọng lại cảm nhận được khí thế võ đạo lập tức phong tỏa Thượng Quan Phó, chân thoáng động đã hóa thành bóng mờ xông về phía Thượng Quan Phó.