Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1150
“Các người chẳng qua chỉ là đám con hát mua vui mà thôi. Trước mặt chị họ tôi, các người không là cái thá gì”.
“Bây giờ chị họ tôi muốn gặp Hạ Hà, các người mau cút đi, cẩn thận đắc tội chị họ tôi lại bị cấm sóng đấy”.
Vừa nãy Ngô Thiên Hữu còn tỏ ra e sợ, bây giờ đã trở nên kiêu căng hống hách.
Bấy giờ đám người anh Hổ mới phát hiện Tôn Chí Kiều lạnh lùng đứng cách đó không xa, lập tức hoảng hốt.
Tôn Chí Kiều là dòng chính nhà họ Tôn, còn từng là tổng giám đốc công ty giải trí Ngôi Sao. Tuy chỉ là một người làm kinh doanh nhưng muốn bôi nhọ nghệ sĩ bọn họ vẫn rất dễ dàng.
Trong thời đại hiện giờ, những nghệ sĩ lớn như họ làm gì có ai sạch sẽ?
Chỉ cần có tiền có quyền là có thể tìm thấy lịch sử đen của họ, lộ một chút ra ngoài đã đủ để họ mất hết sự nghiệp.
Đạo diễn Lý cũng lo lắng. Tôn Chí Kiều là tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty giải trí Ngôi Sao, quan hệ trong giới giải trí rất rộng.
Không thể đắc tội loại người này được.
“Ngô Thiên Hữu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hạ Hà cũng biết cái nào là lợi là hại, bước lên đỏ mắt hỏi.
Thấy cô ta như vậy, Ngô Thiên Hữu cảm thấy sung sướng như báo được thù lớn.
Thực ra anh ta chẳng hề căm hận Hạ Hà, chủ yếu là vì Dương Thanh.
“Chị họ tôi tới, nói muốn gặp cô. Tôi cũng không biết chị ấy muốn nói gì với cô”.
Ngô Thiên Hữu uy hiếp: “Nếu không muốn người bên cạnh cô bị liên lụy, tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi theo tôi!”
Mặc dù Hạ Hà không muốn đi nhưng cũng không muốn liên lụy tới mấy người đạo diễn Lý, bèn nói: “Được, tôi đi với anh!”
“Hạ Hà!”
Đạo diễn Lý lo lắng ngăn cô ta lại.
Ông ta thật sự rất thích diễn viên mới này. Lần đầu tiên quay phim đã diễn tốt như vậy, quan trọng là cô ta rất chăm chỉ nỗ lực.
Đạo diễn Lý đã nhìn thấy tiềm năng trở thành ngôi sao lớn của Hạ Hà. Ông ta tin tưởng sau bộ phim này, độ nổi tiếng của Hạ Hà sẽ tăng vọt.
Chỉ cần quay thêm một bộ phim lớn, Hạ Hà sẽ có thể trở thành diễn viên siêu hot.
“Sao hả? Đạo diễn Lý định ngăn cản Hạ Hà đi gặp chị họ tôi à? Ông có gánh chịu được lửa giận của chị họ tôi không?”
Ngô Thiên Hữu cười híp mắt nói.
Hạ Hà trông thấy vẻ lo lắng trong mắt đạo diễn Lý, cười nói: “Ông yên tâm, ở đây có nhiều người như vậy, bọn họ không dám làm gì tôi đâu. Tôi đi nói chuyện với cô ta một lúc rồi về”.
“Được, cô nhất định phải cẩn thận người phụ nữ kia!”
Đạo diễn Lý trầm giọng nói, rõ ràng cũng hiểu khá rõ về Tôn Chí Kiều.
Hạ Hà mỉm cười đi tới chỗ Tôn Chí Kiều.
Cô ta nhanh chóng bước đến trước mặt Tôn Chí Kiều.
Tôn Chí Kiều không lên tiếng, ánh mắt vốn đang lạnh lẽo nhìn thấy Hạ Hà lập tức dịu dàng hơn hẳn, khẽ cong môi cười.
“Đẹp ! Đúng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!”
“Không thể không thừa nhận, cô là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp”.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao một bộ phim chiếu mạng chỉ vẻn vẻn có mấy chục triệu tiền vốn, cô còn là diễn viên mới lại đột nhiên hot lên. Bởi vì cô thực sự quá xinh đẹp!”
Tôn Chí Kiều không tiếc lời khen ngợi Hạ Hà, giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa.
Hạ Hà vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Cô quá khen rồi!”
Hạ Hà được khen cảm thấy ngượng ngùng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi thẳng: “Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”
Ngô Thiên Hữu cười lạnh một tiếng: “Chị họ tôi khen cô mấy câu cô đã phổng mũi rồi à? Chị ấy tìm cô đương nhiên là vì tôi, mau bảo Dương Thanh tới đây quỳ xuống xin tôi tha thứ…”
“Bốp!”
Ngô Thiên Hữu chưa nói xong đã bị Tôn Chí Kiều tát thêm một cái.
“Nếu lần sau mày còn dám tự tiện nói nhảm khi chưa có sự cho phép của tao, tao sẽ cắt lưỡi mày!”
Ánh mắt Tôn Chí Kiều lạnh toát, cả người như tòa núi băng mấy chục nghìn năm.
Vẻ mặt Ngô Thiên Hữu lập tức cứng đờ, trên mặt còn có một dấu bàn tay rất chướng mắt.
“Bây giờ chị họ tôi muốn gặp Hạ Hà, các người mau cút đi, cẩn thận đắc tội chị họ tôi lại bị cấm sóng đấy”.
Vừa nãy Ngô Thiên Hữu còn tỏ ra e sợ, bây giờ đã trở nên kiêu căng hống hách.
Bấy giờ đám người anh Hổ mới phát hiện Tôn Chí Kiều lạnh lùng đứng cách đó không xa, lập tức hoảng hốt.
Tôn Chí Kiều là dòng chính nhà họ Tôn, còn từng là tổng giám đốc công ty giải trí Ngôi Sao. Tuy chỉ là một người làm kinh doanh nhưng muốn bôi nhọ nghệ sĩ bọn họ vẫn rất dễ dàng.
Trong thời đại hiện giờ, những nghệ sĩ lớn như họ làm gì có ai sạch sẽ?
Chỉ cần có tiền có quyền là có thể tìm thấy lịch sử đen của họ, lộ một chút ra ngoài đã đủ để họ mất hết sự nghiệp.
Đạo diễn Lý cũng lo lắng. Tôn Chí Kiều là tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty giải trí Ngôi Sao, quan hệ trong giới giải trí rất rộng.
Không thể đắc tội loại người này được.
“Ngô Thiên Hữu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hạ Hà cũng biết cái nào là lợi là hại, bước lên đỏ mắt hỏi.
Thấy cô ta như vậy, Ngô Thiên Hữu cảm thấy sung sướng như báo được thù lớn.
Thực ra anh ta chẳng hề căm hận Hạ Hà, chủ yếu là vì Dương Thanh.
“Chị họ tôi tới, nói muốn gặp cô. Tôi cũng không biết chị ấy muốn nói gì với cô”.
Ngô Thiên Hữu uy hiếp: “Nếu không muốn người bên cạnh cô bị liên lụy, tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi theo tôi!”
Mặc dù Hạ Hà không muốn đi nhưng cũng không muốn liên lụy tới mấy người đạo diễn Lý, bèn nói: “Được, tôi đi với anh!”
“Hạ Hà!”
Đạo diễn Lý lo lắng ngăn cô ta lại.
Ông ta thật sự rất thích diễn viên mới này. Lần đầu tiên quay phim đã diễn tốt như vậy, quan trọng là cô ta rất chăm chỉ nỗ lực.
Đạo diễn Lý đã nhìn thấy tiềm năng trở thành ngôi sao lớn của Hạ Hà. Ông ta tin tưởng sau bộ phim này, độ nổi tiếng của Hạ Hà sẽ tăng vọt.
Chỉ cần quay thêm một bộ phim lớn, Hạ Hà sẽ có thể trở thành diễn viên siêu hot.
“Sao hả? Đạo diễn Lý định ngăn cản Hạ Hà đi gặp chị họ tôi à? Ông có gánh chịu được lửa giận của chị họ tôi không?”
Ngô Thiên Hữu cười híp mắt nói.
Hạ Hà trông thấy vẻ lo lắng trong mắt đạo diễn Lý, cười nói: “Ông yên tâm, ở đây có nhiều người như vậy, bọn họ không dám làm gì tôi đâu. Tôi đi nói chuyện với cô ta một lúc rồi về”.
“Được, cô nhất định phải cẩn thận người phụ nữ kia!”
Đạo diễn Lý trầm giọng nói, rõ ràng cũng hiểu khá rõ về Tôn Chí Kiều.
Hạ Hà mỉm cười đi tới chỗ Tôn Chí Kiều.
Cô ta nhanh chóng bước đến trước mặt Tôn Chí Kiều.
Tôn Chí Kiều không lên tiếng, ánh mắt vốn đang lạnh lẽo nhìn thấy Hạ Hà lập tức dịu dàng hơn hẳn, khẽ cong môi cười.
“Đẹp ! Đúng là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!”
“Không thể không thừa nhận, cô là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp”.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao một bộ phim chiếu mạng chỉ vẻn vẻn có mấy chục triệu tiền vốn, cô còn là diễn viên mới lại đột nhiên hot lên. Bởi vì cô thực sự quá xinh đẹp!”
Tôn Chí Kiều không tiếc lời khen ngợi Hạ Hà, giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa.
Hạ Hà vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Cô quá khen rồi!”
Hạ Hà được khen cảm thấy ngượng ngùng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi thẳng: “Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”
Ngô Thiên Hữu cười lạnh một tiếng: “Chị họ tôi khen cô mấy câu cô đã phổng mũi rồi à? Chị ấy tìm cô đương nhiên là vì tôi, mau bảo Dương Thanh tới đây quỳ xuống xin tôi tha thứ…”
“Bốp!”
Ngô Thiên Hữu chưa nói xong đã bị Tôn Chí Kiều tát thêm một cái.
“Nếu lần sau mày còn dám tự tiện nói nhảm khi chưa có sự cho phép của tao, tao sẽ cắt lưỡi mày!”
Ánh mắt Tôn Chí Kiều lạnh toát, cả người như tòa núi băng mấy chục nghìn năm.
Vẻ mặt Ngô Thiên Hữu lập tức cứng đờ, trên mặt còn có một dấu bàn tay rất chướng mắt.