Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 915
Chương 915:
Những ông chú, ông bác cho người đi thu thập tài li xem xem giờ đây nhà họ Long còn bao nhiêu sản nghiệp, dọa rằng sẽ phân chia tài sản với Long Linh Nhi trước mặt thi thể Long Tường Mục đích là để khiêu khích Long Linh Nhi, để cô ta biết rằng, ở cái gia tộc này, rốt cuộc ai là chủ!
“Các người…” Nhìn đám chú bác công khai thương lượng chia chác các tài sản, coi như không có mặt cô ở đó khiến Long Linh Nhi giận tới run người.
“Các người thật là quá đáng!”
“Quá đáng ư?”
Ông ta lạnh lùng đáp, “Long Linh Nhi, tôi nói cho cô biết, đến cái vị trí chủ nhà cũng là do năm đó tôi nhường cho ba cô, giờ tôi đòi lại thứ vốn dĩ thuộc về mình, có gì là quá đáng?”
“Giờ đây nhà họ Long vẫn còn một số thứ, tôi muốn lưu giữ lại, cô có hiểu không?”
Đòi nợ Long Linh Nhi ra sức cắn chặt môi, tức tối không thốt nên lời, cô ta chưa gặp ai vô liêm sỉ tới vậy.
Cô ta đưa mắt nhìn chừng chừng đám hổ báo đang định thôn tính hết gia sản nhà họ Long, muốn chống cự mà lại phát hiện bản thân lực bất tòng tâm.
Dù rằng giờ đây họ cố ý chia chác chỗ tài sản đó trước mặt mình, ngoài kháng nghị ra, cô còn có thể làm gì đây?
“Chúng ta thương lượng chút nhé.” Mỗi người nói vài câu, bác cả Long Cường quay đầu lại nhìn Long Linh Nhi, “Nhà họ Long không thể một ngày không có chủ, giờ ba cô không còn nữa, nhưng gia tộc này vẫn phải tiếp tục phát triển, bằng không sao có thể duy trì địa vị danh gia vọng tộc được cơ chứ?”
Sắc mặt họ vô cùng khó coi, Long Tường không chết, Long Phi không bị điên thì nhà họ Long này không tới lượt họ xen vào.
“Chẳng có nếu như gì cả” Long Cường “hứ” một tiếng, quay lại nhìn thi thể của Long Tường, ông ta không tin, Long Tường có thể bật nắp quan tài mà chui ra.
“Quyết vậy nhé, bây giờ, tôi lấy danh nghĩa chủ nhân của nhà họ Long mệnh lệnh cho cô, yêu cầu cô nộp toàn bộ tài sản trong tay, không được phản kháng!”
“Ông đừng có mơi”
“Long Linh Nhil” Long Cường quát, “Lẽ nào cô muốn ba cô chết không nhắm mắt sao? Lẽ nào cô muốn giương mắt nhìn nhà họ Long sụp đổ, bị nhà khác thôn tính mất sao?”
“Vậy thì khi đó, Long Linh Nhi, cô sẽ là tội đồ của nhà họ Long, cô không còn mặt mũi nào gặp cha mình, không còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Long” Họ thi nhau chỉ trích, mắng nhiếc Long Linh Nhi, như muốn bảo rằng nếu Long Linh Nhi không giao nốt số tài sản trong tay tay ra là đại nghịch bất đạo, là tội nhân nhà họ Long vậy!
“Giao ra đi! Giao mau!”
“Đồ nhà họ Long, cô không có quyền chiếm, mau giao hết rat”
“Mau giao ra đây!”
Long Linh Nhi không cầm nổi nước mắt, những người này có thực là người thân của cô ta không?
Cô ta chỉ nhìn thấy từng khuôn mặt xấu xa nhất mà thôi!
“Chủ nhân!”
Quản gia rất nhanh ý, chạy tới trước mặt Long Cường, cung kính gọi, “Ngoài cổng có người tìm chủ nhân nhà họ Long có việc ạ” Long Cường bỗng nheo mắt cười.
Vừa mới lên chức chủ nhà đã có người tìm đến cửa, xem ra tiếng tăm của ông cũng không kém Long Tường chút nào nhỉ.
Những ông chú, ông bác cho người đi thu thập tài li xem xem giờ đây nhà họ Long còn bao nhiêu sản nghiệp, dọa rằng sẽ phân chia tài sản với Long Linh Nhi trước mặt thi thể Long Tường Mục đích là để khiêu khích Long Linh Nhi, để cô ta biết rằng, ở cái gia tộc này, rốt cuộc ai là chủ!
“Các người…” Nhìn đám chú bác công khai thương lượng chia chác các tài sản, coi như không có mặt cô ở đó khiến Long Linh Nhi giận tới run người.
“Các người thật là quá đáng!”
“Quá đáng ư?”
Ông ta lạnh lùng đáp, “Long Linh Nhi, tôi nói cho cô biết, đến cái vị trí chủ nhà cũng là do năm đó tôi nhường cho ba cô, giờ tôi đòi lại thứ vốn dĩ thuộc về mình, có gì là quá đáng?”
“Giờ đây nhà họ Long vẫn còn một số thứ, tôi muốn lưu giữ lại, cô có hiểu không?”
Đòi nợ Long Linh Nhi ra sức cắn chặt môi, tức tối không thốt nên lời, cô ta chưa gặp ai vô liêm sỉ tới vậy.
Cô ta đưa mắt nhìn chừng chừng đám hổ báo đang định thôn tính hết gia sản nhà họ Long, muốn chống cự mà lại phát hiện bản thân lực bất tòng tâm.
Dù rằng giờ đây họ cố ý chia chác chỗ tài sản đó trước mặt mình, ngoài kháng nghị ra, cô còn có thể làm gì đây?
“Chúng ta thương lượng chút nhé.” Mỗi người nói vài câu, bác cả Long Cường quay đầu lại nhìn Long Linh Nhi, “Nhà họ Long không thể một ngày không có chủ, giờ ba cô không còn nữa, nhưng gia tộc này vẫn phải tiếp tục phát triển, bằng không sao có thể duy trì địa vị danh gia vọng tộc được cơ chứ?”
Sắc mặt họ vô cùng khó coi, Long Tường không chết, Long Phi không bị điên thì nhà họ Long này không tới lượt họ xen vào.
“Chẳng có nếu như gì cả” Long Cường “hứ” một tiếng, quay lại nhìn thi thể của Long Tường, ông ta không tin, Long Tường có thể bật nắp quan tài mà chui ra.
“Quyết vậy nhé, bây giờ, tôi lấy danh nghĩa chủ nhân của nhà họ Long mệnh lệnh cho cô, yêu cầu cô nộp toàn bộ tài sản trong tay, không được phản kháng!”
“Ông đừng có mơi”
“Long Linh Nhil” Long Cường quát, “Lẽ nào cô muốn ba cô chết không nhắm mắt sao? Lẽ nào cô muốn giương mắt nhìn nhà họ Long sụp đổ, bị nhà khác thôn tính mất sao?”
“Vậy thì khi đó, Long Linh Nhi, cô sẽ là tội đồ của nhà họ Long, cô không còn mặt mũi nào gặp cha mình, không còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Long” Họ thi nhau chỉ trích, mắng nhiếc Long Linh Nhi, như muốn bảo rằng nếu Long Linh Nhi không giao nốt số tài sản trong tay tay ra là đại nghịch bất đạo, là tội nhân nhà họ Long vậy!
“Giao ra đi! Giao mau!”
“Đồ nhà họ Long, cô không có quyền chiếm, mau giao hết rat”
“Mau giao ra đây!”
Long Linh Nhi không cầm nổi nước mắt, những người này có thực là người thân của cô ta không?
Cô ta chỉ nhìn thấy từng khuôn mặt xấu xa nhất mà thôi!
“Chủ nhân!”
Quản gia rất nhanh ý, chạy tới trước mặt Long Cường, cung kính gọi, “Ngoài cổng có người tìm chủ nhân nhà họ Long có việc ạ” Long Cường bỗng nheo mắt cười.
Vừa mới lên chức chủ nhà đã có người tìm đến cửa, xem ra tiếng tăm của ông cũng không kém Long Tường chút nào nhỉ.