Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91: Thân thể của Hứa Khinh Tử
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng ngày Hứa Khinh Tử đã gọi điện cho Dương Kiển Nghiêm, nói là chuyện của công ty đã được giải quyết. Đặc biệt đã có bộ phận liên quan đến xử lý chuyện niêm phong, nói là họ nhầm, còn xin lỗi Hứa Khinh Tử nữa. Một tiếng đồng hồ, công ty tiếp tục tiến hành thi công. Lúc Hứa Khinh Tử gọi điện đến cô rất là vui, có điều cô hơi phiền muộn: "Dương Kiển Nghiêm, giám đốc Vương thật quan tâm"
Rõ ràng, Hứa Khinh Tử cho rằng Vương Kim Siêng là người giải quyết chuyện này, dù sao thì trước đó cô đã bảo Dương Kiến Nghiệm đi gặp Vương Kim Siêng để nói chuyện này.
"Tất nhiên, sáng sớm anh đã đi tìm giám đốc Vương rồi." Dương Kiến Nghiêm cười cười, nếu bà xã đã nghĩ vậy thì cứ để cô nghĩ vậy đi. "Chúng ta phải cảm ơn giám đốc Vương thật chu đáo, trở về em sẽ đích thân đi"
“Được!" Dương Kiển Nghiệm theo cô.
"Giờ không nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc cải đã"
"Ừ ừ em đi đi"
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Dương Kiến Nghiêm đã nhận được cuộc gọi của Cao Thúy Ngân.
"Anh rể, mẹ em về rồi."
"Vừa đến ga đường sắt cao tốc hả? Anh đi đón bà ấy." Dương Kiến Nghiêm nói. "Đến rồi, có chút việc" Cao Thúy Ngân ấp úng nói. "Cái gì?"
"Anh về nhà trước đi, về rồi nói sau". Vì thế Dương Kiển Nghiêm về nhà ngay, anh đã nhìn thấy Cao Xuân Lan ở trong nhà.
"Dương Kiển Nghiêm" Cao Xuân Lan chào Dương Kiển Nghiêm.
Anh phát hiện trong nhà ngoại trừ Cao Xuân Lan, Cao Thủy Ngân ra, còn có một người khác, một người đàn ông trung niên trên dưới bốn năm mươi tuổi.
"Chào chủ."
Dương Kiến Nghiêm tưởng ông ta là người bên phía nhà họ Cao ở Nam Hòa, cho nên khách sảo chào hỏi.
Vẻ mặt đối phương lạnh lùng, không bắt tay Dương Kiển Nghiêm. Ông ta chỉ thản nhiên gật đầu, mỉm cười với Dương Kiến Nghiêm, sau đó cũng không để ý nữa.
"Mẹ, chú này là
Sau đó, Dương Kiển Nghiêm hỏi Cao Xuân Lan.
"Đây là người nhà họ Ngô ở thành phố"
Thành phố ư? Dương Kiển Nghiêm lặng đi một lát, quả thực là có hơi bất ngờ, anh vốn tưởng người này là người nhà Cao Xuân Lan. "Có chuyện gì không?" Dương Kiển Nghiêm hỏi. "Cao Xuân Lan, Hứa Khinh Tử đâu?"
Người đàn ông không có ý định trả lời Dương Kiển Nghiêm, hoặc là nói, ông ta không để Dương Kiến Nghiêm vào mắt.
"Ông Ngô, Khinh Tử vẫn đang ở công ty chưa về đâu, con bé đang đi làm" "Đi làm? Bà không biết thời gian của tôi rất quý báu hả?" Người đàn ông họ Ngô rõ ràng không vui, chân mày lập tức nhíu lại. Thấy thế, Cao Xuân Lan ngượng ngùng cười xòa: "Ông đừng sốt ruột, tôi sẽ gọi Khinh Tử về luôn, ông đợi một lát"
Dương Kiến Nghiêm nhìn cảnh này, anh cảm thấy người tới không có ý tốt, anh kéo Cao Xuân Lam ra đằng sau, sau đó nhìn người đàn ông này, rồi nói: "Tôi là chồng của Hứa Khinh Tử, ông tìm vợ tôi có chuyện gì, có việc gì thì nói với tôi cũng được"
"Cậu? Cậu xứng không?" Người đàn ông họ Ngô đánh giá Dương Kiến Nghiêm, ông ta chợt cười khẩy một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Thái độ này của ông ta làm cho Dương Kiến Nghiêm cực kỳ khó chịu.
"Lần đầu tôi gặp ông, tôi mỉm cười chào đón, là lễ. Ông lạnh nhạt ngồi chờ, tôi không chấp nhặt với ông, bởi vì tôi độ lượng, nhưng đây là nhà tôi, người ông muốn tìm là vợ tôi, ông không thấy, ông rất bất lịch sự sao?"
"Vậy thì sao?" Người tới rất là kiêu ngạo.
"Cút!"
Dương Kiến Nghiêm trực tiếp đẩy cửa ra, chỉ ra bên ngoài.
"Cậu nói cái gì?"
Vừa nghe thấy lời nói của Dương Kiến Nghiêm, sắc mặt người đàn ông trầm xuống.
"Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi bảo là cút"
"Dương Kiến Nghiêm, cậu bớt giận đi, ông Ngô đến từ thành phố, làm giá cũng là chuyện bình thường mà"
Cao Xuân Lan vội vàng xoa dịu Dương Kiến Nghiêm, bà sợ gặp phải phiền phức gì, không phải bà xoa dịu Dương Kiến Nghiêm, mà là bà biết thân phận của người tới, đây là người không chọc vào được.
"Thôi bỏ đi, tôi không chấp nhặt với cậu" Người đàn ông khoát tay, tỏ vẻ không để ý, sau đó nói tiếp: "Cao Xuân Lan, tôi từng nói, thời gian của tôi có hạn, tôi phải mau chóng đưa Hửa Khinh Tử đi"
"Đưa Hửa Khinh Tử đi ư?"
Dương Kiến Nghiệm sửng sốt.
"Ông Ngô, có thể thư thả cho tôi ít thời gian không? Tôi cần thời gian để nói chuyện này cho con gái tôi, tôi cũng phải giải thích với con rể tôi đã.".
"Tôi cho bà nửa tiếng, nửa tiếng sau, tôi phải nhìn thấy Hứa Khinh Tử" Người đàn ông gật đầu, sau đó bịt mũi đi ra ngoài, rõ ràng là ông ta cực kỳ ghét bỏ chỗ này.
Vì thế bà ấy nghĩ tặng Khinh Tử đi."
"Cho dù có là trọng nam khinh nữ, một nhà họ Ngô lớn như vậy mà không nuôi nổi một đứa bé gái sao?" Dương Kiến Nghiêm hơi khó hiểu.
"Cũng không phải là không nuôi nổi, mà là từ nhỏ đồ vật mà con trai có, con gái đều không có, bạn thân tôi nghĩ đợi đến khi đứa bé lớn lên sẽ phải chịu càng nhiều tủi nhục trong cái nhà đấy, bà ấy dứt khoát nhân lúc mình còn có thân phận, tìm một gia đình tốt cho con bé.
Đúng lúc, khi đó bố Khinh Tử không thể sinh được con, hai chúng tôi liền nhận nuôi con bé, sau đó là đến bây giờ. Chuyện này, chúng tôi chưa bao giờ kể với người khác, ngay cả khinh Tử cũng không biết."
"Mẹ của Khinh Tử hy vọng con bé sẽ sống cuộc sống hạnh phúc đến cuối hết đời, hy vọng tìm được một người tốt"
Cùng ngày Hứa Khinh Tử đã gọi điện cho Dương Kiển Nghiêm, nói là chuyện của công ty đã được giải quyết. Đặc biệt đã có bộ phận liên quan đến xử lý chuyện niêm phong, nói là họ nhầm, còn xin lỗi Hứa Khinh Tử nữa. Một tiếng đồng hồ, công ty tiếp tục tiến hành thi công. Lúc Hứa Khinh Tử gọi điện đến cô rất là vui, có điều cô hơi phiền muộn: "Dương Kiển Nghiêm, giám đốc Vương thật quan tâm"
Rõ ràng, Hứa Khinh Tử cho rằng Vương Kim Siêng là người giải quyết chuyện này, dù sao thì trước đó cô đã bảo Dương Kiến Nghiệm đi gặp Vương Kim Siêng để nói chuyện này.
"Tất nhiên, sáng sớm anh đã đi tìm giám đốc Vương rồi." Dương Kiến Nghiêm cười cười, nếu bà xã đã nghĩ vậy thì cứ để cô nghĩ vậy đi. "Chúng ta phải cảm ơn giám đốc Vương thật chu đáo, trở về em sẽ đích thân đi"
“Được!" Dương Kiển Nghiệm theo cô.
"Giờ không nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc cải đã"
"Ừ ừ em đi đi"
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Dương Kiến Nghiêm đã nhận được cuộc gọi của Cao Thúy Ngân.
"Anh rể, mẹ em về rồi."
"Vừa đến ga đường sắt cao tốc hả? Anh đi đón bà ấy." Dương Kiến Nghiêm nói. "Đến rồi, có chút việc" Cao Thúy Ngân ấp úng nói. "Cái gì?"
"Anh về nhà trước đi, về rồi nói sau". Vì thế Dương Kiển Nghiêm về nhà ngay, anh đã nhìn thấy Cao Xuân Lan ở trong nhà.
"Dương Kiển Nghiêm" Cao Xuân Lan chào Dương Kiển Nghiêm.
Anh phát hiện trong nhà ngoại trừ Cao Xuân Lan, Cao Thủy Ngân ra, còn có một người khác, một người đàn ông trung niên trên dưới bốn năm mươi tuổi.
"Chào chủ."
Dương Kiến Nghiêm tưởng ông ta là người bên phía nhà họ Cao ở Nam Hòa, cho nên khách sảo chào hỏi.
Vẻ mặt đối phương lạnh lùng, không bắt tay Dương Kiển Nghiêm. Ông ta chỉ thản nhiên gật đầu, mỉm cười với Dương Kiến Nghiêm, sau đó cũng không để ý nữa.
"Mẹ, chú này là
Sau đó, Dương Kiển Nghiêm hỏi Cao Xuân Lan.
"Đây là người nhà họ Ngô ở thành phố"
Thành phố ư? Dương Kiển Nghiêm lặng đi một lát, quả thực là có hơi bất ngờ, anh vốn tưởng người này là người nhà Cao Xuân Lan. "Có chuyện gì không?" Dương Kiển Nghiêm hỏi. "Cao Xuân Lan, Hứa Khinh Tử đâu?"
Người đàn ông không có ý định trả lời Dương Kiển Nghiêm, hoặc là nói, ông ta không để Dương Kiến Nghiêm vào mắt.
"Ông Ngô, Khinh Tử vẫn đang ở công ty chưa về đâu, con bé đang đi làm" "Đi làm? Bà không biết thời gian của tôi rất quý báu hả?" Người đàn ông họ Ngô rõ ràng không vui, chân mày lập tức nhíu lại. Thấy thế, Cao Xuân Lan ngượng ngùng cười xòa: "Ông đừng sốt ruột, tôi sẽ gọi Khinh Tử về luôn, ông đợi một lát"
Dương Kiến Nghiêm nhìn cảnh này, anh cảm thấy người tới không có ý tốt, anh kéo Cao Xuân Lam ra đằng sau, sau đó nhìn người đàn ông này, rồi nói: "Tôi là chồng của Hứa Khinh Tử, ông tìm vợ tôi có chuyện gì, có việc gì thì nói với tôi cũng được"
"Cậu? Cậu xứng không?" Người đàn ông họ Ngô đánh giá Dương Kiến Nghiêm, ông ta chợt cười khẩy một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Thái độ này của ông ta làm cho Dương Kiến Nghiêm cực kỳ khó chịu.
"Lần đầu tôi gặp ông, tôi mỉm cười chào đón, là lễ. Ông lạnh nhạt ngồi chờ, tôi không chấp nhặt với ông, bởi vì tôi độ lượng, nhưng đây là nhà tôi, người ông muốn tìm là vợ tôi, ông không thấy, ông rất bất lịch sự sao?"
"Vậy thì sao?" Người tới rất là kiêu ngạo.
"Cút!"
Dương Kiến Nghiêm trực tiếp đẩy cửa ra, chỉ ra bên ngoài.
"Cậu nói cái gì?"
Vừa nghe thấy lời nói của Dương Kiến Nghiêm, sắc mặt người đàn ông trầm xuống.
"Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi bảo là cút"
"Dương Kiến Nghiêm, cậu bớt giận đi, ông Ngô đến từ thành phố, làm giá cũng là chuyện bình thường mà"
Cao Xuân Lan vội vàng xoa dịu Dương Kiến Nghiêm, bà sợ gặp phải phiền phức gì, không phải bà xoa dịu Dương Kiến Nghiêm, mà là bà biết thân phận của người tới, đây là người không chọc vào được.
"Thôi bỏ đi, tôi không chấp nhặt với cậu" Người đàn ông khoát tay, tỏ vẻ không để ý, sau đó nói tiếp: "Cao Xuân Lan, tôi từng nói, thời gian của tôi có hạn, tôi phải mau chóng đưa Hửa Khinh Tử đi"
"Đưa Hửa Khinh Tử đi ư?"
Dương Kiến Nghiệm sửng sốt.
"Ông Ngô, có thể thư thả cho tôi ít thời gian không? Tôi cần thời gian để nói chuyện này cho con gái tôi, tôi cũng phải giải thích với con rể tôi đã.".
"Tôi cho bà nửa tiếng, nửa tiếng sau, tôi phải nhìn thấy Hứa Khinh Tử" Người đàn ông gật đầu, sau đó bịt mũi đi ra ngoài, rõ ràng là ông ta cực kỳ ghét bỏ chỗ này.
Vì thế bà ấy nghĩ tặng Khinh Tử đi."
"Cho dù có là trọng nam khinh nữ, một nhà họ Ngô lớn như vậy mà không nuôi nổi một đứa bé gái sao?" Dương Kiến Nghiêm hơi khó hiểu.
"Cũng không phải là không nuôi nổi, mà là từ nhỏ đồ vật mà con trai có, con gái đều không có, bạn thân tôi nghĩ đợi đến khi đứa bé lớn lên sẽ phải chịu càng nhiều tủi nhục trong cái nhà đấy, bà ấy dứt khoát nhân lúc mình còn có thân phận, tìm một gia đình tốt cho con bé.
Đúng lúc, khi đó bố Khinh Tử không thể sinh được con, hai chúng tôi liền nhận nuôi con bé, sau đó là đến bây giờ. Chuyện này, chúng tôi chưa bao giờ kể với người khác, ngay cả khinh Tử cũng không biết."
"Mẹ của Khinh Tử hy vọng con bé sẽ sống cuộc sống hạnh phúc đến cuối hết đời, hy vọng tìm được một người tốt"