Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1316
Chiến Thần Ở Rể - Chương 1319: Là phúc hay họa
"Anh đừng cả nghĩ, bây giờ anh cứ đi tìm chú Lục nói cho chú ấy biết anh muốn cưới chị họ".
Mục Thiên Thiên thấy Dương Thanh do dự, liền nắm tay anh muốn đi tìm Lục Xuyên.
"Chú Lục và ông cụ Lục rất hài lòng về anh. Chỉ cần anh lên tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ không ngăn cản việc hôn nhân giữa anh và chị họ, chúng ta đi nhanh thôi!"
Dương Thanh vẫn hờ hững, rốt cục quyết định nói: "Thiên Thiên, có thể tôi đã kết hôn rồi!"
"Không phải anh vẫn chưa nhớ lại sao?", Mục Thiên Thiên cuống lên.
"Mấy ngày nay, mỗi buổi tối tôi đều mơ thấy một cô bé gọi tôi là bố. Cảm giác đó vô cùng gần gũi, tôi gần như có thể xác định được cô bé đó là con gái của tôi".
Vẻ mặt Dương Thanh nghiêm túc nói: "Ngoài cô bé đó ra, còn có một cô gái rất trẻ, nếu tôi đoán không lầm cô ấy chính là vợ tôi!"
"Không thể nào!"
Mục Thiên Thiên gấp đến sắp khóc: "Anh cũng đã nói đó chỉ là giấc mơ thôi mà, sao có thể coi là thật được chứ?"
"Tôi còn mơ thấy đứa con tương lai của tôi nữa đấy. Nói theo cách của anh chẳng phải tôi đã sinh con rồi sao?"
Dương Thanh lắc đầu: "Việc này không giống nhau!"
Mặc kệ Mục Thiên Thiên lôi kéo thế nào, Dương Thanh vẫn thờ ơ. Anh đã hạ quyết tâm, trừ khi chắc chắn mình độc thân, bằng không anh sẽ không bao giờ chấp nhận bất kỳ cô gái nào khác.
"Anh vô tình đến thế sao?"
Mục Thiên Thiên nhất thời nổi giận, sa sầm mặt nói: "Nếu không có chị họ và tôi thì anh có thể sống đến hôm nay sao?"
"Anh đối xử với người cứu mạng mình như vậy sao?"
Vẻ mặt Dương Thanh chua xót, đột nhiên nghiêm túc nói: "Thiên Thiên, bây giờ tôi có thể cưới Tinh Tuyết, nhưng cô có nghĩ tới nếu tôi cưới cô ấy rồi, đợi sau này khi tôi nhớ lại, lỡ như tôi thật sự có vợ con thì Tinh Tuyết phải làm sao?"
"Thay vì đợi đến lúc tình cảm sâu đậm mới cắt đứt không bằng dứt khoát bóp chết khi nó mới vừa nhen nhóm, đúng không?"
"Cô là em họ của Tinh Tuyết, hai chị em lại thân thiết, chắc cô cũng mong cô ấy được hạnh phúc, đúng không?"
"Tôi làm như vậy vì không muốn cho Tinh Tuyết hy vọng, sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng cao. Tinh Tuyết là một cô gái vô cùng lương thiện, tôi không muốn cô ấy chịu tổn thương dù chỉ là một ít!"
Dương Thanh nói rất dõng dạc, khiến Mục Thiên Thiên vốn đang kích động lập tức cũng bình tĩnh lại.
Qua một lúc lâu cô ta mới đỏ mắt nói với Dương Thanh: "Nếu có một ngày anh biết mình vẫn còn độc thân, anh có bằng lòng đón nhận chị họ không?"
Dương Thanh dứt khoát gật đầu: "Bằng lòng!"
Rốt cuộc trên mặt Mục Thiên Thiên cũng xuất hiện nụ cười: "Được, chính miệng anh nói đấy nhé!"
Dương Thanh cười gượng nói: "Tôi có thể gạt được cô sao? Cô hãy cho tôi thêm chút thời gian, đợi sau khi tôi nhớ lại sẽ quyết định sau, được không?"
"Được! Tôi chờ anh!"
Mục Thiên Thiên vui vẻ nói.
Thấy cô ta sắp rời đi, Dương Thanh vội dặn: "Nhưng cô tuyệt đối không được nói cho Tinh Tuyết biết!"
"Yên tâm đi, tôi biết rồi!", Mục Thiên Thiên quay người rời đi.
Chỉ là cô ta chân trước vừa rời khỏi phòng Dương Thanh, chân sau đã chạy tới phòng Lục Tinh Tuyết.
"Chị họ, chị đừng khóc, em nói cho chị một tin vui này!"
Mục Thiên Thiên kích động nói: "Anh ấy từ chối chị không phải vì anh ấy không thích chị, mà ngược lại rất thích chị. Anh ấy sợ mọi thứ trong mơ đều là sự thật sau này sẽ khiến chị tổn thương".
"Thật sao?"
Lục Tinh Tuyết ngừng khóc, vội hỏi.
"Thật trăm phần trăm!"
Mục Thiên Thiên gật đầu, nói như đinh đóng cột: "Chính miệng anh ấy đã nói cho em biết, không có ai là không thích một cô gái như chị, chỉ là anh ấy sợ lỡ như mình đã có người trong lòng rồi, đợi sau khi nhớ lại sẽ khiến chị tổn thương".
"Anh ấy đã nói hãy cho anh ấy thêm một thời gian nữa, đợi sau khi anh ấy nhớ lại, chỉ cần xác định vẫn chưa có vợ anh ấy nhất định sẽ cưới chị!"
Trên mặt Lục Tinh Tuyết thoáng hiện vẻ nghi ngờ: "Anh ấy nói với em như vậy thật sao? Tại sao lúc nãy anh ấy không nói với chị như vậy?"
Mục Thiên Thiên giơ tay lên lau vệt nước mắt trên mặt Lục Tinh Tuyết, cười nói: "Bởi vì anh ấy sợ sau khi cho chị hy vọng, lỡ như anh ấy thật sự có vợ con rồi, chị sẽ đau lòng".
"Anh ấy không nói cho chị biết là vì quá yêu chị nên mới giấu chị!"
Lần này rốt cuộc Lục Tinh Tuyết cũng tin, vẻ mặt cô ta dịu hơn rất nhiều nói: "Nếu vậy, chị sẽ đợi anh ấy, đợi đến khi nào anh ấy nhớ lại thì thôi!"
Dương Thanh cũng không biết lời nói của anh đã bị cô nàng Mục Thiên Thiên này thêm mắm dặm muối nói lại cho Lục Tinh Tuyết nghe.
Cùng lúc đó, ông chủ nhà họ Trương dẫn theo cao thủ nhà họ Trương đang trên đường đến nhà họ Lục. Trong phòng họp của nhà họ Lục, Lục Nguyên Thông ngồi ở vị trí chủ nhà, bên dưới là dòng chính của gia tộc.
Lúc này trên mặt mỗi người đều là vẻ nghiêm nghị chưa từng có.
"Trương Quỳnh đã dẫn theo toàn bộ cao thủ nhà họ Trương đang trên đường đến nhà họ Lục. Việc lần này liên quan đến sự sống còn của nhà họ Lục chúng ta, mọi người nhất định phải đồng lòng mới có thể cùng nhau chống lại kẻ địch mạnh được!"
Lục Nguyên Thông cao giọng nói.
"Chủ gia tộc, liệu có phải chúng ta đã quá mạo hiểm khi dồn hết hy vọng vào một chàng trai không rõ lai lịch không? "
Một người đàn ông trung niên bỗng hỏi.
Không có nhiều người biết về thực lực mà Dương Thanh bộc lộ ra ngoài, nên có người nghi ngờ anh cũng là lẽ đương nhiên.
Lục Nguyên Thông híp mắt nhìn người đàn ông trung niên vừa nói ra câu kia: "Trương Quỳnh đã dẫn theo cao thủ của gia tộc đến đây, cậu nói cho tôi biết xem nếu chúng ta không dồn hết hy vọng vào cậu nhỏ thì chúng ta có thể tìm ai giúp đỡ chúng ta đây?"
"Nhà họ Lý!"
Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: "Bây giờ, chỉ có nhà họ Lý mới có thể chống lại được nhà họ Trương, tôi đề nghị hãy cầu cứu nhà họ Lý trước, biết đâu vẫn còn hy vọng thì sao?"
"Ông chủ, tôi cũng đề nghị cầu cứu nhà họ Lý, tuy cậu nhỏ lợi hại nhưng dù sao cũng không ai biết cậu ấy là ai, rốt cuộc thực lực mạnh đến mức nào?"
"Không sai, bây giờ chỉ có nhà họ Lý mới có thể giúp được nhà họ Lục chúng ta!"
...
Có người mở đầu, nhất thời trong phòng họp tất cả đám người nhà họ Lục đều thể hiện mong muốn cầu cứu nhà họ Lý.
Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người đang làm trò hề trong phòng.
Chờ đến khi đám người kia yên tĩnh lại Lục Nguyên Thông mới gằn giọng hỏi: "Mọi người nói xong rồi?"
Thấy không ai đáp lại lão ta mới lạnh lùng nói: "Nếu đã nói xong thì tất cả hãy câm miệng lại nghe tôi nói!"
"Các người không hề biết thực lực của cậu nhỏ, nhưng tôi có có thể chắc chắn một điều chỉ cần cậu ấy ra tay, dù nhà họ Trương và nhà họ Lý có liên thủ với nhau cũng chưa chắc có thể tổn hại được căn cơ của nhà họ Lục!"
Vẻ mặt Lục Nguyên Thông ngạo nghễ nói: "Nhà họ Lục đã yên lặng quá lâu rồi, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta trở mình, chỉ cần có thể chống lại được nhà họ Trương thì qua ngày hôm nay ít nhất nhà họ Lục có thể bằng vai phải lứa, ngồi ngang hàng với nhà họ Trương".
"Tiếp theo, mọi người hãy làm tốt chức trách nhiệm vụ của mình, dẫn đầu cao thủ gia tộc chuẩn bị mai phục, chờ người của nhà họ Trương tới!"
Nghe xong lời của Lục Nguyên Thông những người khác cũng không dám nói gì, lần lượt lĩnh mệnh đi làm.
"Bố, lần này chúng ta có thể thắng thật sao?"
Sau khi mọi người rời đi, lúc này chỉ còn lại hai bố con Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên. Lục Xuyên vốn rất có lòng tin với Dương Thanh nhưng lúc này lại trở nên lo lắng.
"Là phúc thì không phải họa, đã là họa thì muốn tránh cũng không được. Liệu nhà họ Lục có thể trở thành bá chủ của Ninh Châu hay không đành phải dựa hết vào cậu nhỏ rồi!"
Lục Nguyên Thông đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời, sắc mặt nghiêm nghị.