Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Anh là Dương Kiến Nghiêm? Anh Dương?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu không thì đến cho anh ta ít tiền là được."
Hứa Khinh Tử không yên lòng được.
Càng nghĩ cô càng bất an, tên tóc vàng đó ăn nhậu gái gú đánh bạc, cái gì cũng làm, là loại người xã hội.
Rất là khốn nạn, nhưng người bình thường khó mà đối phó được với loại người này.
"Anh cũng thật là, anh làm gì mà đánh người ta nặng thế" Hứa Khinh Tử phàn nàn.
"Anh chưa thịt anh ta đã là tốt lắm rồi, anh ta lại dám nói năng lỗ mãng với em. Em thấy những lời mà anh ta nói đấy" Dương Kiển Nghiêm bĩu môi.
Hứa Khinh Tử trợn mắt, trong lòng không khỏi cảm động, chính vì biết như thế, cho nên có chỉ phàn nàn cứ không trách cứ Dương Kiển Nghiêm.
"Đền cho ít tiền đi, đợi lát nữa anh mua ít đồ rồi đi tới bệnh viện, xem người ta một chút."
"Em có quen tên tóc vàng đó không?" Dương Kiến Nghiêm hỏi. Sau đó, Hứa Khinh Tử liền kể chuyện của bạn học cô cho anh nghe.
"Thế thì anh biết rồi."
"Nghe lời, anh mua ít đồ, đi tới bệnh viện thăm người ta đi."
Nói xong, Hứa Khinh Tử lấy một tấm thẻ ra: "Trong tấm thẻ này có sáu mươi triệu, đưa cho anh ta cả đi, chúng ta cố gắng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không"
"Được, bà xã đại nhân đã nói như vậy rồi, sao anh có thể nói không đồng ý chứ?"
Hứa Khinh Tử hỏi chị Kim đang ở bệnh viện nào, sau đó Dương Kiển Nghiêm liền đi luôn.
Nhưng mà Dương Kiến Nghiêm đi không phải là đi xin lỗi. Bệnh viện Hữu Nghị, giờ phút này tên tóc vàng đang nằm trên giường bệnh. Tuy là mất rất nhiều máu, nhưng kỳ lạ là bác sĩ lại nói, không bị thương tới gân cốt.
"May mà ông đây có thể chất tốt, nếu không thì phải nằm hơn hai mươi ngày nửa tháng rồi" Đến giờ mà Tóc vàng vẫn còn tự tâng bốc mình.
Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh ta lại tức giận. "Mình nhất định phải chỉnh chết thằng đấy" "Thôi bỏ đi chồng ơi" Chị Kim ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Bỏ đi? Con đĩ này, chồng cô đã bị người ta đánh cho sắp chết rồi mà cô lại nói tôi bỏ đi hả? Cô ở phe ai hả? Không giết chết anh ta, lòng tối khó yên."
Tóc vàng càng nghĩ càng tức, thế là anh ta bắt đầu gọi điện thoại.
Anh ta có một đại ca tên là anh Rắn, là dân xã hội đen, thể lực hùng hậu, đặc biệt là gần đây Cửu Gia đột ngột chết bất đắc kỳ tử, có rất nhiều địa bàn phải phân chia lại.
Đại ca anh Rắn của anh ta cũng đã lấy được khá nhiều địa bàn trong sự kiện đấy.
"Tôi đã nói với đại ca tôi rồi, ngày mai ông đây sẽ dẫn theo người đi tới công ty các cô" Sau khi gọi điện thoại xong, tâm trạng của tên tóc vàng đã khá hơn nhiều.
Cứ như thể anh ta đã nhìn thấy cảnh ngày mai Dương Kiến Nghiêm kia quỳ gối trước mặt anh ta cầu xin anh ta tha thứ vậy.
"Chồng à, bỏ qua đi. Vừa nãy Khinh Tử đã gọi điện thoại cho em, nói là sẽ tới thăm anh, anh đừng tức giận nữa"
"Tới thăm tôi á?" Tóc vàng sửng sốt.
"Đúng thế" "Thăm tôi là giả, sợ tôi mới đúng, đúng không?" Tóc vàng cười khẩy, trên gương mặt ít nhiều có tia đắc ý. Có dạng người nào mà anh ta chưa tiếp xúc qua chứ, một bà chủ nhỏ bình thường thì vẫn sợ anh ta thật.
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã bị mở ra.
Dương Kiển Nghiêm đi thẳng vào.
“Dương Kiển Nghiêm" Nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm, chị Kim vội vàng đứng lên đón. "À, tới nhanh như thế à?" Tóc vàng híp mắt, ánh mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm tràn đầy ý lạnh.
"Anh tới xin lỗi đúng không. Tóc vàng cười khẩy một tiếng: "Xin lỗi cũng được, tôi muốn ba tỷ đồng, anh lấy ra ba tỷ tiền mặt, chuyện hôm nay coi như xong"
"Xin lỗi ư?" Dương Kiển Nghiêm sửng sốt, anh chợt nở nụ cười: "Anh cũng xứng hả?"
"Anh nói cái gì?" "Anh muốn xin lỗi, là như này phải không?" Dương Kiển Nghiêm đi thẳng tới, tát một cái lên mặt anh ta.
"Dương Kiển Nghiêm, anh làm cái gì vậy?"
Chị Kim không vui.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm hoàn toàn không quan tâm.
Anh lại trừng trị Tóc vàng một trận nữa.
Nhất thời, trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đến cuối cùng, ánh mắt mà Tóc vàng nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm lại trở thành sợ hãi. "Dương Kiến Nghiêm, anh làm cái gì vậy?" Chị Kim tức giận, bắt đầu tay đấm chân đá Dương Kiến Nghiêm. Nhưng suy cho cùng thì cô ta chỉ là một người phụ nữ, nên đánh vào anh cũng chẳng đau chẳng ngứa gì.
Dương Kiến Nghiêm một phát đã bắt được cổ tay của chị Kim, anh lạnh lùng nói: "Anh ta là một thằng khốn, cô lo lắng cho anh ta? Có đáng không?"
"Anh đừng đánh anh ấy nữa! Anh ấy là chồng tôi."
"Quên đi." Dương Kiến Nghiêm bĩu môi, lúc này mới dừng tay. Sau đó, từ trong túi áo của Tóc vàng, anh lấy tấm thẻ ngân hàng trước có ba trăm triệu của Hứa Khinh Tử ra.
"Tôi nói, anh nghe."
Tiếp sau đó, Dương Kiến Nghiêm chuyển một cái ghế qua, ngồi ở bên giường, nhìn Tóc vàng bị đánh cho co rụt vào một góc, thản nhiên nói: "Nể mặt vợ anh, tôi tha cho cái mạng cho anh một mạng, nhưng sau này, anh còn dám cả gan tới công ty làm phiền vợ tôi, tôi sẽ cho anh biến mất."
"Ha ha ha."
Tiếng cười của Tóc vàng khàn khàn, vang lên khặc khặc.
"Thằng kia, anh sợ rồi." Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt một mù: "Anh sợ rồi, anh sợ tôi rồi, anh sợ loại người như tôi, hôm nay nếu mà anh không đánh chết tôi, thì tôi sẽ đánh chết anh, tôi còn muốn làm nhục vợ anh nữa."
Bốp!
Một cái tát của Dương Kiến Nghiêm rơi lên mặt anh ta.
"Nói thêm câu nữa?"
"Tôi đánh không lại anh, nhưng nhiều nhất là anh đánh được tối thêm năm phút nữa, trong vòng năm phút, nếu anh mà đánh không chết tôi, ông đây sẽ giết chết anh"
"Anh mau đi đi Dương Kiến Nghiêm, một lát nữa là anh Rắn đến đây đấy, tới lúc đó anh sẽ không đi được nữa đâu." Sự việc càng ngày càng lớn, chị Kim bắt đầu lo cho Dương Kiến Nghiêm.
Bởi vì cô ta biết, vừa nãy lúc Tóc vàng bị đánh, anh ta đã cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn, chắc chắn là gửi cho anh Rằn đại cáo của anh ta."
Cô từng tiếp xúc với anh Rắn, cô biết đối phương là đại ca xã hội đen, người bình thường không trêu chọc vào anh ta được. "Năm phút, anh còn có thể đánh được tôi năm phút, thằng kia, có giỏi thì anh đánh chết tôi đi" Tóc vàng điên cuồng cười lên. "Anh Rắn, chính là đại ca của anh sao?"
Ai mà biết được Dương Kiến Nghiêm lại bình tĩnh, ngược lại còn ngồi lên cái ghế.
"Tôi sẽ đợi anh năm phút." Đến cả Tóc vàng cũng sững sờ trước hành động của Dương Kiến Nghiêm.
"Anh điên à? Dương Kiển Nghiêm, anh mau đi đi, chúng tôi không cần anh xin lỗi nữa, xin anh hãy đi mau đi" Chị Kim lại cầu xin Dương Kiển Nghiêm rời đi.
Bởi vì cô ta biết, loại người như anh Rắn, bàn tay đã giết rất nhiều người, là loại người liều mạng, rất nguy hiểm. Đến lúc đó Dương Kiển Nghiêm mà xảy ra bất trắc gì ở đây thì cô sẽ có lỗi với Hứa Khinh Tử.
Sau đó thì không cần nói nữa.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh lại yên tĩnh. Năm phút sau, cửa phòng mở ra.
Mười mấy người rầm rầm xông vào.
"Nếu không thì đến cho anh ta ít tiền là được."
Hứa Khinh Tử không yên lòng được.
Càng nghĩ cô càng bất an, tên tóc vàng đó ăn nhậu gái gú đánh bạc, cái gì cũng làm, là loại người xã hội.
Rất là khốn nạn, nhưng người bình thường khó mà đối phó được với loại người này.
"Anh cũng thật là, anh làm gì mà đánh người ta nặng thế" Hứa Khinh Tử phàn nàn.
"Anh chưa thịt anh ta đã là tốt lắm rồi, anh ta lại dám nói năng lỗ mãng với em. Em thấy những lời mà anh ta nói đấy" Dương Kiển Nghiêm bĩu môi.
Hứa Khinh Tử trợn mắt, trong lòng không khỏi cảm động, chính vì biết như thế, cho nên có chỉ phàn nàn cứ không trách cứ Dương Kiển Nghiêm.
"Đền cho ít tiền đi, đợi lát nữa anh mua ít đồ rồi đi tới bệnh viện, xem người ta một chút."
"Em có quen tên tóc vàng đó không?" Dương Kiến Nghiêm hỏi. Sau đó, Hứa Khinh Tử liền kể chuyện của bạn học cô cho anh nghe.
"Thế thì anh biết rồi."
"Nghe lời, anh mua ít đồ, đi tới bệnh viện thăm người ta đi."
Nói xong, Hứa Khinh Tử lấy một tấm thẻ ra: "Trong tấm thẻ này có sáu mươi triệu, đưa cho anh ta cả đi, chúng ta cố gắng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không"
"Được, bà xã đại nhân đã nói như vậy rồi, sao anh có thể nói không đồng ý chứ?"
Hứa Khinh Tử hỏi chị Kim đang ở bệnh viện nào, sau đó Dương Kiển Nghiêm liền đi luôn.
Nhưng mà Dương Kiến Nghiêm đi không phải là đi xin lỗi. Bệnh viện Hữu Nghị, giờ phút này tên tóc vàng đang nằm trên giường bệnh. Tuy là mất rất nhiều máu, nhưng kỳ lạ là bác sĩ lại nói, không bị thương tới gân cốt.
"May mà ông đây có thể chất tốt, nếu không thì phải nằm hơn hai mươi ngày nửa tháng rồi" Đến giờ mà Tóc vàng vẫn còn tự tâng bốc mình.
Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh ta lại tức giận. "Mình nhất định phải chỉnh chết thằng đấy" "Thôi bỏ đi chồng ơi" Chị Kim ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Bỏ đi? Con đĩ này, chồng cô đã bị người ta đánh cho sắp chết rồi mà cô lại nói tôi bỏ đi hả? Cô ở phe ai hả? Không giết chết anh ta, lòng tối khó yên."
Tóc vàng càng nghĩ càng tức, thế là anh ta bắt đầu gọi điện thoại.
Anh ta có một đại ca tên là anh Rắn, là dân xã hội đen, thể lực hùng hậu, đặc biệt là gần đây Cửu Gia đột ngột chết bất đắc kỳ tử, có rất nhiều địa bàn phải phân chia lại.
Đại ca anh Rắn của anh ta cũng đã lấy được khá nhiều địa bàn trong sự kiện đấy.
"Tôi đã nói với đại ca tôi rồi, ngày mai ông đây sẽ dẫn theo người đi tới công ty các cô" Sau khi gọi điện thoại xong, tâm trạng của tên tóc vàng đã khá hơn nhiều.
Cứ như thể anh ta đã nhìn thấy cảnh ngày mai Dương Kiến Nghiêm kia quỳ gối trước mặt anh ta cầu xin anh ta tha thứ vậy.
"Chồng à, bỏ qua đi. Vừa nãy Khinh Tử đã gọi điện thoại cho em, nói là sẽ tới thăm anh, anh đừng tức giận nữa"
"Tới thăm tôi á?" Tóc vàng sửng sốt.
"Đúng thế" "Thăm tôi là giả, sợ tôi mới đúng, đúng không?" Tóc vàng cười khẩy, trên gương mặt ít nhiều có tia đắc ý. Có dạng người nào mà anh ta chưa tiếp xúc qua chứ, một bà chủ nhỏ bình thường thì vẫn sợ anh ta thật.
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đã bị mở ra.
Dương Kiển Nghiêm đi thẳng vào.
“Dương Kiển Nghiêm" Nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm, chị Kim vội vàng đứng lên đón. "À, tới nhanh như thế à?" Tóc vàng híp mắt, ánh mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm tràn đầy ý lạnh.
"Anh tới xin lỗi đúng không. Tóc vàng cười khẩy một tiếng: "Xin lỗi cũng được, tôi muốn ba tỷ đồng, anh lấy ra ba tỷ tiền mặt, chuyện hôm nay coi như xong"
"Xin lỗi ư?" Dương Kiển Nghiêm sửng sốt, anh chợt nở nụ cười: "Anh cũng xứng hả?"
"Anh nói cái gì?" "Anh muốn xin lỗi, là như này phải không?" Dương Kiển Nghiêm đi thẳng tới, tát một cái lên mặt anh ta.
"Dương Kiển Nghiêm, anh làm cái gì vậy?"
Chị Kim không vui.
Nhưng Dương Kiến Nghiêm hoàn toàn không quan tâm.
Anh lại trừng trị Tóc vàng một trận nữa.
Nhất thời, trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Đến cuối cùng, ánh mắt mà Tóc vàng nhìn về phía Dương Kiến Nghiêm lại trở thành sợ hãi. "Dương Kiến Nghiêm, anh làm cái gì vậy?" Chị Kim tức giận, bắt đầu tay đấm chân đá Dương Kiến Nghiêm. Nhưng suy cho cùng thì cô ta chỉ là một người phụ nữ, nên đánh vào anh cũng chẳng đau chẳng ngứa gì.
Dương Kiến Nghiêm một phát đã bắt được cổ tay của chị Kim, anh lạnh lùng nói: "Anh ta là một thằng khốn, cô lo lắng cho anh ta? Có đáng không?"
"Anh đừng đánh anh ấy nữa! Anh ấy là chồng tôi."
"Quên đi." Dương Kiến Nghiêm bĩu môi, lúc này mới dừng tay. Sau đó, từ trong túi áo của Tóc vàng, anh lấy tấm thẻ ngân hàng trước có ba trăm triệu của Hứa Khinh Tử ra.
"Tôi nói, anh nghe."
Tiếp sau đó, Dương Kiến Nghiêm chuyển một cái ghế qua, ngồi ở bên giường, nhìn Tóc vàng bị đánh cho co rụt vào một góc, thản nhiên nói: "Nể mặt vợ anh, tôi tha cho cái mạng cho anh một mạng, nhưng sau này, anh còn dám cả gan tới công ty làm phiền vợ tôi, tôi sẽ cho anh biến mất."
"Ha ha ha."
Tiếng cười của Tóc vàng khàn khàn, vang lên khặc khặc.
"Thằng kia, anh sợ rồi." Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt một mù: "Anh sợ rồi, anh sợ tôi rồi, anh sợ loại người như tôi, hôm nay nếu mà anh không đánh chết tôi, thì tôi sẽ đánh chết anh, tôi còn muốn làm nhục vợ anh nữa."
Bốp!
Một cái tát của Dương Kiến Nghiêm rơi lên mặt anh ta.
"Nói thêm câu nữa?"
"Tôi đánh không lại anh, nhưng nhiều nhất là anh đánh được tối thêm năm phút nữa, trong vòng năm phút, nếu anh mà đánh không chết tôi, ông đây sẽ giết chết anh"
"Anh mau đi đi Dương Kiến Nghiêm, một lát nữa là anh Rắn đến đây đấy, tới lúc đó anh sẽ không đi được nữa đâu." Sự việc càng ngày càng lớn, chị Kim bắt đầu lo cho Dương Kiến Nghiêm.
Bởi vì cô ta biết, vừa nãy lúc Tóc vàng bị đánh, anh ta đã cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn, chắc chắn là gửi cho anh Rằn đại cáo của anh ta."
Cô từng tiếp xúc với anh Rắn, cô biết đối phương là đại ca xã hội đen, người bình thường không trêu chọc vào anh ta được. "Năm phút, anh còn có thể đánh được tôi năm phút, thằng kia, có giỏi thì anh đánh chết tôi đi" Tóc vàng điên cuồng cười lên. "Anh Rắn, chính là đại ca của anh sao?"
Ai mà biết được Dương Kiến Nghiêm lại bình tĩnh, ngược lại còn ngồi lên cái ghế.
"Tôi sẽ đợi anh năm phút." Đến cả Tóc vàng cũng sững sờ trước hành động của Dương Kiến Nghiêm.
"Anh điên à? Dương Kiển Nghiêm, anh mau đi đi, chúng tôi không cần anh xin lỗi nữa, xin anh hãy đi mau đi" Chị Kim lại cầu xin Dương Kiển Nghiêm rời đi.
Bởi vì cô ta biết, loại người như anh Rắn, bàn tay đã giết rất nhiều người, là loại người liều mạng, rất nguy hiểm. Đến lúc đó Dương Kiển Nghiêm mà xảy ra bất trắc gì ở đây thì cô sẽ có lỗi với Hứa Khinh Tử.
Sau đó thì không cần nói nữa.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh lại yên tĩnh. Năm phút sau, cửa phòng mở ra.
Mười mấy người rầm rầm xông vào.