Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1093
“Tôi biết, hôm nay anh liều mạng uống rượu như thế cũng vì muốn giúp tôi”.
“Tôi không ngốc, thật ra tôi biết Ngô Thiên Hữu có ý đồ gì, anh ta cố tình gọi nhiều người đến để chuốc say anh”.
“Sau đó anh ta sẽ chuốc say tôi, rồi thích làm gì thì làm”.
“Nhưng anh ta không ngờ cả đám người mà vẫn không thể uống lại anh, đã thế họ còn phải vào viện nữa”.
Hạ Hà vừa nói vừa nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt rất dịu dàng.
Dương Thanh thầm cười khổ, anh cứ tưởng Hạ Hà không biết gì, hóa ra cô ta hiểu hết.
“Cô cứ yên tâm, Ngô Thiên Hữu không ở lại đoàn làm phim lâu đâu, sau này ở công ty giải trí Ngôi Sao, không ai dám làm khó cô nữa”.
Dương Thanh nói.
Hạ Hà hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao anh biết thế?”
“Nếu tôi nói tôi chính là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao thì cô có tin không?”, Dương Thanh cười hỏi.
Hạ Hà thoáng sững sờ rồi kinh ngạc nói: “Tôi đang không hiểu sao cát-xê của tôi bỗng tăng gấp đôi, còn cát-xê của Ngô Thiên Hữu lại giảm một nửa, hóa ra vì anh à?”
Lần này, đến lượt Dương Thanh sững sờ.
Anh nói mình là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao bằng giọng điệu như đùa, không ngờ Hạ Hà tin thật.
Cô gái này tin tưởng anh thật đấy!
“Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, nếu cô không thích ngành giải trí thì có thể rời đi bất cứ lúc nào rồi tự lập công ty riêng”.
Dương Thanh không xoắn xuýt về việc thân phận bị lộ nữa, anh nói: “Cô cũng biết tôi là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao rồi đấy, cô hoàn toàn có thể thành lập công ty riêng, chỉ cần tôi giúp cô một chút là doanh nghiệp sẽ ổn định”.
“Hoặc cô có thể đến Công ty giải trí Ngôi Sao làm việc, chắc chắn lương sẽ không thấp đâu”.
“Cô cũng đừng thấy ngại khi nhờ tôi giúp, nếu chúng ta đã là bạn bè thì không cần tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
Hạ Hà lắc đầu, nghiêm túc nhìn Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi đã nợ anh nhiều lắm rồi, cho dù chúng ta là bạn thì tôi cũng không thể để anh giúp như thế”.
“Hơn nữa tôi cũng thích diễn xuất, công việc này có thể mang lại cho tôi rất nhiều cát-xê, tôi đã hài lòng lắm rồi”.
Thấy Hạ Hà nói vậy, Dương Thanh không thuyết phục nữa, anh bỗng thấy hơi hối hận khi nói cho Hạ Hà biết mình chính là chủ tịch của Công ty giải trí Ngôi Sao.
Vì hồi trước anh đã giúp Hạ Hà, lần này tới Yến Đô, cô ta còn cầm theo một triệu để trả anh nữa.
Cô ta không muốn nợ ai hết, Dương Thanh chỉ lo Hạ Hà nghĩ sẽ giúp được anh nếu vào Công ty giải trí Ngôi Sao, rồi cứ ép bản thân làm những chuyện mà mình không thích.
“Được rồi, đi thôi, để tôi đưa cô về khách sạn”.
Dương Thanh đi về phía xe mình.
Hạ Hà vội bước lên, ngồi vào ghế lái trước rồi nói: “Tôi không uống rượu, cứ để tôi đưa anh về cho”.
Dương Thanh không từ chối, ngồi ở ghế phụ, Hạ Hà lái xe đưa anh về.
“Hay đêm nay cô ở nhà tôi nhé?”
Sau khi xuống xe, Dương Thanh nhìn Hạ Hà, hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã thấy sai sai, vội nói thêm: “Cô cứ yên tâm, vợ, em vợ và bố vợ tôi đều ở đây hết”.
Biệt thự này rất lớn, đừng nói là một Hạ Hà, cho dù có thêm mười Hạ Hà ở thì cũng được.
Hạ Hà ngẩng đầu nhìn biệt thự bằng ánh mắt hâm mộ và khao khát rồi khẽ lắc đầu: “Tôi về khách sạn, mai tôi sẽ trả xe cho anh, được chứ?”
“Được, cô đi đường cẩn thận!”
Dương Thanh không ngăn cản, chiếc xe này rất an toàn, chỉ cần Hạ Hà ngồi trong xe thì không ai vào được hết.
Một đêm yên bình trôi đi, sáng sớm hôm sau, Dương Thanh đến tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, sự cố ở công trường Thành Cửu Châu đã được kết án rồi, Vũ Văn Bân đổ hết mọi chuyện cho Trần Quân”.
Lạc Bân báo cáo: “Nhưng Trần Quân đã bị diệt khẩu, bây giờ không còn chứng cứ nữa, cũng không có chứng cứ trực tiếp. Trần Quân bị Vũ Văn Bân giết người diệt khẩu, tối qua Vũ Văn Bân đã được thả ra rồi”.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, không hề bất ngờ khi biết Vũ Văn Bân đã được tự do.
“Nếu mọi việc đã khôi phục như cũ thì sắp tới đừng để xảy ra chuyện gì nữa”.
“Dự án Thành Cửu Châu là dự án chủ chốt của tập đoàn Nhạn Thanh, bị rất nhiều người để mắt đến, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì không dễ đè xuống đâu”.
Dương Thanh nghiêm nghị nói.
“Tôi không ngốc, thật ra tôi biết Ngô Thiên Hữu có ý đồ gì, anh ta cố tình gọi nhiều người đến để chuốc say anh”.
“Sau đó anh ta sẽ chuốc say tôi, rồi thích làm gì thì làm”.
“Nhưng anh ta không ngờ cả đám người mà vẫn không thể uống lại anh, đã thế họ còn phải vào viện nữa”.
Hạ Hà vừa nói vừa nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt rất dịu dàng.
Dương Thanh thầm cười khổ, anh cứ tưởng Hạ Hà không biết gì, hóa ra cô ta hiểu hết.
“Cô cứ yên tâm, Ngô Thiên Hữu không ở lại đoàn làm phim lâu đâu, sau này ở công ty giải trí Ngôi Sao, không ai dám làm khó cô nữa”.
Dương Thanh nói.
Hạ Hà hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao anh biết thế?”
“Nếu tôi nói tôi chính là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao thì cô có tin không?”, Dương Thanh cười hỏi.
Hạ Hà thoáng sững sờ rồi kinh ngạc nói: “Tôi đang không hiểu sao cát-xê của tôi bỗng tăng gấp đôi, còn cát-xê của Ngô Thiên Hữu lại giảm một nửa, hóa ra vì anh à?”
Lần này, đến lượt Dương Thanh sững sờ.
Anh nói mình là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao bằng giọng điệu như đùa, không ngờ Hạ Hà tin thật.
Cô gái này tin tưởng anh thật đấy!
“Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, nếu cô không thích ngành giải trí thì có thể rời đi bất cứ lúc nào rồi tự lập công ty riêng”.
Dương Thanh không xoắn xuýt về việc thân phận bị lộ nữa, anh nói: “Cô cũng biết tôi là chủ tịch của công ty giải trí Ngôi Sao rồi đấy, cô hoàn toàn có thể thành lập công ty riêng, chỉ cần tôi giúp cô một chút là doanh nghiệp sẽ ổn định”.
“Hoặc cô có thể đến Công ty giải trí Ngôi Sao làm việc, chắc chắn lương sẽ không thấp đâu”.
“Cô cũng đừng thấy ngại khi nhờ tôi giúp, nếu chúng ta đã là bạn bè thì không cần tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này”.
Hạ Hà lắc đầu, nghiêm túc nhìn Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi đã nợ anh nhiều lắm rồi, cho dù chúng ta là bạn thì tôi cũng không thể để anh giúp như thế”.
“Hơn nữa tôi cũng thích diễn xuất, công việc này có thể mang lại cho tôi rất nhiều cát-xê, tôi đã hài lòng lắm rồi”.
Thấy Hạ Hà nói vậy, Dương Thanh không thuyết phục nữa, anh bỗng thấy hơi hối hận khi nói cho Hạ Hà biết mình chính là chủ tịch của Công ty giải trí Ngôi Sao.
Vì hồi trước anh đã giúp Hạ Hà, lần này tới Yến Đô, cô ta còn cầm theo một triệu để trả anh nữa.
Cô ta không muốn nợ ai hết, Dương Thanh chỉ lo Hạ Hà nghĩ sẽ giúp được anh nếu vào Công ty giải trí Ngôi Sao, rồi cứ ép bản thân làm những chuyện mà mình không thích.
“Được rồi, đi thôi, để tôi đưa cô về khách sạn”.
Dương Thanh đi về phía xe mình.
Hạ Hà vội bước lên, ngồi vào ghế lái trước rồi nói: “Tôi không uống rượu, cứ để tôi đưa anh về cho”.
Dương Thanh không từ chối, ngồi ở ghế phụ, Hạ Hà lái xe đưa anh về.
“Hay đêm nay cô ở nhà tôi nhé?”
Sau khi xuống xe, Dương Thanh nhìn Hạ Hà, hỏi.
Vừa dứt lời, anh đã thấy sai sai, vội nói thêm: “Cô cứ yên tâm, vợ, em vợ và bố vợ tôi đều ở đây hết”.
Biệt thự này rất lớn, đừng nói là một Hạ Hà, cho dù có thêm mười Hạ Hà ở thì cũng được.
Hạ Hà ngẩng đầu nhìn biệt thự bằng ánh mắt hâm mộ và khao khát rồi khẽ lắc đầu: “Tôi về khách sạn, mai tôi sẽ trả xe cho anh, được chứ?”
“Được, cô đi đường cẩn thận!”
Dương Thanh không ngăn cản, chiếc xe này rất an toàn, chỉ cần Hạ Hà ngồi trong xe thì không ai vào được hết.
Một đêm yên bình trôi đi, sáng sớm hôm sau, Dương Thanh đến tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch, sự cố ở công trường Thành Cửu Châu đã được kết án rồi, Vũ Văn Bân đổ hết mọi chuyện cho Trần Quân”.
Lạc Bân báo cáo: “Nhưng Trần Quân đã bị diệt khẩu, bây giờ không còn chứng cứ nữa, cũng không có chứng cứ trực tiếp. Trần Quân bị Vũ Văn Bân giết người diệt khẩu, tối qua Vũ Văn Bân đã được thả ra rồi”.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, không hề bất ngờ khi biết Vũ Văn Bân đã được tự do.
“Nếu mọi việc đã khôi phục như cũ thì sắp tới đừng để xảy ra chuyện gì nữa”.
“Dự án Thành Cửu Châu là dự án chủ chốt của tập đoàn Nhạn Thanh, bị rất nhiều người để mắt đến, nếu lại xảy ra chuyện nữa thì không dễ đè xuống đâu”.
Dương Thanh nghiêm nghị nói.