-
Chương 1 - 5
Chương 1 :
“Trần Thanh, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!”
Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp.
Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này.
Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc.
Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”.
“Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!”
“Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?”
Trần Thanh gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại.
“Cậu!”
Dương Lệ suýt chút nữa tức chết thì câu hỏi của Trần Thanh.
Thực ra ngay từ ngày đầu tiên Trần Thanh đi làm, Dương Lệ đã muốn đuổi việc anh ta rồi. Nhưng Trần Thanh có quan hệ, cô báo cáo chuyện này với cấp trên, cấp trên chẳng hề để tâm.
Nếu là người khác, có lẽ họ cũng bỏ qua, nhưng cô là người không chấp nhận nổi dù chỉ một hạt cát trong mắt mình.
Cô lại cắn răng dạy dỗ Trần Thanh.
Trần Thanh ngồi trên ghế, những lời nói của Dương Lệ lọt vào tai anh qua tai trái rồi trôi ra ngoài qua tai phải, lúc này hai mắt của Trần Thanh còn bận quan sát Dương Lệ.
Dương Lệ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cắt tóc ngắn, ngũ quan rất hài hòa, đồng thời còn có khí chất rất khôi ngô, như nữ trung hào kiệt.
Điều thu hút ánh mắt người ta nhất chính là thân hình nóng bỏng thướt tha, ngực tấn công mông phòng thủ của cô. Khi cô tức giận, vì quá kích động nên lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, dụ dỗ người ta phạm pháp.
Có điều, Trần Thanh không thể hiểu nổi. Dương Lệ có vóc dáng, có nhan sắc, nếu đi làm người mẫu chắc chắn sẽ trở thành người mẫu nổi tiếng, thế mà bây giờ chỉ rúc ở tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế này làm bảo vệ, đúng là lãng phí của trời.
“Tiếc quá đi!”
Khi Dương Lệ đang mải mê lên lớp Trần Thanh thì anh đột nhiên nói một câu như vậy.
“Tiếc cái gì?”
Dương Lệ khựng lại trong giây lát, gương mặt hoàn toàn mờ mịt.
“Đội trưởng Dương, thân hình của cô ngọt nước thế này, không làm người mẫu thì uổng phí quá!”
Trần Thanh sờ cằm rồi nói: “Nếu cô tham gia vào đội hình Victoria’s Secret, mặc những bộ đồ đó bước trên sàn catwalk, chắc chắn đàn ông khắp thế giới này sẽ phát điên lên vì cô”.
Khi Trần Thanh nói như thế, Dương Lệ mới phát hiện ra ánh mắt của anh luôn hướng về chỗ nào đó của mình, đồng thời khóe miệng anh còn nhếch lên thành một nụ cười gian tà.
“Khốn nạn, cậu có nghe tôi nói gì không thế hả?”
Trong ánh mắt của Dương Lệ lập tức lộ ra vài phần sát khí.
“Không hề!”, Trần Thanh cười: “Vóc dáng của đội trưởng Dương đẹp thế này, làm tôi không thể nào tập trung lắng nghe được!”
Nghe Trần Thanh nói thế, mặt mũi Dương Lệ như chảy dài ra, chẳng lẽ lỗi nằm ở cô à?
“Trần Thanh, tôi yêu cầu cậu ra ngoài làm việc ngay bây giờ!”
Dương Lệ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Làm việc? Tôi không thể nào làm việc được, cả đời này không thể nào làm việc được”, Trần Thanh nói với vẻ rất hùng hồn.
Dương Lệ nhìn dáng vẻ của Trần Thanh mà thực sự tức giận không hề nhẹ.
“Tôi muốn đuổi việc cậu, bất luận thế nào, hôm nay tôi sẽ đuổi việc cậu!”
Dương Lệ cũng không khống chế nổi cơn giận của mình nữa.
“Đội trưởng Dương, cô sẽ không làm vậy đâu, mà tôi có lý do khiến cô không làm vậy”.
Dương Lệ vừa quay người đi, giọng nói đắc ý của Trần Thanh đã vang lên.
“Cậu có lý do?”
“Ừm, lý do vô cùng chính đáng!”
“Vậy được, cậu cho tôi một lý do để tôi không đuổi việc cậu”, Dương Lệ khẽ hừ một tiếng.
Lúc này, gương mặt Trần Thanh bỗng lộ ra vài phần chân thành: “Theo quan sát của tôi, bình thường trông đội trưởng Dương có vẻ không gần gũi người ta, thực chất là một người ngoài lạnh trong nóng, lòng dạ phóng khoáng”.
Dương Lệ cười gằn một tiếng: “Trần Thanh, cậu đừng tưởng rằng nịnh bợ tôi là được. Tôi không trúng chiêu này đâu”.
“Đội trưởng Dương, tôi nghiêm túc đấy, với cả tôi đã nhìn ra từ lâu rồi”, Trần Thanh vô cùng nghiêm nghị.
“Cậu nhìn ra được?”
“Ừm!”, Trần Thanh sờ cằm, mỉm cười và nói: “Theo quan sát của tôi trong năm ngày qua, ngày nào đội trưởng Dương cũng thích mặc đồ lót màu đỏ, đồng thời còn là màu đỏ thẫm. Theo phân tích tâm lý học dựa trên màu sắc, người thích màu đỏ chắc chắn là người có nội tâm nóng ấm, lòng dạ khoáng đạt... Tôi nghĩ đội trưởng Dương chính là người như vậy”.
Dương Lệ nghe Trần Thanh nói vậy cũng sững người trong thoáng chốc, sau đó cô ôm lồng ngực, mặt mũi biến sắc: “Làm sao cậu biết được?”
“Tôi nhìn thấy mà! Hôm nay còn có cả hoa nữa nhé”.
Trần Thanh mỉm cười đắc ý: “Đội trưởng Dương, tôi nói không sai chứ?”
“Cái tên lưu manh này!”
Lúc này Dương Lệ đã hoàn toàn mất kiềm chế, cô sải bước về phía trước, giơ chân đá Trần Thanh.
May mà động tác của Trần Thanh cũng không rề rà, nhanh chóng né sang một bên.
Đùng!
Cái ghế mà Trần Thanh vừa ngồi lập tức rụng rời.
“Đội trưởng Dương, tuy rằng tôi cảm thấy màu đen sẽ gợi cảm hơn, nhưng mặc màu đỏ cũng không có gì mà. Cô không cần phải vậy đâu!”
Trần Thanh tỏ ra nghẹn lời.
“Cậu... cậu!”
Dương Lệ bị Trần Thanh chọc tức, cô chỉ vào anh ta mà quát ầm lên: “Trần Thanh, chỗ này, ngày hôm nay, có cậu không có tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải đuổi việc tên lưu manh như cậu!”
Dương Lệ bỏ lại một câu nói rồi rời khỏi phòng bảo vệ với vẻ mặt tối sầm.
Khi rời khỏi phòng bảo vệ, trong lòng Dương Lệ vẫn vô cùng ngạc nhiên, làm sao Trần Thanh biết được nhỉ. Chẳng lẽ anh ta nhìn trộm lúc cô thay quần áo? Chắc chắn là như vậy rồi!
Nhìn Dương Lệ bỏ đi, Trần Thanh sờ mũi mình mà cười: “Hà tất phải như vậy chứ?”
“Anh Thanh, anh không bị đội trưởng Dương tặng cho cái chết nhân đạo à?”
Dương Lệ rời khỏi đó chưa được bao lâu, một cái đầu đã dè dặt thò vào trong và hỏi.
“Tôi đẹp trai ngời ngời thế này, đội trưởng Dương không nỡ giết tôi đâu”.
Trần Thanh nở nụ cười rất vô liêm sỉ.
“Anh Thanh, em thật lòng bái phục anh. Dám ghẹo cả đội trưởng Dương, đã vậy còn mặt dày vô liêm sỉ như thế, đúng là bái phục, bái phục!”
Hồ Đại Quân bước vào phòng bảo vệ với biểu cảm có phần sùng bái. Ánh mắt sùng bái của Hồ Đại Quân rất chân thành, dù sao thì Dương Lệ cũng là “nữ vương” nổi tiếng khắp công ty, Trần Thanh dám ghẹo cô ấy mà vẫn còn sống sót, Hồ Đại Quân cảm thấy anh ta quá đỉnh.
“Nhưng mà anh Thanh, anh không sợ bị đuổi việc thật à?”, Hồ Đại Quân lại hỏi.
“Sợ gì chứ?”
Trần Thanh vênh váo trả lời: “Anh có quan hệ mà, làm sao bị đuổi việc dễ thế được?”
“Anh Thanh, tuy rằng anh có quan hệ, nhưng em nghe bảo quan hệ của đội trưởng Dương với tổng giám đốc Nam Cung khá tốt đấy, lỡ như cô ấy báo cáo vượt cấp, đến lúc đó chỉ sợ chống lưng của anh cũng không giữ nổi anh”, Hồ Đại Quân thì thầm nói.
“Tổng giám đốc Nam Cung?”
Trần Thanh nghe được cái tên lập tức bật cười: “Cậu đang nói tới người phụ nữ tên là Nam Cung Yến suốt ngày lạnh lùng như thể cả thế giới này nợ cô ấy năm triệu tệ ấy hả?”
“Suỵt, suỵt...”
Hồ Đại Quân sợ hết hồn vì câu nói của Trần Thanh, anh ta đè thấp giọng: “Anh Thanh, anh đừng nói lung tung, nếu để người ta nghe được thì anh toi đời!”
Trần Thanh vỗ vỗ vai Hồ Đại Quân: “Sợ cái gì? Cô ấy như thế, vừa nhìn đã biết là bị rối loạn nội tiết tố, chắc chắn vì thiếu hơi đàn ông nên mới vậy. Dạng phụ nữ như thế, tặng tôi thì tôi còn chẳng thèm!”
“Họ Trần kia, anh bảo ai rối loạn nội tiết tố?”
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng xen lẫn vẻ phẫn nộ đột ngột vang lên tại cửa phòng bảo vệ.
Hồ Đại Quân nghe được giọng nói này, sắc mặt lập tức xám ngoét như tro.
Chương 2 :
Lúc này đây, một cô gái trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp như tiên nhưng gương mặt lạnh lùng và đôi mắt tràn đầy sát khí đang đứng trước cửa phòng bảo vệ.
Người phụ nữ này chính là Nam Cung Yến - tổng giám đốc của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, nữ thần trong lòng đàn ông khắp tập đoàn, được xưng tụng làmỹ nhân lạnh lùng Nam Hải.
“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi phải đi làm việc đây, tôi không thân thiết gì với anh ta đâu”, thấy khí chất mạnh mẽ của Nam Cung Yến, Hồ Đại Quân lập tức co giò chuồn thẳng.
Khi rời khỏi phòng bảo vệ, anh ta còn nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt vĩnh biệt.
Từ biểu cảm của Nam Cung Yến, không khó để nhìn ra, cô ấy đã nghe thấy hết những lời Trần Thanh vừa nói.
Trần Thanh dám bảo cô ấy bị rối loạn nội tiết tố, thiếu hơi đàn ông.
Đúng là tự tìm chỗ chết!
“Tổng giám đốc Nam Cung, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, dạng bảo vệ không coi cấp trên ra gì như cậu ta đáng ra nên đuổi ra ngoài, đồng thời tôi đề nghị, đuổi việc luôn cả người sắp xếp cậu ta vào đây”.
Dương Lệ đứng bên cạnh Nam Cung Yến tức giận nói.
Thực ra trong lòng cô ấy đang rất vui khi anh ta gặp họa.
Dương Lệ cho rằng Trần Thanh dám nói Nam Cung Yến như thế chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Nghĩ tới việc sắp không phải nhìn thấy tên lưu manh phiền phức này, cô chỉ muốn cười thật to.
Trần Thanh cảm thấy Dương Lệ đúng là mưu đồ thâm độc, cô ấy thậm chí muốn đuổi việc cả người đã sắp xếp anh vào đây, đúng là quá độc ác luôn.
Nhưng Trần Thanh cảm thấy cô ấy không làm được đâu.
Bởi vì người đã sắp xếp anh ta vào đây, không thể nào bị đuổi việc được.
“Đội trưởng Dương, tôi cảm thấy tổng giám đốc Nam Cung sẽ không đuổi việc nhân viên xuất sắc như chúng tôi đâu”, Trần Thanh mỉm cười nói.
“Xí, cậu mà đòi làm nhân viên xuất sắc, cậu có cần thể diện nữa không hả?”, Dương Lệ sầm mặt mắng chửi.
“Đội trưởng Dương, tôi biết cô vẫn luôn ghen ghét những nhân viên xuất sắc và có năng lực như tôi. Cô sợ tôi sẽ thay thế cô. Nhưng cô yên tâm đi, tôi không dự định ngồi vào vị trí của cô, sau này cô cũng không cần ghen ghét hay bôi nhọ tôi nữa”.
“Ai ghen ghét cậu? Ai bôi nhọ cậu?”
Dương Lệ nói xong có phần kích động, cô bước tới trước, giận dữ nói: “Họ Trần kia, cậu có tin tôi giết cậu luôn không?”
“Đội trưởng Dương, xem ra cô vô cùng đố kỵ với năng lực của tôi, còn muốn giết người diệt khẩu nữa!”
“Cậu... cái đồ khốn kiếp này!”
Dương Lệ tức đến mức muốn ra tay luôn.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, Nam Cung Yến nghiến răng nói.
Sau đó, cô lườm Trần Thanh một cái, chỉ vào anh ta, lạnh lùng nói: “Anh, đi theo tôi!”
Nói xong cô quay người sải bước rời khỏi đó.
Trần Thanh sải bước ngay sau lưng Nam Cung Yến, khi đi ngang qua Dương Lệ, anh ta không quên mỉm cười: “Đội trưởng Dương, cô nhìn thấy chưa, tổng giám đốc Nam Cung có con mắt tinh đời lắm, có việc cần tôi làm nè!”
“Cậu...”
Dương Lệ tức tới mức cạn lời.
“Tổng giám đốc Nam Cung, cô bảo tôi đi theo cô, có phải chuẩn bị nhờ tôi theo cô đi làm việc không? Làm việc công, hay làm việc tư vậy? Nhưng phải nói trước nha, dạng đàn ông tốt đẹp tuyệt vời như tôi tuyệt đối không chấp nhận quy tắc ngầm hay làm việc riêng tư đâu nhé”.
“Làm việc công!”
Nam Cung Yến quăng lại một câu rồi bỏ đi nhanh hơn.
Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh bỏ đi mà nghiến răng kèn kẹt: “Tổng giám đốc Nam Cung chắc chắn dẫn thằng cha làm người ta tức xì khói này đi giết người diệt khẩu rồi, chắc chắn là vậy rồi!”
...
“Vợ ơi, em dẫn anh đi đâu thế? Có phải em nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đi đăng ký kết hôn cùng anh không?”
Ra tới bãi đỗ xe, Trần Thanh cười ha hả và hỏi.
Nam Cung Yến dừng chân ngay trước một chiếc BMW, trong ánh mắt cô cuồn cuộn lửa giận: “Họ Trần kia, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi như thế. Anh còn gọi tôi như thế nữa, tôi chém chết anh”.
“Vâng thưa vợ!”
Trần Thanh mỉm cười.
“Á!”
Nam Cung Yến nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của người nào đó mà hét ầm lên một tiếng, sau đó như người phát cuồng vậy: “Ông nội ơi, rốt cuộc ông bị làm sao mà cứ bắt cháu phải kết hôn với dạng người này vậy. Trời ơi!”
Nam Cung Yến nhìn người đàn ông cà lơ phất phơ mặc bộ đồ bảo vệ lỏng lẻo trước mặt mình mà vô cùng muốn nổi khùng. Dạng đàn ông này, bình thường cô còn chẳng thèm nhìn thẳng.
Thế mà ông nội của cô lại bắt cô phải kết hôn cùng anh ta.
“Vợ ơi, em chấp nhận số phận đi!”, Trần Thanh mỉm cười và nói: “Hầy... ai bảo ông nội em ưng bụng với tài hoa của anh, cứ cầu xin anh, muốn anh lấy em, sau cùng ông cụ khẩn khoản cầu xin quá, anh chỉ có thể đồng ý thôi”.
Nam Cung Yến nhìn dáng vẻ thở ngắn than dài của Trần Thanh mà thấy cơ mặt mình co giật.
Cô muốn chết rồi đây!
“Thực ra anh cũng không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng không còn cách nào khác”, Trần Thanh tỏ ra bất đắc dĩ.
Vẻ bất đắc dĩ của Trần Thanh là thật, vốn dĩ anh không muốn nhận nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến đâu, chỉ là anh nợ ông già nào đó quá nhiều, sau cùng đành phải đồng ý. Đương nhiên để tiếp cận người phụ nữ mà không động vật sống nào dám lại gần như Nam Cung Yến, Trần Thanh cũng chỉ có thể dùng đến cách thức hơi khác thường một chút.
“Họ Trần kia, có phải anh thực sự muốn kết hôn cùng tôi không?”, Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi hỏi.
“Ừm!”, Trần Thanh gật đầu rất nghiêm túc: “Mặc dù em lạnh như cục băng vậy, nhưng được cái xinh đẹp. Kết hôn với em, anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận được”.
Nghe thấy câu này, Nam Cung Yến sắp nổ tung luôn, nhưng may mà cô cố nén được lửa giận.
“Được, hôm nay anh theo tôi làm một việc. Nếu làm tốt, tôi sẽ đăng ký kết hôn với anh”, Nam Cung Yến cắn đôi môi đỏ mọng như anh đào: “Nếu làm không tốt, sau này anh phải biến mất khỏi tầm mắt của tôi mãi mãi. Thế nào hả?”
“Không thành vấn đề!”, Trần Thanh đồng ý rất hào sảng: “Vợ đã dặn, chắc chắn anh sẽ làm thỏa đáng!”
“Lên xe đi!”
Nam Cung Yến không nói nhiều, cô mở cửa xe.
“Vợ ơi, em bảo anh đi làm chuyện gì vậy?”
Trần Thanh vừa ngồi lên xe đã hỏi ngay.
“Theo tôi đi thu hồi một khoản nợ. Nếu đòi được về, tôi sẽ đăng ký kết hôn với anh”, Nam Cung Yến nói.
Nói xong, Nam Cung Yến khởi động xe, lái tới mục tiêu của mình.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Nam Cung Yến dẫn theo Trần Thanh xuất hiện trước cửa một phòng karaoke.
Bây giờ đang là giữa trưa, phòng karaoke này chưa mở cửa kinh doanh.
Nam Cung Yến cũng không cần quan tâm nhiều, cô đẩy cánh cửa khép hờ, dẫn Trần Thanh đi vào bên trong.
“Này, hai người làm cái gì vậy hả? Chúng tôi vẫn chưa mở cửa mà!”
Nam Cung Yến và Trần Thanh vừa bước vào sảnh lớn của quán karaoke này đã có một giọng nói thô lỗ vang lên ngay bên cạnh.
Nam Cung Yến nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy mười mấy người đàn ông lực lưỡng vừa hút thuốc vừa chơi đấu địa chủ, mà người gọi họ chính là một người đàn ông xăm hình đầu hổ trên cánh tay.
Người đàn ông đầu hổ hô lên một tiếng, mười mấy người đàn ông kia cũng dừng hết động tác trên tay, đứng dậy nhìn về phía này.
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Nam Cung Yến thoáng thay đổi, nhưng cô vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh: “Tôi đến tìm Hồ Tuấn Kiệt, tôi có hẹn trước!”
“Ồ, đi theo tôi!”
Người đàn ông xăm đầu hổ kia nói với Nam Cung Yến.
Sau đó hắn ta dẫn Nam Cung Yến và Trần Thanh đi lên tầng.
Khi hai người đi lên tầng, mười mấy gã đàn ông lực lưỡng trong sảnh cũng bỏ hết đồ đạc trên tay, đi theo phía sau.
“Vợ ơi, mấy người này hung thần ác sát ghê, hình như không phải dạng hiền lành gì”.
Trần Thanh thì thầm hỏi.
Nam Cung Yến nghiến răng đáp lại: “Tôi cũng không ngại nói với anh, anh cả của họ là một nhân vật đáng gờm, chính gã nợ tiền của công ty chúng ta, lát nữa phải đòi tiền gã. Nếu anh sợ thì có thể nhận thua ngay bây giờ, chúng ta lập tức quay đầu bỏ đi”.
“Khà khà!”, Trần Thanh bỗng bật cười: “Không phải chỉ là đòi nợ thôi mà, anh còn tưởng là chuyện to tát cỡ nào. Chuyện này còn không đơn giản quá sao? Vợ ơi, em chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với anh thôi”.
“Anh chắc chắn là chuyện này rất đơn giản?”, Nam Cung Yến nhắc nhở thêm lần nữa.
“Đơn giản mà!”, Trần Thanh đáp.
“Hừ, anh không chém gió thì chết được chắc?”
Sau cùng Nam Cung Yến chỉ hừ một tiếng.
Cô biết đối phương là dạng người gì, chuyện này tuyệt đối không đơn giản được đâu.
Cũng chính vì không đơn giản nên Nam Cung Yến mới bảo Trần Thanh làm, cô muốn để Trần Thanh biết khó mà tự rút lui
Chương 3 :
“Hắn nợ công ty bao nhiêu tiền?”, Trần Thanh hỏi.
“Hai chục triệu”.
“Nợ bao lâu rồi?”
“Cũng hơn nửa năm rồi”.
“Tính ra, cộng thêm cả tiền lãi cũng tầm hai mươi lăm triệu nhỉ”, Trần Thanh vô cùng tự tin nói: “Vợ à, em yên tâm đi, hôm nay anh sẽ cho hắn nhả hết cả gốc lẫn lãi!”
Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của anh xong cũng không biết nói gì thêm.
Trong mắt Nam Cung Yến, đó là chuyện không thể xảy ra.
“Em không tin anh sao?”
Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến và hỏi.
Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể đòi lại được một nửa đã khá lắm rồi!”
“Được, vậy chúng ta đánh cược thêm ván nữa đi”, Trần Thanh vô cùng tự tin nói: “Nếu như anh đòi được cả gốc lẫn lãi, chúng ta không chỉ đi đăng kí kết hôn thôi mà còn vào động phòng nữa, thế nào?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Đồ lưu manh! Anh đừng có mơ!”
Khi hai người vẫn đang nói chuyện, người đàn ông vạm vỡ đi phía trước bỗng dừng bước, đẩy cánh cửa phòng làm việc ra và nói: “Đến nơi rồi, cậu chủ Hồ đang ở trong đó, hai người vào trong đi!”
Người đàn ông vạm vỡ dứt lời, Nam Cung Yến dẫn Trần Thanh đi vào bên trong.
Bên trong phòng làm việc nghi ngút khói thuốc, có mấy người đang ngồi một bên vừa hút thuốc vừa đánh bài, đến lúc bực lên, bọn họ còn mở miệng chửi tục vài câu.
“Cậu chủ Hồ, có người đến tìm cậu”.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ theo vào cùng lớn tiếng gọi.
Hắn ta vừa dứt lời, một người mặc áo ba lỗ, quần đùi, đầu nhuộm vàng, trông có vẻ lưu manh quay đầu lại nhìn.
Hắn liếc nhìn Nam Cung Yến, trong ánh mắt bỗng lộ ra chút ý cười dung tục.
Lúc này, hắn quẳng đống bài trên tay xuống rồi nói: “Không chơi nữa, đón tiếp khách trước đã”.
Nói rồi, hắn dựa người vào lưng ghế sofa, vắt chéo hai chân giống như ông lớn, nở nụ cười nhìn Nam Cung Yến: “Tổng giám đốc Nam Cung, qua đây ngồi đi, tôi đợi cô lâu lắm rồi!”
Lúc Hồ Tuấn Kiệt vẫy gọi Nam Cung Yến, đám đàn em cũng lần lượt đứng ra đằng sau lưng hắn, tên nào tên nấy trông vô cùng dữ tợn.
Nam Cung Yến nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng. Cô cảm thấy, có lẽ đây là một quyết định sai lầm.
Xem ra, Hồ Tuấn Kiệt không phải dạng người dễ chọc vào, nếu không, mỗi lần công ty cử người tới đòi tiền sẽ chẳng bị đánh đến mức nhập viện quay về.
“Lát nữa để tôi tới nói chuyện, anh đừng có làm bừa!”
Nam Cung Yến nhẹ giọng nhắc nhở Trần Thanh rồi đi đến chỗ Hồ Tuấn Kiệt.
Nam Cung Yến tìm một chỗ ngồi ở trước mặt Hồ Tuấn Kiệt, Trần Thanh ngồi bên cạnh cô.
Lúc Trần Thanh ngồi xuống, anh nép sát vào người cô, Nam Cung Yến nghĩ rằng anh bị cảnh tượng này dọa cho sợ chết khiếp, trong lòng cô thầm mắng một câu, đồ nhát gan!
Đợi Nam Cung Yến ổn định chỗ ngồi, đôi mắt híp của Hồ Tuấn Kiệt bắt đầu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng nhếch mép nở một nụ cười nhạt.
Nam Cung Yến trông thấy ánh mắt ấy của Hồ Tuấn Kiệt, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi thẳng lưng, giọng nói dõng dạc: “Cậu chủ Hồ, đích thân tôi tới đây là để nói chuyện, anh nợ công ty chúng tôi một khoản tiền, bao giờ anh mới định trả? Trước đây, người của công ty chúng tôi tới mấy lần nhưng vẫn không có được câu trả lời rõ ràng. Tôi mong rằng hôm nay, cậu chủ Hồ sẽ cho tôi một đáp án chắc chắn”.
“Trả tiền?”
Hồ Tuấn Kiệt nghe thấy hai chữ này thì để lộ ra nụ cười có chút khinh nhờn, sau đó hắn ngồi ngay người lại, nhìn thẳng Nam Cung Yến đáp: “Hình như có chuyện này thật”.
“Cậu chủ Hồ vẫn nhớ có chuyện này là được rồi”, Nam Cung Yến đáp: “Không biết bao giờ cậu chủ Hồ mới rảnh để trả lại số tiền cỏn con này đây?”
“Ha ha!”
Ngay khi Nam Cung Yến cất lời, đám người đứng sau Hồ Tuấn Kiệt nở nụ cười khinh bỉ.
Trong mắt bọn chúng, trả tiền là chuyện không bao giờ xảy ra.
“Chúng mày cười cái quái gì? Nợ phải trả là chuyện rất bình thường!”
Hồ Tuấn Kiệt mắng mấy tay đàn em đứng đằng sau.
Sau đó, Hồ Tuấn Kiệt quay đầu nhìn Nam Cung Yến: “Tổng giám đốc Nam Cung, thật ra muốn tôi trả tiền cho cô cũng được thôi nhưng tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
Nam Cung Yến thấy Hồ Tuấn Kiệt chịu trả tiền thì trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hồ Tuấn Kiệt nhoài người về phía trước một chút, hắn nhìn Nam Cung Yến, ánh mắt để lộ vẻ dâm dê và nói: “Chỉ cần tổng giám đốc Nam Cung chịu đặt phòng để phục vụ tôi một đêm thì chuyện trả tiền chẳng là cái gì cả”.
Khi Hồ Tuấn Kiệt nói vậy, mấy tay đàn em đứng đằng sau cười đầy dung tục.
Trong mắt bọn chúng, chỉ cần ngủ với Nam Cung Yến một đêm thì gì cũng đáng.
“Cậu chủ Hồ, ý hay đấy!”
“Nếu như vậy, có tổn thọ mười năm cũng đáng chứ đừng nói chuyện trả tiền”.
Đám đàn em đều bật cười đầy thô lỗ.
Sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm lại, lúc này cô đứng bật người dậy, muốn rời đi. Cô cảm thấy không còn cách nào nói chuyện với Hồ Tuấn Kiệt được nữa.
“Tổng giám đốc Nam Cung, đừng vội đi thế, tôi nợ công ty cô bao nhiêu tiền nhỉ?”
Hô Tuấn Kiệt cười cợt hỏi.
“Tổng cộng hai chục triệu”, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Nếu cậu chủ Hồ thật lòng muốn trả tiền, tôi có thể nể tình mà giảm bớt đi đôi chút”.
...
“Vốn dĩ là hai chục triệu, có điều vì anh kéo dài lâu như vậy, bây giờ số tiền phải trả là hai mươi lăm triệu, không được thiếu đồng nào!”
Ngay lúc này, giọng nói của Trần Thanh bỗng vang lên.
Đột nhiên giọng nói của Trần Thanh vang lên bên tai khiến Nam Cung Yến giật nảy mình. Rõ ràng đối phương không hề có ý trả tiền, Trần Thanh lại còn ra giá.
Anh không sợ rước họa vào thân sao?
“Mày là cái thá gì?”
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt mới để ý tới Trần Thanh đang ngồi bên cạnh Nam Cung Yến.
“Cậu chủ Hồ, anh ta chỉ là bảo vệ của công ty chúng tôi mà thôi”, Nam Cung Yến vội vã giải thích.
Hồ Tuấn Kiệt nhìn một lượt Trần Thanh, hắn nở nụ cười đầy khinh bỉ rồi nói: “Thì ra là một thằng bảo vệ quèn. Lời mày nói, ông đây chỉ coi như cái rắm của con chó mà thôi”.
“Ha ha!”
Đám đàn em đứng đằng sau Hồ Tuấn Kiệt nhìn Trần Thanh rồi cũng bật cười tỏ vẻ khinh thường.
“Lời của tôi chính là lời của tổng giám đốc Nam Cung!”, Trần Thanh nhìn chằm chằm Hồ Tuấn Kiệt và nói: “Tôi hỏi anh lần nữa, hôm nay anh có trả tiền hay không?”
“Ai dà, một thằng bảo vệ quèn cũng dám lớn tiếng ở địa bàn của ông đây cơ à!”, Hồ Tuấn Kiệt hừ nhẹ một tiếng: “Hôm nay ông đây không trả tiền đấy, mày làm gì được tao?”
“Bọn tao không trả tiền nữa!”
“Lẽ nào mày còn muốn đánh nhau?”
“Haiz! Tao có cho mày thêm trăm lá gan thì mày cũng không dám ra tay ở đây”.
Mấy tay đàn em đứng đằng sau Hồ Tuấn Kiệt vừa quát nạt, vừa vây lấy Trần Thanh.
Nam Cung Yến thấy cảnh tượng này thì muốn khuyên nhủ Trần Thanh bớt nói vài câu nhưng khi cô định cất tiếng thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Nam Cung Yến cảm thấy người đứng cạnh mình vừa nhúc nhích chút.
Bịch!
Ngay sau đó, Trần Thanh đã xuất hiện ngay trước mặt Hồ Tuấn Kiệt.
Sau đó, anh tóm lấy đầu của Hồ Tuấn Kiệt rồi đập mạnh xuống chiếc bàn làm bằng đá ở trước mặt.
Hồ Tuấn Kiệt bị đập cho chảy đầy máu trên đầu, còn Trần Thanh nhìn đám người vây xung quanh một lượt: “Lòng kiên nhẫn của tao có hạn, không trả tiền thì tao đánh gãy hết chân tay của chúng mày!”
Chương 4 :
Trần Thanh đột ngột ra tay, thực sự khiến Nam Cung Yến giật nảy mình.
Cô nhìn Trần Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin đây là sự thật.
Lúc này, khuôn mặt Trần Thanh tràn đầy bá khí, khác một trời một vực với người đàn ông cười cợt nhăn nhở lúc trước.
Đương nhiên, lúc này, trong lòng Nam Cung Yến cũng thầm gào thét, thảm rồi, thảm rồi.
Đối phương đông người, Trần Thanh chỉ có một mình.
Bịch!
Khi mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, Trần Thanh lại nắm tóc Hồ Tuấn Kiệt, đập mạnh xuống bàn thêm lần nữa.
“Tao hỏi mày, có trả tiền không?”
Trần Thanh ngông cuồng hỏi.
“Cái đệt!”
“Xử nó!”
Đám đàn em của Hồ Tuấn Kiệt đến lúc này mới tỉnh táo lại, bọn chúng không phí lời, liên tục vớ lấy mấy thứ cạnh người rồi xông về phía Trần Thanh.
“Cẩn thận!”
Nam Cung Yến thấy một đám người vây đánh Trẩn Thanh, cô sợ đến mức mặt tái nhợt, hét lớn.
Bịch!
Nam Cung Yến vừa mới dứt lời, bỗng vang lên một tiếng động rất lớn.
Nam Cung Yến nhìn qua, trông thấy người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu bị Trần Thanh đạp bay ra xa.
Lúc này, Trần Thanh cầm chiếc gạt tàn thuốc lá, đập lên bàn tay Hồ Tuấn Kiệt.
Á!
Hồ Tuấn Kiệt hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết!
“Không muốn hắn chết, chúng mày đừng có tới đây!”
Trần Thanh lạnh lùng lên tiếng nhưng giọng nói lại tràn đầy sự uy hiếp.
Lúc này, Trần Thanh cầm chiếc gạt tàn để lên trên đầu Hồ Tuấn Kiệt.
“Đừng qua đây, mẹ nó. Đừng đứa nào qua đây!”
Lúc này, Hồ Tuấn Kiệt đau đến mức gào lên, vậy nên đám đàn em của hắn cũng chỉ đành đứng đực tại chỗ.
Bọn chúng không dám tiến về phía trước, ai nấy đều sợ hãi. Trần Thanh mà đập chiếc gạt tàn kia xuống, liệu đầu của Hồ Tuấn Kiệt có bị vỡ tan tành không?
Dù sao, bọn chúng đều nhìn ra, Trần Thanh là người có thể làm ra cái chuyện ấy.
“Tổng giám đốc Nam Cung, đến chỗ tôi!”
Lúc này, Trần Thanh gọi Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến hốt hoảng đi đến bên cạnh Trần Thanh.
“Trần Thanh, sao anh nói đánh là đánh thật vậy? Chúng ta phải làm sao đây?”
Nam Cung Yến bối rối hỏi.
Trần Thanh nở một nụ cười nhạt: “Còn làm sao được nữa, đương nhiên là bảo hắn móc tiền ra rồi!”
“Còn lấy tiền hả?”
Nam Cung Yến không dám tin vào tai mình: “Lúc này, không phải chúng ta nên nghĩ cách rời khỏi đây sao?”
“Đến cũng đến rồi, đương nhiên phải lấy tiền chứ, nếu không sao mà đăng kí kết hôn với em được?”
Nam Cung Yến cạn lời. Đến lúc này rồi mà tên này vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.
Theo Nam Cung Yến thấy, chuyện này càng ngày càng trở nên phức tạp rồi, hoàn toàn không có cách thu dọn hậu quả.
Trần Thanh tóm lấy đầu Hồ Tuấn Kiệt rồi nói: “Bây giờ, lập tức bảo đàn em của mày cầm tiền đưa cho tao, hai mươi lăm triệu, không được thiếu một xu. Nếu không thì mày tự gánh hậu quả!”
“Ha ha!”
Lúc này, Hồ Tuấn Kiệt bỗng bật cười.
“Mày cười cái rắm”, Trần Thanh giơ tay, giáng một cái tát lên mặt Hồ Tuấn Kiệt.
Hồ Tuấn Kiệt ăn cái bạt tai của Trần Thanh xong, hắn bực mình hét lớn: “Đánh ông hả, mày dám ra tay với ông đây, còn tát vào mặt ông nữa. Mày có biết bố tao là ai không? Nói cho mày biết, bố tao là Lục gia Nam Hải. Mày dám đánh tao, đến khi ấy, ông già nhà tao sẽ băm mày thành mười tám khúc, cứ đợi đấy đi!”
Khi Hồ Tuấn Kiệt đột nhiên nhắc đến cái tên Lục gia Nam Hải, Nam Cung Yến bỗng không thể nào bình tĩnh được nữa, cô cẩn trọng hỏi: “Anh nói Lục gia Nam Hải, là Lục gia có sáu ngón tay nổi tiếng trong giới xã hội đen sao?”
“Đúng vậy, bố tao chính là ông ấy”, Hồ Tuấn Kiệt cắn răng nói.
Nam Cung Yến vội ngăn Trần Thanh lại: “Trần Thanh, chúng ta mau đi thôi. Lục gia Nam Hải là một người rất hung ác trong giới xã hội đen ở Nam Hải, không động vào được đâu!”
Người hung ác như Lục gia Nam Hải, Nam Cung Yến từng nghe nói qua, hơn nữa cô còn biết người này còn là một nhân vật rất bề thế trong giới xã hội đen.
Bây giờ, Trần Thanh đánh con ông ta bị thương, đến lúc ấy, nhất định sẽ phải nhận hậu quả rất lớn.
“Lập tức thả người, nếu không đừng trách Lục gia không khách sáo!”
“Dám đánh thương cậu Hồ, Lục gia nhất định sẽ khiến cho mấy người què chân què tay!”
Đám đàn em của Hồ Tuấn Kiệt lập tức quát lớn. Vừa mới nhắc tới Lục gia Nam Hải, vẻ mặt của bọn chúng tỏ ra vô cùng đắc ý.
Hồ Tuấn Kiệt cố nhịn đau, tỏ ra đắc ý nói: “Bây giờ biết hối hận rồi hả? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày phải bồi thường cho tao hai chục triệu, hơn nữa cô còn phải ngủ với tôi một đêm thì tôi mới suy xét tha cho mấy người. Nếu không thì...”
Koong! Koong! Koong
Lúc này, Trần Thanh nắm lấy đầu Hồ Tuấn Kiệt, dùng lực đập thật mạnh mấy cái.
“Tao hỏi lại lần nữa, mày cần tiền hay cần mạng?”
Trần Thanh dừng tay lại, giọng nói pha chút ý cười, hỏi.
“Cần mạng, cần mạng!”, Hồ Tuấn Kiệt hét lớn: “Lấy tiền, chúng mày mau đi lấy tiền!”
Đàn em của Hồ Tuấn Kiệt nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ ngác không hiểu gì.
Bọn chúng chưa từng nghĩ đến chuyện Trần Thanh là người cần tiền chứ không cần mạng.
Anh làm vậy thực không sợ Lục gia trả thù sao?
Có điều, bọn chúng sợ đến hoảng loạn lên rồi. Lúc này, cả đám người chạy đến két bảo hiểm, lôi hết tiền mặt ra.
“Cậu Hồ, không có nhiều tiền như thế!”
Có người hét lớn.
Hồ Tuấn Kiệt gào lên yếu ớt: “Đại ca, giờ chúng tôi không có nhiều tiền như thế, có thể để lần sau đưa được không?”
“Lần sau?”
Trần Thanh cười nhạt: “Bố mày không phải Lục gia Nam Hải sao? Chắc ông ta có tiền chứ, gọi điện cho ông ta, bảo ông ta mang tiền tới!”
Hả?
Nghe thấy Trần Thanh nói như thế.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Trần Thanh, anh điên rồi sao?”
Nam Cung Yến hét lên: “Còn gọi điện thoại thông báo cho Lục gia nữa?”
“Sợ gì chứ?”, Trần Thanh thản nhiên nói.
Anh quay đầu nói với đàn em của Hồ Tuấn Kiệt: “Gọi điện đi!”
“Ờ, được!”
Đám đàn em lập tức đồng ý.
Bọn chúng còn đang sợ không thông báo được cho Lục gia biết, ai ngờ Trần Thanh lại chủ động bảo bọn chúng gọi điện.
Theo bọn chúng thấy, Trần Thanh là một tên điên.
Là một tên điên làm việc không suy nghĩ đến hậu quả.
“Trần Thanh, anh có biết nếu Lục gia tới đây, chúng ta chết là cái chắc không?”
Nam Cung Yến bực mình nói.
Trần Thanh bình thản cười: “Thế chẳng phải tốt sao? Dù sao em cũng không chịu kết hôn với anh, vậy chúng ta cùng nhau chết, làm đôi uyên ương bạc mệnh là được rồi!”
Nam Cung Yến nghe thấy Trần Thanh nói vậy, cô lập tức giận đến cạn lời.
“Ai muốn làm đôi uyên ương bạc mệnh với anh. Anh làm tôi tức chết được”, Nam Cung Yến nghiến răng nghiên lợi nói: “Hôm nay, tôi bị anh hại chết rồi, anh có biết không hả?”
Nam Cung Yến thực không ngờ rằng mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
Cô cũng không ngờ được Trần Thanh lại nổi điên như vậy.
Anh tẩn Hồ Tuấn Kiệt một trận thì thôi đi, bây giờ còn bảo người ta thông báo cho Lục gia đến đây nữa, đây dúng là chuyện mà chỉ một thằng điên mới làm ra thôi.
“Tôi gọi điện thoại rồi, Lục gia nói sẽ tới ngay”.
Lúc này, một tên đàn em nói.
“Tốt!”
Trần Thanh nói rồi thả Hồ Tuấn Kiệt ra.
Hồ Tuấn Kiệt đau đến mức ngã ra một bên.
“Cậu Hồ, cậu không sao chứ?”
“Cậu Hồ...”
Đám đàn em của Hồ Tuấn Kiệt vội vã chạy tới đỡ hắn, sau khi đỡ hắn dậy, bọn chúng lóng ngóng cầm máu cho hắn.
“Trần Thanh, anh điên rồi sao? Anh còn thả cả hắn ra?”
Nam Cung Yến lại ngẩn người lần nữa. Thả Hồ Tuấn Kiệt rồi, lát nữa Lục gia tới, bọn họ còn chẳng có cửa để đàm phán nữa.
“Không có hắn, chúng ta đàm phán với Lục gia kiểu gì?”
Trần Thanh ngồi xuống, châm cho mình một điếu thuốc, sau khi nhả một làn khói thuốc, anh nở nụ cười vô cùng bình thản: “Dù sao bố hắn cũng mang tiền tới, lo cái gì?”
Khi nghe thấy Trần Thanh nói vậy, ai nấy đều nhìn anh như nhìn thằng đần.
Nam Cung Yến bất lực lắc đầu, cô cảm thấy cái tên này hết thuốc chữa rồi.
Bịch!
Một lát sau, cửa phòng làm việc bật mở.
Sau đó, bên ngoài truyền tới giọng nói sang sảng: “Đứa nào...đứa nào dám động vào con trai ông!”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều biết rằng Lục gia tới rồi.
Lục gia đến tìm người tính sổ rồi!
Chương 5 :
Âm thanh đầy uy lực vang lên, mọi người nhìn về phía cổng ra vào.
Lúc này có một người đàn ông mặc đồ thời Đường, dáng không cao nhưng hết sức uy nghiêm đang đứng đó.
Người này chính là Hồ Lục Chỉ, bố của Hồ Tuấn Kiệt, rất có tiếng ở phố Nam Hải, có danh xưng là Lục gia.
Hồ Lục Chỉ cũng là nhân vật làm mưa làm gió trên phố Nam Hải, nghe nói năm xưa ông ta có thể lấy một chọi mười, cũng là hào kiệt một phương ở Nam Hải. Chỉ cần là ở Nam Hải thì ai cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Hôm nay ông ta lại hay tin có người dám ra tay với con trai mình, ông ta không nghĩ ngợi gì nhiều, đích thân dẫn người sang.
Nam Cung Yến trông thấy Hồ Lục Chỉ uy phong, mặt hơi tái đi.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi”.
Hồ Tuấn Kiệt thấy Hồ Lục Chỉ đến, hắn bèn ôm đầu đi đến mếu máo nói: “Bố ơi, bố mà không đến thì con sẽ bị người ta đánh chết mất”.
Hồ Lục Chỉ thấy đầu Hồ Tuấn Kiệt toàn máu tươi, ông ta nghiến răng tức giận nói: “Thằng khốn nào đánh mày thành thế này hả?”
“Bố, chính là nó!”
Hồ Tuấn Kiệt chỉ về hướng Trần Thanh.
Lúc này Trần Thanh đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, còn chẳng thèm quay đầu lại.
Nhưng Nam Cung Yến có thấy, cô bất giác dịch lại gần Trần Thanh hơn, chân hơi nhũn ra.
Dù gì thì Hồ Lục Chỉ cũng dẫn theo không ít người đến, lại thêm bộ dạng uy phong của ông ta thành ra rất có sức uy hiếp.
Thực ra, lúc này trái tim cô đã chìm hẳn xuống đáy vực rồi.
“Bố, con đã nói tên bố ra rồi mà nó vẫn ra tay với con, nó còn bảo là bố có đến thì nó cũng không sợ”.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt lại nói tiếp.
“Hừ!”, Hồ Lục Chỉ càng cáu hơn, ông ta nghiến răng, mắt lộ vài phần sát khí: “Dám gây chuyện ở địa bàn của tao, hôm nay tao sẽ đánh cho nó phải bò ra ngoài”.
Hồ Lục Chỉ vừa nói vừa đi về phía Trần Thanh.
Hồ Tuấn Kiệt cũng đi theo sau lưng Hồ Lục Chỉ, lúc này hắn cứ nhìn Trần Thanh rồi cười thầm, cho mày vênh này, lát nữa xem mày còn dám vênh váo nữa không.
Còn đám đàn em khác, thấy Hồ Lục Chỉ tức giận như vậy, chúng cũng biết sắp có kịch hay để xem rồi.
Hồ Lục Chỉ đi đến, Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Lục gia, chuyện hôm nay là hiểu lầm, tôi có thể bồi thường bằng tiền…”
Nam Cung Yến còn chưa nói xong, Hồ Lục Chỉ đã lừ mắt nhìn cô một cái, cô bèn nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Bụp!
Hồ Tuấn Kiệt đi ra trước mặt Trần Thanh trước, hắn giơ chân đạp vào bên cạnh Trần Thanh rồi đắc ý nói: “Ranh con, tao nói cho mày biết, bây giờ quỳ xuống xin tha có khi vẫn còn kịp, nếu không thì…”
Nhưng Hồ Tuấn Kiệt còn chưa nói xong, Hồ Lục Chỉ đang tức giận nhìn rõ mặt Trần Thanh rồi, ông ta quát ngay Hồ Tuấn Kiệt: “Mày câm mồm cho tao!”
Ơ!
Hồ Lục Chỉ gầm lên với Hồ Tuấn Kiệt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
“Bố, chính là thằng chó này…”
Hồ Tuấn Kiệt chỉ vào Trần Thanh, nói tiếp.
Bốp!
Hồ Lục Chỉ vung tay tát vào mặt hắn.
“Tao đã bảo là mày câm mồm vào cho tao cơ mà”.
Hồ Lục Chỉ nghiến răng sừng sộ.
Chuyến này đám Hồ Tuấn Kiệt đều thộn hết cả ra.
Bọn họ vẫn chưa hiểu ra làm sao.
Hồ Lục Chỉ không hề dạy dỗ Trần Thanh mà lại ra tay với Hồ Tuấn Kiệt trước.
Bọn họ đang đần người ra thì Hồ Lục Chỉ xoa tay, cười với Trần Thanh vẻ nịnh nọt: “Cậu Trần, xin lỗi nhé, tôi không biết là cậu”.
Hả!
Hồ Lục Chỉ gọi Trần Thanh là cậu Thanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đến cả Nam Cung Yến cũng tỏ vẻ không dám tin.
Bởi vì họ nghĩ rằng Hồ Lục Chỉ xuất hiện và trông thấy Trần Thanh rồi, chắc chắn sẽ xử gọn Trần Thanh ngay tại trận.
Nhưng ai mà ngờ được, Hồ Lục Chỉ gặp Trần Thanh lại đổi phắt thái độ, đã thế giọng điệu ông ta còn có vẻ cung kính nữa.
Họ không dám tin vào mắt mình.
Đây không phải Lục gia nổi tiếng ở Nam Hải sao?
Sao lại cung kính với một cậu thanh niên thế kia.
“Bố, thế này là sao?”, Hồ Tuấn Kiệt tức tối hỏi: “Là nó đánh con thành thế này đấy”.
“Cậu Trần đánh mày là đáng đời mày, mày câm mồm vào cho tao”.
Hồ Lục Chỉ lừ mắt nhìn Hồ Tuấn Kiệt, tức giận.
Hồ Tuấn Kiệt nhìn sắc mặt Hồ Lục Chỉ, hắn không dám nói gì nữa.
“Tiểu Lục, anh ta là con ông à?”
Trần Thanh bình thản hỏi.
Tiểu Lục?
Lúc này những người có mặt đều càng kinh ngạc hơn.
Trần Thanh gọi thẳng Hồ Lục Chỉ là Tiểu Lục.
Trong mắt họ, cả cái Nam Hải này chẳng có ai dám có gan như thế cả.
Nhưng Trần Thanh đã làm như thế.
Quan trọng nhất là Hồ Lục Chỉ không hề có ý tức giận, ông ta gật đầu lia lịa rồi cúi mình đáp: “Cậu Trần, vâng, cậu Trần, chẳng hay thằng mất dạy này nhà tôi đã đắc tội gì với cậu rồi?”
“Anh ta không đắc tội với tôi, chỉ là anh ta nợ tiền công ty tôi mà mãi chẳng trả, hôm nay tôi đến tìm anh ta đòi tiền mà thôi”.
Trần Thanh bình thản nói: “Ông là bố anh ta, ông trả hộ đi”.
“Vâng vâng”.
Hồ Lục Chỉ vâng dạ đáp: “Cậu Trần, thằng mất dạy này nợ công ty cậu bao nhiêu tiền?”
“Ban đầu là hai chục triệu, nhưng nợ hơn nửa năm rồi, tôi tính sơ sơ thì cả vốn lẫn lãi chừng hai lăm triệu”.
Trần Thanh nói.
“Làm gì mà nhiều thế, mày cho vay nặng lãi lại còn gian lận”.
Hồ Tuấn Kiệt kích động cãi lại ngay.
Nhưng hắn còn đang định nói tiếp thì đã bị Hồ Lục Chỉ lườm.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt thực sự vô cùng thắc mắc.
Rõ ràng người bị thương là mình, nhưng ông bố của mình lại không giúp mình.
Mà lại đi cung kính hạ mình với một thằng trẻ ranh, nó nói gì đều nghe răm rắp.
“Cậu Trần, hai lăm triệu hơi nhiều quá, cậu cho tôi thêm ít thời gian thì tôi mới gom đủ được”.
Hồ Lục Chỉ nói tiếp.
“Trong ba ngày phải đưa đến công ty tôi, thế được chứ?”
Trần Thanh hỏi.
“Được ạ!” Hồ Lục Chỉ đáp.
“Ừ, thế thì không làm phiền nữa”.
Trần Thanh đứng dậy vỗ vai Hồ Lục Chỉ rồi cười bảo: “Tôi đi trước đây”.
“Cậu Trần đi thong thả”.
Hồ Lục Chỉ cung kính đáp.
“Tổng giám đốc Nam Cung”.
Trần Thanh gọi Nam Cung Yến một tiếng.
Hả!
Nam Cung Yến tỉnh ra: “Chuyện gì?”
“Đi thôi”.
Trần Thanh cười đáp.
“Ừ!”
Giờ Nam Cung Yến mới bước nhanh theo Trần Thanh.
Hồ Lục Chỉ đích thân tiễn Trần Thanh đến bãi để xe.
Chờ Trần Thanh lên xe rồi, Hồ Lục Chỉ lập tức đi đến bên cạnh cửa sổ xe, nói nhỏ: “Cậu Thanh, chị Hồng không gặp cậu mấy ngày rồi, tâm trạng không ổn lắm, khi nào rảnh cậu sang thăm chị ấy đi”.
“Ừ, biết rồi”.
Trần Thanh đáp.
“Cậu Trần, mọi người đi thong thả”.
Hồ Lục Chỉ vẫy tay nói.
Nam Cung Yến khởi động xe, lái đi.
Hồ Lục Chỉ nhìn theo xe của Trần Thanh đi hẳn rồi mới thở phào một hơi.
“Bố, sao bố lại khách sáo với nó thế, nó đánh con thành thế này rồi”.
Hồ Tuấn Kiệt vẫn nói vẻ không cam tâm.
“Tuấn Kiệt, mày có biết cậu ấy là ai không? Suýt nữa là mày gây họa lớn rồi đấy”.
Hồ Lục Chỉ nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nó là ai thế ạ?” Hồ Tuấn Kiệt không hiểu lắm.
“Người đàn ông của chị Hồng”. Hồ Lục Chỉ đè giọng xuống đáp: “Chị Hồng có được địa vị như hôm nay, nghe nói là do một tay cậu ấy gây dựng nên đấy”.
“Vậy ạ?” Hồ Tuấn Kiệt hít mạnh một hơi, hỏi: “Chắc không phải là thật chứ?”
“Hờ, nói chung là tao không làm gì nổi cậu ấy cả, mày nói xem?” Hồ Lục Chỉ đáp.
Hồ Tuấn Kiệt nghe vậy thì càng không dám tin, hắn run rẩy nói: “Bố, không, không thể thế được chứ!”
“Trần Thanh, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!”
Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp.
Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này.
Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc.
Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”.
“Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!”
“Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?”
Trần Thanh gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại.
“Cậu!”
Dương Lệ suýt chút nữa tức chết thì câu hỏi của Trần Thanh.
Thực ra ngay từ ngày đầu tiên Trần Thanh đi làm, Dương Lệ đã muốn đuổi việc anh ta rồi. Nhưng Trần Thanh có quan hệ, cô báo cáo chuyện này với cấp trên, cấp trên chẳng hề để tâm.
Nếu là người khác, có lẽ họ cũng bỏ qua, nhưng cô là người không chấp nhận nổi dù chỉ một hạt cát trong mắt mình.
Cô lại cắn răng dạy dỗ Trần Thanh.
Trần Thanh ngồi trên ghế, những lời nói của Dương Lệ lọt vào tai anh qua tai trái rồi trôi ra ngoài qua tai phải, lúc này hai mắt của Trần Thanh còn bận quan sát Dương Lệ.
Dương Lệ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cắt tóc ngắn, ngũ quan rất hài hòa, đồng thời còn có khí chất rất khôi ngô, như nữ trung hào kiệt.
Điều thu hút ánh mắt người ta nhất chính là thân hình nóng bỏng thướt tha, ngực tấn công mông phòng thủ của cô. Khi cô tức giận, vì quá kích động nên lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, dụ dỗ người ta phạm pháp.
Có điều, Trần Thanh không thể hiểu nổi. Dương Lệ có vóc dáng, có nhan sắc, nếu đi làm người mẫu chắc chắn sẽ trở thành người mẫu nổi tiếng, thế mà bây giờ chỉ rúc ở tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế này làm bảo vệ, đúng là lãng phí của trời.
“Tiếc quá đi!”
Khi Dương Lệ đang mải mê lên lớp Trần Thanh thì anh đột nhiên nói một câu như vậy.
“Tiếc cái gì?”
Dương Lệ khựng lại trong giây lát, gương mặt hoàn toàn mờ mịt.
“Đội trưởng Dương, thân hình của cô ngọt nước thế này, không làm người mẫu thì uổng phí quá!”
Trần Thanh sờ cằm rồi nói: “Nếu cô tham gia vào đội hình Victoria’s Secret, mặc những bộ đồ đó bước trên sàn catwalk, chắc chắn đàn ông khắp thế giới này sẽ phát điên lên vì cô”.
Khi Trần Thanh nói như thế, Dương Lệ mới phát hiện ra ánh mắt của anh luôn hướng về chỗ nào đó của mình, đồng thời khóe miệng anh còn nhếch lên thành một nụ cười gian tà.
“Khốn nạn, cậu có nghe tôi nói gì không thế hả?”
Trong ánh mắt của Dương Lệ lập tức lộ ra vài phần sát khí.
“Không hề!”, Trần Thanh cười: “Vóc dáng của đội trưởng Dương đẹp thế này, làm tôi không thể nào tập trung lắng nghe được!”
Nghe Trần Thanh nói thế, mặt mũi Dương Lệ như chảy dài ra, chẳng lẽ lỗi nằm ở cô à?
“Trần Thanh, tôi yêu cầu cậu ra ngoài làm việc ngay bây giờ!”
Dương Lệ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Làm việc? Tôi không thể nào làm việc được, cả đời này không thể nào làm việc được”, Trần Thanh nói với vẻ rất hùng hồn.
Dương Lệ nhìn dáng vẻ của Trần Thanh mà thực sự tức giận không hề nhẹ.
“Tôi muốn đuổi việc cậu, bất luận thế nào, hôm nay tôi sẽ đuổi việc cậu!”
Dương Lệ cũng không khống chế nổi cơn giận của mình nữa.
“Đội trưởng Dương, cô sẽ không làm vậy đâu, mà tôi có lý do khiến cô không làm vậy”.
Dương Lệ vừa quay người đi, giọng nói đắc ý của Trần Thanh đã vang lên.
“Cậu có lý do?”
“Ừm, lý do vô cùng chính đáng!”
“Vậy được, cậu cho tôi một lý do để tôi không đuổi việc cậu”, Dương Lệ khẽ hừ một tiếng.
Lúc này, gương mặt Trần Thanh bỗng lộ ra vài phần chân thành: “Theo quan sát của tôi, bình thường trông đội trưởng Dương có vẻ không gần gũi người ta, thực chất là một người ngoài lạnh trong nóng, lòng dạ phóng khoáng”.
Dương Lệ cười gằn một tiếng: “Trần Thanh, cậu đừng tưởng rằng nịnh bợ tôi là được. Tôi không trúng chiêu này đâu”.
“Đội trưởng Dương, tôi nghiêm túc đấy, với cả tôi đã nhìn ra từ lâu rồi”, Trần Thanh vô cùng nghiêm nghị.
“Cậu nhìn ra được?”
“Ừm!”, Trần Thanh sờ cằm, mỉm cười và nói: “Theo quan sát của tôi trong năm ngày qua, ngày nào đội trưởng Dương cũng thích mặc đồ lót màu đỏ, đồng thời còn là màu đỏ thẫm. Theo phân tích tâm lý học dựa trên màu sắc, người thích màu đỏ chắc chắn là người có nội tâm nóng ấm, lòng dạ khoáng đạt... Tôi nghĩ đội trưởng Dương chính là người như vậy”.
Dương Lệ nghe Trần Thanh nói vậy cũng sững người trong thoáng chốc, sau đó cô ôm lồng ngực, mặt mũi biến sắc: “Làm sao cậu biết được?”
“Tôi nhìn thấy mà! Hôm nay còn có cả hoa nữa nhé”.
Trần Thanh mỉm cười đắc ý: “Đội trưởng Dương, tôi nói không sai chứ?”
“Cái tên lưu manh này!”
Lúc này Dương Lệ đã hoàn toàn mất kiềm chế, cô sải bước về phía trước, giơ chân đá Trần Thanh.
May mà động tác của Trần Thanh cũng không rề rà, nhanh chóng né sang một bên.
Đùng!
Cái ghế mà Trần Thanh vừa ngồi lập tức rụng rời.
“Đội trưởng Dương, tuy rằng tôi cảm thấy màu đen sẽ gợi cảm hơn, nhưng mặc màu đỏ cũng không có gì mà. Cô không cần phải vậy đâu!”
Trần Thanh tỏ ra nghẹn lời.
“Cậu... cậu!”
Dương Lệ bị Trần Thanh chọc tức, cô chỉ vào anh ta mà quát ầm lên: “Trần Thanh, chỗ này, ngày hôm nay, có cậu không có tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải đuổi việc tên lưu manh như cậu!”
Dương Lệ bỏ lại một câu nói rồi rời khỏi phòng bảo vệ với vẻ mặt tối sầm.
Khi rời khỏi phòng bảo vệ, trong lòng Dương Lệ vẫn vô cùng ngạc nhiên, làm sao Trần Thanh biết được nhỉ. Chẳng lẽ anh ta nhìn trộm lúc cô thay quần áo? Chắc chắn là như vậy rồi!
Nhìn Dương Lệ bỏ đi, Trần Thanh sờ mũi mình mà cười: “Hà tất phải như vậy chứ?”
“Anh Thanh, anh không bị đội trưởng Dương tặng cho cái chết nhân đạo à?”
Dương Lệ rời khỏi đó chưa được bao lâu, một cái đầu đã dè dặt thò vào trong và hỏi.
“Tôi đẹp trai ngời ngời thế này, đội trưởng Dương không nỡ giết tôi đâu”.
Trần Thanh nở nụ cười rất vô liêm sỉ.
“Anh Thanh, em thật lòng bái phục anh. Dám ghẹo cả đội trưởng Dương, đã vậy còn mặt dày vô liêm sỉ như thế, đúng là bái phục, bái phục!”
Hồ Đại Quân bước vào phòng bảo vệ với biểu cảm có phần sùng bái. Ánh mắt sùng bái của Hồ Đại Quân rất chân thành, dù sao thì Dương Lệ cũng là “nữ vương” nổi tiếng khắp công ty, Trần Thanh dám ghẹo cô ấy mà vẫn còn sống sót, Hồ Đại Quân cảm thấy anh ta quá đỉnh.
“Nhưng mà anh Thanh, anh không sợ bị đuổi việc thật à?”, Hồ Đại Quân lại hỏi.
“Sợ gì chứ?”
Trần Thanh vênh váo trả lời: “Anh có quan hệ mà, làm sao bị đuổi việc dễ thế được?”
“Anh Thanh, tuy rằng anh có quan hệ, nhưng em nghe bảo quan hệ của đội trưởng Dương với tổng giám đốc Nam Cung khá tốt đấy, lỡ như cô ấy báo cáo vượt cấp, đến lúc đó chỉ sợ chống lưng của anh cũng không giữ nổi anh”, Hồ Đại Quân thì thầm nói.
“Tổng giám đốc Nam Cung?”
Trần Thanh nghe được cái tên lập tức bật cười: “Cậu đang nói tới người phụ nữ tên là Nam Cung Yến suốt ngày lạnh lùng như thể cả thế giới này nợ cô ấy năm triệu tệ ấy hả?”
“Suỵt, suỵt...”
Hồ Đại Quân sợ hết hồn vì câu nói của Trần Thanh, anh ta đè thấp giọng: “Anh Thanh, anh đừng nói lung tung, nếu để người ta nghe được thì anh toi đời!”
Trần Thanh vỗ vỗ vai Hồ Đại Quân: “Sợ cái gì? Cô ấy như thế, vừa nhìn đã biết là bị rối loạn nội tiết tố, chắc chắn vì thiếu hơi đàn ông nên mới vậy. Dạng phụ nữ như thế, tặng tôi thì tôi còn chẳng thèm!”
“Họ Trần kia, anh bảo ai rối loạn nội tiết tố?”
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng xen lẫn vẻ phẫn nộ đột ngột vang lên tại cửa phòng bảo vệ.
Hồ Đại Quân nghe được giọng nói này, sắc mặt lập tức xám ngoét như tro.
Chương 2 :
Lúc này đây, một cô gái trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp như tiên nhưng gương mặt lạnh lùng và đôi mắt tràn đầy sát khí đang đứng trước cửa phòng bảo vệ.
Người phụ nữ này chính là Nam Cung Yến - tổng giám đốc của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, nữ thần trong lòng đàn ông khắp tập đoàn, được xưng tụng làmỹ nhân lạnh lùng Nam Hải.
“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi phải đi làm việc đây, tôi không thân thiết gì với anh ta đâu”, thấy khí chất mạnh mẽ của Nam Cung Yến, Hồ Đại Quân lập tức co giò chuồn thẳng.
Khi rời khỏi phòng bảo vệ, anh ta còn nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt vĩnh biệt.
Từ biểu cảm của Nam Cung Yến, không khó để nhìn ra, cô ấy đã nghe thấy hết những lời Trần Thanh vừa nói.
Trần Thanh dám bảo cô ấy bị rối loạn nội tiết tố, thiếu hơi đàn ông.
Đúng là tự tìm chỗ chết!
“Tổng giám đốc Nam Cung, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, dạng bảo vệ không coi cấp trên ra gì như cậu ta đáng ra nên đuổi ra ngoài, đồng thời tôi đề nghị, đuổi việc luôn cả người sắp xếp cậu ta vào đây”.
Dương Lệ đứng bên cạnh Nam Cung Yến tức giận nói.
Thực ra trong lòng cô ấy đang rất vui khi anh ta gặp họa.
Dương Lệ cho rằng Trần Thanh dám nói Nam Cung Yến như thế chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Nghĩ tới việc sắp không phải nhìn thấy tên lưu manh phiền phức này, cô chỉ muốn cười thật to.
Trần Thanh cảm thấy Dương Lệ đúng là mưu đồ thâm độc, cô ấy thậm chí muốn đuổi việc cả người đã sắp xếp anh vào đây, đúng là quá độc ác luôn.
Nhưng Trần Thanh cảm thấy cô ấy không làm được đâu.
Bởi vì người đã sắp xếp anh ta vào đây, không thể nào bị đuổi việc được.
“Đội trưởng Dương, tôi cảm thấy tổng giám đốc Nam Cung sẽ không đuổi việc nhân viên xuất sắc như chúng tôi đâu”, Trần Thanh mỉm cười nói.
“Xí, cậu mà đòi làm nhân viên xuất sắc, cậu có cần thể diện nữa không hả?”, Dương Lệ sầm mặt mắng chửi.
“Đội trưởng Dương, tôi biết cô vẫn luôn ghen ghét những nhân viên xuất sắc và có năng lực như tôi. Cô sợ tôi sẽ thay thế cô. Nhưng cô yên tâm đi, tôi không dự định ngồi vào vị trí của cô, sau này cô cũng không cần ghen ghét hay bôi nhọ tôi nữa”.
“Ai ghen ghét cậu? Ai bôi nhọ cậu?”
Dương Lệ nói xong có phần kích động, cô bước tới trước, giận dữ nói: “Họ Trần kia, cậu có tin tôi giết cậu luôn không?”
“Đội trưởng Dương, xem ra cô vô cùng đố kỵ với năng lực của tôi, còn muốn giết người diệt khẩu nữa!”
“Cậu... cái đồ khốn kiếp này!”
Dương Lệ tức đến mức muốn ra tay luôn.
“Đủ rồi!”
Đúng lúc này, Nam Cung Yến nghiến răng nói.
Sau đó, cô lườm Trần Thanh một cái, chỉ vào anh ta, lạnh lùng nói: “Anh, đi theo tôi!”
Nói xong cô quay người sải bước rời khỏi đó.
Trần Thanh sải bước ngay sau lưng Nam Cung Yến, khi đi ngang qua Dương Lệ, anh ta không quên mỉm cười: “Đội trưởng Dương, cô nhìn thấy chưa, tổng giám đốc Nam Cung có con mắt tinh đời lắm, có việc cần tôi làm nè!”
“Cậu...”
Dương Lệ tức tới mức cạn lời.
“Tổng giám đốc Nam Cung, cô bảo tôi đi theo cô, có phải chuẩn bị nhờ tôi theo cô đi làm việc không? Làm việc công, hay làm việc tư vậy? Nhưng phải nói trước nha, dạng đàn ông tốt đẹp tuyệt vời như tôi tuyệt đối không chấp nhận quy tắc ngầm hay làm việc riêng tư đâu nhé”.
“Làm việc công!”
Nam Cung Yến quăng lại một câu rồi bỏ đi nhanh hơn.
Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh bỏ đi mà nghiến răng kèn kẹt: “Tổng giám đốc Nam Cung chắc chắn dẫn thằng cha làm người ta tức xì khói này đi giết người diệt khẩu rồi, chắc chắn là vậy rồi!”
...
“Vợ ơi, em dẫn anh đi đâu thế? Có phải em nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đi đăng ký kết hôn cùng anh không?”
Ra tới bãi đỗ xe, Trần Thanh cười ha hả và hỏi.
Nam Cung Yến dừng chân ngay trước một chiếc BMW, trong ánh mắt cô cuồn cuộn lửa giận: “Họ Trần kia, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi như thế. Anh còn gọi tôi như thế nữa, tôi chém chết anh”.
“Vâng thưa vợ!”
Trần Thanh mỉm cười.
“Á!”
Nam Cung Yến nhìn thấy dáng vẻ cợt nhả của người nào đó mà hét ầm lên một tiếng, sau đó như người phát cuồng vậy: “Ông nội ơi, rốt cuộc ông bị làm sao mà cứ bắt cháu phải kết hôn với dạng người này vậy. Trời ơi!”
Nam Cung Yến nhìn người đàn ông cà lơ phất phơ mặc bộ đồ bảo vệ lỏng lẻo trước mặt mình mà vô cùng muốn nổi khùng. Dạng đàn ông này, bình thường cô còn chẳng thèm nhìn thẳng.
Thế mà ông nội của cô lại bắt cô phải kết hôn cùng anh ta.
“Vợ ơi, em chấp nhận số phận đi!”, Trần Thanh mỉm cười và nói: “Hầy... ai bảo ông nội em ưng bụng với tài hoa của anh, cứ cầu xin anh, muốn anh lấy em, sau cùng ông cụ khẩn khoản cầu xin quá, anh chỉ có thể đồng ý thôi”.
Nam Cung Yến nhìn dáng vẻ thở ngắn than dài của Trần Thanh mà thấy cơ mặt mình co giật.
Cô muốn chết rồi đây!
“Thực ra anh cũng không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng không còn cách nào khác”, Trần Thanh tỏ ra bất đắc dĩ.
Vẻ bất đắc dĩ của Trần Thanh là thật, vốn dĩ anh không muốn nhận nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung Yến đâu, chỉ là anh nợ ông già nào đó quá nhiều, sau cùng đành phải đồng ý. Đương nhiên để tiếp cận người phụ nữ mà không động vật sống nào dám lại gần như Nam Cung Yến, Trần Thanh cũng chỉ có thể dùng đến cách thức hơi khác thường một chút.
“Họ Trần kia, có phải anh thực sự muốn kết hôn cùng tôi không?”, Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi hỏi.
“Ừm!”, Trần Thanh gật đầu rất nghiêm túc: “Mặc dù em lạnh như cục băng vậy, nhưng được cái xinh đẹp. Kết hôn với em, anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận được”.
Nghe thấy câu này, Nam Cung Yến sắp nổ tung luôn, nhưng may mà cô cố nén được lửa giận.
“Được, hôm nay anh theo tôi làm một việc. Nếu làm tốt, tôi sẽ đăng ký kết hôn với anh”, Nam Cung Yến cắn đôi môi đỏ mọng như anh đào: “Nếu làm không tốt, sau này anh phải biến mất khỏi tầm mắt của tôi mãi mãi. Thế nào hả?”
“Không thành vấn đề!”, Trần Thanh đồng ý rất hào sảng: “Vợ đã dặn, chắc chắn anh sẽ làm thỏa đáng!”
“Lên xe đi!”
Nam Cung Yến không nói nhiều, cô mở cửa xe.
“Vợ ơi, em bảo anh đi làm chuyện gì vậy?”
Trần Thanh vừa ngồi lên xe đã hỏi ngay.
“Theo tôi đi thu hồi một khoản nợ. Nếu đòi được về, tôi sẽ đăng ký kết hôn với anh”, Nam Cung Yến nói.
Nói xong, Nam Cung Yến khởi động xe, lái tới mục tiêu của mình.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Nam Cung Yến dẫn theo Trần Thanh xuất hiện trước cửa một phòng karaoke.
Bây giờ đang là giữa trưa, phòng karaoke này chưa mở cửa kinh doanh.
Nam Cung Yến cũng không cần quan tâm nhiều, cô đẩy cánh cửa khép hờ, dẫn Trần Thanh đi vào bên trong.
“Này, hai người làm cái gì vậy hả? Chúng tôi vẫn chưa mở cửa mà!”
Nam Cung Yến và Trần Thanh vừa bước vào sảnh lớn của quán karaoke này đã có một giọng nói thô lỗ vang lên ngay bên cạnh.
Nam Cung Yến nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy mười mấy người đàn ông lực lưỡng vừa hút thuốc vừa chơi đấu địa chủ, mà người gọi họ chính là một người đàn ông xăm hình đầu hổ trên cánh tay.
Người đàn ông đầu hổ hô lên một tiếng, mười mấy người đàn ông kia cũng dừng hết động tác trên tay, đứng dậy nhìn về phía này.
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Nam Cung Yến thoáng thay đổi, nhưng cô vẫn giữ được vẻ trấn tĩnh: “Tôi đến tìm Hồ Tuấn Kiệt, tôi có hẹn trước!”
“Ồ, đi theo tôi!”
Người đàn ông xăm đầu hổ kia nói với Nam Cung Yến.
Sau đó hắn ta dẫn Nam Cung Yến và Trần Thanh đi lên tầng.
Khi hai người đi lên tầng, mười mấy gã đàn ông lực lưỡng trong sảnh cũng bỏ hết đồ đạc trên tay, đi theo phía sau.
“Vợ ơi, mấy người này hung thần ác sát ghê, hình như không phải dạng hiền lành gì”.
Trần Thanh thì thầm hỏi.
Nam Cung Yến nghiến răng đáp lại: “Tôi cũng không ngại nói với anh, anh cả của họ là một nhân vật đáng gờm, chính gã nợ tiền của công ty chúng ta, lát nữa phải đòi tiền gã. Nếu anh sợ thì có thể nhận thua ngay bây giờ, chúng ta lập tức quay đầu bỏ đi”.
“Khà khà!”, Trần Thanh bỗng bật cười: “Không phải chỉ là đòi nợ thôi mà, anh còn tưởng là chuyện to tát cỡ nào. Chuyện này còn không đơn giản quá sao? Vợ ơi, em chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với anh thôi”.
“Anh chắc chắn là chuyện này rất đơn giản?”, Nam Cung Yến nhắc nhở thêm lần nữa.
“Đơn giản mà!”, Trần Thanh đáp.
“Hừ, anh không chém gió thì chết được chắc?”
Sau cùng Nam Cung Yến chỉ hừ một tiếng.
Cô biết đối phương là dạng người gì, chuyện này tuyệt đối không đơn giản được đâu.
Cũng chính vì không đơn giản nên Nam Cung Yến mới bảo Trần Thanh làm, cô muốn để Trần Thanh biết khó mà tự rút lui
Chương 3 :
“Hắn nợ công ty bao nhiêu tiền?”, Trần Thanh hỏi.
“Hai chục triệu”.
“Nợ bao lâu rồi?”
“Cũng hơn nửa năm rồi”.
“Tính ra, cộng thêm cả tiền lãi cũng tầm hai mươi lăm triệu nhỉ”, Trần Thanh vô cùng tự tin nói: “Vợ à, em yên tâm đi, hôm nay anh sẽ cho hắn nhả hết cả gốc lẫn lãi!”
Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của anh xong cũng không biết nói gì thêm.
Trong mắt Nam Cung Yến, đó là chuyện không thể xảy ra.
“Em không tin anh sao?”
Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến và hỏi.
Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể đòi lại được một nửa đã khá lắm rồi!”
“Được, vậy chúng ta đánh cược thêm ván nữa đi”, Trần Thanh vô cùng tự tin nói: “Nếu như anh đòi được cả gốc lẫn lãi, chúng ta không chỉ đi đăng kí kết hôn thôi mà còn vào động phòng nữa, thế nào?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Đồ lưu manh! Anh đừng có mơ!”
Khi hai người vẫn đang nói chuyện, người đàn ông vạm vỡ đi phía trước bỗng dừng bước, đẩy cánh cửa phòng làm việc ra và nói: “Đến nơi rồi, cậu chủ Hồ đang ở trong đó, hai người vào trong đi!”
Người đàn ông vạm vỡ dứt lời, Nam Cung Yến dẫn Trần Thanh đi vào bên trong.
Bên trong phòng làm việc nghi ngút khói thuốc, có mấy người đang ngồi một bên vừa hút thuốc vừa đánh bài, đến lúc bực lên, bọn họ còn mở miệng chửi tục vài câu.
“Cậu chủ Hồ, có người đến tìm cậu”.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ theo vào cùng lớn tiếng gọi.
Hắn ta vừa dứt lời, một người mặc áo ba lỗ, quần đùi, đầu nhuộm vàng, trông có vẻ lưu manh quay đầu lại nhìn.
Hắn liếc nhìn Nam Cung Yến, trong ánh mắt bỗng lộ ra chút ý cười dung tục.
Lúc này, hắn quẳng đống bài trên tay xuống rồi nói: “Không chơi nữa, đón tiếp khách trước đã”.
Nói rồi, hắn dựa người vào lưng ghế sofa, vắt chéo hai chân giống như ông lớn, nở nụ cười nhìn Nam Cung Yến: “Tổng giám đốc Nam Cung, qua đây ngồi đi, tôi đợi cô lâu lắm rồi!”
Lúc Hồ Tuấn Kiệt vẫy gọi Nam Cung Yến, đám đàn em cũng lần lượt đứng ra đằng sau lưng hắn, tên nào tên nấy trông vô cùng dữ tợn.
Nam Cung Yến nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng. Cô cảm thấy, có lẽ đây là một quyết định sai lầm.
Xem ra, Hồ Tuấn Kiệt không phải dạng người dễ chọc vào, nếu không, mỗi lần công ty cử người tới đòi tiền sẽ chẳng bị đánh đến mức nhập viện quay về.
“Lát nữa để tôi tới nói chuyện, anh đừng có làm bừa!”
Nam Cung Yến nhẹ giọng nhắc nhở Trần Thanh rồi đi đến chỗ Hồ Tuấn Kiệt.
Nam Cung Yến tìm một chỗ ngồi ở trước mặt Hồ Tuấn Kiệt, Trần Thanh ngồi bên cạnh cô.
Lúc Trần Thanh ngồi xuống, anh nép sát vào người cô, Nam Cung Yến nghĩ rằng anh bị cảnh tượng này dọa cho sợ chết khiếp, trong lòng cô thầm mắng một câu, đồ nhát gan!
Đợi Nam Cung Yến ổn định chỗ ngồi, đôi mắt híp của Hồ Tuấn Kiệt bắt đầu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng nhếch mép nở một nụ cười nhạt.
Nam Cung Yến trông thấy ánh mắt ấy của Hồ Tuấn Kiệt, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi thẳng lưng, giọng nói dõng dạc: “Cậu chủ Hồ, đích thân tôi tới đây là để nói chuyện, anh nợ công ty chúng tôi một khoản tiền, bao giờ anh mới định trả? Trước đây, người của công ty chúng tôi tới mấy lần nhưng vẫn không có được câu trả lời rõ ràng. Tôi mong rằng hôm nay, cậu chủ Hồ sẽ cho tôi một đáp án chắc chắn”.
“Trả tiền?”
Hồ Tuấn Kiệt nghe thấy hai chữ này thì để lộ ra nụ cười có chút khinh nhờn, sau đó hắn ngồi ngay người lại, nhìn thẳng Nam Cung Yến đáp: “Hình như có chuyện này thật”.
“Cậu chủ Hồ vẫn nhớ có chuyện này là được rồi”, Nam Cung Yến đáp: “Không biết bao giờ cậu chủ Hồ mới rảnh để trả lại số tiền cỏn con này đây?”
“Ha ha!”
Ngay khi Nam Cung Yến cất lời, đám người đứng sau Hồ Tuấn Kiệt nở nụ cười khinh bỉ.
Trong mắt bọn chúng, trả tiền là chuyện không bao giờ xảy ra.
“Chúng mày cười cái quái gì? Nợ phải trả là chuyện rất bình thường!”
Hồ Tuấn Kiệt mắng mấy tay đàn em đứng đằng sau.
Sau đó, Hồ Tuấn Kiệt quay đầu nhìn Nam Cung Yến: “Tổng giám đốc Nam Cung, thật ra muốn tôi trả tiền cho cô cũng được thôi nhưng tôi có một điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
Nam Cung Yến thấy Hồ Tuấn Kiệt chịu trả tiền thì trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Hồ Tuấn Kiệt nhoài người về phía trước một chút, hắn nhìn Nam Cung Yến, ánh mắt để lộ vẻ dâm dê và nói: “Chỉ cần tổng giám đốc Nam Cung chịu đặt phòng để phục vụ tôi một đêm thì chuyện trả tiền chẳng là cái gì cả”.
Khi Hồ Tuấn Kiệt nói vậy, mấy tay đàn em đứng đằng sau cười đầy dung tục.
Trong mắt bọn chúng, chỉ cần ngủ với Nam Cung Yến một đêm thì gì cũng đáng.
“Cậu chủ Hồ, ý hay đấy!”
“Nếu như vậy, có tổn thọ mười năm cũng đáng chứ đừng nói chuyện trả tiền”.
Đám đàn em đều bật cười đầy thô lỗ.
Sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm lại, lúc này cô đứng bật người dậy, muốn rời đi. Cô cảm thấy không còn cách nào nói chuyện với Hồ Tuấn Kiệt được nữa.
“Tổng giám đốc Nam Cung, đừng vội đi thế, tôi nợ công ty cô bao nhiêu tiền nhỉ?”
Hô Tuấn Kiệt cười cợt hỏi.
“Tổng cộng hai chục triệu”, Nam Cung Yến cắn môi nói: “Nếu cậu chủ Hồ thật lòng muốn trả tiền, tôi có thể nể tình mà giảm bớt đi đôi chút”.
...
“Vốn dĩ là hai chục triệu, có điều vì anh kéo dài lâu như vậy, bây giờ số tiền phải trả là hai mươi lăm triệu, không được thiếu đồng nào!”
Ngay lúc này, giọng nói của Trần Thanh bỗng vang lên.
Đột nhiên giọng nói của Trần Thanh vang lên bên tai khiến Nam Cung Yến giật nảy mình. Rõ ràng đối phương không hề có ý trả tiền, Trần Thanh lại còn ra giá.
Anh không sợ rước họa vào thân sao?
“Mày là cái thá gì?”
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt mới để ý tới Trần Thanh đang ngồi bên cạnh Nam Cung Yến.
“Cậu chủ Hồ, anh ta chỉ là bảo vệ của công ty chúng tôi mà thôi”, Nam Cung Yến vội vã giải thích.
Hồ Tuấn Kiệt nhìn một lượt Trần Thanh, hắn nở nụ cười đầy khinh bỉ rồi nói: “Thì ra là một thằng bảo vệ quèn. Lời mày nói, ông đây chỉ coi như cái rắm của con chó mà thôi”.
“Ha ha!”
Đám đàn em đứng đằng sau Hồ Tuấn Kiệt nhìn Trần Thanh rồi cũng bật cười tỏ vẻ khinh thường.
“Lời của tôi chính là lời của tổng giám đốc Nam Cung!”, Trần Thanh nhìn chằm chằm Hồ Tuấn Kiệt và nói: “Tôi hỏi anh lần nữa, hôm nay anh có trả tiền hay không?”
“Ai dà, một thằng bảo vệ quèn cũng dám lớn tiếng ở địa bàn của ông đây cơ à!”, Hồ Tuấn Kiệt hừ nhẹ một tiếng: “Hôm nay ông đây không trả tiền đấy, mày làm gì được tao?”
“Bọn tao không trả tiền nữa!”
“Lẽ nào mày còn muốn đánh nhau?”
“Haiz! Tao có cho mày thêm trăm lá gan thì mày cũng không dám ra tay ở đây”.
Mấy tay đàn em đứng đằng sau Hồ Tuấn Kiệt vừa quát nạt, vừa vây lấy Trần Thanh.
Nam Cung Yến thấy cảnh tượng này thì muốn khuyên nhủ Trần Thanh bớt nói vài câu nhưng khi cô định cất tiếng thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Nam Cung Yến cảm thấy người đứng cạnh mình vừa nhúc nhích chút.
Bịch!
Ngay sau đó, Trần Thanh đã xuất hiện ngay trước mặt Hồ Tuấn Kiệt.
Sau đó, anh tóm lấy đầu của Hồ Tuấn Kiệt rồi đập mạnh xuống chiếc bàn làm bằng đá ở trước mặt.
Hồ Tuấn Kiệt bị đập cho chảy đầy máu trên đầu, còn Trần Thanh nhìn đám người vây xung quanh một lượt: “Lòng kiên nhẫn của tao có hạn, không trả tiền thì tao đánh gãy hết chân tay của chúng mày!”
Chương 4 :
Trần Thanh đột ngột ra tay, thực sự khiến Nam Cung Yến giật nảy mình.
Cô nhìn Trần Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin đây là sự thật.
Lúc này, khuôn mặt Trần Thanh tràn đầy bá khí, khác một trời một vực với người đàn ông cười cợt nhăn nhở lúc trước.
Đương nhiên, lúc này, trong lòng Nam Cung Yến cũng thầm gào thét, thảm rồi, thảm rồi.
Đối phương đông người, Trần Thanh chỉ có một mình.
Bịch!
Khi mọi người vẫn còn đang ngơ ngác, Trần Thanh lại nắm tóc Hồ Tuấn Kiệt, đập mạnh xuống bàn thêm lần nữa.
“Tao hỏi mày, có trả tiền không?”
Trần Thanh ngông cuồng hỏi.
“Cái đệt!”
“Xử nó!”
Đám đàn em của Hồ Tuấn Kiệt đến lúc này mới tỉnh táo lại, bọn chúng không phí lời, liên tục vớ lấy mấy thứ cạnh người rồi xông về phía Trần Thanh.
“Cẩn thận!”
Nam Cung Yến thấy một đám người vây đánh Trẩn Thanh, cô sợ đến mức mặt tái nhợt, hét lớn.
Bịch!
Nam Cung Yến vừa mới dứt lời, bỗng vang lên một tiếng động rất lớn.
Nam Cung Yến nhìn qua, trông thấy người đàn ông vạm vỡ dẫn đầu bị Trần Thanh đạp bay ra xa.
Lúc này, Trần Thanh cầm chiếc gạt tàn thuốc lá, đập lên bàn tay Hồ Tuấn Kiệt.
Á!
Hồ Tuấn Kiệt hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết!
“Không muốn hắn chết, chúng mày đừng có tới đây!”
Trần Thanh lạnh lùng lên tiếng nhưng giọng nói lại tràn đầy sự uy hiếp.
Lúc này, Trần Thanh cầm chiếc gạt tàn để lên trên đầu Hồ Tuấn Kiệt.
“Đừng qua đây, mẹ nó. Đừng đứa nào qua đây!”
Lúc này, Hồ Tuấn Kiệt đau đến mức gào lên, vậy nên đám đàn em của hắn cũng chỉ đành đứng đực tại chỗ.
Bọn chúng không dám tiến về phía trước, ai nấy đều sợ hãi. Trần Thanh mà đập chiếc gạt tàn kia xuống, liệu đầu của Hồ Tuấn Kiệt có bị vỡ tan tành không?
Dù sao, bọn chúng đều nhìn ra, Trần Thanh là người có thể làm ra cái chuyện ấy.
“Tổng giám đốc Nam Cung, đến chỗ tôi!”
Lúc này, Trần Thanh gọi Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến hốt hoảng đi đến bên cạnh Trần Thanh.
“Trần Thanh, sao anh nói đánh là đánh thật vậy? Chúng ta phải làm sao đây?”
Nam Cung Yến bối rối hỏi.
Trần Thanh nở một nụ cười nhạt: “Còn làm sao được nữa, đương nhiên là bảo hắn móc tiền ra rồi!”
“Còn lấy tiền hả?”
Nam Cung Yến không dám tin vào tai mình: “Lúc này, không phải chúng ta nên nghĩ cách rời khỏi đây sao?”
“Đến cũng đến rồi, đương nhiên phải lấy tiền chứ, nếu không sao mà đăng kí kết hôn với em được?”
Nam Cung Yến cạn lời. Đến lúc này rồi mà tên này vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.
Theo Nam Cung Yến thấy, chuyện này càng ngày càng trở nên phức tạp rồi, hoàn toàn không có cách thu dọn hậu quả.
Trần Thanh tóm lấy đầu Hồ Tuấn Kiệt rồi nói: “Bây giờ, lập tức bảo đàn em của mày cầm tiền đưa cho tao, hai mươi lăm triệu, không được thiếu một xu. Nếu không thì mày tự gánh hậu quả!”
“Ha ha!”
Lúc này, Hồ Tuấn Kiệt bỗng bật cười.
“Mày cười cái rắm”, Trần Thanh giơ tay, giáng một cái tát lên mặt Hồ Tuấn Kiệt.
Hồ Tuấn Kiệt ăn cái bạt tai của Trần Thanh xong, hắn bực mình hét lớn: “Đánh ông hả, mày dám ra tay với ông đây, còn tát vào mặt ông nữa. Mày có biết bố tao là ai không? Nói cho mày biết, bố tao là Lục gia Nam Hải. Mày dám đánh tao, đến khi ấy, ông già nhà tao sẽ băm mày thành mười tám khúc, cứ đợi đấy đi!”
Khi Hồ Tuấn Kiệt đột nhiên nhắc đến cái tên Lục gia Nam Hải, Nam Cung Yến bỗng không thể nào bình tĩnh được nữa, cô cẩn trọng hỏi: “Anh nói Lục gia Nam Hải, là Lục gia có sáu ngón tay nổi tiếng trong giới xã hội đen sao?”
“Đúng vậy, bố tao chính là ông ấy”, Hồ Tuấn Kiệt cắn răng nói.
Nam Cung Yến vội ngăn Trần Thanh lại: “Trần Thanh, chúng ta mau đi thôi. Lục gia Nam Hải là một người rất hung ác trong giới xã hội đen ở Nam Hải, không động vào được đâu!”
Người hung ác như Lục gia Nam Hải, Nam Cung Yến từng nghe nói qua, hơn nữa cô còn biết người này còn là một nhân vật rất bề thế trong giới xã hội đen.
Bây giờ, Trần Thanh đánh con ông ta bị thương, đến lúc ấy, nhất định sẽ phải nhận hậu quả rất lớn.
“Lập tức thả người, nếu không đừng trách Lục gia không khách sáo!”
“Dám đánh thương cậu Hồ, Lục gia nhất định sẽ khiến cho mấy người què chân què tay!”
Đám đàn em của Hồ Tuấn Kiệt lập tức quát lớn. Vừa mới nhắc tới Lục gia Nam Hải, vẻ mặt của bọn chúng tỏ ra vô cùng đắc ý.
Hồ Tuấn Kiệt cố nhịn đau, tỏ ra đắc ý nói: “Bây giờ biết hối hận rồi hả? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày phải bồi thường cho tao hai chục triệu, hơn nữa cô còn phải ngủ với tôi một đêm thì tôi mới suy xét tha cho mấy người. Nếu không thì...”
Koong! Koong! Koong
Lúc này, Trần Thanh nắm lấy đầu Hồ Tuấn Kiệt, dùng lực đập thật mạnh mấy cái.
“Tao hỏi lại lần nữa, mày cần tiền hay cần mạng?”
Trần Thanh dừng tay lại, giọng nói pha chút ý cười, hỏi.
“Cần mạng, cần mạng!”, Hồ Tuấn Kiệt hét lớn: “Lấy tiền, chúng mày mau đi lấy tiền!”
Đàn em của Hồ Tuấn Kiệt nhìn thấy cảnh tượng này thì ngơ ngác không hiểu gì.
Bọn chúng chưa từng nghĩ đến chuyện Trần Thanh là người cần tiền chứ không cần mạng.
Anh làm vậy thực không sợ Lục gia trả thù sao?
Có điều, bọn chúng sợ đến hoảng loạn lên rồi. Lúc này, cả đám người chạy đến két bảo hiểm, lôi hết tiền mặt ra.
“Cậu Hồ, không có nhiều tiền như thế!”
Có người hét lớn.
Hồ Tuấn Kiệt gào lên yếu ớt: “Đại ca, giờ chúng tôi không có nhiều tiền như thế, có thể để lần sau đưa được không?”
“Lần sau?”
Trần Thanh cười nhạt: “Bố mày không phải Lục gia Nam Hải sao? Chắc ông ta có tiền chứ, gọi điện cho ông ta, bảo ông ta mang tiền tới!”
Hả?
Nghe thấy Trần Thanh nói như thế.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Trần Thanh, anh điên rồi sao?”
Nam Cung Yến hét lên: “Còn gọi điện thoại thông báo cho Lục gia nữa?”
“Sợ gì chứ?”, Trần Thanh thản nhiên nói.
Anh quay đầu nói với đàn em của Hồ Tuấn Kiệt: “Gọi điện đi!”
“Ờ, được!”
Đám đàn em lập tức đồng ý.
Bọn chúng còn đang sợ không thông báo được cho Lục gia biết, ai ngờ Trần Thanh lại chủ động bảo bọn chúng gọi điện.
Theo bọn chúng thấy, Trần Thanh là một tên điên.
Là một tên điên làm việc không suy nghĩ đến hậu quả.
“Trần Thanh, anh có biết nếu Lục gia tới đây, chúng ta chết là cái chắc không?”
Nam Cung Yến bực mình nói.
Trần Thanh bình thản cười: “Thế chẳng phải tốt sao? Dù sao em cũng không chịu kết hôn với anh, vậy chúng ta cùng nhau chết, làm đôi uyên ương bạc mệnh là được rồi!”
Nam Cung Yến nghe thấy Trần Thanh nói vậy, cô lập tức giận đến cạn lời.
“Ai muốn làm đôi uyên ương bạc mệnh với anh. Anh làm tôi tức chết được”, Nam Cung Yến nghiến răng nghiên lợi nói: “Hôm nay, tôi bị anh hại chết rồi, anh có biết không hả?”
Nam Cung Yến thực không ngờ rằng mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
Cô cũng không ngờ được Trần Thanh lại nổi điên như vậy.
Anh tẩn Hồ Tuấn Kiệt một trận thì thôi đi, bây giờ còn bảo người ta thông báo cho Lục gia đến đây nữa, đây dúng là chuyện mà chỉ một thằng điên mới làm ra thôi.
“Tôi gọi điện thoại rồi, Lục gia nói sẽ tới ngay”.
Lúc này, một tên đàn em nói.
“Tốt!”
Trần Thanh nói rồi thả Hồ Tuấn Kiệt ra.
Hồ Tuấn Kiệt đau đến mức ngã ra một bên.
“Cậu Hồ, cậu không sao chứ?”
“Cậu Hồ...”
Đám đàn em của Hồ Tuấn Kiệt vội vã chạy tới đỡ hắn, sau khi đỡ hắn dậy, bọn chúng lóng ngóng cầm máu cho hắn.
“Trần Thanh, anh điên rồi sao? Anh còn thả cả hắn ra?”
Nam Cung Yến lại ngẩn người lần nữa. Thả Hồ Tuấn Kiệt rồi, lát nữa Lục gia tới, bọn họ còn chẳng có cửa để đàm phán nữa.
“Không có hắn, chúng ta đàm phán với Lục gia kiểu gì?”
Trần Thanh ngồi xuống, châm cho mình một điếu thuốc, sau khi nhả một làn khói thuốc, anh nở nụ cười vô cùng bình thản: “Dù sao bố hắn cũng mang tiền tới, lo cái gì?”
Khi nghe thấy Trần Thanh nói vậy, ai nấy đều nhìn anh như nhìn thằng đần.
Nam Cung Yến bất lực lắc đầu, cô cảm thấy cái tên này hết thuốc chữa rồi.
Bịch!
Một lát sau, cửa phòng làm việc bật mở.
Sau đó, bên ngoài truyền tới giọng nói sang sảng: “Đứa nào...đứa nào dám động vào con trai ông!”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều biết rằng Lục gia tới rồi.
Lục gia đến tìm người tính sổ rồi!
Chương 5 :
Âm thanh đầy uy lực vang lên, mọi người nhìn về phía cổng ra vào.
Lúc này có một người đàn ông mặc đồ thời Đường, dáng không cao nhưng hết sức uy nghiêm đang đứng đó.
Người này chính là Hồ Lục Chỉ, bố của Hồ Tuấn Kiệt, rất có tiếng ở phố Nam Hải, có danh xưng là Lục gia.
Hồ Lục Chỉ cũng là nhân vật làm mưa làm gió trên phố Nam Hải, nghe nói năm xưa ông ta có thể lấy một chọi mười, cũng là hào kiệt một phương ở Nam Hải. Chỉ cần là ở Nam Hải thì ai cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Hôm nay ông ta lại hay tin có người dám ra tay với con trai mình, ông ta không nghĩ ngợi gì nhiều, đích thân dẫn người sang.
Nam Cung Yến trông thấy Hồ Lục Chỉ uy phong, mặt hơi tái đi.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi”.
Hồ Tuấn Kiệt thấy Hồ Lục Chỉ đến, hắn bèn ôm đầu đi đến mếu máo nói: “Bố ơi, bố mà không đến thì con sẽ bị người ta đánh chết mất”.
Hồ Lục Chỉ thấy đầu Hồ Tuấn Kiệt toàn máu tươi, ông ta nghiến răng tức giận nói: “Thằng khốn nào đánh mày thành thế này hả?”
“Bố, chính là nó!”
Hồ Tuấn Kiệt chỉ về hướng Trần Thanh.
Lúc này Trần Thanh đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, còn chẳng thèm quay đầu lại.
Nhưng Nam Cung Yến có thấy, cô bất giác dịch lại gần Trần Thanh hơn, chân hơi nhũn ra.
Dù gì thì Hồ Lục Chỉ cũng dẫn theo không ít người đến, lại thêm bộ dạng uy phong của ông ta thành ra rất có sức uy hiếp.
Thực ra, lúc này trái tim cô đã chìm hẳn xuống đáy vực rồi.
“Bố, con đã nói tên bố ra rồi mà nó vẫn ra tay với con, nó còn bảo là bố có đến thì nó cũng không sợ”.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt lại nói tiếp.
“Hừ!”, Hồ Lục Chỉ càng cáu hơn, ông ta nghiến răng, mắt lộ vài phần sát khí: “Dám gây chuyện ở địa bàn của tao, hôm nay tao sẽ đánh cho nó phải bò ra ngoài”.
Hồ Lục Chỉ vừa nói vừa đi về phía Trần Thanh.
Hồ Tuấn Kiệt cũng đi theo sau lưng Hồ Lục Chỉ, lúc này hắn cứ nhìn Trần Thanh rồi cười thầm, cho mày vênh này, lát nữa xem mày còn dám vênh váo nữa không.
Còn đám đàn em khác, thấy Hồ Lục Chỉ tức giận như vậy, chúng cũng biết sắp có kịch hay để xem rồi.
Hồ Lục Chỉ đi đến, Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Lục gia, chuyện hôm nay là hiểu lầm, tôi có thể bồi thường bằng tiền…”
Nam Cung Yến còn chưa nói xong, Hồ Lục Chỉ đã lừ mắt nhìn cô một cái, cô bèn nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Bụp!
Hồ Tuấn Kiệt đi ra trước mặt Trần Thanh trước, hắn giơ chân đạp vào bên cạnh Trần Thanh rồi đắc ý nói: “Ranh con, tao nói cho mày biết, bây giờ quỳ xuống xin tha có khi vẫn còn kịp, nếu không thì…”
Nhưng Hồ Tuấn Kiệt còn chưa nói xong, Hồ Lục Chỉ đang tức giận nhìn rõ mặt Trần Thanh rồi, ông ta quát ngay Hồ Tuấn Kiệt: “Mày câm mồm cho tao!”
Ơ!
Hồ Lục Chỉ gầm lên với Hồ Tuấn Kiệt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
“Bố, chính là thằng chó này…”
Hồ Tuấn Kiệt chỉ vào Trần Thanh, nói tiếp.
Bốp!
Hồ Lục Chỉ vung tay tát vào mặt hắn.
“Tao đã bảo là mày câm mồm vào cho tao cơ mà”.
Hồ Lục Chỉ nghiến răng sừng sộ.
Chuyến này đám Hồ Tuấn Kiệt đều thộn hết cả ra.
Bọn họ vẫn chưa hiểu ra làm sao.
Hồ Lục Chỉ không hề dạy dỗ Trần Thanh mà lại ra tay với Hồ Tuấn Kiệt trước.
Bọn họ đang đần người ra thì Hồ Lục Chỉ xoa tay, cười với Trần Thanh vẻ nịnh nọt: “Cậu Trần, xin lỗi nhé, tôi không biết là cậu”.
Hả!
Hồ Lục Chỉ gọi Trần Thanh là cậu Thanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đến cả Nam Cung Yến cũng tỏ vẻ không dám tin.
Bởi vì họ nghĩ rằng Hồ Lục Chỉ xuất hiện và trông thấy Trần Thanh rồi, chắc chắn sẽ xử gọn Trần Thanh ngay tại trận.
Nhưng ai mà ngờ được, Hồ Lục Chỉ gặp Trần Thanh lại đổi phắt thái độ, đã thế giọng điệu ông ta còn có vẻ cung kính nữa.
Họ không dám tin vào mắt mình.
Đây không phải Lục gia nổi tiếng ở Nam Hải sao?
Sao lại cung kính với một cậu thanh niên thế kia.
“Bố, thế này là sao?”, Hồ Tuấn Kiệt tức tối hỏi: “Là nó đánh con thành thế này đấy”.
“Cậu Trần đánh mày là đáng đời mày, mày câm mồm vào cho tao”.
Hồ Lục Chỉ lừ mắt nhìn Hồ Tuấn Kiệt, tức giận.
Hồ Tuấn Kiệt nhìn sắc mặt Hồ Lục Chỉ, hắn không dám nói gì nữa.
“Tiểu Lục, anh ta là con ông à?”
Trần Thanh bình thản hỏi.
Tiểu Lục?
Lúc này những người có mặt đều càng kinh ngạc hơn.
Trần Thanh gọi thẳng Hồ Lục Chỉ là Tiểu Lục.
Trong mắt họ, cả cái Nam Hải này chẳng có ai dám có gan như thế cả.
Nhưng Trần Thanh đã làm như thế.
Quan trọng nhất là Hồ Lục Chỉ không hề có ý tức giận, ông ta gật đầu lia lịa rồi cúi mình đáp: “Cậu Trần, vâng, cậu Trần, chẳng hay thằng mất dạy này nhà tôi đã đắc tội gì với cậu rồi?”
“Anh ta không đắc tội với tôi, chỉ là anh ta nợ tiền công ty tôi mà mãi chẳng trả, hôm nay tôi đến tìm anh ta đòi tiền mà thôi”.
Trần Thanh bình thản nói: “Ông là bố anh ta, ông trả hộ đi”.
“Vâng vâng”.
Hồ Lục Chỉ vâng dạ đáp: “Cậu Trần, thằng mất dạy này nợ công ty cậu bao nhiêu tiền?”
“Ban đầu là hai chục triệu, nhưng nợ hơn nửa năm rồi, tôi tính sơ sơ thì cả vốn lẫn lãi chừng hai lăm triệu”.
Trần Thanh nói.
“Làm gì mà nhiều thế, mày cho vay nặng lãi lại còn gian lận”.
Hồ Tuấn Kiệt kích động cãi lại ngay.
Nhưng hắn còn đang định nói tiếp thì đã bị Hồ Lục Chỉ lườm.
Lúc này Hồ Tuấn Kiệt thực sự vô cùng thắc mắc.
Rõ ràng người bị thương là mình, nhưng ông bố của mình lại không giúp mình.
Mà lại đi cung kính hạ mình với một thằng trẻ ranh, nó nói gì đều nghe răm rắp.
“Cậu Trần, hai lăm triệu hơi nhiều quá, cậu cho tôi thêm ít thời gian thì tôi mới gom đủ được”.
Hồ Lục Chỉ nói tiếp.
“Trong ba ngày phải đưa đến công ty tôi, thế được chứ?”
Trần Thanh hỏi.
“Được ạ!” Hồ Lục Chỉ đáp.
“Ừ, thế thì không làm phiền nữa”.
Trần Thanh đứng dậy vỗ vai Hồ Lục Chỉ rồi cười bảo: “Tôi đi trước đây”.
“Cậu Trần đi thong thả”.
Hồ Lục Chỉ cung kính đáp.
“Tổng giám đốc Nam Cung”.
Trần Thanh gọi Nam Cung Yến một tiếng.
Hả!
Nam Cung Yến tỉnh ra: “Chuyện gì?”
“Đi thôi”.
Trần Thanh cười đáp.
“Ừ!”
Giờ Nam Cung Yến mới bước nhanh theo Trần Thanh.
Hồ Lục Chỉ đích thân tiễn Trần Thanh đến bãi để xe.
Chờ Trần Thanh lên xe rồi, Hồ Lục Chỉ lập tức đi đến bên cạnh cửa sổ xe, nói nhỏ: “Cậu Thanh, chị Hồng không gặp cậu mấy ngày rồi, tâm trạng không ổn lắm, khi nào rảnh cậu sang thăm chị ấy đi”.
“Ừ, biết rồi”.
Trần Thanh đáp.
“Cậu Trần, mọi người đi thong thả”.
Hồ Lục Chỉ vẫy tay nói.
Nam Cung Yến khởi động xe, lái đi.
Hồ Lục Chỉ nhìn theo xe của Trần Thanh đi hẳn rồi mới thở phào một hơi.
“Bố, sao bố lại khách sáo với nó thế, nó đánh con thành thế này rồi”.
Hồ Tuấn Kiệt vẫn nói vẻ không cam tâm.
“Tuấn Kiệt, mày có biết cậu ấy là ai không? Suýt nữa là mày gây họa lớn rồi đấy”.
Hồ Lục Chỉ nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nó là ai thế ạ?” Hồ Tuấn Kiệt không hiểu lắm.
“Người đàn ông của chị Hồng”. Hồ Lục Chỉ đè giọng xuống đáp: “Chị Hồng có được địa vị như hôm nay, nghe nói là do một tay cậu ấy gây dựng nên đấy”.
“Vậy ạ?” Hồ Tuấn Kiệt hít mạnh một hơi, hỏi: “Chắc không phải là thật chứ?”
“Hờ, nói chung là tao không làm gì nổi cậu ấy cả, mày nói xem?” Hồ Lục Chỉ đáp.
Hồ Tuấn Kiệt nghe vậy thì càng không dám tin, hắn run rẩy nói: “Bố, không, không thể thế được chứ!”