Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1190
“Có ạ! Con nhớ bố nhiều lắm!”
Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã: “Có phải bố mẹ sắp ly hôn rồi không?”
“Ly hôn?”
Dương Thanh sửng sốt hỏi: “Bố mẹ đang tốt đẹp, sao tự nhiên lại ly hôn?”
“Thế sao bố không về nhà?”
Tiêu Tiêu hỏi, vành mắt lập tức đỏ lên như sắp khóc: “Bạn Hoa nói bố mẹ của bạn ấy ly hôn, còn lừa gạt bạn ấy. Bố bạn ấy không chịu về nhà”.
Tiêu Tiêu vừa nói vừa bật khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ.
Lời nói của con gái khiến Dương Thanh càng thấy áy náy.
Anh ôm cô bé thật chặt, vô cùng kiên định nói: “Tiêu Tiêu đừng khóc, bố sẽ không bao giờ ly hôn với mẹ con đâu”.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh lái xe đưa Tiêu Tiêu đến cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Lúc này đang vào giờ tan tầm, nhân viên nườm nượp ra về.
“Dương Thanh, con với Tâm cãi nhau à? Sao mấy ngày liền không thấy con về nhà? Ngày nào hai mắt Tâm cũng sưng đỏ, trạng thái tinh thần cực kỳ kém”.
Dương Thanh đến trường mầm non định đón Tiêu Tiêu thì gặp Tần Đại Dũng, lời nói mang theo oán trách.
“Con với cô ấy có vài hiểu lầm. Mấy ngày trước bận quá không tiện giải thích. Hôm nay con sẽ nói rõ ràng với cô ấy”.
Dương Thanh lên tiếng đáp.
Nghe anh nói vậy, Tần Đại Dũng mới thở phào một hơi, gật đầu nói: “Nếu có hiểu lầm thì phải mau chóng giải thích rõ ràng, càng để lâu càng ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa”.
Dương Thanh gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ giải thích rõ ràng”.
“Bố về nhà trước đi, con đón Tiêu Tiêu rồi đi đón Thanh Tâm luôn”, Dương Thanh lại nói.
Trường mầm non nằm ngay trong khu phố của dinh thự Vân Phong, Tần Đại Dũng chỉ đi vài bước là về tới nhà.
“Được, bố về nhà nấu bữa tối chờ mấy đứa về”.
Tần Đại Dũng nói xong bèn quay lưng rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, Dương Thanh đón được Tiêu Tiêu.
“Bố ơi!”
Tiêu Tiêu thấy anh tới, kích động chạy đến nhào vào lòng anh.
Dương Thanh bế con gái lên cười nói: “Mấy ngày nay có nhớ bố không?”
“Có ạ! Con nhớ bố nhiều lắm!”
Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã: “Có phải bố mẹ sắp ly hôn rồi không?”
“Ly hôn?”
Dương Thanh sửng sốt hỏi: “Bố mẹ đang tốt đẹp, sao tự nhiên lại ly hôn?”
“Thế sao bố không về nhà?”
Tiêu Tiêu hỏi, vành mắt lập tức đỏ lên như sắp khóc: “Bạn Hoa nói bố mẹ của bạn ấy ly hôn, còn lừa gạt bạn ấy. Bố bạn ấy không chịu về nhà”.
Tiêu Tiêu vừa nói vừa bật khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ.
Lời nói của con gái khiến Dương Thanh càng thấy áy náy.
Anh ôm cô bé thật chặt, vô cùng kiên định nói: “Tiêu Tiêu đừng khóc, bố sẽ không bao giờ ly hôn với mẹ con đâu”.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh lái xe đưa Tiêu Tiêu đến cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Lúc này đang vào giờ tan tầm, nhân viên nườm nượp ra về.
Thế nhưng hai bố con đợi mãi không thấy Tần Thanh Tâm đâu.
“Bố ơi, sao mẹ vẫn chưa tan làm?”
Tiêu Tiêu bắt đầu sốt ruột.
Dương Thanh nhìn đồng hồ, từ lúc tan tầm đến giờ đã hơn nửa tiếng.
“Chắc là mẹ vẫn đang làm việc, chúng ta đợi một chút”.
Dương Thanh bế con gái lên, nhìn chằm chằm vào cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Hai bố con đợi khoảng năm phút nữa, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô bước ra ngoài.
Mấy ngày không gặp, dường như cô đã gầy đi nhiều, sắc mặt tiều tụy hơn hẳn.
Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã: “Có phải bố mẹ sắp ly hôn rồi không?”
“Ly hôn?”
Dương Thanh sửng sốt hỏi: “Bố mẹ đang tốt đẹp, sao tự nhiên lại ly hôn?”
“Thế sao bố không về nhà?”
Tiêu Tiêu hỏi, vành mắt lập tức đỏ lên như sắp khóc: “Bạn Hoa nói bố mẹ của bạn ấy ly hôn, còn lừa gạt bạn ấy. Bố bạn ấy không chịu về nhà”.
Tiêu Tiêu vừa nói vừa bật khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ.
Lời nói của con gái khiến Dương Thanh càng thấy áy náy.
Anh ôm cô bé thật chặt, vô cùng kiên định nói: “Tiêu Tiêu đừng khóc, bố sẽ không bao giờ ly hôn với mẹ con đâu”.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh lái xe đưa Tiêu Tiêu đến cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Lúc này đang vào giờ tan tầm, nhân viên nườm nượp ra về.
“Dương Thanh, con với Tâm cãi nhau à? Sao mấy ngày liền không thấy con về nhà? Ngày nào hai mắt Tâm cũng sưng đỏ, trạng thái tinh thần cực kỳ kém”.
Dương Thanh đến trường mầm non định đón Tiêu Tiêu thì gặp Tần Đại Dũng, lời nói mang theo oán trách.
“Con với cô ấy có vài hiểu lầm. Mấy ngày trước bận quá không tiện giải thích. Hôm nay con sẽ nói rõ ràng với cô ấy”.
Dương Thanh lên tiếng đáp.
Nghe anh nói vậy, Tần Đại Dũng mới thở phào một hơi, gật đầu nói: “Nếu có hiểu lầm thì phải mau chóng giải thích rõ ràng, càng để lâu càng ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa”.
Dương Thanh gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ giải thích rõ ràng”.
“Bố về nhà trước đi, con đón Tiêu Tiêu rồi đi đón Thanh Tâm luôn”, Dương Thanh lại nói.
Trường mầm non nằm ngay trong khu phố của dinh thự Vân Phong, Tần Đại Dũng chỉ đi vài bước là về tới nhà.
“Được, bố về nhà nấu bữa tối chờ mấy đứa về”.
Tần Đại Dũng nói xong bèn quay lưng rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, Dương Thanh đón được Tiêu Tiêu.
“Bố ơi!”
Tiêu Tiêu thấy anh tới, kích động chạy đến nhào vào lòng anh.
Dương Thanh bế con gái lên cười nói: “Mấy ngày nay có nhớ bố không?”
“Có ạ! Con nhớ bố nhiều lắm!”
Tiêu Tiêu gật đầu lia lịa, vẻ mặt bỗng trở nên buồn bã: “Có phải bố mẹ sắp ly hôn rồi không?”
“Ly hôn?”
Dương Thanh sửng sốt hỏi: “Bố mẹ đang tốt đẹp, sao tự nhiên lại ly hôn?”
“Thế sao bố không về nhà?”
Tiêu Tiêu hỏi, vành mắt lập tức đỏ lên như sắp khóc: “Bạn Hoa nói bố mẹ của bạn ấy ly hôn, còn lừa gạt bạn ấy. Bố bạn ấy không chịu về nhà”.
Tiêu Tiêu vừa nói vừa bật khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau khổ.
Lời nói của con gái khiến Dương Thanh càng thấy áy náy.
Anh ôm cô bé thật chặt, vô cùng kiên định nói: “Tiêu Tiêu đừng khóc, bố sẽ không bao giờ ly hôn với mẹ con đâu”.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh lái xe đưa Tiêu Tiêu đến cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Lúc này đang vào giờ tan tầm, nhân viên nườm nượp ra về.
Thế nhưng hai bố con đợi mãi không thấy Tần Thanh Tâm đâu.
“Bố ơi, sao mẹ vẫn chưa tan làm?”
Tiêu Tiêu bắt đầu sốt ruột.
Dương Thanh nhìn đồng hồ, từ lúc tan tầm đến giờ đã hơn nửa tiếng.
“Chắc là mẹ vẫn đang làm việc, chúng ta đợi một chút”.
Dương Thanh bế con gái lên, nhìn chằm chằm vào cổng tập đoàn Mamba Đỏ.
Hai bố con đợi khoảng năm phút nữa, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô bước ra ngoài.
Mấy ngày không gặp, dường như cô đã gầy đi nhiều, sắc mặt tiều tụy hơn hẳn.