Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1521-1524
Câu nói muốn đánh cược của Lý Trọng khiến Lý Giang Hùng sững sờ.
"Bố, nếu là một tiếng trước có lẽ con sẽ muốn đánh cược, nhưng bây giờ con không muốn đánh cược nữa. Bởi vì có vô số dấu hiệu cho thấy Dương Thanh lúc này không hề bị phế võ công".
"Dù cậu ta có bị thương nặng đi nữa nhưng nếu chúng ta có thể giết được cậu ta thì không sao, lỡ như giết không được thì sao? Một khi cậu ta sống sót rời đi, đợi đến khi cậu ta khôi phục trở lại đỉnh cao thì đó chính là ngày tàn của nhà họ Lý chúng ta".
"Hơn nữa, nếu Dương Thanh đã dám dùng hai người bạn của cậu ta để thử nhà họ Lý thì chắc chắn cậu ta đã có cách đối phó chúng ta, vì thế con không tán thành việc ra tay với cậu ta".
Lý Giang Hùng vội vàng nói ra phân tích của mình.
Lý Trọng không nói gì chỉ đi qua đi lại trong phòng, trên mặt ngập tràn sầu lo.
Giống như phân tích của Lý Giang Hùng, trừ khi nhà họ Lý giết được Dương Thanh, bằng không chính là ngày tàn của nhà họ Lý.
Mấu chốt là lúc này Lý Trọng cũng không xác định được liệu có phải Dương Thanh đang thử nhà họ Lý hay không? Nếu không, vậy chỉ có thể chứng tỏ Dương Thanh đúng là đang cùng đường, sợ liên lụy bạn bè nên mới bảo Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển rời đi.
Nhưng nếu Dương Thanh đang thử nhà họ Lý thì chỉ cần nhà họ Lý ra tay với anh, chắc chắc anh sẽ tiêu diệt bọn họ.
Một cao thủ có sức chiến đấu của Siêu Phàm Lục Cảnh muốn giết nhà họ Lý dễ như trở bàn tay.
Trong lúc Lý Trọng còn đang suy nghĩ có nên ra tay với Dương Thanh không thì một người làm chạy vào: "Ông tổ, ông chủ, Thượng Quan Tử Khiêm của Hoàng tộc họ Thượng Quan đến rồi".
"Ồ? Sao cậu ta lại đến đây?"
Lý Trọng nhíu mày nhìn Lý Giang Hùng nói: "Con đi tiếp cậu ta đi, xem thử cậu ta muốn gì?"
"Vâng, thưa bố!", Lý Giang Hùng nói xong liền theo người làm ra ngoài tiếp khách.
Chẳng mấy chốc Lý Giang Hùng đã nhìn thấy Thượng Quan Tử Khiêm trong phòng khách.
Lý Giang Hùng cười nói: "Tam hoàng tử đến nhà họ Lý đúng là rồng đến nhà tôm. Hoan nghênh, hoan nghênh!"
Thượng Quan Tử Khiêm khẽ gật đầu sau đó nói với Lý Giang Hùng: "Ông chủ Lý, tôi đến tìm ông là vì có một chuyện muốn bàn bạc với ông".
Lý Giang Hùng cười nói: "Ha ha, Tam hoàng tử khách sáo quá, có chuyện gì xin cứ dặn dò là được".
Thượng Quan Tử Khiêm nói: "Phụ hoàng tôi bảo tôi tới tìm ông để bàn bạc việc liên hôn, không biết ông chủ Lý có ý kiến gì không?"
Nghe Thượng Quan Tử Khiêm nói vậy, Lý Giang Hùng nhất thời cả kinh. Nếu bàn việc liên hôn thì cũng nên do nhà họ Lý tìm Hoàng tộc họ Thượng Quan bàn bạc mới phải. Thế mà bây giờ Hoàng tử của Hoàng tộc Thượng Quan lại đích thân đến tìm lão ta bàn bạc việc liên hôn này
Lý Giang Hùng hỏi: "Không biết vị công chúa nào của Hoàng tộc Thượng Quan bằng lòng gả vào nhà họ Lý?"
Thượng Quan Tử Khiêm nói: "Con gái của tôi, Thượng Quan Nhu!"
Nghe được cái tên Thượng Quan Nhu này, Lý Giang Hùng hít sâu một hơi. Ở Hoàng thành Thượng Quan có ai mà không biết, Thượng QuanNhu đã được Thượng Quan Hoàng xác lập làm người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo từ lâu rồi.
Trước khi Thượng Quan Hoàng thoái vị, trừ khi tài năng và võ thuật của ba vị Hoàng tử kia vượt qua Thượng Quan Nhu, nếu không bọn họ sẽ không cướp được Hoàng vị từ tay Thượng Quan Nhu.
Giờ đây Hoàng tộc Thượng Quan lại muốn gả người thừa kế Hoàng tộc đời tiếp theo cho nhà họ Lý, đây đúng là việc vui lớn đối với nhà họ Lý.
Dù sau khi Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý sẽ không có cách nào thừa kế Hoàng vị nữa nhưng uy danh của Thượng Quan Nhu vẫn còn, cô ta vẫn là một nhân vật vô cùng có quyền lực ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Nếu nhà họ Lý có thể có được đứa con dâu tài năng và võ thuật xuất chúng như Thượng Quan Nhu, thì đúng là may mắn của nhà họ Lý.
"Theo tôi được biết, cô Thượng Quan Nhu đã được Thượng Quan Hoàng xác lập là người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo. Trong tình huống này mà bảo Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý, liệu có phải không thích hợp lắm không?"
Tuy Lý Giang Hùng rất muốn Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý nhưng Hoàng tộc Thượng Quan sẽ không dễ dàng gả người thừa kế vào nhà họ Lý như vậy.
Thượng Quan Tử Khiêm nhíu mày: "Sao thế? Có phải ông chủ Lý thấy con gái của tôi không xứng với lớp trẻ nhà họ Lý không?"
Lý Giang Hùng vội vàng nói: "Sao có thể có chuyện đó? Nếu cô Thượng Quan Nhu có thể gả sang nhà họ Lý, tôi mừng còn không kịp nói gì đến việc khinh thường cô ấy?"
"Không có là được rồi!"
Thượng Quan Tử Khiêm lạnh nhạt nói: "Bây giờ ông tổ nhà họ Lý đã xuất thế, tu vi võ thuật càng kinh người. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan có thể liên hôn với nhà họ Lý thì cũng là một việc vui lớn.".
"Tôi thấy Lý Bảo Tuấn của nhà họ Lý không tệ lắm, cũng là một người có tài trong lớp con cháu nhà họ Lý, cho dù cậu ta ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng là người vô cùng xuất sắc".
"Nếu ông chủ Lý bằng lòng thì nhanh đến Hoàng tộc Thượng Quan dạm hỏi, mau chóng để bọn chúng thành hôn".
Nghe xong lời của Thượng Quan Tử Khiêm, Lý Giang Hùng không nghi ngờ gì nữa. Rõ ràng là bởi vì Hoàng tộc Thượng Quan cảm thấy áp lực trước Lý Trọng - cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh nên mới chủ động liên hôn.
"Được được được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi cùng bố tôi thương lượng lại một chút. Sẽ cố gắng nhanh hết sức mang theo lễ vật hậu hĩnh đến Hoàng tộc Thượng Quan dạm hỏi, sau đó sẽ cùng Hoàng Chủ quyết định ngày lành tháng tốt".
Lý Giang Hùng cười hớn hở nói, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý.
Trong lòng Lý Giang Hùng càng ngạc nhiên hơn. Đương nhiên lão ta hiểu rõ Thượng Quan Tử Khiêm là đang nói cho lão ta biết mối quan hệ của Dương Thanh và Hoàng tộc Thượng Quan vô cùng thân mật, cậu ta còn là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa đấy.
Bởi vậy nếu nhà họ Lý ra tay với Dương Thanh thì phải cẩn thận Hoàng tộc Thượng Quan.
Lý Giang Hùng thoáng im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Tam hoàng tử yên tâm, tôi sẽ chuyển nguyên văn lời của cậu cho bố tôi biết".
"Được, vậy tôi đi trước đây. Ông chủ Lý đừng quên mau chóng tới Hoàng tộc Thượng Quan dạm hỏi đấy. Phụ hoàng tôi rất coi trọng và mong đợi cuộc liên hôn lần này".
Thượng Quan Tử Khiêm dứt lời, liền xoay người bước lên chiếc Rolls-Royce, chẳng mấy chốc chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của Lý Giang Hùng.
Lý Giang Hùng nhìn theo hướng xe của Thượng Quan Tử Khiêm rời đi, bỗng rơi vào suy tư.
"Thượng Quan Tử Khiêm đang ám chỉ mình không nên đụng tới Dương Thanh sao?", lão ta bỗng tự lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc lão ta đã đi tới phòng Lý Trọng, kể lại lý do Thượng Quan Tử Khiêm tìm mình, đồng thời nói ra suy đoán của mình cho Lý Trọng nghe.
Vẻ mặt Lý Trọng nhất thời trở nên nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc Thượng Quan Hoàng có ý gì?"
Lúc này ngay cả Lý Trọng cũng không biết được ý đồ của Thượng Quan Hoàng. Đầu tiên là bảo Thượng Quan Tử Khiêm đề xuất việc liên hôn, cuối cùng lại tỏ rõ mối quan hệ thân mật của Dương Thanh và Hoàng tộc họ Thượng Quan cho bọn họ biết.
Thoạt nhìn hai việc này dường như chẳng có liên quan gì nhau, nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng có phần liên quan, bằng không Thượng Quan Hoàng sẽ không sai Thượng Quan Tử Khiêm đến đây nói hai việc này.
"Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần liều lĩnh ra tay với Dương Thanh nữa không?", Lý Giang Hùng hỏi.
Lý Trọng lắc đầu: "Nếu Hoàng tộc Thượng Quan đã ám chỉ rồi mà lúc này chúng ta lại đối phó Dương Thanh, chắc chắn sẽ khiến Hoàng tộc Thượng Quan bất mãn".
"Như vậy chúng ta tạm thời bỏ qua kế hoạch đối phó Dương Thanh. Nếu tu vi của cậu ta đúng là đã bị phế, dù tha cho cậu ta, cậu ta cũng không gây ra được sóng gió gì. Nếu cậu ta vẫn còn võ công, chúng ta lại đụng đến cậu ta thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan đã muốn chúng ta bỏ qua cho Dương Thanh vậy chúng ta hãy tha cho cậu ta đi!"
Nghe vậy trên mặt Lý Giang Hùng thoáng hiện lên vẻ lo lắng: "Bố, bố nói xem liệu có phải Hoàng tộc Thượng Quan đã biết chuyện gì đó không? Bọn họ cũng bắt đầu nghi ngờ việc Dương Thanh bị phế tu vi, cho nên muốn nhân cơ hội này khống chế Dương Thanh, sau đó nghĩ cách moi ra một số bí mật từ trên người Dương Thanh?"
Lý Trọng gật đầu: "Cũng có khả năng này, nhưng con người Thượng Quan Hoàng rất không đơn giản, đừng xem bình thường cậu ta rất hiền hòa, nhưng lòng dạ sâu như biển, người bình thường hoàn toàn không biết, rốt cuộc cậu ta suy nghĩ gì".
"Dù thế nào nhà họ Lý tạm thời vẫn chưa thích hợp đối nghịch với Hoàng tộc Thượng Quan, nếu bọn họ muốn liên hôn vậy chúng ta cứ làm theo ý bọn họ là được".
"Con hãy chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh ba ngày sau dẫn theo Lý Bảo Tuấn đích thân đi tới Hoàng tộc Thượng Quan một chuyến để bàn bạc việc dạm hỏi, thuận tiện quyết định ngày lành tháng tốt để làm lễ luôn".
Lý Giang Hùng vội gật đầu: "Vâng, thưa bố!"
Cùng lúc đó, trong biệt viện của Thượng Quan Hoàng ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
"Hoàng Chủ, sao cháu đột nhiên muốn gả Thượng Quan Nhu cho nhà họ Lý?"
Một ông lão mặc đồ trơn bước ra từ bên cạnh vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Thượng Quan Hoàng mỉm cười nhìn ông lão mặc đồ trơn kia nói: "Sao thế? Ngay cả chú cũng không hiểu được suy nghĩ của cháu sao?"
Ông lão mặc đồ trơn kia là chú của Thượng Quan Hoàng, tên là Thượng Quan Phó, là cao thủ cùng thời với Lý Trọng.
Mà ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, rất ít người biết được sự tồn tại của Thượng Quan Phó.
"Ha ha!"
Thượng Quan Phó mỉm cười sau đó nói: "Tuy chú không hiểu rõ suy nghĩ của cháu nhưng chú biết cháu làm như vậy hẳn là có mục đích riêng".
Thượng Quan Hoàng mỉm cười: "Cháu nhắc chú một điều, để cho Thượng Quan Nhu gả đến nhà họ Lý là vì liên quan đến Dương Thanh".
"Ồ?"
Thượng Quan Phó hơi bất ngờ. Tuy lão ta cũng nghĩ rất có thể hai việc này có liên quan với nhau nhưng vẫn không thể hiểu rõ. Lúc này sự nhắc nhở của Thượng Quan Hoàng đã chứng thực hai việc này thật sự có liên quan với nhau.
Im lặng trong chốc lát Thượng Quan Phó bỗng nhiên hiểu ra nói: "Không hổ là một đời Hoàng Chủ mới do chú lựa chọn, quả nhiên rất thông minh sáng suốt".
Thượng Quan Hoàng cười nói: "Xem ra, chú đã biết ý đồ của cháu rồi".
Thượng Quan Phó gật đầu nói: "Hiện nay có lời đồn võ công của Dương Thanh đã bị phế bỏ toàn bộ nhưng dù sao cũng là lời đồn. Nếu lời đồn là thật, vậy với sự mạnh mẽ của nhà họ Lý bây giờ, dù Nhu Nhu gả đến đó thì đối với Hoàng tộc Thượng Quan cũng chỉ tổn thất một người thừa kế xuất sắc mà thôi".
"Tuy Nhu Nhu rất xuất sắc nhưng dù sao vẫn là con gái, cháu có thể xác lập Thượng Quan Tử Khiêm - bố của Nhu Nhu làm người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo. Cứ như vậy, mối quan hệ giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý sẽ gần gũi hơn. Bởi vì có mối quan hệ của Nhu Nhu nên nhà họ Lý nhất định sẽ trợ giúp Thượng Quan Tử Khiêm".
Thượng Quan Hoàng gật đầu cười: "Nếu chú đoán ra được điều này hẳn là đoán được thêm điều khác nữa, đúng không?"
Thượng Quan Phó tiếp tục nói: "Những gì chú vừa nói chỉ khi nào võ công của Dương Thanh bị phế bỏ hoàn toàn. Nhưng nếu võ công của Dương Thanh không bị phế bỏ thì cậu ấy chỉ là đang thử nhà họ Lý, mà từ lúc nhà họ Lý bắt đầu nghi ngờ Dương Thanh thì bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi".
"Nếu vậy tất nhiên Dương Thanh sẽ đối nghịch với nhà họ Lý, hơn nữa cháu cũng biết Dương Thanh là người rất trọng tình nghĩa, nếu để cậu ấy biết Nhu Nhu vì cứu mình nên mới bị gả tới nhà họ Lý, với tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này".
"Không chỉ vậy, Dương Thanh còn sẽ ra tay với nhà họ Lý, mà cháu cũng có thể mượn cơ hội này tiêu diệt sạch nhà họ Lý một lần luôn!"
"Thế nên gả Nhu Nhu đến nhà họ Lý quả thật là một kế hoạch có lợi cho Hoàng tộc Thượng Quan, mặc kệ võ công của Dương Thanh có bị phế bỏ hay không, kết quả cuối cùng chỉ có một đó chính là Hoàng tộc Thượng Quan sẽ càng ngày càng thịnh vượng".
Nghe Thượng Quan Phó nói xong, Thượng Quan Hoàng mỉm cười: "Không hổ là chú của cháu, mọi kế hoạch của cháu đều không thoát khỏi tầm mắt của chú".
Nói xong hai mắt Thượng Quan Hoàng sáng rực nhìn chằm chằm Thượng Quan Phó hỏi: "Chú, chú có thể nói cho cháu biết bây giờ cảnh giới võ thuật của chú đã đạt tới trình độ nào không?"
Thượng Quan Phó chỉ mỉm cười nói: "Cháu chỉ cần biết rõ, Hoàng thành Thượng Quan vẫn là thiên hạ của Hoàng tộc Thượng Quan, chỉ một nhà họ Lý chẳng đáng quan tâm".
Lời nói này cực kỳ ngông cuồng, nhưng lại khiến trong lòng Thượng Quan Hoàng kích động tột độ. Lão ta cũng biết Thượng Quan Phó rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức không xem nhà họ Lý ra gì. Điều đó có nghĩa là thực lực hiện giờ của Thượng Quan Phó vượt xa Lý Trọng.
Nghĩ đến tất cả kế hoạch của mình Thượng Quan Hoàng lắc đầu cười gượng: "Dù cháu không làm tất cả những việc này thì nhà họ Lý cũng không làm gì được Hoàng tộc Thượng Quan!"
Lý Trọng nói: "Con nói với Dương Thanh thế này, không biết Thượng Quan Hoàng nghe ai nói võ công của cậu ta đã bị phế bỏ toàn bộ, cho nên sai người đến nhà họ Lý đòi người, bảo cậu ta đi đến Hoàng tộc Thượng Quan chào hỏi ngay lập tức".
Lý Giang Hùng lập tức sáng mắt. Rõ ràng Thượng Quan Tử Khiêm nói Thượng Quan Hoàng tỏ ý Dương Thanh là bạn của Hoàng tộc Thượng Quan, nhưng nếu nói với Dương Thanh nguyên văn lời nói của Lý Trọng thì nhất định sẽ khơi dậy thái độ thù địch của Dương Thanh đối với Hoàng tộc Thượng Quan.
Lúc này, Dương Thanh đang ngồi xếp bằng đang kiên trì tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh trong biệt thự của mình.
So với lúc trước cũng không có bất kỳ tiến bộ nào, anh vẫn chỉ có thể duy trì phép hô hấp tầng thứ nhất năm sáu giây, may mà dựa vào vô số lần tích lũy năm sáu giây này mà vết thương trong cơ thể anh đã được cải thiện rõ ràng.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng, Lý Giang Hùng thận trọng bước vào, có vẻ sợ hãi nhìn Dương Thanh đang ngồi xếp bằng nói: "Cậu Thanh, không biết Thượng Quan Hoàng từ đâu biết được võ công của cậu đã bị phế hết nên cố ý sai người tới tìm cậu, nói cậu hãy tới Hoàng tộc Thượng Quan chào hỏi ngay lập tức, nếu tới muộn tự gánh hậu quả!"
Nghe Lý Giang Hùng nói thế, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.
Lý Giang Hùng đón nhận ánh mắt của Dương Thanh, bất chợt run cả người, vội vã cúi đầu xuống.
Dương Thanh hỏi: "Ông chắc chắn là Thượng Quan Hoàng đã truyền lời như vậy đến cho tôi?"
Lúc này, sắc mặt anh lạnh nhạt xa cách, toàn thân tản ra một khí thế uy nghiêm cực kì, khiến tim lão ta run lên, không dám ngẩng đầu, nói cũng không dám dõng dạc: "Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nói thế, tôi chỉ truyền đạt lại nguyên văn mà thôi".
"Hừ!"
Dương Thanh cười lạnh: "Nếu đã thế, tôi cũng muốn đi gặp Thượng Quan Hoàng một lần, xem xem rốt cuộc ý ông ta có phải như vậy không".
Dứt lời, anh đứng phắt dậy, cất bước đi thẳng ra cửa. Tới cửa, Dương Thanh bỗng dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Đợi bạn tôi tỉnh lại thì đưa cô ấy về Yến Đô".
"Vâng!", Lý Giang Hùng vội vã thưa.
Ngoài cửa đã có một chiếc Roll's Royce đang chờ, hẳn là xe của nhà họ Lý chuẩn bị để đưa Dương Thanh tới Hoàng tộc Thượng Quan.
Xe lao đi vun vút, Dương Thanh lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, đầu óc điên cuồng suy tính.
Dưới tình huống thế này, Thượng Quan Hoàng lại đột nhiên muốn gặp mình, Dương Thanh cảm thấy có gì đó bất thường, anh thử một câu, Lý Giang Hùng đã lộ rõ vẻ khẩn trương, không rõ là vì sợ anh hay vì đang lừa anh nên mới khẩn trương như thế.
Nhưng anh thì càng nghiêng về khả năng lão ta đang lừa anh, nếu Thượng Quan Hoàng muốn để nhà họ Lý thả anh ra thì chắc chắn sẽ không dùng loại giọng điệu ra lệnh, bảo anh đi gặp Thượng Quan Hoàng như vậy.
Hơn nữa, hiện nhà họ Lý tạm thời chưa chắc chắn tu vi võ thuật của anh đã khôi phục hay chưa, nếu quả thật đã xác định được, bọn họ đã sớm ra tay với anh rồi.
Nếu nhà họ Lý không dám động đến anh trước khi làm rõ tình hình thì hẳn Hoàng tộc Thượng Quan cũng sẽ như vậy.
Xe vẫn lao nhanh. Chừng nửa giờ sau, xe chậm rãi lái vào trước cửa Hoàng phủ họ Thượng Quan mới dừng hẳn lại.
"Thưa cậu Thanh, đã tới Hoàng phủ họ Thượng Quan, xe chúng tôi không vào được, đành phiền chính cậu tự đi vào thôi ạ", Lý Giang Hùng thận trọng dè dặt nói.
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lý Giang Hùng một cái, lặp lại lần nữa: "Nhớ lấy lời tôi, đợi khi Ngải Lâm tỉnh lại thì đưa chị ấy về Yến Đô ngay".
"Vâng, thưa cậu!", Lý Giang Hùng vội đáp.
Bấy giờ, Dương Thanh mới xuống xe, cất bước đi vào trong Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thực ra anh cũng có thể đưa Ngải Lâm tới Hoàng tộc Thượng Quan, chỉ có điều, hiện tại anh còn chưa khôi phục tu vi, chuyến đi tới Hoàng tộc Thượng Quan lần này lành dữ thế nào, anh không dám bảo đảm, anh cũng không muốn vừa mới thoát khỏi một chốn nguy hiểm như nhà họ Lý lại rơi vào một nơi còn nguy hiểm hơn.
"Cậu Thanh, nhà họ Lý để cậu rời khỏi đó?"
Đúng lúc này, Thượng Quan Nhu bỗng đi tới, nhìn thấy Dương Thanh, cô ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Thấy Thượng Quan Nhu kinh ngạc như vậy, Dương Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cười cười, nói với cô ta: "Người nhà họ Lý nói là Thượng Quan Hoàng muốn tôi ngay lập tức tới đây gặp, cho nên đưa tôi tới".
Nghe vậy, Thượng Quan Nhu nhíu mày: "Nhà họ Lý đang muốn cố tình ly gián đây mà!"
Thấy Thượng Quan Nhu tức giận, Dương Thanh gần như đã chắc chắn, những lời kia đích xác là nhà họ Lý cố tình nói ra.
Dương Thanh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Quan Nhu thoáng do dự, sau đó mới cất lời: "Ông nội tôi đã đồng ý phái người tới nhà họ Lý đón cậu về đây, nhưng không hề ra lệnh bảo cậu phải ngay lập tức tới gặp mặt, lúc đó tôi cũng có mặt ở trong cung điện, tôi có thể bảo đảm, ông nội tôi tuyệt đối không nói như thế".
Nghe Thượng Quan Nhu nói xong, Dương Thanh liền biết cô ta không hề nói dối.
"Nhà họ Lý này giỏi thật, ngay cả tôi mà cũng dám lừa gạt!", Dương Thanh trầm mặt, nói.
Dương Thanh quen biết Thượng Quan Nhu cũng khá sớm, cô gái này là người thế nào, anh biết rất rõ. Đây là một cô gái trọng tình trọng nghĩa, tuy làm việc gì cũng đặt gia tộc lên trên hết nhưng có một điểm khác với những con cháu nhà giàu, đó là cô ta không lừa gạt ai.
"Cậu Thanh, tôi nghe nói, lúc ở Hoàng thành Diệp, cậu từng bị trọng thương, còn hôn mê ba ngày ba đêm, nay vừa mới tỉnh lại?"
Thượng Quan Nhu bỗng lo âu nói: "Hơn nữa, tôi còn nghe nói, tu vi võ thuật của cậu đã hoàn toàn mất hết, mấy tin này đều do nhà họ Lý truyền ra".
Dương Thanh cười cười, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi: "Chị cũng cho là vậy à?"
Thượng Quan Nhu lắc đầu: "Tôi nghĩ tin này là giả, dù võ thuật của cậu đã thực sự mất hết thì chắc chắn cũng chỉ là tạm thời thôi, với thiên phú võ thuật của cậu, sớm muộn cũng có ngày khôi phục lại tu vi thời kì đỉnh cao, điểm chủ yếu nhất là, tôi rất có lòng tin với cậu".
Thấy sắc mặt Thượng Quan Nhu nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút giả dối như thế, Dương Thanh cười cười vẻ chua chát, lắc đầu: "Chị quá coi trọng tôi rồi, hiện giờ tôi đúng là một kẻ bỏ đi không có lấy một chút võ thuật".
"Cái gì?"
Thượng Quan Nhu lập tức kinh sợ: "Sao có thể như thế được? Ngay cả Lý Trọng, ông tổ của nhà họ Lý còn không phải là đối thủ của cậu, vậy thì kẻ nào lại có năng lực phế bỏ võ thuật của cậu?"
"Đó là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp, thực lực của lão ta rất mạnh, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của lão ta, lần này đúng là tôi đã quá khinh địch, chưa biết rõ thực lực chân thật của kẻ địch đã dám chạy tới khiêu khích, hậu quả này đều do chính tôi tự chuốc lấy".
Dương Thanh không giấu giếm, cực kì bình thản nói ra toàn bộ sự việc.
"Nhưng có thể chắc chắn một chuyện là, một khi cậu mất đi giá trị của mình thì cũng sẽ mất đi người bạn Hoàng tộc Thượng Quan này, thậm chí Hoàng tộc Thượng Quan còn có khả năng giam lỏng cậu để tìm kiếm những bí mật của cậu nữa".
Nghe Thượng Quan Nhu nói thế, Dương Thanh thoáng kinh ngạc, anh thật không ngờ cô ta lại dám nói cho anh biết những chuyện này.
Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Vì sao chị lại nói cho tôi biết những chuyện này?"
Thượng Quan Nhu cười chua chát, lắc đầu: "Trước đó tôi đã chủ trương để Hoàng tộc Thượng Quan đứng ra đưa cậu ra khỏi nhà họ Lý, tôi không hi vọng chỉ vì tôi, cuối cùng lại hại một thiên kiêu võ thuật như cậu".
"Quan trọng nhất là, tôi tin cậu! Dù võ thuật của cậu đã mất hết nhưng đây nhất định chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, cậu sẽ lại quay trở về đỉnh cao võ thuật".
Nhìn Thượng Quan Nhu nghiêm túc nói vậy, không biết vì sao, Dương Thanh lại thấy lòng ấm áp hẳn.
Anh có thể nhận ra, Thượng Quan Nhu thật lòng không muốn mình gặp chuyện không may trong Hoàng tộc họ Thượng Quan, đương nhiên, trừ trường hợp cô ta là loại người có diễn xuất cực kì cao siêu.
Dương Thanh nói: "Cảm ơn chị!"
Thượng Quan Nhu lắc đầu vẻ cay đắng: "Sau này, chỉ e dù có muốn giúp cậu thì tôi cũng không giúp được gì nữa".
Dương Thanh thắc mắc: "Chị nói vậy là có ý gì?"
Anh có cảm giác, lời của Thượng Quan Nhu dường như còn có ẩn ý gì khác, sắc mặt cô ta lại lộ vẻ đau xót khó hiểu, dường như đang có tâm sự gì.
"Không có gì!"
Thượng Quan Nhu lắc đầu, nhanh nhẹn nói thêm: "Tôi dẫn cậu đi gặp ông nội tôi nhé!"
Cô ta không muốn nhiều lời, Dương Thanh sẽ không gặng hỏi, cất bước đi theo Thượng Quan Nhu đến gặp Thượng Quan Hoàng.
"Cậu Thanh tới rồi à!"
Thượng Quan Hoàng vừa thấy Dương Thanh bèn tươi cười chào đón.
Bất luận lúc nào, Thượng Quan Hoàng cũng luôn giữ vẻ mặt tươi cười như thế, làm người ta không nhìn ra đang buồn hay vui.
Dương Thanh gật đầu: "Lần này phải cảm ơn Thượng Quan Hoàng, nếu không tôi còn không biết có thể rời khỏi nhà họ Lý hay không".
"Hử?"
Thượng Quan Hoàng sửng sốt: "Cậu Thanh nói vậy là có ý gì?"
Thượng Quan Nhu đứng bên cạnh lập tức nóng ruột, cô ta đã dặn trước Dương Thanh rằng tuyệt đối không nên tiết lộ tin tức tu vi võ thuật của mình đã bị mất sạch, vậy mà giờ đây Dương Thanh lại nói thẳng ra như vậy, chẳng phải đã khẳng định tin đồn kia rồi sao?
Dương Thanh càng thêm kinh ngạc: "Chẳng lẽ Thượng Quan Hoàng Chủ không biết võ thuật của tôi đã mất hết, bị nhà họ Lý giam lỏng ba ngày nay rồi sao?"
Thượng Quan Hoàng đáp: "Tôi không hề biết gì!"
Dứt lời, lão ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Dương Thanh, kêu lên: "Cái gì? Ý cậu nói là tu vi võ thuật của cậu đã mất sạch?"
Dương Thanh gật đầu, lộ vẻ chua xót, nói: "Lần trước tấn công Hoàng tộc họ Diệp, so đấu với người bảo vệ của Hoàng tộc mới biết đối phương mạnh cỡ nào, chỉ trách tôi đã quá tự kiêu, nếu không sẽ không bị hủy hoại trong tay người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp như thế này".
Thượng Quan Hoàng đúng là đã nghe nói đến việc này, chỉ có điều, hôm nay được nghe lại từ chính miệng Dương Thanh càng khiến lão ta khiếp sợ tột cùng.
Thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc mạnh cỡ nào, lão ta biết rất rõ, bất kể lời Dương Thanh là thật hay giả, lão ta có thể chắc chắn một điều, Dương Thanh đúng là đã từng đánh với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp một trận.
Dù nay võ thuật của Dương Thanh thực sự đã mất hết, nhưng anh có thể sống sót dưới tay người bảo vệ Hoàng tộc, điều này quả thật khiến người ta khiếp sợ vô cùng.
Nếu như Dương Thanh không bị mất tu vi võ thuật mà đây chỉ là một chiêu tung hỏa mù đối với người ngoài thì sao?
Vậy chẳng phải là Dương Thanh đã có thể sống sót sau khi đấu với một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hay sao?
Càng nghĩ, Thượng Quan Hoàng càng thêm khiếp sợ.
"Cậu Thanh, võ thuật của cậu đã thực sự mất hết?", Thượng Quan Hoàng hỏi lại lần nữa.
Dương Thanh gật đầu: "Tuyệt đối là thật!"
Thượng Quan Hoàng lập tức trầm mặc, Thượng Quan Nhu đứng cạnh đó bồn chồn lo lắng không thôi, nhưng không biết phải làm thế nào để giúp Dương Thanh.
"Bất kể tu vi võ thuật của cậu Thanh đây còn hay mất, trong lòng tôi, cậu mãi mãi là một người bạn lớn của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi. Sau này, xin cậu cứ yên tâm ở lại Hoàng tộc Thượng Quan này! Tôi sẽ sai người của Hoàng tộc chăm sóc cậu chu đáo".
Thượng Quan Hoàng bỗng nói, sắc mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối, sau đó đột nhiên nhìn sang phía Thượng Quan Nhu, bảo: "Nhu Nhu, cháu đi làm việc của mình trước đi, ông có chuyện muốn nói riêng với cậu Thanh đây".
"Ông nội..."
Thượng Quan Nhu lo âu nhìn Thượng Quan Hoàng, thấy Thượng Quan Hoàng cười cười vẻ hiền hòa, giục: "Đi đi!"
Dương Thanh cũng nhìn sang Thượng Quan Nhu, khẽ gật đầu, bấy giờ cô ta mới quay đầu bước đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng.
Dương Thanh nheo mắt cười cười, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hoàng, hỏi: "Không biết Thượng Quan Hoàng Chủ còn có điều gì muốn sai bảo?"
Thượng Quan Hoàng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh vài giây, sau đó mới cất lời: "Có một việc này, tôi vốn không định nói với cậu, nhưng bây giờ nếu cậu đã mất hết tu vi võ thuật thì tôi có nói với cậu cũng không có gì không ổn".
Dương Thanh nhíu mày: "Không biết Hoàng Chủ có điều gì muốn nói với tôi?"
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng lộ vẻ nặng nề, nói: "Hôm nay, nhà họ Lý phái người tới làm mai, nói là muốn cưới Nhu Nhu nhà tôi về bên đó, ban đầu tôi đã từ chối, nhưng Nhu Nhu lại đồng ý".
Dương Thanh nghi hoặc hỏi: "Hoàng Chủ, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao? Vì sao trông Hoàng Chủ có vẻ buồn bã khó xử như thế? Nói với tôi chuyện này thì có ích gì?"
Thượng Quan Hoàng nhìn Dương Thanh, nói: "Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nhà họ Lý rất ngang ngạnh, tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đồng ý. Cậu cũng biết đó, ông tổ nhà họ Lý là Lý Trọng còn sống, hiện đã là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, người bảo vệ của Hoàng tộc Thượng Quan không chịu ra mặt thì không ai có thể làm gì được nhà họ Lý".
"Nhưng Nhu Nhu lại đã đồng ý rồi, cậu có biết vì sao nhà họ Lý lại thả cho cậu rời khỏi đó không?"
Lòng Dương Thanh bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành, anh hỏi: "Vì sao?"
Thượng Quan Hoàng trầm giọng bảo: "Là bởi Nhu Nhu đã nói, trừ khi nhà họ Lý đồng ý để cậu rời khỏi đó thì mới chịu kết hôn với người nhà họ, chính vì điều này, nhà họ Lý mới thỏa hiệp nhượng bộ, thả cậu ra".
"Cái gì?"
Dương Thanh lập tức giận dữ: "Người nhà họ Lý đê tiện khốn nạn đến thế sao?"
Thượng Quan Hoàng thở dài: "Ai bảo con bé thích cậu chứ?"
Lần này, Dương Thanh lại càng kinh ngạc: "Hoàng Chủ, quan hệ giữa tôi với cô Thượng Quan Nhu hết sức trong sạch, không có bất cứ điều gì bất chính cả. Hơn nữa, tôi đã có vợ con, sao có thể nảy sinh tình cảm với cô ấy được?"
Thượng Quan Hoàng bất đắc dĩ nói: "Người ta thường nói mỹ nữ thích anh hùng, trước đây tôi còn khinh thường những lời như vậy, không ngờ, ngay cả cô cháu gái cưng của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi lại thích một anh hùng đã có gia đình như cậu".
"Hoàng thúc, chuyện vừa rồi, chú đã thấy hết rồi chứ ạ? Chú có thể nhìn ra được, võ thuật của Dương Thanh đã thực sự bị mất sạch hay chưa?"
Thượng Quan Hoàng nhìn về phía lão già áo trắng, hỏi.
Lão già áo trắng chính là Thượng Quan Phó, hoàng thúc của Thượng Quan Hoàng.
Sắc mặt Thượng Quan Phó thoáng lộ vẻ nghiêm nghị, lão ta lắc đầu nói: "Tên nhóc này có rất nhiều điểm cổ quái, rõ ràng không có lấy một chút hơi thở võ thuật nào tiết ra ngoài, nhưng lực huyết mạch của cậu ta lại vô cùng mạnh mẽ, ngay cả chú cũng cảm thấy có áp lực".
Thượng Quan Hoàng lập tức cả kinh: "Ý của chú là, có thể võ thuật của cậu ta đã thực sự bị phế bỏ, nhưng lực huyết mạch lại vô cùng mạnh mẽ?”
"Bố, nếu là một tiếng trước có lẽ con sẽ muốn đánh cược, nhưng bây giờ con không muốn đánh cược nữa. Bởi vì có vô số dấu hiệu cho thấy Dương Thanh lúc này không hề bị phế võ công".
"Dù cậu ta có bị thương nặng đi nữa nhưng nếu chúng ta có thể giết được cậu ta thì không sao, lỡ như giết không được thì sao? Một khi cậu ta sống sót rời đi, đợi đến khi cậu ta khôi phục trở lại đỉnh cao thì đó chính là ngày tàn của nhà họ Lý chúng ta".
"Hơn nữa, nếu Dương Thanh đã dám dùng hai người bạn của cậu ta để thử nhà họ Lý thì chắc chắn cậu ta đã có cách đối phó chúng ta, vì thế con không tán thành việc ra tay với cậu ta".
Lý Giang Hùng vội vàng nói ra phân tích của mình.
Lý Trọng không nói gì chỉ đi qua đi lại trong phòng, trên mặt ngập tràn sầu lo.
Giống như phân tích của Lý Giang Hùng, trừ khi nhà họ Lý giết được Dương Thanh, bằng không chính là ngày tàn của nhà họ Lý.
Mấu chốt là lúc này Lý Trọng cũng không xác định được liệu có phải Dương Thanh đang thử nhà họ Lý hay không? Nếu không, vậy chỉ có thể chứng tỏ Dương Thanh đúng là đang cùng đường, sợ liên lụy bạn bè nên mới bảo Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển rời đi.
Nhưng nếu Dương Thanh đang thử nhà họ Lý thì chỉ cần nhà họ Lý ra tay với anh, chắc chắc anh sẽ tiêu diệt bọn họ.
Một cao thủ có sức chiến đấu của Siêu Phàm Lục Cảnh muốn giết nhà họ Lý dễ như trở bàn tay.
Trong lúc Lý Trọng còn đang suy nghĩ có nên ra tay với Dương Thanh không thì một người làm chạy vào: "Ông tổ, ông chủ, Thượng Quan Tử Khiêm của Hoàng tộc họ Thượng Quan đến rồi".
"Ồ? Sao cậu ta lại đến đây?"
Lý Trọng nhíu mày nhìn Lý Giang Hùng nói: "Con đi tiếp cậu ta đi, xem thử cậu ta muốn gì?"
"Vâng, thưa bố!", Lý Giang Hùng nói xong liền theo người làm ra ngoài tiếp khách.
Chẳng mấy chốc Lý Giang Hùng đã nhìn thấy Thượng Quan Tử Khiêm trong phòng khách.
Lý Giang Hùng cười nói: "Tam hoàng tử đến nhà họ Lý đúng là rồng đến nhà tôm. Hoan nghênh, hoan nghênh!"
Thượng Quan Tử Khiêm khẽ gật đầu sau đó nói với Lý Giang Hùng: "Ông chủ Lý, tôi đến tìm ông là vì có một chuyện muốn bàn bạc với ông".
Lý Giang Hùng cười nói: "Ha ha, Tam hoàng tử khách sáo quá, có chuyện gì xin cứ dặn dò là được".
Thượng Quan Tử Khiêm nói: "Phụ hoàng tôi bảo tôi tới tìm ông để bàn bạc việc liên hôn, không biết ông chủ Lý có ý kiến gì không?"
Nghe Thượng Quan Tử Khiêm nói vậy, Lý Giang Hùng nhất thời cả kinh. Nếu bàn việc liên hôn thì cũng nên do nhà họ Lý tìm Hoàng tộc họ Thượng Quan bàn bạc mới phải. Thế mà bây giờ Hoàng tử của Hoàng tộc Thượng Quan lại đích thân đến tìm lão ta bàn bạc việc liên hôn này
Lý Giang Hùng hỏi: "Không biết vị công chúa nào của Hoàng tộc Thượng Quan bằng lòng gả vào nhà họ Lý?"
Thượng Quan Tử Khiêm nói: "Con gái của tôi, Thượng Quan Nhu!"
Nghe được cái tên Thượng Quan Nhu này, Lý Giang Hùng hít sâu một hơi. Ở Hoàng thành Thượng Quan có ai mà không biết, Thượng QuanNhu đã được Thượng Quan Hoàng xác lập làm người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo từ lâu rồi.
Trước khi Thượng Quan Hoàng thoái vị, trừ khi tài năng và võ thuật của ba vị Hoàng tử kia vượt qua Thượng Quan Nhu, nếu không bọn họ sẽ không cướp được Hoàng vị từ tay Thượng Quan Nhu.
Giờ đây Hoàng tộc Thượng Quan lại muốn gả người thừa kế Hoàng tộc đời tiếp theo cho nhà họ Lý, đây đúng là việc vui lớn đối với nhà họ Lý.
Dù sau khi Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý sẽ không có cách nào thừa kế Hoàng vị nữa nhưng uy danh của Thượng Quan Nhu vẫn còn, cô ta vẫn là một nhân vật vô cùng có quyền lực ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Nếu nhà họ Lý có thể có được đứa con dâu tài năng và võ thuật xuất chúng như Thượng Quan Nhu, thì đúng là may mắn của nhà họ Lý.
"Theo tôi được biết, cô Thượng Quan Nhu đã được Thượng Quan Hoàng xác lập là người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo. Trong tình huống này mà bảo Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý, liệu có phải không thích hợp lắm không?"
Tuy Lý Giang Hùng rất muốn Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý nhưng Hoàng tộc Thượng Quan sẽ không dễ dàng gả người thừa kế vào nhà họ Lý như vậy.
Thượng Quan Tử Khiêm nhíu mày: "Sao thế? Có phải ông chủ Lý thấy con gái của tôi không xứng với lớp trẻ nhà họ Lý không?"
Lý Giang Hùng vội vàng nói: "Sao có thể có chuyện đó? Nếu cô Thượng Quan Nhu có thể gả sang nhà họ Lý, tôi mừng còn không kịp nói gì đến việc khinh thường cô ấy?"
"Không có là được rồi!"
Thượng Quan Tử Khiêm lạnh nhạt nói: "Bây giờ ông tổ nhà họ Lý đã xuất thế, tu vi võ thuật càng kinh người. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan có thể liên hôn với nhà họ Lý thì cũng là một việc vui lớn.".
"Tôi thấy Lý Bảo Tuấn của nhà họ Lý không tệ lắm, cũng là một người có tài trong lớp con cháu nhà họ Lý, cho dù cậu ta ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, cũng là người vô cùng xuất sắc".
"Nếu ông chủ Lý bằng lòng thì nhanh đến Hoàng tộc Thượng Quan dạm hỏi, mau chóng để bọn chúng thành hôn".
Nghe xong lời của Thượng Quan Tử Khiêm, Lý Giang Hùng không nghi ngờ gì nữa. Rõ ràng là bởi vì Hoàng tộc Thượng Quan cảm thấy áp lực trước Lý Trọng - cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh nên mới chủ động liên hôn.
"Được được được, cứ quyết định như vậy đi. Tôi cùng bố tôi thương lượng lại một chút. Sẽ cố gắng nhanh hết sức mang theo lễ vật hậu hĩnh đến Hoàng tộc Thượng Quan dạm hỏi, sau đó sẽ cùng Hoàng Chủ quyết định ngày lành tháng tốt".
Lý Giang Hùng cười hớn hở nói, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý.
Trong lòng Lý Giang Hùng càng ngạc nhiên hơn. Đương nhiên lão ta hiểu rõ Thượng Quan Tử Khiêm là đang nói cho lão ta biết mối quan hệ của Dương Thanh và Hoàng tộc Thượng Quan vô cùng thân mật, cậu ta còn là bạn của Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa đấy.
Bởi vậy nếu nhà họ Lý ra tay với Dương Thanh thì phải cẩn thận Hoàng tộc Thượng Quan.
Lý Giang Hùng thoáng im lặng một hồi rồi lên tiếng: "Tam hoàng tử yên tâm, tôi sẽ chuyển nguyên văn lời của cậu cho bố tôi biết".
"Được, vậy tôi đi trước đây. Ông chủ Lý đừng quên mau chóng tới Hoàng tộc Thượng Quan dạm hỏi đấy. Phụ hoàng tôi rất coi trọng và mong đợi cuộc liên hôn lần này".
Thượng Quan Tử Khiêm dứt lời, liền xoay người bước lên chiếc Rolls-Royce, chẳng mấy chốc chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của Lý Giang Hùng.
Lý Giang Hùng nhìn theo hướng xe của Thượng Quan Tử Khiêm rời đi, bỗng rơi vào suy tư.
"Thượng Quan Tử Khiêm đang ám chỉ mình không nên đụng tới Dương Thanh sao?", lão ta bỗng tự lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc lão ta đã đi tới phòng Lý Trọng, kể lại lý do Thượng Quan Tử Khiêm tìm mình, đồng thời nói ra suy đoán của mình cho Lý Trọng nghe.
Vẻ mặt Lý Trọng nhất thời trở nên nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc Thượng Quan Hoàng có ý gì?"
Lúc này ngay cả Lý Trọng cũng không biết được ý đồ của Thượng Quan Hoàng. Đầu tiên là bảo Thượng Quan Tử Khiêm đề xuất việc liên hôn, cuối cùng lại tỏ rõ mối quan hệ thân mật của Dương Thanh và Hoàng tộc họ Thượng Quan cho bọn họ biết.
Thoạt nhìn hai việc này dường như chẳng có liên quan gì nhau, nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng có phần liên quan, bằng không Thượng Quan Hoàng sẽ không sai Thượng Quan Tử Khiêm đến đây nói hai việc này.
"Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần liều lĩnh ra tay với Dương Thanh nữa không?", Lý Giang Hùng hỏi.
Lý Trọng lắc đầu: "Nếu Hoàng tộc Thượng Quan đã ám chỉ rồi mà lúc này chúng ta lại đối phó Dương Thanh, chắc chắn sẽ khiến Hoàng tộc Thượng Quan bất mãn".
"Như vậy chúng ta tạm thời bỏ qua kế hoạch đối phó Dương Thanh. Nếu tu vi của cậu ta đúng là đã bị phế, dù tha cho cậu ta, cậu ta cũng không gây ra được sóng gió gì. Nếu cậu ta vẫn còn võ công, chúng ta lại đụng đến cậu ta thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan đã muốn chúng ta bỏ qua cho Dương Thanh vậy chúng ta hãy tha cho cậu ta đi!"
Nghe vậy trên mặt Lý Giang Hùng thoáng hiện lên vẻ lo lắng: "Bố, bố nói xem liệu có phải Hoàng tộc Thượng Quan đã biết chuyện gì đó không? Bọn họ cũng bắt đầu nghi ngờ việc Dương Thanh bị phế tu vi, cho nên muốn nhân cơ hội này khống chế Dương Thanh, sau đó nghĩ cách moi ra một số bí mật từ trên người Dương Thanh?"
Lý Trọng gật đầu: "Cũng có khả năng này, nhưng con người Thượng Quan Hoàng rất không đơn giản, đừng xem bình thường cậu ta rất hiền hòa, nhưng lòng dạ sâu như biển, người bình thường hoàn toàn không biết, rốt cuộc cậu ta suy nghĩ gì".
"Dù thế nào nhà họ Lý tạm thời vẫn chưa thích hợp đối nghịch với Hoàng tộc Thượng Quan, nếu bọn họ muốn liên hôn vậy chúng ta cứ làm theo ý bọn họ là được".
"Con hãy chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh ba ngày sau dẫn theo Lý Bảo Tuấn đích thân đi tới Hoàng tộc Thượng Quan một chuyến để bàn bạc việc dạm hỏi, thuận tiện quyết định ngày lành tháng tốt để làm lễ luôn".
Lý Giang Hùng vội gật đầu: "Vâng, thưa bố!"
Cùng lúc đó, trong biệt viện của Thượng Quan Hoàng ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
"Hoàng Chủ, sao cháu đột nhiên muốn gả Thượng Quan Nhu cho nhà họ Lý?"
Một ông lão mặc đồ trơn bước ra từ bên cạnh vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Thượng Quan Hoàng mỉm cười nhìn ông lão mặc đồ trơn kia nói: "Sao thế? Ngay cả chú cũng không hiểu được suy nghĩ của cháu sao?"
Ông lão mặc đồ trơn kia là chú của Thượng Quan Hoàng, tên là Thượng Quan Phó, là cao thủ cùng thời với Lý Trọng.
Mà ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, rất ít người biết được sự tồn tại của Thượng Quan Phó.
"Ha ha!"
Thượng Quan Phó mỉm cười sau đó nói: "Tuy chú không hiểu rõ suy nghĩ của cháu nhưng chú biết cháu làm như vậy hẳn là có mục đích riêng".
Thượng Quan Hoàng mỉm cười: "Cháu nhắc chú một điều, để cho Thượng Quan Nhu gả đến nhà họ Lý là vì liên quan đến Dương Thanh".
"Ồ?"
Thượng Quan Phó hơi bất ngờ. Tuy lão ta cũng nghĩ rất có thể hai việc này có liên quan với nhau nhưng vẫn không thể hiểu rõ. Lúc này sự nhắc nhở của Thượng Quan Hoàng đã chứng thực hai việc này thật sự có liên quan với nhau.
Im lặng trong chốc lát Thượng Quan Phó bỗng nhiên hiểu ra nói: "Không hổ là một đời Hoàng Chủ mới do chú lựa chọn, quả nhiên rất thông minh sáng suốt".
Thượng Quan Hoàng cười nói: "Xem ra, chú đã biết ý đồ của cháu rồi".
Thượng Quan Phó gật đầu nói: "Hiện nay có lời đồn võ công của Dương Thanh đã bị phế bỏ toàn bộ nhưng dù sao cũng là lời đồn. Nếu lời đồn là thật, vậy với sự mạnh mẽ của nhà họ Lý bây giờ, dù Nhu Nhu gả đến đó thì đối với Hoàng tộc Thượng Quan cũng chỉ tổn thất một người thừa kế xuất sắc mà thôi".
"Tuy Nhu Nhu rất xuất sắc nhưng dù sao vẫn là con gái, cháu có thể xác lập Thượng Quan Tử Khiêm - bố của Nhu Nhu làm người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo. Cứ như vậy, mối quan hệ giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý sẽ gần gũi hơn. Bởi vì có mối quan hệ của Nhu Nhu nên nhà họ Lý nhất định sẽ trợ giúp Thượng Quan Tử Khiêm".
Thượng Quan Hoàng gật đầu cười: "Nếu chú đoán ra được điều này hẳn là đoán được thêm điều khác nữa, đúng không?"
Thượng Quan Phó tiếp tục nói: "Những gì chú vừa nói chỉ khi nào võ công của Dương Thanh bị phế bỏ hoàn toàn. Nhưng nếu võ công của Dương Thanh không bị phế bỏ thì cậu ấy chỉ là đang thử nhà họ Lý, mà từ lúc nhà họ Lý bắt đầu nghi ngờ Dương Thanh thì bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi".
"Nếu vậy tất nhiên Dương Thanh sẽ đối nghịch với nhà họ Lý, hơn nữa cháu cũng biết Dương Thanh là người rất trọng tình nghĩa, nếu để cậu ấy biết Nhu Nhu vì cứu mình nên mới bị gả tới nhà họ Lý, với tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này".
"Không chỉ vậy, Dương Thanh còn sẽ ra tay với nhà họ Lý, mà cháu cũng có thể mượn cơ hội này tiêu diệt sạch nhà họ Lý một lần luôn!"
"Thế nên gả Nhu Nhu đến nhà họ Lý quả thật là một kế hoạch có lợi cho Hoàng tộc Thượng Quan, mặc kệ võ công của Dương Thanh có bị phế bỏ hay không, kết quả cuối cùng chỉ có một đó chính là Hoàng tộc Thượng Quan sẽ càng ngày càng thịnh vượng".
Nghe Thượng Quan Phó nói xong, Thượng Quan Hoàng mỉm cười: "Không hổ là chú của cháu, mọi kế hoạch của cháu đều không thoát khỏi tầm mắt của chú".
Nói xong hai mắt Thượng Quan Hoàng sáng rực nhìn chằm chằm Thượng Quan Phó hỏi: "Chú, chú có thể nói cho cháu biết bây giờ cảnh giới võ thuật của chú đã đạt tới trình độ nào không?"
Thượng Quan Phó chỉ mỉm cười nói: "Cháu chỉ cần biết rõ, Hoàng thành Thượng Quan vẫn là thiên hạ của Hoàng tộc Thượng Quan, chỉ một nhà họ Lý chẳng đáng quan tâm".
Lời nói này cực kỳ ngông cuồng, nhưng lại khiến trong lòng Thượng Quan Hoàng kích động tột độ. Lão ta cũng biết Thượng Quan Phó rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức không xem nhà họ Lý ra gì. Điều đó có nghĩa là thực lực hiện giờ của Thượng Quan Phó vượt xa Lý Trọng.
Nghĩ đến tất cả kế hoạch của mình Thượng Quan Hoàng lắc đầu cười gượng: "Dù cháu không làm tất cả những việc này thì nhà họ Lý cũng không làm gì được Hoàng tộc Thượng Quan!"
Lý Trọng nói: "Con nói với Dương Thanh thế này, không biết Thượng Quan Hoàng nghe ai nói võ công của cậu ta đã bị phế bỏ toàn bộ, cho nên sai người đến nhà họ Lý đòi người, bảo cậu ta đi đến Hoàng tộc Thượng Quan chào hỏi ngay lập tức".
Lý Giang Hùng lập tức sáng mắt. Rõ ràng Thượng Quan Tử Khiêm nói Thượng Quan Hoàng tỏ ý Dương Thanh là bạn của Hoàng tộc Thượng Quan, nhưng nếu nói với Dương Thanh nguyên văn lời nói của Lý Trọng thì nhất định sẽ khơi dậy thái độ thù địch của Dương Thanh đối với Hoàng tộc Thượng Quan.
Lúc này, Dương Thanh đang ngồi xếp bằng đang kiên trì tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh trong biệt thự của mình.
So với lúc trước cũng không có bất kỳ tiến bộ nào, anh vẫn chỉ có thể duy trì phép hô hấp tầng thứ nhất năm sáu giây, may mà dựa vào vô số lần tích lũy năm sáu giây này mà vết thương trong cơ thể anh đã được cải thiện rõ ràng.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng, Lý Giang Hùng thận trọng bước vào, có vẻ sợ hãi nhìn Dương Thanh đang ngồi xếp bằng nói: "Cậu Thanh, không biết Thượng Quan Hoàng từ đâu biết được võ công của cậu đã bị phế hết nên cố ý sai người tới tìm cậu, nói cậu hãy tới Hoàng tộc Thượng Quan chào hỏi ngay lập tức, nếu tới muộn tự gánh hậu quả!"
Nghe Lý Giang Hùng nói thế, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.
Lý Giang Hùng đón nhận ánh mắt của Dương Thanh, bất chợt run cả người, vội vã cúi đầu xuống.
Dương Thanh hỏi: "Ông chắc chắn là Thượng Quan Hoàng đã truyền lời như vậy đến cho tôi?"
Lúc này, sắc mặt anh lạnh nhạt xa cách, toàn thân tản ra một khí thế uy nghiêm cực kì, khiến tim lão ta run lên, không dám ngẩng đầu, nói cũng không dám dõng dạc: "Người của Hoàng tộc họ Thượng Quan nói thế, tôi chỉ truyền đạt lại nguyên văn mà thôi".
"Hừ!"
Dương Thanh cười lạnh: "Nếu đã thế, tôi cũng muốn đi gặp Thượng Quan Hoàng một lần, xem xem rốt cuộc ý ông ta có phải như vậy không".
Dứt lời, anh đứng phắt dậy, cất bước đi thẳng ra cửa. Tới cửa, Dương Thanh bỗng dừng bước, không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Đợi bạn tôi tỉnh lại thì đưa cô ấy về Yến Đô".
"Vâng!", Lý Giang Hùng vội vã thưa.
Ngoài cửa đã có một chiếc Roll's Royce đang chờ, hẳn là xe của nhà họ Lý chuẩn bị để đưa Dương Thanh tới Hoàng tộc Thượng Quan.
Xe lao đi vun vút, Dương Thanh lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, đầu óc điên cuồng suy tính.
Dưới tình huống thế này, Thượng Quan Hoàng lại đột nhiên muốn gặp mình, Dương Thanh cảm thấy có gì đó bất thường, anh thử một câu, Lý Giang Hùng đã lộ rõ vẻ khẩn trương, không rõ là vì sợ anh hay vì đang lừa anh nên mới khẩn trương như thế.
Nhưng anh thì càng nghiêng về khả năng lão ta đang lừa anh, nếu Thượng Quan Hoàng muốn để nhà họ Lý thả anh ra thì chắc chắn sẽ không dùng loại giọng điệu ra lệnh, bảo anh đi gặp Thượng Quan Hoàng như vậy.
Hơn nữa, hiện nhà họ Lý tạm thời chưa chắc chắn tu vi võ thuật của anh đã khôi phục hay chưa, nếu quả thật đã xác định được, bọn họ đã sớm ra tay với anh rồi.
Nếu nhà họ Lý không dám động đến anh trước khi làm rõ tình hình thì hẳn Hoàng tộc Thượng Quan cũng sẽ như vậy.
Xe vẫn lao nhanh. Chừng nửa giờ sau, xe chậm rãi lái vào trước cửa Hoàng phủ họ Thượng Quan mới dừng hẳn lại.
"Thưa cậu Thanh, đã tới Hoàng phủ họ Thượng Quan, xe chúng tôi không vào được, đành phiền chính cậu tự đi vào thôi ạ", Lý Giang Hùng thận trọng dè dặt nói.
Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lý Giang Hùng một cái, lặp lại lần nữa: "Nhớ lấy lời tôi, đợi khi Ngải Lâm tỉnh lại thì đưa chị ấy về Yến Đô ngay".
"Vâng, thưa cậu!", Lý Giang Hùng vội đáp.
Bấy giờ, Dương Thanh mới xuống xe, cất bước đi vào trong Hoàng phủ họ Thượng Quan.
Thực ra anh cũng có thể đưa Ngải Lâm tới Hoàng tộc Thượng Quan, chỉ có điều, hiện tại anh còn chưa khôi phục tu vi, chuyến đi tới Hoàng tộc Thượng Quan lần này lành dữ thế nào, anh không dám bảo đảm, anh cũng không muốn vừa mới thoát khỏi một chốn nguy hiểm như nhà họ Lý lại rơi vào một nơi còn nguy hiểm hơn.
"Cậu Thanh, nhà họ Lý để cậu rời khỏi đó?"
Đúng lúc này, Thượng Quan Nhu bỗng đi tới, nhìn thấy Dương Thanh, cô ta lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Thấy Thượng Quan Nhu kinh ngạc như vậy, Dương Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cười cười, nói với cô ta: "Người nhà họ Lý nói là Thượng Quan Hoàng muốn tôi ngay lập tức tới đây gặp, cho nên đưa tôi tới".
Nghe vậy, Thượng Quan Nhu nhíu mày: "Nhà họ Lý đang muốn cố tình ly gián đây mà!"
Thấy Thượng Quan Nhu tức giận, Dương Thanh gần như đã chắc chắn, những lời kia đích xác là nhà họ Lý cố tình nói ra.
Dương Thanh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thượng Quan Nhu thoáng do dự, sau đó mới cất lời: "Ông nội tôi đã đồng ý phái người tới nhà họ Lý đón cậu về đây, nhưng không hề ra lệnh bảo cậu phải ngay lập tức tới gặp mặt, lúc đó tôi cũng có mặt ở trong cung điện, tôi có thể bảo đảm, ông nội tôi tuyệt đối không nói như thế".
Nghe Thượng Quan Nhu nói xong, Dương Thanh liền biết cô ta không hề nói dối.
"Nhà họ Lý này giỏi thật, ngay cả tôi mà cũng dám lừa gạt!", Dương Thanh trầm mặt, nói.
Dương Thanh quen biết Thượng Quan Nhu cũng khá sớm, cô gái này là người thế nào, anh biết rất rõ. Đây là một cô gái trọng tình trọng nghĩa, tuy làm việc gì cũng đặt gia tộc lên trên hết nhưng có một điểm khác với những con cháu nhà giàu, đó là cô ta không lừa gạt ai.
"Cậu Thanh, tôi nghe nói, lúc ở Hoàng thành Diệp, cậu từng bị trọng thương, còn hôn mê ba ngày ba đêm, nay vừa mới tỉnh lại?"
Thượng Quan Nhu bỗng lo âu nói: "Hơn nữa, tôi còn nghe nói, tu vi võ thuật của cậu đã hoàn toàn mất hết, mấy tin này đều do nhà họ Lý truyền ra".
Dương Thanh cười cười, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi: "Chị cũng cho là vậy à?"
Thượng Quan Nhu lắc đầu: "Tôi nghĩ tin này là giả, dù võ thuật của cậu đã thực sự mất hết thì chắc chắn cũng chỉ là tạm thời thôi, với thiên phú võ thuật của cậu, sớm muộn cũng có ngày khôi phục lại tu vi thời kì đỉnh cao, điểm chủ yếu nhất là, tôi rất có lòng tin với cậu".
Thấy sắc mặt Thượng Quan Nhu nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút giả dối như thế, Dương Thanh cười cười vẻ chua chát, lắc đầu: "Chị quá coi trọng tôi rồi, hiện giờ tôi đúng là một kẻ bỏ đi không có lấy một chút võ thuật".
"Cái gì?"
Thượng Quan Nhu lập tức kinh sợ: "Sao có thể như thế được? Ngay cả Lý Trọng, ông tổ của nhà họ Lý còn không phải là đối thủ của cậu, vậy thì kẻ nào lại có năng lực phế bỏ võ thuật của cậu?"
"Đó là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp, thực lực của lão ta rất mạnh, tôi hoàn toàn không phải đối thủ của lão ta, lần này đúng là tôi đã quá khinh địch, chưa biết rõ thực lực chân thật của kẻ địch đã dám chạy tới khiêu khích, hậu quả này đều do chính tôi tự chuốc lấy".
Dương Thanh không giấu giếm, cực kì bình thản nói ra toàn bộ sự việc.
"Nhưng có thể chắc chắn một chuyện là, một khi cậu mất đi giá trị của mình thì cũng sẽ mất đi người bạn Hoàng tộc Thượng Quan này, thậm chí Hoàng tộc Thượng Quan còn có khả năng giam lỏng cậu để tìm kiếm những bí mật của cậu nữa".
Nghe Thượng Quan Nhu nói thế, Dương Thanh thoáng kinh ngạc, anh thật không ngờ cô ta lại dám nói cho anh biết những chuyện này.
Dương Thanh đột nhiên hỏi: "Vì sao chị lại nói cho tôi biết những chuyện này?"
Thượng Quan Nhu cười chua chát, lắc đầu: "Trước đó tôi đã chủ trương để Hoàng tộc Thượng Quan đứng ra đưa cậu ra khỏi nhà họ Lý, tôi không hi vọng chỉ vì tôi, cuối cùng lại hại một thiên kiêu võ thuật như cậu".
"Quan trọng nhất là, tôi tin cậu! Dù võ thuật của cậu đã mất hết nhưng đây nhất định chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, cậu sẽ lại quay trở về đỉnh cao võ thuật".
Nhìn Thượng Quan Nhu nghiêm túc nói vậy, không biết vì sao, Dương Thanh lại thấy lòng ấm áp hẳn.
Anh có thể nhận ra, Thượng Quan Nhu thật lòng không muốn mình gặp chuyện không may trong Hoàng tộc họ Thượng Quan, đương nhiên, trừ trường hợp cô ta là loại người có diễn xuất cực kì cao siêu.
Dương Thanh nói: "Cảm ơn chị!"
Thượng Quan Nhu lắc đầu vẻ cay đắng: "Sau này, chỉ e dù có muốn giúp cậu thì tôi cũng không giúp được gì nữa".
Dương Thanh thắc mắc: "Chị nói vậy là có ý gì?"
Anh có cảm giác, lời của Thượng Quan Nhu dường như còn có ẩn ý gì khác, sắc mặt cô ta lại lộ vẻ đau xót khó hiểu, dường như đang có tâm sự gì.
"Không có gì!"
Thượng Quan Nhu lắc đầu, nhanh nhẹn nói thêm: "Tôi dẫn cậu đi gặp ông nội tôi nhé!"
Cô ta không muốn nhiều lời, Dương Thanh sẽ không gặng hỏi, cất bước đi theo Thượng Quan Nhu đến gặp Thượng Quan Hoàng.
"Cậu Thanh tới rồi à!"
Thượng Quan Hoàng vừa thấy Dương Thanh bèn tươi cười chào đón.
Bất luận lúc nào, Thượng Quan Hoàng cũng luôn giữ vẻ mặt tươi cười như thế, làm người ta không nhìn ra đang buồn hay vui.
Dương Thanh gật đầu: "Lần này phải cảm ơn Thượng Quan Hoàng, nếu không tôi còn không biết có thể rời khỏi nhà họ Lý hay không".
"Hử?"
Thượng Quan Hoàng sửng sốt: "Cậu Thanh nói vậy là có ý gì?"
Thượng Quan Nhu đứng bên cạnh lập tức nóng ruột, cô ta đã dặn trước Dương Thanh rằng tuyệt đối không nên tiết lộ tin tức tu vi võ thuật của mình đã bị mất sạch, vậy mà giờ đây Dương Thanh lại nói thẳng ra như vậy, chẳng phải đã khẳng định tin đồn kia rồi sao?
Dương Thanh càng thêm kinh ngạc: "Chẳng lẽ Thượng Quan Hoàng Chủ không biết võ thuật của tôi đã mất hết, bị nhà họ Lý giam lỏng ba ngày nay rồi sao?"
Thượng Quan Hoàng đáp: "Tôi không hề biết gì!"
Dứt lời, lão ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Dương Thanh, kêu lên: "Cái gì? Ý cậu nói là tu vi võ thuật của cậu đã mất sạch?"
Dương Thanh gật đầu, lộ vẻ chua xót, nói: "Lần trước tấn công Hoàng tộc họ Diệp, so đấu với người bảo vệ của Hoàng tộc mới biết đối phương mạnh cỡ nào, chỉ trách tôi đã quá tự kiêu, nếu không sẽ không bị hủy hoại trong tay người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp như thế này".
Thượng Quan Hoàng đúng là đã nghe nói đến việc này, chỉ có điều, hôm nay được nghe lại từ chính miệng Dương Thanh càng khiến lão ta khiếp sợ tột cùng.
Thực lực của người bảo vệ Hoàng tộc mạnh cỡ nào, lão ta biết rất rõ, bất kể lời Dương Thanh là thật hay giả, lão ta có thể chắc chắn một điều, Dương Thanh đúng là đã từng đánh với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp một trận.
Dù nay võ thuật của Dương Thanh thực sự đã mất hết, nhưng anh có thể sống sót dưới tay người bảo vệ Hoàng tộc, điều này quả thật khiến người ta khiếp sợ vô cùng.
Nếu như Dương Thanh không bị mất tu vi võ thuật mà đây chỉ là một chiêu tung hỏa mù đối với người ngoài thì sao?
Vậy chẳng phải là Dương Thanh đã có thể sống sót sau khi đấu với một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hay sao?
Càng nghĩ, Thượng Quan Hoàng càng thêm khiếp sợ.
"Cậu Thanh, võ thuật của cậu đã thực sự mất hết?", Thượng Quan Hoàng hỏi lại lần nữa.
Dương Thanh gật đầu: "Tuyệt đối là thật!"
Thượng Quan Hoàng lập tức trầm mặc, Thượng Quan Nhu đứng cạnh đó bồn chồn lo lắng không thôi, nhưng không biết phải làm thế nào để giúp Dương Thanh.
"Bất kể tu vi võ thuật của cậu Thanh đây còn hay mất, trong lòng tôi, cậu mãi mãi là một người bạn lớn của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi. Sau này, xin cậu cứ yên tâm ở lại Hoàng tộc Thượng Quan này! Tôi sẽ sai người của Hoàng tộc chăm sóc cậu chu đáo".
Thượng Quan Hoàng bỗng nói, sắc mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối, sau đó đột nhiên nhìn sang phía Thượng Quan Nhu, bảo: "Nhu Nhu, cháu đi làm việc của mình trước đi, ông có chuyện muốn nói riêng với cậu Thanh đây".
"Ông nội..."
Thượng Quan Nhu lo âu nhìn Thượng Quan Hoàng, thấy Thượng Quan Hoàng cười cười vẻ hiền hòa, giục: "Đi đi!"
Dương Thanh cũng nhìn sang Thượng Quan Nhu, khẽ gật đầu, bấy giờ cô ta mới quay đầu bước đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng.
Dương Thanh nheo mắt cười cười, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hoàng, hỏi: "Không biết Thượng Quan Hoàng Chủ còn có điều gì muốn sai bảo?"
Thượng Quan Hoàng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dương Thanh vài giây, sau đó mới cất lời: "Có một việc này, tôi vốn không định nói với cậu, nhưng bây giờ nếu cậu đã mất hết tu vi võ thuật thì tôi có nói với cậu cũng không có gì không ổn".
Dương Thanh nhíu mày: "Không biết Hoàng Chủ có điều gì muốn nói với tôi?"
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng lộ vẻ nặng nề, nói: "Hôm nay, nhà họ Lý phái người tới làm mai, nói là muốn cưới Nhu Nhu nhà tôi về bên đó, ban đầu tôi đã từ chối, nhưng Nhu Nhu lại đồng ý".
Dương Thanh nghi hoặc hỏi: "Hoàng Chủ, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao? Vì sao trông Hoàng Chủ có vẻ buồn bã khó xử như thế? Nói với tôi chuyện này thì có ích gì?"
Thượng Quan Hoàng nhìn Dương Thanh, nói: "Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nhà họ Lý rất ngang ngạnh, tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành đồng ý. Cậu cũng biết đó, ông tổ nhà họ Lý là Lý Trọng còn sống, hiện đã là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, người bảo vệ của Hoàng tộc Thượng Quan không chịu ra mặt thì không ai có thể làm gì được nhà họ Lý".
"Nhưng Nhu Nhu lại đã đồng ý rồi, cậu có biết vì sao nhà họ Lý lại thả cho cậu rời khỏi đó không?"
Lòng Dương Thanh bỗng nổi lên một dự cảm chẳng lành, anh hỏi: "Vì sao?"
Thượng Quan Hoàng trầm giọng bảo: "Là bởi Nhu Nhu đã nói, trừ khi nhà họ Lý đồng ý để cậu rời khỏi đó thì mới chịu kết hôn với người nhà họ, chính vì điều này, nhà họ Lý mới thỏa hiệp nhượng bộ, thả cậu ra".
"Cái gì?"
Dương Thanh lập tức giận dữ: "Người nhà họ Lý đê tiện khốn nạn đến thế sao?"
Thượng Quan Hoàng thở dài: "Ai bảo con bé thích cậu chứ?"
Lần này, Dương Thanh lại càng kinh ngạc: "Hoàng Chủ, quan hệ giữa tôi với cô Thượng Quan Nhu hết sức trong sạch, không có bất cứ điều gì bất chính cả. Hơn nữa, tôi đã có vợ con, sao có thể nảy sinh tình cảm với cô ấy được?"
Thượng Quan Hoàng bất đắc dĩ nói: "Người ta thường nói mỹ nữ thích anh hùng, trước đây tôi còn khinh thường những lời như vậy, không ngờ, ngay cả cô cháu gái cưng của Hoàng tộc họ Thượng Quan tôi lại thích một anh hùng đã có gia đình như cậu".
"Hoàng thúc, chuyện vừa rồi, chú đã thấy hết rồi chứ ạ? Chú có thể nhìn ra được, võ thuật của Dương Thanh đã thực sự bị mất sạch hay chưa?"
Thượng Quan Hoàng nhìn về phía lão già áo trắng, hỏi.
Lão già áo trắng chính là Thượng Quan Phó, hoàng thúc của Thượng Quan Hoàng.
Sắc mặt Thượng Quan Phó thoáng lộ vẻ nghiêm nghị, lão ta lắc đầu nói: "Tên nhóc này có rất nhiều điểm cổ quái, rõ ràng không có lấy một chút hơi thở võ thuật nào tiết ra ngoài, nhưng lực huyết mạch của cậu ta lại vô cùng mạnh mẽ, ngay cả chú cũng cảm thấy có áp lực".
Thượng Quan Hoàng lập tức cả kinh: "Ý của chú là, có thể võ thuật của cậu ta đã thực sự bị phế bỏ, nhưng lực huyết mạch lại vô cùng mạnh mẽ?”