Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Chương 564 ‘Tần Khang Sâm nói xong liền ngất đi.
Tống Thành vội vàng nhảy từ trên giường xuống, nhặt quần mặc vào và xông tới trước mặt Tân Khang Sâm.
“Tỉnh lại, tỉnh lại! Ông tỉnh lại đi!”
Gã quay đầu, nhìn Tôn Lâm Lâm vẫn còn chưa hoàn hồn: “Mặc quần áo vào!”
Chuyện rác rối rồi. ,¿ = Sao lại biến thành tình trạng như vậy chứ?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Chuyện này vốn phải nắm trong sự khống chế, lại xuất hiện ngoài ý muốn Đột nhiên nhớ tới chuyện nhà họ Tả và nhà họ Tô bị nhà họ Cao giết ngược lại làm trong lòng Tống Thành lập tức cảm thấy căng thẳng, vội vàng gọi vệ sĩ bên ngoài cửa bước vào.
“Xử lý vết thương cho ông tai”
‘Tống Thành bảo người đưa Tần Khang Sâm đi xử lý.
Gã hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Lúc này, gã làm gì còn tâm trạng tiếp tục với Tôn Lâm Lâm nữa.
‘Vừa bị Tân Khang Sâm dọa cho như vậy, đến bây giờ gã còn chưa lấy lại tinh thần, phía dưới đã chẳng còn phản ứng gì nữa “Chồng… có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôn Lâm Lâm mặc quần áo vào, sắc mặt có phần tái nhợt, nhìn vết máu Tân Khang Sâm để lại trên cửa mà giật mình!
“Xảy ra chuyện rồi”
Tần Khang Sâm nói cũng chưa nói rõ ràng, đã hôn mê.
Nếu muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ gã tỉnh lại rồi nói.
Vẻ mặt Tống Thành nghiêm trọng, luôn cảm giác có điều gì đó không ổn.
Sao nhà họ Cao này có thể trở nên mạnh như vậy?
Hoàn toàn không có khả năng này!
Một mình Cao Bân làm sao chống lại được Tân Khang Sâm. Một đám người điên? Người điên ở đâu ra?
Tống Thành không ngủ suốt một đêm.
Sáng sớm, Tân Khang Sâm tỉnh lại, vừa mở mắt thì câu nói đầu tiên là: “Đi mau! Nhanh rời khỏi Thịnh Hải!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Thành quát to: “Nhà họ Cao còn có cao thủ khác.
à? Không phải ông từng điều tra chỉ có một mình Cao.
Bân thôi sao?”
Tần Khang Sâm hít sâu mấy hơi: “Quả thật chỉ có một mình Cao Bân, nhưng Cao Bân… cũng không phải là người đáng sợ nhất”
Tống Thành thật muốn tát Tân Khang Sâm mấy cái. Cái gì gọi là cao thủ chỉ có một mình Cao Bân, cậu ta không phải là người đáng sợ nhất?
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cậu hai đừng hỏi nữa, lập tức rời đi Thịnh Hải. Đây không phải là nơi chúng ta có thể tranh giành quyền lợi, lập tức đi ngay!”
Tần Khang Sâm lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
Đám người anh Cẩu này vô cùng điên cuồng thật chẳng khác nào tử sĩ. Điều càng làm cho ông ta kinh hãi hơn là kỹ năng chiến đấu đội hình của mười mấy người giống như thanh mâu và tấm lá chắn phối hợp, đừng nói là mình, cho dù là người mạnh hơn cũng tuyệt đối không chiếm được lợi.
Càng không cần phải nói còn có một Cao Bân với sức lực lớn vô cùng, hai cây gậy sắt quá mức cuồng bạo!
“Rời đi à?”
Tống Thành khẽ nhíu mày.
Tần Khang Sâm theo Tống Thành đã nhiều năm, là người có thực lực mạnh nhất dưới tay gã. Tân Khang Sâm cũng bị dọa thành như vậy, chẳng lẽ Thịnh Hải này thật sự là địa ngục sao?
“Nếu không đi nữa sẽ không kịp mất!”
Tân Khang Sâm sốt ruột tới mức rống lên.
Tống Thành nghe vậy thì làm gì còn dám do dự nữa.
“ĐịU Gã lập tức nói: “Chúng ta lập tức trở về nhà họ Tống!”
Gã nói xong liền xoay người muốn đi.
“Chồng, chúng ta không thể đi được!”
Tôn Lâm Lâm lại ngăn gã: “Không phải anh nói sẽ báo thù cho em, sẽ trừng trị Diệp Khinh Vũ và tập đoàn Lâm thị kia sao?”
Ả căn môi, trên gương mặt đầy vẻ uất ức. Ả chờ đợi ngày này đã lâu rồi.
Bây giờ Tống Thành đột nhiên nói muốn đi về, vậy không phải là lừa gạt ả sao?
“Tình hình khẩn cấp, Thịnh Hải quá nguy hiểm…”
“Đó là nhà họ Cao nguy hiểm, chúng ta không động tới là được rồi. Nhưng công ty giải trí Tinh Tế và Lâm thị kia lại tính là gì chứ?”
Tôn Lâm Lâm lắc đầu nói: “Chỉ là trừng trị bọn họ thôi, căn bản không tốn nhiều thời gian. Chúng ta trừng trị xong thì lập tức đi ngay, được không?”
Không đối phó với tập đoàn Lâm thị và Diệp Khinh Vũ, cơn giận trong lòng ả nghẹn ở đó không sao nuốt xuống đượ!
c Tân Khang Sâm nghe vậy thì tức giận đến mức muốn chửi tục rồi. Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn để ý tới những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi đó!
Không đi nữa sẽ có khả năng không đi được đâu!
Anh Cẩu kia giữ lại mạng sống của mình, chỉ để cho mình trở về nói cho Tống Thành biết một tiếng, cũng sẽ không cho bọn họ quá nhiều cơ hội đâu.
Trong lòng Tống Thành cũng nghẹn một hơi.
Còn tưởng nắm chắc phần thắng, thậm chí gã đã nghĩ xong sau này trở thành gia chủ nhà họ Tống sẽ là chuyện uy phong nở mày nở mặt thế nào.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Gã lại phải chật vật cút ra khỏi Thịnh Hải à?
Gã cũng không nuốt trôi được cơn giận này!
Tống Thành vội vàng nhảy từ trên giường xuống, nhặt quần mặc vào và xông tới trước mặt Tân Khang Sâm.
“Tỉnh lại, tỉnh lại! Ông tỉnh lại đi!”
Gã quay đầu, nhìn Tôn Lâm Lâm vẫn còn chưa hoàn hồn: “Mặc quần áo vào!”
Chuyện rác rối rồi. ,¿ = Sao lại biến thành tình trạng như vậy chứ?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Chuyện này vốn phải nắm trong sự khống chế, lại xuất hiện ngoài ý muốn Đột nhiên nhớ tới chuyện nhà họ Tả và nhà họ Tô bị nhà họ Cao giết ngược lại làm trong lòng Tống Thành lập tức cảm thấy căng thẳng, vội vàng gọi vệ sĩ bên ngoài cửa bước vào.
“Xử lý vết thương cho ông tai”
‘Tống Thành bảo người đưa Tần Khang Sâm đi xử lý.
Gã hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
Lúc này, gã làm gì còn tâm trạng tiếp tục với Tôn Lâm Lâm nữa.
‘Vừa bị Tân Khang Sâm dọa cho như vậy, đến bây giờ gã còn chưa lấy lại tinh thần, phía dưới đã chẳng còn phản ứng gì nữa “Chồng… có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôn Lâm Lâm mặc quần áo vào, sắc mặt có phần tái nhợt, nhìn vết máu Tân Khang Sâm để lại trên cửa mà giật mình!
“Xảy ra chuyện rồi”
Tần Khang Sâm nói cũng chưa nói rõ ràng, đã hôn mê.
Nếu muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ gã tỉnh lại rồi nói.
Vẻ mặt Tống Thành nghiêm trọng, luôn cảm giác có điều gì đó không ổn.
Sao nhà họ Cao này có thể trở nên mạnh như vậy?
Hoàn toàn không có khả năng này!
Một mình Cao Bân làm sao chống lại được Tân Khang Sâm. Một đám người điên? Người điên ở đâu ra?
Tống Thành không ngủ suốt một đêm.
Sáng sớm, Tân Khang Sâm tỉnh lại, vừa mở mắt thì câu nói đầu tiên là: “Đi mau! Nhanh rời khỏi Thịnh Hải!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Thành quát to: “Nhà họ Cao còn có cao thủ khác.
à? Không phải ông từng điều tra chỉ có một mình Cao.
Bân thôi sao?”
Tần Khang Sâm hít sâu mấy hơi: “Quả thật chỉ có một mình Cao Bân, nhưng Cao Bân… cũng không phải là người đáng sợ nhất”
Tống Thành thật muốn tát Tân Khang Sâm mấy cái. Cái gì gọi là cao thủ chỉ có một mình Cao Bân, cậu ta không phải là người đáng sợ nhất?
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cậu hai đừng hỏi nữa, lập tức rời đi Thịnh Hải. Đây không phải là nơi chúng ta có thể tranh giành quyền lợi, lập tức đi ngay!”
Tần Khang Sâm lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
Đám người anh Cẩu này vô cùng điên cuồng thật chẳng khác nào tử sĩ. Điều càng làm cho ông ta kinh hãi hơn là kỹ năng chiến đấu đội hình của mười mấy người giống như thanh mâu và tấm lá chắn phối hợp, đừng nói là mình, cho dù là người mạnh hơn cũng tuyệt đối không chiếm được lợi.
Càng không cần phải nói còn có một Cao Bân với sức lực lớn vô cùng, hai cây gậy sắt quá mức cuồng bạo!
“Rời đi à?”
Tống Thành khẽ nhíu mày.
Tần Khang Sâm theo Tống Thành đã nhiều năm, là người có thực lực mạnh nhất dưới tay gã. Tân Khang Sâm cũng bị dọa thành như vậy, chẳng lẽ Thịnh Hải này thật sự là địa ngục sao?
“Nếu không đi nữa sẽ không kịp mất!”
Tân Khang Sâm sốt ruột tới mức rống lên.
Tống Thành nghe vậy thì làm gì còn dám do dự nữa.
“ĐịU Gã lập tức nói: “Chúng ta lập tức trở về nhà họ Tống!”
Gã nói xong liền xoay người muốn đi.
“Chồng, chúng ta không thể đi được!”
Tôn Lâm Lâm lại ngăn gã: “Không phải anh nói sẽ báo thù cho em, sẽ trừng trị Diệp Khinh Vũ và tập đoàn Lâm thị kia sao?”
Ả căn môi, trên gương mặt đầy vẻ uất ức. Ả chờ đợi ngày này đã lâu rồi.
Bây giờ Tống Thành đột nhiên nói muốn đi về, vậy không phải là lừa gạt ả sao?
“Tình hình khẩn cấp, Thịnh Hải quá nguy hiểm…”
“Đó là nhà họ Cao nguy hiểm, chúng ta không động tới là được rồi. Nhưng công ty giải trí Tinh Tế và Lâm thị kia lại tính là gì chứ?”
Tôn Lâm Lâm lắc đầu nói: “Chỉ là trừng trị bọn họ thôi, căn bản không tốn nhiều thời gian. Chúng ta trừng trị xong thì lập tức đi ngay, được không?”
Không đối phó với tập đoàn Lâm thị và Diệp Khinh Vũ, cơn giận trong lòng ả nghẹn ở đó không sao nuốt xuống đượ!
c Tân Khang Sâm nghe vậy thì tức giận đến mức muốn chửi tục rồi. Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn để ý tới những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi đó!
Không đi nữa sẽ có khả năng không đi được đâu!
Anh Cẩu kia giữ lại mạng sống của mình, chỉ để cho mình trở về nói cho Tống Thành biết một tiếng, cũng sẽ không cho bọn họ quá nhiều cơ hội đâu.
Trong lòng Tống Thành cũng nghẹn một hơi.
Còn tưởng nắm chắc phần thắng, thậm chí gã đã nghĩ xong sau này trở thành gia chủ nhà họ Tống sẽ là chuyện uy phong nở mày nở mặt thế nào.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Gã lại phải chật vật cút ra khỏi Thịnh Hải à?
Gã cũng không nuốt trôi được cơn giận này!