Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 928
Chương 928:
Một đám người bị ngã vào góc tường kia, một lúc lâu vẫn không thể phát ra tiếng, thống khổ kêu rên, nhưng vẫn giống như không khí, căn bản không hề có ai để ý tới bọn họ.
Một hồi lâu sau, Giang Ninh gật đầu, đã hiểu hết toàn bộ tình hình mà Lý Đông nói.
“Cứ dựa theo kế hoạch mà làm, có vấn đề gì thì nói với tôi” Anh đứng lên, đi tới cửa, nhìn thoáng qua, đám người Tiết Khải vẫn nằm chất đống ở đó, đau đến nỗi không động đậy nổi, quay đầu nói với Lý Đông: “Gọi người dọn vệ sinh tới quét đống rác rưởi này ra ngoài đi” Nói Tiết Khải nghe được Giang Ninh nói vậy, đặc biệt là Giang Ninh còn gọi họ là rác rưởi, còn bảo người dọn vệ sinh tới quét họ đi nữa…
“Phụt…” Cậu ta nhất thời không chịu nổi, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người hoàn toàn ngất lịm đi.
Chờ tới khi Tiết Khải tỉnh lại, cậu ta cảm thấy người mình có chút lạnh, mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, lập tức hoảng hốt kêu lên!
Rồi cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.
Không ngờ cậu ta lại đang năm trên đống rác!
Bốn phía dều thối hoắc, khiến cậu ta nhịn không được mà nôn khan, không biết trên người dính cái gì, toàn là cơm thừa canh cặn bám vào khiến cậu ta trợn trắng mắt, ruồi bọ bay.
khắp nơi, vo ve kêu xung quanh, cậu ta cảm thấy da đầu mình tê dại!
Không ngờ Giang Ninh thật sự xem cậu tư như rác rưởi, ném cậu ta tới bãi rác.
Giang Ninh! Tôi phải giết anh! Tôi nhất định phải giết anh!”
Tiết Khải điên cuồng kêu to, cậu ta cảm thấy cơ thể mình thật nhơ nhuốc, bẩn thỉu, có rửa thế nào cũng không sạch nổi.
Vô cùng lo lắng chạy về nhà họ Tiết, vừa mới tới cửa nhà họ Tiết, người hầu nhà họ Tiết đều thay đổi sắc mặt, bịt mũi hoảng loạn chạy đi, còn tưởng là tên ăn xin nào dám chạy tới nhà họ Tiết.
Tiết Khải trở về phòng, tắm rửa khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn cảm thấy đầu tóc mình phát ra một thứ mùi kinh khủng, cả người không được tự nhiên chút nào.
“Giang Ninh!”
Cậu ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ tới lớn cậu ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy!
Đường đường là con cháu nhà họ Tiết, thậm chí còn được coi là thành phần ưu tú của phương Bắc, cho dù là du học nước ngoài đều được học ở những trường danh tiếng, hơn nữa còn toàn xếp hạng đầu.
Thế nhưng Giang Ninh… lại nói cậu ta là rác rưởi!
“Cậu chủ, ông chủ mời cậu đi qua đó.” Quản gia cung kính đứng ở cửa phòng Tiết Khải nói.
“Tôi biết rồi” Cậu ra đang muốn đi tìm Tiết Phượng Dương, chuyện lớn như vậy, cậu ta vốn tự mình làm tốt rồi mới nói cho Tiết Phượng Dương nên mới nóng lòng trở về từ nước ngoài.
Nhưng không ngờ, không những không làm tốt mọi chuyện mà còn bị Giang Ninh hung hăng nhục mạ một phen.
Thư phòng của Tiết Phương Dương rất khác với thư phòng của Giang Đạo Nhiên.
Những đồ trang trí của nơi này, thư pháp và tranh vẽ treo trên người cho dù là người không chuyên cũng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của chúng, bởi vì bên ngoài nạm đầy vàng và kim cương!
Tranh chữ cổ kết hợp với vàng bạc kim cương xa hoa nhìn vào có chút kỳ quái nhưng Tiết Phương Dương lại rất thích kiểu như vậy.
Ông ta ngồi trước bàn, không đọc hay viết gì mà chỉ thỏi vàng xếp thành một tòa tháp, lúc này đang cẩn thận đặt lên vị trí cao nhất.
“Ba” Tiết Khải đẩy cửa vào, hô một tiếng.
Tiết Phương Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khuỷu tay lập tức va vào tháp vàng khiến nó đổ sụp xuống.
Một đám người bị ngã vào góc tường kia, một lúc lâu vẫn không thể phát ra tiếng, thống khổ kêu rên, nhưng vẫn giống như không khí, căn bản không hề có ai để ý tới bọn họ.
Một hồi lâu sau, Giang Ninh gật đầu, đã hiểu hết toàn bộ tình hình mà Lý Đông nói.
“Cứ dựa theo kế hoạch mà làm, có vấn đề gì thì nói với tôi” Anh đứng lên, đi tới cửa, nhìn thoáng qua, đám người Tiết Khải vẫn nằm chất đống ở đó, đau đến nỗi không động đậy nổi, quay đầu nói với Lý Đông: “Gọi người dọn vệ sinh tới quét đống rác rưởi này ra ngoài đi” Nói Tiết Khải nghe được Giang Ninh nói vậy, đặc biệt là Giang Ninh còn gọi họ là rác rưởi, còn bảo người dọn vệ sinh tới quét họ đi nữa…
“Phụt…” Cậu ta nhất thời không chịu nổi, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả người hoàn toàn ngất lịm đi.
Chờ tới khi Tiết Khải tỉnh lại, cậu ta cảm thấy người mình có chút lạnh, mở to mắt nhìn bốn phía xung quanh, lập tức hoảng hốt kêu lên!
Rồi cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi.
Không ngờ cậu ta lại đang năm trên đống rác!
Bốn phía dều thối hoắc, khiến cậu ta nhịn không được mà nôn khan, không biết trên người dính cái gì, toàn là cơm thừa canh cặn bám vào khiến cậu ta trợn trắng mắt, ruồi bọ bay.
khắp nơi, vo ve kêu xung quanh, cậu ta cảm thấy da đầu mình tê dại!
Không ngờ Giang Ninh thật sự xem cậu tư như rác rưởi, ném cậu ta tới bãi rác.
Giang Ninh! Tôi phải giết anh! Tôi nhất định phải giết anh!”
Tiết Khải điên cuồng kêu to, cậu ta cảm thấy cơ thể mình thật nhơ nhuốc, bẩn thỉu, có rửa thế nào cũng không sạch nổi.
Vô cùng lo lắng chạy về nhà họ Tiết, vừa mới tới cửa nhà họ Tiết, người hầu nhà họ Tiết đều thay đổi sắc mặt, bịt mũi hoảng loạn chạy đi, còn tưởng là tên ăn xin nào dám chạy tới nhà họ Tiết.
Tiết Khải trở về phòng, tắm rửa khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn cảm thấy đầu tóc mình phát ra một thứ mùi kinh khủng, cả người không được tự nhiên chút nào.
“Giang Ninh!”
Cậu ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ tới lớn cậu ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy!
Đường đường là con cháu nhà họ Tiết, thậm chí còn được coi là thành phần ưu tú của phương Bắc, cho dù là du học nước ngoài đều được học ở những trường danh tiếng, hơn nữa còn toàn xếp hạng đầu.
Thế nhưng Giang Ninh… lại nói cậu ta là rác rưởi!
“Cậu chủ, ông chủ mời cậu đi qua đó.” Quản gia cung kính đứng ở cửa phòng Tiết Khải nói.
“Tôi biết rồi” Cậu ra đang muốn đi tìm Tiết Phượng Dương, chuyện lớn như vậy, cậu ta vốn tự mình làm tốt rồi mới nói cho Tiết Phượng Dương nên mới nóng lòng trở về từ nước ngoài.
Nhưng không ngờ, không những không làm tốt mọi chuyện mà còn bị Giang Ninh hung hăng nhục mạ một phen.
Thư phòng của Tiết Phương Dương rất khác với thư phòng của Giang Đạo Nhiên.
Những đồ trang trí của nơi này, thư pháp và tranh vẽ treo trên người cho dù là người không chuyên cũng có thể nhìn ra giá trị xa xỉ của chúng, bởi vì bên ngoài nạm đầy vàng và kim cương!
Tranh chữ cổ kết hợp với vàng bạc kim cương xa hoa nhìn vào có chút kỳ quái nhưng Tiết Phương Dương lại rất thích kiểu như vậy.
Ông ta ngồi trước bàn, không đọc hay viết gì mà chỉ thỏi vàng xếp thành một tòa tháp, lúc này đang cẩn thận đặt lên vị trí cao nhất.
“Ba” Tiết Khải đẩy cửa vào, hô một tiếng.
Tiết Phương Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khuỷu tay lập tức va vào tháp vàng khiến nó đổ sụp xuống.