Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 957
Chương 957:
Nhiên, nhưng giờ phút này thì mọi thứ đều tan biến.
“Sợ rằng, hiện tại nhà họ Giang chỉ còn là một gia đình y bình thường. Chỉ là bác sĩ khám chữa bệnh thôi!”
Tiết Ninh tức giận đến mức cả người bà ấy run rẩy.
Ngón tay của bà ấy chỉ về phía Tiết Phương Dương, giọng chế giễu nói: “Chuyện năm đó là do chính ba đồng ý. Tại sao khi ấy anh không phản đối gì, hiện tại lại nói tới cái này chứ?”
Tiết Phương Dương không nói lời nào.
Lúc ấy, ông ta làm gì có tư cách để nói chuyện. Ba của bọn họ chính là trụ cột của cả nhà, khí thế mạnh mẽ vang dội.
Ông ấy là người nói một không nói hai, làm gì có người nào dám phản bác lại?
“Anh có biết vì sao ba lại đồng ý để em gả cho một người đàn ông đã từng kết hôn không?”
Tiết Ninh lạnh lùng cười, thấy Tiết Phương Dương không nói lời nào thì đi thẳng tới trước mặt ông ta. Hai mắt bà ấy nhìn thẳng ông ta, không cho phép ông ta trốn tránh: “Đó là do em thích Giang Đạo Nhiên! Đến tận bây giờ, em vẫn còn thích anh ấy. Em muốn gả cho anh ấy, đừng nói tới việc anh ấy đã từng kết hôn lại còn có đứa nhỏ. Cho dù anh ấy đã bảy tám mươi tuổi, chỉ cần anh ấy vẫn còn sống, chỉ cần anh ấy muốn em thì em khẳng định sẽ gả” Mặt của Tiết Phương Dương xám xanh lại vì tức giận.
Thế mà Tiết Ninh còn dám nói ra mấy lời xấu hổ như thế này?
Còn đâu là mặt mũi của nhà họ Tiết nữa chứ?
Bà ấy đã hủy đi hết nề nếp của nhà họ Tiết rồi.
“Cô vẫn còn có mặt mũi để nói nữa sao?”
Giọng của Tiết Phương Dương càng to hơn: “Đã ngần đó tuổi đầu rồi sao cô vẫn có thể nói ra lời đó. Mặt mũi của nhà họ Tiết chúng ta… Đều bị cô vứt đi hết rồi” Tiết Ninh nở nụ cười, trong giọng nói của bà ấy tràn đầy trào phúng: “Đúng thế! Chuyện mất mặt như thế tại sao năm đó ba lại có thể đồng ý cơ chứ?”
Tiết Phương Dương ngây ngẩn người, ông ta cũng không biết.
Năm đó, ông ta chỉ có thể được nghe quyết định chứ không có cách nào biết được lý do tại sao lại có quyết định này.
“Năm đó, nếu không phải nhà họ Giang có ơn cứu sống anh thì ba sẽ không đồng ý đâu” Tiết Ninh nói: “Anh bị người ta hạ độc, thiếu chút nữa đã chết. May mắn có ba của Đạo Nhiên cố hết sức cứu chữa, dùng chính mạng sống của mình để cứu anh. Không thì, anh nghĩ rằng hiện tại, anh còn có thể đứng ở đây, tức giận mắng em hay sao?”
Tiết Phương Dương sững sờ cả người.
“Cô nói cái gì cơ?”
Nguyên nhân là do ông ta sao?
Ông ta chỉ nhỡ rõ, trước đây, bản thân mình từng mắc bệnh nặng, suýt chút nữa thì chết. Chứ ông ta không biết là mình bị người khác hạ độc suýt nữa mất mạng.
“Nhiều thế hệ nhà họ Tiết và nhà họ Giang là bạn bè. Kỹ thuật y học của nhà họ Giang đã cứu sống biết bao người nhà họ Tiết chúng ta. Ba nhớ tới phần ân tình nên này mới đồng ý để em gả cho Đạo Nhiên. Thế mà theo lời anh lại thành đứa em gái này không biết xấu hổ sao?”
Tiết Ninh gật đầu nói: “Đúng, là em không biết xấu hổ đấy!
Người ta đã không thích mình mà vẫn còn muốn cưới người †a. Thế nào, anh trai à, anh rất muốn cười nhạo em đúng hay không?”
“Anh cứ thoải mái cười nhạo đi. Dù sao thì anh cũng vậy thôi, vĩnh viễn cũng không thể nhớ được cái tốt của người khác” Nói xong, Tiết Ninh quay người bước đi.
Nhiên, nhưng giờ phút này thì mọi thứ đều tan biến.
“Sợ rằng, hiện tại nhà họ Giang chỉ còn là một gia đình y bình thường. Chỉ là bác sĩ khám chữa bệnh thôi!”
Tiết Ninh tức giận đến mức cả người bà ấy run rẩy.
Ngón tay của bà ấy chỉ về phía Tiết Phương Dương, giọng chế giễu nói: “Chuyện năm đó là do chính ba đồng ý. Tại sao khi ấy anh không phản đối gì, hiện tại lại nói tới cái này chứ?”
Tiết Phương Dương không nói lời nào.
Lúc ấy, ông ta làm gì có tư cách để nói chuyện. Ba của bọn họ chính là trụ cột của cả nhà, khí thế mạnh mẽ vang dội.
Ông ấy là người nói một không nói hai, làm gì có người nào dám phản bác lại?
“Anh có biết vì sao ba lại đồng ý để em gả cho một người đàn ông đã từng kết hôn không?”
Tiết Ninh lạnh lùng cười, thấy Tiết Phương Dương không nói lời nào thì đi thẳng tới trước mặt ông ta. Hai mắt bà ấy nhìn thẳng ông ta, không cho phép ông ta trốn tránh: “Đó là do em thích Giang Đạo Nhiên! Đến tận bây giờ, em vẫn còn thích anh ấy. Em muốn gả cho anh ấy, đừng nói tới việc anh ấy đã từng kết hôn lại còn có đứa nhỏ. Cho dù anh ấy đã bảy tám mươi tuổi, chỉ cần anh ấy vẫn còn sống, chỉ cần anh ấy muốn em thì em khẳng định sẽ gả” Mặt của Tiết Phương Dương xám xanh lại vì tức giận.
Thế mà Tiết Ninh còn dám nói ra mấy lời xấu hổ như thế này?
Còn đâu là mặt mũi của nhà họ Tiết nữa chứ?
Bà ấy đã hủy đi hết nề nếp của nhà họ Tiết rồi.
“Cô vẫn còn có mặt mũi để nói nữa sao?”
Giọng của Tiết Phương Dương càng to hơn: “Đã ngần đó tuổi đầu rồi sao cô vẫn có thể nói ra lời đó. Mặt mũi của nhà họ Tiết chúng ta… Đều bị cô vứt đi hết rồi” Tiết Ninh nở nụ cười, trong giọng nói của bà ấy tràn đầy trào phúng: “Đúng thế! Chuyện mất mặt như thế tại sao năm đó ba lại có thể đồng ý cơ chứ?”
Tiết Phương Dương ngây ngẩn người, ông ta cũng không biết.
Năm đó, ông ta chỉ có thể được nghe quyết định chứ không có cách nào biết được lý do tại sao lại có quyết định này.
“Năm đó, nếu không phải nhà họ Giang có ơn cứu sống anh thì ba sẽ không đồng ý đâu” Tiết Ninh nói: “Anh bị người ta hạ độc, thiếu chút nữa đã chết. May mắn có ba của Đạo Nhiên cố hết sức cứu chữa, dùng chính mạng sống của mình để cứu anh. Không thì, anh nghĩ rằng hiện tại, anh còn có thể đứng ở đây, tức giận mắng em hay sao?”
Tiết Phương Dương sững sờ cả người.
“Cô nói cái gì cơ?”
Nguyên nhân là do ông ta sao?
Ông ta chỉ nhỡ rõ, trước đây, bản thân mình từng mắc bệnh nặng, suýt chút nữa thì chết. Chứ ông ta không biết là mình bị người khác hạ độc suýt nữa mất mạng.
“Nhiều thế hệ nhà họ Tiết và nhà họ Giang là bạn bè. Kỹ thuật y học của nhà họ Giang đã cứu sống biết bao người nhà họ Tiết chúng ta. Ba nhớ tới phần ân tình nên này mới đồng ý để em gả cho Đạo Nhiên. Thế mà theo lời anh lại thành đứa em gái này không biết xấu hổ sao?”
Tiết Ninh gật đầu nói: “Đúng, là em không biết xấu hổ đấy!
Người ta đã không thích mình mà vẫn còn muốn cưới người †a. Thế nào, anh trai à, anh rất muốn cười nhạo em đúng hay không?”
“Anh cứ thoải mái cười nhạo đi. Dù sao thì anh cũng vậy thôi, vĩnh viễn cũng không thể nhớ được cái tốt của người khác” Nói xong, Tiết Ninh quay người bước đi.