Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: Bạn trai cũ
Sau khi từ nhà họ Hứa về.
Đèn trong nhà vẫn sáng, giờ đã là hơn mười một giờ, như thường lệ thì mấy người Hứa Khinh Tử đã ngủ rồi đúng.
Sau khi về nhà, Dương Kiển Nghiêm mới biết là nhà có khách tới.
Anh ta là một thanh niên, mặc áo vét của hãng Versace, tay đeo đồng hồ Rolex Water Ghost, tóc vuốt ra sau, nhìn một cái là biết thuộc hàng doanh nhân thành đạt.
Người thanh niên khoảng dưới ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú. Lúc này, anh ta đang ngồi trên chiếc sô pha ở phòng khách, vừa nói chuyện với Hứa Khinh Tử vừa uống trà, trông rất vui vẻ. "Ông xã, anh đã về"
Thấy Dương Kiến Nghiêm trở về, Hứa Khinh Tử đứng lên, đi tới bên cạnh Dương Kiển Nghiêm, sau đó cô cởi áo khoác cho Dương Kiển Nghiêm với vẻ mặt hạnh phúc.
"Giới thiệu với anh, đây là Trương Nhất Minh, bạn trai cũ của em"
"Trương Nhất Minh à, đây là chồng tôi."
"Anh là Trương Nhất Minh à, chào anh chào anh"
Dương Kiến Nghiêm vươn tay ra, mỉm cười khách sáo.
Sáng nay, Hứa Khinh Tử còn nói với anh là hôm nay cô đã chạm mặt bạn trai cũ.
Lúc Dương Kiến Nghiêm mới cưới Hứa Khinh Tử, anh đã từng nghe cô kể về người bạn trai cũ này.
Trước khi kết hôn, bọn họ đã hẹn hò hai năm, là bạn học đại học, về sau nghe Hứa Khinh Tử nói, Trương Nhất Minh muốn ra nước ngoài phát triển nên đã chia tay với cô.
Cũng chính lúc đó, Hứa Khinh Tử đau buồn quá độ nên mới đi du lịch ở thủ đô để giải sầu, cũng chính vì thế, cô mới vô tình cứu được Dương Kiển Nghiêm ở bờ sông Hoài.
Những khoảng thời gian tìm hiểu nhau, anh chỉ mới nghe Hứa Khinh Tử kể, còn người thì anh chưa gặp bao giờ.
"Chào anh"
Nụ cười trên gương mặt Trương Nhất Minh biến mất, anh ta chỉ nhìn Dương Kiến Nghiêm rồi gật đầu, coi như là đã trả lời, hoàn toàn không có ý định bắt tay với Dương Kiến Nghiêm.
Có lẽ là sau khi quan sát Dương Kiến Nghiêm, từ cách ăn mặc và phong thái, anh ta cảm thấy Dương Kiển Nghiêm rất bình thường nên không thèm quan tâm.
"Thật quá là đáng tiếc."
Trương Nhất Minh thở dài: "Anh tưởng em sẽ chờ anh mấy năm, không ngờ em đã kết hônrồi."
"Ha ha."
Nghe câu này, Hứa Khinh Tử không biết trả lời thế nào, cô chỉ cười gượng.
"Nhưng không sao, anh sẽ đợi em, tình yêu mà anh dành cho em, em rõ mà. Ngày xưa nếu không phải bố mẹ bắt anh xuất ngoại, anh sẽ không tạm thời gác lại chuyện tình cảm giữa chúng mình."
"Trương Nhất Minh, tôi đã kết hôn. Anh không cần chờ tôi nữa đâu, tình cảm giữa tôi và Dương Kiến Nghiêm rất tốt. Tôi hy vọng như này, sau này anh đừng nói với tôi những lời như vậy và càng đừng nói với tôi những lời như vậy trước mặt chồng tôi"
"Anh mặc kệ, anh sẽ chờ em."
Trương Nhất Minh vẫn nói như cũ.
Đứng trước mắt chồng người ta, bảo là sẽ đợi vợ người ta.
Thế này thì chẳng phải là coi Dương Kiến Nghiêm như bù nhìn à?
Giờ thì Dương Kiển Nghiêm bật cười rồi.
"Anh coi tôi như người vô hình thật đấy hả?" Dương Kiến Nghiêm đánh giá cái người tên Trương Nhất Minh này.
"Anh tên là Dương Kiến Nghiêm đúng không? Tôi nghĩ anh phải rõ cái này, anh chỉ là đồ tạm thời thôi, người mà Khinh Tử yêu chính là tôi. Còn anh, chẳng qua là đồ thay thế tôi thôi."
"Anh là loại người gì vậy?". Rốt cuộc người này phải mặt dày cỡ nào mới nói được ra những lời như này vậy?
"Ông xã".
Hứa Khinh Tử nhận ra Dương Kiến Nghiêm đã tức giận, cô lo anh xúc động mà ra tay đánh người nên cô vội vàng giữ chặt anh, ánh mắt cầu xin.
Thấy thế, Dương Kiến Nghiêm mới không nói gì nữa.
"Thế hai người nói chuyện đi." Dương Kiến Nghiêm bĩu môi, đi vào phòng ngủ.
Trương Nhất Minh cười như coi thường Dương Thần, sau đó tiếp tục nói với Hứa Khinh Tử: "Khinh Tử, anh nghe nói em đã có con, em cho anh gặp đứa bé nhé?"
"Lam Linh ngủ rồi, không cần thiết phải gặp đâu".
"Rất cần đấy, anh muốn gặp con gái em, ngày mai nhé, đợi em tan làm anh đến chỗ em được không?"
"Thôi bỏ đi." Hứa Khinh Tử lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, rồi nói: "Trương Nhất Minh, muộn lắm rồi, tôi không giữ anh lại nữa, tôi cũng phải đi ngủ rồi"
"Ừ, thế cũng được. Trương Nhất Minh gật đầu rất là lịch thiệp, trước khi đi còn nhìn Hứa Khinh Tử và nói: "Khinh Tử, anh rất vui vì sau năm năm anh lại gặp được em lần nữa"
"Cảm ơn, tôi cũng thế" Hứa Khinh Tử mỉm cười gật đầu.
Đợi Trương Nhất Minh đi khỏi, Hứa Khinh Tử gọi Dương Kiển Nghiêm ra.
"Em xin lỗi, chắc anh giận lắm đúng không?" Hứa Khinh Tử cúi đầu, không dám nhìn Dương Kiến Nghiêm.
"Không." Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
"Em biết là anh giận, em không nên gặp anh ta, càng không nên cho bạn trai cũ vào nhà mình lúc muộn như này, càng không nên ngăn anh sau khi anh ta nói loại câu như anh ta sẽ đợi em. Em xin lỗi" Hứa Khinh Tử xin lỗi Dương Kiến Nghiêm.
"Nhưng anh không biết, lúc trước em rất yêu anh ta! Anh không biết khi anh ta chia tay em, em đã thảm thương thế nào đâu, lúc đó em thực sự rất đau khổ, em đã từng nghĩ là em sẽ không vực dậy được.
Sau đó em tính đi ra ngoài cho khuây khỏa, liền tới thủ đô. Nhưng em vẫn chán nản và đau khổ. Tối đó em đi đến sông Hoài, thực ra là định tự sát.
Vì em nghĩ em không chịu nổi nữa rồi, anh ta chia tay em làm em bị đả kích quá lớn. Em nghĩ em thảm quả, trên đời này không còn ai thảm hơn em được nữa đâu.
Nhưng em lại phát hiện ra anh ở bờ sông, lúc đó hai chân anh máu thịt lẫn lộn, anh chỉ thở vào mà không thở ra, em liền nghĩ sao người này lại thê thảm thế này.
Em còn tưởng là anh sắp chết rồi cơ, nhưng anh bất ngờ nắm lấy tay em, mở mắt ra, anh có biết câu đầu tiên anh nói với em là gì không?"
"Là gì?"
"Cứu tôi"
Dương Kiến Nghiêm không nhớ rõ tối đó anh đã nói gì, nhưng lúc đó trong đầu anh chỉ ý chí cầu được sống!
Anh không thể chết, anh muốn sống, nếu khi đó anh mà chết, anh sẽ chết không nhắm mắt!
Chỉ có sống sót, mới báo được thù!
"Lúc ấy em ngây ra mấy giây, em đã bị cảm động bởi ý chí cầu được sống của anh. Em nghĩ em vẫn chưa thê thảm đến thế, sau này, chúng ta thành một đội nè"
Hứa Khinh Tử tiếp tục nói ra những lời trong lòng.
"Không"
"Anh không đánh anh ta á? Chị em cũng thật là, tối muộn rồi còn cho bạn trai cũ vào nhà? Nhưng anh rể này, em thấy trạng thái của chị em hôm nay không đúng, hay là anh đưa chị em ra ngoài chơi mấy ngày đi?"
"Tại sao phải ra ngoài?"
"Nếu Trương Nhất Minh và chị em quay lại với nhau thì làm thế nào? Khi xưa chị em rất yêu người đàn ông đó, lúc chị em mới chia tay xong chị em còn từng cắt cổ tay vì anh ta đấy."
"Không cần đâu" Dương Kiến Nghiêm lắc đầu: "Anh đưa Lam Linh đi học trước đây."
Trước khi ra cửa, Dương Kiến nghiêm nghĩ một hồi, anh ngoảnh đầu lại nói với Cao Thúy Ngân: "Bởi vì anh tin cô ấy"
Đèn trong nhà vẫn sáng, giờ đã là hơn mười một giờ, như thường lệ thì mấy người Hứa Khinh Tử đã ngủ rồi đúng.
Sau khi về nhà, Dương Kiển Nghiêm mới biết là nhà có khách tới.
Anh ta là một thanh niên, mặc áo vét của hãng Versace, tay đeo đồng hồ Rolex Water Ghost, tóc vuốt ra sau, nhìn một cái là biết thuộc hàng doanh nhân thành đạt.
Người thanh niên khoảng dưới ba mươi tuổi, gương mặt tuấn tú. Lúc này, anh ta đang ngồi trên chiếc sô pha ở phòng khách, vừa nói chuyện với Hứa Khinh Tử vừa uống trà, trông rất vui vẻ. "Ông xã, anh đã về"
Thấy Dương Kiến Nghiêm trở về, Hứa Khinh Tử đứng lên, đi tới bên cạnh Dương Kiển Nghiêm, sau đó cô cởi áo khoác cho Dương Kiển Nghiêm với vẻ mặt hạnh phúc.
"Giới thiệu với anh, đây là Trương Nhất Minh, bạn trai cũ của em"
"Trương Nhất Minh à, đây là chồng tôi."
"Anh là Trương Nhất Minh à, chào anh chào anh"
Dương Kiến Nghiêm vươn tay ra, mỉm cười khách sáo.
Sáng nay, Hứa Khinh Tử còn nói với anh là hôm nay cô đã chạm mặt bạn trai cũ.
Lúc Dương Kiến Nghiêm mới cưới Hứa Khinh Tử, anh đã từng nghe cô kể về người bạn trai cũ này.
Trước khi kết hôn, bọn họ đã hẹn hò hai năm, là bạn học đại học, về sau nghe Hứa Khinh Tử nói, Trương Nhất Minh muốn ra nước ngoài phát triển nên đã chia tay với cô.
Cũng chính lúc đó, Hứa Khinh Tử đau buồn quá độ nên mới đi du lịch ở thủ đô để giải sầu, cũng chính vì thế, cô mới vô tình cứu được Dương Kiển Nghiêm ở bờ sông Hoài.
Những khoảng thời gian tìm hiểu nhau, anh chỉ mới nghe Hứa Khinh Tử kể, còn người thì anh chưa gặp bao giờ.
"Chào anh"
Nụ cười trên gương mặt Trương Nhất Minh biến mất, anh ta chỉ nhìn Dương Kiến Nghiêm rồi gật đầu, coi như là đã trả lời, hoàn toàn không có ý định bắt tay với Dương Kiến Nghiêm.
Có lẽ là sau khi quan sát Dương Kiến Nghiêm, từ cách ăn mặc và phong thái, anh ta cảm thấy Dương Kiển Nghiêm rất bình thường nên không thèm quan tâm.
"Thật quá là đáng tiếc."
Trương Nhất Minh thở dài: "Anh tưởng em sẽ chờ anh mấy năm, không ngờ em đã kết hônrồi."
"Ha ha."
Nghe câu này, Hứa Khinh Tử không biết trả lời thế nào, cô chỉ cười gượng.
"Nhưng không sao, anh sẽ đợi em, tình yêu mà anh dành cho em, em rõ mà. Ngày xưa nếu không phải bố mẹ bắt anh xuất ngoại, anh sẽ không tạm thời gác lại chuyện tình cảm giữa chúng mình."
"Trương Nhất Minh, tôi đã kết hôn. Anh không cần chờ tôi nữa đâu, tình cảm giữa tôi và Dương Kiến Nghiêm rất tốt. Tôi hy vọng như này, sau này anh đừng nói với tôi những lời như vậy và càng đừng nói với tôi những lời như vậy trước mặt chồng tôi"
"Anh mặc kệ, anh sẽ chờ em."
Trương Nhất Minh vẫn nói như cũ.
Đứng trước mắt chồng người ta, bảo là sẽ đợi vợ người ta.
Thế này thì chẳng phải là coi Dương Kiến Nghiêm như bù nhìn à?
Giờ thì Dương Kiển Nghiêm bật cười rồi.
"Anh coi tôi như người vô hình thật đấy hả?" Dương Kiến Nghiêm đánh giá cái người tên Trương Nhất Minh này.
"Anh tên là Dương Kiến Nghiêm đúng không? Tôi nghĩ anh phải rõ cái này, anh chỉ là đồ tạm thời thôi, người mà Khinh Tử yêu chính là tôi. Còn anh, chẳng qua là đồ thay thế tôi thôi."
"Anh là loại người gì vậy?". Rốt cuộc người này phải mặt dày cỡ nào mới nói được ra những lời như này vậy?
"Ông xã".
Hứa Khinh Tử nhận ra Dương Kiến Nghiêm đã tức giận, cô lo anh xúc động mà ra tay đánh người nên cô vội vàng giữ chặt anh, ánh mắt cầu xin.
Thấy thế, Dương Kiến Nghiêm mới không nói gì nữa.
"Thế hai người nói chuyện đi." Dương Kiến Nghiêm bĩu môi, đi vào phòng ngủ.
Trương Nhất Minh cười như coi thường Dương Thần, sau đó tiếp tục nói với Hứa Khinh Tử: "Khinh Tử, anh nghe nói em đã có con, em cho anh gặp đứa bé nhé?"
"Lam Linh ngủ rồi, không cần thiết phải gặp đâu".
"Rất cần đấy, anh muốn gặp con gái em, ngày mai nhé, đợi em tan làm anh đến chỗ em được không?"
"Thôi bỏ đi." Hứa Khinh Tử lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, rồi nói: "Trương Nhất Minh, muộn lắm rồi, tôi không giữ anh lại nữa, tôi cũng phải đi ngủ rồi"
"Ừ, thế cũng được. Trương Nhất Minh gật đầu rất là lịch thiệp, trước khi đi còn nhìn Hứa Khinh Tử và nói: "Khinh Tử, anh rất vui vì sau năm năm anh lại gặp được em lần nữa"
"Cảm ơn, tôi cũng thế" Hứa Khinh Tử mỉm cười gật đầu.
Đợi Trương Nhất Minh đi khỏi, Hứa Khinh Tử gọi Dương Kiển Nghiêm ra.
"Em xin lỗi, chắc anh giận lắm đúng không?" Hứa Khinh Tử cúi đầu, không dám nhìn Dương Kiến Nghiêm.
"Không." Dương Kiển Nghiêm lắc đầu.
"Em biết là anh giận, em không nên gặp anh ta, càng không nên cho bạn trai cũ vào nhà mình lúc muộn như này, càng không nên ngăn anh sau khi anh ta nói loại câu như anh ta sẽ đợi em. Em xin lỗi" Hứa Khinh Tử xin lỗi Dương Kiến Nghiêm.
"Nhưng anh không biết, lúc trước em rất yêu anh ta! Anh không biết khi anh ta chia tay em, em đã thảm thương thế nào đâu, lúc đó em thực sự rất đau khổ, em đã từng nghĩ là em sẽ không vực dậy được.
Sau đó em tính đi ra ngoài cho khuây khỏa, liền tới thủ đô. Nhưng em vẫn chán nản và đau khổ. Tối đó em đi đến sông Hoài, thực ra là định tự sát.
Vì em nghĩ em không chịu nổi nữa rồi, anh ta chia tay em làm em bị đả kích quá lớn. Em nghĩ em thảm quả, trên đời này không còn ai thảm hơn em được nữa đâu.
Nhưng em lại phát hiện ra anh ở bờ sông, lúc đó hai chân anh máu thịt lẫn lộn, anh chỉ thở vào mà không thở ra, em liền nghĩ sao người này lại thê thảm thế này.
Em còn tưởng là anh sắp chết rồi cơ, nhưng anh bất ngờ nắm lấy tay em, mở mắt ra, anh có biết câu đầu tiên anh nói với em là gì không?"
"Là gì?"
"Cứu tôi"
Dương Kiến Nghiêm không nhớ rõ tối đó anh đã nói gì, nhưng lúc đó trong đầu anh chỉ ý chí cầu được sống!
Anh không thể chết, anh muốn sống, nếu khi đó anh mà chết, anh sẽ chết không nhắm mắt!
Chỉ có sống sót, mới báo được thù!
"Lúc ấy em ngây ra mấy giây, em đã bị cảm động bởi ý chí cầu được sống của anh. Em nghĩ em vẫn chưa thê thảm đến thế, sau này, chúng ta thành một đội nè"
Hứa Khinh Tử tiếp tục nói ra những lời trong lòng.
"Không"
"Anh không đánh anh ta á? Chị em cũng thật là, tối muộn rồi còn cho bạn trai cũ vào nhà? Nhưng anh rể này, em thấy trạng thái của chị em hôm nay không đúng, hay là anh đưa chị em ra ngoài chơi mấy ngày đi?"
"Tại sao phải ra ngoài?"
"Nếu Trương Nhất Minh và chị em quay lại với nhau thì làm thế nào? Khi xưa chị em rất yêu người đàn ông đó, lúc chị em mới chia tay xong chị em còn từng cắt cổ tay vì anh ta đấy."
"Không cần đâu" Dương Kiến Nghiêm lắc đầu: "Anh đưa Lam Linh đi học trước đây."
Trước khi ra cửa, Dương Kiến nghiêm nghĩ một hồi, anh ngoảnh đầu lại nói với Cao Thúy Ngân: "Bởi vì anh tin cô ấy"