Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1011
Đám người xung quanh chưa kịp phản ứng, Triệu Vô Địch đã nhảy lên cao giơ chân đá vào đầu Dương Thanh.
Anh vẫn đứng im tại chỗ, hời hợt vung nắm đấm.
“Bịch!”
Cơ thể của Triệu Vô Địch bật ra xa mười mấy mét rồi nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều trợn tòn mắt, khó tin nhìn Triệu Vô Địch bị một đòn của Dương Thanh đánh bay mười mấy mét.
Nếu không phải biết rõ lão ta lợi hại, bọn họ sẽ hoài nghi lão ta được Dương Thanh thuê phối hợp diễn kịch.
Nếu không, sao một cao thủ mạnh như Triệu Vô Địch có thể bị Dương Thanh đánh bay chỉ với một đòn được?
Quan trọng là Dương Thanh vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
“Đánh lén! Đồ hèn hạ vô liêm sỉ!”
Bỗng có người tức giận gào lên.
Triệu Vô Song đứng sau lưng Long Đằng chỉ vào Dương Thanh: “Trước mặt bao người còn dám đánh lén, không xứng là người học võ!”
“Mày chính là thứ rác rưởi của giới võ thuật Chiêu Châu!”
“Tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát kẻ tiểu nhân bỉ ổi như mày khắp thế giới!”
Long Đằng cũng cả giận nói: “Không sai, bọn tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát mày!”
“Loại người hèn hạ như mày nên cút khỏi Chiêu Châu!”
“Ranh con Dương Thanh mau cút khỏi Chiêu Châu!”
Vũ Văn Bân và Tôn Húc cũng rống lên.
Đám người Hàn Khiếu Thiên tức hộc máu. Rõ ràng Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ Triệu Vô Địch tới đánh. Lão ta liên tục bại trận hai lần lại đổ thừa anh đánh lén.
“Ông chủ Long, thứ rác rưởi như Dương Thanh không hề có tinh thần võ đạo, chúng ta cũng không cần phải nói lý lẽ với cậu ta”.
Vũ Văn Bân đề nghị Long Đằng: “Ông hãy phái cả hai cao thủ Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song ra đánh nhanh thắng nhanh đi!”
“Không sai, ông chủ Long không cần giữ tinh thần võ đạo với loại người bỉ ổi này. Cậu ta đã muốn chết, chúng ta cứ cho cậu ta toại nguyện”.
“Đúng đấy, hãy để Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song liên thủ tiêu diệt cậu ta!”
Đám người tỏ vẻ muốn trừ hại cho giới võ thuật, hùng hổ như muốn xông lên đánh chết Dương Thanh.
“Tao cho mày cơ hội, tự mày không biết trân trọng”.
Long Đằng nhìn Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Mày liên tục đánh lén Vô Địch, còn đánh ông ấy bị thương, đúng là thứ rác rưởi của giới võ thuật”.
“Người Yến Đô đều muốn giết mày. Mày đã không giữ tinh thần võ thuật, tao chỉ có thể cho Vô Địch và Vô Song liên thủ giết mày!”
Hàn Khiếu Thiên cũng không nhịn được, giận dữ mắng: “Lão già chết tiệt không biết xấu hổ, đánh không lại liền lấy cớ bị đánh lén. Ông nghĩ chúng tôi đều mù hết à?”
Quan Chính Sơn cũng nổi giận nói: “Các người đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Đến cả Hồng Hưng mới theo Dương Thanh chưa lâu cũng mỉa mai: “Người nhà họ Long đúng là không biết xấu hổ. Đánh không lại đổ cho cậu Thanh đánh lén. Nếu đánh thắng lại nói cậu Thanh tài nghệ không bằng người”.
Hoàng Chính cũng cười lạnh: “Lão chó già Long Đằng vừa nói một câu rất hay, trước thực lực tuyệt đối, mánh khóe gì cũng vô dụng! Tôi tin cậu Thanh sẽ nhanh chóng vả mặt lão ta”.
“Muốn chết hả?”
“Các người muốn chết đúng không?”
“Vô Địch! Vô Song! Giết chúng nó cho tôi!”
Long Đằng bị những người lão ta coi là sâu kiến sỉ nhục trước mặt mọi người lập tức nổi giận.
Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sát khí, đồng thời biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hai người xuất hiện ở hai bên người Dương Thanh.
Anh vẫn đứng im tại chỗ, hời hợt vung nắm đấm.
“Bịch!”
Cơ thể của Triệu Vô Địch bật ra xa mười mấy mét rồi nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu tươi.
Xung quanh lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều trợn tòn mắt, khó tin nhìn Triệu Vô Địch bị một đòn của Dương Thanh đánh bay mười mấy mét.
Nếu không phải biết rõ lão ta lợi hại, bọn họ sẽ hoài nghi lão ta được Dương Thanh thuê phối hợp diễn kịch.
Nếu không, sao một cao thủ mạnh như Triệu Vô Địch có thể bị Dương Thanh đánh bay chỉ với một đòn được?
Quan trọng là Dương Thanh vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
“Đánh lén! Đồ hèn hạ vô liêm sỉ!”
Bỗng có người tức giận gào lên.
Triệu Vô Song đứng sau lưng Long Đằng chỉ vào Dương Thanh: “Trước mặt bao người còn dám đánh lén, không xứng là người học võ!”
“Mày chính là thứ rác rưởi của giới võ thuật Chiêu Châu!”
“Tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát kẻ tiểu nhân bỉ ổi như mày khắp thế giới!”
Long Đằng cũng cả giận nói: “Không sai, bọn tao phải xin Hiệp hội Võ thuật truy sát mày!”
“Loại người hèn hạ như mày nên cút khỏi Chiêu Châu!”
“Ranh con Dương Thanh mau cút khỏi Chiêu Châu!”
Vũ Văn Bân và Tôn Húc cũng rống lên.
Đám người Hàn Khiếu Thiên tức hộc máu. Rõ ràng Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ Triệu Vô Địch tới đánh. Lão ta liên tục bại trận hai lần lại đổ thừa anh đánh lén.
“Ông chủ Long, thứ rác rưởi như Dương Thanh không hề có tinh thần võ đạo, chúng ta cũng không cần phải nói lý lẽ với cậu ta”.
Vũ Văn Bân đề nghị Long Đằng: “Ông hãy phái cả hai cao thủ Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song ra đánh nhanh thắng nhanh đi!”
“Không sai, ông chủ Long không cần giữ tinh thần võ đạo với loại người bỉ ổi này. Cậu ta đã muốn chết, chúng ta cứ cho cậu ta toại nguyện”.
“Đúng đấy, hãy để Triệu Vô Địch và Triệu Vô Song liên thủ tiêu diệt cậu ta!”
Đám người tỏ vẻ muốn trừ hại cho giới võ thuật, hùng hổ như muốn xông lên đánh chết Dương Thanh.
“Tao cho mày cơ hội, tự mày không biết trân trọng”.
Long Đằng nhìn Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Mày liên tục đánh lén Vô Địch, còn đánh ông ấy bị thương, đúng là thứ rác rưởi của giới võ thuật”.
“Người Yến Đô đều muốn giết mày. Mày đã không giữ tinh thần võ thuật, tao chỉ có thể cho Vô Địch và Vô Song liên thủ giết mày!”
Hàn Khiếu Thiên cũng không nhịn được, giận dữ mắng: “Lão già chết tiệt không biết xấu hổ, đánh không lại liền lấy cớ bị đánh lén. Ông nghĩ chúng tôi đều mù hết à?”
Quan Chính Sơn cũng nổi giận nói: “Các người đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Đến cả Hồng Hưng mới theo Dương Thanh chưa lâu cũng mỉa mai: “Người nhà họ Long đúng là không biết xấu hổ. Đánh không lại đổ cho cậu Thanh đánh lén. Nếu đánh thắng lại nói cậu Thanh tài nghệ không bằng người”.
Hoàng Chính cũng cười lạnh: “Lão chó già Long Đằng vừa nói một câu rất hay, trước thực lực tuyệt đối, mánh khóe gì cũng vô dụng! Tôi tin cậu Thanh sẽ nhanh chóng vả mặt lão ta”.
“Muốn chết hả?”
“Các người muốn chết đúng không?”
“Vô Địch! Vô Song! Giết chúng nó cho tôi!”
Long Đằng bị những người lão ta coi là sâu kiến sỉ nhục trước mặt mọi người lập tức nổi giận.
Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch liếc nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sát khí, đồng thời biến mất tại chỗ.
Một giây sau, hai người xuất hiện ở hai bên người Dương Thanh.