Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1495: Bốn Siêu phàm
Nhưng đúng lúc Diệp Thiên Minh dứt lời, hai anh em nhà họ Tống đã bước lên phía trước, sát khí đáng sợ tràn ra từ phía họ, lập tức bao phủ Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo.
Vào giờ phút này, Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy vai nặng trĩu, họ đứng im, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Diệp Thiên Minh đang hoảng sợ, lạnh nhạt nói: “Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng đi!”
Anh nói rồi lướt qua người Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, như không nhìn thấy họ, anh em nhà họ Tống cũng nhanh chóng rời đi.
Ba người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, lúc này áp lực nặng nề vừa rồi mới biến mất.
Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy người mềm nhũn, cả hai đều thở hổn hển.
“Cậu Minh, lần này cậu gặp phải một tên khó chơi rồi!”
Một lúc lâu sau, Vương Ngạo mới nghiêm nghị nói.
Diệp Thiên Minh cắn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Trước mặt Hoàng tộc họ Diệp, không có tên nào khó chơi hết, cho dù hắn khó chơi thật thì tôi cũng phải chơi cho bằng được”.
“Cậu Minh, thanh niên kia được hai cao thủ đỉnh cao bảo vệ, chắc chắn sẽ không phải người bình thường, thậm chí có thể là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ đấy”.
Vương Ngạo nói, tuy Dương Thanh đã rời đi nhưng ông ta vẫn cảm thấy như đang bị thần chết nhắm tới, nhất là khi nghĩ đến câu mà Dương Thanh đã nói với Diệp Thiên Minh trước khi đi.
“Không thể nào, sao người của gia tộc Cổ Võ lại đến Hoàng thành Diệp chứ?”, Diệp Thiên Minh cũng sợ run.
Hồi nãy hắn giận quá nên mới nói thế, chứ hắn là cháu trai Diệp Hoàng, được rèn luyện từ nhỏ, đương nhiên sẽ không ngu. Hắn nhanh chóng hiểu rõ một số chuyện.
Tuy thiên phú của hắn rất bình thường nhưng cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, còn Vương Ngạo bên cạnh hắn là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.
Nhưng hồi nãy, cao thủ như Vương Ngạo lại bị khí thế của đối phương trấn áp, tức là ít nhất hai cao thủ bên cạnh thanh niên kia đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh rồi.
Thậm chí rất có thể họ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấy.
Bên cạnh thanh niên đó có hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thân phận của đối phương có thể đơn giản được ư?
Hắn lại nghĩ đến câu nói của Dương Thanh trước khi đi, bỗng cảm thấy hơi lo sợ.
“Vương Ngạo, tôi nên làm gì bây giờ? Hắn vừa bảo tôi hãy trân trọng những giây phút cuối cùng, tức là hắn sẽ giết tôi mất, Vương Ngạo, ông mau nói cho tôi biết nên làm gì đi?”
Lần này Diệp Thiên Minh sợ thật.
Vương Ngạo lại rất bình tĩnh, im lặng một lát rồi mới nghiêm nghị nói: “Cậu cứ yên tâm, cho dù hắn là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ thì cũng không thể làm gì cậu được, bây giờ chúng ta về Hoàng tộc họ Diệp trước đã”.
“Đúng rồi, chúng ta mau về Hoàng tộc họ Diệp thôi, ở Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ, đó mới là nơi an toàn nhất”.
Diệp Thiên Minh vội nói rồi quay người rời đi.
Trên đường về, Diệp Thiên Minh mới hỏi: “Vương Ngạo, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không? Bằng không, tại sao ông nội lại gọi hết người trong gia tộc về thế?”
Vương Ngạo chăm chú nhìn Diệp Thiên Minh rồi mới nói: “Diệp Hoàng chết rồi!”
“Sao cơ? Ông nói gì cơ?”
Diệp Thiên Minh bỗng trợn tròn mắt, cao giọng hỏi.
Không nhiều người biết chuyện Diệp Hoàng đã chết ở Yến Sơn, ngay cả cháu trai của Diệp Hoàng là Diệp Thiên Minh cũng không biết.
“Một tuần trước, lão Hoàng Chủ tổ chức tiệc mừng thọ ở Yến Đô, thật ra cũng là vì Đế Thôn, đồng thời còn nhằm đe dọa các gia tộc ở Chiêu Châu, tạo thành một liên minh do Hoàng tộc họ Diệp đứng đầu”.
“Ngoài ra còn để đối phó với một người, sau cùng giữa đôi bên nổ ra một trận chiến ác liệt, Diệp Hoàng đã chết ở Yến Sơn!”
Khi nhắc đến chuyện này, Vương Ngạo vẫn cảm thấy sợ hãi, vì ông ta chưa đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong nên không có tư cách tham gia bữa tiệc mừng thọ đó, giờ nhớ lại mới thấy không tham gia cũng tốt, bằng không, không chừng ông ta đã chết trong cuộc chiến kia rồi.
Diệp Thiên Minh sững sờ một lúc lâu, ở Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Hoàng chẳng khác gì thần linh, chỉ cần có Diệp Hoàng ở đây, Hoàng tộc họ Diệp sẽ ngày càng huy hoàng.
Nhưng bây giờ, Vương Ngạo lại nói thần linh trong lòng người của Hoàng tộc họ Diệp đã chết.
Có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ và lo lắng của Diệp Thiên Minh.
Tuy hắn là cháu Diệp Hoàng, nhưng vì thiên phú bình thường nên cũng không được yêu mến, thế nên giữa hắn và Diệp Hoàng cũng không có tình cảm gì nhiều.
Chẳng riêng gì Hoàng tộc họ Diệp, ở những gia tộc quyền thế khác, chỉ những người bề dưới có thiên phú hoặc năng lực xuất chúng thì mới được gia tộc trọng dụng.
Tuy Diệp Thiên Minh đã đạt đến Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng vẫn thua xa các anh em đồng trang lứa.
Lần này bị gọi về gia tộc, hắn cứ tưởng Diệp Hoàng đã biết tin hắn đột phá Thần Cảnh sơ kỳ nên định trọng dụng hắn, nào ngờ Diệp Hoàng đã chết rồi.
“Rốt cuộc người giết ông nội là ai thế?”
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Minh mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Vương Ngạo rồi hỏi.
Trong mắt Vương Ngạo xuất hiện vẻ kiêng dè, ông ta đáp: “Dương Thanh!”
Không ai ở Hoàng tộc họ Diệp không biết đến Dương Thanh, sau khi nghe được cái tên này, Diệp Thiên Minh lập tức im lặng.
Theo tư liệu mà gia tộc cung cấp, Dương Thanh là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh chưa đầy ba mươi tuổi, hơn xa người như hắn.
Thật ra Diệp Hoàng bị Lưu lão quái giết chết bằng cổ thuật chứ không phải Dương Thanh, nhưng để khiến các cao thủ trong gia tộc nhắm vào Dương Thanh, Diệp Lâm đã cố tình tung tin Diệp Hoàng đã bị Dương Thanh giết.
“Dương Thanh!”
Diệp Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng cậu cứ yên tâm, tuy Diệp Hoàng chết rồi nhưng lão Hoàng Chủ đã ra mặt, có ông ấy bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn”.
Vương Ngạo an ủi rồi nói: “Lần này lão Hoàng Chủ gọi hết người của Hoàng tộc họ Diệp về là để bảo vệ các nhân vật quan trọng trong gia tộc”.
“Bởi vì ở Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ và lão Hoàng Chủ, không ai có thể làm hại chúng ta”.
“Nghe nói hôm nay Dương Thanh cũng đến Hoàng tộc họ Diệp, còn tuyên bố sẽ tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp nữa”.
Diệp Thiên Minh cười lạnh: “Đúng là không biết sống chết! Hắn tưởng bước vào Siêu Phàm Cảnh, có thiên phú võ thuật xuất chúng là sẽ tiêu diệt được Hoàng tộc họ Diệp ư?”
“Chỉ cần hắn dám đến Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn hắn sẽ chết mất xác!”
Trong lúc hai người kia đang quay về Hoàng tộc họ Diệp, phía bên này, Dương Thanh đã gặp gỡ người nhà họ Lý của Hoàng thành Thượng Quan.
“Cậu Thanh!”
Lý Trọng vô cùng kích động khi thấy Dương Thanh, lập tức quỳ một gối xuống đất: “Rốt cuộc cậu cũng đến rồi!”
Một tuần trước, lão ta được Dương Thanh cử đến Hoàng thành Diệp, Dương Thanh vốn định giải quyết chuyện ở Yến Đô rồi đến Hoàng thành Diệp, giúp Lý Trọng lật đổ Hoàng tộc họ Diệp, để nhà họ Lý thế chỗ.
Nào ngờ Vũ Văn Cao Dương lại chết, Dương Thanh chờ hết bảy ngày sau khi ông ta mất rồi mới đến Hoàng thành Diệp.
Phía sau Lý Trọng, mười mấy cao thủ có khí thế đáng sợ thi nhau quỳ một gối xuống đất.
Hai anh em nhà họ Tống nhìn Lý Trọng đang quỳ, thầm kinh ngạc, không ngờ Lý Trọng cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Tính cả bọn họ, bên Dương Thanh đã có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trừ Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ ra, chắc đội hình này đã có thể trấn áp mọi thế lực hàng đầu rồi nhỉ?
Vào giờ phút này, Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy vai nặng trĩu, họ đứng im, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Dương Thanh thản nhiên nhìn Diệp Thiên Minh đang hoảng sợ, lạnh nhạt nói: “Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng đi!”
Anh nói rồi lướt qua người Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, như không nhìn thấy họ, anh em nhà họ Tống cũng nhanh chóng rời đi.
Ba người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, lúc này áp lực nặng nề vừa rồi mới biến mất.
Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy người mềm nhũn, cả hai đều thở hổn hển.
“Cậu Minh, lần này cậu gặp phải một tên khó chơi rồi!”
Một lúc lâu sau, Vương Ngạo mới nghiêm nghị nói.
Diệp Thiên Minh cắn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Trước mặt Hoàng tộc họ Diệp, không có tên nào khó chơi hết, cho dù hắn khó chơi thật thì tôi cũng phải chơi cho bằng được”.
“Cậu Minh, thanh niên kia được hai cao thủ đỉnh cao bảo vệ, chắc chắn sẽ không phải người bình thường, thậm chí có thể là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ đấy”.
Vương Ngạo nói, tuy Dương Thanh đã rời đi nhưng ông ta vẫn cảm thấy như đang bị thần chết nhắm tới, nhất là khi nghĩ đến câu mà Dương Thanh đã nói với Diệp Thiên Minh trước khi đi.
“Không thể nào, sao người của gia tộc Cổ Võ lại đến Hoàng thành Diệp chứ?”, Diệp Thiên Minh cũng sợ run.
Hồi nãy hắn giận quá nên mới nói thế, chứ hắn là cháu trai Diệp Hoàng, được rèn luyện từ nhỏ, đương nhiên sẽ không ngu. Hắn nhanh chóng hiểu rõ một số chuyện.
Tuy thiên phú của hắn rất bình thường nhưng cũng là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ, còn Vương Ngạo bên cạnh hắn là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, ngay cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.
Nhưng hồi nãy, cao thủ như Vương Ngạo lại bị khí thế của đối phương trấn áp, tức là ít nhất hai cao thủ bên cạnh thanh niên kia đã đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh rồi.
Thậm chí rất có thể họ là cao thủ Siêu Phàm Cảnh đấy.
Bên cạnh thanh niên đó có hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, thân phận của đối phương có thể đơn giản được ư?
Hắn lại nghĩ đến câu nói của Dương Thanh trước khi đi, bỗng cảm thấy hơi lo sợ.
“Vương Ngạo, tôi nên làm gì bây giờ? Hắn vừa bảo tôi hãy trân trọng những giây phút cuối cùng, tức là hắn sẽ giết tôi mất, Vương Ngạo, ông mau nói cho tôi biết nên làm gì đi?”
Lần này Diệp Thiên Minh sợ thật.
Vương Ngạo lại rất bình tĩnh, im lặng một lát rồi mới nghiêm nghị nói: “Cậu cứ yên tâm, cho dù hắn là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ thì cũng không thể làm gì cậu được, bây giờ chúng ta về Hoàng tộc họ Diệp trước đã”.
“Đúng rồi, chúng ta mau về Hoàng tộc họ Diệp thôi, ở Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ, đó mới là nơi an toàn nhất”.
Diệp Thiên Minh vội nói rồi quay người rời đi.
Trên đường về, Diệp Thiên Minh mới hỏi: “Vương Ngạo, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không? Bằng không, tại sao ông nội lại gọi hết người trong gia tộc về thế?”
Vương Ngạo chăm chú nhìn Diệp Thiên Minh rồi mới nói: “Diệp Hoàng chết rồi!”
“Sao cơ? Ông nói gì cơ?”
Diệp Thiên Minh bỗng trợn tròn mắt, cao giọng hỏi.
Không nhiều người biết chuyện Diệp Hoàng đã chết ở Yến Sơn, ngay cả cháu trai của Diệp Hoàng là Diệp Thiên Minh cũng không biết.
“Một tuần trước, lão Hoàng Chủ tổ chức tiệc mừng thọ ở Yến Đô, thật ra cũng là vì Đế Thôn, đồng thời còn nhằm đe dọa các gia tộc ở Chiêu Châu, tạo thành một liên minh do Hoàng tộc họ Diệp đứng đầu”.
“Ngoài ra còn để đối phó với một người, sau cùng giữa đôi bên nổ ra một trận chiến ác liệt, Diệp Hoàng đã chết ở Yến Sơn!”
Khi nhắc đến chuyện này, Vương Ngạo vẫn cảm thấy sợ hãi, vì ông ta chưa đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong nên không có tư cách tham gia bữa tiệc mừng thọ đó, giờ nhớ lại mới thấy không tham gia cũng tốt, bằng không, không chừng ông ta đã chết trong cuộc chiến kia rồi.
Diệp Thiên Minh sững sờ một lúc lâu, ở Hoàng tộc họ Diệp, Diệp Hoàng chẳng khác gì thần linh, chỉ cần có Diệp Hoàng ở đây, Hoàng tộc họ Diệp sẽ ngày càng huy hoàng.
Nhưng bây giờ, Vương Ngạo lại nói thần linh trong lòng người của Hoàng tộc họ Diệp đã chết.
Có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ và lo lắng của Diệp Thiên Minh.
Tuy hắn là cháu Diệp Hoàng, nhưng vì thiên phú bình thường nên cũng không được yêu mến, thế nên giữa hắn và Diệp Hoàng cũng không có tình cảm gì nhiều.
Chẳng riêng gì Hoàng tộc họ Diệp, ở những gia tộc quyền thế khác, chỉ những người bề dưới có thiên phú hoặc năng lực xuất chúng thì mới được gia tộc trọng dụng.
Tuy Diệp Thiên Minh đã đạt đến Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng vẫn thua xa các anh em đồng trang lứa.
Lần này bị gọi về gia tộc, hắn cứ tưởng Diệp Hoàng đã biết tin hắn đột phá Thần Cảnh sơ kỳ nên định trọng dụng hắn, nào ngờ Diệp Hoàng đã chết rồi.
“Rốt cuộc người giết ông nội là ai thế?”
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Minh mới bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Vương Ngạo rồi hỏi.
Trong mắt Vương Ngạo xuất hiện vẻ kiêng dè, ông ta đáp: “Dương Thanh!”
Không ai ở Hoàng tộc họ Diệp không biết đến Dương Thanh, sau khi nghe được cái tên này, Diệp Thiên Minh lập tức im lặng.
Theo tư liệu mà gia tộc cung cấp, Dương Thanh là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh chưa đầy ba mươi tuổi, hơn xa người như hắn.
Thật ra Diệp Hoàng bị Lưu lão quái giết chết bằng cổ thuật chứ không phải Dương Thanh, nhưng để khiến các cao thủ trong gia tộc nhắm vào Dương Thanh, Diệp Lâm đã cố tình tung tin Diệp Hoàng đã bị Dương Thanh giết.
“Dương Thanh!”
Diệp Thiên Minh nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng cậu cứ yên tâm, tuy Diệp Hoàng chết rồi nhưng lão Hoàng Chủ đã ra mặt, có ông ấy bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, Hoàng tộc họ Diệp sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn”.
Vương Ngạo an ủi rồi nói: “Lần này lão Hoàng Chủ gọi hết người của Hoàng tộc họ Diệp về là để bảo vệ các nhân vật quan trọng trong gia tộc”.
“Bởi vì ở Hoàng tộc họ Diệp có người bảo vệ và lão Hoàng Chủ, không ai có thể làm hại chúng ta”.
“Nghe nói hôm nay Dương Thanh cũng đến Hoàng tộc họ Diệp, còn tuyên bố sẽ tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp nữa”.
Diệp Thiên Minh cười lạnh: “Đúng là không biết sống chết! Hắn tưởng bước vào Siêu Phàm Cảnh, có thiên phú võ thuật xuất chúng là sẽ tiêu diệt được Hoàng tộc họ Diệp ư?”
“Chỉ cần hắn dám đến Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn hắn sẽ chết mất xác!”
Trong lúc hai người kia đang quay về Hoàng tộc họ Diệp, phía bên này, Dương Thanh đã gặp gỡ người nhà họ Lý của Hoàng thành Thượng Quan.
“Cậu Thanh!”
Lý Trọng vô cùng kích động khi thấy Dương Thanh, lập tức quỳ một gối xuống đất: “Rốt cuộc cậu cũng đến rồi!”
Một tuần trước, lão ta được Dương Thanh cử đến Hoàng thành Diệp, Dương Thanh vốn định giải quyết chuyện ở Yến Đô rồi đến Hoàng thành Diệp, giúp Lý Trọng lật đổ Hoàng tộc họ Diệp, để nhà họ Lý thế chỗ.
Nào ngờ Vũ Văn Cao Dương lại chết, Dương Thanh chờ hết bảy ngày sau khi ông ta mất rồi mới đến Hoàng thành Diệp.
Phía sau Lý Trọng, mười mấy cao thủ có khí thế đáng sợ thi nhau quỳ một gối xuống đất.
Hai anh em nhà họ Tống nhìn Lý Trọng đang quỳ, thầm kinh ngạc, không ngờ Lý Trọng cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh.
Tính cả bọn họ, bên Dương Thanh đã có bốn cao thủ Siêu Phàm Cảnh, trừ Hoàng tộc cổ xưa và gia tộc Cổ Võ ra, chắc đội hình này đã có thể trấn áp mọi thế lực hàng đầu rồi nhỉ?