Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1189
“Em tin anh một lần được không? Hiện giờ anh thực sự không có cách nào đi giải thích với cô ấy”.
Dương Thanh nói: “Hay là thế này, anh sẽ gọi điện cho Thanh Tâm, giải thích trước một lần với cô ấy”.
“Chết tiệt! Dương Thanh anh đúng là đồ khốn!”
Tần Y cả giận nói: “Tôi không cần biết tại sao anh không thể tới gặp chị tôi giải thích. Anh khiến chị tôi đau lòng chính là lỗi của anh!”
“Bà đây cũng không thèm làm nữa. Tôi muốn từ chức”.
“Sau này anh tự giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Y lập tức cúp máy.
Sau khi Tần Y cúp máy, Dương Thanh ngây ngẩn cả người.
Anh cứ tưởng tối qua đã lừa được Tần Thanh Tâm, xem ra không phải rồi.
Nếu không, cô đã không khóc suốt đêm.
Hiện giờ, trong đầu Dương Thanh hiện lên cảnh tượng tối qua.
Tần Thanh Tâm ngồi trên giường. Tiêu Tiêu ngủ say ở bên cạnh, mình cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh cảm thấy lòng mình tan nát.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thanh Tâm, nhưng chỉ nghe thấy lời nhắc nhở: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Anh gọi liên tiếp mấy lần đều như vậy.
“Có lẽ cô ấy đã chặn số của mình rồi”.
Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Xem ra lần này thực sự đã khiến cô ấy bị tổn thương”.
Chẳng bao lâu sau, Dương Thanh đã nhận được cuộc gọi từ Lạc Bân.
“Chủ tịch, sao Tần Y lại từ chức? Tần Thanh Tâm cũng muốn từ chức”.
Lạc Bân kinh ngạc hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển quan trọng của tập đoàn Nhạn Thanh, công ty không thể không có bọn họ!”
“Thanh Tâm cũng muốn từ chức sao?”
Dương Thanh rất bất ngờ.
Tần Y từ chức thì anh có thể hiểu được, nhưng tại sao Tần Thanh Tâm cũng từ chức?
Xem ra hiểu lầm tối qua rất lớn, nếu không Tần Thanh Tâm không thể từ chức được.
“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh nói xong liền cúp máy.
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện tối qua, nếu không Tần Thanh Tâm và Tần Y sẽ không chịu quay về tập đoàn Nhạn Thanh.
Hai ngày sau đó, Dương Thanh vẫn không về nhà.
Mãi đến ngày thứ ba, vết thương không thể che giấu trên người anh mới hồi phục.
“Dương Thanh, con với Tâm cãi nhau à? Sao mấy ngày liền không thấy con về nhà? Ngày nào hai mắt Tâm cũng sưng đỏ, trạng thái tinh thần cực kỳ kém”.
Dương Thanh đến trường mầm non định đón Tiêu Tiêu thì gặp Tần Đại Dũng, lời nói mang theo oán trách.
“Con với cô ấy có vài hiểu lầm. Mấy ngày trước bận quá không tiện giải thích. Hôm nay con sẽ nói rõ ràng với cô ấy”.
Dương Thanh lên tiếng đáp.
Nghe anh nói vậy, Tần Đại Dũng mới thở phào một hơi, gật đầu nói: “Nếu có hiểu lầm thì phải mau chóng giải thích rõ ràng, càng để lâu càng ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa”.
Dương Thanh gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ giải thích rõ ràng”.
“Bố về nhà trước đi, con đón Tiêu Tiêu rồi đi đón Thanh Tâm luôn”, Dương Thanh lại nói.
Trường mầm non nằm ngay trong khu phố của dinh thự Vân Phong, Tần Đại Dũng chỉ đi vài bước là về tới nhà.
“Được, bố về nhà nấu bữa tối chờ mấy đứa về”.
Tần Đại Dũng nói xong bèn quay lưng rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, Dương Thanh đón được Tiêu Tiêu.
“Bố ơi!”
Tiêu Tiêu thấy anh tới, kích động chạy đến nhào vào lòng anh.
Dương Thanh bế con gái lên cười nói: “Mấy ngày nay có nhớ bố không?”
Dương Thanh nói: “Hay là thế này, anh sẽ gọi điện cho Thanh Tâm, giải thích trước một lần với cô ấy”.
“Chết tiệt! Dương Thanh anh đúng là đồ khốn!”
Tần Y cả giận nói: “Tôi không cần biết tại sao anh không thể tới gặp chị tôi giải thích. Anh khiến chị tôi đau lòng chính là lỗi của anh!”
“Bà đây cũng không thèm làm nữa. Tôi muốn từ chức”.
“Sau này anh tự giải quyết chuyện của tập đoàn Nhạn Thanh đi!”
Dứt lời, Tần Y lập tức cúp máy.
Sau khi Tần Y cúp máy, Dương Thanh ngây ngẩn cả người.
Anh cứ tưởng tối qua đã lừa được Tần Thanh Tâm, xem ra không phải rồi.
Nếu không, cô đã không khóc suốt đêm.
Hiện giờ, trong đầu Dương Thanh hiện lên cảnh tượng tối qua.
Tần Thanh Tâm ngồi trên giường. Tiêu Tiêu ngủ say ở bên cạnh, mình cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh cảm thấy lòng mình tan nát.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho Tần Thanh Tâm, nhưng chỉ nghe thấy lời nhắc nhở: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Anh gọi liên tiếp mấy lần đều như vậy.
“Có lẽ cô ấy đã chặn số của mình rồi”.
Dương Thanh lắc đầu cười khổ: “Xem ra lần này thực sự đã khiến cô ấy bị tổn thương”.
Chẳng bao lâu sau, Dương Thanh đã nhận được cuộc gọi từ Lạc Bân.
“Chủ tịch, sao Tần Y lại từ chức? Tần Thanh Tâm cũng muốn từ chức”.
Lạc Bân kinh ngạc hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hiện giờ đang là giai đoạn phát triển quan trọng của tập đoàn Nhạn Thanh, công ty không thể không có bọn họ!”
“Thanh Tâm cũng muốn từ chức sao?”
Dương Thanh rất bất ngờ.
Tần Y từ chức thì anh có thể hiểu được, nhưng tại sao Tần Thanh Tâm cũng từ chức?
Xem ra hiểu lầm tối qua rất lớn, nếu không Tần Thanh Tâm không thể từ chức được.
“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh nói xong liền cúp máy.
Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách giải thích rõ ràng chuyện tối qua, nếu không Tần Thanh Tâm và Tần Y sẽ không chịu quay về tập đoàn Nhạn Thanh.
Hai ngày sau đó, Dương Thanh vẫn không về nhà.
Mãi đến ngày thứ ba, vết thương không thể che giấu trên người anh mới hồi phục.
“Dương Thanh, con với Tâm cãi nhau à? Sao mấy ngày liền không thấy con về nhà? Ngày nào hai mắt Tâm cũng sưng đỏ, trạng thái tinh thần cực kỳ kém”.
Dương Thanh đến trường mầm non định đón Tiêu Tiêu thì gặp Tần Đại Dũng, lời nói mang theo oán trách.
“Con với cô ấy có vài hiểu lầm. Mấy ngày trước bận quá không tiện giải thích. Hôm nay con sẽ nói rõ ràng với cô ấy”.
Dương Thanh lên tiếng đáp.
Nghe anh nói vậy, Tần Đại Dũng mới thở phào một hơi, gật đầu nói: “Nếu có hiểu lầm thì phải mau chóng giải thích rõ ràng, càng để lâu càng ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa”.
Dương Thanh gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ giải thích rõ ràng”.
“Bố về nhà trước đi, con đón Tiêu Tiêu rồi đi đón Thanh Tâm luôn”, Dương Thanh lại nói.
Trường mầm non nằm ngay trong khu phố của dinh thự Vân Phong, Tần Đại Dũng chỉ đi vài bước là về tới nhà.
“Được, bố về nhà nấu bữa tối chờ mấy đứa về”.
Tần Đại Dũng nói xong bèn quay lưng rời đi.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, Dương Thanh đón được Tiêu Tiêu.
“Bố ơi!”
Tiêu Tiêu thấy anh tới, kích động chạy đến nhào vào lòng anh.
Dương Thanh bế con gái lên cười nói: “Mấy ngày nay có nhớ bố không?”