Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1194-1195
Cô vẫn luôn đơn thuần như vậy, hết lòng tin tưởng Dương Thanh.
Tuy đêm đó Dương Thanh không cúp máy khiến cô nghe thấy một vài thứ, đau khổ mấy ngày, nhưng cũng rất bình thường.
Dù là người phụ nữ nào khi biết chồng mình ở khách sạn cùng người phụ nữ khác đều sẽ suy nghĩ lung tung.
“Đúng lúc anh cũng chưa hỏi thăm Hạ Hà mấy ngày liền. Để anh gọi điện hỏi thăm cô ấy”.
Dương Thanh bỗng nói ra một câu.
Anh cố ý mở loa ngoài.
“Dương Thanh, sao anh lại đột nhiên gọi điện cho tôi?”
Giọng nói của Hạ Hà nhanh chóng vang lên.
Dương Thanh cười hỏi: “Chân cô thế nào rồi? Mấy ngày nay có tới đoàn phim không?”
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi tới bệnh viện chụp X quang, bác sĩ bảo chỉ bị trẹo chân, không bị vào xương”.
Hạ Hà nói: “Bây giờ tôi đi bộ cũng không vững, đến đoàn phim cũng không quay được nên xin đạo diễn nghỉ mấy ngày rồi”.
“Không sao là tốt”.
Dương Thanh cười nói, lập tức hỏi tiếp: “À, tôi phải xin lỗi cô, tối hôm đó đã nói sẽ ở với cô một lúc, chờ cô bình tĩnh lại mới đi. Kết quả tôi lại bỏ đi trước, xin lỗi nhé!”
“Anh nói gì vậy? Tôi nên cám ơn ảnh mới phải. Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ tôi đã bị người khác chà đạp rồi”.
Hạ Hà cười đáp.
Hai người nói chuyện rất thoải mái, nhưng chỉ mấy câu nói đơn giản này đã giúp Tần Thanh Tâm đoán được chuyện xảy ra tối hôm đó.
Sau khi Dương Thanh cúp máy, cô mới lên tiếng hỏi: “Có người muốn hại Hạ Hà à?”
Vừa nãy cô nghe chính miệng Hạ Hà nói nếu không có Dương Thanh sẽ bị người khác chà đạp, không khỏi sinh lòng lo lắng.
Dương Thanh gật đầu nói: “Là người nhà họ Tôn trong tám gia tộc Yến Đô. Anh ra mặt giúp cô ấy một tay”.
Bởi vì biết giọng phụ nữ trong điện thoại của Dương Thanh trong đêm đó là Hạ Hà, Tần Thanh Tâm mới tin anh không lăng nhăng với người khác.
Vừa rồi Dương Thanh còn kích động gọi điện cho Hạ Hà ngay trước mặt cô.
Từ cuộc nói chuyện của hai người, rõ ràng sau đêm đó Dương Thanh không hề ở cùng Hạ Hà.
Cũng chính vì thế, Tần Thanh Tâm càng vững tin Dương Thanh không phản bội mình.
“Hạ Hà cũng là một cô gái đáng thương”.
Tần Thanh Tâm thở dài, bỗng nhiên lại nói: “Sau này nếu cô ấy lại cần trợ giúp, anh nhất định không được từ chối”.
Dương Thanh cảm thán, cô vẫn luôn lương thiện như vậy.
“Không giúp, hôm đó là lần cuối cùng anh giúp cô ấy”.
Dương Thanh cố ý lắc đầu nói.
“Sao anh lại như vậy? Hạ Hà cũng là cô gái đáng thương, còn là ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu. Đối với anh giúp cô ấy cũng chỉ là tiện tay, sao anh lại không giúp?”
Tần Thanh Tâm vội vàng chất vấn, giọng nói còn chứa sự tức giận.
Dương Thanh vô tội nói: “Nhưng nếu anh giúp cô ấy tiếp lại gây hiểu lầm, em giận anh thì phải làm sao?”
“Cho nên sau này vẫn không nên giúp cô ấy thì hơn, đỡ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của chúng ta”.
Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh: “Nếu còn gặp chuyện như vậy, anh chỉ cần giải thích rõ ràng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.
“Ha ha, được rồi, nghe vợ hết!”
Dương Thanh cười đáp.
Lúc này, Tần Thanh Tâm mới nhận ra anh đang cố ý, hờn dỗi không thèm để ý tới anh nữa.
Xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau đã về tới dinh thự Vân Phong.
“Sao chị lại về với tên khốn này?”
Ba người vừa bước tới cửa, Tần Y đã kinh ngạc hỏi.
Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt. Vốn là cô hiểu lầm Dương Thanh, không ngờ lại liên lụy anh bị Tần Y ghi hận.
“Anh ấy đã giải thích rõ ràng với chị rồi”.
Tần Thanh Tâm vẫn nói thật.
Nỗi lo trong lòng Tần Y cũng hoàn toàn biến mất.
Cô ta là người đầu tiên trong nhà họ Tần tiếp nhận Dương Thanh. Người không hi vọng Dương Thanh và Tần Thanh Tâm ly hôn nhất chính là cô ta.
Nhưng nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn cô ta sẽ đứng về phía chị mình.
Đây chính là tình chị em thắm thiết giữa cô ta và Tần Thanh Tâm. Người phụ nữ nào không có chị em sẽ không thể hiểu được.
“Dương Thanh, em cảnh cáo anh, nếu để em biết anh dám tổn thương chị em thêm lần nữa, em sẽ không tha cho anh đâu”.
Tần Y giơ nắm đấm cảnh cáo Dương Thanh.
Dương Thanh vội vàng gật đầu: “Yên tâm, anh chắc chắn không bao giờ làm tổn thương chị em đâu”.
Dứt xong, anh lại cố ý nói với Tần Thanh Tâm: “Vợ ơi, chắc là bà chủ Diệp sắp ra viện rồi nhỉ? Em vẫn chưa trở về tập đoàn Nhạn Thanh à?”
“Lạc Bân đến công trường xây dựng Thành Cửu Châu, Y Y cũng từ chức rồi. Nếu em còn không chịu quay về, anh sẽ bận chết mất”.
“Nhưng nếu em không về được cũng không sao. Anh đành phải bổ nhiệm thêm mấy phó tổng giám đốc, tăng gấp đôi tiền lương cho họ”.
Tần Thanh Tâm giật mình hỏi Tần Y: “Em từ chức rồi á?”
Mặt mũi Tần Y đỏ rực. Cô ta nhất thời xúc động nên mới đòi từ chức.
Bây giờ Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đã làm hòa, cô ta còn từ chức làm gì?
Nhưng vừa rồi cô ta đã kiêu ngạo cảnh cáo Dương Thanh, cũng chính cô ta là người đòi từ chức. Nếu bây giờ nói với Dương Thanh mình không từ chức nữa thì quá mất mặt.
“Sao em có thể từ chức được? Hiện giờ chính là giai đoạn phát triển quan trọng nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, chị và sếp Lạc đều không có mặt, em mà từ chức thì tập đoàn Nhạn Thanh phải làm sao?”
Tần Thanh Tâm sốt ruột nói: “Anh rể em chỉ biết vung tiền đầu tư, không hiểu việc kinh doanh, bên người không có mấy lãnh đạo cấp cao đáng tin cậy. Anh ấy phải điều hành tập đoàn thế nào?”
“Em… em…”
Tần Y bị nói đến mơ hồ, một lúc sau mới hậm hực nói: “Còn không phải vì chị bị anh ấy ức hiếp, em mới tức giận từ chức sao?”
“Haizz, tiếc quá”.
Dương Thanh cố ý nói: “Vợ à, em không biết đâu. Sau khi sếp Lạc và em rời đi, anh đã tăng lương cho Y Y gấp ba lần. Em ấy từ chức thì anh chỉ có thể tuyển lại một phó tổng giám đốc khác để thay thế”.
Tần Y vội vàng hét lên: “Đừng mà!”
Công việc tốt như vậy, sao cô ta có thể từ bỏ được?
“Nhưng mà em từ chức rồi đấy!”, Dương Thanh nở nụ cười xấu xa.
Tần Y hung dữ trừng Dương Thanh. Sao cô ta không biết anh đang muốn mình thỏa hiệp chứ?
“Anh rể nghĩ xem, dù sao em cũng là em vợ anh, rời khỏi quê nhà theo anh đến Yến Đô xa xôi, trợ giúp anh lúc anh cần người nhất”.
“Anh không thể vô tình cho em từ chức được”.
“Hơn nữa anh còn từng nói sau này sẽ làm anh trai em. Chúng ta là anh em, quan hệ thân thiết như vậy, sao anh có thể tìm người ngoài thay thế em hả?”
Tần Y lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, nịnh nọt nói.
Dương Thanh vội vàng phủ nhận: “Anh đâu có bảo em từ chức, em tự đòi từ chức đấy chứ”.
“Nhưng mà…”
Tần Y giả vờ tỏ vẻ đáng thương.
Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị Dương Thanh chen ngang: “Hôm nay bận rộn cả một ngày, đau vai quá! Nếu có người xoa bóp giúp mình thì tốt biết mấy”.
“Ở đây hả anh rể?”
Dương Thanh vừa dứt lời, Tần Y đã chạy tới sau lưng anh, giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp.
“Sang trái một chút”.
“Ở đây à?”
“Không phải, xuống dưới một chút”.
“Đây á?”
“Vẫn không phải, sang phải một chút, lại lên trên chút nữa”.
…
“Dương Thanh! Đồ khốn kiếp!”
Rốt cuộc Tần Y cũng không chịu nổi sự hành hạ của Dương Thanh, tức giận gào ầm lên.
Tuy đêm đó Dương Thanh không cúp máy khiến cô nghe thấy một vài thứ, đau khổ mấy ngày, nhưng cũng rất bình thường.
Dù là người phụ nữ nào khi biết chồng mình ở khách sạn cùng người phụ nữ khác đều sẽ suy nghĩ lung tung.
“Đúng lúc anh cũng chưa hỏi thăm Hạ Hà mấy ngày liền. Để anh gọi điện hỏi thăm cô ấy”.
Dương Thanh bỗng nói ra một câu.
Anh cố ý mở loa ngoài.
“Dương Thanh, sao anh lại đột nhiên gọi điện cho tôi?”
Giọng nói của Hạ Hà nhanh chóng vang lên.
Dương Thanh cười hỏi: “Chân cô thế nào rồi? Mấy ngày nay có tới đoàn phim không?”
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi tới bệnh viện chụp X quang, bác sĩ bảo chỉ bị trẹo chân, không bị vào xương”.
Hạ Hà nói: “Bây giờ tôi đi bộ cũng không vững, đến đoàn phim cũng không quay được nên xin đạo diễn nghỉ mấy ngày rồi”.
“Không sao là tốt”.
Dương Thanh cười nói, lập tức hỏi tiếp: “À, tôi phải xin lỗi cô, tối hôm đó đã nói sẽ ở với cô một lúc, chờ cô bình tĩnh lại mới đi. Kết quả tôi lại bỏ đi trước, xin lỗi nhé!”
“Anh nói gì vậy? Tôi nên cám ơn ảnh mới phải. Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ tôi đã bị người khác chà đạp rồi”.
Hạ Hà cười đáp.
Hai người nói chuyện rất thoải mái, nhưng chỉ mấy câu nói đơn giản này đã giúp Tần Thanh Tâm đoán được chuyện xảy ra tối hôm đó.
Sau khi Dương Thanh cúp máy, cô mới lên tiếng hỏi: “Có người muốn hại Hạ Hà à?”
Vừa nãy cô nghe chính miệng Hạ Hà nói nếu không có Dương Thanh sẽ bị người khác chà đạp, không khỏi sinh lòng lo lắng.
Dương Thanh gật đầu nói: “Là người nhà họ Tôn trong tám gia tộc Yến Đô. Anh ra mặt giúp cô ấy một tay”.
Bởi vì biết giọng phụ nữ trong điện thoại của Dương Thanh trong đêm đó là Hạ Hà, Tần Thanh Tâm mới tin anh không lăng nhăng với người khác.
Vừa rồi Dương Thanh còn kích động gọi điện cho Hạ Hà ngay trước mặt cô.
Từ cuộc nói chuyện của hai người, rõ ràng sau đêm đó Dương Thanh không hề ở cùng Hạ Hà.
Cũng chính vì thế, Tần Thanh Tâm càng vững tin Dương Thanh không phản bội mình.
“Hạ Hà cũng là một cô gái đáng thương”.
Tần Thanh Tâm thở dài, bỗng nhiên lại nói: “Sau này nếu cô ấy lại cần trợ giúp, anh nhất định không được từ chối”.
Dương Thanh cảm thán, cô vẫn luôn lương thiện như vậy.
“Không giúp, hôm đó là lần cuối cùng anh giúp cô ấy”.
Dương Thanh cố ý lắc đầu nói.
“Sao anh lại như vậy? Hạ Hà cũng là cô gái đáng thương, còn là ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu. Đối với anh giúp cô ấy cũng chỉ là tiện tay, sao anh lại không giúp?”
Tần Thanh Tâm vội vàng chất vấn, giọng nói còn chứa sự tức giận.
Dương Thanh vô tội nói: “Nhưng nếu anh giúp cô ấy tiếp lại gây hiểu lầm, em giận anh thì phải làm sao?”
“Cho nên sau này vẫn không nên giúp cô ấy thì hơn, đỡ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của chúng ta”.
Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh: “Nếu còn gặp chuyện như vậy, anh chỉ cần giải thích rõ ràng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.
“Ha ha, được rồi, nghe vợ hết!”
Dương Thanh cười đáp.
Lúc này, Tần Thanh Tâm mới nhận ra anh đang cố ý, hờn dỗi không thèm để ý tới anh nữa.
Xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau đã về tới dinh thự Vân Phong.
“Sao chị lại về với tên khốn này?”
Ba người vừa bước tới cửa, Tần Y đã kinh ngạc hỏi.
Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt. Vốn là cô hiểu lầm Dương Thanh, không ngờ lại liên lụy anh bị Tần Y ghi hận.
“Anh ấy đã giải thích rõ ràng với chị rồi”.
Tần Thanh Tâm vẫn nói thật.
Nỗi lo trong lòng Tần Y cũng hoàn toàn biến mất.
Cô ta là người đầu tiên trong nhà họ Tần tiếp nhận Dương Thanh. Người không hi vọng Dương Thanh và Tần Thanh Tâm ly hôn nhất chính là cô ta.
Nhưng nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn cô ta sẽ đứng về phía chị mình.
Đây chính là tình chị em thắm thiết giữa cô ta và Tần Thanh Tâm. Người phụ nữ nào không có chị em sẽ không thể hiểu được.
“Dương Thanh, em cảnh cáo anh, nếu để em biết anh dám tổn thương chị em thêm lần nữa, em sẽ không tha cho anh đâu”.
Tần Y giơ nắm đấm cảnh cáo Dương Thanh.
Dương Thanh vội vàng gật đầu: “Yên tâm, anh chắc chắn không bao giờ làm tổn thương chị em đâu”.
Dứt xong, anh lại cố ý nói với Tần Thanh Tâm: “Vợ ơi, chắc là bà chủ Diệp sắp ra viện rồi nhỉ? Em vẫn chưa trở về tập đoàn Nhạn Thanh à?”
“Lạc Bân đến công trường xây dựng Thành Cửu Châu, Y Y cũng từ chức rồi. Nếu em còn không chịu quay về, anh sẽ bận chết mất”.
“Nhưng nếu em không về được cũng không sao. Anh đành phải bổ nhiệm thêm mấy phó tổng giám đốc, tăng gấp đôi tiền lương cho họ”.
Tần Thanh Tâm giật mình hỏi Tần Y: “Em từ chức rồi á?”
Mặt mũi Tần Y đỏ rực. Cô ta nhất thời xúc động nên mới đòi từ chức.
Bây giờ Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đã làm hòa, cô ta còn từ chức làm gì?
Nhưng vừa rồi cô ta đã kiêu ngạo cảnh cáo Dương Thanh, cũng chính cô ta là người đòi từ chức. Nếu bây giờ nói với Dương Thanh mình không từ chức nữa thì quá mất mặt.
“Sao em có thể từ chức được? Hiện giờ chính là giai đoạn phát triển quan trọng nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, chị và sếp Lạc đều không có mặt, em mà từ chức thì tập đoàn Nhạn Thanh phải làm sao?”
Tần Thanh Tâm sốt ruột nói: “Anh rể em chỉ biết vung tiền đầu tư, không hiểu việc kinh doanh, bên người không có mấy lãnh đạo cấp cao đáng tin cậy. Anh ấy phải điều hành tập đoàn thế nào?”
“Em… em…”
Tần Y bị nói đến mơ hồ, một lúc sau mới hậm hực nói: “Còn không phải vì chị bị anh ấy ức hiếp, em mới tức giận từ chức sao?”
“Haizz, tiếc quá”.
Dương Thanh cố ý nói: “Vợ à, em không biết đâu. Sau khi sếp Lạc và em rời đi, anh đã tăng lương cho Y Y gấp ba lần. Em ấy từ chức thì anh chỉ có thể tuyển lại một phó tổng giám đốc khác để thay thế”.
Tần Y vội vàng hét lên: “Đừng mà!”
Công việc tốt như vậy, sao cô ta có thể từ bỏ được?
“Nhưng mà em từ chức rồi đấy!”, Dương Thanh nở nụ cười xấu xa.
Tần Y hung dữ trừng Dương Thanh. Sao cô ta không biết anh đang muốn mình thỏa hiệp chứ?
“Anh rể nghĩ xem, dù sao em cũng là em vợ anh, rời khỏi quê nhà theo anh đến Yến Đô xa xôi, trợ giúp anh lúc anh cần người nhất”.
“Anh không thể vô tình cho em từ chức được”.
“Hơn nữa anh còn từng nói sau này sẽ làm anh trai em. Chúng ta là anh em, quan hệ thân thiết như vậy, sao anh có thể tìm người ngoài thay thế em hả?”
Tần Y lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, nịnh nọt nói.
Dương Thanh vội vàng phủ nhận: “Anh đâu có bảo em từ chức, em tự đòi từ chức đấy chứ”.
“Nhưng mà…”
Tần Y giả vờ tỏ vẻ đáng thương.
Nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu đã bị Dương Thanh chen ngang: “Hôm nay bận rộn cả một ngày, đau vai quá! Nếu có người xoa bóp giúp mình thì tốt biết mấy”.
“Ở đây hả anh rể?”
Dương Thanh vừa dứt lời, Tần Y đã chạy tới sau lưng anh, giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp.
“Sang trái một chút”.
“Ở đây à?”
“Không phải, xuống dưới một chút”.
“Đây á?”
“Vẫn không phải, sang phải một chút, lại lên trên chút nữa”.
…
“Dương Thanh! Đồ khốn kiếp!”
Rốt cuộc Tần Y cũng không chịu nổi sự hành hạ của Dương Thanh, tức giận gào ầm lên.