Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1119
Chương 1119:
Tôn Chí Kiều lại tức giận nói.
“Vậy rốt cuộc tôi phải xưng hô với chị như thế nào?”
Ngô Thiên Hữu nói với vẻ suy sụp.
“Được rồi, một phút đã hết, sau này đừng liên lạc với tôi nữa. Còn nữa, nếu như cậu dám lấy danh nghĩa của tôi làm việc gì bên ngoài, để xem tôi có tìm người cắt lưỡi của cậu không”.
Trong lời nói của Tôn Chí Kiều đầy vẻ đe dọa, nói xong cô ta liền cúp điện thoại.
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Khi Ngô Thiên Hữu nghe thấy âm báo bận rộn phát ra từ ống nghe của điện thoại di động, anh ta hoàn toàn sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ rằng Tôn Chí Kiều lại không hề nể mặt mình như vậy.
Đúng là anh ta chưa bao giờ gặp Tôn Chí Kiều, nhưng mẹ anh ta và mẹ của Tôn Chí Kiều là chị em họ xa, kiểu chị em mà đã nhiều năm không gặp ấy.
Lần này anh ta đến phim trường Hoành Điếm để quay phim, mẹ anh ta đã giúp liên lạc với mẹ của Tôn Chí Kiều, hy vọng nhà họ Tôn có thể chăm sóc cho Ngô Thiên Hữu.
Mẹ của Tôn Chí Kiều đã đồng ý, nhưng không ngờ người ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi chứ không hề coi trọng họ một chút nào.
Còn về việc anh ta nói Viên Nhã Kỳ là bạn thân của Tôn Chí Kiều đều là nghe trên mạng nói vậy.
“Phụt!”
Viên Nhã Kỳ không nhịn được nữa mà bật cười: “Thật là buồn cười chết mất thôi, anh tìm chị họ anh, người ta không những không quen anh mà còn nói anh không được mượn danh nghĩa của người ta để làm gì, nếu không sẽ cắt lưỡi anh!”
Lúc này, đạo diễn Vương, người vừa lái xe đến quán Starbucks cách đó ba cây để mua cà phê cũng quay trở lại.
“Ha ha, bởi vì bận rộn mà ngay cả em họ của mình cũng không nhận ra, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có chuyện này đấy”.
Viên Nhã Kỳ không giấu giếm sự mỉa mai của mình.
Mặt Ngô Thiên Hữu đỏ bừng: “Lần này, chắc chắn chị ấy sẽ nhận ra giọng của tôi!”
Nói rồi anh ta lại bấm máy.
Ngay sau đó, Tôn Chí Kiều bắt máy: “Ai vậy?”
“Chị họ, là em, Ngô Thiên Hữu đây. Lẽ nào chị quên em rồi sao? Mấy ngày trước mẹ em còn nói với mẹ chị là em sắp đến phim trường Hoành Điếm ở Yến Đô để quay phim, bảo chị chăm sóc em mà”.
Ngô Thiên Hữu nói nhanh, để tránh bị cúp máy lần nữa, anh ta nói liền tù tì một hơi.
Lần này, Tôn Chí Kiều dường như mới biết Ngô Thiên Hữu là ai, cô ta thờ ơ nói: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có nhận quan hệ bừa bãi. Tôn Chí Kiều tôi không có em họ ba lăng nhăng gì cả!”
“Coi như nể mặt mẹ tôi, tôi cho cậu một phút nói rõ chuyện vì sao tìm tôi”.
Thái độ của Tôn Chí Kiều vô cùng kiêu ngạo, thái độ của cô ta căn bản là không quen biết Ngô Thiên Hữu.
Sắc mặt Ngô Thiên Hữu vô cùng khó coi, nhưng anh ta đã cưỡi lên mình hổ, chỉ đành nói: “Chị họ…”
“Câm miệng! Tôi không phải chị họ của cậu! Đừng có nhận quàng nhận xiên!”
Ngay khi Ngô Thiên Hữu gọi cô ta là chị họ thì đã bị Tôn Chí Kiều mắng ngay.
Ngô Thiên Hữu hít một hơi thật sâu, cố nhịn nỗi bức xúc và nói: “Thưa chị Kiều, là…”
“Câm miệng! Tôi không phải chị gì của cậu!”
Tôn Chí Kiều đã rất tức giận.
Ngô Thiên Hữu gần như sắp khóc, những lời này của Tôn Chí Kiều đã khiến anh ta mất sạch thể diện.
“Tôn Chí Kiều, tôi…”
“Câm miệng! Câm ngay! Cậu có tư cách gì mà dám gọi thẳng tên của tôi hả?”
Tôn Chí Kiều lại tức giận nói.
“Vậy rốt cuộc tôi phải xưng hô với chị như thế nào?”
Ngô Thiên Hữu nói với vẻ suy sụp.
“Được rồi, một phút đã hết, sau này đừng liên lạc với tôi nữa. Còn nữa, nếu như cậu dám lấy danh nghĩa của tôi làm việc gì bên ngoài, để xem tôi có tìm người cắt lưỡi của cậu không”.
Trong lời nói của Tôn Chí Kiều đầy vẻ đe dọa, nói xong cô ta liền cúp điện thoại.
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Khi Ngô Thiên Hữu nghe thấy âm báo bận rộn phát ra từ ống nghe của điện thoại di động, anh ta hoàn toàn sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ rằng Tôn Chí Kiều lại không hề nể mặt mình như vậy.
Tôn Chí Kiều lại tức giận nói.
“Vậy rốt cuộc tôi phải xưng hô với chị như thế nào?”
Ngô Thiên Hữu nói với vẻ suy sụp.
“Được rồi, một phút đã hết, sau này đừng liên lạc với tôi nữa. Còn nữa, nếu như cậu dám lấy danh nghĩa của tôi làm việc gì bên ngoài, để xem tôi có tìm người cắt lưỡi của cậu không”.
Trong lời nói của Tôn Chí Kiều đầy vẻ đe dọa, nói xong cô ta liền cúp điện thoại.
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Khi Ngô Thiên Hữu nghe thấy âm báo bận rộn phát ra từ ống nghe của điện thoại di động, anh ta hoàn toàn sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ rằng Tôn Chí Kiều lại không hề nể mặt mình như vậy.
Đúng là anh ta chưa bao giờ gặp Tôn Chí Kiều, nhưng mẹ anh ta và mẹ của Tôn Chí Kiều là chị em họ xa, kiểu chị em mà đã nhiều năm không gặp ấy.
Lần này anh ta đến phim trường Hoành Điếm để quay phim, mẹ anh ta đã giúp liên lạc với mẹ của Tôn Chí Kiều, hy vọng nhà họ Tôn có thể chăm sóc cho Ngô Thiên Hữu.
Mẹ của Tôn Chí Kiều đã đồng ý, nhưng không ngờ người ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi chứ không hề coi trọng họ một chút nào.
Còn về việc anh ta nói Viên Nhã Kỳ là bạn thân của Tôn Chí Kiều đều là nghe trên mạng nói vậy.
“Phụt!”
Viên Nhã Kỳ không nhịn được nữa mà bật cười: “Thật là buồn cười chết mất thôi, anh tìm chị họ anh, người ta không những không quen anh mà còn nói anh không được mượn danh nghĩa của người ta để làm gì, nếu không sẽ cắt lưỡi anh!”
Lúc này, đạo diễn Vương, người vừa lái xe đến quán Starbucks cách đó ba cây để mua cà phê cũng quay trở lại.
“Ha ha, bởi vì bận rộn mà ngay cả em họ của mình cũng không nhận ra, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có chuyện này đấy”.
Viên Nhã Kỳ không giấu giếm sự mỉa mai của mình.
Mặt Ngô Thiên Hữu đỏ bừng: “Lần này, chắc chắn chị ấy sẽ nhận ra giọng của tôi!”
Nói rồi anh ta lại bấm máy.
Ngay sau đó, Tôn Chí Kiều bắt máy: “Ai vậy?”
“Chị họ, là em, Ngô Thiên Hữu đây. Lẽ nào chị quên em rồi sao? Mấy ngày trước mẹ em còn nói với mẹ chị là em sắp đến phim trường Hoành Điếm ở Yến Đô để quay phim, bảo chị chăm sóc em mà”.
Ngô Thiên Hữu nói nhanh, để tránh bị cúp máy lần nữa, anh ta nói liền tù tì một hơi.
Lần này, Tôn Chí Kiều dường như mới biết Ngô Thiên Hữu là ai, cô ta thờ ơ nói: “Tôi nói cho cậu biết, đừng có nhận quan hệ bừa bãi. Tôn Chí Kiều tôi không có em họ ba lăng nhăng gì cả!”
“Coi như nể mặt mẹ tôi, tôi cho cậu một phút nói rõ chuyện vì sao tìm tôi”.
Thái độ của Tôn Chí Kiều vô cùng kiêu ngạo, thái độ của cô ta căn bản là không quen biết Ngô Thiên Hữu.
Sắc mặt Ngô Thiên Hữu vô cùng khó coi, nhưng anh ta đã cưỡi lên mình hổ, chỉ đành nói: “Chị họ…”
“Câm miệng! Tôi không phải chị họ của cậu! Đừng có nhận quàng nhận xiên!”
Ngay khi Ngô Thiên Hữu gọi cô ta là chị họ thì đã bị Tôn Chí Kiều mắng ngay.
Ngô Thiên Hữu hít một hơi thật sâu, cố nhịn nỗi bức xúc và nói: “Thưa chị Kiều, là…”
“Câm miệng! Tôi không phải chị gì của cậu!”
Tôn Chí Kiều đã rất tức giận.
Ngô Thiên Hữu gần như sắp khóc, những lời này của Tôn Chí Kiều đã khiến anh ta mất sạch thể diện.
“Tôn Chí Kiều, tôi…”
“Câm miệng! Câm ngay! Cậu có tư cách gì mà dám gọi thẳng tên của tôi hả?”
Tôn Chí Kiều lại tức giận nói.
“Vậy rốt cuộc tôi phải xưng hô với chị như thế nào?”
Ngô Thiên Hữu nói với vẻ suy sụp.
“Được rồi, một phút đã hết, sau này đừng liên lạc với tôi nữa. Còn nữa, nếu như cậu dám lấy danh nghĩa của tôi làm việc gì bên ngoài, để xem tôi có tìm người cắt lưỡi của cậu không”.
Trong lời nói của Tôn Chí Kiều đầy vẻ đe dọa, nói xong cô ta liền cúp điện thoại.
Khung cảnh lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Khi Ngô Thiên Hữu nghe thấy âm báo bận rộn phát ra từ ống nghe của điện thoại di động, anh ta hoàn toàn sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ rằng Tôn Chí Kiều lại không hề nể mặt mình như vậy.