Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4 Đại ca của đại ca
Giang Ninh thấy vậy thì nhíu chặt mày.
Thằng nhãi Lâm Phong kia muốn chết à? Nhanh như vậy đã báo thù lên đầu Lâm Vũ Chân.
"Là anh đánh gã, chuyện này không liên quan đến em."
Giang Ninh nói thẳng: “Chuyện này anh sẽ giải quyết”
"Đừng."
"Lâm Vũ Chân lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Anh đừng tìm gã, gã sẽ giết anh mất.”
Tên khốn ấy lòng dạ như lang sói, sẽ chẳng buông tha cho Giang Ninh đâu.
"Còn nữa, đừng để cha mẹ tôi biết chuyện này, nếu không bọn họ nhất định sẽ đuổi anh đi.”
Ít ra Giang Ninh ở nhà cô thì Lâm Phong sẽ không dám đến tận cửa hại người, nếu anh bị đuổi đi rồi vậy thì chắc chắn Lâm Phong sẽ không bỏ qua cho Giang Ninh đâu.
"Chỉ là công việc thôi mà, không làm ở Lâm thị thì tôi tìm ở chỗ khác.”
Lâm Vũ Chân nở cười gượng gạo.
Nói xong, cô hít sâu một hơi rồi đi chỉnh lý lại sơ yếu lý lịch.
Giang Ninh không nói gì, cô gái tốt bụng như vậy hắn chả có gì để nói cả.
Việc mà hắn có thể làm, đó là khiến cho những kẻ bắt nạt cô phải trả giá!
Giang Ninh lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn, ngắn thôi nhưng lời lẽ tràn ngập sát khí.
Giờ Lâm Phong đang đắc ý ghê lắm.
Chỉ cần lấy được hạng mục này thì địa vị của gã trong nhà họ Lâm sẽ gia tăng thêm một bậc.
Tương lai có thể danh chính ngôn thuận trở thành người nối nghiệp nhà họ Lâm.
Tay gã vẫn đang bó bột, cầm theo hợp đồng tiến thắng đến tập đoàn Hoàng thị.
"Tôi đến tìm sếp Hoàng để ký hợp đồng.”
Bước đến quầy lễ tân, Lâm Phong hếch cằm, bộ dạng kiêu căng hết mức.
"Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
"Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, hạng mục này chúng tôi đã bàn bạc rất lâu với sếp Hoàng, hôm nay đến là để ký hợp đồng.”
Lâm Phong hơi không bằng lòng, một lễ tân nho nhỏ hỏi thì nhiều thế làm gì.
"Thật lòng xin lỗi, không có hẹn trước thì sếp Hoàng sẽ không gặp.”
Lễ tân cười nhạt nói.
"Tôi nói rồi, tôi là tổng giám đốc của Lâm thị!”
“Xin lỗi, tôi chỉ biết tiểu thư Lâm Vũ Chân của tập đoàn Lâm thị, sếp Hoàng đã giao phó, nếu Lâm tiểu thư đến thì cứ đi thẳng lên, còn người khác thì ngài ấy không gặp.”
“Có!”
Trong phút chốc Lâm Phong giận điên lên.
Các người có ý gì?
Từ lúc nào mà người ta lại nể mặt Lâm Vũ Chân thế?
Dựa vào cái gì mà cô ta đến có thể đi thắng lên còn hắn thì ngay cả tư cách gặp mặt sếp Hoàng cũng không có!
"Đây là hạng mục lớn, nếu như chậm trễ thì liệu cô có gánh được trách nhiệm không?
Lâm Phong nói xong thì vung tay: "Mặc kệ cô, tôi tự lên!"
Gã vừa mới bước được hai bước đã nghe thấy giọng nói uy hiếp vàng đến.
"Chỉ là một cái hạng mục nho nhỏ thôi, họ Hoàng tôi có thể chịu được tổn thất này!”
Sếp Hoàng đến rồi!
Lâm Phong thoắt cái chuyển sang vẻ mặt tươi cười, gượng gạo nói: "Sếp Hoàng, ngài nói gì vậy, tôi chỉ đùa thôi mà.”
"Đối với ngài thì đây chỉ là hạng mục nhỏ nhưng đối với Lâm thị chúng tôi lại là một hạng mục lớn."
Gã vội vàng chạy lại, cực kỳ kính cẩn: “Tôi đã mang hợp đồng đến rồi, không biết sếp Hoàng...”
"Tôi ký hợp đồng với Lâm thị các người lúc nào thế?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Sếp Hoàng nhíu mày.
Lâm Phong sững sờ.
Hắn khó hiểu hỏi: “Chẳng phải Lâm Vũ Chân đã bàn bạc xong xuôi với ngài rồi sao?"
“Đúng, Lâm Vũ Chân với tôi bàn bạc xong xuôi hết cả rồi, muốn ký thì tôi ký với cô ấy, nhưng mà anh là ai?”
Lâm Phong tức giận.
Gã là cháu đích tôn của Lâm gia, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, mà tên họ Hoàng này còn hỏi gã là ai?
“Tôi...”
"Tôi mặc kệ anh là ai, hạng mục này tôi chỉ ký với Lâm Vũ Chân."
Sếp Hoàng nghiêm mặt, lập tức có mười mấy bảo vệ chạy đến, hắn nói với gã: "Người khác không có tư cách ký với tôi, tiễn khách."
"Sếp Hoàng, sếp Hoàng!”
Lâm Phong nóng nảy.
Nếu hạng mục này không thành thì hắn sẽ bị cả nhà đánh chết!
Đối với sếp Hoàng đây chỉ là hạng mục nhỏ, nhưng đối với nhà họ Lâm thì đây lại là hạng mục lớn có thể làm thay đổi vận mệnh cả nhà họ.
"Sao, muốn gây rối?"
Sếp Hoàng quay đầu nhìn Lâm Phong, sắc mặt thoắt cái sầm xuống: “Lôi ra ngoài!"
Không đợi Lâm phong kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mười mấy bảo vệ xách gã lên ném thắng gã ra khỏi cửa.
"Õi!"
Tay Lâm Phong vẫn chưa lành đau đến tru tréo gào khóc.
Gã đã bao giờ bị ấm ức thế này đâu, mà giờ lại bị đuổi thẳng ra ngoài.
"Lâm Vũ Chân! Hay cho cô, Lâm Vũ Chân!”
Lâm Phong mặt đỏ gay, xung quanh người đến kẻ đi đều ngoái lại nhìn hắn, thẹn quá hoá giận: "Xem ra cô có một chân với tên họ Hoàng kia."
Nếu không phải thế thì tại sao họ Hoàng kia chỉ đồng ý ký với Lâm Vũ Chân mà không ký với gã?
Giờ Lâm Vũ Chân bị bọn họ đuổi việc rồi, chuyện này không đến lượt cô ta nhúng tay vào.
Nhưng không ký được hợp đồng thì phải làm sao?
Lâm Phong giận dữ không thôi, chỉ đành ôm lấy hợp đồng chạy đi tìm Lâm Cường.
Mà lúc này, sếp Hoàng đang ở tầng trên cùng dáng vẻ cung kính gọi điện thoại.
"Anh Phi, tôi đã làm theo lời anh nói rồi, không biết là nhân vật lớn nào lại có thể mời được anh Phi ra mặt vậy?"
Khuôn mặt anh tràn đầy sự cung kính, chí là thành kính, khác hoàn toàn cái người lúc nãy nói chuyện với Lâm Phong.
"Anh ấy là đại ca của tôi, không phải là anh ấy mời tôi mà tôi chỉ là làm việc cho anh ấy tôi, hiểu chưa?”
Giọng nói truyền đến từ đầu kia điện thoại khiến cho cả người sếp Hoàng chấn động, gật đầu như trống bỏi: “Hiểu rồi!"
Anh Phi đã đỉnh thế rồi, vậy đại ca của anh Phi, là đại ca của đại ca sẽ đáng sợ đến nhường nào?
Anh ta không dám nghĩ nữa!
"Hoàng Ngọc Minh, có phải cậu vẫn cho rằng, tất cả những gì cậu có được ở cái thành phố Đông Hải này trong năm năm qua đều là của tôi cho cậu không?”
A Phi hỏi một câu.
Hoàng Ngọc Minh vội đáp: “Nếu như không phải anh Phi chỉ bảo, Hoàng Ngọc Minh tôi vẫn đang vật lộn ở lề đường kiếm sống, sao có được như ngày hôm nay chứ."
"Cậu nghĩ kỹ vào.”
A Phi nói tiếp.
Hoàng Ngọc Minh mơ hồ.
Đây không phải đáp án à?
Rõ ràng là được A Phi giúp đỡ chỉ điểm cho mình mấy câu, anh mới nắm được vào điểm mấu chốt, thu hoạch được thắng lợi, đặt nền móng cơ sở phát triển cho đến ngày hôm nay!
Nếu không được A Phi chỉ dẫn, Hoàng Ngọc Minh biết rõ anh sẽ chẳng thể nào làm được.
Anh bỗng như bừng tỉnh, hầu kết chuyển động lên xuống, giọng run run hỏi: “Là...đại ca của đại ca?”
"Coi như cậu thông minh."
Giọng A Phi truyền đến: “Một câu của anh ấy thôi, cậu sẽ có mọi thứ, cũng như vậy, một câu nói cũng có thể lấy đi hết thảy của cậu, cậu hiểu ý tôi không?"
“Tôi hiểu!” Hoàng Ngọc Minh đáp ngay tức thì: "Cảm ơn anh Phi chỉ điểm, Hoàng Ngọc Minh tôi chắc chắn sẽ làm tốt phận sự của mình.”
A Phi không nói thêm gì mà cúp điện thoại.
Chân Hoàng Ngọc Minh mềm oặt, bước đến chiếc sô pha rồi ngồi phịch xuống, thở dài thườn thượt.
Mồ hôi trên trán túa ra ướt đẫm.
Hoá ra người đứng đằng sau chính là đại ca đó, thậm chí là chỉ một câu nói của hắn mà anh mới có ngày hôm nay!
Thực lực đáng sợ đến nhường thế nào chứ.
Hồi lâu anh mới bình tĩnh trở lại, nhưng chấn động trong lòng không giảm đi chút nào.
Trong đầu anh, người đại ca của đại ca đó chỉ là một bóng hình, nhưng bóng hình ấy đủ khiến anh phải quỳ sụp xuống bái lạy!
"Xem ra Lâm Vũ Chân có quan hệ với đại ca, cha con Lâm Cường đúng là không biết sống chết mà.”
Chủ tịch Hoàng hít sâu một hơi, đè nén lại nỗi chấn động trong lòng.
Mời đọc truyện trên truyện 88
Giang Ninh thấy vậy thì nhíu chặt mày.
Thằng nhãi Lâm Phong kia muốn chết à? Nhanh như vậy đã báo thù lên đầu Lâm Vũ Chân.
"Là anh đánh gã, chuyện này không liên quan đến em."
Giang Ninh nói thẳng: “Chuyện này anh sẽ giải quyết”
"Đừng."
"Lâm Vũ Chân lắc đầu, mắt đỏ hoe: "Anh đừng tìm gã, gã sẽ giết anh mất.”
Tên khốn ấy lòng dạ như lang sói, sẽ chẳng buông tha cho Giang Ninh đâu.
"Còn nữa, đừng để cha mẹ tôi biết chuyện này, nếu không bọn họ nhất định sẽ đuổi anh đi.”
Ít ra Giang Ninh ở nhà cô thì Lâm Phong sẽ không dám đến tận cửa hại người, nếu anh bị đuổi đi rồi vậy thì chắc chắn Lâm Phong sẽ không bỏ qua cho Giang Ninh đâu.
"Chỉ là công việc thôi mà, không làm ở Lâm thị thì tôi tìm ở chỗ khác.”
Lâm Vũ Chân nở cười gượng gạo.
Nói xong, cô hít sâu một hơi rồi đi chỉnh lý lại sơ yếu lý lịch.
Giang Ninh không nói gì, cô gái tốt bụng như vậy hắn chả có gì để nói cả.
Việc mà hắn có thể làm, đó là khiến cho những kẻ bắt nạt cô phải trả giá!
Giang Ninh lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn, ngắn thôi nhưng lời lẽ tràn ngập sát khí.
Giờ Lâm Phong đang đắc ý ghê lắm.
Chỉ cần lấy được hạng mục này thì địa vị của gã trong nhà họ Lâm sẽ gia tăng thêm một bậc.
Tương lai có thể danh chính ngôn thuận trở thành người nối nghiệp nhà họ Lâm.
Tay gã vẫn đang bó bột, cầm theo hợp đồng tiến thắng đến tập đoàn Hoàng thị.
"Tôi đến tìm sếp Hoàng để ký hợp đồng.”
Bước đến quầy lễ tân, Lâm Phong hếch cằm, bộ dạng kiêu căng hết mức.
"Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
"Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, hạng mục này chúng tôi đã bàn bạc rất lâu với sếp Hoàng, hôm nay đến là để ký hợp đồng.”
Lâm Phong hơi không bằng lòng, một lễ tân nho nhỏ hỏi thì nhiều thế làm gì.
"Thật lòng xin lỗi, không có hẹn trước thì sếp Hoàng sẽ không gặp.”
Lễ tân cười nhạt nói.
"Tôi nói rồi, tôi là tổng giám đốc của Lâm thị!”
“Xin lỗi, tôi chỉ biết tiểu thư Lâm Vũ Chân của tập đoàn Lâm thị, sếp Hoàng đã giao phó, nếu Lâm tiểu thư đến thì cứ đi thẳng lên, còn người khác thì ngài ấy không gặp.”
“Có!”
Trong phút chốc Lâm Phong giận điên lên.
Các người có ý gì?
Từ lúc nào mà người ta lại nể mặt Lâm Vũ Chân thế?
Dựa vào cái gì mà cô ta đến có thể đi thắng lên còn hắn thì ngay cả tư cách gặp mặt sếp Hoàng cũng không có!
"Đây là hạng mục lớn, nếu như chậm trễ thì liệu cô có gánh được trách nhiệm không?
Lâm Phong nói xong thì vung tay: "Mặc kệ cô, tôi tự lên!"
Gã vừa mới bước được hai bước đã nghe thấy giọng nói uy hiếp vàng đến.
"Chỉ là một cái hạng mục nho nhỏ thôi, họ Hoàng tôi có thể chịu được tổn thất này!”
Sếp Hoàng đến rồi!
Lâm Phong thoắt cái chuyển sang vẻ mặt tươi cười, gượng gạo nói: "Sếp Hoàng, ngài nói gì vậy, tôi chỉ đùa thôi mà.”
"Đối với ngài thì đây chỉ là hạng mục nhỏ nhưng đối với Lâm thị chúng tôi lại là một hạng mục lớn."
Gã vội vàng chạy lại, cực kỳ kính cẩn: “Tôi đã mang hợp đồng đến rồi, không biết sếp Hoàng...”
"Tôi ký hợp đồng với Lâm thị các người lúc nào thế?”
Mời đọc truyện trên truyện 88
Sếp Hoàng nhíu mày.
Lâm Phong sững sờ.
Hắn khó hiểu hỏi: “Chẳng phải Lâm Vũ Chân đã bàn bạc xong xuôi với ngài rồi sao?"
“Đúng, Lâm Vũ Chân với tôi bàn bạc xong xuôi hết cả rồi, muốn ký thì tôi ký với cô ấy, nhưng mà anh là ai?”
Lâm Phong tức giận.
Gã là cháu đích tôn của Lâm gia, tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, mà tên họ Hoàng này còn hỏi gã là ai?
“Tôi...”
"Tôi mặc kệ anh là ai, hạng mục này tôi chỉ ký với Lâm Vũ Chân."
Sếp Hoàng nghiêm mặt, lập tức có mười mấy bảo vệ chạy đến, hắn nói với gã: "Người khác không có tư cách ký với tôi, tiễn khách."
"Sếp Hoàng, sếp Hoàng!”
Lâm Phong nóng nảy.
Nếu hạng mục này không thành thì hắn sẽ bị cả nhà đánh chết!
Đối với sếp Hoàng đây chỉ là hạng mục nhỏ, nhưng đối với nhà họ Lâm thì đây lại là hạng mục lớn có thể làm thay đổi vận mệnh cả nhà họ.
"Sao, muốn gây rối?"
Sếp Hoàng quay đầu nhìn Lâm Phong, sắc mặt thoắt cái sầm xuống: “Lôi ra ngoài!"
Không đợi Lâm phong kịp hiểu chuyện gì xảy ra, mười mấy bảo vệ xách gã lên ném thắng gã ra khỏi cửa.
"Õi!"
Tay Lâm Phong vẫn chưa lành đau đến tru tréo gào khóc.
Gã đã bao giờ bị ấm ức thế này đâu, mà giờ lại bị đuổi thẳng ra ngoài.
"Lâm Vũ Chân! Hay cho cô, Lâm Vũ Chân!”
Lâm Phong mặt đỏ gay, xung quanh người đến kẻ đi đều ngoái lại nhìn hắn, thẹn quá hoá giận: "Xem ra cô có một chân với tên họ Hoàng kia."
Nếu không phải thế thì tại sao họ Hoàng kia chỉ đồng ý ký với Lâm Vũ Chân mà không ký với gã?
Giờ Lâm Vũ Chân bị bọn họ đuổi việc rồi, chuyện này không đến lượt cô ta nhúng tay vào.
Nhưng không ký được hợp đồng thì phải làm sao?
Lâm Phong giận dữ không thôi, chỉ đành ôm lấy hợp đồng chạy đi tìm Lâm Cường.
Mà lúc này, sếp Hoàng đang ở tầng trên cùng dáng vẻ cung kính gọi điện thoại.
"Anh Phi, tôi đã làm theo lời anh nói rồi, không biết là nhân vật lớn nào lại có thể mời được anh Phi ra mặt vậy?"
Khuôn mặt anh tràn đầy sự cung kính, chí là thành kính, khác hoàn toàn cái người lúc nãy nói chuyện với Lâm Phong.
"Anh ấy là đại ca của tôi, không phải là anh ấy mời tôi mà tôi chỉ là làm việc cho anh ấy tôi, hiểu chưa?”
Giọng nói truyền đến từ đầu kia điện thoại khiến cho cả người sếp Hoàng chấn động, gật đầu như trống bỏi: “Hiểu rồi!"
Anh Phi đã đỉnh thế rồi, vậy đại ca của anh Phi, là đại ca của đại ca sẽ đáng sợ đến nhường nào?
Anh ta không dám nghĩ nữa!
"Hoàng Ngọc Minh, có phải cậu vẫn cho rằng, tất cả những gì cậu có được ở cái thành phố Đông Hải này trong năm năm qua đều là của tôi cho cậu không?”
A Phi hỏi một câu.
Hoàng Ngọc Minh vội đáp: “Nếu như không phải anh Phi chỉ bảo, Hoàng Ngọc Minh tôi vẫn đang vật lộn ở lề đường kiếm sống, sao có được như ngày hôm nay chứ."
"Cậu nghĩ kỹ vào.”
A Phi nói tiếp.
Hoàng Ngọc Minh mơ hồ.
Đây không phải đáp án à?
Rõ ràng là được A Phi giúp đỡ chỉ điểm cho mình mấy câu, anh mới nắm được vào điểm mấu chốt, thu hoạch được thắng lợi, đặt nền móng cơ sở phát triển cho đến ngày hôm nay!
Nếu không được A Phi chỉ dẫn, Hoàng Ngọc Minh biết rõ anh sẽ chẳng thể nào làm được.
Anh bỗng như bừng tỉnh, hầu kết chuyển động lên xuống, giọng run run hỏi: “Là...đại ca của đại ca?”
"Coi như cậu thông minh."
Giọng A Phi truyền đến: “Một câu của anh ấy thôi, cậu sẽ có mọi thứ, cũng như vậy, một câu nói cũng có thể lấy đi hết thảy của cậu, cậu hiểu ý tôi không?"
“Tôi hiểu!” Hoàng Ngọc Minh đáp ngay tức thì: "Cảm ơn anh Phi chỉ điểm, Hoàng Ngọc Minh tôi chắc chắn sẽ làm tốt phận sự của mình.”
A Phi không nói thêm gì mà cúp điện thoại.
Chân Hoàng Ngọc Minh mềm oặt, bước đến chiếc sô pha rồi ngồi phịch xuống, thở dài thườn thượt.
Mồ hôi trên trán túa ra ướt đẫm.
Hoá ra người đứng đằng sau chính là đại ca đó, thậm chí là chỉ một câu nói của hắn mà anh mới có ngày hôm nay!
Thực lực đáng sợ đến nhường thế nào chứ.
Hồi lâu anh mới bình tĩnh trở lại, nhưng chấn động trong lòng không giảm đi chút nào.
Trong đầu anh, người đại ca của đại ca đó chỉ là một bóng hình, nhưng bóng hình ấy đủ khiến anh phải quỳ sụp xuống bái lạy!
"Xem ra Lâm Vũ Chân có quan hệ với đại ca, cha con Lâm Cường đúng là không biết sống chết mà.”
Chủ tịch Hoàng hít sâu một hơi, đè nén lại nỗi chấn động trong lòng.
Mời đọc truyện trên truyện 88