Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 975
Chương 975:
Ông ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, tiếng ong ong bao quanh lấy đầu, cảm giác vô cùng ngột ngạt. Giang Đạo Nhiên đã sắp mất đi ý thức.
“Tao hỏi lần cuối cùng, đồ ở đâu?” “Tao không…” Giang Đạo Nhiên trợn ngược mắt, vẫn như cũ cắn chặt răng: “Tao không biết…” “Vậy sao? Nếu mày đã không biết, vậy sống cũng chẳng còn giá trị gì nữa rồi” Bằng Phi Nham hờ hững nói.
Đúng vào lúc ngón tay ông ta dùng thêm lực thì đột nhiên một tảng đó đập lên người ông ta.
“Đừng giết người đàn ông của tôi!” Cả người Tiết Ninh run rẩy, sắc mặt sớm đã bị dọa sợ biến thành trắng bệch, trong tay vẫn đang năm chặt lấy cục đáng nhặt từ mặt đất lên, ném về phía Bàng Phi Nham, nói: “Thả ông ấy ra. Ông thả ông ấy ra cho tôi” Bàng Phi Nham xoay đầu nhìn bà ta, hơi nhíu mày.
Thậm chí bà ấy còn không biết Bàng Phi Nham đang nói đến cái gì.
Bà ấy muốn chết thay ông ta mà!
Giang Đạo Nhiên muốn vùng vẫy bò qua đó nhưng lại chẳng thể đứng dậy nổi.
“Đồ ở đâu?” Bàng Phi Nham bước từng bước về phía Tiết Nham: “Nếu bà dám lừa tôi, tôi sẽ giết tất cả trên dưới nhà họ Giang” Tiết Ninh không ngừng bước lùi về sai, muốn dụ Bàng Phi Nham ra.
Bà ấy lùi từng bước về sau, vừa đi vừa nhìn Giang Đạo.
Nhiên. Bà ấy muốn đợi Giang Đạo Nhiên có thể cử động được, có thể trốn đi.
“Ông đi theo tôi, tôi nói cho ông biết đồ ở đâu” Tiết Ninh lạnh lùng nói: “Đồ để ở chỗ tôi. Muốn lấy thì ông đi theo tôi: Sắc mặt Bàng Phi Nham thay đổi, sát khí trong mắt nháy mắt bùng lên.
“Bà dám lừa tôi!” Ông ta lớn tiếng gầm lên: “Thứ quan trọng như vậy của nhà họ Giang sao có thể nói cho một người ngoài như bà? Bà tự tìm đường chết!” “Vù” Giống như một cơn gió điên cuồng, Bàng Phi Nham ngay tức khắc đi đến trước mặt Tiết Ninh, vung ra một phát tát mạnh.
“Bốp” một tiếng.
Cả người Tiết Ninh bay ngang ra ngoài.
“Dừng… Dừng tay!” Trong tiếng gào của Giang Đạo Nhiên mang theo tiếng khản đặc: “Dừng tay!” Ông ta vùng vẫy, cố găng đứng dậy. Cho dù là bò, ông ta cũng muốn bò đến bên cạnh Tiết Ninh: “Đừng giết bà ấy! Đừng giết bà ấy! Tao nói cho mày biết, tao nói cho mày biết.” Tiết Ninh ngã trên đất, khóe miệng chảy ra máu tươi, cả người run rẩy.
“Muốn chết? Tôi thành toàn cho bài!” Bàng Phi Nham không hề để ý đến lời nói của Giang Đạo Nhiên, nhặt con dao găm vừa rồi của Tiết Ninh, đi về phía Tiết Ninh: “Không phải bà muốn chết thay cho Giang Đạo Nhiên?
Tôi cho bà cơ hội này.” “Không!” “Không!” Giang Đạo Nhiên lớn tiếng gào, gần như muốn phát điên.
“Mạng của bà ấy, ông không được động vào.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên, nghe thì nhẹ nhàng bay bay nhưng lại giống như sấm sét rội xuống, lập tức đâm vào trong tai của Bàng Phi Nham.
Giang Đạo Nhiên quay phắt đầu lại, là Giang Ninh”.
Ông ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, tiếng ong ong bao quanh lấy đầu, cảm giác vô cùng ngột ngạt. Giang Đạo Nhiên đã sắp mất đi ý thức.
“Tao hỏi lần cuối cùng, đồ ở đâu?” “Tao không…” Giang Đạo Nhiên trợn ngược mắt, vẫn như cũ cắn chặt răng: “Tao không biết…” “Vậy sao? Nếu mày đã không biết, vậy sống cũng chẳng còn giá trị gì nữa rồi” Bằng Phi Nham hờ hững nói.
Đúng vào lúc ngón tay ông ta dùng thêm lực thì đột nhiên một tảng đó đập lên người ông ta.
“Đừng giết người đàn ông của tôi!” Cả người Tiết Ninh run rẩy, sắc mặt sớm đã bị dọa sợ biến thành trắng bệch, trong tay vẫn đang năm chặt lấy cục đáng nhặt từ mặt đất lên, ném về phía Bàng Phi Nham, nói: “Thả ông ấy ra. Ông thả ông ấy ra cho tôi” Bàng Phi Nham xoay đầu nhìn bà ta, hơi nhíu mày.
Thậm chí bà ấy còn không biết Bàng Phi Nham đang nói đến cái gì.
Bà ấy muốn chết thay ông ta mà!
Giang Đạo Nhiên muốn vùng vẫy bò qua đó nhưng lại chẳng thể đứng dậy nổi.
“Đồ ở đâu?” Bàng Phi Nham bước từng bước về phía Tiết Nham: “Nếu bà dám lừa tôi, tôi sẽ giết tất cả trên dưới nhà họ Giang” Tiết Ninh không ngừng bước lùi về sai, muốn dụ Bàng Phi Nham ra.
Bà ấy lùi từng bước về sau, vừa đi vừa nhìn Giang Đạo.
Nhiên. Bà ấy muốn đợi Giang Đạo Nhiên có thể cử động được, có thể trốn đi.
“Ông đi theo tôi, tôi nói cho ông biết đồ ở đâu” Tiết Ninh lạnh lùng nói: “Đồ để ở chỗ tôi. Muốn lấy thì ông đi theo tôi: Sắc mặt Bàng Phi Nham thay đổi, sát khí trong mắt nháy mắt bùng lên.
“Bà dám lừa tôi!” Ông ta lớn tiếng gầm lên: “Thứ quan trọng như vậy của nhà họ Giang sao có thể nói cho một người ngoài như bà? Bà tự tìm đường chết!” “Vù” Giống như một cơn gió điên cuồng, Bàng Phi Nham ngay tức khắc đi đến trước mặt Tiết Ninh, vung ra một phát tát mạnh.
“Bốp” một tiếng.
Cả người Tiết Ninh bay ngang ra ngoài.
“Dừng… Dừng tay!” Trong tiếng gào của Giang Đạo Nhiên mang theo tiếng khản đặc: “Dừng tay!” Ông ta vùng vẫy, cố găng đứng dậy. Cho dù là bò, ông ta cũng muốn bò đến bên cạnh Tiết Ninh: “Đừng giết bà ấy! Đừng giết bà ấy! Tao nói cho mày biết, tao nói cho mày biết.” Tiết Ninh ngã trên đất, khóe miệng chảy ra máu tươi, cả người run rẩy.
“Muốn chết? Tôi thành toàn cho bài!” Bàng Phi Nham không hề để ý đến lời nói của Giang Đạo Nhiên, nhặt con dao găm vừa rồi của Tiết Ninh, đi về phía Tiết Ninh: “Không phải bà muốn chết thay cho Giang Đạo Nhiên?
Tôi cho bà cơ hội này.” “Không!” “Không!” Giang Đạo Nhiên lớn tiếng gào, gần như muốn phát điên.
“Mạng của bà ấy, ông không được động vào.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên, nghe thì nhẹ nhàng bay bay nhưng lại giống như sấm sét rội xuống, lập tức đâm vào trong tai của Bàng Phi Nham.
Giang Đạo Nhiên quay phắt đầu lại, là Giang Ninh”.