Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Tôi bao rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con nói gì cơ?" Trần Mỹ Lệ sững sờ.
"Người đó là Vương Kim Siêng thật á!"
Trong điện thoại, giọng nói của người phụ nữ rất nghiêm túc: "Con đã nói với mẹ rồi, mẹ hãy ở yên một tí đi, đừng có đi trêu chọc vào người ta nữa nghe chưa?"
"Người đó là Vương Kim Siêng thật à?" Đến bây giờ mà Trần Mỹ Lệ vẫn không tin!
"Thật đỏ mẹ, Dương Kiển Nghiêm có thể hợp tác với Vương Kim Siêng, mẹ bảo chuyện làm ăn người ta còn nhỏ được sao? Người ta có tiền đồ thật rồi đấy, so với chúng ta thì siêu hơn nhiều, mẹ đừng gây chuyện ầm ĩ ở bên đấy nữa, biết chưa?"
"Này"
Vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ gượng gạo: "Con gái, có khi sự thật là Dương Kiển Nghiêm mời Vương Kim Siêng đến đóng kịch ấy."
"Mời được Vương Kim Siêng tới phối hợp diễn trò, mẹ nghĩ Dương Kiển Nghiêm có đơn giản không?" Ngược lại thì con gái bà ta khá là khôn ngoan.
"Còn nữa, cái xe kia ý, vừa nãy còn chưa nói với mẹ, con đã điều tra rồi, Maserati rồng bạc, cả nước chỉ có ba chiếc, giá của nó là ba mươi sáu tỷ đồng"
"Cái gì? Thể ông già đó nói đúng hả? Trần Mỹ Lệ đã sốc lắm rồi.
"Còn nữa, cải mảnh đất mà mẹ nói là Hứa Khinh Tử có một mảnh đất đang phát triển ở Tây Nam Hoàn Hải Kinh, con cũng điều tra rồi, mảnh đất đó được tập đoàn Thuận Nghiệp bỏ thầu, người phụ trách chính là Hứa Khinh Tử, bây giờ đúng là người ta là bà chủ lớn thật rồi"
"Hả?"
Trần Mỹ Lệ cảm thấy mình không thể thở nổi nữa rồi.
"Dì Trần ơi, lát nữa chúng ta đi đầu ăn cơm đây?"
Đúng lúc này, Cao Thúy Ngân đi ra gọi Trần Mỹ Lệ.
Bà ta vội vàng cúp máy. "Đi đâu cũng được". Sau đó, bà ta bắt đầu mất tập trung.
"Di Trần, dì sao vậy? Hình như sắc mặt di không ổn lắm, có phải là dì ốm rồi không?" Cao Thúy Ngân nhận ra vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ không đúng lắm, không khỏi thấy kỳ lạ, cô hỏi.
"Ừ, di ốm rồi. Bụng của dì khó chịu quá".
Trần Mỹ Lan ôm bụng, vẻ mặt trông rất đau đớn.
"Di Trần, di thấy thế nào rồi ạ, có cần cháu đưa dì đi bệnh viện không?" Hứa Khinh Tử rất lo lắng hỏi.
"Dương Kiển Nghiêm, anh mau lái xe đưa dì Trần đi bệnh viện"
"Không cần không cần đâu!"
Trần Mỹ Lệ vội vàng lắc đầu: "Đây là bệnh cũ thôi, chắc là do dì không hợp với khí hậu Hải Kinh thôi, dì đi về thì hơn"
"???"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều không hiểu gì.
Hải Kinh và Nam Hòa chỉ cách nhau có một trăm cây số, lấy đâu ra khí hậu khác chứ?
"Đúng, chính là do khác biệt khí hậu đấy, dù không thích nghi được, dì nên về thì hơn, các cháu không cần tiễn đầu, dì lái xe về là được."
Đến một bữa cơm còn chưa ăn mà Trần Mỹ Lệ đã xám xịt bỏ đi, tiễn cũng không cần tiễn.
Chân tướng là loại giống như người khác nói, đó là bỏ chạy ngay trong đêm. "Chuyện gì thế nhỉ, sao dì Trần nói đi là đi luôn vậy, còn đi đột ngột thế chứ?" Còn Dương Kiến Nghiêm, anh đã nói nguyên nhân ra.
Vừa nãy sau khi lên tầng, đứng ở cửa số anh đã nhìn thấy Trần Mỹ Lệ gọi điện thoại ở dưới, trong vòng trăm mét thì thính lực
Dương Kiển Nghiêm có thể nghe được rõ ràng.
Tại sao phải đi?
Đơn giản là bà ta cảm thấy ở lại đây, sẽ bị xấu mặt trước họ, cho nên tự cảm thấy không chịu nổi.
"Haiz."
Sau khi nghe Dương Kiển Nghiêm nói xong, Hứa Khinh Tử thở dài.
Cô nhìn về Cao Xuân Lan: "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
"Thôi bỏ đi, mẹ không cần chấp nhặt với dì ấy, vừa nãy lúc trên đường di ấy còn khoe khoang châm chọc mẹ, đột nhiên mẹ đã thông suốt rồi"
"Cái này đúng này mẹ" Hứa Khinh Tử cười nói.
"Haiz, nhưng dì ấy đi rồi mà hai ngày nữa mẹ mới sinh nhật cơ, mẹ vẫn muốn dì ấy ở lại" Cao Xuân Lan thở dài, sau đó mỉm cười nói: "Không sao, đi thì đi"
Có thể nhìn ra, bây giờ Cao Xuân Lan rất vui vẻ.
Bởi vì, mảnh đất kia của con gái đã quay lại rồi. Đây chỉ được xem như một cái nhạc đệm thôi.
Dương Kiển Nghiêm đưa Cao Xuân Lan và Cao Thủy Ngân về nhà, Hứa Khinh Tử còn có việc phải xử lý.
Sau khi về nhà, Cao Thủy Ngân lại dẫn Dương Kiến Nghiêm ra ngoài. "Anh rể, đi, chúng ta ra ngoài đặt bàn tiệc cho mẹ đi." "Em đã quyết định xong rồi hả?" Dương Kiển Nghiêm hơi ngạc nhiên.
"Đúng rồi. Em đã nói chuyện xong với người ra rồi."
"Em tới là được."
"Sao có thể để anh làm hết chứ, chúng em cũng không phải kẻ vô dụng" Cao Thúy Ngân giải thích: "Nhưng tuy là đã chọn xong địa điểm, nhưng số tiền phải trả, vẫn phải lấy từ chỗ anh, giờ em không có tiền"
Địa điểm mà Cao Thủy Ngân chọn là nhà hàng Michelin, nhà hàng này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Là một nhà hàng xoay.
Và giá rất đắt đỏ.
"Anh cũng tính đặt chỗ ở đấy đấy"
"Xem ra chúng ta tâm linh tương thông đấy anh rể" Cao Thúy Ngân mỉm cười.
"À, đã bàn xong giá chưa?" Dương Kiển Nghiêm nói sang chuyện khác. "Ông chủ của nhà hàng Michelin là bố của bạn em, em đã liên lạc trước rồi, giá cả chắc là dễ bàn thôi." Thế là Dương Kiến Nghiêm liền đi cùng.
Sau khi tới nhà hàng, một thanh niên mặc bộ comple hãng Versace đi ra.
"Ngân, em tới rồi à" Nhìn thấy Cao Thúy Ngân, người thanh niên vui mừng mặt mày rạng rỡ.
Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, anh ta không khỏi nhíu mày: "Ngân, người này là ai vậy?"
"Cao Vinh, đây là bạn trai tôi" Cao Thúy Ngân đột ngột khoác tay lên cánh tay Dương Kiển Nghiêm, sau đó nói: "Xin lỗi nhé Cao Vinh, trước đây không nói cho anh biết, hôm nay tôi đặc biệt đưa anh ta tới cho anh gặp. Trước tiên không nói chuyện này nữa, trước đây chẳng phải tôi có nói là muốn đặt bàn ở đây này."
"Em làm gì đấy?" Dương Kiến Nghiêm kinh ngạc nhìn Cao Thúy Ngân, thấp giọng hỏi.
"Anh rể, giúp em lần này. Cao Thúy Ngân nhìn Dương Kiến Nghiêm với ánh mắt cầu cứu.
"Về rồi nói"
Dương Kiến Nghiêm trừng mắt nhìn cô một cái.
Sau đó, anh mỉm cười nhẹ nhìn Cao Vinh, vương tay ra: "Chào cậu, tôi là Dương Kiến Nghiêm"
Nhưng người sau không hề có ý vươn tay ra, mà ngược lại anh ta đánh giá Dương Kiến Nghiêm, hình như là thấy người này bình thường, nên trong mắt không khỏi xoẹt qua một tia ghét bỏ.
"Cao Thúy Ngân, đây chính là người đàn ông mà em chọn ư? Anh ta cũng không xứng với em!" "Cao Vinh, ấn tượng của tôi và anh rất tốt đấy, nếu anh mà nói như vậy thì tôi rất thất vọng" "Em còn thất vọng? Cao Thủy Ngân, người thất vọng phải là tôi mới đúng, trước khi thời còn đi học, ông đây theo đuổi em lâunhư vậy, bây giờ em với anh là em có bạn trai rồi? Còn là mặt hàng này nữa hả? Em nói cho tôi biết, hai người đã ngủ với nhau chưa?".
"Cao Vinh! Chuyện này có liên quan với anh không?" Cao Thủy Ngân lập tức nhíu mày.
"Con nói gì cơ?" Trần Mỹ Lệ sững sờ.
"Người đó là Vương Kim Siêng thật á!"
Trong điện thoại, giọng nói của người phụ nữ rất nghiêm túc: "Con đã nói với mẹ rồi, mẹ hãy ở yên một tí đi, đừng có đi trêu chọc vào người ta nữa nghe chưa?"
"Người đó là Vương Kim Siêng thật à?" Đến bây giờ mà Trần Mỹ Lệ vẫn không tin!
"Thật đỏ mẹ, Dương Kiển Nghiêm có thể hợp tác với Vương Kim Siêng, mẹ bảo chuyện làm ăn người ta còn nhỏ được sao? Người ta có tiền đồ thật rồi đấy, so với chúng ta thì siêu hơn nhiều, mẹ đừng gây chuyện ầm ĩ ở bên đấy nữa, biết chưa?"
"Này"
Vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ gượng gạo: "Con gái, có khi sự thật là Dương Kiển Nghiêm mời Vương Kim Siêng đến đóng kịch ấy."
"Mời được Vương Kim Siêng tới phối hợp diễn trò, mẹ nghĩ Dương Kiển Nghiêm có đơn giản không?" Ngược lại thì con gái bà ta khá là khôn ngoan.
"Còn nữa, cái xe kia ý, vừa nãy còn chưa nói với mẹ, con đã điều tra rồi, Maserati rồng bạc, cả nước chỉ có ba chiếc, giá của nó là ba mươi sáu tỷ đồng"
"Cái gì? Thể ông già đó nói đúng hả? Trần Mỹ Lệ đã sốc lắm rồi.
"Còn nữa, cải mảnh đất mà mẹ nói là Hứa Khinh Tử có một mảnh đất đang phát triển ở Tây Nam Hoàn Hải Kinh, con cũng điều tra rồi, mảnh đất đó được tập đoàn Thuận Nghiệp bỏ thầu, người phụ trách chính là Hứa Khinh Tử, bây giờ đúng là người ta là bà chủ lớn thật rồi"
"Hả?"
Trần Mỹ Lệ cảm thấy mình không thể thở nổi nữa rồi.
"Dì Trần ơi, lát nữa chúng ta đi đầu ăn cơm đây?"
Đúng lúc này, Cao Thúy Ngân đi ra gọi Trần Mỹ Lệ.
Bà ta vội vàng cúp máy. "Đi đâu cũng được". Sau đó, bà ta bắt đầu mất tập trung.
"Di Trần, dì sao vậy? Hình như sắc mặt di không ổn lắm, có phải là dì ốm rồi không?" Cao Thúy Ngân nhận ra vẻ mặt của Trần Mỹ Lệ không đúng lắm, không khỏi thấy kỳ lạ, cô hỏi.
"Ừ, di ốm rồi. Bụng của dì khó chịu quá".
Trần Mỹ Lan ôm bụng, vẻ mặt trông rất đau đớn.
"Di Trần, di thấy thế nào rồi ạ, có cần cháu đưa dì đi bệnh viện không?" Hứa Khinh Tử rất lo lắng hỏi.
"Dương Kiển Nghiêm, anh mau lái xe đưa dì Trần đi bệnh viện"
"Không cần không cần đâu!"
Trần Mỹ Lệ vội vàng lắc đầu: "Đây là bệnh cũ thôi, chắc là do dì không hợp với khí hậu Hải Kinh thôi, dì đi về thì hơn"
"???"
Lời này vừa nói ra, mấy người đều không hiểu gì.
Hải Kinh và Nam Hòa chỉ cách nhau có một trăm cây số, lấy đâu ra khí hậu khác chứ?
"Đúng, chính là do khác biệt khí hậu đấy, dù không thích nghi được, dì nên về thì hơn, các cháu không cần tiễn đầu, dì lái xe về là được."
Đến một bữa cơm còn chưa ăn mà Trần Mỹ Lệ đã xám xịt bỏ đi, tiễn cũng không cần tiễn.
Chân tướng là loại giống như người khác nói, đó là bỏ chạy ngay trong đêm. "Chuyện gì thế nhỉ, sao dì Trần nói đi là đi luôn vậy, còn đi đột ngột thế chứ?" Còn Dương Kiến Nghiêm, anh đã nói nguyên nhân ra.
Vừa nãy sau khi lên tầng, đứng ở cửa số anh đã nhìn thấy Trần Mỹ Lệ gọi điện thoại ở dưới, trong vòng trăm mét thì thính lực
Dương Kiển Nghiêm có thể nghe được rõ ràng.
Tại sao phải đi?
Đơn giản là bà ta cảm thấy ở lại đây, sẽ bị xấu mặt trước họ, cho nên tự cảm thấy không chịu nổi.
"Haiz."
Sau khi nghe Dương Kiển Nghiêm nói xong, Hứa Khinh Tử thở dài.
Cô nhìn về Cao Xuân Lan: "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
"Thôi bỏ đi, mẹ không cần chấp nhặt với dì ấy, vừa nãy lúc trên đường di ấy còn khoe khoang châm chọc mẹ, đột nhiên mẹ đã thông suốt rồi"
"Cái này đúng này mẹ" Hứa Khinh Tử cười nói.
"Haiz, nhưng dì ấy đi rồi mà hai ngày nữa mẹ mới sinh nhật cơ, mẹ vẫn muốn dì ấy ở lại" Cao Xuân Lan thở dài, sau đó mỉm cười nói: "Không sao, đi thì đi"
Có thể nhìn ra, bây giờ Cao Xuân Lan rất vui vẻ.
Bởi vì, mảnh đất kia của con gái đã quay lại rồi. Đây chỉ được xem như một cái nhạc đệm thôi.
Dương Kiển Nghiêm đưa Cao Xuân Lan và Cao Thủy Ngân về nhà, Hứa Khinh Tử còn có việc phải xử lý.
Sau khi về nhà, Cao Thủy Ngân lại dẫn Dương Kiến Nghiêm ra ngoài. "Anh rể, đi, chúng ta ra ngoài đặt bàn tiệc cho mẹ đi." "Em đã quyết định xong rồi hả?" Dương Kiển Nghiêm hơi ngạc nhiên.
"Đúng rồi. Em đã nói chuyện xong với người ra rồi."
"Em tới là được."
"Sao có thể để anh làm hết chứ, chúng em cũng không phải kẻ vô dụng" Cao Thúy Ngân giải thích: "Nhưng tuy là đã chọn xong địa điểm, nhưng số tiền phải trả, vẫn phải lấy từ chỗ anh, giờ em không có tiền"
Địa điểm mà Cao Thủy Ngân chọn là nhà hàng Michelin, nhà hàng này nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Là một nhà hàng xoay.
Và giá rất đắt đỏ.
"Anh cũng tính đặt chỗ ở đấy đấy"
"Xem ra chúng ta tâm linh tương thông đấy anh rể" Cao Thúy Ngân mỉm cười.
"À, đã bàn xong giá chưa?" Dương Kiển Nghiêm nói sang chuyện khác. "Ông chủ của nhà hàng Michelin là bố của bạn em, em đã liên lạc trước rồi, giá cả chắc là dễ bàn thôi." Thế là Dương Kiến Nghiêm liền đi cùng.
Sau khi tới nhà hàng, một thanh niên mặc bộ comple hãng Versace đi ra.
"Ngân, em tới rồi à" Nhìn thấy Cao Thúy Ngân, người thanh niên vui mừng mặt mày rạng rỡ.
Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, anh ta không khỏi nhíu mày: "Ngân, người này là ai vậy?"
"Cao Vinh, đây là bạn trai tôi" Cao Thúy Ngân đột ngột khoác tay lên cánh tay Dương Kiển Nghiêm, sau đó nói: "Xin lỗi nhé Cao Vinh, trước đây không nói cho anh biết, hôm nay tôi đặc biệt đưa anh ta tới cho anh gặp. Trước tiên không nói chuyện này nữa, trước đây chẳng phải tôi có nói là muốn đặt bàn ở đây này."
"Em làm gì đấy?" Dương Kiến Nghiêm kinh ngạc nhìn Cao Thúy Ngân, thấp giọng hỏi.
"Anh rể, giúp em lần này. Cao Thúy Ngân nhìn Dương Kiến Nghiêm với ánh mắt cầu cứu.
"Về rồi nói"
Dương Kiến Nghiêm trừng mắt nhìn cô một cái.
Sau đó, anh mỉm cười nhẹ nhìn Cao Vinh, vương tay ra: "Chào cậu, tôi là Dương Kiến Nghiêm"
Nhưng người sau không hề có ý vươn tay ra, mà ngược lại anh ta đánh giá Dương Kiến Nghiêm, hình như là thấy người này bình thường, nên trong mắt không khỏi xoẹt qua một tia ghét bỏ.
"Cao Thúy Ngân, đây chính là người đàn ông mà em chọn ư? Anh ta cũng không xứng với em!" "Cao Vinh, ấn tượng của tôi và anh rất tốt đấy, nếu anh mà nói như vậy thì tôi rất thất vọng" "Em còn thất vọng? Cao Thủy Ngân, người thất vọng phải là tôi mới đúng, trước khi thời còn đi học, ông đây theo đuổi em lâunhư vậy, bây giờ em với anh là em có bạn trai rồi? Còn là mặt hàng này nữa hả? Em nói cho tôi biết, hai người đã ngủ với nhau chưa?".
"Cao Vinh! Chuyện này có liên quan với anh không?" Cao Thủy Ngân lập tức nhíu mày.