Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 880
Chương 880:
Giang Đạo Nhiên kéo ghế ngồi xuống, Giang Hải lập tức rót trà cho ông ấy.
Cho dù trà đã nguội lạnh, Giang Đạo Nhiên cũng không quan tâm chút nào, uống một hớp để lấy lại bình tĩnh.
“Nhà họ Giang của chúng ta, cũng chỉ là một giới giang hồ.
Trách nhiệm lớn nhất của chúng ta từ bao đời nay chính là hành nghề chữa bệnh, cứu người.” Giang Đạo Nhiên nói: “Làm một thầy thuốc chân đất, hoặc là cái được gọi là gia tộc giàu có đỉnh cao, đối với chúng ta mà nói thì có gì khác biệt? Chúng ta chỉ muốn cố gắng giữ gìn một thứ gì đó mà thôi.” Giang Hải chăm chú lắng nghe, không chen miệng vào.
Từ nhỏ anh ấy lớn lên trong nhà họ Giang, mặc dù chỉ là một cô nhi được Giang Đạo Nhiên nhận nuôi, nhưng từ trước đến nay Giang Đạo Nhiên luôn đối xử với anh ấy như con trai ruột của mình.
Anh ấy cũng có tình cảm sâu đậm đối với nhà họ Giang.
Nhà họ Giang mấy đời hành nghề chữa bệnh luyện võ, nói là một giới giang hồ, người bình thường nhất trong những người bình thường, thực ra cũng không sai, chẳng qua đến đời Giang Đạo Nhiên, y thuật còn chưa năm vững, thì lão gia chủ đã qua đời.” Ông ấy muốn giữ gìn truyền thừa của nhà họ Giang, nên chỉ có thể lựa chọn liên hôn với nhà họ Tiết, đưa nhà họ Giang bước vào đội ngũ những nhà giàu có đỉnh cao, bằng cách này, sẽ không ai dám dễ dàng ra tay đối với nhà họ Giang.
“Giang Hải, cậu lớn lên ở nhà họ Giang, những chuyện này cậu cũng đều biết” Giang Đạo Nhiên nhìn Giang Hải, “Nếu như có một ngày…”
“Ông chủ” Hai mắt Giang Hải đỏ lên, dường như biết Giang Đạo Nhiên muốn nói cái gì.
“Cậu nghe tôi nói.” Giang Đạo Nhiên đưa tay ngắt lời Giang Hải, để anh ấy tiếp tục nghe: “Nếu như có một ngày, tôi chết và Giang Ninh cũng chết, thì cậu phải tìm cách tiếp tục duy trì truyền thừa của nhà họ Giang”
“Tổ huấn của nhà họ Giang, chính là hành tẩu giang hồ, gặp một người, cứu một người, hành thiện tích đức.
“Tôi vẫn chưa thể nắm vững y thuật, quả thực đáng tiếc, nhưng sách thuốc vẫn còn đó, sẽ luôn có người hữu duyên, có thể lĩnh hội, nếu như nhà họ Giang không còn nữa, cậu phải giúp tôi tìm được người như vậy” Giọng nói Giang Hải có chút nghẹn ngào, “Nhà họ Giang, sẽ luôn còn!”
“Cho dù Giang Hải tôi có chết, thì cũng sẽ bảo vệ tốt cho.
ông chủ, bảo vệ tốt cậu chủ!”.
Có những người, không thể đụng vào Giang Đạo Nhiên mỉm cười.
Trông ông ấy có vẻ như đã thông suốt.
Vốn là một giới giang hồ, nhưng dần dần có được danh vọng và tiền tài, thậm chí dần dần quên mất cả gốc rễ cội nguồn, làm việc thiện tích đức.
Trong đầu ông ấy, đột nhiên nghĩ đến Lâm Vũ Chân.
Cô gái hiền lành tốt bụng này, sở hữu tấm lòng chân thật nhất, rất thích hợp làm con dâu nhà họ Giang.
“Thằng nhóc thối này, con quả thật là tinh mắt” Giang Đạo Nhiên dựa vào ghế mệt mỏi nhắm mắt lại, Giang Hải lập tức cầm lấy áo choàng khoác lên người ông ấy: “Cô gái này, lương thiện giống hệt như mẹ con vậy” Vừa nói xong ông ấy liền ngủ thiếp đi, Giang Hải cũng không quấy rây ông ấy.
Mấy ngày nay Giang Đạo Nhiên chưa từng ngủ ngon giấc.
Anh ấy nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước ra ngoài, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi.
“Cậu chủ? Thị Nhị San Nhiễm Phất Ý Bế Thị? Cậu nhất định sẽ không sao.” Khi đó.
Bên ngoài quán trà!
Trên mặt đất, máu chảy thành sông!
Hầu như toàn bộ cao thủ của nhà họ Thường đều bị Giang Ninh giết chết!
Lúc này, trong tay Giang Ninh đang nắm lấy cổ họng của một người, ngón tay dùng sức…
Răng rắc!
Tại Nguyên đập dữ dội!
“Cái này…cái này làm sao có thể?”
“Làm sao cậu có thể mạnh mẽ đến mức này!”
Giang Đạo Nhiên kéo ghế ngồi xuống, Giang Hải lập tức rót trà cho ông ấy.
Cho dù trà đã nguội lạnh, Giang Đạo Nhiên cũng không quan tâm chút nào, uống một hớp để lấy lại bình tĩnh.
“Nhà họ Giang của chúng ta, cũng chỉ là một giới giang hồ.
Trách nhiệm lớn nhất của chúng ta từ bao đời nay chính là hành nghề chữa bệnh, cứu người.” Giang Đạo Nhiên nói: “Làm một thầy thuốc chân đất, hoặc là cái được gọi là gia tộc giàu có đỉnh cao, đối với chúng ta mà nói thì có gì khác biệt? Chúng ta chỉ muốn cố gắng giữ gìn một thứ gì đó mà thôi.” Giang Hải chăm chú lắng nghe, không chen miệng vào.
Từ nhỏ anh ấy lớn lên trong nhà họ Giang, mặc dù chỉ là một cô nhi được Giang Đạo Nhiên nhận nuôi, nhưng từ trước đến nay Giang Đạo Nhiên luôn đối xử với anh ấy như con trai ruột của mình.
Anh ấy cũng có tình cảm sâu đậm đối với nhà họ Giang.
Nhà họ Giang mấy đời hành nghề chữa bệnh luyện võ, nói là một giới giang hồ, người bình thường nhất trong những người bình thường, thực ra cũng không sai, chẳng qua đến đời Giang Đạo Nhiên, y thuật còn chưa năm vững, thì lão gia chủ đã qua đời.” Ông ấy muốn giữ gìn truyền thừa của nhà họ Giang, nên chỉ có thể lựa chọn liên hôn với nhà họ Tiết, đưa nhà họ Giang bước vào đội ngũ những nhà giàu có đỉnh cao, bằng cách này, sẽ không ai dám dễ dàng ra tay đối với nhà họ Giang.
“Giang Hải, cậu lớn lên ở nhà họ Giang, những chuyện này cậu cũng đều biết” Giang Đạo Nhiên nhìn Giang Hải, “Nếu như có một ngày…”
“Ông chủ” Hai mắt Giang Hải đỏ lên, dường như biết Giang Đạo Nhiên muốn nói cái gì.
“Cậu nghe tôi nói.” Giang Đạo Nhiên đưa tay ngắt lời Giang Hải, để anh ấy tiếp tục nghe: “Nếu như có một ngày, tôi chết và Giang Ninh cũng chết, thì cậu phải tìm cách tiếp tục duy trì truyền thừa của nhà họ Giang”
“Tổ huấn của nhà họ Giang, chính là hành tẩu giang hồ, gặp một người, cứu một người, hành thiện tích đức.
“Tôi vẫn chưa thể nắm vững y thuật, quả thực đáng tiếc, nhưng sách thuốc vẫn còn đó, sẽ luôn có người hữu duyên, có thể lĩnh hội, nếu như nhà họ Giang không còn nữa, cậu phải giúp tôi tìm được người như vậy” Giọng nói Giang Hải có chút nghẹn ngào, “Nhà họ Giang, sẽ luôn còn!”
“Cho dù Giang Hải tôi có chết, thì cũng sẽ bảo vệ tốt cho.
ông chủ, bảo vệ tốt cậu chủ!”.
Có những người, không thể đụng vào Giang Đạo Nhiên mỉm cười.
Trông ông ấy có vẻ như đã thông suốt.
Vốn là một giới giang hồ, nhưng dần dần có được danh vọng và tiền tài, thậm chí dần dần quên mất cả gốc rễ cội nguồn, làm việc thiện tích đức.
Trong đầu ông ấy, đột nhiên nghĩ đến Lâm Vũ Chân.
Cô gái hiền lành tốt bụng này, sở hữu tấm lòng chân thật nhất, rất thích hợp làm con dâu nhà họ Giang.
“Thằng nhóc thối này, con quả thật là tinh mắt” Giang Đạo Nhiên dựa vào ghế mệt mỏi nhắm mắt lại, Giang Hải lập tức cầm lấy áo choàng khoác lên người ông ấy: “Cô gái này, lương thiện giống hệt như mẹ con vậy” Vừa nói xong ông ấy liền ngủ thiếp đi, Giang Hải cũng không quấy rây ông ấy.
Mấy ngày nay Giang Đạo Nhiên chưa từng ngủ ngon giấc.
Anh ấy nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước ra ngoài, đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi.
“Cậu chủ? Thị Nhị San Nhiễm Phất Ý Bế Thị? Cậu nhất định sẽ không sao.” Khi đó.
Bên ngoài quán trà!
Trên mặt đất, máu chảy thành sông!
Hầu như toàn bộ cao thủ của nhà họ Thường đều bị Giang Ninh giết chết!
Lúc này, trong tay Giang Ninh đang nắm lấy cổ họng của một người, ngón tay dùng sức…
Răng rắc!
Tại Nguyên đập dữ dội!
“Cái này…cái này làm sao có thể?”
“Làm sao cậu có thể mạnh mẽ đến mức này!”