Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 946
Chương 946:
“Đằng sau tôi chính là đài hội chợ lần này, tất cả sản phẩm đều đã trưng bày ở trong đó. Mọi người có thể tùy tiện nhìn, tuỳ tiện hỏi thăm, trao đổi thông tin lẫn nhau, xúc tiến phát triển, tôi hi vọng, dựa trên hội chợ này, thúc đẩy nhiều ý hướng hợp tác mới” Bàng Bác vừa nói hết lời, đại biểu doanh nghiệp ngồi ở phía dưới và từng người trong những gia tộc thế gia vọng tộc tất cả cùng đứng lên, đi đến từng hội chợ trước sân khấu quan sát, bắt đầu giao lưu.
Toàn bộ hội trường, lập tức liền ồn ào náo nhiệt.
“Chú Giang, mọi người không đi xem một chút sao?”
Bàng Bác cười nói.
Giang Đạo Nhiên đứng lên, ý cười đây mặt: “Đương nhiên chú muốn nhìn, có mấy sản phẩm, chú còn thực sự có chút hứng thú đây, đi, đi xem một chút.” Ông ta đứng lên, Tiết Phương Dương cũng lập tức đứng lên, đi theo Giang Đạo Nhiên, lại âm thầm cho Tiết Khải một ánh mắt, Tiết Khải lập tức hiểu.
Tiết Khải đi tới một bên, thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm giơ ngón tay với ông ta.
Cùng lúc đó, ở cửa hàng tầng hai, nơi đã sớm bị đóng cửa để chuẩn bi cho hội chợ, đằng sau cây cột lộ ra một đôi mắt, đôi mắt đó dần dần trở nên sắc bén, ngoan độc.
Mượn tay người khác để chơi đùa Tuy người đó che mặt, nhưng cặp mắt kia, để cho bất kì ai nhìn, đều cảm thấy toàn thân lạnh mẽo.
Cung nỏ trong tay đã chậm rãi nâng lên, nhắm ngay ở trước sân khấu ngay phía dưới hội chợ, đó là Giang Đạo Nhiên đang giao lưu cùng người khác.
Một tay kéo khẽ đặt lên nút nỏ, một cái tay khác đặt ở trên cò súng, mũi tên nhắm ngay Giang Đạo Nhiên, gần như không có một chút sai lầm.
Nhưng đột nhiên…
Sau lưng anh ta, có một cái tay nhẹ nhàng võ võ bờ vai của anh, anh ta chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng thẳng đứng.
Tại sao lại có thể có người?
Tâng hai không phải đã cấm ra vào sao?
Tạm thời bỏ qua chuyện này, nhưng lấy trình độ mãn cảm của anh ta bất luận kẻ nào tới gần, anh ta đều có thể nghe được tiếng bước chân, chí ít có thể cảm ứng được.
Nhưng khi cái tay này khoác lên trên vai của anh ta, anh ta mới phản ứng được là có người.
“Cái đồ chơi này chơi có vui không?”
Anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người mang theo gương mặt hiếu kì: “Cho tôi mượn chơi một chút có được hay không?”
“Mày.” Bộp.
Không đợi anh ta nói cho hết lời, Giang Ninh dùng sức như cổ tay, trong nháy mắt đập ở trên cổ của anh ta, trực tiếp đánh anh ta ngất xỉu.
Anh thuận thế đem cung nỏ cầm tới, cúi đầu nhìn thoáng qua nó.
Thật sự là lợi hại, cái đồ chơi này sẽ lấy mạng của lão già kia.
Giang Ninh không để ý sát thủ đang ngã trên mặt đất, thò đầu ra, nhìn xem hội chợ dưới đài, nhìn Giang Đạo Nhiên nhẹ giọng khẽ nói, coi như muốn giết ông ta, mạng của ông ta cũng chỉ có thể tôi tới lấy.
“Đằng sau tôi chính là đài hội chợ lần này, tất cả sản phẩm đều đã trưng bày ở trong đó. Mọi người có thể tùy tiện nhìn, tuỳ tiện hỏi thăm, trao đổi thông tin lẫn nhau, xúc tiến phát triển, tôi hi vọng, dựa trên hội chợ này, thúc đẩy nhiều ý hướng hợp tác mới” Bàng Bác vừa nói hết lời, đại biểu doanh nghiệp ngồi ở phía dưới và từng người trong những gia tộc thế gia vọng tộc tất cả cùng đứng lên, đi đến từng hội chợ trước sân khấu quan sát, bắt đầu giao lưu.
Toàn bộ hội trường, lập tức liền ồn ào náo nhiệt.
“Chú Giang, mọi người không đi xem một chút sao?”
Bàng Bác cười nói.
Giang Đạo Nhiên đứng lên, ý cười đây mặt: “Đương nhiên chú muốn nhìn, có mấy sản phẩm, chú còn thực sự có chút hứng thú đây, đi, đi xem một chút.” Ông ta đứng lên, Tiết Phương Dương cũng lập tức đứng lên, đi theo Giang Đạo Nhiên, lại âm thầm cho Tiết Khải một ánh mắt, Tiết Khải lập tức hiểu.
Tiết Khải đi tới một bên, thừa dịp người khác không chú ý, vụng trộm giơ ngón tay với ông ta.
Cùng lúc đó, ở cửa hàng tầng hai, nơi đã sớm bị đóng cửa để chuẩn bi cho hội chợ, đằng sau cây cột lộ ra một đôi mắt, đôi mắt đó dần dần trở nên sắc bén, ngoan độc.
Mượn tay người khác để chơi đùa Tuy người đó che mặt, nhưng cặp mắt kia, để cho bất kì ai nhìn, đều cảm thấy toàn thân lạnh mẽo.
Cung nỏ trong tay đã chậm rãi nâng lên, nhắm ngay ở trước sân khấu ngay phía dưới hội chợ, đó là Giang Đạo Nhiên đang giao lưu cùng người khác.
Một tay kéo khẽ đặt lên nút nỏ, một cái tay khác đặt ở trên cò súng, mũi tên nhắm ngay Giang Đạo Nhiên, gần như không có một chút sai lầm.
Nhưng đột nhiên…
Sau lưng anh ta, có một cái tay nhẹ nhàng võ võ bờ vai của anh, anh ta chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng thẳng đứng.
Tại sao lại có thể có người?
Tâng hai không phải đã cấm ra vào sao?
Tạm thời bỏ qua chuyện này, nhưng lấy trình độ mãn cảm của anh ta bất luận kẻ nào tới gần, anh ta đều có thể nghe được tiếng bước chân, chí ít có thể cảm ứng được.
Nhưng khi cái tay này khoác lên trên vai của anh ta, anh ta mới phản ứng được là có người.
“Cái đồ chơi này chơi có vui không?”
Anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người mang theo gương mặt hiếu kì: “Cho tôi mượn chơi một chút có được hay không?”
“Mày.” Bộp.
Không đợi anh ta nói cho hết lời, Giang Ninh dùng sức như cổ tay, trong nháy mắt đập ở trên cổ của anh ta, trực tiếp đánh anh ta ngất xỉu.
Anh thuận thế đem cung nỏ cầm tới, cúi đầu nhìn thoáng qua nó.
Thật sự là lợi hại, cái đồ chơi này sẽ lấy mạng của lão già kia.
Giang Ninh không để ý sát thủ đang ngã trên mặt đất, thò đầu ra, nhìn xem hội chợ dưới đài, nhìn Giang Đạo Nhiên nhẹ giọng khẽ nói, coi như muốn giết ông ta, mạng của ông ta cũng chỉ có thể tôi tới lấy.